Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 269: Phúc hắc Hoàng huynh (24)
Quân Sanh
01/05/2020
Editor: Mi Mặt Mèo
******************
"Ngươi tìm ta, có chuyện gì?"
"Công chúa, từ chỗ Hoàng thượng mới có tin tức, kỳ thật Phó đại nhân bị oan, ngài ấy không phải hoàng tử Cù Quốc. Hiện tại, Hoàng thượng đã phóng thích ngài ấy, còn phục nguyên chức vụ."
Hạ Diệc Sơ cong môi cười, không ngờ Quân Ngôn Dục thả Phó Diệc Sinh ra sớm như vậy.
Cũng coi như, giải quyết được một vấn đề không nhỏ trước mắt.
Hạ Diệc Sơ nói với Hồng Anh:
"Hồng Anh, đem hộp trang sức đến đây, cho Ngọc Xảo tùy ý chọn một cái."
"Vâng!"
Ngọc Xảo giữa các loại vàng bạc lấp lánh, vòng ngọc pha lê, lanh lẹ chọn ra một chiếc.
"Nô tỳ tạ công chúa ban thưởng."
"Uh, ngươi lui đi."
Hạ Diệc Sơ bận rộn cả ngày, đến hoàng hôn mới làm xong quà sinh nhật cho Quân Ngôn Dục.
Chiều nay, Hạ Diệc Sơ lại ăn cơm một mình nên không nghĩ đến sau giờ cơm hắn lại đến.
"Hoàng huynh, sao huynh lại đến đây?" Hạ Diệc Sơ hơi ngạc nhiên.
"Sao? Ta không tới được sao?" Quân Ngôn Dục đã thay long bào, chỉ mặc một bộ trường bào màu trắng ngà, tuấn mỹ phi phàm, thân hình như ngọc, trên môi treo một nụ cười nhạt.
"Không phải, hoàng huynh tới thăm muội, muội cầu còn không được."
"Đi ra ngoài hết đi, không cần hầu hạ." Quân Ngôn Dục không trả lời Hạ Diệc Sơ mà đuổi đám nô tài ra ngoài.
Người trước người sau hành lễ, thứ tự lui ra ngoài.
Quân Ngôn Dục ngồi trên mép giường, xốc chăn lên, hỏi:
"Đầu gồi còn đau không? Đổi thuốc rồi phải không?"
"Không còn đau như hôm qua nữa, cung nữ đã đổi thuốc buổi chiều rồi."
Hạ Diệc Sơ cảm thấy một tia ấm áp nhàn nhạt.
Quân Ngôn Dục nghe nói không còn đau như hôm qua nữa thì chọc vào một bên đầu gối của Hạ Diệc Sơ:
"Lần sau còn quỳ nữa hay không?"
Đầu gối Hạ Diệc Sơ bị chọc đau đến run lên. Thế nhưng Quân Ngôn Dục không hề mềm lòng, giơ tay lên muốn chọc nữa.
"Nói mau, lần sau còn quỳ nữa hay không?"
"Không quỳ..." Hạ Diệc Sơ vất vả, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nói sớm không phải tốt hơn sao." Quân Ngôn Dục cong cong môi, nhìn nhìn đầu gối Hạ Diệc Sơ, đột nhiên cúi đầu. Hạ Diệc Sơ bị động tác kia của hắn làm cho cả kinh, muốn nhúc nhích, lại bị chính nội tâm mình ngăn chặn. Hạ Diệc Sơ mở to hai mắt, trơ mắt nhìn Quân Ngôn Dục cúi đầu dần dần về phía đầu gối mình.
Hạ Diệc Sơ giờ phút này thần sắc giống như gặp quỷ, đánh chết nàng cũng không nghĩ tới, Quân Ngôn Dục cứ thế mà thổi thổi chỗ đầu gối nàng, một cỗ khí lành lạnh lướt qua hai đầu gối nàng.
Quân Ngôn Dục không nhìn tới vẻ mặt Hạ Diệc Sơ, hắn cúi đầu, thổi thổi khẩu khí, cảm giác không sai biệt lắm mới ngồi dậy, quan tâm hỏi:
"Còn đau không?"
"Không, không đau."
Hạ Diệc Sơ đã sớm thu hồi thần sắc, hiện giờ đối với ánh mắt Quân Ngôn Dục, Hạ Diệc Sơ ngốc ngốc lắc đầu.
Không biết như thế nào, nàng cảm giác tối nay Quân Ngôn Dục có một xíu không thích hợp. Nhưng mà rốt cuộc không đúng chỗ nào, nàng rồi lại không thể nói được.
Quân Ngôn Dục từ đêm qua đã biết Hạ Diệc Sơ không phải em ruột của mình, tâm tình tốt đến không nhịn được. HIện giờ, Hạ Diệc Sơ trong mắt hắn rất đáng yêu. Hắn sờ sờ tóc Hạ Diệc Sơ, ôn nhu nói:
"Hôm nay ta đã cho Phó Diệc Sinh, cũng phục nguyên chức cho hắn, trong lòng muội có vui không?"
============================
******************
"Ngươi tìm ta, có chuyện gì?"
"Công chúa, từ chỗ Hoàng thượng mới có tin tức, kỳ thật Phó đại nhân bị oan, ngài ấy không phải hoàng tử Cù Quốc. Hiện tại, Hoàng thượng đã phóng thích ngài ấy, còn phục nguyên chức vụ."
Hạ Diệc Sơ cong môi cười, không ngờ Quân Ngôn Dục thả Phó Diệc Sinh ra sớm như vậy.
Cũng coi như, giải quyết được một vấn đề không nhỏ trước mắt.
Hạ Diệc Sơ nói với Hồng Anh:
"Hồng Anh, đem hộp trang sức đến đây, cho Ngọc Xảo tùy ý chọn một cái."
"Vâng!"
Ngọc Xảo giữa các loại vàng bạc lấp lánh, vòng ngọc pha lê, lanh lẹ chọn ra một chiếc.
"Nô tỳ tạ công chúa ban thưởng."
"Uh, ngươi lui đi."
Hạ Diệc Sơ bận rộn cả ngày, đến hoàng hôn mới làm xong quà sinh nhật cho Quân Ngôn Dục.
Chiều nay, Hạ Diệc Sơ lại ăn cơm một mình nên không nghĩ đến sau giờ cơm hắn lại đến.
"Hoàng huynh, sao huynh lại đến đây?" Hạ Diệc Sơ hơi ngạc nhiên.
"Sao? Ta không tới được sao?" Quân Ngôn Dục đã thay long bào, chỉ mặc một bộ trường bào màu trắng ngà, tuấn mỹ phi phàm, thân hình như ngọc, trên môi treo một nụ cười nhạt.
"Không phải, hoàng huynh tới thăm muội, muội cầu còn không được."
"Đi ra ngoài hết đi, không cần hầu hạ." Quân Ngôn Dục không trả lời Hạ Diệc Sơ mà đuổi đám nô tài ra ngoài.
Người trước người sau hành lễ, thứ tự lui ra ngoài.
Quân Ngôn Dục ngồi trên mép giường, xốc chăn lên, hỏi:
"Đầu gồi còn đau không? Đổi thuốc rồi phải không?"
"Không còn đau như hôm qua nữa, cung nữ đã đổi thuốc buổi chiều rồi."
Hạ Diệc Sơ cảm thấy một tia ấm áp nhàn nhạt.
Quân Ngôn Dục nghe nói không còn đau như hôm qua nữa thì chọc vào một bên đầu gối của Hạ Diệc Sơ:
"Lần sau còn quỳ nữa hay không?"
Đầu gối Hạ Diệc Sơ bị chọc đau đến run lên. Thế nhưng Quân Ngôn Dục không hề mềm lòng, giơ tay lên muốn chọc nữa.
"Nói mau, lần sau còn quỳ nữa hay không?"
"Không quỳ..." Hạ Diệc Sơ vất vả, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nói sớm không phải tốt hơn sao." Quân Ngôn Dục cong cong môi, nhìn nhìn đầu gối Hạ Diệc Sơ, đột nhiên cúi đầu. Hạ Diệc Sơ bị động tác kia của hắn làm cho cả kinh, muốn nhúc nhích, lại bị chính nội tâm mình ngăn chặn. Hạ Diệc Sơ mở to hai mắt, trơ mắt nhìn Quân Ngôn Dục cúi đầu dần dần về phía đầu gối mình.
Hạ Diệc Sơ giờ phút này thần sắc giống như gặp quỷ, đánh chết nàng cũng không nghĩ tới, Quân Ngôn Dục cứ thế mà thổi thổi chỗ đầu gối nàng, một cỗ khí lành lạnh lướt qua hai đầu gối nàng.
Quân Ngôn Dục không nhìn tới vẻ mặt Hạ Diệc Sơ, hắn cúi đầu, thổi thổi khẩu khí, cảm giác không sai biệt lắm mới ngồi dậy, quan tâm hỏi:
"Còn đau không?"
"Không, không đau."
Hạ Diệc Sơ đã sớm thu hồi thần sắc, hiện giờ đối với ánh mắt Quân Ngôn Dục, Hạ Diệc Sơ ngốc ngốc lắc đầu.
Không biết như thế nào, nàng cảm giác tối nay Quân Ngôn Dục có một xíu không thích hợp. Nhưng mà rốt cuộc không đúng chỗ nào, nàng rồi lại không thể nói được.
Quân Ngôn Dục từ đêm qua đã biết Hạ Diệc Sơ không phải em ruột của mình, tâm tình tốt đến không nhịn được. HIện giờ, Hạ Diệc Sơ trong mắt hắn rất đáng yêu. Hắn sờ sờ tóc Hạ Diệc Sơ, ôn nhu nói:
"Hôm nay ta đã cho Phó Diệc Sinh, cũng phục nguyên chức cho hắn, trong lòng muội có vui không?"
============================
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.