Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản
Chương 53: Một ngàn dặm dưới đáy biển (15)
Tứ Hải Sênh Ca
25/01/2021
[Bắt đầu kéo ngược, 3… 2… 1…]
Linh Ưu mở mắt ra lần nữa, sau đó mới thò đầu ra bên ngoài.
Ngay sau đó cô liền nhìn thấy cái họng súng đen ngòm kia chỉa thẳng vào đầu.
"Ấy ấy, anh đẹp trai! Đừng bắn! Là bạn, không phải thù!"
Người bên dưới khựng lại nhìn cô, hai bàn tay cầm súng vẫn ghì chặt không buông, đôi mắt xanh biếc vẫn chú ý từng động tác của cô.
"Tôi nói thật, tôi không phải kẻ thù của cậu." Linh Ưu xua xua tay nói.
Hạ Tích Thuần vẫn nhìn cô chằm chằm, cái đầu hơi nghiêng qua một bên.
"Này, tôi xuống dưới được chứ?" Linh Ưu hạ giọng dò hỏi.
Hạ Tích Thần vẫn nhìn cô chằm chằm, tầm một phút sau đó thì anh gật đầu, đồng thời cũng lùi ra sau mấy bước.
Ánh mắt vẫn nhìn Linh Ưu không rời, tay cầm súng cũng không hề buông lỏng ra.
Linh Ưu nhận được sự đồng ý thì liền nhảy xuống, nhưng mà vì bộ đồ nặng nề trên người nên liền mất thăng bằng mà ngã sấp mặt dưới đất.
"..." Mẹ!
Xin hỏi bây giờ kéo ngược thì có thoát khỏi tình cảnh này hay không?
[Ký chủ yên tâm, hệ thống sẽ đặt trình kéo ngược ngay đoạn mà ký chủ sấp mặt.]
Cút!
Cô nhanh chóng lồm cồm bò dậy, phủi phủi người mấy cái rồi mới nhìn Hạ Tích Thần.
Hạ Tích Thần cũng đang trợn mắt nhìn cô.
"..." Bây giờ cô nên nói gì trước đây?
Cứ đột nhiên xông tới bày tỏ thì có phải là sẽ dọa người ta chạy mất không?
Xin hỏi nam nữ lần đầu gặp mặt thì nên nói câu gì để gây ấn tượng với nhau?
Nói câu gì để thể hiện sự tinh tế và thông minh trong giao tiếp?
Linh Ưu ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
"Chào anh, tôi đứng đây từ chiều. Anh ăn cơm chưa?"
[...] Cô cảm thấy như vậy là thông minh à?!?
Hạ Tích Thần "..."
Linh Ưu "..." Không phải câu này hồi trước là trend à?
Hạ Tích Thần mấp máy môi, sau đó hạ súng xuống thụt lùi lại mấy bước.
Anh ấy cầm lấy một cái bảng nằm trên cái bàn đằng sau, sau đó đưa nó tới trước mặt Linh Ưu, trên đó nhanh chóng xuất hiện một dòng chữ: 'Cô chính là Vũ Linh Kha?'
"Đúng là như vậy, anh biết tôi sao?" Linh Ưu nhíu mày hỏi.
'Tôi đang ở đây đợi cô.'
Hạ Tích Thần viết xong dòng đó thì lại nhìn cô mà chớp chớp mắt.
Trong đôi mắt xanh biếc kia đầy tò mò mà nhìn cô, bộ dạng giống như một con cún con đầy tò mò.
Linh Ưu trầm mặc nhìn Hạ Tích Thần không nói chuyện.
Anh biết tôi sẽ tới mà vừa nãy còn bắn chết tôi à?!?
Tôi ghim!
Sau này liền tìm cơ hội mà đánh mấy cái!
[...] Nhỏ mọn!
'Trên mặt tôi dính gì sao?'
Hạ Tích Thần thấy cô cứ mãi không nói chuyện thì liền hỏi.
Lại còn đưa đưa tay sờ sờ lên mặt.
"Không có. Anh không nói được?"
Hạ Tích Thần vẫn cứ dùng ánh mắt cún con mà nhìn cô, gật gật đầu.
Anh đến bên cạnh của cô, nhẹ nhàng níu lấy tay cô, đôi mắt to tròn nhìn cô.
Linh Ưu "..." Gì? Gì? Cái này là đang bán manh với cô à?!?
Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này!!!
Hệ thống! Anh màu nhìn đi!
[Tên này không chỉ câm mà còn thiểu năng đó ký chủ.] Hệ thống ngồi xếp bằng trên không, nghiêm túc nói.
Sao anh biết?
[Người bình thường sẽ thích cô sao?] Hệ thống lườm cô nói.
"..." Cút!
Ông đây hoa gặp hoa nở, người thấy người yêu.
Có thiểu năng mới không thích ông đây!
[...] Không làm phiền ký chủ thần kinh. Mời cô.
Cô nhìn Hạ Tích Thần vẫn đang mở to mắt nhìn cô.
"Anh vẫn luôn ở đây à?"
Hạ Tích Thần nhìn cô gật đầu như giã tỏi.
"Vậy…" Ngay khi mà cô vừa định hỏi thêm mấy câu nữa thì đột nhiên mặt đất run lên mãnh liệt.
Cùng với đó chính là tiếng thét đinh tai nhức óc.
Hạ Tích Thần đứng không vững liền ngã vào lòng cô.
Nhưng mà bởi vì cô đang mặc bộ đồ bảo hộ* cho nên anh liền bị đập đầu đến đau điếng.
*Đồ bảo hộ này rất cứng nha do phải chịu sức ép của đáy biển, vì ta thiết lập vị diện này khoa học kỹ thuật của nhân loại rất tốt nên các ngươi cứ tưởng tượng nó giống như bộ đồ vũ trụ nhưng mà sẽ không cồng kềnh như vậy.
Đừng hỏi vì sao cô biết anh bị đau, một tiếng cốp lớn như vậy mà không đau sao được?
Cô ôm lấy eo của Hạ Tích Thần, chống tay vào cái bàn bên cạnh.
Tay còn lại thì bịt lấy một bên tai của anh.
"Ôm chặt lấy tôi, để tôi giúp anh che tai còn lại. Đồ bảo hộ của tôi cách âm tốt hơn."
Hạ Tích Thần chớp mắt nhìn cô, ngoan ngoãn dùng một tay ôm lấy cô, tay kia đưa cái bảng lên.
'Còn cô thì sao?'
"Bộ đồ này cũng có chức năng bảo hộ tai." Nếu không thì tai của cô cũng không biết điếc bao nhiêu lần rồi.
Hạ Tích Thần nhu thuận gật đầu, tay còn lại cũng ôm lấy cô.
Hệ thống ngồi lơ lửng bên cạnh nhìn hình ảnh đôi chim non trước mặt mà đầy chướng mắt.
Tôi vẫn còn ở đây đó nhá!
Ký chủ là cái đồ bạc tình bội nghĩa!
Tình nghĩa lâu nay nói sụp là sụp vậy à!
Đột nhiên có chút cảm giác của cha già bị bị tiêu tiểu tử ở đâu tới cướp mất con gái!
Phi!
Anh mà có con gái như vậy thì ai bắt cóc anh lại cho thêm tiền!
Linh Ưu mở mắt ra lần nữa, sau đó mới thò đầu ra bên ngoài.
Ngay sau đó cô liền nhìn thấy cái họng súng đen ngòm kia chỉa thẳng vào đầu.
"Ấy ấy, anh đẹp trai! Đừng bắn! Là bạn, không phải thù!"
Người bên dưới khựng lại nhìn cô, hai bàn tay cầm súng vẫn ghì chặt không buông, đôi mắt xanh biếc vẫn chú ý từng động tác của cô.
"Tôi nói thật, tôi không phải kẻ thù của cậu." Linh Ưu xua xua tay nói.
Hạ Tích Thuần vẫn nhìn cô chằm chằm, cái đầu hơi nghiêng qua một bên.
"Này, tôi xuống dưới được chứ?" Linh Ưu hạ giọng dò hỏi.
Hạ Tích Thần vẫn nhìn cô chằm chằm, tầm một phút sau đó thì anh gật đầu, đồng thời cũng lùi ra sau mấy bước.
Ánh mắt vẫn nhìn Linh Ưu không rời, tay cầm súng cũng không hề buông lỏng ra.
Linh Ưu nhận được sự đồng ý thì liền nhảy xuống, nhưng mà vì bộ đồ nặng nề trên người nên liền mất thăng bằng mà ngã sấp mặt dưới đất.
"..." Mẹ!
Xin hỏi bây giờ kéo ngược thì có thoát khỏi tình cảnh này hay không?
[Ký chủ yên tâm, hệ thống sẽ đặt trình kéo ngược ngay đoạn mà ký chủ sấp mặt.]
Cút!
Cô nhanh chóng lồm cồm bò dậy, phủi phủi người mấy cái rồi mới nhìn Hạ Tích Thần.
Hạ Tích Thần cũng đang trợn mắt nhìn cô.
"..." Bây giờ cô nên nói gì trước đây?
Cứ đột nhiên xông tới bày tỏ thì có phải là sẽ dọa người ta chạy mất không?
Xin hỏi nam nữ lần đầu gặp mặt thì nên nói câu gì để gây ấn tượng với nhau?
Nói câu gì để thể hiện sự tinh tế và thông minh trong giao tiếp?
Linh Ưu ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
"Chào anh, tôi đứng đây từ chiều. Anh ăn cơm chưa?"
[...] Cô cảm thấy như vậy là thông minh à?!?
Hạ Tích Thần "..."
Linh Ưu "..." Không phải câu này hồi trước là trend à?
Hạ Tích Thần mấp máy môi, sau đó hạ súng xuống thụt lùi lại mấy bước.
Anh ấy cầm lấy một cái bảng nằm trên cái bàn đằng sau, sau đó đưa nó tới trước mặt Linh Ưu, trên đó nhanh chóng xuất hiện một dòng chữ: 'Cô chính là Vũ Linh Kha?'
"Đúng là như vậy, anh biết tôi sao?" Linh Ưu nhíu mày hỏi.
'Tôi đang ở đây đợi cô.'
Hạ Tích Thần viết xong dòng đó thì lại nhìn cô mà chớp chớp mắt.
Trong đôi mắt xanh biếc kia đầy tò mò mà nhìn cô, bộ dạng giống như một con cún con đầy tò mò.
Linh Ưu trầm mặc nhìn Hạ Tích Thần không nói chuyện.
Anh biết tôi sẽ tới mà vừa nãy còn bắn chết tôi à?!?
Tôi ghim!
Sau này liền tìm cơ hội mà đánh mấy cái!
[...] Nhỏ mọn!
'Trên mặt tôi dính gì sao?'
Hạ Tích Thần thấy cô cứ mãi không nói chuyện thì liền hỏi.
Lại còn đưa đưa tay sờ sờ lên mặt.
"Không có. Anh không nói được?"
Hạ Tích Thần vẫn cứ dùng ánh mắt cún con mà nhìn cô, gật gật đầu.
Anh đến bên cạnh của cô, nhẹ nhàng níu lấy tay cô, đôi mắt to tròn nhìn cô.
Linh Ưu "..." Gì? Gì? Cái này là đang bán manh với cô à?!?
Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này!!!
Hệ thống! Anh màu nhìn đi!
[Tên này không chỉ câm mà còn thiểu năng đó ký chủ.] Hệ thống ngồi xếp bằng trên không, nghiêm túc nói.
Sao anh biết?
[Người bình thường sẽ thích cô sao?] Hệ thống lườm cô nói.
"..." Cút!
Ông đây hoa gặp hoa nở, người thấy người yêu.
Có thiểu năng mới không thích ông đây!
[...] Không làm phiền ký chủ thần kinh. Mời cô.
Cô nhìn Hạ Tích Thần vẫn đang mở to mắt nhìn cô.
"Anh vẫn luôn ở đây à?"
Hạ Tích Thần nhìn cô gật đầu như giã tỏi.
"Vậy…" Ngay khi mà cô vừa định hỏi thêm mấy câu nữa thì đột nhiên mặt đất run lên mãnh liệt.
Cùng với đó chính là tiếng thét đinh tai nhức óc.
Hạ Tích Thần đứng không vững liền ngã vào lòng cô.
Nhưng mà bởi vì cô đang mặc bộ đồ bảo hộ* cho nên anh liền bị đập đầu đến đau điếng.
*Đồ bảo hộ này rất cứng nha do phải chịu sức ép của đáy biển, vì ta thiết lập vị diện này khoa học kỹ thuật của nhân loại rất tốt nên các ngươi cứ tưởng tượng nó giống như bộ đồ vũ trụ nhưng mà sẽ không cồng kềnh như vậy.
Đừng hỏi vì sao cô biết anh bị đau, một tiếng cốp lớn như vậy mà không đau sao được?
Cô ôm lấy eo của Hạ Tích Thần, chống tay vào cái bàn bên cạnh.
Tay còn lại thì bịt lấy một bên tai của anh.
"Ôm chặt lấy tôi, để tôi giúp anh che tai còn lại. Đồ bảo hộ của tôi cách âm tốt hơn."
Hạ Tích Thần chớp mắt nhìn cô, ngoan ngoãn dùng một tay ôm lấy cô, tay kia đưa cái bảng lên.
'Còn cô thì sao?'
"Bộ đồ này cũng có chức năng bảo hộ tai." Nếu không thì tai của cô cũng không biết điếc bao nhiêu lần rồi.
Hạ Tích Thần nhu thuận gật đầu, tay còn lại cũng ôm lấy cô.
Hệ thống ngồi lơ lửng bên cạnh nhìn hình ảnh đôi chim non trước mặt mà đầy chướng mắt.
Tôi vẫn còn ở đây đó nhá!
Ký chủ là cái đồ bạc tình bội nghĩa!
Tình nghĩa lâu nay nói sụp là sụp vậy à!
Đột nhiên có chút cảm giác của cha già bị bị tiêu tiểu tử ở đâu tới cướp mất con gái!
Phi!
Anh mà có con gái như vậy thì ai bắt cóc anh lại cho thêm tiền!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.