Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện
Chương 168: Thế giới 8 - Công lược quân nhân khó chiều ( 26 )
Vân Anh
04/01/2021
" Đến nơi rồi hai đứa " Đức Xuân dừng xe, quay lại nói với Khương Mục và Vân Di.
" Cảm ơn chú " Vân Di tươi cười đáp. Cô tháo dây an toàn, nhanh nhẹn mở cửa bước ra ngoài để lấy đồ đạc xuống.
Khương Mục cũng bước xuống phụ giúp Vân Di một tay. Anh cầm lấy đống đồ Vân Di đang khệ nệ bê chuyển sang mình, bình thản nói " Để tôi "...
" Ái chà! Hai đứa này tình cảm quá. Thật khiến người già như ta ghen tị " Đức Xuân xuống xe bắt gặp hình ảnh kia liền cười lớn. Ông tiến tới, vỗ vai Khương Mục " Nhanh vào nhà đi, ông bà ngóng cháu đích tôn lắm đấy ".
" Vâng, cảm ơn chú đã đưa cháu về " Khương Mục gật đầu chào Đức Xuân. Anh rút ra một hồng bao đỏ, gửi cho Đức Xuân. Khương Mục mỉm cười ôn nhu, anh nói " Năm mới sắp đến, chúc chú một năm mới an khang thịnh vượng ".
" Con chúc gia đình chú vạn thọ như ý " Vân Di cũng lấy trong túi xách một hồng bao nho nhỏ xinh xinh, hướng đến Đức Xuân đưa. Nụ cười Vân Di có phần sáng lạn, dịu dàng.
Đức Xuân nhìn hai người trước mắt, lắc lắc đầu cười thầm " Hai đứa nhỏ này... ".
Nhìn bóng dáng chiếc xe Đức Xuân xa dần, Khương Mục đeo chiếc balo lên. Anh liếc Vân Di đang háo hức nhìn quanh, nhàn nhạt nói.
" Đi thôi ".
" Vâng " Vân Di hưng phấn, sửa sang lại quần áo cho tươm tất, gọn gàng, rồi nhấc gót chân chạy theo sau chân Khương Mục vào sân nhà....
" Chà chà! Xem cháu dâu của ta đáng yêu chưa này. Ông nó xem, tướng mạo thật có phúc " Lương Lệ xoa xoa mái tóc mềm mượt của Vân Di, bật cười khoái chí, đôi mắt có phần cưng chiều " Càng nhìn càng yêu ".
" Đúng, đúng, bà nó nói có chí phải lắm " Khương Nghệ gật đầu tán thành. Ông cười hiền hậu với Vân Di.
Vân Di ngại ngùng, sờ sờ chóp mũi, ngồi ngay thẳng không dám nhúc nhích " Con cảm ơn ạ ".
" Hai người đừng trêu cô ấy nữa. Từ tối đến giờ ngắm cô ấy vẫn chưa đủ à ?" Khương Mục vừa bước ra khỏi phòng khách, bắt gặp hình ảnh ông và bà mình mỗi người một bên, hết bắt tay rồi đến xoa đầu Vân Di. Điểm đáng nói là hai người dính liền lấy cô từ lúc họ về đến giờ rồi.
Xem ra, Vân Di bị hành động nhiệt tình của hai người làm cho dọa sợ rồi.
Trông bây giờ Vân Di coi bộ rất tội nghiệp, nhìn cô nhút nhát hệt giống con thỏ con vậy. Vân Di ngồi như muốn thu hẹp diện tích nhất có thể. Bị ông và bà anh hỏi cho đến chóng mặt, mặt thì đỏ như trái cà chua chín mọng, chỉ có thể lí nhí trả lời mấy câu hỏi của hai người già trong nhà trong sự ngượng ngùng.
Nào đâu cái dáng vẻ phá phách như trong quân khu của cô... Tự dưng Khương Mục trong giây lát thấy Vân Di có chút dễ thương, ưa nhìn hơn bình thường.
" Hai người nhìn xem, cô ấy vì hành động của hai người mà bị dọa sợ rồi kìa ".
Khương Mục đặt đĩa trái, anh ngồi vào ghế đối diện, thở dài, lấy tai bóp hai bên thái dương. Thật là...
" Nhãi ranh, nếu không phải ta dùng khổ nhục kế thì chắc chắn con còn giấu cháu dâu ta đến bao giờ. Con bé khả ái thế này.... " Lương Lệ trừng mắt với Khương Mục, bà thở hắt ra, tức giận quát.
Sau đó Lương Lệ quay sang nhìn Vân Di đầy thương cảm "... Vân Di, khổ thân con. Ở cạnh đứa khô khan như cháu trai ta, đúng là quá vất vả cho con ".
Hai bên thái dương Khương Mục không nhịn được khẽ giật giật, mặt anh hơi đen. Lớn đầu thế này mà vẫn bà không nể mặt mũi anh gì cả. Thật không biết nên ném mặt mũi mình đi đâu nữa.
" Bà con nói đúng đấy. Nếu không phải con thương nó, chúng ta còn sợ nó ế đến già. Cẩu độc thân không ai thèm rước " Khương Nghệ vô cùng đồng ý với lời nói của vợ ông, hưởng ứng rất nhiệt tình. Lương Lệ của ông bao giờ cũng nói đúng hết.
Khương Mục "...".
Anh thực hoài nghi. Lẽ nào... ngày trước anh được ông bà nhặt nuôi.
Ai đời, hai người lại mắng không nhường cho anh chút đường lui là thế nào?
Vân Di ngoài mặt vẫn vẻ ngoài xấu hổ, chỉ dám yên lặng không lên tiếng tham gia nhưng bên trong đã sớm cười đến nội thương.
Ha ha, nhìn vị thượng úy khó tính đứng trên nghìn ngươi đang bị giáo huấn nặng kìa. Mặt nam chính bay giờ biểu cảm thật phong phú, không có từ nào mà diễn tả hết được gương mặt anh ta lúc này. Cười chết lão nương rồi.
Thấy Khương Mục vậy, Vân Di tự dưng thỏa mãn vô cùng. Đáng đời~
Tiểu Hắc "..." kí chủ, trông cô hả hê nhỉ?
" Được rồi! Không đùa nữa, hai người mau chóng nghỉ ngơi sớm đi. Mai còn rất nhiều việc cần phải chuẩn bị nữa " Khương Mục khẽ ho vài tiếng, quyết định đứng dậy. Anh không muốn ở đây để nghe ông bà mắng thêm nữa.
" Cũng đúng " Lương Lệ sực tỉnh, bà quay nhìn chiếc đồng hồ treo tường.
Ấy! Đã muộn đến thế này rồi à?
" Thôi bà nó, mình cũng đi nghỉ đi " Khương Nghệ ra chiều nháy nháy mắt, ra ám hiệu " Tôi vào trước, bà ở ngoài lo liệu nhé! Cháu dâu ngủ sớm ".
Ông đứng dậy, xoa xoa cái lưng mỏi của mình, cười hiền từ với Vân Di, nhận được lời chúc ngủ ngon từ cô mới lật đật đi vào.
" Aydzaa! Cái con bé này, cứ phải khách sáo với chúng ta làm gì? Sau cùng cũng đều là người một nhà cả " Lương Lệ đập nhẹ vai Vân Di, cười trách.
" Vâng, con rõ rồi " khóe miệng Vân Di cong cong hình bán nguyệt, cô ngượng ngùng theo thói quen cũ đưa tay lên sờ sờ tai đang phiếm hồng của mình, lễ phép đáp.
" Ngoan " Lương Lệ vui vẻ ra mặt.
Bà cực kì thích cô gái nhỏ mà cháu trai bà dẫn về. Thoạt nhìn còn khá trẻ so với tuổi của cháu bà nhưng biểu hiện tinh tế, ngoan ngoãn, lại còn hiểu chuyện, khéo léo, rất biết cách làm người khác có thiện cảm với mình.
Chưa kể, Lương Lệ nói chuyện với cô cháu dâu này rất hợp ý. Đứa nhỏ này lại hợp mẫu người của bà mong muốn nữa. Cháu trai, lần này đúng là không làm bà già này thất vọng mà. Thế này chắc hai đứa con của bà cũng yên tâm mà thanh thản rồi. Giỏi lắm nhãi ranh!
Thằng bé này thật có con mắt nhìn người giống hệt bà mà. Đúng là không uổng công bà đây nuôi dạy nó từ tấm bé.
Vừa nghĩ Lương Lệ càng thấy hài lòng. Bà hít một hơi, đè nén cảm xúc xuống, quay sang liếc Khương Mục đứng đấy nãy giờ. Lương Lệ ra lệnh, có phần ý tứ " Mau vào phòng chuẩn bị đồ ngủ cho Vân Di. Ta đã dọn sẵn phòng cho hai con. Hai đứa là người yêu chắc cũng không ngại ngủ cùng một phòng đâu nhỉ ?".
Cháu trai ngu ngốc à! Bà già này chỉ có thể giúp con đến đấy thôi. Còn lại nhờ vào thực lực con đấy. Mau mau nhanh cho ta một tiểu bảo bối đi, ta nóng lòng muốn ôm chắt lắm rồi.
Vân Di mắt tròn mắt dẹt nhìn Lương Lệ. Khương Mục nhìn biểu hiện của cô, đoán chắc rằng Vân Di bị bà của mình làm cho kinh hãi một phen.
" Sao thế! Ta nói gì sai à? Tự dưng hai đứa đều im lặng vậy ?" Lương Lệ nhíu mi, khó hiểu ngó sang Vân Di đang thần người ra.
" A! Không có gì ạ. Tại con thấy hơi mệt một chút " Vân Di giật nảy mình, vội vàng xua tay, cô cười xòa giải thích.
Khương Mục lấy tay che mặt, nén tiếng thở dài một hơi. Anh còn lạ gì với suy nghĩ của bà mình, nhìn nét mặt là biết trong đầu Lương Lệ đang tính gì rồi.
Khương Mục tặc lưỡi, thôi không suy tính nữa. Cách tốt nhất bây giờ là lôi Vân Di ra khỏi đây, tránh ở càng lâu càng dễ lộ. Dù gì anh và cô cũng chưa thể thích ứng vai trò này ngay được. Phải còn chút thời gian để phối hợp với nhau nhịp nhàng hơn.
" Vân Di, đi thôi. Chúng ta không phiền bà nghỉ ngơi nữa " Khương Mục đứng thẳng dậy, anh hướng đến Vân Di vươn tay, vẫy vẫy. Ý bảo cô mau đi theo anh.
Vân Di hiểu ý, nhanh chóng đứng dậy, xin phép Lương Lệ rồi nhanh bước chân theo Khương Mục.
Mắt Lương Lệ lóe lên, bà cười khúc khích. Đoán rằng Khương Mục đã hiểu được bà đang nghĩ gì. Mạnh dạn lên Khương Mục. Cố lên! Cháu trai của ta...
Khương Mục xoay qua xoay lại cái cổ cho đỡ mỏi, anh chỉ vào chiếc giường duy nhất trong phòng.
" Vân Di, cô ngủ trên giường nhé. Thông cảm vậy, ông bà tôi có tính đa nghi nên hết sức phải cẩn thận. Đây là phòng của tôi, cô cứ tự nhiên ".
Chà! Nam chính có thói quen quân đội có khác. Phòng cực kì ngăn nắp, sạch sẽ và giản dị. Một thói quen tốt a~
" Thế anh ngủ đâu, chỉ huy ?" Vân Di tiến đến bên giường, cô nghe Khương Mục nói vậy liền nghểnh cổ lên quay sang Khương Mục.
" Tôi ngủ trên ghế sofa " Khương Mục mở cửa tủ lấy ra một cái chăn dày, anh đưa cho Vân Di, nhàn nhạt nói " Cô lấy cái này đi, đêm nay khá lạnh. Đừng để bị cảm ".
Vân Di đỡ cái chăn từ tay Khương Mục. Môi đỏ của cô khẽ nhếch lên thành một độ cung mờ, đôi lông mày giương cao lên, con mắt hoa đào mị mị nhìn Khương Mục, điệu bộ có phần trêu chọc " Chỉ huy, tôi không ngại nếu chúng ta ngủ chung ".
" Đừng bát nháo " Khương Mục lườm cô, lạnh giọng cảnh cáo " Nếu không về quân khu tôi sẽ phạt đấy ".
Vân Di "...(╯ಠ‿ ಠ)╯︵┻━┻..." lão nương đang giúp anh đấy, nam chính đại nhân à. Thái độ của anh là sao? Định lấy quyền chức ra dọa lão nương đấy à?
Khốn khiếp, lão nương đây không sợ!
" Thế nào? Lẽ nào cô Vân Di lại thích hình phạt nặng hơn " Khương Mục ngoái đầu lại, buông lời đe dọa. Lời nói rất rõ ràng, anh không hề đùa.
" Tôi chỉ trêu chỉ huy một chút thôi. Ai lại, cô nam quả nữ lại ngủ với nhau chứ. Ha ha, tự dưng buồn ngủ ghê. Thế... Chúc chỉ huy ngủ ngon " Vân Di cười cười lấy lòng, nghiêm túc chào khẩu lệnh. Sau đó, vội leo lên giường đi ngủ. Không dám nói thêm câu nào nữa, thức thời mà nằm im.
Vân Di "...┬─┬ノ(ಠ_ಠノ)...." được rồi, đành vì độ hảo cảm mà nhịn. Lão nương chịu thua anh, hừ, hài lòng chưa.
" Yên tâm, với người chưa trưởng thành nổi như cô. Tôi nửa điểm cũng không có hứng " ngay lúc Vân Di tưởng Khương Mục bỏ qua cho mình rồi thì tự dưng Khương Mục lên tiếng. Anh ta dội ngay một gáo nước lạnh vào mặt cô.
Vân Di cười khan hai tiếng. Nói gì thì nói, thân thể này đều đã phát triển đầy đủ, thân hình thuộc dạng chuẩn. Đúng là kẻ không có mắt thẩm mỹ. Hừ!
" Vì vậy, cô Vân hãy yên tâm mà ngủ " Khương Mục đều đều nói. Anh bật đèn học ở đầu bàn để đọc quyển sách đang đọc dở, tiện thể tắt công tác điện của phòng " Ngủ ngon "...
" Kí chủ, xem ra gia đình nam chính có vẻ rất ưng ý với cô ".
Trong khi Khương Mục đang bận đọc sách, Vân Di nhắm mắt lại, ngồi tán gẫu cục cưng nhỏ trong tiềm thức.
" Chẹp! Muốn lấy được độ hảo cảm nam chính thì cũng phải biết yêu cả dòng họ của anh ta chứ " Vân Di nhún vai, bĩu môi.
" Tôi thấy kí chủ kĩ năng ứng xử ngày càng được nâng thêm nhiều bậc đấy " Tiểu Hắc không tiếc lời mà khen ngợi kí chủ của mình.
" Ha ha, hoàn cảnh đưa đẩy ắt sẽ có phản ứng tốt nhất. Bé cưng xem, tôi nói có đúng không ?".
" Vâng, kí chủ nói gì mà chả đúng " Tiểu Hắc xì một tiếng, nó chợt nhớ ra điều gì vội nói " A! Đúng rồi! Kí chủ, hệ thống không gian được tôi nâng cấp lên một chút. Vì vậy hình dạng cũng sẽ biến đổi thêm một dạng mới nữa, mặc dù sẽ không khác kia là mấy ".
" Cái gì? Biến đổi thêm á ?" Vân Di mở tròn mắt, con ngươi lóe sáng đến quỷ dị. Cô phấn khích đến nỗi suýt bật dậy.
Tiểu shota và mèo cưng đã moe chết lão nương rồi. Không biết hình dạng mới sẽ yêu đến mức nào.
Ư ư ư! Lão nương muốn nhìn hình dạng mới của cục cưng. Chắc chắn nó sẽ là cực phẩm của cực phẩm. Nhất định phải khám phá hết bằng được.
Tiểu Hắc "..." thỉnh kí chủ lau nước miếng đi. Nhìn cô dáng sợ quá, yêu cầu kí chủ giữ tiết tháo, không giở trò biến thái với hệ thống.
Tự dưng nó có phần ân hận tự dưng khoe với kí chủ thế này...
Nói chuyện thêm một chút nữa, Vân Di liền bị Tiểu Hắc bắt ngủ sớm, vì thế cô rất ngoan ngoãn chấp hành. Bé cưng đáng yêu, nên đều có quyền hết. Cô thật mong chờ hình dạng mới của cục cưng~
Tiểu Hắc ngắt liên lạc với Vân Di, nhìn thống kê tiến độ của kí chủ ngày càng tăng dần đều. Chàng quản gia trán cau lại không vui, bản thân hơi khó chịu.
Hồi lâu, ai đó quyết định tắt bằng dữ liệu thống kê đi, cho đỡ cảm giác lồng ngực đang phập phồng lên vì tức, bàn tay khẽ nắm chặt lại, nổi lên những gân xanh rõ ràng.
Tiểu Hắc hít một hơi, bình ổn lại tinh thần. Nó sợ không nhịn không nổi mà lợi dụng quyền hành hệ thống mà can thiệp vào mất.
[ Cậu đã quyết định chọn hình dạng tiếp theo của mình chưa ?] tiếng máy tính khô khốc vang lên lên trong không gian hệ thống.
" Tôi chọn rồi, cứ quyết định cái hình dáng tôi gửi đi " Tiểu Hắc lướt qua, lướt lại mấy hình dáng mà máy chủ gửi đến.
Gương mặt tuấn lãng đang bực bội bỗng chốc nở nụ cười đẹp như cơn gió xuân mang đầy sức sống.
Hình dạng này... Nhất định sẽ khiến cô ấy hài lòng... Nhất định là thế...
Càng nghĩ, nụ cười của Tiểu Hắc càng đậm...
\*\*\* Lời của ad\*\*\*
Xin chào mọi người! Lại là mình đây.
Thật xin lỗi mọi người vì mấy hôm trước hứa bão mà không bão nốt được ( bởi mấy hôm đấy ad bận lắm luôn ).
Chính vì thế để đền bù, ad quyết định là sẽ bão nốt hai ngày cuối tháng cho mọi người đọc. ( À mà, chương này là dài hơn mức bình thường nha, để đền bù thiệt tinh thần cho mọi người...(༎ຶ⌑༎ຶ)... )
Lưu ý: 170 like và 80cmt sẽ lập tức up chương tiếp theo dù đó là sáng sớm hay đêm muộn(。•̀ᴗ-)✧( nhớ là mỗi người chỉ được một cmt không được lập lại ).Và đừng quên vote 5 sao cho ad nha♡\( ̄▽ ̄)/♡. Thank you❤
" Cảm ơn chú " Vân Di tươi cười đáp. Cô tháo dây an toàn, nhanh nhẹn mở cửa bước ra ngoài để lấy đồ đạc xuống.
Khương Mục cũng bước xuống phụ giúp Vân Di một tay. Anh cầm lấy đống đồ Vân Di đang khệ nệ bê chuyển sang mình, bình thản nói " Để tôi "...
" Ái chà! Hai đứa này tình cảm quá. Thật khiến người già như ta ghen tị " Đức Xuân xuống xe bắt gặp hình ảnh kia liền cười lớn. Ông tiến tới, vỗ vai Khương Mục " Nhanh vào nhà đi, ông bà ngóng cháu đích tôn lắm đấy ".
" Vâng, cảm ơn chú đã đưa cháu về " Khương Mục gật đầu chào Đức Xuân. Anh rút ra một hồng bao đỏ, gửi cho Đức Xuân. Khương Mục mỉm cười ôn nhu, anh nói " Năm mới sắp đến, chúc chú một năm mới an khang thịnh vượng ".
" Con chúc gia đình chú vạn thọ như ý " Vân Di cũng lấy trong túi xách một hồng bao nho nhỏ xinh xinh, hướng đến Đức Xuân đưa. Nụ cười Vân Di có phần sáng lạn, dịu dàng.
Đức Xuân nhìn hai người trước mắt, lắc lắc đầu cười thầm " Hai đứa nhỏ này... ".
Nhìn bóng dáng chiếc xe Đức Xuân xa dần, Khương Mục đeo chiếc balo lên. Anh liếc Vân Di đang háo hức nhìn quanh, nhàn nhạt nói.
" Đi thôi ".
" Vâng " Vân Di hưng phấn, sửa sang lại quần áo cho tươm tất, gọn gàng, rồi nhấc gót chân chạy theo sau chân Khương Mục vào sân nhà....
" Chà chà! Xem cháu dâu của ta đáng yêu chưa này. Ông nó xem, tướng mạo thật có phúc " Lương Lệ xoa xoa mái tóc mềm mượt của Vân Di, bật cười khoái chí, đôi mắt có phần cưng chiều " Càng nhìn càng yêu ".
" Đúng, đúng, bà nó nói có chí phải lắm " Khương Nghệ gật đầu tán thành. Ông cười hiền hậu với Vân Di.
Vân Di ngại ngùng, sờ sờ chóp mũi, ngồi ngay thẳng không dám nhúc nhích " Con cảm ơn ạ ".
" Hai người đừng trêu cô ấy nữa. Từ tối đến giờ ngắm cô ấy vẫn chưa đủ à ?" Khương Mục vừa bước ra khỏi phòng khách, bắt gặp hình ảnh ông và bà mình mỗi người một bên, hết bắt tay rồi đến xoa đầu Vân Di. Điểm đáng nói là hai người dính liền lấy cô từ lúc họ về đến giờ rồi.
Xem ra, Vân Di bị hành động nhiệt tình của hai người làm cho dọa sợ rồi.
Trông bây giờ Vân Di coi bộ rất tội nghiệp, nhìn cô nhút nhát hệt giống con thỏ con vậy. Vân Di ngồi như muốn thu hẹp diện tích nhất có thể. Bị ông và bà anh hỏi cho đến chóng mặt, mặt thì đỏ như trái cà chua chín mọng, chỉ có thể lí nhí trả lời mấy câu hỏi của hai người già trong nhà trong sự ngượng ngùng.
Nào đâu cái dáng vẻ phá phách như trong quân khu của cô... Tự dưng Khương Mục trong giây lát thấy Vân Di có chút dễ thương, ưa nhìn hơn bình thường.
" Hai người nhìn xem, cô ấy vì hành động của hai người mà bị dọa sợ rồi kìa ".
Khương Mục đặt đĩa trái, anh ngồi vào ghế đối diện, thở dài, lấy tai bóp hai bên thái dương. Thật là...
" Nhãi ranh, nếu không phải ta dùng khổ nhục kế thì chắc chắn con còn giấu cháu dâu ta đến bao giờ. Con bé khả ái thế này.... " Lương Lệ trừng mắt với Khương Mục, bà thở hắt ra, tức giận quát.
Sau đó Lương Lệ quay sang nhìn Vân Di đầy thương cảm "... Vân Di, khổ thân con. Ở cạnh đứa khô khan như cháu trai ta, đúng là quá vất vả cho con ".
Hai bên thái dương Khương Mục không nhịn được khẽ giật giật, mặt anh hơi đen. Lớn đầu thế này mà vẫn bà không nể mặt mũi anh gì cả. Thật không biết nên ném mặt mũi mình đi đâu nữa.
" Bà con nói đúng đấy. Nếu không phải con thương nó, chúng ta còn sợ nó ế đến già. Cẩu độc thân không ai thèm rước " Khương Nghệ vô cùng đồng ý với lời nói của vợ ông, hưởng ứng rất nhiệt tình. Lương Lệ của ông bao giờ cũng nói đúng hết.
Khương Mục "...".
Anh thực hoài nghi. Lẽ nào... ngày trước anh được ông bà nhặt nuôi.
Ai đời, hai người lại mắng không nhường cho anh chút đường lui là thế nào?
Vân Di ngoài mặt vẫn vẻ ngoài xấu hổ, chỉ dám yên lặng không lên tiếng tham gia nhưng bên trong đã sớm cười đến nội thương.
Ha ha, nhìn vị thượng úy khó tính đứng trên nghìn ngươi đang bị giáo huấn nặng kìa. Mặt nam chính bay giờ biểu cảm thật phong phú, không có từ nào mà diễn tả hết được gương mặt anh ta lúc này. Cười chết lão nương rồi.
Thấy Khương Mục vậy, Vân Di tự dưng thỏa mãn vô cùng. Đáng đời~
Tiểu Hắc "..." kí chủ, trông cô hả hê nhỉ?
" Được rồi! Không đùa nữa, hai người mau chóng nghỉ ngơi sớm đi. Mai còn rất nhiều việc cần phải chuẩn bị nữa " Khương Mục khẽ ho vài tiếng, quyết định đứng dậy. Anh không muốn ở đây để nghe ông bà mắng thêm nữa.
" Cũng đúng " Lương Lệ sực tỉnh, bà quay nhìn chiếc đồng hồ treo tường.
Ấy! Đã muộn đến thế này rồi à?
" Thôi bà nó, mình cũng đi nghỉ đi " Khương Nghệ ra chiều nháy nháy mắt, ra ám hiệu " Tôi vào trước, bà ở ngoài lo liệu nhé! Cháu dâu ngủ sớm ".
Ông đứng dậy, xoa xoa cái lưng mỏi của mình, cười hiền từ với Vân Di, nhận được lời chúc ngủ ngon từ cô mới lật đật đi vào.
" Aydzaa! Cái con bé này, cứ phải khách sáo với chúng ta làm gì? Sau cùng cũng đều là người một nhà cả " Lương Lệ đập nhẹ vai Vân Di, cười trách.
" Vâng, con rõ rồi " khóe miệng Vân Di cong cong hình bán nguyệt, cô ngượng ngùng theo thói quen cũ đưa tay lên sờ sờ tai đang phiếm hồng của mình, lễ phép đáp.
" Ngoan " Lương Lệ vui vẻ ra mặt.
Bà cực kì thích cô gái nhỏ mà cháu trai bà dẫn về. Thoạt nhìn còn khá trẻ so với tuổi của cháu bà nhưng biểu hiện tinh tế, ngoan ngoãn, lại còn hiểu chuyện, khéo léo, rất biết cách làm người khác có thiện cảm với mình.
Chưa kể, Lương Lệ nói chuyện với cô cháu dâu này rất hợp ý. Đứa nhỏ này lại hợp mẫu người của bà mong muốn nữa. Cháu trai, lần này đúng là không làm bà già này thất vọng mà. Thế này chắc hai đứa con của bà cũng yên tâm mà thanh thản rồi. Giỏi lắm nhãi ranh!
Thằng bé này thật có con mắt nhìn người giống hệt bà mà. Đúng là không uổng công bà đây nuôi dạy nó từ tấm bé.
Vừa nghĩ Lương Lệ càng thấy hài lòng. Bà hít một hơi, đè nén cảm xúc xuống, quay sang liếc Khương Mục đứng đấy nãy giờ. Lương Lệ ra lệnh, có phần ý tứ " Mau vào phòng chuẩn bị đồ ngủ cho Vân Di. Ta đã dọn sẵn phòng cho hai con. Hai đứa là người yêu chắc cũng không ngại ngủ cùng một phòng đâu nhỉ ?".
Cháu trai ngu ngốc à! Bà già này chỉ có thể giúp con đến đấy thôi. Còn lại nhờ vào thực lực con đấy. Mau mau nhanh cho ta một tiểu bảo bối đi, ta nóng lòng muốn ôm chắt lắm rồi.
Vân Di mắt tròn mắt dẹt nhìn Lương Lệ. Khương Mục nhìn biểu hiện của cô, đoán chắc rằng Vân Di bị bà của mình làm cho kinh hãi một phen.
" Sao thế! Ta nói gì sai à? Tự dưng hai đứa đều im lặng vậy ?" Lương Lệ nhíu mi, khó hiểu ngó sang Vân Di đang thần người ra.
" A! Không có gì ạ. Tại con thấy hơi mệt một chút " Vân Di giật nảy mình, vội vàng xua tay, cô cười xòa giải thích.
Khương Mục lấy tay che mặt, nén tiếng thở dài một hơi. Anh còn lạ gì với suy nghĩ của bà mình, nhìn nét mặt là biết trong đầu Lương Lệ đang tính gì rồi.
Khương Mục tặc lưỡi, thôi không suy tính nữa. Cách tốt nhất bây giờ là lôi Vân Di ra khỏi đây, tránh ở càng lâu càng dễ lộ. Dù gì anh và cô cũng chưa thể thích ứng vai trò này ngay được. Phải còn chút thời gian để phối hợp với nhau nhịp nhàng hơn.
" Vân Di, đi thôi. Chúng ta không phiền bà nghỉ ngơi nữa " Khương Mục đứng thẳng dậy, anh hướng đến Vân Di vươn tay, vẫy vẫy. Ý bảo cô mau đi theo anh.
Vân Di hiểu ý, nhanh chóng đứng dậy, xin phép Lương Lệ rồi nhanh bước chân theo Khương Mục.
Mắt Lương Lệ lóe lên, bà cười khúc khích. Đoán rằng Khương Mục đã hiểu được bà đang nghĩ gì. Mạnh dạn lên Khương Mục. Cố lên! Cháu trai của ta...
Khương Mục xoay qua xoay lại cái cổ cho đỡ mỏi, anh chỉ vào chiếc giường duy nhất trong phòng.
" Vân Di, cô ngủ trên giường nhé. Thông cảm vậy, ông bà tôi có tính đa nghi nên hết sức phải cẩn thận. Đây là phòng của tôi, cô cứ tự nhiên ".
Chà! Nam chính có thói quen quân đội có khác. Phòng cực kì ngăn nắp, sạch sẽ và giản dị. Một thói quen tốt a~
" Thế anh ngủ đâu, chỉ huy ?" Vân Di tiến đến bên giường, cô nghe Khương Mục nói vậy liền nghểnh cổ lên quay sang Khương Mục.
" Tôi ngủ trên ghế sofa " Khương Mục mở cửa tủ lấy ra một cái chăn dày, anh đưa cho Vân Di, nhàn nhạt nói " Cô lấy cái này đi, đêm nay khá lạnh. Đừng để bị cảm ".
Vân Di đỡ cái chăn từ tay Khương Mục. Môi đỏ của cô khẽ nhếch lên thành một độ cung mờ, đôi lông mày giương cao lên, con mắt hoa đào mị mị nhìn Khương Mục, điệu bộ có phần trêu chọc " Chỉ huy, tôi không ngại nếu chúng ta ngủ chung ".
" Đừng bát nháo " Khương Mục lườm cô, lạnh giọng cảnh cáo " Nếu không về quân khu tôi sẽ phạt đấy ".
Vân Di "...(╯ಠ‿ ಠ)╯︵┻━┻..." lão nương đang giúp anh đấy, nam chính đại nhân à. Thái độ của anh là sao? Định lấy quyền chức ra dọa lão nương đấy à?
Khốn khiếp, lão nương đây không sợ!
" Thế nào? Lẽ nào cô Vân Di lại thích hình phạt nặng hơn " Khương Mục ngoái đầu lại, buông lời đe dọa. Lời nói rất rõ ràng, anh không hề đùa.
" Tôi chỉ trêu chỉ huy một chút thôi. Ai lại, cô nam quả nữ lại ngủ với nhau chứ. Ha ha, tự dưng buồn ngủ ghê. Thế... Chúc chỉ huy ngủ ngon " Vân Di cười cười lấy lòng, nghiêm túc chào khẩu lệnh. Sau đó, vội leo lên giường đi ngủ. Không dám nói thêm câu nào nữa, thức thời mà nằm im.
Vân Di "...┬─┬ノ(ಠ_ಠノ)...." được rồi, đành vì độ hảo cảm mà nhịn. Lão nương chịu thua anh, hừ, hài lòng chưa.
" Yên tâm, với người chưa trưởng thành nổi như cô. Tôi nửa điểm cũng không có hứng " ngay lúc Vân Di tưởng Khương Mục bỏ qua cho mình rồi thì tự dưng Khương Mục lên tiếng. Anh ta dội ngay một gáo nước lạnh vào mặt cô.
Vân Di cười khan hai tiếng. Nói gì thì nói, thân thể này đều đã phát triển đầy đủ, thân hình thuộc dạng chuẩn. Đúng là kẻ không có mắt thẩm mỹ. Hừ!
" Vì vậy, cô Vân hãy yên tâm mà ngủ " Khương Mục đều đều nói. Anh bật đèn học ở đầu bàn để đọc quyển sách đang đọc dở, tiện thể tắt công tác điện của phòng " Ngủ ngon "...
" Kí chủ, xem ra gia đình nam chính có vẻ rất ưng ý với cô ".
Trong khi Khương Mục đang bận đọc sách, Vân Di nhắm mắt lại, ngồi tán gẫu cục cưng nhỏ trong tiềm thức.
" Chẹp! Muốn lấy được độ hảo cảm nam chính thì cũng phải biết yêu cả dòng họ của anh ta chứ " Vân Di nhún vai, bĩu môi.
" Tôi thấy kí chủ kĩ năng ứng xử ngày càng được nâng thêm nhiều bậc đấy " Tiểu Hắc không tiếc lời mà khen ngợi kí chủ của mình.
" Ha ha, hoàn cảnh đưa đẩy ắt sẽ có phản ứng tốt nhất. Bé cưng xem, tôi nói có đúng không ?".
" Vâng, kí chủ nói gì mà chả đúng " Tiểu Hắc xì một tiếng, nó chợt nhớ ra điều gì vội nói " A! Đúng rồi! Kí chủ, hệ thống không gian được tôi nâng cấp lên một chút. Vì vậy hình dạng cũng sẽ biến đổi thêm một dạng mới nữa, mặc dù sẽ không khác kia là mấy ".
" Cái gì? Biến đổi thêm á ?" Vân Di mở tròn mắt, con ngươi lóe sáng đến quỷ dị. Cô phấn khích đến nỗi suýt bật dậy.
Tiểu shota và mèo cưng đã moe chết lão nương rồi. Không biết hình dạng mới sẽ yêu đến mức nào.
Ư ư ư! Lão nương muốn nhìn hình dạng mới của cục cưng. Chắc chắn nó sẽ là cực phẩm của cực phẩm. Nhất định phải khám phá hết bằng được.
Tiểu Hắc "..." thỉnh kí chủ lau nước miếng đi. Nhìn cô dáng sợ quá, yêu cầu kí chủ giữ tiết tháo, không giở trò biến thái với hệ thống.
Tự dưng nó có phần ân hận tự dưng khoe với kí chủ thế này...
Nói chuyện thêm một chút nữa, Vân Di liền bị Tiểu Hắc bắt ngủ sớm, vì thế cô rất ngoan ngoãn chấp hành. Bé cưng đáng yêu, nên đều có quyền hết. Cô thật mong chờ hình dạng mới của cục cưng~
Tiểu Hắc ngắt liên lạc với Vân Di, nhìn thống kê tiến độ của kí chủ ngày càng tăng dần đều. Chàng quản gia trán cau lại không vui, bản thân hơi khó chịu.
Hồi lâu, ai đó quyết định tắt bằng dữ liệu thống kê đi, cho đỡ cảm giác lồng ngực đang phập phồng lên vì tức, bàn tay khẽ nắm chặt lại, nổi lên những gân xanh rõ ràng.
Tiểu Hắc hít một hơi, bình ổn lại tinh thần. Nó sợ không nhịn không nổi mà lợi dụng quyền hành hệ thống mà can thiệp vào mất.
[ Cậu đã quyết định chọn hình dạng tiếp theo của mình chưa ?] tiếng máy tính khô khốc vang lên lên trong không gian hệ thống.
" Tôi chọn rồi, cứ quyết định cái hình dáng tôi gửi đi " Tiểu Hắc lướt qua, lướt lại mấy hình dáng mà máy chủ gửi đến.
Gương mặt tuấn lãng đang bực bội bỗng chốc nở nụ cười đẹp như cơn gió xuân mang đầy sức sống.
Hình dạng này... Nhất định sẽ khiến cô ấy hài lòng... Nhất định là thế...
Càng nghĩ, nụ cười của Tiểu Hắc càng đậm...
\*\*\* Lời của ad\*\*\*
Xin chào mọi người! Lại là mình đây.
Thật xin lỗi mọi người vì mấy hôm trước hứa bão mà không bão nốt được ( bởi mấy hôm đấy ad bận lắm luôn ).
Chính vì thế để đền bù, ad quyết định là sẽ bão nốt hai ngày cuối tháng cho mọi người đọc. ( À mà, chương này là dài hơn mức bình thường nha, để đền bù thiệt tinh thần cho mọi người...(༎ຶ⌑༎ຶ)... )
Lưu ý: 170 like và 80cmt sẽ lập tức up chương tiếp theo dù đó là sáng sớm hay đêm muộn(。•̀ᴗ-)✧( nhớ là mỗi người chỉ được một cmt không được lập lại ).Và đừng quên vote 5 sao cho ad nha♡\( ̄▽ ̄)/♡. Thank you❤
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.