Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 372: Hắc liên hoa giới giải trí (3)
Quân Sanh
01/05/2020
Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hạ Diệc Sơ tỉnh lại, toàn thân đau nhức, ký ức đêm qua có chút hỗn độn, trên người tuy rằng sạch sẽ thoải mái nhưng cũng không tránh được cảm giác mệt mỏi.
Hạ Diệc Sơ thấy trên tủ đầu giường có một bộ quần áo mới, áo sơ mi trắng và quần tây dài bó sát người. Cô lấy ra mặc vào, vừa khít, cũng quấn thêm khăn lụa màu đen, che đi dấu hôn hôm qua để lại, dưới chân giường còn có giày thể thao màu trắng.
Hạ Diệc Sơ vào phòng tắm rửa mặt, bị kinh diễm một phen. Trong gương, cô gái trẻ tuổi non nớt, làn da trắng nõn, đuôi mày khóe mắt còn mang theo một tia xuân sắc, vẻ đẹp diễm lệ, nhu nhược, đuôi tóc hơi xoăn, bồng bềnh lay động khiến giá trị nhan sắc càng thêm nghịch thiên.
Hạ Diệc Sơ đeo kính râm lên, một thân thanh quý rời khỏi khách sạn.
Hạ Diệc Sơ lên taxi, báo địa chỉ, ngồi nhìn ngựa xe như nước bên ngoài, có chút mệt mỏi xoa xoa mi tâm.
Thân thể hiện giờ cô xuyên qua tên là Lê Manh, vừa tròn 20 tuổi. Lê Manh là con gái duy nhất trong nhà. Cha Lê lái taxi, mẹ Lê đi làm bảo mẫu, tuy không giàu có nhưng cả nhà hòa thuận, sống vui vẻ.
Đáng tiếc, năm Lê Manh mười tám tuổi, cha Lê xảy ra tai nạn xe cộ, bị con già giàu lái xe đụng phải. Sau va chạm, cha Lê trở thành người tàn tật, về sau chỉ có thể ngồi xe lăn.
Con nhà giàu kia có tiền có thế, cho cha mẹ Lê ít tiền sau đó thái độ cường ngạnh uy hiếp họ không được làm lớn chuyện.
Cha Lê lúc ấy hôn mê, Lê Manh đang trong kỳ thi đại học, chỉ còn mẹ Lê một mình lo toan, không quyền không thế, chỉ đành thỏa hiệp.
Cha mẹ Lê vì để Lê Manh có thể thi tốt đại học nên giấu cô chuyện này. Lúc ấy, cô học nội trú, một tháng mới về một lần nên cha mẹ không nói thì cũng không biết nhà có chuyện.
Sau khi thi xong, Lê Manh về thăm nhà mới phát hiện ra.
Nhà kia chi trả toàn bộ phí phẫu thuật, nhưng tiền thuốc men, phí nằm viện đều do cha mẹ Lê tự thanh toán.
Sau khi xuất viện, tiền thuốc men cho cha Lê càng ngày càng cao mà nhà kia đoạn tuyệt, không muốn dây dưa gì nữa.
Gia đình bọn họ bây giờ thu không đủ chi, kiếm ra tiền cũng chỉ có mình mẹ Lê, tiền thuốc còn không đủ, làm sao có tiền cho Lê Manh học đại học, huống hồ cô nàng học rất giỏi, đậu vào trường danh giá nhất nhì thủ đô, tất nhiên học phí cũng không nhỏ.
Lê Manh không muốn đi học, muốn ra ngoài tìm việc kiếm tiền gánh vác gia đình.
Cha Lê vì thế mắng cô, nếu cô không đi học sẽ nhảy lầu, miễn cho liên lụy hai mẹ con.
Lê Manh phần vì cha mắng, phần suy nghĩ lại thấy bỏ học là chuyện hồ đồ, nên quyết tâm quay lại trường học.
===============================
******************
Hạ Diệc Sơ tỉnh lại, toàn thân đau nhức, ký ức đêm qua có chút hỗn độn, trên người tuy rằng sạch sẽ thoải mái nhưng cũng không tránh được cảm giác mệt mỏi.
Hạ Diệc Sơ thấy trên tủ đầu giường có một bộ quần áo mới, áo sơ mi trắng và quần tây dài bó sát người. Cô lấy ra mặc vào, vừa khít, cũng quấn thêm khăn lụa màu đen, che đi dấu hôn hôm qua để lại, dưới chân giường còn có giày thể thao màu trắng.
Hạ Diệc Sơ vào phòng tắm rửa mặt, bị kinh diễm một phen. Trong gương, cô gái trẻ tuổi non nớt, làn da trắng nõn, đuôi mày khóe mắt còn mang theo một tia xuân sắc, vẻ đẹp diễm lệ, nhu nhược, đuôi tóc hơi xoăn, bồng bềnh lay động khiến giá trị nhan sắc càng thêm nghịch thiên.
Hạ Diệc Sơ đeo kính râm lên, một thân thanh quý rời khỏi khách sạn.
Hạ Diệc Sơ lên taxi, báo địa chỉ, ngồi nhìn ngựa xe như nước bên ngoài, có chút mệt mỏi xoa xoa mi tâm.
Thân thể hiện giờ cô xuyên qua tên là Lê Manh, vừa tròn 20 tuổi. Lê Manh là con gái duy nhất trong nhà. Cha Lê lái taxi, mẹ Lê đi làm bảo mẫu, tuy không giàu có nhưng cả nhà hòa thuận, sống vui vẻ.
Đáng tiếc, năm Lê Manh mười tám tuổi, cha Lê xảy ra tai nạn xe cộ, bị con già giàu lái xe đụng phải. Sau va chạm, cha Lê trở thành người tàn tật, về sau chỉ có thể ngồi xe lăn.
Con nhà giàu kia có tiền có thế, cho cha mẹ Lê ít tiền sau đó thái độ cường ngạnh uy hiếp họ không được làm lớn chuyện.
Cha Lê lúc ấy hôn mê, Lê Manh đang trong kỳ thi đại học, chỉ còn mẹ Lê một mình lo toan, không quyền không thế, chỉ đành thỏa hiệp.
Cha mẹ Lê vì để Lê Manh có thể thi tốt đại học nên giấu cô chuyện này. Lúc ấy, cô học nội trú, một tháng mới về một lần nên cha mẹ không nói thì cũng không biết nhà có chuyện.
Sau khi thi xong, Lê Manh về thăm nhà mới phát hiện ra.
Nhà kia chi trả toàn bộ phí phẫu thuật, nhưng tiền thuốc men, phí nằm viện đều do cha mẹ Lê tự thanh toán.
Sau khi xuất viện, tiền thuốc men cho cha Lê càng ngày càng cao mà nhà kia đoạn tuyệt, không muốn dây dưa gì nữa.
Gia đình bọn họ bây giờ thu không đủ chi, kiếm ra tiền cũng chỉ có mình mẹ Lê, tiền thuốc còn không đủ, làm sao có tiền cho Lê Manh học đại học, huống hồ cô nàng học rất giỏi, đậu vào trường danh giá nhất nhì thủ đô, tất nhiên học phí cũng không nhỏ.
Lê Manh không muốn đi học, muốn ra ngoài tìm việc kiếm tiền gánh vác gia đình.
Cha Lê vì thế mắng cô, nếu cô không đi học sẽ nhảy lầu, miễn cho liên lụy hai mẹ con.
Lê Manh phần vì cha mắng, phần suy nghĩ lại thấy bỏ học là chuyện hồ đồ, nên quyết tâm quay lại trường học.
===============================
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.