Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản
Chương 47: Một ngàn dặm dưới đáy biển (9)
Tứ Hải Sênh Ca
24/01/2021
Cô vừa gọi cafe ra, thì hệ thống đã nhanh chóng đưa miệng vào mà hút lên một hơi.
Sau đó cực kỳ khiêu khích mà ngước mặt nhìn cô.
Linh Ưu ghét bỏ liếc nhìn hệ thống một cái: "Mục Quang, anh bớt quậy đi!"
[Cô vừa gọi tôi là gì?!?] Hệ thống vừa rồi vẫn còn dương dương đắc ý lúc này lại xù lông lên.
"Mục Quang." Linh Ưu không nhanh không chậm nhắc lại.
[Bản hệ thống tên là Hoàng Quang! Mục cái gì mà Mục!] Hệ thống lập tức xù lông lên.
"Ồ, không phải anh cá cược với hệ thống duy trì à?" Linh Ưu chậm rãi múc một miếng bọt cho vào miệng.
[!!!] Sao cô biết!
Ngay lúc mà hệ thống muốn hỏi sao cô biết thì một cô gái ăn mặc thời thượng đã nhanh chóng đi vào, tới trước mặt Linh Ưu thở hổn hển.
"Tiểu Kha, cậu đến lâu chưa?" Người này chính là Lâm Khanh Khanh.
Lâm Khanh Khanh rất đẹp, là nét đẹp thanh tú dịu dàng.
"Vừa mới tới thôi. Không lâu." Linh Ưu chỉ chỗ trước mặt, ý bảo cô ấy ngồi xuống.
Lâm Khanh Khanh vừa ngồi xuống thì liền quan sát Linh Ưu từ trên xuống dưới một vòng, xác định cô khí định thần nhàn, sắc mặt hồng hào không có gì khác thường thì mới yên tâm.
Cô ấy tự gọi cho mình một ly trà sữa và vài món điểm tâm.
Quán cafe này chuẩn bị sẵn mọi thứ nên rất nhanh đã mang lên.
Lâm Khanh Khanh đưa cho Linh Ưu một đĩa bánh Plan còn cô ấy thì lấy một đĩa bánh kếp.
"Cậu có tham gia cuộc thi đó không?" Lâm Khanh Khanh đầy mong đợi hỏi
"Không thi." Linh Ưu trực tiếp vô tình tạt cho cô ấy một chậu nước lạnh.
"Vậy vừa nãy cậu hỏi thời gian thi làm gì cơ chứ!" Lâm Khanh Khanh bất mãn lầm bầm.
Linh Ưu khẽ cười nhìn Lâm Khanh Khanh, nhẹ nhàng khoáy khoáy cafe trong ly.
"Nếu không phải là vấn đề cuộc thi vậy thì cậu gọi tớ ra có chuyện gì sao?" Lâm Khanh Khanh múc một muỗng bánh kếp cho vào miệng rồi híp mắt hỏi.
"Đúng là có chút chuyện." Linh Ưu cũng múc một muỗng bánh plan cho vào miệng, híp mắt cảm nhận mùi vị béo ngậy của nó.
[Ký….. Chủ….]
Linh Ưu vừa nghe tiếng gọi thì liền liếc mắt nhìn sang.
Hệ thống lúc này đang oán giận nhìn cô, xung quanh của anh được bọc bởi một luồng khí âm u đến cực điểm, bên cạnh lại có thêm vài con ma trơi đang bay bay.
Linh Ưu "..."
Làm phiền rồi! Không nhìn thấy! Không nhìn thấy!
"Là chuyện gì vậy?" Lâm Khanh Khanh hỏi.
"Cậu từng thấy ký hiệu này chưa?" Linh Ưu lấy trong ví ra một tờ giấy khổ A4, phía trên có vẽ một bức hình gì đó rất trừu tượng.
"Cậu lấy nó từ đâu ra vậy? Trong giấc mơ sao?" Lâm Khanh Khanh vừa nhìn thấy ký hiệu thì hơi giật mình, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng.
"Ừm. Cậu từng thấy nó chưa?" Linh Ưu gật đầu thẳng thắn thừa nhận, dù sao thì nguyên chủ cái gì cũng đã kể hết cho người bạn này rồi.
"Xin lỗi, tớ không biết cái ký hiệu này." Lâm Khanh Khanh mỉm cười đẩy lại tờ giấy về phía Linh Ưu.
"Ký hiệu này tớ thấy ở chỗ bác sĩ Thẩm mà cậu giới thiệu."
"Vậy chắc là cái gì đó liên quan tới công việc của ông ấy." Bàn tay cầm ly của Lâm Khanh khanh bất giác siết chặt hơn.
"Ồ, vậy cậu và ông ấy hợp tác làm ăn về việc gì vậy?" Linh Ưu vừa nói vừa lật tờ giấy lại.
Ở đằng sau tờ giấy là một bức ảnh, người trong ảnh chính là Lâm Khanh Khanh, cô ấy đang dựa vào bàn làm việc của cô ấy để mà chụp ảnh, trên bàn làm việc có một tờ giấy gì đó giống như hợp đồng.
Bên cạnh còn có bức ảnh phóng to tờ giấy kia lên, mà ký hiệu trên tờ giấy hoàn toàn trùng khớp với ký hiệu mà Linh Ưu đưa cho cô ấy xem.
Lâm Khanh Khanh "..." Lại còn có kiểu soi ảnh như vậy à?!?
"Thế nào? Cậu có việc gì cần nói với tớ không?" Linh Ưu nhướng mày nhìn Lâm Khanh Khanh.
Lâm Khanh Khanh không nói gì cả, cúi đầu khoáy khoáy ly trà sữa.
"Không hay biết, cứ để mọi chuyện tiếp tục như thế này không phải rất tốt sao?" Một lúc lâu sau thì rốt cuộc Lâm Khanh Khanh mới ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi có chút gượng gạo.
"Không tốt chút nào." Linh Ưu không hề nghĩ ngợi mà nói.
"Tại sao?" Lâm Khanh Khanh có chút không hiểu.
"Vì tớ muốn giải cứu thế giới. Đưa nền văn minh nhân loại về thời kỳ đồ đá!"
"..."
[...] Ký chủ! Cô lại nói nhảm cái gì vậy?!?
Lời thoại đoạn này không phải là đưa nền văn minh nhân loại lên tới đỉnh cao sao?
Về thời kỳ đồ đá là cái quỷ gì?
Đây mà gọi là cứu vớt thế giới cái quỷ gì? Đây là muốn phá hủy thế giới rồi!
Lâm Khanh Khanh nhìn cô gái trước mặt mình, cô ấy gần như không thể nhận ra được đây có phải là cô bạn thân dịu dàng yếu đuối kia không nữa.
Cô ấy thở dài một cái, sau đó lại xoay xoay cái ống hút trong tay.
"Tiểu Kha, xin lỗi cậu. Nhưng mà tớ thật không thể nói cho cậu biết điều cậu muốn biết. Thế giới này không cần cậu làm anh hùng đâu." Nói xong thì cô ấy liền đứng dậy, tính tiền rồi đi ra ngoài.
Linh Ưu trầm mặc nhìn theo bóng lưng của Lâm Khanh Khanh mãi cho tới khi cô ấy khuất sau dòng người thì cô mới quay đầu lại nhìn hệ thống một cái.
Hệ thống vẫn còn đang ở thiết lập bình thường, bị cô nhìn thì liền nhanh chóng đổi sang loại thiết lập bóng ma kia.
U oán nhìn cô.
Linh Ưu "..."
Sau đó cực kỳ khiêu khích mà ngước mặt nhìn cô.
Linh Ưu ghét bỏ liếc nhìn hệ thống một cái: "Mục Quang, anh bớt quậy đi!"
[Cô vừa gọi tôi là gì?!?] Hệ thống vừa rồi vẫn còn dương dương đắc ý lúc này lại xù lông lên.
"Mục Quang." Linh Ưu không nhanh không chậm nhắc lại.
[Bản hệ thống tên là Hoàng Quang! Mục cái gì mà Mục!] Hệ thống lập tức xù lông lên.
"Ồ, không phải anh cá cược với hệ thống duy trì à?" Linh Ưu chậm rãi múc một miếng bọt cho vào miệng.
[!!!] Sao cô biết!
Ngay lúc mà hệ thống muốn hỏi sao cô biết thì một cô gái ăn mặc thời thượng đã nhanh chóng đi vào, tới trước mặt Linh Ưu thở hổn hển.
"Tiểu Kha, cậu đến lâu chưa?" Người này chính là Lâm Khanh Khanh.
Lâm Khanh Khanh rất đẹp, là nét đẹp thanh tú dịu dàng.
"Vừa mới tới thôi. Không lâu." Linh Ưu chỉ chỗ trước mặt, ý bảo cô ấy ngồi xuống.
Lâm Khanh Khanh vừa ngồi xuống thì liền quan sát Linh Ưu từ trên xuống dưới một vòng, xác định cô khí định thần nhàn, sắc mặt hồng hào không có gì khác thường thì mới yên tâm.
Cô ấy tự gọi cho mình một ly trà sữa và vài món điểm tâm.
Quán cafe này chuẩn bị sẵn mọi thứ nên rất nhanh đã mang lên.
Lâm Khanh Khanh đưa cho Linh Ưu một đĩa bánh Plan còn cô ấy thì lấy một đĩa bánh kếp.
"Cậu có tham gia cuộc thi đó không?" Lâm Khanh Khanh đầy mong đợi hỏi
"Không thi." Linh Ưu trực tiếp vô tình tạt cho cô ấy một chậu nước lạnh.
"Vậy vừa nãy cậu hỏi thời gian thi làm gì cơ chứ!" Lâm Khanh Khanh bất mãn lầm bầm.
Linh Ưu khẽ cười nhìn Lâm Khanh Khanh, nhẹ nhàng khoáy khoáy cafe trong ly.
"Nếu không phải là vấn đề cuộc thi vậy thì cậu gọi tớ ra có chuyện gì sao?" Lâm Khanh Khanh múc một muỗng bánh kếp cho vào miệng rồi híp mắt hỏi.
"Đúng là có chút chuyện." Linh Ưu cũng múc một muỗng bánh plan cho vào miệng, híp mắt cảm nhận mùi vị béo ngậy của nó.
[Ký….. Chủ….]
Linh Ưu vừa nghe tiếng gọi thì liền liếc mắt nhìn sang.
Hệ thống lúc này đang oán giận nhìn cô, xung quanh của anh được bọc bởi một luồng khí âm u đến cực điểm, bên cạnh lại có thêm vài con ma trơi đang bay bay.
Linh Ưu "..."
Làm phiền rồi! Không nhìn thấy! Không nhìn thấy!
"Là chuyện gì vậy?" Lâm Khanh Khanh hỏi.
"Cậu từng thấy ký hiệu này chưa?" Linh Ưu lấy trong ví ra một tờ giấy khổ A4, phía trên có vẽ một bức hình gì đó rất trừu tượng.
"Cậu lấy nó từ đâu ra vậy? Trong giấc mơ sao?" Lâm Khanh Khanh vừa nhìn thấy ký hiệu thì hơi giật mình, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng.
"Ừm. Cậu từng thấy nó chưa?" Linh Ưu gật đầu thẳng thắn thừa nhận, dù sao thì nguyên chủ cái gì cũng đã kể hết cho người bạn này rồi.
"Xin lỗi, tớ không biết cái ký hiệu này." Lâm Khanh Khanh mỉm cười đẩy lại tờ giấy về phía Linh Ưu.
"Ký hiệu này tớ thấy ở chỗ bác sĩ Thẩm mà cậu giới thiệu."
"Vậy chắc là cái gì đó liên quan tới công việc của ông ấy." Bàn tay cầm ly của Lâm Khanh khanh bất giác siết chặt hơn.
"Ồ, vậy cậu và ông ấy hợp tác làm ăn về việc gì vậy?" Linh Ưu vừa nói vừa lật tờ giấy lại.
Ở đằng sau tờ giấy là một bức ảnh, người trong ảnh chính là Lâm Khanh Khanh, cô ấy đang dựa vào bàn làm việc của cô ấy để mà chụp ảnh, trên bàn làm việc có một tờ giấy gì đó giống như hợp đồng.
Bên cạnh còn có bức ảnh phóng to tờ giấy kia lên, mà ký hiệu trên tờ giấy hoàn toàn trùng khớp với ký hiệu mà Linh Ưu đưa cho cô ấy xem.
Lâm Khanh Khanh "..." Lại còn có kiểu soi ảnh như vậy à?!?
"Thế nào? Cậu có việc gì cần nói với tớ không?" Linh Ưu nhướng mày nhìn Lâm Khanh Khanh.
Lâm Khanh Khanh không nói gì cả, cúi đầu khoáy khoáy ly trà sữa.
"Không hay biết, cứ để mọi chuyện tiếp tục như thế này không phải rất tốt sao?" Một lúc lâu sau thì rốt cuộc Lâm Khanh Khanh mới ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi có chút gượng gạo.
"Không tốt chút nào." Linh Ưu không hề nghĩ ngợi mà nói.
"Tại sao?" Lâm Khanh Khanh có chút không hiểu.
"Vì tớ muốn giải cứu thế giới. Đưa nền văn minh nhân loại về thời kỳ đồ đá!"
"..."
[...] Ký chủ! Cô lại nói nhảm cái gì vậy?!?
Lời thoại đoạn này không phải là đưa nền văn minh nhân loại lên tới đỉnh cao sao?
Về thời kỳ đồ đá là cái quỷ gì?
Đây mà gọi là cứu vớt thế giới cái quỷ gì? Đây là muốn phá hủy thế giới rồi!
Lâm Khanh Khanh nhìn cô gái trước mặt mình, cô ấy gần như không thể nhận ra được đây có phải là cô bạn thân dịu dàng yếu đuối kia không nữa.
Cô ấy thở dài một cái, sau đó lại xoay xoay cái ống hút trong tay.
"Tiểu Kha, xin lỗi cậu. Nhưng mà tớ thật không thể nói cho cậu biết điều cậu muốn biết. Thế giới này không cần cậu làm anh hùng đâu." Nói xong thì cô ấy liền đứng dậy, tính tiền rồi đi ra ngoài.
Linh Ưu trầm mặc nhìn theo bóng lưng của Lâm Khanh Khanh mãi cho tới khi cô ấy khuất sau dòng người thì cô mới quay đầu lại nhìn hệ thống một cái.
Hệ thống vẫn còn đang ở thiết lập bình thường, bị cô nhìn thì liền nhanh chóng đổi sang loại thiết lập bóng ma kia.
U oán nhìn cô.
Linh Ưu "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.