Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản
Chương 16: Đệ nhất tổng tài (16)
Tứ Hải Sênh Ca
24/01/2021
Ở đầu dây bên kia, hai tên kia vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau
“Mấy người ở phía bên kia đã chuẩn bị xong hết chưa?’ Người đàn ông có giọng ồm ồm hỏi.
“Đã chuẩn bị xong hết rồi! Dù sao thì cũng không phải lần đầu tiên làm ra mấy chuyện này, anh Lâm cứ yên tâm!” Giọng nam chói tai kia hừ hừ nói.
“Vậy thì tốt! Dù sao thì vụ lần này lại nhận được nhiều tiền đến như vậy, tuyệt đối không được để xảy ra bất cứ chuyện gì!” Anh Lâm lại nói.
Sau đó thì hai người kia cũng không lên tiếng nữa.
Bên đó chỉ còn lại âm thanh tiếng xe chạy đều đều và những tạp âm khác.
Quân Linh Ưu cố gắng lắng nghe từng âm thanh một ở phía bên kia.
Khoảng chừng hai phút sau thì bên kia vang lên tiếng móng tay gõ vào trong điện thoại.
Từng âm thanh đều đều vang lên, không phải là kiểu do quá sốt ruột mà gõ loạn, mà là những tiếng gõ rất có quy luật.
Nhưng điều quan trọng ở đây là cô không hiểu mấy cái tiếng gõ này là gì!
[...] Cho chó ăn chè rồi!
Quân Linh Ưu lắng tai nghe những tiếng gõ đó, rồi chăm chú ghi ra hết trên vở.
Bên kia gõ thêm một lúc nữa rồi ngừng lại, mà những tiếng ồn xung quanh cũng không có dấu hiệu ngắt quãng.
Nhưng mà ở nơi đó nhiều người như vậy, xem ra chỉ là đang ngừng đèn đỏ mà thôi.
Nhưng vẫn không hiểu mấy cái quy luật này!
“Cô chủ nghiên cứu mã Morse sao?”
Chú tài xế quan sát qua gương chiếu hậu thấy cô cứ chấm chấm gì đó lên giấy, thì tò mò quay đầu nhìn lại.
“Mã Morse sao?” Quân Linh Ưu mờ mịt ngẩng đầu nhìn chú tài xế.
“Đúng là như vậy! Nếu cô chủ muốn học thi tôi ở đây có một cuốn sách có thể cho cô mượn đọc.” Chú tài xế tốt tính nói, thấy cô gật đầu thì liền nhanh chóng lấy một cuốn sách đưa cho cô.
Quân Linh Ưu nhanh chóng mở cuốn sách ra, nhanh chóng đọc lướt qua mấy phần cơ bản rồi tiếp tục đối chiếu vào mấy phần mã mà cô chép ra.
Trừng hợi thanh hoàn, cóc sau? Rẽ phải một, trái 2 thẳng 3 trái 4???
Là cái quỷ gì?
Hình như là đằng sau là lộ trình đi của chiếc xe đang chở Khúc Tiếu Vy đi, nhưng đằng trước là cái gì?
“Nè! Cậu học bên Thanh Hòa thế nào? Bên đó tốt chứ?”
“Ai da! Rất được nha, thức ăn ở căn tin trường quả thật là rất ngon luôn đó!”
“Ha ha ha ha! Cậu chỉ biết ăn với ăn mà thôi!”
Ngay lúc này thì có một nhóm học sinh đi ngang qua.
Trường học Thanh Hòa?
Đúng rồi!
Quân Linh Ưu chỉnh lại mấy mã Morse ở đầu tiên lại, vừa nãy vì cô không phát hiện ra quy luật nên chưa kịp ghi nhớ kỹ, cho nên có một số dấu cô ghi nhầm.
Có nghĩa là mấy từ đầu là: Trường học Thanh Hòa, cổng sau!
“Chú Triều, chú mở bản đồ lên cho cháu đi! Nhanh lên!”
Quân Linh Ưu vừa dứt lời thì bên kia lần nữa vang lên tiếng gõ, xem ra là chiếc xe kia lại bắt đầu đi nữa rồi!
Cô nhanh chóng dịch nghĩa của đoạn mã Morse kia, rồi tra trên bản đồ.
“Chú Triều, đường Hoàng Hoa, ngõ Vũ Hới, nhanh lên đi! Còn nữa, cho cháu mượn điện thoại!”
Quân Linh Ưu vừa nhanh chóng ghi lại những mã Mosre mà cô nhận được, vừa bấm gọi 113.
“Alo! Cục cảnh sát xin nghe!” Một giọng nói rắn rỏi vang lên ở đầu dây bên kia.
Chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa một ngôi nhà cấp 4, chiếc xe vừa ngừng lại thì bên trong đã có mấy người đàn ông đi ra.
Hai người đàn ông trên xe lúc này cũng mở cửa xe ra bước xuống rồi mở cửa sau ra.
Mà lúc này thì xe của Quân Linh Ưu cũng đã ngừng lại ở hàng rào cách đó không xa.
Quân Linh Ưu nhướng mày nhìn hai người đàn ông lực lưỡng đang ôm Khúc Tiếu Vy ra.
Khúc Tiếu Vy này xem ra là có tố chất tâm lý thật rất tốt, mặc dù là bị bắt cóc nhưng vẫn đủ bình tĩnh để gọi cho cô cầu cứu, cho tới bây giờ bị người ta ôm ra mà vẫn giả ngất được như vậy thì đã tốt hơn người khác không biết bao nhiêu lần.
Điện thoại của cô lại lần nữa kêu vang lên, là người bên phía cục cảnh sát gọi tới.
“Các anh tới đâu rồi?”
“Cô Nhậm yên tâm, chúng tôi khoảng chừng năm phút nữa là sẽ đến nơi! Tình hình bên đó sao rồi?”
“Bọn họ đã mang Khúc Tiếu Vy vào trong nhà rồi, cô ấy vẫn đang giả vờ như chưa tỉnh. vậy nên theo như phán đoán của tôi thì tạm thời bọn chúng sẽ chưa làm gì cô ấy đầu.” Quân Linh Ưu tiếp tục nhìn về phía căn nhà kia mà đưa ra suy đoán.
“Sao cô lại nghĩ như vậy?”
“Đoán mò! Mà cũng vì tình thú đó! anh không nghĩ làm lúc tỉnh sẽ có hứng thú hơn à?”
“...” Cô có thể đừng đoán bừa bằng loại giọng nói đầy nghiêm túc đó có được không?!?
“Mà không biết chừng là bọn chúng đột nhiên nổi hứng muốn quay Mv lúc ngủ thì toang! Các người vẫn nên nhanh lên!”
“...” Thật không đáng tin chút nào!
“Mà tôi cũng khuyên các anh vẫn nên tắt còi hụ đi. Đi cướ… cứu người mà mở thứ đó lên thì thà gọi bảo bọn chúng quay nhanh lên để mà tới đón người cho rồi!
"..." Cô đừng tưởng là tôi không nghe ra là cô nói từ cướp nhá!
“Mấy người ở phía bên kia đã chuẩn bị xong hết chưa?’ Người đàn ông có giọng ồm ồm hỏi.
“Đã chuẩn bị xong hết rồi! Dù sao thì cũng không phải lần đầu tiên làm ra mấy chuyện này, anh Lâm cứ yên tâm!” Giọng nam chói tai kia hừ hừ nói.
“Vậy thì tốt! Dù sao thì vụ lần này lại nhận được nhiều tiền đến như vậy, tuyệt đối không được để xảy ra bất cứ chuyện gì!” Anh Lâm lại nói.
Sau đó thì hai người kia cũng không lên tiếng nữa.
Bên đó chỉ còn lại âm thanh tiếng xe chạy đều đều và những tạp âm khác.
Quân Linh Ưu cố gắng lắng nghe từng âm thanh một ở phía bên kia.
Khoảng chừng hai phút sau thì bên kia vang lên tiếng móng tay gõ vào trong điện thoại.
Từng âm thanh đều đều vang lên, không phải là kiểu do quá sốt ruột mà gõ loạn, mà là những tiếng gõ rất có quy luật.
Nhưng điều quan trọng ở đây là cô không hiểu mấy cái tiếng gõ này là gì!
[...] Cho chó ăn chè rồi!
Quân Linh Ưu lắng tai nghe những tiếng gõ đó, rồi chăm chú ghi ra hết trên vở.
Bên kia gõ thêm một lúc nữa rồi ngừng lại, mà những tiếng ồn xung quanh cũng không có dấu hiệu ngắt quãng.
Nhưng mà ở nơi đó nhiều người như vậy, xem ra chỉ là đang ngừng đèn đỏ mà thôi.
Nhưng vẫn không hiểu mấy cái quy luật này!
“Cô chủ nghiên cứu mã Morse sao?”
Chú tài xế quan sát qua gương chiếu hậu thấy cô cứ chấm chấm gì đó lên giấy, thì tò mò quay đầu nhìn lại.
“Mã Morse sao?” Quân Linh Ưu mờ mịt ngẩng đầu nhìn chú tài xế.
“Đúng là như vậy! Nếu cô chủ muốn học thi tôi ở đây có một cuốn sách có thể cho cô mượn đọc.” Chú tài xế tốt tính nói, thấy cô gật đầu thì liền nhanh chóng lấy một cuốn sách đưa cho cô.
Quân Linh Ưu nhanh chóng mở cuốn sách ra, nhanh chóng đọc lướt qua mấy phần cơ bản rồi tiếp tục đối chiếu vào mấy phần mã mà cô chép ra.
Trừng hợi thanh hoàn, cóc sau? Rẽ phải một, trái 2 thẳng 3 trái 4???
Là cái quỷ gì?
Hình như là đằng sau là lộ trình đi của chiếc xe đang chở Khúc Tiếu Vy đi, nhưng đằng trước là cái gì?
“Nè! Cậu học bên Thanh Hòa thế nào? Bên đó tốt chứ?”
“Ai da! Rất được nha, thức ăn ở căn tin trường quả thật là rất ngon luôn đó!”
“Ha ha ha ha! Cậu chỉ biết ăn với ăn mà thôi!”
Ngay lúc này thì có một nhóm học sinh đi ngang qua.
Trường học Thanh Hòa?
Đúng rồi!
Quân Linh Ưu chỉnh lại mấy mã Morse ở đầu tiên lại, vừa nãy vì cô không phát hiện ra quy luật nên chưa kịp ghi nhớ kỹ, cho nên có một số dấu cô ghi nhầm.
Có nghĩa là mấy từ đầu là: Trường học Thanh Hòa, cổng sau!
“Chú Triều, chú mở bản đồ lên cho cháu đi! Nhanh lên!”
Quân Linh Ưu vừa dứt lời thì bên kia lần nữa vang lên tiếng gõ, xem ra là chiếc xe kia lại bắt đầu đi nữa rồi!
Cô nhanh chóng dịch nghĩa của đoạn mã Morse kia, rồi tra trên bản đồ.
“Chú Triều, đường Hoàng Hoa, ngõ Vũ Hới, nhanh lên đi! Còn nữa, cho cháu mượn điện thoại!”
Quân Linh Ưu vừa nhanh chóng ghi lại những mã Mosre mà cô nhận được, vừa bấm gọi 113.
“Alo! Cục cảnh sát xin nghe!” Một giọng nói rắn rỏi vang lên ở đầu dây bên kia.
Chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa một ngôi nhà cấp 4, chiếc xe vừa ngừng lại thì bên trong đã có mấy người đàn ông đi ra.
Hai người đàn ông trên xe lúc này cũng mở cửa xe ra bước xuống rồi mở cửa sau ra.
Mà lúc này thì xe của Quân Linh Ưu cũng đã ngừng lại ở hàng rào cách đó không xa.
Quân Linh Ưu nhướng mày nhìn hai người đàn ông lực lưỡng đang ôm Khúc Tiếu Vy ra.
Khúc Tiếu Vy này xem ra là có tố chất tâm lý thật rất tốt, mặc dù là bị bắt cóc nhưng vẫn đủ bình tĩnh để gọi cho cô cầu cứu, cho tới bây giờ bị người ta ôm ra mà vẫn giả ngất được như vậy thì đã tốt hơn người khác không biết bao nhiêu lần.
Điện thoại của cô lại lần nữa kêu vang lên, là người bên phía cục cảnh sát gọi tới.
“Các anh tới đâu rồi?”
“Cô Nhậm yên tâm, chúng tôi khoảng chừng năm phút nữa là sẽ đến nơi! Tình hình bên đó sao rồi?”
“Bọn họ đã mang Khúc Tiếu Vy vào trong nhà rồi, cô ấy vẫn đang giả vờ như chưa tỉnh. vậy nên theo như phán đoán của tôi thì tạm thời bọn chúng sẽ chưa làm gì cô ấy đầu.” Quân Linh Ưu tiếp tục nhìn về phía căn nhà kia mà đưa ra suy đoán.
“Sao cô lại nghĩ như vậy?”
“Đoán mò! Mà cũng vì tình thú đó! anh không nghĩ làm lúc tỉnh sẽ có hứng thú hơn à?”
“...” Cô có thể đừng đoán bừa bằng loại giọng nói đầy nghiêm túc đó có được không?!?
“Mà không biết chừng là bọn chúng đột nhiên nổi hứng muốn quay Mv lúc ngủ thì toang! Các người vẫn nên nhanh lên!”
“...” Thật không đáng tin chút nào!
“Mà tôi cũng khuyên các anh vẫn nên tắt còi hụ đi. Đi cướ… cứu người mà mở thứ đó lên thì thà gọi bảo bọn chúng quay nhanh lên để mà tới đón người cho rồi!
"..." Cô đừng tưởng là tôi không nghe ra là cô nói từ cướp nhá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.