Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 484: Học trò của tôi không có khả năng là tổng tài (39)
Quân Sanh
27/07/2020
Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hạ Diệc Sơ nhìn lên trần nhà, thần chí hỗn độn từ từ tỉnh táo lại, ký ức đêm qua dần dần trở về, thân thể đau nhức lại ấm áp... cả Hạ Diệc Sơ và Lý Bách Nhiên đều không mặc quần áo.
Hạ Diệc Sơ cảm thấy thân thể có điều khác thường, chỗ hai người quan hệ đêm qua, xong việc, hắn còn... chưa rút ra!!!
Hạ Diệc Sơ cựa mình, nháy mắt thứ kia bên trong còn giật giật, lớn thêm một vòng. Bên hông cô, một bàn tay không an phận lại bắt đầu du tẩu.
Hạ Diệc Sơ nhíu mày, chợt nghe giọng nói bên tai:
"Em không muốn chịu trách nhiệm sao?"
Nghe câu này Hạ Diệc Sơ rất khó chịu, ai không biết còn tưởng đêm qua cô đã làm gì hắn.
"Cậu... rút ra đi chứ." Hạ Diệc Sơ đẩy đẩy hắn ra, bên trong vẫn còn chứa một thứ không thuộc về mình, lúc ngủ thì không sao, bây giờ tỉnh lại khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lý Bách Nhiên ngày thường nghe lời Hạ Diệc Sơ là thế, hôm nay kháng cự nhưng lại dùng giọng điệu nũng nịu như cô vợ nhỏ:
"Không cần, rất thoải mái mà."
Hạ Diệc Sơ trợn mắt nhìn hắn, cái tên không biết xấu hổ này. Hạ Diệc Sơ cảm nhận đồ vật trong thân thể mình đang cọ sát một chút, kềm chế ý muốn đánh chết tên nhóc này:
"Đừng như vậy mà, không tốt đâu, tôi khó chịu lắm."
"Khó chịu?" Lý Bách Nhiên đáy mắt sáng rỡ, càn quấy:
"Chị à, chị muốn nữa rồi phải không? Thêm một lần nữa nha. Em cũng khó chịu lắm, khó chịu muốn chết mất..."
Hắn ghé vào tai cô thì thầm, dưới thân nhẹ nhàng động một cái, Hạ Diệc Sơ bị hắn giả ngu đến tức giận đến giơ tay cấu hắn một cái.
Lý Bách Nhiên bị cấu đau, tiểu huynh đệ phóng thích ra tinh lực rồi mới mềm xuống. Hắn mặt dày cười cười, hôn Hạ Diệc Sơ:
"Chị không đành lòng để em mệt phải không?"
Nói rồi, Lý Bách Nhiên rút tiểu huynh đệ ra, một tiếng vang nhỏ ngắn ngủi phát ra.
Chăn phủ trên cơ thể hai người tuột ra, da thịt bóng loáng trắng nõn của Hạ Diệc Sơ lộ ra dấu vết gặm mút đêm qua. Vừa thấy, Lý Bách Nhiên giống như cô vợ nhỏ, sắc mặt liền đỏ ửng lên.
Hạ Diệc Sơ bước xuống giường, hai chân vừa chạm đất liền mềm nhũn, Lý Bách Nhiên thấy thế vội vàng đỡ cô đi vào phòng tắm.
Đi được vài bước, Hạ Diệc Sơ bỗng đứng bất động.
"Ôm tôi vào."
Lý Bách Nhiên không rõ nguyên do, chỉ cho là Hạ Diệc Sơ không khỏe, nên ôm cô vào ngực, đi vào phòng tắm.
Chỉ có mình Hạ Diệc Sơ biết, đêm qua tên này lưu lại chứng cứ phạm tội mà không hề rửa sạch cho cô, lại thêm một véo lúc nãy, khiến bên trong cô đầy dịch thể của hắn. Giờ đây đứng lên, dịch đục đó liền theo... chảy ra.
Hạ Diệc Sơ xấu hổ đến muốn độn thổ.
Lý Bách Nhiên ôm cô vào phòng tắm, xả nước ấm, sau đó đặt Hạ Diệc Sơ vào bồn tắm.
Hắn ở bên cạnh, muốn giúp cô tắm rửa, nhưng Hạ Diệc Sơ không cho, đuổi hắn ra ngoài.
Lý Bách Nhiên nhìn Hạ Diệc Sơ ủy khuất, giống như Hạ Diệc Sơ vừa làm ra tội ác tày đình mà không chịu trách nhiệm cho hắn.
Hạ Diệc Sơ đau đầu, bất đắc dĩ nói:
"Mau vào phòng cậu dọn dẹp chút đi rồi chăn và khăn trải giường ban nãy đi giặt đi."
Lý Bách Nhiên nghe lời này, trong lòng tính toán một số khả năng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Diệc Sơ.
Chẳng lẽ, cô ấy không cự tuyệt cũng không tức giận, mà là thẹn thùng ư?
******************
Hạ Diệc Sơ nhìn lên trần nhà, thần chí hỗn độn từ từ tỉnh táo lại, ký ức đêm qua dần dần trở về, thân thể đau nhức lại ấm áp... cả Hạ Diệc Sơ và Lý Bách Nhiên đều không mặc quần áo.
Hạ Diệc Sơ cảm thấy thân thể có điều khác thường, chỗ hai người quan hệ đêm qua, xong việc, hắn còn... chưa rút ra!!!
Hạ Diệc Sơ cựa mình, nháy mắt thứ kia bên trong còn giật giật, lớn thêm một vòng. Bên hông cô, một bàn tay không an phận lại bắt đầu du tẩu.
Hạ Diệc Sơ nhíu mày, chợt nghe giọng nói bên tai:
"Em không muốn chịu trách nhiệm sao?"
Nghe câu này Hạ Diệc Sơ rất khó chịu, ai không biết còn tưởng đêm qua cô đã làm gì hắn.
"Cậu... rút ra đi chứ." Hạ Diệc Sơ đẩy đẩy hắn ra, bên trong vẫn còn chứa một thứ không thuộc về mình, lúc ngủ thì không sao, bây giờ tỉnh lại khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Lý Bách Nhiên ngày thường nghe lời Hạ Diệc Sơ là thế, hôm nay kháng cự nhưng lại dùng giọng điệu nũng nịu như cô vợ nhỏ:
"Không cần, rất thoải mái mà."
Hạ Diệc Sơ trợn mắt nhìn hắn, cái tên không biết xấu hổ này. Hạ Diệc Sơ cảm nhận đồ vật trong thân thể mình đang cọ sát một chút, kềm chế ý muốn đánh chết tên nhóc này:
"Đừng như vậy mà, không tốt đâu, tôi khó chịu lắm."
"Khó chịu?" Lý Bách Nhiên đáy mắt sáng rỡ, càn quấy:
"Chị à, chị muốn nữa rồi phải không? Thêm một lần nữa nha. Em cũng khó chịu lắm, khó chịu muốn chết mất..."
Hắn ghé vào tai cô thì thầm, dưới thân nhẹ nhàng động một cái, Hạ Diệc Sơ bị hắn giả ngu đến tức giận đến giơ tay cấu hắn một cái.
Lý Bách Nhiên bị cấu đau, tiểu huynh đệ phóng thích ra tinh lực rồi mới mềm xuống. Hắn mặt dày cười cười, hôn Hạ Diệc Sơ:
"Chị không đành lòng để em mệt phải không?"
Nói rồi, Lý Bách Nhiên rút tiểu huynh đệ ra, một tiếng vang nhỏ ngắn ngủi phát ra.
Chăn phủ trên cơ thể hai người tuột ra, da thịt bóng loáng trắng nõn của Hạ Diệc Sơ lộ ra dấu vết gặm mút đêm qua. Vừa thấy, Lý Bách Nhiên giống như cô vợ nhỏ, sắc mặt liền đỏ ửng lên.
Hạ Diệc Sơ bước xuống giường, hai chân vừa chạm đất liền mềm nhũn, Lý Bách Nhiên thấy thế vội vàng đỡ cô đi vào phòng tắm.
Đi được vài bước, Hạ Diệc Sơ bỗng đứng bất động.
"Ôm tôi vào."
Lý Bách Nhiên không rõ nguyên do, chỉ cho là Hạ Diệc Sơ không khỏe, nên ôm cô vào ngực, đi vào phòng tắm.
Chỉ có mình Hạ Diệc Sơ biết, đêm qua tên này lưu lại chứng cứ phạm tội mà không hề rửa sạch cho cô, lại thêm một véo lúc nãy, khiến bên trong cô đầy dịch thể của hắn. Giờ đây đứng lên, dịch đục đó liền theo... chảy ra.
Hạ Diệc Sơ xấu hổ đến muốn độn thổ.
Lý Bách Nhiên ôm cô vào phòng tắm, xả nước ấm, sau đó đặt Hạ Diệc Sơ vào bồn tắm.
Hắn ở bên cạnh, muốn giúp cô tắm rửa, nhưng Hạ Diệc Sơ không cho, đuổi hắn ra ngoài.
Lý Bách Nhiên nhìn Hạ Diệc Sơ ủy khuất, giống như Hạ Diệc Sơ vừa làm ra tội ác tày đình mà không chịu trách nhiệm cho hắn.
Hạ Diệc Sơ đau đầu, bất đắc dĩ nói:
"Mau vào phòng cậu dọn dẹp chút đi rồi chăn và khăn trải giường ban nãy đi giặt đi."
Lý Bách Nhiên nghe lời này, trong lòng tính toán một số khả năng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Diệc Sơ.
Chẳng lẽ, cô ấy không cự tuyệt cũng không tức giận, mà là thẹn thùng ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.