Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 224: Vua xác sống độc sủng (29)
Quân Sanh
01/05/2020
Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Hai người ngủ một phòng, cùng một giường, không có chút ý tưởng nào khác.
Đêm khuya tĩnh lặng, Hạ Diệc Sơ bỗng mở mắt, bên cạnh Mặc Tẫn Ly cũng tỉnh.
Hai người xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa, lặng yên không tiếng động ra khỏi phòng.
Hạ Diệc Sơ đổi một bản đồ thôn với hệ thống. Trên bản đồ có hai chấm xanh đỏ, một màu xanh chỉ vị trí của cô, một màu đỏ chỉ vị trí người cô muốn tìm - người có thể đoạt vai chính từ Tần Diệc Lãnh và An Tri Hạ.
Hạ Diệc Sơ mang theo Mặc Tẫn Ly. Hắn trời sinh có nhiều loại dị năng nên cô không cần lo lắng cho hắn.
Hai người đi về phía điểm màu đỏ trên bản đồ, càng đi càng về nơi hẻo lánh, chỗ đó chắc là điểm cuối của thôn.
Bóng đêm tịch liêu, toàn bộ thôn xóm đều im ắng, càng yên tĩnh càng nổi lên động tĩnh lớn phía trước.
Tiếng đàn ông tức giận la mắng, tiếng phụ nữ thống khổ thét lên chói tai.
Hạ Diệc Sơ càng tăng tốc độ, Mặc Tẫn Ly đi sát phía sau.
Hai người dừng lại gần một gian phòng đắp bằng bùn trộn.
Hạ Diệc Sơ bảo Mặc Tẫn Ly chờ, cô lặng lẽ tới gần căn phòng kia, vòng qua phía sau, nhanh nhẹn nhảy lên mái hiên. Gian phòng này đã cũ, chỉ có một tầng lầu, mái hiên là ngói đen phổ biến.
Hạ Diệc Sơ ngồi xổm xuống mái hiện, dỡ vài miếng ngói ra, như vậy cô nhìn được toàn cảnh trong gian phòng bên dưới.
Vừa thấy, Hạ Diệc Sơ liền há hốc mồm.
Bên trong là một mảnh hỗn loạn.
Hai tên đàn ông cưỡng chế xâm phạm một người phụ nữ. Bên cạnh còn một cô gái nữa không biết sống hay chết, toàn thân thâm tím.
Cô gái thống khổ la hét, lại càng cho hai tên kia khoái cảm, càng làm hăng say.
Cố nén tức giận trong lòng, Hạ Diệc Sơ từ trong không gian lấy ra một thanh đao, nhảy từ trên mái hiên xuống.
"Ahh!" Cô gái kia kinh hoảng hét lên.
Hạ Diệc Sơ vừa tiếp đất, liền đâm vào bụng mỗi tên một đao. Cô xuất hiện rất nhanh, động tác lại sắc bén, hai kẻ kia dù biết cũng không phản ứng kịp.
Đây là lần đầu tiên Hạ Diệc Sơ giết người.
Một đao trí mạng, hai tên kia thân thể mềm nhũn, ngã xuống.
"Đừng kêu, không muốn chết thì đi theo tôi."
Trong phòng toàn phụ nữ, mọi người thấy Hạ Diệc Sơ không có ý muốn giết mình, trong lòng tuy khủng hoảng nhưng không hét lên. Hạ Diệc Sơ quét mắt quanh căn phòng, ngoài hai tên vừa bị đâm kia, còn có ba cô gái, cùng một người... không rõ là nam hay nữ.
Hạ Diệc Sơ thu hồi đao, xoay người ra ngoài, ba cô gái kia nhanh chóng khoác quần áo lên người, chạy theo.
Mặc Tẫn Ly đứng bên ngoài, trông thấy Hạ Diệc Sơ đi ra, tay còn cầm theo một thanh đao dính máu tươi, hắn động ngón tay, một dòng nước trong chảy ra rửa sạch vết máu đi.
Hạ Diệc Sơ không để ý chuyện này, khi quyết định giết hai tên kia thì cũng đã xác định sẽ nhận hậu quả.
Một lúc sau, mới có một cô gái quần áo xám xịt, tóc tai hỗn loạn, mặt nhỏ khô gầy chạy ra. Cô gái này chính là người Hạ Diệc Sơ muốn tìm - Mạc Dữ Dư.
Mạc Dữ Dư từ từ đi tới, hỏi Hạ Diệc Sơ: "Có cái gì ăn không? Đói đi không nổi."
Hạ Diệc Sơ lấy bánh mì từ trong không gian đưa cho cô ấy.
Mạc Dữ Dư lấy bánh, xé bao, ăn ngấu nghiến.
Đang ăn, bỗng nhiên cô ho khan, chạy đến gốc cây, một tay chống lên thân ấy, không ngừng nôn mửa. Thân thể cô ấy run run, ngón tay trắng bệch.
Hạ Diệc Sơ đến bên cạnh cô ấy, đưa cho cô ấy một chai nước.
"Còn sống sao?"
Mạc Dữ Dư vặn nắp chai nước, súc miệng xong, ngẩng lên nhìn Hạ Diệc Sơ, ánh mắt kiên nghị: "Tại sao không? Tận thế tôi còn chưa chết. Sẽ không có chuyện gì khác làm tôi phí hoài cuộc sống của mình."
===========================
******************
Hai người ngủ một phòng, cùng một giường, không có chút ý tưởng nào khác.
Đêm khuya tĩnh lặng, Hạ Diệc Sơ bỗng mở mắt, bên cạnh Mặc Tẫn Ly cũng tỉnh.
Hai người xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa, lặng yên không tiếng động ra khỏi phòng.
Hạ Diệc Sơ đổi một bản đồ thôn với hệ thống. Trên bản đồ có hai chấm xanh đỏ, một màu xanh chỉ vị trí của cô, một màu đỏ chỉ vị trí người cô muốn tìm - người có thể đoạt vai chính từ Tần Diệc Lãnh và An Tri Hạ.
Hạ Diệc Sơ mang theo Mặc Tẫn Ly. Hắn trời sinh có nhiều loại dị năng nên cô không cần lo lắng cho hắn.
Hai người đi về phía điểm màu đỏ trên bản đồ, càng đi càng về nơi hẻo lánh, chỗ đó chắc là điểm cuối của thôn.
Bóng đêm tịch liêu, toàn bộ thôn xóm đều im ắng, càng yên tĩnh càng nổi lên động tĩnh lớn phía trước.
Tiếng đàn ông tức giận la mắng, tiếng phụ nữ thống khổ thét lên chói tai.
Hạ Diệc Sơ càng tăng tốc độ, Mặc Tẫn Ly đi sát phía sau.
Hai người dừng lại gần một gian phòng đắp bằng bùn trộn.
Hạ Diệc Sơ bảo Mặc Tẫn Ly chờ, cô lặng lẽ tới gần căn phòng kia, vòng qua phía sau, nhanh nhẹn nhảy lên mái hiên. Gian phòng này đã cũ, chỉ có một tầng lầu, mái hiên là ngói đen phổ biến.
Hạ Diệc Sơ ngồi xổm xuống mái hiện, dỡ vài miếng ngói ra, như vậy cô nhìn được toàn cảnh trong gian phòng bên dưới.
Vừa thấy, Hạ Diệc Sơ liền há hốc mồm.
Bên trong là một mảnh hỗn loạn.
Hai tên đàn ông cưỡng chế xâm phạm một người phụ nữ. Bên cạnh còn một cô gái nữa không biết sống hay chết, toàn thân thâm tím.
Cô gái thống khổ la hét, lại càng cho hai tên kia khoái cảm, càng làm hăng say.
Cố nén tức giận trong lòng, Hạ Diệc Sơ từ trong không gian lấy ra một thanh đao, nhảy từ trên mái hiên xuống.
"Ahh!" Cô gái kia kinh hoảng hét lên.
Hạ Diệc Sơ vừa tiếp đất, liền đâm vào bụng mỗi tên một đao. Cô xuất hiện rất nhanh, động tác lại sắc bén, hai kẻ kia dù biết cũng không phản ứng kịp.
Đây là lần đầu tiên Hạ Diệc Sơ giết người.
Một đao trí mạng, hai tên kia thân thể mềm nhũn, ngã xuống.
"Đừng kêu, không muốn chết thì đi theo tôi."
Trong phòng toàn phụ nữ, mọi người thấy Hạ Diệc Sơ không có ý muốn giết mình, trong lòng tuy khủng hoảng nhưng không hét lên. Hạ Diệc Sơ quét mắt quanh căn phòng, ngoài hai tên vừa bị đâm kia, còn có ba cô gái, cùng một người... không rõ là nam hay nữ.
Hạ Diệc Sơ thu hồi đao, xoay người ra ngoài, ba cô gái kia nhanh chóng khoác quần áo lên người, chạy theo.
Mặc Tẫn Ly đứng bên ngoài, trông thấy Hạ Diệc Sơ đi ra, tay còn cầm theo một thanh đao dính máu tươi, hắn động ngón tay, một dòng nước trong chảy ra rửa sạch vết máu đi.
Hạ Diệc Sơ không để ý chuyện này, khi quyết định giết hai tên kia thì cũng đã xác định sẽ nhận hậu quả.
Một lúc sau, mới có một cô gái quần áo xám xịt, tóc tai hỗn loạn, mặt nhỏ khô gầy chạy ra. Cô gái này chính là người Hạ Diệc Sơ muốn tìm - Mạc Dữ Dư.
Mạc Dữ Dư từ từ đi tới, hỏi Hạ Diệc Sơ: "Có cái gì ăn không? Đói đi không nổi."
Hạ Diệc Sơ lấy bánh mì từ trong không gian đưa cho cô ấy.
Mạc Dữ Dư lấy bánh, xé bao, ăn ngấu nghiến.
Đang ăn, bỗng nhiên cô ho khan, chạy đến gốc cây, một tay chống lên thân ấy, không ngừng nôn mửa. Thân thể cô ấy run run, ngón tay trắng bệch.
Hạ Diệc Sơ đến bên cạnh cô ấy, đưa cho cô ấy một chai nước.
"Còn sống sao?"
Mạc Dữ Dư vặn nắp chai nước, súc miệng xong, ngẩng lên nhìn Hạ Diệc Sơ, ánh mắt kiên nghị: "Tại sao không? Tận thế tôi còn chưa chết. Sẽ không có chuyện gì khác làm tôi phí hoài cuộc sống của mình."
===========================
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.