Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Chương 277: Phúc hắc Hoàng huynh (32)

Quân Sanh

01/05/2020

Editor: LongThanh984601

**************************

Quân Ngôn Dục vừa nằm xuống, Hạ Diệc Sơ liền dính lấy, đôi tay trắng nõn non mềm như không xương dần dần hướng xuống bên dưới.

Thân thể Quân Ngôn Dục cứng rắn như sắt, ánh đèn lờ mờ làm hắn không nhìn thấy rõ thần sắc của thiếu nữ trong ngực, chỉ có thể nương theo chút ánh sáng mà đại khái nhìn thấy thân thể nàng.

Bởi vì ánh đèn tối tăm khiến Quân Ngôn Dục không nhìn thấy rõ, nhưng lại làm cho thính giác cùng khứu giác của hắn thêm phần nhạy bén. Cánh mũi tràn ngập mùi hương thiếu nữ, cụ thể là mùi hương gì Quân Ngôn Dục cũng không thể nói rõ, chỉ là cảm giác cực kì dễ ngửi, thấm vào ruột gan. Đối phương hô hấp dồn dập mà ấm áp, khiến hắn suýt chút nữa không khống chế được bản thân mình. "Quân Nhật An, ngươi biết ngươi đang làm gì không?"

Quân Ngôn Dục nói mang theo một tia sắc bén, thậm chí còn gọi cả họ cả tên nàng, trong mắt xẹt qua một mạt tối tăm, xoay người một cái, trực tiếp đem Hạ Diệc Sơ ấn ở dưới thân mình.

"Biết." Hạ Diệc Sơ cong cong môi, khiến Quân Ngôn Dục có thể thấy rõ ánh mắt rực rỡ lấp lánh của nàng, nàng cong mắt cười cười:" Ngày mai là sinh nhật hoàng huynh, lễ vật này, huynh hài lòng không?"

Nói xong nàng cười duyên một tiếng, ngẩng đầu hôn đôi môi mỏng của Quân Ngôn Dục. Ánh đèn lờ mờ, nàng hôn đến cằm Quân Ngôn Dục.

"Muội thật hồ nháo, mau đem quần áo mặc vào."

Quân Ngôn Dục thấp giọng nói, duỗi tay buông lỏng Hạ Diệc Sơ ra, nghiêng người, từ trên người nàng dời đi, nằm ở một bên khác.

Hạ Diệc Sơ cong môi, không tiếng động cười cười, rõ ràng thân thể của mình đều cứng thành như vậy, cư nhiên vẫn là không chịu chạm vào nàng.

Quân Ngôn Dục không nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Diệc Sơ, tự nhiên cũng không nhìn thấy thần sắc giảo hoạt cùng ý cười của nàng.

Quân Ngôn Dục cảm nhận được, sau khi hắn rời khỏi thân thể nàng, Hạ Diệc Sơ không chỉ có không có nghe lời tìm quần áo mặc vào, lần thứ hai lại dính vào người hắn. Giống như sợ Quân Ngôn Dục lại một lần nữa đem mình đẩy ra, Hạ Diệc Sơ ghé vào người hắn, cúi đầu gặm cắn cánh môi mỏng, đồng thời đôi tay không nhàn rồi, nơi nơi vuốt ve, châm ngòi thổi lửa.

Hạ Diệc Sơ hành động quá dồn dập, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên nàng làm chuyện này nên sử dụng lực độ quá lớn, tuy rằng hôn môi Quân Ngôn Dục nhưng lại va vào hàm răng, khiến chính mình đau đớn, miệng có mùi máu tươi tản ra nhàn nhạt.



Đôi tay Hạ Diệc Sơ ở trên người Quân Ngôn Dục sờ loạn, động tác tuy rằng lớn mật, chính là lúc này nàng thần sắc lại là e thẹn, cũng may trước đó nàng đã bảo Hồng Mai đêm nay đem đèn tắt hết, bằng không, mặt đối mặt có thể thấy rõ lẫn nhau, nàng là làm không nổi loại chuyện này.

Quân Ngôn Dục không phải đầu gỗ,ngược lại, còn là một nam nhân khí huyết phương cương. Trong khoảng thời gian này, mỗi lần cùng Hạ Diệc Sơ hôn môi, tuy rằng hắn ngoài mặt bất động thanh sắc, chính là chỉ có hắn biết, mỗi lần tiếp cận Hạ Diệc Sơ, nội tâm hắn có bao nhiêu dày vò.

Thậm chí, ngay cả mấy buổi tối này, thật nhiều lúc hắn khát khao vuốt ve thân thể trong ngực, đem nàng đè dưới thân tùy ý hôn môi, xoa, niết, va chạm, muốn làm cho nàng từ trên xuống dưới đều lưu lại dấu hôn cùng mùi vị của hắn. Chính là hắn bắt buộc mình nhẫn nại.

Hiện giờ, mỹ nhân trong ngực, hơn nữa còn trêu chọc, Quân Ngôn Dục nếu còn có thể nhịn tiếp, hoặc là hắn không được, hoặc hắn chính là gay.

Hạ Diệc Sơ cũng không phải người không có kiên nhẫn, đặc biệt là tại phương diện này, nàng rất dễ thẹn thùng. Buổi tối hôm nay nàng như thế này hy sinh thân mình, không nghĩ đến Quân Ngôn Dục trừ bỏ thân thể có chút cứng ngắc, hô hấp dày đặc vài phần ở bên ngoài, còn lại một chút biến hóa đều không có.

Rõ ràng chỗ chống dưới thân đã vận sức chờ phát động, hắn cũng còn có đủ sức để nhịn. Hạ Diệc Sơ cọ vài cái, cảm giác được hắn vẫn bất động liền vung tay không động nữa.

"Muội sao lại không tiếp tục nữa?" Quân Ngôn Dục hỏi, trong thanh âm còn mang theo một tia khắc chế cùng ẩn nhẫn.

Hắn không hỏi còn được, vừa hỏi, Hạ Diệc Sơ liền nhịn không được đem khí đang nghẹn trong lòng phát tiết ra:

"Không động? Động lâu như thế, huynh một chút phản ứng đều không có, để muội hôm nào đi tìm người khác thử."

Hạ Diệc Sơ ngữ khí không tốt, thậm chí còn mang theo một tia giận dỗi. Quân Ngôn Dục nghe vào tai còn không có cảm giác gì, ngược lại ngữ khí nói chuyện của nàng giống như oán phụ.

Nghe tới câu cuối cùng, Quân Ngôn Dục nguyên bản trầm ổn như núi, nháy mắt liền xù lông, sắc mặt âm trầm, tựa như sắp nổi bão.

Quân Ngôn Dục xoay người, lần thứ hai đem thân thể Hạ Diệc Sơ áp xuống dưới thân thể mình, duỗi ngón tay ngả ngớn chạm vào cảm nàng, trong giọng nói ẩn ẩn lộ ra một tia nguy hiểm.

"Còn muốn đi tìm người khác? Hả? Không nghĩ tới hoàng muội cơ khát như thế, để cho hoàng huynh đến thỏa mãn muội được không?"



Âm thanh của hắn mang theo một tia thô ráp, vừa nói ra, cơ hồ khiến người khác hít thở không thông.

Hạ Diệc Sơ không phản kháng chút nào, ngược lại còn nhắm hai mắt, tùy ý Quân Ngôn Dục đè ở trên người nàng muốn làm gì thì làm.

Quân Ngôn Dục một bên hôn sâu Hạ Diệc Sơ, ngón tay khẽ nhúc nhích, đem quần áo trên người mình cởi ra, hai người đều khẩn trương.

Hắn hạ một loạt nụ hôn từ cánh môi nàng rồi dần dần dịch chuyển đến gương mặt, cằm, cổ, sau đó một đường đi xuống.

Hạ Diệc Sơ ngẩng cằm, duỗi tay vòng qua cổ Quân Ngôn Dục, mười ngón tay mềm mại đè ép lên da đầu hắn.

Đây là cảm giác thật kì diệu. Hạ Diệc Sơ trầm mê với cảm giác sung sướng mà Quân Ngôn Dục mang đến cho nàng, chẳng qua, đối mặt tại thời điểm đó, nàng vẫn là cầm lòng không đậu căng chặt thân thể.

"Nhật An ngoan, thả lỏng, thả lỏng một chút." Quân Ngôn Dục một bên nhợt nhạt hôn môi nàng, một bên ở nàng bên tai nàng ôn nhu dỗ dành.

Hạ Diệc Sơ nhắm chặt hai mắt, lông mi không ngừng rung động, thả lỏng thân thể của mình. Quân Ngôn Dục mạnh mẽ vừa động, Hạ Diệc Sơ không kịp phòng bị đón nhận một hồi xé rách đau nhức.

Đau đớn tới không hề phòng bị.

Hạ Diệc Sơ nước mắt đều không chảy ra, tiếng đau bị Quân Ngôn Dục hôn sâu nuốt vào.

Nhưng cảm giác xé rách quá đau đớn... khoái cảm làm người trầm luân, lại lan dần khắp thân thể.

Ở thời khắc lâm vào hôn mê, Hạ Diệc Sơ gắt gao vòng qua Quân Ngôn Dục, thanh âm rất nhỏ:

"Nếu huynh chết trên chiến trường, muội đây liền gả cho người khác, muội sẽ không vì huynh thủ thân như ngọc."

==============================

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook