Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện
Chương 82: Thế giới 6 - Công lược người sói dã tính ( 11 )
Vân Anh
16/07/2019
Vân Di khép hờ đôi mắt, lim dim, cả người thư thái nằm hưởng thụ ánh nắng buổi sáng sớm đang len lỏi qua từng kẽ lá của cây cổ thụ chiếu xuống mặt đất. Hít một hơi, cảm nhận hương thơm của hoa cỏ dại khiến cô run lên vì thích. Lâu lắm rồi cô mới được bước ra ngoài.
Xa xa cô có thể thấy Lộ Điềm đang tươi cười rực rỡ đi bên cạnh mấy nữ lang nhân trung trung tuổi, một bên đeo cái thúng chứa một số hoa quả cùng với một số thảo dược. Xem ra nói chuyện rất sôi nổi, tâm đầu ý hợp.
Cô khẽ tặc lưỡi, gật gù, cũng không trách ánh sáng Mary Sue bao quanh nữ chính hào nhoáng thế kia cơ mà! Nếu không phải vậy, Lộ Điềm vừa xuyên không về một bước dìm chết đám người kiếp trước hãm hại nguyên chủ, lấy được sự chiều chuộng của cha, một tay thâu tóm cách huynh đệ trong phủ. Không những vậy lại có khiến cho hoàng tử một nước yêu đến chết đi sống lại được.
Vân Di che tay ngáp dài, cả người thả lỏng lười biếng. Lại nói, nhờ thế mà Lộ Điềm dần dần kéo được yêu thích của lang nhân trong bộ lạc sói.
Nữ chính tiến gần vào trái tim của Cao Tử một phần cũng nhờ sự thúc đẩy của người dân trong bộ tộc.
Thôi việc gì cũng cứ phải từ từ, cho Lộ Điềm thoải mái chiến đóng tình cảm của Cao Tử. Cô nghỉ ngơi, chơi bời rồi công lược sau cũng được. Lão nương đây không vội.
Này, xấu xí .
Xấu xí .
Xấu xí, ta đang gọi ngươi đấy !.
Khóe mắt Vân Di giật giật liên hồi, cơ hồ mày nhíu chặt lại, thở hắt ra.
Fuck Your Mother!
Tên ôn dịch nào chán sống rồi, dám quấy rầy giấc ngủ của ta.
Thấy người đang nằm không thèm quay lại nhìn mình lấy một cái, giọng nói trẻ con phần nào tức giận, nói to hơn.
Xấu xí, ngươi có bị điếc không? Có muốn ta ăn thịt ngươi không... Á... ngươi mau bỏ ta ra, bỏ ra
Nhóc con, không ai dậy ngươi là phá người khác ngủ là vô cùng hư hả? Hả! Hả! mỗi một từ hả Vân Di rất sáng khoái mà nhéo cho hai cái má hồng hào thành cái bao sưng húp.
Minh Triết ôm hai cái má đỏ ửng, nước mắt lòng dòng, rất ngoan ngoãn ngồi quỳ, đầu chú gằm xuống ăn năn, thỉnh thoảng lén lúc xoa xoa cái mông đang ê ẩm của mình.
Nó hối hận rồi, biết thế không nên đi đến trêu chọc nữ nhân loại kia. Chẳng qua, mấy ngày này nó hay gặp nữ nhân này, cả buổi nằm dài trên bãi cỏ ở gốc cây cổ thụ, không thấy làm việc gì cả. Đã thế đều cùng loài với Lộ Điềm tỷ tỷ, ấy vậy mà cũng không bằng một góc của tỷ ấy. Thậm chí, còn suốt ngày ăn không ngồi rồi, bám dính lấy tộc trưởng đại nhân không cho người đi săn mồi cùng phụ thân.
Mặc dù biết mẫu thân đã dặn là tộc trưởng phát lệnh không cho bén bảng đến gần nữ nhân đấy... Nhưng Minh Triết ghét cái người này, cảm thấy mình phải ra tay huấn luyện ả một trận.
Ai ngờ, chẳng những huấn luyện không nổi, nay lại bị đánh cho tả tơi. Đây đúng là nỗi ô nhục mà nó sẽ ghi nhớ hết đời sói của mình.
Vân Di thong dong chống cằm, nằm vắt vẻo, ném một quả nhỏ vào miệng. Đặc biệt chăm chú quan sát gương mặt nhăn nhó của tiểu lang nhân trước mặt. Trong lòng cực kì ngứa ngáy, bồn chồn, nuốt một ngụm nước bọt, cô nói.
Nhóc con! .
Dạ Minh Triết nghe Vân Di gọi mà giật nảy hết cả người, theo phản xạ lập tức trả lời.
Ta thấy từ nãy người hùng hồn lắm cơ mà, sao giờ ngoan thế ? .
Minh Triết cắn môi, chứ không phải là nhà người vừa đánh ta một trận đấy à? Hu hu, ta muốn trốn khỏi nữ nhân này.
Được rồi, ta là một tỷ tỷ tốt. Sẽ không chấp vặt với nhà người Vân Di điệu bộ hết sức khoan hồng.
Tiểu Hắc ... nó cảm nhận được thấy mùi mờ ám trong này.
Dạ, cảm ơn tỷ tỷ Minh Triết vui mừng đứng dậy, tính bỏ đi. Cuối cùng cũng thoát được.
Đứng lại! Nhóc con, tỷ tỷ đâu bảo sẽ cho người đi đâu Vân Di nhướng mày, liếm liếm khóe môi Nhóc cũng là có thể biến hình thành sói nhỉ ?.
Đương nhiên, nói cho ngươi biết. Ta là đứa trẻ biến thành sói sớm nhất trong bộ tộc nha Minh Triết hích mũi, kiêu ngạo khoe khoang Nhưng ngươi hỏi để làm gì ?.
Mau hóa thành sói đi Vân Di cười tươi, ra lệnh.
Hứ, việc gì ta phải nghe ngươi... A... Xin lỗi tỷ, đệ lập tức hóa thành sói luôn Minh Triết thấy Vân Di dơ nắm đấm, khóc không ra nước mắt, rũ mình một cái liền hóa thành con sói.
Cô liếc thấy con sói bạc ngoe nguẩy cái đuôi trước mắt, lau lau khóe miệng, mặt đầy phấn khích không thèm quản hình tượng mà lao đến.
Sói con~ ....
Cao Tử bước chân về hang của mình, thấy ngồi Vân Di vui vẻ, còn nói lẩm bẩm cái gì đó, mặt ngu ngơ nhìn bâng khuâng. Đoán rằng, tâm trạng đang rất tốt.
Ngươi hôm nay trông vui? .
Phải Vân Di thuận miệng trả lời, trong đầu vẫn còn nhớ lại xúc cảm khi ôm sói con Minh Triết vào lòng. Hi hi, lần sau gặp lại được, nhất định cô sẽ túm lấy không thả ra nữa.
Cao Tử nhận được câu trả lời của Vân Di, đôi lông mày cũng giãn ra nhiều, nữ nhân này... cuối cùng cũng biết nghe lời hắn rồi. Tinh thần của Cao Tử dường như phấn chấn lên hẳn. Hắn bước đi càng nhanh về phía Vân Di, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên ý cười dào dạt.
Bỗng Cao Tử sa xầm xuống, mạnh bạo kéo Vân Di lại, để cho cô có thể đối diện với mặt mình, con ngươi đỏ lóe lên tia hung ác.
Nói! Ngươi vừa ở cùng nam nhân nào ?.
Xa xa cô có thể thấy Lộ Điềm đang tươi cười rực rỡ đi bên cạnh mấy nữ lang nhân trung trung tuổi, một bên đeo cái thúng chứa một số hoa quả cùng với một số thảo dược. Xem ra nói chuyện rất sôi nổi, tâm đầu ý hợp.
Cô khẽ tặc lưỡi, gật gù, cũng không trách ánh sáng Mary Sue bao quanh nữ chính hào nhoáng thế kia cơ mà! Nếu không phải vậy, Lộ Điềm vừa xuyên không về một bước dìm chết đám người kiếp trước hãm hại nguyên chủ, lấy được sự chiều chuộng của cha, một tay thâu tóm cách huynh đệ trong phủ. Không những vậy lại có khiến cho hoàng tử một nước yêu đến chết đi sống lại được.
Vân Di che tay ngáp dài, cả người thả lỏng lười biếng. Lại nói, nhờ thế mà Lộ Điềm dần dần kéo được yêu thích của lang nhân trong bộ lạc sói.
Nữ chính tiến gần vào trái tim của Cao Tử một phần cũng nhờ sự thúc đẩy của người dân trong bộ tộc.
Thôi việc gì cũng cứ phải từ từ, cho Lộ Điềm thoải mái chiến đóng tình cảm của Cao Tử. Cô nghỉ ngơi, chơi bời rồi công lược sau cũng được. Lão nương đây không vội.
Này, xấu xí .
Xấu xí .
Xấu xí, ta đang gọi ngươi đấy !.
Khóe mắt Vân Di giật giật liên hồi, cơ hồ mày nhíu chặt lại, thở hắt ra.
Fuck Your Mother!
Tên ôn dịch nào chán sống rồi, dám quấy rầy giấc ngủ của ta.
Thấy người đang nằm không thèm quay lại nhìn mình lấy một cái, giọng nói trẻ con phần nào tức giận, nói to hơn.
Xấu xí, ngươi có bị điếc không? Có muốn ta ăn thịt ngươi không... Á... ngươi mau bỏ ta ra, bỏ ra
Nhóc con, không ai dậy ngươi là phá người khác ngủ là vô cùng hư hả? Hả! Hả! mỗi một từ hả Vân Di rất sáng khoái mà nhéo cho hai cái má hồng hào thành cái bao sưng húp.
Minh Triết ôm hai cái má đỏ ửng, nước mắt lòng dòng, rất ngoan ngoãn ngồi quỳ, đầu chú gằm xuống ăn năn, thỉnh thoảng lén lúc xoa xoa cái mông đang ê ẩm của mình.
Nó hối hận rồi, biết thế không nên đi đến trêu chọc nữ nhân loại kia. Chẳng qua, mấy ngày này nó hay gặp nữ nhân này, cả buổi nằm dài trên bãi cỏ ở gốc cây cổ thụ, không thấy làm việc gì cả. Đã thế đều cùng loài với Lộ Điềm tỷ tỷ, ấy vậy mà cũng không bằng một góc của tỷ ấy. Thậm chí, còn suốt ngày ăn không ngồi rồi, bám dính lấy tộc trưởng đại nhân không cho người đi săn mồi cùng phụ thân.
Mặc dù biết mẫu thân đã dặn là tộc trưởng phát lệnh không cho bén bảng đến gần nữ nhân đấy... Nhưng Minh Triết ghét cái người này, cảm thấy mình phải ra tay huấn luyện ả một trận.
Ai ngờ, chẳng những huấn luyện không nổi, nay lại bị đánh cho tả tơi. Đây đúng là nỗi ô nhục mà nó sẽ ghi nhớ hết đời sói của mình.
Vân Di thong dong chống cằm, nằm vắt vẻo, ném một quả nhỏ vào miệng. Đặc biệt chăm chú quan sát gương mặt nhăn nhó của tiểu lang nhân trước mặt. Trong lòng cực kì ngứa ngáy, bồn chồn, nuốt một ngụm nước bọt, cô nói.
Nhóc con! .
Dạ Minh Triết nghe Vân Di gọi mà giật nảy hết cả người, theo phản xạ lập tức trả lời.
Ta thấy từ nãy người hùng hồn lắm cơ mà, sao giờ ngoan thế ? .
Minh Triết cắn môi, chứ không phải là nhà người vừa đánh ta một trận đấy à? Hu hu, ta muốn trốn khỏi nữ nhân này.
Được rồi, ta là một tỷ tỷ tốt. Sẽ không chấp vặt với nhà người Vân Di điệu bộ hết sức khoan hồng.
Tiểu Hắc ... nó cảm nhận được thấy mùi mờ ám trong này.
Dạ, cảm ơn tỷ tỷ Minh Triết vui mừng đứng dậy, tính bỏ đi. Cuối cùng cũng thoát được.
Đứng lại! Nhóc con, tỷ tỷ đâu bảo sẽ cho người đi đâu Vân Di nhướng mày, liếm liếm khóe môi Nhóc cũng là có thể biến hình thành sói nhỉ ?.
Đương nhiên, nói cho ngươi biết. Ta là đứa trẻ biến thành sói sớm nhất trong bộ tộc nha Minh Triết hích mũi, kiêu ngạo khoe khoang Nhưng ngươi hỏi để làm gì ?.
Mau hóa thành sói đi Vân Di cười tươi, ra lệnh.
Hứ, việc gì ta phải nghe ngươi... A... Xin lỗi tỷ, đệ lập tức hóa thành sói luôn Minh Triết thấy Vân Di dơ nắm đấm, khóc không ra nước mắt, rũ mình một cái liền hóa thành con sói.
Cô liếc thấy con sói bạc ngoe nguẩy cái đuôi trước mắt, lau lau khóe miệng, mặt đầy phấn khích không thèm quản hình tượng mà lao đến.
Sói con~ ....
Cao Tử bước chân về hang của mình, thấy ngồi Vân Di vui vẻ, còn nói lẩm bẩm cái gì đó, mặt ngu ngơ nhìn bâng khuâng. Đoán rằng, tâm trạng đang rất tốt.
Ngươi hôm nay trông vui? .
Phải Vân Di thuận miệng trả lời, trong đầu vẫn còn nhớ lại xúc cảm khi ôm sói con Minh Triết vào lòng. Hi hi, lần sau gặp lại được, nhất định cô sẽ túm lấy không thả ra nữa.
Cao Tử nhận được câu trả lời của Vân Di, đôi lông mày cũng giãn ra nhiều, nữ nhân này... cuối cùng cũng biết nghe lời hắn rồi. Tinh thần của Cao Tử dường như phấn chấn lên hẳn. Hắn bước đi càng nhanh về phía Vân Di, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên ý cười dào dạt.
Bỗng Cao Tử sa xầm xuống, mạnh bạo kéo Vân Di lại, để cho cô có thể đối diện với mặt mình, con ngươi đỏ lóe lên tia hung ác.
Nói! Ngươi vừa ở cùng nam nhân nào ?.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.