Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 454: Học trò của tôi không có khả năng là tổng tài (9)
Quân Sanh
08/06/2020
Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Cha mẹ Cố ở chơi một ngày thứ bảy, đến chiều là trở về. Hạ Diệc Sơ và Lý Bách Nhiên sau khi tiễn cha mẹ thì đi trung tâm mua sắm.
Lý Bách Nhiên hiện tại ăn uống đầy đủ, tập luyện đúng mức nên cơ thể phát triển đầy đủ, rất ra dáng một chàng trai.
Hai người sống yên ổn một thời gian, nhưng Hạ Diệc Sơ vẫn cảm thấy mình như quên mất chuyện gì.
Đến một lần tan học nọ, Hạ Diệc Sơ nhìn thấy hai người nọ mới nhớ tới, cô đã quên đi hai tai họa, hai tra nam tiện nữ kia.
Hai người kia đứng ở ven đường, một nam một nữ tầm hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi.
Nam, tướng mạo anh tuấn, thân hình cao gầy, mặc áo sơ mi trắng, quần dài đen, mang kính đen, cho người ta cảm giác văn nhã lịch sự, đặc biệt là nụ cười mang đến cả mùa xuân.
Nữ, gương mặt trái xoan, tướng mạo kiều nhu tinh tế, chỗ nào cần mập thì mập, chỗ nào cần gầy thì gầy.
Hai người tay nắm tay, nói chuyện rất thú vị, trên mặt đều treo ý cười, chỉ cần người có mắt nhìn đều sẽ biết hai người này là một đôi.
Nhưng mà thật sự cẩu huyết nha!
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, Hạ Diệc Sơ biết hai người kia một là Tô Tử Vân, là bạn trai cũ của Cố Trừ Tịch, còn lại là Trình Điềm, bạn thân của nguyên chủ.
Ba người cùng học đại học, Trình Điềm và Cố Trừ Tịch ở chung ký túc xá, Tô Tử Vân theo đuổi Cố Trừ Tịch, sau đó ở bên cô ấy, Trình Điềm cũng từ đó mà quen biết Tô Tử Vân.
Rất nhiều lần Cố Trừ Tịch và Tô Tử Vân hẹn hò, không biết thế nào mà Trình Điềm cũng xuất hiện.
Hai người bọn họ không chỉ ngầm phản bội Cố Trừ Tịch mà đêm trước ngày cô ấy kết hôn còn cùng nhau lăn giường đến nỗi bị Cố Trừ Tịch phát hiện.
Hai kẻ cặn bã này không biết đã thông đồng ở bên nhau bao lâu rồi.
Hai Diệc Sơ nhìn họ, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh.
Tô Tử Vân đang nói chuyện với Trình Điềm, đột nhiên cảm giác được có ai đang nhìn mình, hắn quay đầu nhìn bốn phía, liền chạm vào ánh mắt Hạ Diệc Sơ.
"Trừ Tịch!" Tô Tử Vân gọi một tiếng, trong lòng hoảng loạng, lập tức buông tay Trình Điềm.
Hạ Diệc Sơ cười, bỏ đi, Lý Bách Nhiên chạy sát theo sau, không nói gì.
"Trừ Tịch! Em đừng đi Trừ Tịch! Nghe anh giải thích!"
Tô Tử Vân gọi to, chạy băng qua đường, bỏ lại Trình Điềm phía sau.
Chỗ này không có lối cho người đi bộ, cũng không có vạch kẻ cho phép băng qua đường, xe chạy như nêm, làm sao mà qua được.
Tài xế xe hơi thấy tên này lao ra, bấm còi điên cuồng, thấp giọng chửi mấy tiếng.
"Anh Tử Vân."
Trình Điềm gọi Tử Vân lại, không đợi cô ta kéo hắn, hắn cũng đã tự lui về.
"Tử Vân, anh không sao chứ?"
"Không sao." Tô Tử Vân lắc đầu, tiếc nuối nhìn Hạ Diệc Sơ: "Trừ Tịch đi rồi."
"Anh Tử Vân, đừng lo mà, chúng ta tới thành phố N rồi, Trừ Tịch chắc là tức giận vì tháng này chúng ta không liên lạc với cô ấy thôi. Anh đi mua chút quà tặng là được mà."
Trình Điềm hồn nhiên nói, dính bên người Tô Tử Vân, điệu bộ một lòng một dạ lo lắng vì Tô Tử Vân.
"Em nói đúng." Tô Tử Vân gật gật đầu, nói với Trình Điềm: "Chúng ta tới công ty mới báo cáo trước, làm quen hoàn cảnh đã."
"Vâng!" Trình Điềm cười, nhìn Tô Tử Vân đầy sùng bái: "May mà có anh Tử Vân ở bên cạnh em, nếu không em cũng không biết phải làm thế nào."
Tô Tử Vân là người thích hư vinh cũng theo chủ nghĩa đại nam tử, đối với sự tín nhiệm cùng sùng bái mù quáng của Trình Điềm, hắn mau chóng vứt bỏ ánh mắt khi nãy của Hạ Diệc Sơ.
"Không có anh, em cũng sẽ làm được mà."
Lời hắn nói ra như thế, nhưng vẻ mặt lại khác hẳn, đã có vài phần kiêu căng.
"Không cần biết, dù sao cũng là công lao của anh Tử Vân. Đi thôi, bắt một chiếc xe đến công ty mới xem thế nào rồi nói tiếp!"
Trình Điềm vừa nói vừa duỗi tay ôm cánh tay của Tô Tử Vân, cọ cọ vào người mình.
Hành động của Trình Điềm đối với đàn ông mà nói, khó có thể cưỡng lại, hai luồng mềm mại trực tiếp áp sát lên người Tô Tử Vân khiến hắn lập tức đỏ mặt, nhưng Trình Điềm dường như không nhận ra, lôi kéo hắn đi bắt xe.
Trực giác cho Tô Tử Vân biết hành động này của Trình Điềm quá mức thân mật, nhưng cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, hắn không nói ra cũng không cự tuyệt, cứ để Trình Điềm như thế kéo hắn đi.
==================================
******************
Cha mẹ Cố ở chơi một ngày thứ bảy, đến chiều là trở về. Hạ Diệc Sơ và Lý Bách Nhiên sau khi tiễn cha mẹ thì đi trung tâm mua sắm.
Lý Bách Nhiên hiện tại ăn uống đầy đủ, tập luyện đúng mức nên cơ thể phát triển đầy đủ, rất ra dáng một chàng trai.
Hai người sống yên ổn một thời gian, nhưng Hạ Diệc Sơ vẫn cảm thấy mình như quên mất chuyện gì.
Đến một lần tan học nọ, Hạ Diệc Sơ nhìn thấy hai người nọ mới nhớ tới, cô đã quên đi hai tai họa, hai tra nam tiện nữ kia.
Hai người kia đứng ở ven đường, một nam một nữ tầm hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi.
Nam, tướng mạo anh tuấn, thân hình cao gầy, mặc áo sơ mi trắng, quần dài đen, mang kính đen, cho người ta cảm giác văn nhã lịch sự, đặc biệt là nụ cười mang đến cả mùa xuân.
Nữ, gương mặt trái xoan, tướng mạo kiều nhu tinh tế, chỗ nào cần mập thì mập, chỗ nào cần gầy thì gầy.
Hai người tay nắm tay, nói chuyện rất thú vị, trên mặt đều treo ý cười, chỉ cần người có mắt nhìn đều sẽ biết hai người này là một đôi.
Nhưng mà thật sự cẩu huyết nha!
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, Hạ Diệc Sơ biết hai người kia một là Tô Tử Vân, là bạn trai cũ của Cố Trừ Tịch, còn lại là Trình Điềm, bạn thân của nguyên chủ.
Ba người cùng học đại học, Trình Điềm và Cố Trừ Tịch ở chung ký túc xá, Tô Tử Vân theo đuổi Cố Trừ Tịch, sau đó ở bên cô ấy, Trình Điềm cũng từ đó mà quen biết Tô Tử Vân.
Rất nhiều lần Cố Trừ Tịch và Tô Tử Vân hẹn hò, không biết thế nào mà Trình Điềm cũng xuất hiện.
Hai người bọn họ không chỉ ngầm phản bội Cố Trừ Tịch mà đêm trước ngày cô ấy kết hôn còn cùng nhau lăn giường đến nỗi bị Cố Trừ Tịch phát hiện.
Hai kẻ cặn bã này không biết đã thông đồng ở bên nhau bao lâu rồi.
Hai Diệc Sơ nhìn họ, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh.
Tô Tử Vân đang nói chuyện với Trình Điềm, đột nhiên cảm giác được có ai đang nhìn mình, hắn quay đầu nhìn bốn phía, liền chạm vào ánh mắt Hạ Diệc Sơ.
"Trừ Tịch!" Tô Tử Vân gọi một tiếng, trong lòng hoảng loạng, lập tức buông tay Trình Điềm.
Hạ Diệc Sơ cười, bỏ đi, Lý Bách Nhiên chạy sát theo sau, không nói gì.
"Trừ Tịch! Em đừng đi Trừ Tịch! Nghe anh giải thích!"
Tô Tử Vân gọi to, chạy băng qua đường, bỏ lại Trình Điềm phía sau.
Chỗ này không có lối cho người đi bộ, cũng không có vạch kẻ cho phép băng qua đường, xe chạy như nêm, làm sao mà qua được.
Tài xế xe hơi thấy tên này lao ra, bấm còi điên cuồng, thấp giọng chửi mấy tiếng.
"Anh Tử Vân."
Trình Điềm gọi Tử Vân lại, không đợi cô ta kéo hắn, hắn cũng đã tự lui về.
"Tử Vân, anh không sao chứ?"
"Không sao." Tô Tử Vân lắc đầu, tiếc nuối nhìn Hạ Diệc Sơ: "Trừ Tịch đi rồi."
"Anh Tử Vân, đừng lo mà, chúng ta tới thành phố N rồi, Trừ Tịch chắc là tức giận vì tháng này chúng ta không liên lạc với cô ấy thôi. Anh đi mua chút quà tặng là được mà."
Trình Điềm hồn nhiên nói, dính bên người Tô Tử Vân, điệu bộ một lòng một dạ lo lắng vì Tô Tử Vân.
"Em nói đúng." Tô Tử Vân gật gật đầu, nói với Trình Điềm: "Chúng ta tới công ty mới báo cáo trước, làm quen hoàn cảnh đã."
"Vâng!" Trình Điềm cười, nhìn Tô Tử Vân đầy sùng bái: "May mà có anh Tử Vân ở bên cạnh em, nếu không em cũng không biết phải làm thế nào."
Tô Tử Vân là người thích hư vinh cũng theo chủ nghĩa đại nam tử, đối với sự tín nhiệm cùng sùng bái mù quáng của Trình Điềm, hắn mau chóng vứt bỏ ánh mắt khi nãy của Hạ Diệc Sơ.
"Không có anh, em cũng sẽ làm được mà."
Lời hắn nói ra như thế, nhưng vẻ mặt lại khác hẳn, đã có vài phần kiêu căng.
"Không cần biết, dù sao cũng là công lao của anh Tử Vân. Đi thôi, bắt một chiếc xe đến công ty mới xem thế nào rồi nói tiếp!"
Trình Điềm vừa nói vừa duỗi tay ôm cánh tay của Tô Tử Vân, cọ cọ vào người mình.
Hành động của Trình Điềm đối với đàn ông mà nói, khó có thể cưỡng lại, hai luồng mềm mại trực tiếp áp sát lên người Tô Tử Vân khiến hắn lập tức đỏ mặt, nhưng Trình Điềm dường như không nhận ra, lôi kéo hắn đi bắt xe.
Trực giác cho Tô Tử Vân biết hành động này của Trình Điềm quá mức thân mật, nhưng cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, hắn không nói ra cũng không cự tuyệt, cứ để Trình Điềm như thế kéo hắn đi.
==================================
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.