Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 458: Học trò của tôi không có khả năng là tổng tài (13)
Quân Sanh
17/06/2020
Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Chuông tan học vang lên, đợi giáo viên đi khỏi, Lý Bách Nhiên cũng thu gom cặp sách đi ra ngoài.
Vương Phi ngồi cùng bàn chú ý đến thái độ vội vàng của Lý Bách Nhiên, nghĩ đến ngày lễ Tình nhân hôm nay, đôi mắt Vương Phi sáng rực lên, xem ra có nội tình đây.
Vương Phi cười hắc hắc vài tiếng, đột nhiên ý thức được tiếng cười của mình có chút đáng khinh, lập tức im bặt, kéo cặp sách đuổi theo Lý Bách Nhiên, vừa chạy vừa kêu:
"Ê ê, người anh em, từ từ chứ ~~~"
"Đi theo tôi làm gì?" Lý Bách Nhiên không hài lòng.
"Có đâu, tôi ra cổng trường mà. Tối nay đi chơi điện tử không? Xong rồi còn đi karaoke nữa, mấy đứa trong lớp đều đi."
Vương Phi hỏi Lý Bách Nhiên nhưng bị cự tuyệt: "Không đi."
Nhất định là có quỷ!
Vương Phi lải nhải:
"Đi đi mà, cả ngày ở nhà cũng có làm gì đâu. Còn có hoa khôi Trương nữa nha, nếu cậu không thích cô ấy thì vẫn còn mấy cô xinh đẹp khác, tất cả đều đi mà."
Vương Phi nói không ngừng mà vẻ mặt của Lý Bách Nhiên vẫn đạm mạc như vậy, không nhìn ra ý tứ gì. Bỗng Lý Bách Nhiên lộ ra biểu tình hưng phấn vui sướng, không biết là nhìn thấy cái gì. Hắn chạy thật nhanh ra cổng, bỏ lại Vương Phi vô cùng hoảng sợ ở đó.
Đương nhiên không phải vì nụ cười của Lý Bách Nhiên đáng sợ như vậy, hắn lớn lên anh tuấn soái khí, vừa bước vào trường đã thành nam thần cao lãnh, xuất sắc không cần nói. Nụ cười hiện giờ của hắn như gió xuân mơn man, xinh đẹp khiến người người như Vương Phi cũng tim đập rơi mất một nhịp.
Lý Bách Nhiên có thành tích rất xuất sắc, còn đạt giải thưởng Olympic cả nước môn Toán. Toàn trường cũng nhờ hắn mà tự hào hơn hẳn. Nhưng mà Lý Bách Nhiên cũng không để trong lòng những việc này.
Vương Phi há hốc mồm nhìn Lý Bách Nhiên chạy như bay ra cổng, tiến lại gần một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở đó. Vương Phi chớp chớp mắt nhìn Lý Bách Nhiên ngoan ngoãn cúi đầu để cho một bàn tay trắng nõn sờ sờ lên trán hắn.
Lý Bách Nhiên cười cong mắt, một giây từ nam thần cao lãnh biến thành đứa trẻ ngoan ngoãn.
Lòng hiếu kỳ của Vương Phi khiến hắn không phí chút thời gian suy nghĩ, lập tức đi về phía Lý Bách Nhiên.
Cửa xe mở ra, một đôi chân trắng nõn thon dài trên giày cao gót bước xuống. Một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, cho người ta cảm giác rất thành thục.
Bạn gái?
Chị gái?
Vương Phi có chút bối rối không biết nên kêu cô ấy bằng gì, mặt mày đỏ ửng đứng kế Lý Bách Nhiên, lắp ba lắp bắp nói:
"Chào chị, em là bạn cùng bạn của Lý Bách Nhiên."
"Thì ra em là bạn cùng bàn với Nhiên Nhiên à?" Hạ Diệc Sơ cười nói, xinh đẹp lại ưu nhã:
"Lúc ở nhà Nhiên Nhiên vẫn thường nói về em. Cảm ơn em đã chiếu cố Nhiên Nhiên."
"Nào có ạ." Không ngờ Lý Bách Nhiên lại có một cô chị gái xinh đẹp như thế, Vương Phi thả lỏng tâm tình, nói:
"Thường ngày đều là Lý Bách Nhiên chiếu cố em, người như hắn vừa đẹp trai vừa học giỏi, không chỉ lớp em mà con gái toàn trường đều thích hắn."
"Thật vậy sao?" Hạ Diệc Sơ nhìn Lý Bách Nhiên vẫn yên lặng đứng đó, liếc hắn một cái rồi lại hứng thú nói chuyện với Vương Phi.
"Đương nhiên, ngày thường người tỏ tình với hắn đã nhiều, đừng nói lễ Tình nhân như hôm nay, em chỉ ngồi từ 6 giờ sáng đến 8 giờ mà mười mấy bức thư tình và kẹo socola gửi tới cho hắn. Nhân khí của hắn quả thực quá cao rồi."
Vương Phi cao hứng giương ra một khuôn mặt kiểu như muốn nói: "Chị à chị à, mau khen em đi."
Nhưng mà Hạ Diệc Sơ lại không nắm được trọng điểm này, cô chú ý vào chỗ khác:
"Thế lễ Tình nhân hôm nay mà em đi học sớm như vậy, em vẫn là cẩu độc thân sao?"
Không tin được chị gái của Lý Bách Nhiên bề ngoài trông hiền lành ưu nhã mà một lời không hợp thì độc mồm độc miệng như thế.
Bạn học Vương Phi ngã trên mặt đất, máu loang thành sông.
=============================
Hơn một tuần không có chương, xin lỗi các tình yêu nha. Ta bị thuốc mà.
Mấy tình yêu đừng bắt chước trên mạng trồng cái củ hành tây cm gì đó nha. Ta để nó trên bàn làm việc nên ngày nào đi làm cũng buồn ngủ không chịu nổi, đầu óc không minh mẫn luôn í, mà không hiểu vì sao. Cuối cùng mới biết tại ẻm. Haizz.
******************
Chuông tan học vang lên, đợi giáo viên đi khỏi, Lý Bách Nhiên cũng thu gom cặp sách đi ra ngoài.
Vương Phi ngồi cùng bàn chú ý đến thái độ vội vàng của Lý Bách Nhiên, nghĩ đến ngày lễ Tình nhân hôm nay, đôi mắt Vương Phi sáng rực lên, xem ra có nội tình đây.
Vương Phi cười hắc hắc vài tiếng, đột nhiên ý thức được tiếng cười của mình có chút đáng khinh, lập tức im bặt, kéo cặp sách đuổi theo Lý Bách Nhiên, vừa chạy vừa kêu:
"Ê ê, người anh em, từ từ chứ ~~~"
"Đi theo tôi làm gì?" Lý Bách Nhiên không hài lòng.
"Có đâu, tôi ra cổng trường mà. Tối nay đi chơi điện tử không? Xong rồi còn đi karaoke nữa, mấy đứa trong lớp đều đi."
Vương Phi hỏi Lý Bách Nhiên nhưng bị cự tuyệt: "Không đi."
Nhất định là có quỷ!
Vương Phi lải nhải:
"Đi đi mà, cả ngày ở nhà cũng có làm gì đâu. Còn có hoa khôi Trương nữa nha, nếu cậu không thích cô ấy thì vẫn còn mấy cô xinh đẹp khác, tất cả đều đi mà."
Vương Phi nói không ngừng mà vẻ mặt của Lý Bách Nhiên vẫn đạm mạc như vậy, không nhìn ra ý tứ gì. Bỗng Lý Bách Nhiên lộ ra biểu tình hưng phấn vui sướng, không biết là nhìn thấy cái gì. Hắn chạy thật nhanh ra cổng, bỏ lại Vương Phi vô cùng hoảng sợ ở đó.
Đương nhiên không phải vì nụ cười của Lý Bách Nhiên đáng sợ như vậy, hắn lớn lên anh tuấn soái khí, vừa bước vào trường đã thành nam thần cao lãnh, xuất sắc không cần nói. Nụ cười hiện giờ của hắn như gió xuân mơn man, xinh đẹp khiến người người như Vương Phi cũng tim đập rơi mất một nhịp.
Lý Bách Nhiên có thành tích rất xuất sắc, còn đạt giải thưởng Olympic cả nước môn Toán. Toàn trường cũng nhờ hắn mà tự hào hơn hẳn. Nhưng mà Lý Bách Nhiên cũng không để trong lòng những việc này.
Vương Phi há hốc mồm nhìn Lý Bách Nhiên chạy như bay ra cổng, tiến lại gần một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở đó. Vương Phi chớp chớp mắt nhìn Lý Bách Nhiên ngoan ngoãn cúi đầu để cho một bàn tay trắng nõn sờ sờ lên trán hắn.
Lý Bách Nhiên cười cong mắt, một giây từ nam thần cao lãnh biến thành đứa trẻ ngoan ngoãn.
Lòng hiếu kỳ của Vương Phi khiến hắn không phí chút thời gian suy nghĩ, lập tức đi về phía Lý Bách Nhiên.
Cửa xe mở ra, một đôi chân trắng nõn thon dài trên giày cao gót bước xuống. Một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, cho người ta cảm giác rất thành thục.
Bạn gái?
Chị gái?
Vương Phi có chút bối rối không biết nên kêu cô ấy bằng gì, mặt mày đỏ ửng đứng kế Lý Bách Nhiên, lắp ba lắp bắp nói:
"Chào chị, em là bạn cùng bạn của Lý Bách Nhiên."
"Thì ra em là bạn cùng bàn với Nhiên Nhiên à?" Hạ Diệc Sơ cười nói, xinh đẹp lại ưu nhã:
"Lúc ở nhà Nhiên Nhiên vẫn thường nói về em. Cảm ơn em đã chiếu cố Nhiên Nhiên."
"Nào có ạ." Không ngờ Lý Bách Nhiên lại có một cô chị gái xinh đẹp như thế, Vương Phi thả lỏng tâm tình, nói:
"Thường ngày đều là Lý Bách Nhiên chiếu cố em, người như hắn vừa đẹp trai vừa học giỏi, không chỉ lớp em mà con gái toàn trường đều thích hắn."
"Thật vậy sao?" Hạ Diệc Sơ nhìn Lý Bách Nhiên vẫn yên lặng đứng đó, liếc hắn một cái rồi lại hứng thú nói chuyện với Vương Phi.
"Đương nhiên, ngày thường người tỏ tình với hắn đã nhiều, đừng nói lễ Tình nhân như hôm nay, em chỉ ngồi từ 6 giờ sáng đến 8 giờ mà mười mấy bức thư tình và kẹo socola gửi tới cho hắn. Nhân khí của hắn quả thực quá cao rồi."
Vương Phi cao hứng giương ra một khuôn mặt kiểu như muốn nói: "Chị à chị à, mau khen em đi."
Nhưng mà Hạ Diệc Sơ lại không nắm được trọng điểm này, cô chú ý vào chỗ khác:
"Thế lễ Tình nhân hôm nay mà em đi học sớm như vậy, em vẫn là cẩu độc thân sao?"
Không tin được chị gái của Lý Bách Nhiên bề ngoài trông hiền lành ưu nhã mà một lời không hợp thì độc mồm độc miệng như thế.
Bạn học Vương Phi ngã trên mặt đất, máu loang thành sông.
=============================
Hơn một tuần không có chương, xin lỗi các tình yêu nha. Ta bị thuốc mà.
Mấy tình yêu đừng bắt chước trên mạng trồng cái củ hành tây cm gì đó nha. Ta để nó trên bàn làm việc nên ngày nào đi làm cũng buồn ngủ không chịu nổi, đầu óc không minh mẫn luôn í, mà không hiểu vì sao. Cuối cùng mới biết tại ẻm. Haizz.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.