Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 285: Phúc hắc Hoàng huynh (40)
Quân Sanh
01/05/2020
Editor: LongThanh984601
*************************
Ám vệ thực nhanh đem Vương Yên Nhiên đến.
Ngày đó Vương Yên Nhiên tỉnh lại, phát hiện mình không ở khuê phòng mà là ở trong mật đạo tối tăm, trong lòng dâng lên khủng hoảng, nhưng dù sao nàng tốt xấu gì cũng là tiểu thư kinh thành được học tập mẫu mực. Kế hoạch của Vương Dũng cùng Phó Diệc Sinh cũng không dấu giếm nàng, Vương Yên Nhiên biết Phó Diệc Sinh cùng phụ thân mình đang ở chuẩn bị tạo phản bức vua thoái vị, chỉ là không nghĩ tới chuyện này sẽ bại lộ, thậm chí khi Vương Yên Nhiên tỉnh lại, Hạ Diệc Sơ vì tránh tai mắt của Phó Diệc Sinh cùng Vương Dũng, cho nên không tự mình đến xem Vương Yên Nhiên, chỉ nghe thông tin từ ám vệ.
Vương Yên Nhiên cũng coi như có khí phách, đối mặt với tình huống bị bắt cóc và ám vệ lạnh lùng mà không có chút nào kinh hoảng.
Mấy ngày nay, ám vệ đưa đồ ăn thức uống, tuy rằng không được như khi ở nhà, nhưng cũng không bỏ đói Vương Yên Nhiên.
Vào khoảnh khắc ám vệ xuất hiện, thấy đối phương khí thế mạnh mẽ, Vương Yên Nhiên liền biết Phó Diệc Sinh cùng Vương Dũng đã bắt đầu động thủ.
Dọc theo đường khi bị mang đi, nhìn tường vây, nghe tiếng gió rít gào, trong lòng nàng ta một mặt chờ mong phụ thân và Phó Diệc Sinh thắng lợi, mặt khác lại sợ hãi khi đối mặt với huyết tinh.
Ám vệ không biết thương hương tiếc ngọc, trực tiếp đem Vương Yên Nhiên ném ở trước mặt Hạ Diệc Sơ.
Vương Yên Nhiên cũng biết tình thế của chính mình hiện giờ, chân hơi run lên, xụi lơ trên mặt đất nhưng không dám có suy nghĩ chạy trốn.
"Vương Yên Nhiên." Hạ Diệc Sơ trực tiếp duỗi tay, đem nàng từ trên mặt đất nhấc lên.
"Nhật An công chúa, ngươi đang làm cái gì?"
Vương Yên Nhiên đáp lời, ánh mắt dừng ở trên người Hạ Diệc Sơ, lại bị ánh mắt lạnh băng cùng khí thế cường đại làm cho kinh sợ. Chỉ đến khi Hạ Diệc Sơ ném nàng vào tường vây, nàng ta cuối cùng mới bắt đầu giãy giụa.
"Làm cái gì?"
Hạ Diệc Sơ cười lạnh liên tục, đổi hướng đẩy Vương Yên Nhiên đến tường cung bên ngoài:
"Vương Dũng chỉ có một nữ nhi là ngươi. Nếu ta đem ngươi đẩy xuống, ngươi xem cuối cùng hắn sẽ chọn nữ nhi hay chọn quyền lực chí cao vô thượng?"
"Không, không, Nhật An công chúa, ngươi không thể làm như thế."
Vương Yên Nhiên liên tục lắc đầu, duỗi tay ấn ở trên vách tường, nhìn tình cảnh chiến đấu phía dưới, sắc mặt hoảng hốt không kiềm chế được nữa. Nơi này cao như thế, hơn nữa phía dưới lại loạn, nếu Hạ Diệc Sơ thật sự đem nàng ta đẩy xuống, hậu quả không cần nghĩ cũng biết thê thảm như thế nào.
"Vì sao lại không được." Hạ Diệc Sơ nhìn nàng, thần sắc lạnh nhạt.
Ngay lúc này, trong đám người bên dưới có giọng nam nhân hướng lên trên mà thét gọi:
"Quân Nhật An! Ngươi định làm gì Yên Nhiên nhà ta? Ngươi mau thả nữ nhi của ta ra!"
Thanh âm này mang theo nội lực, thập phần vang dội.
Hạ Diệc Sơ vẫn luôn chờ đợi giọng nói này xuất hiện, cho nên vừa nghe thấy tiếng, nàng ngay lập tức quay đầu nhìn lại nơi phát ra tiếng nói. Vương Dũng đang ngồi trên ngựa đang phẫn nộ nhìn Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ nhìn theo tầm mắt, quả nhiên thấy bên cạnh Vương Dũng là con ngựa màu đỏ tía của Phó Diệc Sinh.
Hạ Diệc Sơ cười lạnh, nàng đứng đó nhìn, xem ra Vương Yên Nhiên trong lòng Vương Dũng vẫn chiếm phân lượng không nhỏ.
"Làm cái gì? Ta có thể làm gì đối với con gái ngươi, nếu các ngươi không nhanh chóng lui binh, ta liền đẩy nàng xuống."
Hạ Diêc Sơ nói chắc chắn, âm thanh không tính là lớn, binh lính và Phó Diệc Sinh ở dưới không nghe thấy lời nàng nói, chính là Vương Dũng thời trẻ có học qua ngôn ngữ khẩu hình, hơn nữa trùng hợp là Hạ Diệc Sơ hướng về phía hắn mà nói.
Vương Dũng biết ý tứ lời nói của Hạ Diệc Sơ, càng thêm tức tối. Hắn quay đầu hỏi Phó Diệc Sinh bên cạnh, ngữ khí thần sắc đều không tính là tốt:
"Ngươi không phải nói Quân Nhật An cùng chúng ta cùng hội cùng thuyền sao, hiện tại chuyện này là thế nào?"
Phó Diệc Sinh còn chưa kịp trả lời, bên kia đã nghe thấy thanh âm thị vệ hò reo vui mừng. Thị vệ trong cung không địch lại được quân ở ngoài, cửa cung lung lay sắp đổ, chẳng mấy chốc mà sẽ bị phá hỏng hoàn toàn.
Không chỉ có là Vương Dũng cùng Phó Diệc Sinh nghe được những âm thanh vui mừng đó, ngay cả Hạ Diệc Sơ cũng nghe thấy.
"Công chúa." Hồng Mai cùng Hồng Anh đứng ở bên cạnh Hạ Diệc Sơ, trên mặt hai người đều mang theo một tia nước mắt, hiển nhiên là đã bị dọa sợ.
"Cửa cung chỉ sợ không kiên trì được bao lâu, hai người các ngươi chạy về thư phòng ta, dưới bình hoa xanh lục có cơ quan, sẽ có một mật đạo thông ra ngoài cửa cung, hai ngươi từ đó chạy ra ngoài." Hạ Diệc Sơ nhíu mày nói.
Hồng Mai cùng Hồng Anh nhìn nhau, cùng quỳ xuống: "Nô tỳ không đi. Công chúa ở đâu, chúng ta liền ở đó."
Hai người nói mang theo một tia nghẹn ngào, Hạ Diệc Sơ nhìn hai người kia run run rẩy rẩy bả vai, trong lòng nói không cảm động là giả:
"Vậy lưu lại,cùng ta chiến đấu đến phút cuối cùng."
Cửa cung đóng chặt đã bắt đầu buông lỏng, Hạ Diệc Sơ phân phó một ít thị vệ đi tìm một ít mồi lửa, lại sai những người khác đem Vương Yên Nhiên treo trên tường ngoài cung.
"Phụ thân, cứu ta, cứu ta." Vương Yên Nhiên sợ tới mức vội vàng cầu cứu Vương Dũng.
Vương Yên Nhiên không nghĩ Hạ Diệc Sơ trực tiếp phân phó ám vệ đem nàng đưa đi, cả người bị treo trên không trung, nàng ta còn quản cái gì là thục nữ hiền lương nữa. Mạng mất thì phong độ có tác dụng gì đâu.
Hiện tại, người duy nhất nàng ta có thể trông cậy vào chỉ có Vương Dũng.
"Yên Nhiên!" Vương Dũng lo lắng hét to một tiếng, quay đầu đối với thị vệ phân phó:
"Mau, mau bảo hắn ta ngưng chiến! Chúng ta ngưng chiến!"
Thị vệ đi theo Vương Dũng bên người nhiều năm, tự nhiên biết Vương Yên Nhiên có địa vị thế nào trong lòng Vương Dũng, không nói hai lời lập tức gõ trống ngừng chiến. Tiếng trống nhất thời vang vọng trong không trung. Những thị vệ đó tuy rằng không rõ nguyên do nhưng vẫn ngừng lại.
Hạ Diệc Sơ trong lòng nhẹ nhàng thở ra,Phó Diệc Sinh vẫn ngồi trên lưng ngựa nãy giờ không nói một lời, không vui nhíu nhíu hai mắt.
Vương Dũng cũng không có chú ý tới thần sắc Phó Diệc Sinh, hắn nghe tiếng trống vang lên, động tác mọi người đều ngừng lại, kẹp chân để con ngựa tiến lên vài bước, ngẩng đầu đối với Hạ Diệc Sơ kêu to:
"Quân Nhật An, chúng ta bên này đã ngừng, ngươi mau đem Yên Nhiên đưa xuống dưới an toàn cho ta."
Vương Yên Nhiên bị kia ám vệ treo ở bên ngoài, hai mắt đẫm lệ, thậm chí khống chế không được, trực tiếp nước tiểu ướt quần.
=================================
*************************
Ám vệ thực nhanh đem Vương Yên Nhiên đến.
Ngày đó Vương Yên Nhiên tỉnh lại, phát hiện mình không ở khuê phòng mà là ở trong mật đạo tối tăm, trong lòng dâng lên khủng hoảng, nhưng dù sao nàng tốt xấu gì cũng là tiểu thư kinh thành được học tập mẫu mực. Kế hoạch của Vương Dũng cùng Phó Diệc Sinh cũng không dấu giếm nàng, Vương Yên Nhiên biết Phó Diệc Sinh cùng phụ thân mình đang ở chuẩn bị tạo phản bức vua thoái vị, chỉ là không nghĩ tới chuyện này sẽ bại lộ, thậm chí khi Vương Yên Nhiên tỉnh lại, Hạ Diệc Sơ vì tránh tai mắt của Phó Diệc Sinh cùng Vương Dũng, cho nên không tự mình đến xem Vương Yên Nhiên, chỉ nghe thông tin từ ám vệ.
Vương Yên Nhiên cũng coi như có khí phách, đối mặt với tình huống bị bắt cóc và ám vệ lạnh lùng mà không có chút nào kinh hoảng.
Mấy ngày nay, ám vệ đưa đồ ăn thức uống, tuy rằng không được như khi ở nhà, nhưng cũng không bỏ đói Vương Yên Nhiên.
Vào khoảnh khắc ám vệ xuất hiện, thấy đối phương khí thế mạnh mẽ, Vương Yên Nhiên liền biết Phó Diệc Sinh cùng Vương Dũng đã bắt đầu động thủ.
Dọc theo đường khi bị mang đi, nhìn tường vây, nghe tiếng gió rít gào, trong lòng nàng ta một mặt chờ mong phụ thân và Phó Diệc Sinh thắng lợi, mặt khác lại sợ hãi khi đối mặt với huyết tinh.
Ám vệ không biết thương hương tiếc ngọc, trực tiếp đem Vương Yên Nhiên ném ở trước mặt Hạ Diệc Sơ.
Vương Yên Nhiên cũng biết tình thế của chính mình hiện giờ, chân hơi run lên, xụi lơ trên mặt đất nhưng không dám có suy nghĩ chạy trốn.
"Vương Yên Nhiên." Hạ Diệc Sơ trực tiếp duỗi tay, đem nàng từ trên mặt đất nhấc lên.
"Nhật An công chúa, ngươi đang làm cái gì?"
Vương Yên Nhiên đáp lời, ánh mắt dừng ở trên người Hạ Diệc Sơ, lại bị ánh mắt lạnh băng cùng khí thế cường đại làm cho kinh sợ. Chỉ đến khi Hạ Diệc Sơ ném nàng vào tường vây, nàng ta cuối cùng mới bắt đầu giãy giụa.
"Làm cái gì?"
Hạ Diệc Sơ cười lạnh liên tục, đổi hướng đẩy Vương Yên Nhiên đến tường cung bên ngoài:
"Vương Dũng chỉ có một nữ nhi là ngươi. Nếu ta đem ngươi đẩy xuống, ngươi xem cuối cùng hắn sẽ chọn nữ nhi hay chọn quyền lực chí cao vô thượng?"
"Không, không, Nhật An công chúa, ngươi không thể làm như thế."
Vương Yên Nhiên liên tục lắc đầu, duỗi tay ấn ở trên vách tường, nhìn tình cảnh chiến đấu phía dưới, sắc mặt hoảng hốt không kiềm chế được nữa. Nơi này cao như thế, hơn nữa phía dưới lại loạn, nếu Hạ Diệc Sơ thật sự đem nàng ta đẩy xuống, hậu quả không cần nghĩ cũng biết thê thảm như thế nào.
"Vì sao lại không được." Hạ Diệc Sơ nhìn nàng, thần sắc lạnh nhạt.
Ngay lúc này, trong đám người bên dưới có giọng nam nhân hướng lên trên mà thét gọi:
"Quân Nhật An! Ngươi định làm gì Yên Nhiên nhà ta? Ngươi mau thả nữ nhi của ta ra!"
Thanh âm này mang theo nội lực, thập phần vang dội.
Hạ Diệc Sơ vẫn luôn chờ đợi giọng nói này xuất hiện, cho nên vừa nghe thấy tiếng, nàng ngay lập tức quay đầu nhìn lại nơi phát ra tiếng nói. Vương Dũng đang ngồi trên ngựa đang phẫn nộ nhìn Hạ Diệc Sơ.
Hạ Diệc Sơ nhìn theo tầm mắt, quả nhiên thấy bên cạnh Vương Dũng là con ngựa màu đỏ tía của Phó Diệc Sinh.
Hạ Diệc Sơ cười lạnh, nàng đứng đó nhìn, xem ra Vương Yên Nhiên trong lòng Vương Dũng vẫn chiếm phân lượng không nhỏ.
"Làm cái gì? Ta có thể làm gì đối với con gái ngươi, nếu các ngươi không nhanh chóng lui binh, ta liền đẩy nàng xuống."
Hạ Diêc Sơ nói chắc chắn, âm thanh không tính là lớn, binh lính và Phó Diệc Sinh ở dưới không nghe thấy lời nàng nói, chính là Vương Dũng thời trẻ có học qua ngôn ngữ khẩu hình, hơn nữa trùng hợp là Hạ Diệc Sơ hướng về phía hắn mà nói.
Vương Dũng biết ý tứ lời nói của Hạ Diệc Sơ, càng thêm tức tối. Hắn quay đầu hỏi Phó Diệc Sinh bên cạnh, ngữ khí thần sắc đều không tính là tốt:
"Ngươi không phải nói Quân Nhật An cùng chúng ta cùng hội cùng thuyền sao, hiện tại chuyện này là thế nào?"
Phó Diệc Sinh còn chưa kịp trả lời, bên kia đã nghe thấy thanh âm thị vệ hò reo vui mừng. Thị vệ trong cung không địch lại được quân ở ngoài, cửa cung lung lay sắp đổ, chẳng mấy chốc mà sẽ bị phá hỏng hoàn toàn.
Không chỉ có là Vương Dũng cùng Phó Diệc Sinh nghe được những âm thanh vui mừng đó, ngay cả Hạ Diệc Sơ cũng nghe thấy.
"Công chúa." Hồng Mai cùng Hồng Anh đứng ở bên cạnh Hạ Diệc Sơ, trên mặt hai người đều mang theo một tia nước mắt, hiển nhiên là đã bị dọa sợ.
"Cửa cung chỉ sợ không kiên trì được bao lâu, hai người các ngươi chạy về thư phòng ta, dưới bình hoa xanh lục có cơ quan, sẽ có một mật đạo thông ra ngoài cửa cung, hai ngươi từ đó chạy ra ngoài." Hạ Diệc Sơ nhíu mày nói.
Hồng Mai cùng Hồng Anh nhìn nhau, cùng quỳ xuống: "Nô tỳ không đi. Công chúa ở đâu, chúng ta liền ở đó."
Hai người nói mang theo một tia nghẹn ngào, Hạ Diệc Sơ nhìn hai người kia run run rẩy rẩy bả vai, trong lòng nói không cảm động là giả:
"Vậy lưu lại,cùng ta chiến đấu đến phút cuối cùng."
Cửa cung đóng chặt đã bắt đầu buông lỏng, Hạ Diệc Sơ phân phó một ít thị vệ đi tìm một ít mồi lửa, lại sai những người khác đem Vương Yên Nhiên treo trên tường ngoài cung.
"Phụ thân, cứu ta, cứu ta." Vương Yên Nhiên sợ tới mức vội vàng cầu cứu Vương Dũng.
Vương Yên Nhiên không nghĩ Hạ Diệc Sơ trực tiếp phân phó ám vệ đem nàng đưa đi, cả người bị treo trên không trung, nàng ta còn quản cái gì là thục nữ hiền lương nữa. Mạng mất thì phong độ có tác dụng gì đâu.
Hiện tại, người duy nhất nàng ta có thể trông cậy vào chỉ có Vương Dũng.
"Yên Nhiên!" Vương Dũng lo lắng hét to một tiếng, quay đầu đối với thị vệ phân phó:
"Mau, mau bảo hắn ta ngưng chiến! Chúng ta ngưng chiến!"
Thị vệ đi theo Vương Dũng bên người nhiều năm, tự nhiên biết Vương Yên Nhiên có địa vị thế nào trong lòng Vương Dũng, không nói hai lời lập tức gõ trống ngừng chiến. Tiếng trống nhất thời vang vọng trong không trung. Những thị vệ đó tuy rằng không rõ nguyên do nhưng vẫn ngừng lại.
Hạ Diệc Sơ trong lòng nhẹ nhàng thở ra,Phó Diệc Sinh vẫn ngồi trên lưng ngựa nãy giờ không nói một lời, không vui nhíu nhíu hai mắt.
Vương Dũng cũng không có chú ý tới thần sắc Phó Diệc Sinh, hắn nghe tiếng trống vang lên, động tác mọi người đều ngừng lại, kẹp chân để con ngựa tiến lên vài bước, ngẩng đầu đối với Hạ Diệc Sơ kêu to:
"Quân Nhật An, chúng ta bên này đã ngừng, ngươi mau đem Yên Nhiên đưa xuống dưới an toàn cho ta."
Vương Yên Nhiên bị kia ám vệ treo ở bên ngoài, hai mắt đẫm lệ, thậm chí khống chế không được, trực tiếp nước tiểu ướt quần.
=================================
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.