Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 476: Học trò của tôi không có khả năng là tổng tài (31)
Quân Sanh
17/07/2020
Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Tâm tư của Chu Cù đối với Hạ Diệc Sơ đã bị người của Chu gia biết được. Họ chẳng những không nóng nảy chuyện chữa bệnh cho Chu Hàng, vốn dĩ bệnh của hắn trước giờ vốn không có thuốc chữa. Họ chỉ mong sao có thêm nhiều thời gian để Chu Cù và Hạ Diệc Sơ ở bên nhau, tìm hiểu nhau.
Trong thương nghiệp, Chu Cù vốn xảo trá, giỏi đùa bỡn nhân tâm nhưng mà về mặt tình cảm nam nữ lại dốt đặc cán mai, như đứa trẻ đứng dưới tàn cây, chỉ biết ngẩng đầu ngước lên chờ quả chín rụng xuống, không biết tự chủ động leo lên hái.
Mà Hạ Diệc Sơ là loại người nếu không trực tiếp nói thích cô ấy thì chẳng bao giờ nghĩ đến đối phương có thể thích mình.
Một người hữu tâm không chủ động, một người vô tâm không phát hiện ra.
Cho nên, dù hai người có nhiều lần uống trà, nói chuyện phiếm, hiểu biết về nhau cũng đủ nhiều nhưng chỉ đến đó mà thôi.
Chu Hàng bây giờ đã khỏe hơn trước rất nhiều, có thể tự đi dạo bên ngoài. Khi trở về, Chu Hàng thấy Chu Cù một mình ngồi trên sô pha, trà trên bàn đã nguội cả rồi, liền cất giọng hỏi:
"Cô tiểu thư đâu? Cô ấy về rồi sao?"
"Vâng!" Chu Cù gật đầu, thu dọn trà cụ.
Chu Hàng nhìn bộ dạng ngây ngốc của em trai, không khỏi đau đầu:
"A Cù, ba tháng rồi đó, em không nghĩ nên tiến xa thêm một bước sao?"
"Thêm một bước?"
Chu Cù nghi hoặc nhìn anh trai:
"Cố tiểu thư không nhận lời mời ăn cơm hay đi uống cà phê gì cả, chẳng lẽ em phải ép cô ấy ở lại ư?"
"..."
Chu Hàng nghe xưng hô Cố tiểu thư trong miệng Chu Cù chẳng những đầu đau mà tim cũng đau.
Đã quen biết nhau ba tháng nay rồi, mà vẫn còn một điều Cố tiểu thư, hai điều Cố tiểu thư, Chu Hàng cũng cạn lời với Chu Cù, liếc hắn một cái rồi bỏ lên lầu.
Chu Cù nhìn theo bóng dáng Chu Hàng mà không biết vấn đề của mình ở chỗ nào, gãi gãi đầu không nghĩ ra.
Thời gian như bóng câu, nháy mắt đã một năm trôi qua.
Lý Bách Nhiên đã cao Hạ Diệc Sơ một cái đầu.
"Rồi!" Hạ Diệc Sơ thở ra, nhảy từ trên ghế xuống, trong tay còn cầm viên phấn.
Trên vách tường đầy dấu phấn ngang theo từng năm, ghi lại chiều cao của Lý Bách Nhiên.
"Một tuần nữa mới đến sinh nhật em mà sao phải đo sớm vậy?" Lý Bách Nhiên hơi khó hiểu.
"Ngày đó là ngày thi đại học cuối cùng. Thế nào lớp học cũng tổ chức tiệc chia tay." Hạ Diệc Sơ buông phấn, vỗ vỗ tay.
"Đó là tiệc chia tay của bọn họ, không phải của em, em không đi."
"Nghe lời, tốt xấu gì cũng là bạn học chung ba năm nay rồi, tham dự một bữa cuối rồi sau này muốn cũng không được đâu."
Lý Bách Nhiên không nói gì nhưng trong mắt đầy sự bướng bỉnh.
Di động của Hạ Diệc Sơ vang lên tiếng chuông đánh vỡ sự trầm mặc giữa hai người.
Là Chu Cù gọi, mời Hạ Diệc Sơ tham gia buổi đấu giá từ thiện vào ba ngày sau.
Nửa năm trước, Chu Hàng đã khỏe hẳn, quyết định ra nước ngoài học tập, cơ nghiệp của Chu gia vẫn do Chu Cù quản lý. Mà mối quan hệ giữa Chu Cù và Hạ Diệc Sơ vẫn vậy, dù Chu Cù nỗ lực thể hiện nhiều nhưng vẫn chưa nói ra tình ý của mình. Đến lúc này, có lẽ Hạ Diệc Sơ cũng phát hiện ra vấn đề rồi.
"Được, mấy thì bắt đầu? Có cần mang theo tặng phẩm gì không?" Hạ Diệc Sơ cười nói.
"Không cần đâu, buổi từ thiện này do bạn bè tổ chức thôi. Trong đó có không ít quý phẩm, tôi muốn đưa cô đi xem xem có thích gì không. Bắt đầu lúc 9 giờ sáng, khoảng 8 giờ rưỡi tôi tới đón cô."
Giọng Chu Cù ôn hòa, truyền cảm.
"Được, hẹn gặp lại."
Lý Bách Nhiên nghe đoạn đối thoại này mơ hồ suy đoán nội dung câu chuyện.
"Chị!" Lý Bách Nhiên gọi một tiếng.
"Sao?"
Không biết Hạ Diệc Sơ nghĩ gì, đôi mắt bỗng nhiên tràn ngập ý cười.
"Không phải chị đã đáp ứng em là không tìm bạn trai sao?" Lý Bách Nhiện xụ mặt, trong lòng đầy giận dữ.
"Không tìm mà." Hạ Diệc Sơ nhìn Lý Bách Nhiên từ trên xuống dưới khiến hắn có chút không tự nhiên.
Hắn muốn tránh đi nhưng bị Hạ Diệc Sơ bắt lấy bả vai. Sau lưng Lý Bách Nhiên là vách tường, tự nhiên bị chộp như thế làm hắn theo bản năng lùi ra phía sau dựa vào tường, vẫn chưa hiểu được chuyện gì thì khoảng cách với Hạ Diệc Sơ ngày càng gần.
******************
Tâm tư của Chu Cù đối với Hạ Diệc Sơ đã bị người của Chu gia biết được. Họ chẳng những không nóng nảy chuyện chữa bệnh cho Chu Hàng, vốn dĩ bệnh của hắn trước giờ vốn không có thuốc chữa. Họ chỉ mong sao có thêm nhiều thời gian để Chu Cù và Hạ Diệc Sơ ở bên nhau, tìm hiểu nhau.
Trong thương nghiệp, Chu Cù vốn xảo trá, giỏi đùa bỡn nhân tâm nhưng mà về mặt tình cảm nam nữ lại dốt đặc cán mai, như đứa trẻ đứng dưới tàn cây, chỉ biết ngẩng đầu ngước lên chờ quả chín rụng xuống, không biết tự chủ động leo lên hái.
Mà Hạ Diệc Sơ là loại người nếu không trực tiếp nói thích cô ấy thì chẳng bao giờ nghĩ đến đối phương có thể thích mình.
Một người hữu tâm không chủ động, một người vô tâm không phát hiện ra.
Cho nên, dù hai người có nhiều lần uống trà, nói chuyện phiếm, hiểu biết về nhau cũng đủ nhiều nhưng chỉ đến đó mà thôi.
Chu Hàng bây giờ đã khỏe hơn trước rất nhiều, có thể tự đi dạo bên ngoài. Khi trở về, Chu Hàng thấy Chu Cù một mình ngồi trên sô pha, trà trên bàn đã nguội cả rồi, liền cất giọng hỏi:
"Cô tiểu thư đâu? Cô ấy về rồi sao?"
"Vâng!" Chu Cù gật đầu, thu dọn trà cụ.
Chu Hàng nhìn bộ dạng ngây ngốc của em trai, không khỏi đau đầu:
"A Cù, ba tháng rồi đó, em không nghĩ nên tiến xa thêm một bước sao?"
"Thêm một bước?"
Chu Cù nghi hoặc nhìn anh trai:
"Cố tiểu thư không nhận lời mời ăn cơm hay đi uống cà phê gì cả, chẳng lẽ em phải ép cô ấy ở lại ư?"
"..."
Chu Hàng nghe xưng hô Cố tiểu thư trong miệng Chu Cù chẳng những đầu đau mà tim cũng đau.
Đã quen biết nhau ba tháng nay rồi, mà vẫn còn một điều Cố tiểu thư, hai điều Cố tiểu thư, Chu Hàng cũng cạn lời với Chu Cù, liếc hắn một cái rồi bỏ lên lầu.
Chu Cù nhìn theo bóng dáng Chu Hàng mà không biết vấn đề của mình ở chỗ nào, gãi gãi đầu không nghĩ ra.
Thời gian như bóng câu, nháy mắt đã một năm trôi qua.
Lý Bách Nhiên đã cao Hạ Diệc Sơ một cái đầu.
"Rồi!" Hạ Diệc Sơ thở ra, nhảy từ trên ghế xuống, trong tay còn cầm viên phấn.
Trên vách tường đầy dấu phấn ngang theo từng năm, ghi lại chiều cao của Lý Bách Nhiên.
"Một tuần nữa mới đến sinh nhật em mà sao phải đo sớm vậy?" Lý Bách Nhiên hơi khó hiểu.
"Ngày đó là ngày thi đại học cuối cùng. Thế nào lớp học cũng tổ chức tiệc chia tay." Hạ Diệc Sơ buông phấn, vỗ vỗ tay.
"Đó là tiệc chia tay của bọn họ, không phải của em, em không đi."
"Nghe lời, tốt xấu gì cũng là bạn học chung ba năm nay rồi, tham dự một bữa cuối rồi sau này muốn cũng không được đâu."
Lý Bách Nhiên không nói gì nhưng trong mắt đầy sự bướng bỉnh.
Di động của Hạ Diệc Sơ vang lên tiếng chuông đánh vỡ sự trầm mặc giữa hai người.
Là Chu Cù gọi, mời Hạ Diệc Sơ tham gia buổi đấu giá từ thiện vào ba ngày sau.
Nửa năm trước, Chu Hàng đã khỏe hẳn, quyết định ra nước ngoài học tập, cơ nghiệp của Chu gia vẫn do Chu Cù quản lý. Mà mối quan hệ giữa Chu Cù và Hạ Diệc Sơ vẫn vậy, dù Chu Cù nỗ lực thể hiện nhiều nhưng vẫn chưa nói ra tình ý của mình. Đến lúc này, có lẽ Hạ Diệc Sơ cũng phát hiện ra vấn đề rồi.
"Được, mấy thì bắt đầu? Có cần mang theo tặng phẩm gì không?" Hạ Diệc Sơ cười nói.
"Không cần đâu, buổi từ thiện này do bạn bè tổ chức thôi. Trong đó có không ít quý phẩm, tôi muốn đưa cô đi xem xem có thích gì không. Bắt đầu lúc 9 giờ sáng, khoảng 8 giờ rưỡi tôi tới đón cô."
Giọng Chu Cù ôn hòa, truyền cảm.
"Được, hẹn gặp lại."
Lý Bách Nhiên nghe đoạn đối thoại này mơ hồ suy đoán nội dung câu chuyện.
"Chị!" Lý Bách Nhiên gọi một tiếng.
"Sao?"
Không biết Hạ Diệc Sơ nghĩ gì, đôi mắt bỗng nhiên tràn ngập ý cười.
"Không phải chị đã đáp ứng em là không tìm bạn trai sao?" Lý Bách Nhiện xụ mặt, trong lòng đầy giận dữ.
"Không tìm mà." Hạ Diệc Sơ nhìn Lý Bách Nhiên từ trên xuống dưới khiến hắn có chút không tự nhiên.
Hắn muốn tránh đi nhưng bị Hạ Diệc Sơ bắt lấy bả vai. Sau lưng Lý Bách Nhiên là vách tường, tự nhiên bị chộp như thế làm hắn theo bản năng lùi ra phía sau dựa vào tường, vẫn chưa hiểu được chuyện gì thì khoảng cách với Hạ Diệc Sơ ngày càng gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.