Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss
Chương 348: Xuyên qua thời không mà đến (22)
Quân Sanh
01/05/2020
Editor: Mi Mặt Mèo
******************
Dưới lầu, cha mẹ Thích ngồi trên ghế sô pha, thần sắc dễ chịu hơn nhiều so với mọi ngày.
"Ba, mẹ." Hạ Diệc Sơ chào hỏi.
Mẹ Thích nhìn cánh tay Thích Tẫn ôm Hạ Diệc Sơ xuống lầu, nháy mắt cứng đờ nhưng rồi thật mau áp chế xúc cảm xuống. Cho đến khi Hạ Diệc Sơ ngồi lại trên xe lăn, mẹ Thích mới nói:
"Minh Nguyệt, mau tới đây ngồi."
Hạ Diệc Sơ đẩy xe lăn đến bên cạnh mẹ Thích. Mẹ Thích ôn nhu sửa sửa vạt áo cho cô, hỏi han tâm tình.
Hạ Diệc Sơ mỗi ngày đều ở nhà, chơi trò chơi, ra ban công phơi nắng ra thì cũng chẳng còn chuyện gì làm, nhưng cô vẫn ôn hòa kể những chuyện đã làm cho mẹ Thích nghe một lần.
Hạ Diệc Sơ biết mẹ Thích có chuyện muốn nói nhưng đợi đến sau khi ăn cơm chiều, lúc cả nhà xem TV mới nói ra.
"Minh Nguyệt, con còn nhớ vị tiểu công tử Chu gia không?"
Hạ Diệc Sơ không đáp, trong đầu chưa hình dung ra là ai.
Mẹ Thích thấy cô mơ hồ, có chút nóng nảy, nói tiếp:
"Chính là người lần trước trò chuyện cùng con ở yến hội đó."
"Là người đó sao?" Hạ Diệc Sơ dần nhớ lại một gương mặt.
"Phải. Hắn ở nước ngoài đã một thời gian, bây giờ trở về nước. Mẹ vừa gặp lại hắn. Hắn muốn mời nhà mình ra ngoài ăn bữa cơm."
Mẹ Thích thử thăm dò Hạ Diệc Sơ: "Minh Nguyệt, con đi không?"
Từ khi Hạ Diệc Sơ đến thế giới này, cô chỉ mới tham gia một yến hội sau khi xuất viện không lâu, ở đó, cô quen biết với Chu Thần.
Hạ Diệc Sơ xuyên vào thân thể này đã hai mươi tuổi, hơn nữa thân thể lại khuyết tật, thanh xuân trước mắt có lẽ là thứ quý giá nhất. Hạ Diệc Sơ biết rõ mẹ Thích thật sự lo lắng cho tương lai con gái mình.
"Con đi." Suy nghĩ một lúc lâu, Hạ Diệc Sơ gật đầu.
Mẹ Thích nhẹ nhàng thở ra. Trong mắt Thích Tẫn xẹt lên tia máu đỏ tươi, đứng dậy, bước nhanh lên lầu.
Mẹ Thích vui mừng, kỳ thực bà đã chuẩn bị rất nhiều lời để khuyên giải, không ngờ cô đã đồng ý.
"Lúc đó hai đứa trẻ tụi con tán gẫu nhiều một chút.:
- ---------------------------------------------
Hạ Diệc Sơ chờ cha mẹ Thích nói chuyện xong về phòng nghỉ ngơi, cô ngước nhìn đèn chùm huy hoàng trên trần nhà, lại chậm rãi nhấp một ngụm trà.
Hạ Diệc Sơ vừa muốn gọi người giúp việc đỡ cô lên lầu thì Thích Tẫn đột nhiên đi xuống, ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ giọng nói:
"Chị, em ôm chị lên lầu nghỉ ngơi."
"Ừ." Hạ Diệc Sơ gật đầu, duỗi tay khoanh lại cổ Thích Tẫn, thả lỏng toàn thân dựa vào lồng ngực vững chãi của hắn.
Thích Tẫn ôm Hạ Diệc Sơ đi vào phòng, hướng về phía giường ngủ, Hạ Diệc Sơ thấy thế bèn nói:
"Chị chưa tắm, em để chị lên xe lăn là được rồi."
Thích Tẫn cứ như không nghe thấy, mang Hạ Diệc Sơ đến giường.
=================================
******************
Dưới lầu, cha mẹ Thích ngồi trên ghế sô pha, thần sắc dễ chịu hơn nhiều so với mọi ngày.
"Ba, mẹ." Hạ Diệc Sơ chào hỏi.
Mẹ Thích nhìn cánh tay Thích Tẫn ôm Hạ Diệc Sơ xuống lầu, nháy mắt cứng đờ nhưng rồi thật mau áp chế xúc cảm xuống. Cho đến khi Hạ Diệc Sơ ngồi lại trên xe lăn, mẹ Thích mới nói:
"Minh Nguyệt, mau tới đây ngồi."
Hạ Diệc Sơ đẩy xe lăn đến bên cạnh mẹ Thích. Mẹ Thích ôn nhu sửa sửa vạt áo cho cô, hỏi han tâm tình.
Hạ Diệc Sơ mỗi ngày đều ở nhà, chơi trò chơi, ra ban công phơi nắng ra thì cũng chẳng còn chuyện gì làm, nhưng cô vẫn ôn hòa kể những chuyện đã làm cho mẹ Thích nghe một lần.
Hạ Diệc Sơ biết mẹ Thích có chuyện muốn nói nhưng đợi đến sau khi ăn cơm chiều, lúc cả nhà xem TV mới nói ra.
"Minh Nguyệt, con còn nhớ vị tiểu công tử Chu gia không?"
Hạ Diệc Sơ không đáp, trong đầu chưa hình dung ra là ai.
Mẹ Thích thấy cô mơ hồ, có chút nóng nảy, nói tiếp:
"Chính là người lần trước trò chuyện cùng con ở yến hội đó."
"Là người đó sao?" Hạ Diệc Sơ dần nhớ lại một gương mặt.
"Phải. Hắn ở nước ngoài đã một thời gian, bây giờ trở về nước. Mẹ vừa gặp lại hắn. Hắn muốn mời nhà mình ra ngoài ăn bữa cơm."
Mẹ Thích thử thăm dò Hạ Diệc Sơ: "Minh Nguyệt, con đi không?"
Từ khi Hạ Diệc Sơ đến thế giới này, cô chỉ mới tham gia một yến hội sau khi xuất viện không lâu, ở đó, cô quen biết với Chu Thần.
Hạ Diệc Sơ xuyên vào thân thể này đã hai mươi tuổi, hơn nữa thân thể lại khuyết tật, thanh xuân trước mắt có lẽ là thứ quý giá nhất. Hạ Diệc Sơ biết rõ mẹ Thích thật sự lo lắng cho tương lai con gái mình.
"Con đi." Suy nghĩ một lúc lâu, Hạ Diệc Sơ gật đầu.
Mẹ Thích nhẹ nhàng thở ra. Trong mắt Thích Tẫn xẹt lên tia máu đỏ tươi, đứng dậy, bước nhanh lên lầu.
Mẹ Thích vui mừng, kỳ thực bà đã chuẩn bị rất nhiều lời để khuyên giải, không ngờ cô đã đồng ý.
"Lúc đó hai đứa trẻ tụi con tán gẫu nhiều một chút.:
- ---------------------------------------------
Hạ Diệc Sơ chờ cha mẹ Thích nói chuyện xong về phòng nghỉ ngơi, cô ngước nhìn đèn chùm huy hoàng trên trần nhà, lại chậm rãi nhấp một ngụm trà.
Hạ Diệc Sơ vừa muốn gọi người giúp việc đỡ cô lên lầu thì Thích Tẫn đột nhiên đi xuống, ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ giọng nói:
"Chị, em ôm chị lên lầu nghỉ ngơi."
"Ừ." Hạ Diệc Sơ gật đầu, duỗi tay khoanh lại cổ Thích Tẫn, thả lỏng toàn thân dựa vào lồng ngực vững chãi của hắn.
Thích Tẫn ôm Hạ Diệc Sơ đi vào phòng, hướng về phía giường ngủ, Hạ Diệc Sơ thấy thế bèn nói:
"Chị chưa tắm, em để chị lên xe lăn là được rồi."
Thích Tẫn cứ như không nghe thấy, mang Hạ Diệc Sơ đến giường.
=================================
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.