Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản
Chương 23: Đệ nhất tổng tài (23)
Tứ Hải Sênh Ca
24/01/2021
Linh Ưu cầm lấy ly cocktail ở trên bàn lên, nhẹ nhàng lắc lắc nó.
Cô nhìn chất lỏng màu trắng lấp lánh bên trong cái ly cocktail cổ cao một cách thích thú.
Margarita cocktail quả không uổng cho cái tên viên ngọc trai của giới cocktail, một màu trắng xanh lấp lánh giữa ánh đèn của quán bar, phía bên trên miệng ly lại được phủ một lớp muối trắng tinh, trên miệng ly được trang trí bằng một lát chanh mỏng được cắt tinh tế.
Linh Ưu ngắm nghía một chút rồi đưa vào miệng mà nhấp một ngụm nhỏ.
Mùi vị cay nồng đặc trưng của rượu Tequila và mùi vị chanh chua mát hòa quyện với nhau liên tục lan tỏa, đặc biệt là lớp muối trên miệng ly, nếu như ai không biết thì nhất định sẽ nghĩ rằng đây chỉ là để trang trí. Nhưng thật ra lớp muối này lại có dụng ý riêng của nó, chính vị mặn của một tỉ lệ muối thích hợp đã làm cho vị đắng của chanh biến mất, và lại làm đậm đà thêm vị nồng của rượu Tequila.
Linh Ưu cực kỳ thích thú mà nhấp thêm một ngụm rượu nữa, chậm rãi cảm nhận mùi vị thanh mát lại có chút nồng ở trong khoang miệng.
“Tay nghề của anh rất tuyệt. Không phải Bartender nào cũng có thể pha chế ra loại cocktail này ngon như vậy.” Cô nhìn về phía anh chàng bartender đang lau lau cái ly champagne trên tay, hoàn toàn không keo kiệt chút nào mà khen anh ta.
Đã rất lâu rồi cô mới thử lại mùi vị của loại cocktail ưa thích này.
“Vậy sao? Thật rất hân hạnh thưa quý cô. Thật không biết tôi có được vinh hạnh biết tên của quý cô đây hay không?” Anh chàng Bartender vui vẻ cười tươi, để lộ ra cái răng khểnh vô cùng đáng yêu.
“Thẩm Thanh Hoan. Còn anh?”
“Ân Mặc. Tôi tên là Ân Mặc.” Ân Mặc vẫn giữ nụ cười trên môi.
“Ân Mặc? Ân Mặc là…” Linh Ưu ngẩng đầu lên nhìn anh ta, dường như là cảm thấy bản thân có chút thất thố, cô liền điều chỉnh lại âm lượng: “Ân trong ân ưu, Mặc trong trầm mặc sao?”
“Đúng là như vậy, cô có quen biết người nào có tên giống tôi sao?” Ân Mặc dường như có chút bất ngờ.
“Không, không có gì.” Linh Ưu như có chút suy nghĩ mà nhìn anh ta, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng sau đó liền thôi chủ đề này. Cúi đầu nhấp rượu.
“Thật không có gì sao? Tôi cảm thấy cô giống như là gặp lại người từng lừa tình cô vậy.” Ân Mặc dường như có chút lo lắng mà hỏi lại.
“Khụ, khụ!” Cô vừa nghe thấy anh ta nói như vậy thì liền sặc rượu mà ho khan không ngừng, sau đó mới xua xua tay:
“Không có, không có! Chỉ là trước đây từng quen biết mà thôi, hơn nữa anh khá giống một ‘người’ quen của tôi.”
Bây giờ thì cô đã nhớ được là anh ta giống ai rồi.
Còn ai ngoài cái tên hệ thống chết tiệt kia cơ chứ! Chỉ là hệ thống lại đẹp hơn rất nhiều lần.
Ân Mặc vốn dĩ còn muốn nói chút cái gì đó, nhưng mà lúc này có người tới gọi cocktail, vậy nên anh ta chỉ có thể lắc đầu một cái rồi quay đi tiếp tục công việc của mình.
Linh Ưu thì lại tiếp tục nhấm nháp ly rượu trong tay, suy nghĩ làm cách nào để mà tiêu hết đám tiền mà cô thậm chí còn không có.
Mỗi ngày đều vì hệ thống bị ngáo mà rầu thối ruột!
Nếu như cô cứ ngồi đây thì quả thật cũng không phải là cách, nhưng mà nếu như cô dời mông đi chỗ khác thì cũng chả có cách để mà nghĩ!
“Ôi chao, đây không phải là Thanh Hoan sao?” Đột nhiên đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói rất dịu dàng.
Linh Ưu quay đầu nhìn sang, lúc này đằng sau lưng cô có hai người đang đứng, một nam một nữ.
Trong đầu của cô nhanh chóng nhảy ra hai cái tên, người nữ là Lý Thu Thủy, còn người nam tên là Vương Hoành Thiên bạn trai của Lý Thu Thủy, và anh ta cũng là anh họ của Vương Cẩn Mặc.
Chẳng qua là hai người này từ trước tới nay đều không thích nguyên chủ cho lắm.
Nguyên chủ bởi vì thích Vương Cẩn Mặc cho nên bất kỳ ai có thể lấy lòng được thì cô ấy đều sẽ lấy lòng, đương nhiên là cũng sẽ có hai người này trong đó.
Cũng chính vì như vậy cho nên trong mắt mấy người này nguyên chủ đều giống như là con ở vậy, không phải sai bảo thì chính là sai khiến.
[Hai từ đó khác nhau sao?] Hệ thống vốn dĩ offline lúc này không hiểu sao lại đang ngồi cạnh cô.
“Khác nhau ở mặt chữ. Anh không offline nữa sao?” Dọa tôi giật cả mình!
[Chưa hết giờ làm việc! Chưa được off!] Hệ thống nghiến răng nghiến lợi nói.
Nha! Ngay cả lúc oán giận mà cũng đẹp trai như vậy, coi như là nạp năng lượng để mà đánh chó vậy!
Hệ thống vẫn nên làm bình hoa là tốt nhất!
“Đã lâu không gặp.” Linh Ưu nhếch môi khẽ chào hai người họ, tiện thể nhấp một ngụm rượu.
“Thanh Hoan sao lại tới đây ngồi chơi một mình như vậy? Ở đây gà chó hỗn tạp, em không nên tới đây.” Lý Thu Thủy dịu dàng nói, bày ra bộ dạng như chị gái khuyên em gái nhỏ.
“Chị nói đúng, cái nơi…” Linh Ưu hơi ngừng lại một chút, liếc nhìn hai người họ một cái rồi mới nói tiếp: “Để cho gà chó tới này, em không nên tới.”
[...] Cũng rất biết cách chửi người nha!
Cô nhìn chất lỏng màu trắng lấp lánh bên trong cái ly cocktail cổ cao một cách thích thú.
Margarita cocktail quả không uổng cho cái tên viên ngọc trai của giới cocktail, một màu trắng xanh lấp lánh giữa ánh đèn của quán bar, phía bên trên miệng ly lại được phủ một lớp muối trắng tinh, trên miệng ly được trang trí bằng một lát chanh mỏng được cắt tinh tế.
Linh Ưu ngắm nghía một chút rồi đưa vào miệng mà nhấp một ngụm nhỏ.
Mùi vị cay nồng đặc trưng của rượu Tequila và mùi vị chanh chua mát hòa quyện với nhau liên tục lan tỏa, đặc biệt là lớp muối trên miệng ly, nếu như ai không biết thì nhất định sẽ nghĩ rằng đây chỉ là để trang trí. Nhưng thật ra lớp muối này lại có dụng ý riêng của nó, chính vị mặn của một tỉ lệ muối thích hợp đã làm cho vị đắng của chanh biến mất, và lại làm đậm đà thêm vị nồng của rượu Tequila.
Linh Ưu cực kỳ thích thú mà nhấp thêm một ngụm rượu nữa, chậm rãi cảm nhận mùi vị thanh mát lại có chút nồng ở trong khoang miệng.
“Tay nghề của anh rất tuyệt. Không phải Bartender nào cũng có thể pha chế ra loại cocktail này ngon như vậy.” Cô nhìn về phía anh chàng bartender đang lau lau cái ly champagne trên tay, hoàn toàn không keo kiệt chút nào mà khen anh ta.
Đã rất lâu rồi cô mới thử lại mùi vị của loại cocktail ưa thích này.
“Vậy sao? Thật rất hân hạnh thưa quý cô. Thật không biết tôi có được vinh hạnh biết tên của quý cô đây hay không?” Anh chàng Bartender vui vẻ cười tươi, để lộ ra cái răng khểnh vô cùng đáng yêu.
“Thẩm Thanh Hoan. Còn anh?”
“Ân Mặc. Tôi tên là Ân Mặc.” Ân Mặc vẫn giữ nụ cười trên môi.
“Ân Mặc? Ân Mặc là…” Linh Ưu ngẩng đầu lên nhìn anh ta, dường như là cảm thấy bản thân có chút thất thố, cô liền điều chỉnh lại âm lượng: “Ân trong ân ưu, Mặc trong trầm mặc sao?”
“Đúng là như vậy, cô có quen biết người nào có tên giống tôi sao?” Ân Mặc dường như có chút bất ngờ.
“Không, không có gì.” Linh Ưu như có chút suy nghĩ mà nhìn anh ta, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng sau đó liền thôi chủ đề này. Cúi đầu nhấp rượu.
“Thật không có gì sao? Tôi cảm thấy cô giống như là gặp lại người từng lừa tình cô vậy.” Ân Mặc dường như có chút lo lắng mà hỏi lại.
“Khụ, khụ!” Cô vừa nghe thấy anh ta nói như vậy thì liền sặc rượu mà ho khan không ngừng, sau đó mới xua xua tay:
“Không có, không có! Chỉ là trước đây từng quen biết mà thôi, hơn nữa anh khá giống một ‘người’ quen của tôi.”
Bây giờ thì cô đã nhớ được là anh ta giống ai rồi.
Còn ai ngoài cái tên hệ thống chết tiệt kia cơ chứ! Chỉ là hệ thống lại đẹp hơn rất nhiều lần.
Ân Mặc vốn dĩ còn muốn nói chút cái gì đó, nhưng mà lúc này có người tới gọi cocktail, vậy nên anh ta chỉ có thể lắc đầu một cái rồi quay đi tiếp tục công việc của mình.
Linh Ưu thì lại tiếp tục nhấm nháp ly rượu trong tay, suy nghĩ làm cách nào để mà tiêu hết đám tiền mà cô thậm chí còn không có.
Mỗi ngày đều vì hệ thống bị ngáo mà rầu thối ruột!
Nếu như cô cứ ngồi đây thì quả thật cũng không phải là cách, nhưng mà nếu như cô dời mông đi chỗ khác thì cũng chả có cách để mà nghĩ!
“Ôi chao, đây không phải là Thanh Hoan sao?” Đột nhiên đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói rất dịu dàng.
Linh Ưu quay đầu nhìn sang, lúc này đằng sau lưng cô có hai người đang đứng, một nam một nữ.
Trong đầu của cô nhanh chóng nhảy ra hai cái tên, người nữ là Lý Thu Thủy, còn người nam tên là Vương Hoành Thiên bạn trai của Lý Thu Thủy, và anh ta cũng là anh họ của Vương Cẩn Mặc.
Chẳng qua là hai người này từ trước tới nay đều không thích nguyên chủ cho lắm.
Nguyên chủ bởi vì thích Vương Cẩn Mặc cho nên bất kỳ ai có thể lấy lòng được thì cô ấy đều sẽ lấy lòng, đương nhiên là cũng sẽ có hai người này trong đó.
Cũng chính vì như vậy cho nên trong mắt mấy người này nguyên chủ đều giống như là con ở vậy, không phải sai bảo thì chính là sai khiến.
[Hai từ đó khác nhau sao?] Hệ thống vốn dĩ offline lúc này không hiểu sao lại đang ngồi cạnh cô.
“Khác nhau ở mặt chữ. Anh không offline nữa sao?” Dọa tôi giật cả mình!
[Chưa hết giờ làm việc! Chưa được off!] Hệ thống nghiến răng nghiến lợi nói.
Nha! Ngay cả lúc oán giận mà cũng đẹp trai như vậy, coi như là nạp năng lượng để mà đánh chó vậy!
Hệ thống vẫn nên làm bình hoa là tốt nhất!
“Đã lâu không gặp.” Linh Ưu nhếch môi khẽ chào hai người họ, tiện thể nhấp một ngụm rượu.
“Thanh Hoan sao lại tới đây ngồi chơi một mình như vậy? Ở đây gà chó hỗn tạp, em không nên tới đây.” Lý Thu Thủy dịu dàng nói, bày ra bộ dạng như chị gái khuyên em gái nhỏ.
“Chị nói đúng, cái nơi…” Linh Ưu hơi ngừng lại một chút, liếc nhìn hai người họ một cái rồi mới nói tiếp: “Để cho gà chó tới này, em không nên tới.”
[...] Cũng rất biết cách chửi người nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.