Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 249: Phúc hắc Hoàng huynh (4)
Quân Sanh
01/05/2020
Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Tình cảm của Quân Nhật An và Quân Ngôn Dục thật sâu đậm, chỉ cần Quân Ngôn Dục một ngày không ngã, Quân Nhật An đời này sẽ vinh hoa phú quý, hưởng đến bất tận.
Tuy nhiên, ngoài ý muốn là tràng cảnh xảy ra trong yến hội
Những người vốn là tuồng hát bỗng nhiên xoay người biến thành thích khách. Ám sát Quân Ngôn Dục thất bại, bị vây khốn lại chộp lấy Quân Nhật An làm con tin. Dù sao bọn chúng cũng chạy không thoát.
Tràn đầy trong mắt Quân Nhật An chỉ có Quân Ngôn Dục, nay lại có thêm một nam nhân khác. Người đã đỡ một kiếm cho nàng, Phó Diệc Sinh.
Phó Diệc Sinh vì nàng chắn một kiếm, ngoài anh hùng cứu mỹ nhân ra, nàng thật sự không thể nghĩ được thêm một từ ngữ nào khác để miêu tả hành động này.
Sau lần đó, Quân Nhật An thường kiếm cớ đi tìm Phó Diệc Sinh, khi thì đi cảm ơn ân nhân cứu mạng, khi thì mang thuốc trị thương cho hắn, dần dà sẽ có một ít tiếp xúc không tránh khỏi, hai người dần dần tìm hiểu nhau.
Quân Ngôn Dục một thời gian không thấy Quân Nhật An tìm mình quấy rối mới đi hỏi thì được biết nàng chỉ quấn lấy Phó Diệc Sinh. Quân Nhật An biết Phó Diệc Sinh võ công cao cường liền xin Quân Ngôn Dục để hắn trở thành võ sư phó cho mình.
Quân Ngôn Dục sau khi điều tra thấy thân thế hắn trong sạch, đơn giản lại đã cứu Quân Nhật An nên đồng ý.
Phó Diệc Sinh trở thành sư phó của Quân Nhật An, quan hệ giữa hai người lại càng thêm gắn bó.
Phó Diệc Sinh tướng mạo tuấn lãng, tính cách lại ôn tồn lễ độ, cả người nhẹ nhàng phong độ, thập phần xuất sắc. Lại còn là anh hùng cứu mỹ nhận, Quân Nhật An một lòng chỉ muốn ở bên cạnh Phó Diệc Sinh.
Hoàng muội sủng ái cỡ nào cũng phải gả đi, hơn nữa triều đại này cũng không yêu cầu phò mã không được tham gia chính sự nên Quân Ngôn Dục cũng để mặc cho hai người bọn họ nảy sinh tình cảm.
Phó Diệc Sinh rất có năng lực, mọi việc Quân Ngôn Dục giao, hắn đều hoàn thành vừa lòng Quân Ngôn Dục, nên Quân Ngôn Dục càng thêm coi trọng hắn.
Thật mau, Phó Diệc Sinh đã trở thành tâm phúc bên cạnh Quân Ngôn Dục, rất nhiều việc quan trọng bắt đầu giao phó cho hắn.
Phó Diệc Sinh được tín nhiệm, vẫn không kiêu căng mà trầm ổn như cũ.
Nhưng khi hôn sự của hắn và Quân Nhật An đến gần thì Quân Ngôn Dục bị soán ngôi hoàng đế.
Ngày ấy mặt trời chói chang Cao Dương, Quân Ngôn Dục một chân đá văng của phòng nàng, thần sắc âm trầm, vừa vào vừa nói:
"Ta tự nhận mấy năm nay đối đãi với ngươi không tệ, vì sao ngươi liên hợp người ngoài phản bội ta?"
Quân Ngôn Dục phẫn nộ, Quân Nhật An hồ đồ, căn bản nàng không biết Quân Ngôn Dục đang nói gì.
Ngay lúc này, thị vệ xông vào, bao vây Quân Ngôn Dục.
Quân Nhật An nhận ra dung mạo quen thuộc đi đến lại không hề ôn nhuận ý cười mà lãnh lẽo xa cách. Phó Diệc Sinh không hề nhìn nàng, chỉ trực tiếp phân phó:
"Đem Quân Ngôn Dục bắt lại!"
"Phó Diệc Sinh, không ngờ ngươi là kẻ tiểu nhân!" Quân Ngôn Dục rống giận, rút kiếm so chiêu với các thị vệ, cuối cùng không địch lại số đông, vết thương ngang dọc trên người.
Quân Nhật An lúc này mới hồi phục tinh thần, không thể tin nhìn Phó Diệc Sinh, hét lớn:
"Phó Diệc Sinh, ngươi đang làm gì?"
Phó Diệc Sinh tiến lại gần, thần sắc ôn nhu muốn sờ đầu Quân Nhật An, lại bị nàng né tránh đi.
Không thèm để ý, hắn buông tay, mở miệng nói:
"Chúc một ngày tốt lành. Ngươi hiện tại không hiểu sao? Ngươi và Quân Ngôn Dục vốn không phải anh em sinh đôi. Ngươi là công chúa nhỏ nhất của Cù Quốc chúng ta. Quân Ngôn Dục lại quá yêu thương, tin tưởng ngươi, nếu không bằng thủ đoạn của hắn đã sớm tra ra được thân phận thật sự của ngươi. Xem ra lúc trước, Phụ hoàng để hai anh em chúng ta lại Đại Lan quốc này thật sự là một quyết định sáng suốt."
Không đợi Quân Nhật An trả lời, Phó Diệc Sinh lạnh giọng phân phó:
"Mang người đi trông giữ nghiêm ngặt!"
"Vâng!" Thị vệ lên tiếng, âm trầm đem Quân Ngôn Dục ra ngoài.
Quân Nhật An chớp chớp mắt, có chất lỏng từ đáy mắt nàng chảy ra. Nàng vội vàng tiến lên, muốn ngăn cản những thị vệ đó lại, nhưng đã bị Phó Diệc Sinh bắt lấy.
"Phó Diệc Sinh! Ngươi buông ta ra! Ngươi làm gì Hoàng huynh của ta?" Quân Nhật An dùng sức giãy giụa.
Phó Diệc Sinh đẩy mạnh nàng xuống đất, nhốt lại trong phòng này, cho người trông giữ bên ngoài.
Sau đó, Quân Nhật An mới biết được nàng không phải anh em song sinh với Quân Ngôn Dục. Em gái sinh đôi của hắn vừa ra đời đã chết.
Mà nàng kỳ thật chính là Cù Quốc công chúa. Phó Diệc Sinh là Cù Quốc Nhị hoàng tử. Nàng với Phó Diệc Sinh mới chính là anh em ruột.
Cù Quốc quân vương, mười mấy năm trước đã có dã tâm thâu tóm Đại Lan. Không tiếc để sủng phi của mình mai danh ẩn tích sống tại Đại Lan chỉ vì một ngày không uổng một binh một tốt, thâu gom Đại Lan quốc.
==================================
******************
Tình cảm của Quân Nhật An và Quân Ngôn Dục thật sâu đậm, chỉ cần Quân Ngôn Dục một ngày không ngã, Quân Nhật An đời này sẽ vinh hoa phú quý, hưởng đến bất tận.
Tuy nhiên, ngoài ý muốn là tràng cảnh xảy ra trong yến hội
Những người vốn là tuồng hát bỗng nhiên xoay người biến thành thích khách. Ám sát Quân Ngôn Dục thất bại, bị vây khốn lại chộp lấy Quân Nhật An làm con tin. Dù sao bọn chúng cũng chạy không thoát.
Tràn đầy trong mắt Quân Nhật An chỉ có Quân Ngôn Dục, nay lại có thêm một nam nhân khác. Người đã đỡ một kiếm cho nàng, Phó Diệc Sinh.
Phó Diệc Sinh vì nàng chắn một kiếm, ngoài anh hùng cứu mỹ nhân ra, nàng thật sự không thể nghĩ được thêm một từ ngữ nào khác để miêu tả hành động này.
Sau lần đó, Quân Nhật An thường kiếm cớ đi tìm Phó Diệc Sinh, khi thì đi cảm ơn ân nhân cứu mạng, khi thì mang thuốc trị thương cho hắn, dần dà sẽ có một ít tiếp xúc không tránh khỏi, hai người dần dần tìm hiểu nhau.
Quân Ngôn Dục một thời gian không thấy Quân Nhật An tìm mình quấy rối mới đi hỏi thì được biết nàng chỉ quấn lấy Phó Diệc Sinh. Quân Nhật An biết Phó Diệc Sinh võ công cao cường liền xin Quân Ngôn Dục để hắn trở thành võ sư phó cho mình.
Quân Ngôn Dục sau khi điều tra thấy thân thế hắn trong sạch, đơn giản lại đã cứu Quân Nhật An nên đồng ý.
Phó Diệc Sinh trở thành sư phó của Quân Nhật An, quan hệ giữa hai người lại càng thêm gắn bó.
Phó Diệc Sinh tướng mạo tuấn lãng, tính cách lại ôn tồn lễ độ, cả người nhẹ nhàng phong độ, thập phần xuất sắc. Lại còn là anh hùng cứu mỹ nhận, Quân Nhật An một lòng chỉ muốn ở bên cạnh Phó Diệc Sinh.
Hoàng muội sủng ái cỡ nào cũng phải gả đi, hơn nữa triều đại này cũng không yêu cầu phò mã không được tham gia chính sự nên Quân Ngôn Dục cũng để mặc cho hai người bọn họ nảy sinh tình cảm.
Phó Diệc Sinh rất có năng lực, mọi việc Quân Ngôn Dục giao, hắn đều hoàn thành vừa lòng Quân Ngôn Dục, nên Quân Ngôn Dục càng thêm coi trọng hắn.
Thật mau, Phó Diệc Sinh đã trở thành tâm phúc bên cạnh Quân Ngôn Dục, rất nhiều việc quan trọng bắt đầu giao phó cho hắn.
Phó Diệc Sinh được tín nhiệm, vẫn không kiêu căng mà trầm ổn như cũ.
Nhưng khi hôn sự của hắn và Quân Nhật An đến gần thì Quân Ngôn Dục bị soán ngôi hoàng đế.
Ngày ấy mặt trời chói chang Cao Dương, Quân Ngôn Dục một chân đá văng của phòng nàng, thần sắc âm trầm, vừa vào vừa nói:
"Ta tự nhận mấy năm nay đối đãi với ngươi không tệ, vì sao ngươi liên hợp người ngoài phản bội ta?"
Quân Ngôn Dục phẫn nộ, Quân Nhật An hồ đồ, căn bản nàng không biết Quân Ngôn Dục đang nói gì.
Ngay lúc này, thị vệ xông vào, bao vây Quân Ngôn Dục.
Quân Nhật An nhận ra dung mạo quen thuộc đi đến lại không hề ôn nhuận ý cười mà lãnh lẽo xa cách. Phó Diệc Sinh không hề nhìn nàng, chỉ trực tiếp phân phó:
"Đem Quân Ngôn Dục bắt lại!"
"Phó Diệc Sinh, không ngờ ngươi là kẻ tiểu nhân!" Quân Ngôn Dục rống giận, rút kiếm so chiêu với các thị vệ, cuối cùng không địch lại số đông, vết thương ngang dọc trên người.
Quân Nhật An lúc này mới hồi phục tinh thần, không thể tin nhìn Phó Diệc Sinh, hét lớn:
"Phó Diệc Sinh, ngươi đang làm gì?"
Phó Diệc Sinh tiến lại gần, thần sắc ôn nhu muốn sờ đầu Quân Nhật An, lại bị nàng né tránh đi.
Không thèm để ý, hắn buông tay, mở miệng nói:
"Chúc một ngày tốt lành. Ngươi hiện tại không hiểu sao? Ngươi và Quân Ngôn Dục vốn không phải anh em sinh đôi. Ngươi là công chúa nhỏ nhất của Cù Quốc chúng ta. Quân Ngôn Dục lại quá yêu thương, tin tưởng ngươi, nếu không bằng thủ đoạn của hắn đã sớm tra ra được thân phận thật sự của ngươi. Xem ra lúc trước, Phụ hoàng để hai anh em chúng ta lại Đại Lan quốc này thật sự là một quyết định sáng suốt."
Không đợi Quân Nhật An trả lời, Phó Diệc Sinh lạnh giọng phân phó:
"Mang người đi trông giữ nghiêm ngặt!"
"Vâng!" Thị vệ lên tiếng, âm trầm đem Quân Ngôn Dục ra ngoài.
Quân Nhật An chớp chớp mắt, có chất lỏng từ đáy mắt nàng chảy ra. Nàng vội vàng tiến lên, muốn ngăn cản những thị vệ đó lại, nhưng đã bị Phó Diệc Sinh bắt lấy.
"Phó Diệc Sinh! Ngươi buông ta ra! Ngươi làm gì Hoàng huynh của ta?" Quân Nhật An dùng sức giãy giụa.
Phó Diệc Sinh đẩy mạnh nàng xuống đất, nhốt lại trong phòng này, cho người trông giữ bên ngoài.
Sau đó, Quân Nhật An mới biết được nàng không phải anh em song sinh với Quân Ngôn Dục. Em gái sinh đôi của hắn vừa ra đời đã chết.
Mà nàng kỳ thật chính là Cù Quốc công chúa. Phó Diệc Sinh là Cù Quốc Nhị hoàng tử. Nàng với Phó Diệc Sinh mới chính là anh em ruột.
Cù Quốc quân vương, mười mấy năm trước đã có dã tâm thâu tóm Đại Lan. Không tiếc để sủng phi của mình mai danh ẩn tích sống tại Đại Lan chỉ vì một ngày không uổng một binh một tốt, thâu gom Đại Lan quốc.
==================================
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.