Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện
Chương 87: Thế giới 6 - Công lược người sói dã tính ( 16 )
Vân Anh
16/07/2019
Màn đêm bỗng chống buông xuống, điểm trên đấy là vô vàn những vì sao lấp lánh to nhỏ. Cùng với đấy là tiếng nhộn nhịp hoạt động ồn ã về đêm của bộ tộc sói. Họ đang bắt đầu mở một cuộc đi săn đêm mới đầy hứa hẹn.
Lộ Điềm ngó trước ngó sau, từng bước nhẹ nhàng đến nơi có hai lang nhân đang đứng canh gác kia, trên tay là chiếc đèn nhỏ tự làm, tiếng lách tách từ ngọn lửa nhỏ trong cái đèn nhỏ nghe đến là vui tai. Bóng dáng nàng ta vì có ánh sáng yếu ớt qua chiếc đèn hắt lên mà làm thân hình của Lộ Điềm càng nhỏ nhắn, lộ ra phần yểu điệu, thướt tha.
Chào buổi tối nàng ta mỉm cười, hướng tới hai lang nhân ấy mà cúi đầu chào.
A, chào Lộ Điềm, người định đi đâu à! Tính đi dạo hử ? Một trong hai người thấy bóng dáng của Lộ Điềm hớn hở lên chào hỏi.
Do Lộ Điềm có cách ứng xử tốt, việc nói chuyện dễ đi vào lòng người khác, tính tình lại hướng ngoại biết cách thu hút được hảo cảm của lang nhân. Nên nàng ta rất nhanh có thể khiến cho đám lang nhân nhân trong bộ tộc từ ánh nhìn của con mồi dành cho nàng ta dần dà biến thành cái nhìn như đồng loại. Thậm chí còn không ít kẻ yêu mến, thương thầm nhớ trộm nhưng do đây là vật thuộc quyền sở hữu của tộc trưởng nên đành ngậm ngùi mà gạt đi.
Sau một màn thuyết phục không quá mất sức giữa hai người canh gác và Lộ Điềm. Nàng ta nghiễm nhiên đường hoàng mà bước vào trong ngục lao để thăm Vân Di.
Trong lúc lang nhân kia đang lúi húi mở cửa ngục, tên còn lại đã thì thầm nhắc nhở Lộ Điềm.
Lộ Điềm ngươi nên nhớ việc mà ngươi vào đây chính là bí mật. Nếu việc này để lộ ra ngoài, không chỉ bọn ta bị giết mà tính mạng của nhà ngươi... e rằng cũng khó bảo toàn .
Đúng thế! Vì vậy mong ngươi nên giữ kín tiếng một chút. Tộc trưởng đã nghiêm cấm nơi này tuyệt đối không được ai bước chân đến. Tuy nhiên do ngươi đối với chúng ta mà nói... giao tình quả thực không tệ nên mới quyết định giúp người lần này tên còn lại cất gọn xích khóa vào bên hông, nghiêm túc mà dặn dò nàng ta thêm một lần nữa.
Lộ Điềm liếm khóe môi hơi khô của mình, mỉm cười tươi, khẽ cúi đầu cảm ơn, hai bàn tay đan vào nhau tạo thành một hành động đầy cảm kích thường thấy trong phim kiếm hiệp. Hình ảnh trái ngược hoàn hình tượng thiếu nữ khả ái ngây thơ động lòng của Lộ Điềm nhưng lại khiến người khác không hề chán ghét thậm chí còn mang vẻ dễ thương tạo nét riêng của chính nàng ta.
Việc này tiểu nữ nhất định sẽ không quên. Hai đại ca, nhất định xong việc Lộ Điềm hảo hảo sẽ đãi các huynh một bữa .
Được rồi, được rồi! Tiểu nha đầu nha người còn lắm chuyện. Mau mau bước vào trong kẻo lỡ việc cả hai lang phì cười, phất phất tay, sau cùng tránh sang một bên nhường đường cho Lộ Điềm tiến vào...
Vân Di, Vân Di, dậy đi. Ta đến thăm ngươi đây .
Vân Di khẽ bóp trán, mắt nhắm mắt mở, tí hí ngó nhìn. Cô trở mình rồi ngồi dậy.
Ayzaa, ngươi cuối cùng cũng chịu dậy. Không ngờ người ngủ say như thế ! Lộ Điềm hướng ánh sáng từ chiếc đèn đến gần Vân Di Nào! Dậy đi! Ta mang cho ngươi chút đồ ăn ngon đây .
Tiểu thư? Vân Di ngáp dài một cái, dụi dụi mắt nhìn người đối diện. Dáng vẻ mới ngủ dậy của cô thập phần giống hệt như một chú mèo lười biếng vừa ưỡn mình tỉnh dậy.
A! Nữ chính hôm nay đổi gió đến thăm cô cơ đấy. Quý hóa quá cơ!
Ừ! Đã tỉnh hẳn chưa ? Lộ Điềm cười cười, một tay để chiếc đèn xuống, tay còn lại thì nhanh chóng kéo gọn chiếc làn mang theo, bày ra mấy món ăn đơn giản.
Ấy chết...Tiểu thư người không nên làm việc này, tiểu thư người để nô tỳ Vân Di hấp tấp kéo công việc của Lộ Điềm đang làm để mình giải quyết nốt.
Không lo, ta làm cũng được mà. Đây đâu còn là phủ nhà họ Lộ nữa, mọi việc cứ để cho thuận theo lẽ tự nhiên thôi Lộ Điềm thở dài nén buồn bã vào trong lòng.
Vân Di ... →_→ ....
Nữ chính à! Cô quên rằng mình chính là người yêu cầu ở đây sao? Giờ lại đến bày cho tôi xem mặt khổ sở cho tôi là thế nào? Vân Di thở một hơi rồi tặc lưỡi. Cô rất muốn xem Lộ Điềm diễn trò gì?
Đang yên đang lành tự dưng đòi đến thăm cô. Thật sự lúc trước nếu đã nghĩ đến cô thì đã chẳng để đến bây giờ mới gặp mặt.
Vân Di cắn môi, đảo mắt suy nghĩ, xoa xoa cằm. Đã bao lâu rồi cô chưa gặp nữ chính nhỉ? Đoán chừng cũng là lần gặp duy nhất từ khi nàng ta mới đến đây và được phép di chuyển trong bộ tộc. Cũng từ đấy chẳng gặp được buổi nào.
Vân Di ngươi sao thế? Mau ăn đi! Lộ Điềm thấy Vân Di một mặt suy tư, nhíu mày có vẻ không vui. Nàng ta ho nhẹ cố thu hút sự chú ý của cô.
Ân! Cảm ơn tiểu thư Vân Di thu hồi suy nghĩ của mình. Nhe răng cười, cô rất thoải mái mà nhấc một miếng thức ăn bỏ vào miệng hết sức ưu nhã Thế... tiểu thư người tìm đến nô tỳ đây rốt cuộc có chuyện gì chăng? Vân Di nheo ánh mắt lại nhìn Lộ Điềm đầy thâm ý, trên môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.
Nàng ta vì biểu cảm của cô mà trợn tròn mắt lên có chút bất ngờ. Nha hoàn ngu ngơ hồi trước của mình từ lúc nào lại có thể bày ra được vẻ mặt thâm thúy như vậy. Không, chắc chắn là có nàng ta nhìn nhầm. Đời nào đứa nô tỳ ngu ngốc này có thể thông minh đột ngột lên, dọa người như vậy. Lộ Điềm vuốt ngực, tự mình chấn an.
Vân Di trong lòng cười rũ rượi. Nhìn mặt nữ chính kìa, cô đâu có định dọa cho mặt Lộ Điềm tái mét như thế kia. Chẳng qua chỉ là thay đổi nét mặt với khí chất một chút thôi mà, nàng ta có phải nhất thiết giật mình như thế không?
Lộ Điềm trầm hẳn, không nói gì, bữa ăn kết thúc trong im lặng, chẳng ai nói với một câu nào.
Vân Di thoải mái vuốt vuốt cái bụng đang hơi nhô lên vì no của mình, vẻ mặt đầy màn nguyện. Ăn đêm quả thực rất là có sức hút với cô.
Vân Di... Lộ Điềm khẽ gọi.
Vâng ? cô vươn vai, nghiêng đầu nhìn Lộ Điềm.
Thật ra ta đến đây để nói với ngươi một chuyện .
Vân Di khẽ chép miệng. Chậc! Cô nói đâu có sai nhỉ ?
Tiểu thư người cứ nói đi, nô tỳ đang lắng nghe đây Vân Di gật gù, nghiêm túc ngồi thẳng lưng, lắng nghe.
Chần chừ mãi một lúc lâu, Lộ Điềm mới hít thở một hơi, chậm chạp lên tiếng Vân Di, thời gian qua ta đã suy nghĩ rất lâu. Ta nghĩ rằng nhà ngươi... hay là quay trở về nơi của chúng ta thì hơn .
Ta cảm thấy sự nguy hiểm, đáng sợ của nơi đây mang lại. Ngươi yên tâm, bản thân ta đã dần quen được khắc nhiệt chỗ rừng thú này rồi. Ta đã thông thuộc đường đi lối bước trong bộ tộc. Thế nên ta nhất định sẽ giúp người thoát khỏi nơi này an toàn nhất. Việc này ta giúp ngươi ra hoàn toàn dễ dàng Lộ Điềm mặt cười thân thiện với Lộ Điềm nhưng bên trong tuyệt nhiên lại chẳng ấm áp như vẻ bề ngoài.
Bàn tính của nữ nhân mách bảo nàng ta rằng kẻ địch lớn nhất trong việc chiếm tình yêu của Cao Tử. Lại chính là nô tỳ đang ở bên cạnh nàng, điều này nhất định phải loại bỏ ...
Lộ Điềm đi rồi, còn lại mỗi mình Vân Di. Cô nằm nhào xuống, vắt chân chữ ngũ đung đưa bàn chân, thảnh thơi mà huýt sáo. Chẳng thèm giữ một chút nào về hình tượng thục nữ phải có ở nữ nhân cả.
Nhớ lại cuộc đối thoại của Lộ Điềm với cô vừa rồi. Vân Di nhịn không nổi bật cười. Tiểu kế nho nhỏ của nữ chính nào có thể qua được mắt cô. Có điều... nữ chính nói như thế, cô có nên để tâm ghi nhớ chút không nhỉ?
Lộ Điềm ngó trước ngó sau, từng bước nhẹ nhàng đến nơi có hai lang nhân đang đứng canh gác kia, trên tay là chiếc đèn nhỏ tự làm, tiếng lách tách từ ngọn lửa nhỏ trong cái đèn nhỏ nghe đến là vui tai. Bóng dáng nàng ta vì có ánh sáng yếu ớt qua chiếc đèn hắt lên mà làm thân hình của Lộ Điềm càng nhỏ nhắn, lộ ra phần yểu điệu, thướt tha.
Chào buổi tối nàng ta mỉm cười, hướng tới hai lang nhân ấy mà cúi đầu chào.
A, chào Lộ Điềm, người định đi đâu à! Tính đi dạo hử ? Một trong hai người thấy bóng dáng của Lộ Điềm hớn hở lên chào hỏi.
Do Lộ Điềm có cách ứng xử tốt, việc nói chuyện dễ đi vào lòng người khác, tính tình lại hướng ngoại biết cách thu hút được hảo cảm của lang nhân. Nên nàng ta rất nhanh có thể khiến cho đám lang nhân nhân trong bộ tộc từ ánh nhìn của con mồi dành cho nàng ta dần dà biến thành cái nhìn như đồng loại. Thậm chí còn không ít kẻ yêu mến, thương thầm nhớ trộm nhưng do đây là vật thuộc quyền sở hữu của tộc trưởng nên đành ngậm ngùi mà gạt đi.
Sau một màn thuyết phục không quá mất sức giữa hai người canh gác và Lộ Điềm. Nàng ta nghiễm nhiên đường hoàng mà bước vào trong ngục lao để thăm Vân Di.
Trong lúc lang nhân kia đang lúi húi mở cửa ngục, tên còn lại đã thì thầm nhắc nhở Lộ Điềm.
Lộ Điềm ngươi nên nhớ việc mà ngươi vào đây chính là bí mật. Nếu việc này để lộ ra ngoài, không chỉ bọn ta bị giết mà tính mạng của nhà ngươi... e rằng cũng khó bảo toàn .
Đúng thế! Vì vậy mong ngươi nên giữ kín tiếng một chút. Tộc trưởng đã nghiêm cấm nơi này tuyệt đối không được ai bước chân đến. Tuy nhiên do ngươi đối với chúng ta mà nói... giao tình quả thực không tệ nên mới quyết định giúp người lần này tên còn lại cất gọn xích khóa vào bên hông, nghiêm túc mà dặn dò nàng ta thêm một lần nữa.
Lộ Điềm liếm khóe môi hơi khô của mình, mỉm cười tươi, khẽ cúi đầu cảm ơn, hai bàn tay đan vào nhau tạo thành một hành động đầy cảm kích thường thấy trong phim kiếm hiệp. Hình ảnh trái ngược hoàn hình tượng thiếu nữ khả ái ngây thơ động lòng của Lộ Điềm nhưng lại khiến người khác không hề chán ghét thậm chí còn mang vẻ dễ thương tạo nét riêng của chính nàng ta.
Việc này tiểu nữ nhất định sẽ không quên. Hai đại ca, nhất định xong việc Lộ Điềm hảo hảo sẽ đãi các huynh một bữa .
Được rồi, được rồi! Tiểu nha đầu nha người còn lắm chuyện. Mau mau bước vào trong kẻo lỡ việc cả hai lang phì cười, phất phất tay, sau cùng tránh sang một bên nhường đường cho Lộ Điềm tiến vào...
Vân Di, Vân Di, dậy đi. Ta đến thăm ngươi đây .
Vân Di khẽ bóp trán, mắt nhắm mắt mở, tí hí ngó nhìn. Cô trở mình rồi ngồi dậy.
Ayzaa, ngươi cuối cùng cũng chịu dậy. Không ngờ người ngủ say như thế ! Lộ Điềm hướng ánh sáng từ chiếc đèn đến gần Vân Di Nào! Dậy đi! Ta mang cho ngươi chút đồ ăn ngon đây .
Tiểu thư? Vân Di ngáp dài một cái, dụi dụi mắt nhìn người đối diện. Dáng vẻ mới ngủ dậy của cô thập phần giống hệt như một chú mèo lười biếng vừa ưỡn mình tỉnh dậy.
A! Nữ chính hôm nay đổi gió đến thăm cô cơ đấy. Quý hóa quá cơ!
Ừ! Đã tỉnh hẳn chưa ? Lộ Điềm cười cười, một tay để chiếc đèn xuống, tay còn lại thì nhanh chóng kéo gọn chiếc làn mang theo, bày ra mấy món ăn đơn giản.
Ấy chết...Tiểu thư người không nên làm việc này, tiểu thư người để nô tỳ Vân Di hấp tấp kéo công việc của Lộ Điềm đang làm để mình giải quyết nốt.
Không lo, ta làm cũng được mà. Đây đâu còn là phủ nhà họ Lộ nữa, mọi việc cứ để cho thuận theo lẽ tự nhiên thôi Lộ Điềm thở dài nén buồn bã vào trong lòng.
Vân Di ... →_→ ....
Nữ chính à! Cô quên rằng mình chính là người yêu cầu ở đây sao? Giờ lại đến bày cho tôi xem mặt khổ sở cho tôi là thế nào? Vân Di thở một hơi rồi tặc lưỡi. Cô rất muốn xem Lộ Điềm diễn trò gì?
Đang yên đang lành tự dưng đòi đến thăm cô. Thật sự lúc trước nếu đã nghĩ đến cô thì đã chẳng để đến bây giờ mới gặp mặt.
Vân Di cắn môi, đảo mắt suy nghĩ, xoa xoa cằm. Đã bao lâu rồi cô chưa gặp nữ chính nhỉ? Đoán chừng cũng là lần gặp duy nhất từ khi nàng ta mới đến đây và được phép di chuyển trong bộ tộc. Cũng từ đấy chẳng gặp được buổi nào.
Vân Di ngươi sao thế? Mau ăn đi! Lộ Điềm thấy Vân Di một mặt suy tư, nhíu mày có vẻ không vui. Nàng ta ho nhẹ cố thu hút sự chú ý của cô.
Ân! Cảm ơn tiểu thư Vân Di thu hồi suy nghĩ của mình. Nhe răng cười, cô rất thoải mái mà nhấc một miếng thức ăn bỏ vào miệng hết sức ưu nhã Thế... tiểu thư người tìm đến nô tỳ đây rốt cuộc có chuyện gì chăng? Vân Di nheo ánh mắt lại nhìn Lộ Điềm đầy thâm ý, trên môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.
Nàng ta vì biểu cảm của cô mà trợn tròn mắt lên có chút bất ngờ. Nha hoàn ngu ngơ hồi trước của mình từ lúc nào lại có thể bày ra được vẻ mặt thâm thúy như vậy. Không, chắc chắn là có nàng ta nhìn nhầm. Đời nào đứa nô tỳ ngu ngốc này có thể thông minh đột ngột lên, dọa người như vậy. Lộ Điềm vuốt ngực, tự mình chấn an.
Vân Di trong lòng cười rũ rượi. Nhìn mặt nữ chính kìa, cô đâu có định dọa cho mặt Lộ Điềm tái mét như thế kia. Chẳng qua chỉ là thay đổi nét mặt với khí chất một chút thôi mà, nàng ta có phải nhất thiết giật mình như thế không?
Lộ Điềm trầm hẳn, không nói gì, bữa ăn kết thúc trong im lặng, chẳng ai nói với một câu nào.
Vân Di thoải mái vuốt vuốt cái bụng đang hơi nhô lên vì no của mình, vẻ mặt đầy màn nguyện. Ăn đêm quả thực rất là có sức hút với cô.
Vân Di... Lộ Điềm khẽ gọi.
Vâng ? cô vươn vai, nghiêng đầu nhìn Lộ Điềm.
Thật ra ta đến đây để nói với ngươi một chuyện .
Vân Di khẽ chép miệng. Chậc! Cô nói đâu có sai nhỉ ?
Tiểu thư người cứ nói đi, nô tỳ đang lắng nghe đây Vân Di gật gù, nghiêm túc ngồi thẳng lưng, lắng nghe.
Chần chừ mãi một lúc lâu, Lộ Điềm mới hít thở một hơi, chậm chạp lên tiếng Vân Di, thời gian qua ta đã suy nghĩ rất lâu. Ta nghĩ rằng nhà ngươi... hay là quay trở về nơi của chúng ta thì hơn .
Ta cảm thấy sự nguy hiểm, đáng sợ của nơi đây mang lại. Ngươi yên tâm, bản thân ta đã dần quen được khắc nhiệt chỗ rừng thú này rồi. Ta đã thông thuộc đường đi lối bước trong bộ tộc. Thế nên ta nhất định sẽ giúp người thoát khỏi nơi này an toàn nhất. Việc này ta giúp ngươi ra hoàn toàn dễ dàng Lộ Điềm mặt cười thân thiện với Lộ Điềm nhưng bên trong tuyệt nhiên lại chẳng ấm áp như vẻ bề ngoài.
Bàn tính của nữ nhân mách bảo nàng ta rằng kẻ địch lớn nhất trong việc chiếm tình yêu của Cao Tử. Lại chính là nô tỳ đang ở bên cạnh nàng, điều này nhất định phải loại bỏ ...
Lộ Điềm đi rồi, còn lại mỗi mình Vân Di. Cô nằm nhào xuống, vắt chân chữ ngũ đung đưa bàn chân, thảnh thơi mà huýt sáo. Chẳng thèm giữ một chút nào về hình tượng thục nữ phải có ở nữ nhân cả.
Nhớ lại cuộc đối thoại của Lộ Điềm với cô vừa rồi. Vân Di nhịn không nổi bật cười. Tiểu kế nho nhỏ của nữ chính nào có thể qua được mắt cô. Có điều... nữ chính nói như thế, cô có nên để tâm ghi nhớ chút không nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.