Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản
Chương 68: Một ngàn dặm dưới đáy biển (30)
Tứ Hải Sênh Ca
25/01/2021
“Không tìm thấy gì cả, chúng ta bị nhốt ở đây rồi.” Hạ Tích Thần cũng tìm thêm được một lúc thì cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
“Ừm.” Linh Ưu ừm một tiếng rồi nằm hẳn ra sàn nhà, không muốn động đậy, mà Hạ Tích Thần cũng nằm xuống đó.
[...] Đôi cẩu nam nữ!
Hệ thống trợn mắt nhìn một chút, rồi đột nhiên không hiểu sao lại nằm xuống ở giữa hai người.
Linh Ưu thấy anh nằm xuống thì liền dịch dịch ra một bên, chừa chỗ cho anh nằm.
Vô hình chung làm kéo dài khoảng cách giữa cô và Hạ Tích Thần ra.
Hạ Tích thần không thấy được hệ thống cho nên hơi nhíu mày nhìn cô một chút rồi lại nhìn trần nhà theo cô.
Linh Ưu thì liếc nhìn hệ thống bằng ánh mắt khó hiểu.
Hệ thống trợn mắt nhìn trần nhà.
Bây giờ ngồi dậy đi chỗ khác thì tốt hơn hay là offline thì tốt hơn đây?
Sao anh đột nhiên lại nằm xuống đây vậy chứ?!?
“Tiểu Kha.” Được một lúc, Hạ Tích Thần đột nhiên gọi cô một tiếng.
“Hử? Tôi đây.” Linh Ưu được gọi thì liền quay đầu nhìn sang.
“Tại sao cô lại làm những chuyện này? Rất quan trọng sao?” Hạ Tích Thần không nhìn cô, mà tiếp tục nhìn lên trần nhà.
“Anh không cảm thấy giải cứu thế giới là một việc làm rất oai hùng sao?” Linh Ưu vừa đến ô gạch trên trần nhà vừa nói.
“Không phải. Là nhiệm vụ mà cô phải làm ấy.” Hà Tích Thần lúc này mới quay sang nhìn cô.
“Nhiệm vụ, không phải chính là giải cứu thế giới sao?” Linh Ưu quay đầu sang muốn nhìn Hạ Tích Thần, nhưng vừa quay sang thì lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai ngất ngây của hệ thống.
Xin lỗi, mặc dù anh rất đẹp nhưng mà nói chuyện kiểu này khó quá rồi!
Cô ngẩng đầu tiếp tục trợn mắt nhìn trần nhà.
Nói chuyện với đàn ông mà nói với người này lại nhìn người kia là không được!
Đạo đức tán trai không cho phép!
“Không phải! Chính là những cái nhiệm vụ mà cô bị ép làm ấy.” Hạ Tích Thần dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Ví dụ như là cái cùng với tôi giải cứu thế giới.”
“!!!” Hệ thống! Tên này là ai vậy?!?
[!!!] Gì? Ai biết đâu! Lẽ ra tôi là người hỏi cô câu đó mới đúng chứ!
Tôi là loại người vì trai mà chuyện gì cũng nói sao?
Huống hồ thì anh đâu có cấm tôi nói!
[...] Cho nên thành lỗi của tôi rồi à?!?
“Em sẽ tìm tôi chứ?” Không đợi Linh Ưu trả lời, Hạ Tích Thần đã hỏi một câu.
“Tìm anh sao? Không phải anh đang ở đây sao?”
“Khu điều khiển trung tâm, tôi biết cách tới đó. Chỉ cần em hứa là em sẽ đi tìm tôi thôi.” Hạ Tích Thần nói xong thì liền ngồi dậy, nhìn Linh Ưu mà mỉm cười.
“Lúc tới đó chúng ta sẽ bị tách ra sao?” Linh Ưu quay đầu qua hỏi.
Hạ Tích Thần không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
“Được thôi, anh yên tâm đi, tôi sẽ đi tìm anh. Đừng lo!” Linh Ưu ngồi dậy, vỗ vỗ vai của Hạ Tích Thần.
Cô luôn có cảm giác là Hạ Tích Thần khá dính người, không phải là loại bám dính lên người cô mà chính là luôn muốn ở bên cạnh cô.
Có lần cô còn nhìn thấy anh ấy dường như đang lo lắng khi cô muốn đi đâu đó.
Có cảm giác như đang nuôi một con cún con.
“Vậy, làm sao để tới đó?”
“Đi thôi.” Hạ Tích Thần nói rồi liền đứng lên, đi tới vị trí của cái cửa lúc nãy, như có gì cần ngẫm nghĩ mà đứng đó một chút.
Linh Ưu đứng dậy, phủi phủi bụi trên người một chút rồi nhìn anh chằm chằm.
Ngay lúc mà Linh Ưu chưa biết anh đang làm gì thì đột nhiên anh đưa tay lên trước cánh cửa, sau đó một ánh sáng xanh đột nhiên hiện ra chiếu sáng cả căn phòng.
Ngay sau đó, kiến trúc xung quanh cũng bắt đầu uốn lượn, sau đó mọi thứ xung quanh bắt đầu sáng lòa lên, vô cùng chói mắt.
Lúc mà ánh sáng biến mất hết thì Linh Ưu mới mở mắt ra, lúc này cô đáng đứng trong một hành lang hoàn toàn xa lạ.
Haiz, nhanh chóng đi tìm Hạ cún con thôi!
[Ký chủ à, tên họ Hạ kia rất kỳ lạ!] Hệ thống ở bên cạnh cắn một cái bánh nói.
“Ừm, rất kỳ lạ.” Linh Ưu thuận theo mà gật đầu.
[Tên đó rõ ràng là ngay từ đầu đã biết cách tới đây nhưng lại không nói ra, hơn thế nữa tên đó lại còn biết tới những nhiệm vụ của cô. Ký chủ à, cô vẫn nên cẩn thận đi.]
“Ồ.” Linh Ưu ồ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
[...] Co có nghe lọt không đó hả?!?
Ký chủ ngu ngốc!
Lại còn yếu gà!
Linh Ưu tiếp tục đi về phía trước.
Đi được một lúc thì đột nhiên phía trước vang lên tiếng nổ lớn.
Lúc cô chạy tới nơi thì liền nhìn thấy Hạ Tích Thần đang ở trong một căn phòng rất lớn bị vây trong một vòng lửa, bộ dạng rất chật vật.
Mà trước mặt của anh là bác sĩ Thẩm và hai người Lam Tinh Kỳ, hàng Duật Khanh.
“Vũ tiểu thư đã đến rồi sao? Đến rất đúng lúc, tôi đỡ phải đi tìm cô.” Bác sĩ Thẩm vừa nhìn thấy Linh Ưu thì liền nỡ nụ cười hòa ái đầy thương mại.
“Bác sĩ Thẩm đây muốn gì đây?” Linh Ưu bước vào trong phòng tới gần Hạ Tích Thần, nhíu mày liếc nhìn anh một cái, rồi mới nhìn bác sĩ Thẩm.
“Ừm.” Linh Ưu ừm một tiếng rồi nằm hẳn ra sàn nhà, không muốn động đậy, mà Hạ Tích Thần cũng nằm xuống đó.
[...] Đôi cẩu nam nữ!
Hệ thống trợn mắt nhìn một chút, rồi đột nhiên không hiểu sao lại nằm xuống ở giữa hai người.
Linh Ưu thấy anh nằm xuống thì liền dịch dịch ra một bên, chừa chỗ cho anh nằm.
Vô hình chung làm kéo dài khoảng cách giữa cô và Hạ Tích Thần ra.
Hạ Tích thần không thấy được hệ thống cho nên hơi nhíu mày nhìn cô một chút rồi lại nhìn trần nhà theo cô.
Linh Ưu thì liếc nhìn hệ thống bằng ánh mắt khó hiểu.
Hệ thống trợn mắt nhìn trần nhà.
Bây giờ ngồi dậy đi chỗ khác thì tốt hơn hay là offline thì tốt hơn đây?
Sao anh đột nhiên lại nằm xuống đây vậy chứ?!?
“Tiểu Kha.” Được một lúc, Hạ Tích Thần đột nhiên gọi cô một tiếng.
“Hử? Tôi đây.” Linh Ưu được gọi thì liền quay đầu nhìn sang.
“Tại sao cô lại làm những chuyện này? Rất quan trọng sao?” Hạ Tích Thần không nhìn cô, mà tiếp tục nhìn lên trần nhà.
“Anh không cảm thấy giải cứu thế giới là một việc làm rất oai hùng sao?” Linh Ưu vừa đến ô gạch trên trần nhà vừa nói.
“Không phải. Là nhiệm vụ mà cô phải làm ấy.” Hà Tích Thần lúc này mới quay sang nhìn cô.
“Nhiệm vụ, không phải chính là giải cứu thế giới sao?” Linh Ưu quay đầu sang muốn nhìn Hạ Tích Thần, nhưng vừa quay sang thì lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai ngất ngây của hệ thống.
Xin lỗi, mặc dù anh rất đẹp nhưng mà nói chuyện kiểu này khó quá rồi!
Cô ngẩng đầu tiếp tục trợn mắt nhìn trần nhà.
Nói chuyện với đàn ông mà nói với người này lại nhìn người kia là không được!
Đạo đức tán trai không cho phép!
“Không phải! Chính là những cái nhiệm vụ mà cô bị ép làm ấy.” Hạ Tích Thần dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Ví dụ như là cái cùng với tôi giải cứu thế giới.”
“!!!” Hệ thống! Tên này là ai vậy?!?
[!!!] Gì? Ai biết đâu! Lẽ ra tôi là người hỏi cô câu đó mới đúng chứ!
Tôi là loại người vì trai mà chuyện gì cũng nói sao?
Huống hồ thì anh đâu có cấm tôi nói!
[...] Cho nên thành lỗi của tôi rồi à?!?
“Em sẽ tìm tôi chứ?” Không đợi Linh Ưu trả lời, Hạ Tích Thần đã hỏi một câu.
“Tìm anh sao? Không phải anh đang ở đây sao?”
“Khu điều khiển trung tâm, tôi biết cách tới đó. Chỉ cần em hứa là em sẽ đi tìm tôi thôi.” Hạ Tích Thần nói xong thì liền ngồi dậy, nhìn Linh Ưu mà mỉm cười.
“Lúc tới đó chúng ta sẽ bị tách ra sao?” Linh Ưu quay đầu qua hỏi.
Hạ Tích Thần không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
“Được thôi, anh yên tâm đi, tôi sẽ đi tìm anh. Đừng lo!” Linh Ưu ngồi dậy, vỗ vỗ vai của Hạ Tích Thần.
Cô luôn có cảm giác là Hạ Tích Thần khá dính người, không phải là loại bám dính lên người cô mà chính là luôn muốn ở bên cạnh cô.
Có lần cô còn nhìn thấy anh ấy dường như đang lo lắng khi cô muốn đi đâu đó.
Có cảm giác như đang nuôi một con cún con.
“Vậy, làm sao để tới đó?”
“Đi thôi.” Hạ Tích Thần nói rồi liền đứng lên, đi tới vị trí của cái cửa lúc nãy, như có gì cần ngẫm nghĩ mà đứng đó một chút.
Linh Ưu đứng dậy, phủi phủi bụi trên người một chút rồi nhìn anh chằm chằm.
Ngay lúc mà Linh Ưu chưa biết anh đang làm gì thì đột nhiên anh đưa tay lên trước cánh cửa, sau đó một ánh sáng xanh đột nhiên hiện ra chiếu sáng cả căn phòng.
Ngay sau đó, kiến trúc xung quanh cũng bắt đầu uốn lượn, sau đó mọi thứ xung quanh bắt đầu sáng lòa lên, vô cùng chói mắt.
Lúc mà ánh sáng biến mất hết thì Linh Ưu mới mở mắt ra, lúc này cô đáng đứng trong một hành lang hoàn toàn xa lạ.
Haiz, nhanh chóng đi tìm Hạ cún con thôi!
[Ký chủ à, tên họ Hạ kia rất kỳ lạ!] Hệ thống ở bên cạnh cắn một cái bánh nói.
“Ừm, rất kỳ lạ.” Linh Ưu thuận theo mà gật đầu.
[Tên đó rõ ràng là ngay từ đầu đã biết cách tới đây nhưng lại không nói ra, hơn thế nữa tên đó lại còn biết tới những nhiệm vụ của cô. Ký chủ à, cô vẫn nên cẩn thận đi.]
“Ồ.” Linh Ưu ồ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
[...] Co có nghe lọt không đó hả?!?
Ký chủ ngu ngốc!
Lại còn yếu gà!
Linh Ưu tiếp tục đi về phía trước.
Đi được một lúc thì đột nhiên phía trước vang lên tiếng nổ lớn.
Lúc cô chạy tới nơi thì liền nhìn thấy Hạ Tích Thần đang ở trong một căn phòng rất lớn bị vây trong một vòng lửa, bộ dạng rất chật vật.
Mà trước mặt của anh là bác sĩ Thẩm và hai người Lam Tinh Kỳ, hàng Duật Khanh.
“Vũ tiểu thư đã đến rồi sao? Đến rất đúng lúc, tôi đỡ phải đi tìm cô.” Bác sĩ Thẩm vừa nhìn thấy Linh Ưu thì liền nỡ nụ cười hòa ái đầy thương mại.
“Bác sĩ Thẩm đây muốn gì đây?” Linh Ưu bước vào trong phòng tới gần Hạ Tích Thần, nhíu mày liếc nhìn anh một cái, rồi mới nhìn bác sĩ Thẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.