Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện
Chương 57: Thế giới 5 - Công lược người máy hung bạo ( 6 )
Vân Anh
16/07/2019
Kí chủ, đây là quyển sách thứ ba bị cô xé cho tan tành rồi đấy Tiểu Hắc lơ lửng bay qua, bay lại trước mặt Vân Di, rất thiện chí nhắc nhở.
Vân Di bỏ ngoài tai lời Tiểu Hắc, tiếp tục công cuộc xé sách cho hả giận. Trong lòng cười càng lạnh. Đậu xanh, Hạo Trạch...anh ta cư nhiên dám đá mình sang cho tên Liêu Khải. Thế thì.... việc công lược kiểu gì ?
Như đọc được suy nghĩ của Vân Di, Tiểu Hắc chu đáo nói Kí chủ, cô đừng lo, nhà chính của Liêu Khải nằm ngay gần đây. Chưa kể đến, Hạo Trạch thường xuyên đến chỗ Liêu Khải phải báo thông tin, nhiệm vụ hoàn thành cho hắn. Để Liêu Khai trình dữ liệu cho cấp trên
Vân Di duỗi người, thở dài, nằm xuống giường, cọ qua cọ lại cho thoải mái. Chậc, đành vậy, chỉ tiếc là còn chưa xử lí bà quản gia. Hừ, bà ta là người ngấm ngầm sai đám người hầu khi dễ cô, ayzaa, thật ra Vân Di cũng không ngờ đấy. Haiz, cứ từ từ rồi dạy dỗ bà ta sau cũng được. Cô không vội.
Trong căn phòng yên lặng, mang hơi ảm đạm, dường như những đám mây nặng trĩu chuẩn bị mưa, bầu trời âm u đã phần nào tác động đến căn phòng. Vân Di lặng lẽ tiến vào phòng Hạo Trạch cùng chiếc vali của mình, theo phép tắc, cô phải đến chào chủ nhân cũ Thưa ngài, tôi đến để chào ngài
Hạo Trạch liếc trộm người con gái kiều diễm không kém phần nhu mì, đang trước mặt, giọng lí nhí ... Xin lỗi... .
Vân Di ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn lộ rõ vẻ khó hiểu Ngài... đang nói tôi ?
Hạo Trạch bối rối gật đầu.
Vì sao ngài lại phải xin lỗi tôi ? Vân Di hất gọn mái tóc đang lòa xòa ra đằng sau, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Hạo Trạch, trong mắt có vẻ ngơ ngác.
Bởi vì... phải chuyển cô đi đến chỗ bá tước Hạo Trạch tránh cái nhìn của cô, ngoảnh mặt sang chỗ khác, không dám đối diện với gương mặt kia.
Ngài thật biết nói đùa. Đối với cybory như tôi đây, bị coi là món hàng chuyển đi là chuyện bình thường mà. Ngài việc gì phải suy nghĩ như thế! Vân Di bật cười, điệu cười có chút thê lương, đôi mắt cụp xuống che đi nỗi buồn sau bên trong.
Hạo Trạch ngẩn người, ánh nhìn cứ đau đáu hướng đến khuôn mặt đượm buồn kia. Lòng cũng vì thế mà nặng trĩu khó chịu.
Để tôi giúp cô chuyển đồ sang bá tước Hạo Trạch thở một hơi, rất nhanh đứng dậy, tiến đến đang định dang tay lấy cái vali của Vân Di thì bị cô ngăn lại.
Ngài đừng làm vậy, ngài là tầng cao, còn tôi chẳng qua chỉ là một tầng lớp dân ti tiện, không xứng đáng để ngài quan tâm Vân Di tự động lùi đằng sau, nắm lấy chặt lấy chiếc thanh cần vali, ánh mắt đầy cương quyết, cúi gập đầu Tôi đi đây, hẹn gặp lại ngài .
Vân Di nhanh chóng bước đi dứt khoát, bỗng ngoảnh lại nhìn Hạo Trạch, gắng gượng nở nụ cười tự nhiên nhất có thể Tạm biệt ... Hạo Trạch .
Vân Di, cô càng ngày càng có tố chất đấy. Đến tôi cũng suýt vì cảnh tượng đáng thương của cô làm cho rớt nước mắt Tiểu Hắc tức khắc hiện lên, giả vờ dụi dụi mắt, trông đến là đáng yêu.
Cảm ơn Vân Di thích thú véo má Tiểu Hắc, ngẩng mắt ngắm tia nắng mới bắt đầu xuyên qua những đám mây xám. Bầu trời... thực đẹp.
Giọt nước long lanh còn đọng lại trên trên chiếc lá non từ từ trượt xuống ướt mảnh đất nhỏ. Ánh nắng bởi vì chiếc rèm đã kéo kia mà không thể xông vào đánh tan sự lạnh lẽo của căn phòng. Bóng Hạo Trạch cô độc trên bàn làm việc, nhớ lại gương mặt vừa rồi... là mình để tâm sao ?
Vân Di bỏ ngoài tai lời Tiểu Hắc, tiếp tục công cuộc xé sách cho hả giận. Trong lòng cười càng lạnh. Đậu xanh, Hạo Trạch...anh ta cư nhiên dám đá mình sang cho tên Liêu Khải. Thế thì.... việc công lược kiểu gì ?
Như đọc được suy nghĩ của Vân Di, Tiểu Hắc chu đáo nói Kí chủ, cô đừng lo, nhà chính của Liêu Khải nằm ngay gần đây. Chưa kể đến, Hạo Trạch thường xuyên đến chỗ Liêu Khải phải báo thông tin, nhiệm vụ hoàn thành cho hắn. Để Liêu Khai trình dữ liệu cho cấp trên
Vân Di duỗi người, thở dài, nằm xuống giường, cọ qua cọ lại cho thoải mái. Chậc, đành vậy, chỉ tiếc là còn chưa xử lí bà quản gia. Hừ, bà ta là người ngấm ngầm sai đám người hầu khi dễ cô, ayzaa, thật ra Vân Di cũng không ngờ đấy. Haiz, cứ từ từ rồi dạy dỗ bà ta sau cũng được. Cô không vội.
Trong căn phòng yên lặng, mang hơi ảm đạm, dường như những đám mây nặng trĩu chuẩn bị mưa, bầu trời âm u đã phần nào tác động đến căn phòng. Vân Di lặng lẽ tiến vào phòng Hạo Trạch cùng chiếc vali của mình, theo phép tắc, cô phải đến chào chủ nhân cũ Thưa ngài, tôi đến để chào ngài
Hạo Trạch liếc trộm người con gái kiều diễm không kém phần nhu mì, đang trước mặt, giọng lí nhí ... Xin lỗi... .
Vân Di ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn lộ rõ vẻ khó hiểu Ngài... đang nói tôi ?
Hạo Trạch bối rối gật đầu.
Vì sao ngài lại phải xin lỗi tôi ? Vân Di hất gọn mái tóc đang lòa xòa ra đằng sau, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Hạo Trạch, trong mắt có vẻ ngơ ngác.
Bởi vì... phải chuyển cô đi đến chỗ bá tước Hạo Trạch tránh cái nhìn của cô, ngoảnh mặt sang chỗ khác, không dám đối diện với gương mặt kia.
Ngài thật biết nói đùa. Đối với cybory như tôi đây, bị coi là món hàng chuyển đi là chuyện bình thường mà. Ngài việc gì phải suy nghĩ như thế! Vân Di bật cười, điệu cười có chút thê lương, đôi mắt cụp xuống che đi nỗi buồn sau bên trong.
Hạo Trạch ngẩn người, ánh nhìn cứ đau đáu hướng đến khuôn mặt đượm buồn kia. Lòng cũng vì thế mà nặng trĩu khó chịu.
Để tôi giúp cô chuyển đồ sang bá tước Hạo Trạch thở một hơi, rất nhanh đứng dậy, tiến đến đang định dang tay lấy cái vali của Vân Di thì bị cô ngăn lại.
Ngài đừng làm vậy, ngài là tầng cao, còn tôi chẳng qua chỉ là một tầng lớp dân ti tiện, không xứng đáng để ngài quan tâm Vân Di tự động lùi đằng sau, nắm lấy chặt lấy chiếc thanh cần vali, ánh mắt đầy cương quyết, cúi gập đầu Tôi đi đây, hẹn gặp lại ngài .
Vân Di nhanh chóng bước đi dứt khoát, bỗng ngoảnh lại nhìn Hạo Trạch, gắng gượng nở nụ cười tự nhiên nhất có thể Tạm biệt ... Hạo Trạch .
Vân Di, cô càng ngày càng có tố chất đấy. Đến tôi cũng suýt vì cảnh tượng đáng thương của cô làm cho rớt nước mắt Tiểu Hắc tức khắc hiện lên, giả vờ dụi dụi mắt, trông đến là đáng yêu.
Cảm ơn Vân Di thích thú véo má Tiểu Hắc, ngẩng mắt ngắm tia nắng mới bắt đầu xuyên qua những đám mây xám. Bầu trời... thực đẹp.
Giọt nước long lanh còn đọng lại trên trên chiếc lá non từ từ trượt xuống ướt mảnh đất nhỏ. Ánh nắng bởi vì chiếc rèm đã kéo kia mà không thể xông vào đánh tan sự lạnh lẽo của căn phòng. Bóng Hạo Trạch cô độc trên bàn làm việc, nhớ lại gương mặt vừa rồi... là mình để tâm sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.