Mau Xuyên Hoàn Thành Nhân Sinh
Chương 22
Hàn Loan
04/06/2021
Lam Du khi tìm được ngôi nhà dưới vách núi, đã không còn ai ở đó, cửa thì lạc khóa. Hắn đi đến cạy khóa ra, bên trong còn một số quyển y thư được xếp ngay ngắn trên bàn. Ngoài mấy quyển y thư và vật dụng cơ bản ra thì ở đây không còn đồ nào khác. Nếu có Nhạc Ly ở đây chắc chắn sẽ nhận ra ngôi nhà mà Lam Du vừa vào chính là căn nhà mà nàng được Do Mạn chữa thương khi rơi từ vách núi xuống.
Lam Du tìm không thấy người, không muốn công sức mình cứ như vậy công cốc. Hắn tìm trong tìm ngoài, sờ xem ngôi nhà có mật thất có thể giấu đồ, đào dưới đất, xem xem có đồ gì đó được cất giấu ở đây.
Trên khuôn mặt của Lam Du mồ hôi rơi đầy, y phục cũng bị lấm lem đầy bùn đất. Lam Du có chút mệt, hắn lấy tay lau mồ hôi trên mặt. Hắn đã đào khắp xung quanh ngôi nhà mà vẫn không tìm thấy được thứ gì. Đào tiếp một hồi vẫn không tìm thấy, Lam Du không muốn lãng phí sức lực như vậy nữa, hắn đang suy nghĩ xem chỗ nào có thể giấu đồ vật mà hắn chưa tìm? Hắn vào nhà, tìm trên nóc nhà, không ngờ lại có thể tìm được. Một mảnh da dê được giấu trên xà nhà, hắn vội vàng đọc nhanh một lượt. Nhìn nội dung được viết trên đó, ngay sau đó Lam Du liền mã bất đình đề trở về Bá Nam phủ.
Khi hắn đến nơi, chỉ thấy Bá Nam phủ chỉ còn tàn dư lại những bức tường cháy đen sau khi bị ngọn lửa thiêu đốt. Người dân xung quanh đang xì xào bàn tán về chuyện ngọn lửa bỗng nhiên bốc cháy.
Đã xảy ra chuyện! Lam Du nói thầm.
Lam Du không vội chạy ngay vào, hắn lẳng lặng quan sát, xem xung quanh có bị ai đang giám sát không? Trước khi đi, phụ thân đã dặn dò, nếu trong phủ gặp bất trắc, họ sẽ đi vào mật thất. Mật thất đó thông với con đường đi ra bên ngoài.
Nhà của hắn bây giờ đúng là không thể yên ổn được, giờ đây còn bị bó tay bó chân. Dưới sự giám sát của hoàng thượng, nhà hắn chỉ có thể đông trốn tây trốn. Lam Du nở nụ cười chế giễu.
Tôn Quyền đã nhận được tin tức là xử lý xong chuyện lão tướng quân, hắn cũng rất là yên lòng. Lần này sẽ không còn Lam tướng quân trên đời chứ?
Nhạc Ly cảm thấy lần này thuyền về đất liền nhanh hơn lúc đi. Lúc đi phải mất hai ngày, mà bây giờ mới bao lâu? Chưa được một ngày. Vậy chẳng phải lần trước cố ý đi chậm?
Cổ Bàn thấy Nhạc Ly nhìn về phía mình đăm chiêu suy nghĩ, hắn ngoài cười nhưng trong không cười. Dám ra tay với hắn? Tuy không khiến hắn vụt mất cơ hội có thể bái nhập tiên môn. Nhưng dám to gan đánh thuốc mê hắn. Chờ về đất liền, hắn sẽ xử đẹp.
Nhạc Ly thấy Cổ Bàn nhìn về phía mình, liền biết ngay hắn đang nghĩ gì. Lần này trở về không tránh khỏi bị tai ương, nhưng nàng vẫn muốn về để thu thập vật phẩm. Không thể bạch bạch lãng phí lần này đến đây mà không thu hoạch được gì.
Thuyền cập bến, Cổ Bàn ném chuyện Nhạc Ly cho A Nhất xử lý, còn hắn cần phải đi gặp phụ hoàng ngay lập tức.
A Nhất bị giao cho trọng trách giám thị Nhạc Ly. Đúng ra mà nói đáng nhẽ khi thuyền cập bến, Cổ Bàn định sai người bắt nhốt Nhạc Ly vào đại lao. Nhưng hắn lại nghĩ đến việc Nhạc Ly không tu tiên mà vẫn có thể mở túi trữ vật, tuy hắn không rõ cụ thể túi trữ vật có công dụng như thế nào, nhưng nhìn đến vị tiên nhân kia cũng kinh ngạc mà hỏi. Đủ để biết, Nhạc Ly không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Hắn cũng không muốn đắc tội với người như thế, cũng chỉ có thể sai khiến A Nhất giám sát nhất cử nhất động của đối phương. Để đề phòng y lại gây rắc rối nào đó.
Về việc Nhạc Ly không có linh khí mà vẫn có thể mở được túi trữ vật chỉ có thể cảm tạ nàng không phải người. Nói đúng hơn có thể bị thương, bị bệnh, có thể cảm nhận bất cứ thứ gì như người bình thường. Nhưng nàng lại không thuộc về một thế giới nào, cho nên nàng sẽ không bị hạn chế, ví dụ như chuyện túi trữ vật, bình thường phải dùng linh khí mới mở được, nhưng nàng không cần.
Tuy có một số thứ không bị hạn chế bởi thế giới, nhưng nàng phải tuân thủ quy tắc thế giới đó, nếu không sẽ bị tao sét đánh. Bị đuổi khỏi thế giới, vậy thì không thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên có một số việc không nên làm trái.
Cổ Bàn bí mật vào cung. Cả đêm đó hắn và phụ hoàng hắn mật đàm đến sáng. Không rõ cụ thể hai người nói gì. Nhưng có một số việc đã được quyết định ngay sau đó. Có thể sẽ liên quan đến vận mệnh quốc gia đó.
- Tinh! Hoan nghênh trở lại! Nhạc Ly
Giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên.
Lam Du tìm không thấy người, không muốn công sức mình cứ như vậy công cốc. Hắn tìm trong tìm ngoài, sờ xem ngôi nhà có mật thất có thể giấu đồ, đào dưới đất, xem xem có đồ gì đó được cất giấu ở đây.
Trên khuôn mặt của Lam Du mồ hôi rơi đầy, y phục cũng bị lấm lem đầy bùn đất. Lam Du có chút mệt, hắn lấy tay lau mồ hôi trên mặt. Hắn đã đào khắp xung quanh ngôi nhà mà vẫn không tìm thấy được thứ gì. Đào tiếp một hồi vẫn không tìm thấy, Lam Du không muốn lãng phí sức lực như vậy nữa, hắn đang suy nghĩ xem chỗ nào có thể giấu đồ vật mà hắn chưa tìm? Hắn vào nhà, tìm trên nóc nhà, không ngờ lại có thể tìm được. Một mảnh da dê được giấu trên xà nhà, hắn vội vàng đọc nhanh một lượt. Nhìn nội dung được viết trên đó, ngay sau đó Lam Du liền mã bất đình đề trở về Bá Nam phủ.
Khi hắn đến nơi, chỉ thấy Bá Nam phủ chỉ còn tàn dư lại những bức tường cháy đen sau khi bị ngọn lửa thiêu đốt. Người dân xung quanh đang xì xào bàn tán về chuyện ngọn lửa bỗng nhiên bốc cháy.
Đã xảy ra chuyện! Lam Du nói thầm.
Lam Du không vội chạy ngay vào, hắn lẳng lặng quan sát, xem xung quanh có bị ai đang giám sát không? Trước khi đi, phụ thân đã dặn dò, nếu trong phủ gặp bất trắc, họ sẽ đi vào mật thất. Mật thất đó thông với con đường đi ra bên ngoài.
Nhà của hắn bây giờ đúng là không thể yên ổn được, giờ đây còn bị bó tay bó chân. Dưới sự giám sát của hoàng thượng, nhà hắn chỉ có thể đông trốn tây trốn. Lam Du nở nụ cười chế giễu.
Tôn Quyền đã nhận được tin tức là xử lý xong chuyện lão tướng quân, hắn cũng rất là yên lòng. Lần này sẽ không còn Lam tướng quân trên đời chứ?
Nhạc Ly cảm thấy lần này thuyền về đất liền nhanh hơn lúc đi. Lúc đi phải mất hai ngày, mà bây giờ mới bao lâu? Chưa được một ngày. Vậy chẳng phải lần trước cố ý đi chậm?
Cổ Bàn thấy Nhạc Ly nhìn về phía mình đăm chiêu suy nghĩ, hắn ngoài cười nhưng trong không cười. Dám ra tay với hắn? Tuy không khiến hắn vụt mất cơ hội có thể bái nhập tiên môn. Nhưng dám to gan đánh thuốc mê hắn. Chờ về đất liền, hắn sẽ xử đẹp.
Nhạc Ly thấy Cổ Bàn nhìn về phía mình, liền biết ngay hắn đang nghĩ gì. Lần này trở về không tránh khỏi bị tai ương, nhưng nàng vẫn muốn về để thu thập vật phẩm. Không thể bạch bạch lãng phí lần này đến đây mà không thu hoạch được gì.
Thuyền cập bến, Cổ Bàn ném chuyện Nhạc Ly cho A Nhất xử lý, còn hắn cần phải đi gặp phụ hoàng ngay lập tức.
A Nhất bị giao cho trọng trách giám thị Nhạc Ly. Đúng ra mà nói đáng nhẽ khi thuyền cập bến, Cổ Bàn định sai người bắt nhốt Nhạc Ly vào đại lao. Nhưng hắn lại nghĩ đến việc Nhạc Ly không tu tiên mà vẫn có thể mở túi trữ vật, tuy hắn không rõ cụ thể túi trữ vật có công dụng như thế nào, nhưng nhìn đến vị tiên nhân kia cũng kinh ngạc mà hỏi. Đủ để biết, Nhạc Ly không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Hắn cũng không muốn đắc tội với người như thế, cũng chỉ có thể sai khiến A Nhất giám sát nhất cử nhất động của đối phương. Để đề phòng y lại gây rắc rối nào đó.
Về việc Nhạc Ly không có linh khí mà vẫn có thể mở được túi trữ vật chỉ có thể cảm tạ nàng không phải người. Nói đúng hơn có thể bị thương, bị bệnh, có thể cảm nhận bất cứ thứ gì như người bình thường. Nhưng nàng lại không thuộc về một thế giới nào, cho nên nàng sẽ không bị hạn chế, ví dụ như chuyện túi trữ vật, bình thường phải dùng linh khí mới mở được, nhưng nàng không cần.
Tuy có một số thứ không bị hạn chế bởi thế giới, nhưng nàng phải tuân thủ quy tắc thế giới đó, nếu không sẽ bị tao sét đánh. Bị đuổi khỏi thế giới, vậy thì không thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên có một số việc không nên làm trái.
Cổ Bàn bí mật vào cung. Cả đêm đó hắn và phụ hoàng hắn mật đàm đến sáng. Không rõ cụ thể hai người nói gì. Nhưng có một số việc đã được quyết định ngay sau đó. Có thể sẽ liên quan đến vận mệnh quốc gia đó.
- Tinh! Hoan nghênh trở lại! Nhạc Ly
Giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.