Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện
Chương 187: Thế giới 8 - Công lược quân nhân khó chiều ( 45 )
Vân Anh
04/01/2021
Vân Di cắn môi, len lén nhìn hai người đang nói chuyện vô cùng hòa hợp kia.
" Xì !".
Cô khẽ thở hắt ra, bực bội với lấy mấy quả nho tím gần đấy bỏ vào miệng, nhai ngấu nghiến.
Nam chính, lão nương không nghĩ rằng có ngày anh lại bày ra vẻ mặt hiểu chuyện, ngoan ngoãn như thế kia. Lão nương thật không quen.
Ai đời!
Vừa mấy vài tiếng trước thôi, vị chỉ huy này còn nói chuyện với cô như quân hằn quân thù. Thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn Vân Di lấy một cái.
Cô thì nói chuyện liên miệng, lôi mấy chuyện linh tinh ra tiếp đón Khương Mục. Vậy mà mà thỉnh thoảng gật đầu lấy vài cái hoặc " ừ " nhạt nhẽo một câu. Không khí bao quanh đều một màu u ám, cực kì khó xử.
Con mẹ nó!
Chỉ huy à! Thế anh đến đây làm gì?
Vân Di muốn thổ huyết ngay tại chỗ, tức giận đến nỗi không có chỗ nào xả, khí huyết đều không thông.
Thế mà khi Vân Phùng vừa mới đến, thái độ của Khương Mục tốt hẳn, cực kì chăm chỉ tiếp lời bố chủ thể. Đấy là chưa tính hai người đàn ông nói với nhau một lúc, lại rất rôm rả. Thản nhiên chẳng thèm để ý đến cô chút nào, quên mất là vẫn còn một người ở trong phòng này.
Đồng tình rằng tính cách của Khương Mục vẫn đúng trong nguyên tác. Một con người thẳng thắn, luôn tôn trọng những người mà anh cảm thấy thán phục và cực kì nghiêm khắc. Đó cũng là một lý do khiến cho Khương Mục và Vân Phùng lại nói chuyện ăn khớp như như vậy.
Nhưng dù sao càng nghĩ Vân Di càng tức, vì thế tốc độ ăn hoa quả của cô theo thời gian càng hung bạo lên.
Tên nam chính ngu ngốc!
" Sao thế? Có chỗ nào không khỏe ?" Vân Phùng thấy tiếng loạt xoạt, liền quay lại, thấy Vân Di đang phùng má trợn mắt bỏ hoa quả vào miệng. Ông hơi lo lắng, hỏi han.
" Ha ha! Không sao, không sao. Chẳng qua con thấy hoa quả mà chỉ huy mang đến ngon quá. Muốn ăn hết " Vân Di vội xua tay, cười khan hai tiếng, rất thành thật mà lấy thêm chút hoa quả bỏ miệng. Vui vẻ nhìn Vân Phùng, chứng minh điều mình nói là thật, tiện thể nhoẻn miệng với Khương Mục.
Nhưng đáp lại cô là khuôn mặt hằm hằm, không chút thiện cảm của Khương Mục. Chưa kể, biết rõ ràng là cô đang nhìn chằm chằm vào anh. Tuy nhiên, Khương Mục lại cực kì hững hờ, dời tầm mắt mình ra chỗ khác, giống như kiểu không thèm để Vân Di vào trong mắt.
Ơ! Anh ta rốt cuộc từ lúc vào phòng đến giờ, giận dỗi lão nương cái gì cơ chứ.
Xời! Không thích thì thôi, lão nương đây không rảnh nhé! Đồ nam chính khó chiều!...
Vân Phùng ra ý hiểu, ông tiếp tục quay sang tiếp chuyện tiếp với Khương Mục.
" Thật sự cảm ơn cậu, thời gian qua cậu đã giúp con gái tôi rất nhiều ".
Khương Mục cười cười, mắt hơi cong lại, thoải mái mà lắc đầu. Anh lấy cốc nước trên bàn, đưa lên uống một ngụm nhỏ. Anh nói " Thiếu tướng lại nói quá lên rồi. Tôi có giúp được gì mấy. Toàn bộ là sự cố gắng con gái ngài ".
" Cậu đang bị thương như thế mà vẫn đến thăm con gái tôi thế này. Thật quý hóa ".
" Có gì đâu. Tôi có việc đi qua đây nên mới tiện đường ghé thăm cô Vân. Thật chất là tôi đã xuất viện lâu rồi. Người vốn đã khỏe, thăm người thuộc mình quản lý, âu cũng là điều bình thường " Khương Mục từ tốn đáp.
" Cảm ơn thiếu tướng đã hỏi thăm ".
" Có gì đâu, cậu lại khách sáo quá !" Vân Phùng bật ra tiếng cười nho nhỏ. Ông ít khi cười, nếu được thế này, chắc chắn là tâm trạng của Vân Phùng đang khá tốt. Ông nói tiếp.
" Nghe nói cậu sắp được thăng chức làm thiếu tá. Chúc mừng cậu nhé !".
Khương Mục cười xòa " Lần này là nhờ vào sự phối hợp của mọi người. Tôi chỉ là người góp công nhỏ thôi. Không đáng kể ".
" Ha ha! Cậu lại khiêm tốn rồi. Ai mà chẳng công nhận lần này cậu lập công lớn như thế ".
" Haiz! Lại nói, tính đứa con gái này của tôi đang trong tuổi nổi loạn. Chắc cậu phải khó khăn lắm mới có thể rèn luyện Vân Di được tốt như giờ " Vân Phùng lại nói tiếp, đảo mắt qua Vân Di, nhớ lại hình ảnh trước kia của cô và bây giờ, ông thở dài một cái.
Vân Di "..." sao lão nương nằm im cũng bị dính đạn là thế nào?
Khương Mục xoa cằm, suy nghĩ đôi chút, khóe môi khẽ cong lên, mặt hoàn toàn tỉnh bơ, anh nói " Đúng là cái tuổi thật khó đào tạo ".
Vân Di "..." lẳng lặng dựng ngón tay giữa.
Khó đào tạo cái đầu anh. Anh mới khó đào tạo, cả nhà anh đều khó đào tạo.
Tiểu Hắc "..." kí chủ nhà mình thật hư...
" Bảo bối! Anh mang đồ ăn cho em đây. Toàn món em thích nhé... " Vân Quân hớn hở, đạp cửa xông vào, trên tay là túi đồ ăn lỉnh kỉnh với nhiều món đa dạng.
Lời chưa kịp nói hết, Vân Quân mới sững lại khi thấy Khương Mục và Vân Phùng.
Vân Phùng "...".
Khương Mục "...".
Vân Di cảm tưởng vừa có một đàn quạ bay qua trong phòng này.
Nhưng thoắt một cái, rất nhanh Vân Quân giả bộ ho vài tiếng, chỉnh đốn lại hành động của mình, cười rất thiệp, gật đầu chào Khương Mục và bố mình. Lập tức khoác lên mình hình ảnh quý ông lịch sự, nào đâu còn vẻ hớn hở không đúng với tuổi vừa rồi.
Vân Di bĩu môi.
Ha! Nam nhân, tính tình thật giống nhau...
" Chào cậu! Lần đầu gặp mặt. Tôi là anh trai của Vân Di " Vân Quân sau khi ngồi yên, lúc bấy giờ mới quay sang Khương Mục, cười giới thiệu.
" Đây là đứa con trai của tôi, tên là Vân Quân " Vân Phùng gật đầu, hướng tới Khương Mục lý giải...
Hóa ra lời cô ta nói... là thật. Người đàn ông này... là anh trai cô ta?
Vậy... những lần mà anh bắt gặp là vì cô ta đang trò chuyện thân mật, vui vẻ với anh mình.
Ừ nhỉ! Tại sao anh không để ý kĩ, hai người ấy có nét mặt khá tương đồng nhau vậy cơ mà. Nói thế... trước giờ toàn là anh tự suy đoán linh tinh mà ra à?
Tự dưng, trong lòng Khương Mục bỗng nhẹ hơn được phần, dường như hòn đá đè nặng trong tim bỗng biến mất không dấu vết. Anh cảm thấy dễ thở hơn, con tim hưng phấn đập nhanh thêm mấy nhịp.
Tuy nhiên, rất nhanh Khương Mục thấy khó chịu trở lại.
Hừ! Anh trai cũng là nam nhân, nam nữ thân thiết quá như vậy làm gì...
" Ha ha! Tiểu Hắc, cậu có thấy không ?" Vân Di trong lòng cười ngặt nghẽo, tán chuyện với cục cưng nhỏ thông qua não bộ truyền tin của cô.
Tiểu Hắc vừa chỉnh sửa số liệu trong không gian, vừa lắc đầu chán nản " Kí chủ, cô đã cười suốt nãy giờ. Vẫn chưa thấy chán à? Thật không có chút hình tượng nào cả ".
" Ha ha... Khụ! Thì tại bé cưng phải thấy được cái gương mặt tối sầm của nam chính khi anh trai chủ thể vừa xuất hiện. Ấy thế mà vừa được cả bố chủ thể và Vân Quân giới thiệu mối quan hệ, mặt Khương Mục liền lập tức nghệt ra mấy giây. Thế là chẳng mấy chốc giãn ra, nhiệt tình nói chuyện với hai người kia. Độ hảo cảm lại tăng đột biến ".
Ha ha! Đấy! Thấy chưa, lão nương đã nói đấy là anh trai thì lại không nghe. Còn hết mực nghi ngờ. Thế giờ đã sáng mắt ra chưa?
Tiểu Hắc bóp trán, thở dài thườn thượt. Chút chuyện nho nhỏ này mà đã làm cô vui rồi, tiêu chuẩn của kí chủ ngày càng kém đấy...
" Vân Di !".
Vân Di nghe có người gọi, giật mình quay lại. Cô mải nói chuyện với Tiểu Hắc quên trời quên đất nên chẳng thèm để ý xung quanh. Ngó ra đã thấy trong phòng còn mỗi mình Khương Mục, không biết hai người kia đã rời đi từ lúc nào.
" Chỉ huy vừa gọi tôi ?".
" Ừ " Khương Mục gật đầu, giọng mang phần dịu dàng khó thấy. Anh kéo lấy một chiếc ghế gần đấy, đặt người xuống ngồi cạnh cô.
Tự dưng được nam chính thụ sủng nhược kinh bất chợt thế này. Thật làm lão nương sợ hãi các thứ nha~
" Chỉ huy vết thương của anh đã lành chưa. Tôi đã sơ cứu tạm thời, cũng không biết có để bị di chứng gì không? Tôi bị anh trai và ông nội không cho đi nên việc thăm anh rất khó khăn... ".
" Vân Di " Khương Mục ân cần gọi tên cô, cắt đứt lời cô đang nói.
Vân Di dừng lại, nghiêng đầu, chớp mắt nhìn Khương Mục " Vâng ?".
" Tôi muốn hôm tôi nhận chức, tôi muốn cô có mặt ở đấy. Vân Di, trước giờ cô đã vất vả rồi. Nhờ cô sơ cứu mà tôi đã tránh để lại hậu quả đáng tiếc về sau. Vết thương đã không bị nguy hiểm quá mức cho phép... ".
Khương Mục nói chầm chậm, mắt không nhìn thẳng vào Vân Di, mà tìm cách lảng sang chỗ khác, đôi tai đã phiếm hồng từ khi nào.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Vân Di thấy Khương Mục chịu nói chuyện nhiều với cô như vậy.
Dưới góc nhìn của Vân Di, cô thấy được hai bàn tay anh đan vào nhau, nhưng lại không hề để yên vậy mà xoa đi xoa lại.
Vân Di tinh ý hiểu được rằng mỗi lần hành động này của Khương Mục, đều nói lên anh đang cực kì bối rối. Mỗi lần khó xử, Khương Mục thường vô tình làm việc mà đến chính anh cũng không biết.
Ực! Không ngờ nam chính cũng có lúc dễ thương như vậy. Moe chết lão nương rồi~
" Chỉ huy " Vân Di ngắt lời Khương Mục, cô cố gắng thu hút sự chú ý của anh " Chỉ huy, mau nhìn tôi ".
Khương Mục trong đôi chút có phần ngập ngừng, anh hít một hơi, ngẩng đầu lên nhìn Vân Di.
Khoảnh khắc mà hai người vừa chạm mắt vào nhau, trong con mắt của Khương Mục, khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Di bừng sáng lạ thường.
Cô nheo mắt lại, môi hồng khẽ cong lên, gương mặt đầy mị hoặc. Vân Di nhẹ nhàng nói.
" Chỉ huy, Vân Di... nhớ anh !".
Dường như trong tích tắc, cả không gian bỗng như ngưng đọng lại. Trái tim ai đó đập mạnh, thùng thùng vang lên trong lồng ngực, hô hấp trở nên dồn dập.
Khương Mục thấy trước mặt mình, nữ nhân kia diễm lệ đến một lạ thường. Thật sự không phí công sức anh rời bệnh viện, mặc kệ vết thương đang có có dấu hiệu sớm chảy máu trở lại.
Anh muốn... thực sự muốn ôm nữ nhân này vào lòng, để thỏa mãn nỗi nhớ. Muốn... thành thật với bản thân một lần rằng. Anh... cũng rất nhớ cô...
" Khương Mục về rồi à ?" Vân Phùng mở cửa bức vào. Thấy Vân Di đang vắt vẻo nghịch điện thoại, ông nhìn xung quanh, người đã không còn ở đây.
" Vâng! Chỉ huy vừa về. Hình như còn chút việc cần xử lý ạ " Vân Di tìm bừa một lý do, tránh việc nói thẳng ra là nam chính xấu hổ, ngượng ngùng đến mức tìm đường chạy. Không thèm ỏe lại đây thêm một giây nào nữa.
" Đúng rồi! Bố, con cần có việc muốn xin bố. Mong bố hãy đồng tình với việc con sắp nói sau đây " Vân Di đặt điện thoại sang bên cạnh. Cô nghiêm túc ngồi ngay ngắn dậy. Ánh mắt kiên định nhìn Vân Phùng.
Vân Phùng thấy con mình thẳng thắn lại còn nghiêm túc như vậy. Đoán chắc rằng, sự việc mà Vân Di sắp nói đến sẽ rất quan trọng. Ông gật đầu, bước đến chỗ Vân Di, ngồi cạnh cô. Hai người bắt đầu tham gia cuộc thảo luận...
Đến khi trong phòng chỉ còn lại mỗi Vân Di, tiểu shota nào đó liền hiện ra. Tiểu Hắc khó hiểu, hỏi Vân Di về cuộc trò chuyện vừa rồi.
" Kí chủ, sao cô lại tự dưng muốn như thế ?".
Vân Di duỗi người, vươn vai một cái, nằm thư thái trên giường.
" Cũng có sao đâu. Chẳng qua tôi bắt đầu lười rồi, nên không muốn nghỉ ngơi một chút " Vân Di hướng đến Tiểu Hắc, cười tủm tỉm, cô vời vời tay " Cục cưng, mau qua đây nằm với tôi. Tấm nệm này mềm lắm, cực kì dễ chịu ".
Tiểu Hắc "...╮(╯_╰)╭... " kí chủ, cô thật thiếu trách nhiệm làm việc. Hơn nữa, kí chủ mau dừng mấy ý định biến thái, không đứng đắn của cô lại. Tôi là tôi biết hết đấy nhé!
" Ha ha! Tôi chỉ đùa thôi. Nhìn kìa! Cái mặt dễ thương kìa đều bị cậu làm cho nhăn lại không khác gì mấy cụ già rồi " Vân Di yêu thích nhéo cái má bánh bao của Tiểu Hắc, kéo cục cưng nằm cạnh cô, xoa xoa đầu mấy cái. Cô cười cười nói tiếp.
" Trêu cậu chút thôi. Chứ việc này tôi đã vạch ra kế hoạch rồi. Tôi trước giờ có làm việc gì mà không rõ nguyên nhân đâu ".
" À! Trừ khi lão nương đây tùy hứng ".
Tiểu Hắc "...(눈_눈)..." lời nói của kí chủ có tin được không đây.
Kế hoạch của kí chủ toàn nguy hiểm thôi. Mặc dù tỉ lệ thành công cao trong công việc công lược, nhưng nó cũng có rất nhiều rủi ro cao, mà ảnh hưởng trực tiếp là kí chủ.
Tiểu Hắc lấy bàn tay nhỏ nhắn của mình, đẩy mấy ngón tay to của Vân Di đang nghịch ngợm khắp người mình. Nó chau mày " Kí chủ, không được nghịch nữa. Để tôi yên một lúc không được à. Cứ nhìn thấy tôi, là y rằng kí chủ sẽ nhảy vào ăn đậu hũ của tôi không thương tiếc ".
Hứ! Đấy gọi là đam mê, có được không?
" Với lại, việc sắp tới cô nghỉ ngơi chút cũng được. Vừa rồi cô đã vất vả nhiều rồi. Không cần quá vội, dù sao hảo cảm của nam chính đối với cô đều tăng đều đều, rất tốt. Chẳng mấy chốc sẽ hoàn thành nhiệm vụ thôi. Tôi tin tưởng và tôn trọng quyết định của kí chủ " Tiểu Hắc sờ cổ, nhún vai, chớp chớp đôi mắt xanh dương nhìn Vân Di.
" Hức~ Vẫn là cục cưng nghĩ cho trẫm nhất " Vân Di không kìm được mà nhe răng cắn nhẹ vào cái má Tiểu Hắc một cái. Khoái chí thưởng thức vẻ mặt cáu giận, hờn dỗi của bé cưng của cô...
Đúng thế! Thời gian vẫn còn nhiều, lão nương sẽ từ từ ở đây chơi bời rồi tiếp tục những câu việc còn dang dở...
" Xì !".
Cô khẽ thở hắt ra, bực bội với lấy mấy quả nho tím gần đấy bỏ vào miệng, nhai ngấu nghiến.
Nam chính, lão nương không nghĩ rằng có ngày anh lại bày ra vẻ mặt hiểu chuyện, ngoan ngoãn như thế kia. Lão nương thật không quen.
Ai đời!
Vừa mấy vài tiếng trước thôi, vị chỉ huy này còn nói chuyện với cô như quân hằn quân thù. Thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn Vân Di lấy một cái.
Cô thì nói chuyện liên miệng, lôi mấy chuyện linh tinh ra tiếp đón Khương Mục. Vậy mà mà thỉnh thoảng gật đầu lấy vài cái hoặc " ừ " nhạt nhẽo một câu. Không khí bao quanh đều một màu u ám, cực kì khó xử.
Con mẹ nó!
Chỉ huy à! Thế anh đến đây làm gì?
Vân Di muốn thổ huyết ngay tại chỗ, tức giận đến nỗi không có chỗ nào xả, khí huyết đều không thông.
Thế mà khi Vân Phùng vừa mới đến, thái độ của Khương Mục tốt hẳn, cực kì chăm chỉ tiếp lời bố chủ thể. Đấy là chưa tính hai người đàn ông nói với nhau một lúc, lại rất rôm rả. Thản nhiên chẳng thèm để ý đến cô chút nào, quên mất là vẫn còn một người ở trong phòng này.
Đồng tình rằng tính cách của Khương Mục vẫn đúng trong nguyên tác. Một con người thẳng thắn, luôn tôn trọng những người mà anh cảm thấy thán phục và cực kì nghiêm khắc. Đó cũng là một lý do khiến cho Khương Mục và Vân Phùng lại nói chuyện ăn khớp như như vậy.
Nhưng dù sao càng nghĩ Vân Di càng tức, vì thế tốc độ ăn hoa quả của cô theo thời gian càng hung bạo lên.
Tên nam chính ngu ngốc!
" Sao thế? Có chỗ nào không khỏe ?" Vân Phùng thấy tiếng loạt xoạt, liền quay lại, thấy Vân Di đang phùng má trợn mắt bỏ hoa quả vào miệng. Ông hơi lo lắng, hỏi han.
" Ha ha! Không sao, không sao. Chẳng qua con thấy hoa quả mà chỉ huy mang đến ngon quá. Muốn ăn hết " Vân Di vội xua tay, cười khan hai tiếng, rất thành thật mà lấy thêm chút hoa quả bỏ miệng. Vui vẻ nhìn Vân Phùng, chứng minh điều mình nói là thật, tiện thể nhoẻn miệng với Khương Mục.
Nhưng đáp lại cô là khuôn mặt hằm hằm, không chút thiện cảm của Khương Mục. Chưa kể, biết rõ ràng là cô đang nhìn chằm chằm vào anh. Tuy nhiên, Khương Mục lại cực kì hững hờ, dời tầm mắt mình ra chỗ khác, giống như kiểu không thèm để Vân Di vào trong mắt.
Ơ! Anh ta rốt cuộc từ lúc vào phòng đến giờ, giận dỗi lão nương cái gì cơ chứ.
Xời! Không thích thì thôi, lão nương đây không rảnh nhé! Đồ nam chính khó chiều!...
Vân Phùng ra ý hiểu, ông tiếp tục quay sang tiếp chuyện tiếp với Khương Mục.
" Thật sự cảm ơn cậu, thời gian qua cậu đã giúp con gái tôi rất nhiều ".
Khương Mục cười cười, mắt hơi cong lại, thoải mái mà lắc đầu. Anh lấy cốc nước trên bàn, đưa lên uống một ngụm nhỏ. Anh nói " Thiếu tướng lại nói quá lên rồi. Tôi có giúp được gì mấy. Toàn bộ là sự cố gắng con gái ngài ".
" Cậu đang bị thương như thế mà vẫn đến thăm con gái tôi thế này. Thật quý hóa ".
" Có gì đâu. Tôi có việc đi qua đây nên mới tiện đường ghé thăm cô Vân. Thật chất là tôi đã xuất viện lâu rồi. Người vốn đã khỏe, thăm người thuộc mình quản lý, âu cũng là điều bình thường " Khương Mục từ tốn đáp.
" Cảm ơn thiếu tướng đã hỏi thăm ".
" Có gì đâu, cậu lại khách sáo quá !" Vân Phùng bật ra tiếng cười nho nhỏ. Ông ít khi cười, nếu được thế này, chắc chắn là tâm trạng của Vân Phùng đang khá tốt. Ông nói tiếp.
" Nghe nói cậu sắp được thăng chức làm thiếu tá. Chúc mừng cậu nhé !".
Khương Mục cười xòa " Lần này là nhờ vào sự phối hợp của mọi người. Tôi chỉ là người góp công nhỏ thôi. Không đáng kể ".
" Ha ha! Cậu lại khiêm tốn rồi. Ai mà chẳng công nhận lần này cậu lập công lớn như thế ".
" Haiz! Lại nói, tính đứa con gái này của tôi đang trong tuổi nổi loạn. Chắc cậu phải khó khăn lắm mới có thể rèn luyện Vân Di được tốt như giờ " Vân Phùng lại nói tiếp, đảo mắt qua Vân Di, nhớ lại hình ảnh trước kia của cô và bây giờ, ông thở dài một cái.
Vân Di "..." sao lão nương nằm im cũng bị dính đạn là thế nào?
Khương Mục xoa cằm, suy nghĩ đôi chút, khóe môi khẽ cong lên, mặt hoàn toàn tỉnh bơ, anh nói " Đúng là cái tuổi thật khó đào tạo ".
Vân Di "..." lẳng lặng dựng ngón tay giữa.
Khó đào tạo cái đầu anh. Anh mới khó đào tạo, cả nhà anh đều khó đào tạo.
Tiểu Hắc "..." kí chủ nhà mình thật hư...
" Bảo bối! Anh mang đồ ăn cho em đây. Toàn món em thích nhé... " Vân Quân hớn hở, đạp cửa xông vào, trên tay là túi đồ ăn lỉnh kỉnh với nhiều món đa dạng.
Lời chưa kịp nói hết, Vân Quân mới sững lại khi thấy Khương Mục và Vân Phùng.
Vân Phùng "...".
Khương Mục "...".
Vân Di cảm tưởng vừa có một đàn quạ bay qua trong phòng này.
Nhưng thoắt một cái, rất nhanh Vân Quân giả bộ ho vài tiếng, chỉnh đốn lại hành động của mình, cười rất thiệp, gật đầu chào Khương Mục và bố mình. Lập tức khoác lên mình hình ảnh quý ông lịch sự, nào đâu còn vẻ hớn hở không đúng với tuổi vừa rồi.
Vân Di bĩu môi.
Ha! Nam nhân, tính tình thật giống nhau...
" Chào cậu! Lần đầu gặp mặt. Tôi là anh trai của Vân Di " Vân Quân sau khi ngồi yên, lúc bấy giờ mới quay sang Khương Mục, cười giới thiệu.
" Đây là đứa con trai của tôi, tên là Vân Quân " Vân Phùng gật đầu, hướng tới Khương Mục lý giải...
Hóa ra lời cô ta nói... là thật. Người đàn ông này... là anh trai cô ta?
Vậy... những lần mà anh bắt gặp là vì cô ta đang trò chuyện thân mật, vui vẻ với anh mình.
Ừ nhỉ! Tại sao anh không để ý kĩ, hai người ấy có nét mặt khá tương đồng nhau vậy cơ mà. Nói thế... trước giờ toàn là anh tự suy đoán linh tinh mà ra à?
Tự dưng, trong lòng Khương Mục bỗng nhẹ hơn được phần, dường như hòn đá đè nặng trong tim bỗng biến mất không dấu vết. Anh cảm thấy dễ thở hơn, con tim hưng phấn đập nhanh thêm mấy nhịp.
Tuy nhiên, rất nhanh Khương Mục thấy khó chịu trở lại.
Hừ! Anh trai cũng là nam nhân, nam nữ thân thiết quá như vậy làm gì...
" Ha ha! Tiểu Hắc, cậu có thấy không ?" Vân Di trong lòng cười ngặt nghẽo, tán chuyện với cục cưng nhỏ thông qua não bộ truyền tin của cô.
Tiểu Hắc vừa chỉnh sửa số liệu trong không gian, vừa lắc đầu chán nản " Kí chủ, cô đã cười suốt nãy giờ. Vẫn chưa thấy chán à? Thật không có chút hình tượng nào cả ".
" Ha ha... Khụ! Thì tại bé cưng phải thấy được cái gương mặt tối sầm của nam chính khi anh trai chủ thể vừa xuất hiện. Ấy thế mà vừa được cả bố chủ thể và Vân Quân giới thiệu mối quan hệ, mặt Khương Mục liền lập tức nghệt ra mấy giây. Thế là chẳng mấy chốc giãn ra, nhiệt tình nói chuyện với hai người kia. Độ hảo cảm lại tăng đột biến ".
Ha ha! Đấy! Thấy chưa, lão nương đã nói đấy là anh trai thì lại không nghe. Còn hết mực nghi ngờ. Thế giờ đã sáng mắt ra chưa?
Tiểu Hắc bóp trán, thở dài thườn thượt. Chút chuyện nho nhỏ này mà đã làm cô vui rồi, tiêu chuẩn của kí chủ ngày càng kém đấy...
" Vân Di !".
Vân Di nghe có người gọi, giật mình quay lại. Cô mải nói chuyện với Tiểu Hắc quên trời quên đất nên chẳng thèm để ý xung quanh. Ngó ra đã thấy trong phòng còn mỗi mình Khương Mục, không biết hai người kia đã rời đi từ lúc nào.
" Chỉ huy vừa gọi tôi ?".
" Ừ " Khương Mục gật đầu, giọng mang phần dịu dàng khó thấy. Anh kéo lấy một chiếc ghế gần đấy, đặt người xuống ngồi cạnh cô.
Tự dưng được nam chính thụ sủng nhược kinh bất chợt thế này. Thật làm lão nương sợ hãi các thứ nha~
" Chỉ huy vết thương của anh đã lành chưa. Tôi đã sơ cứu tạm thời, cũng không biết có để bị di chứng gì không? Tôi bị anh trai và ông nội không cho đi nên việc thăm anh rất khó khăn... ".
" Vân Di " Khương Mục ân cần gọi tên cô, cắt đứt lời cô đang nói.
Vân Di dừng lại, nghiêng đầu, chớp mắt nhìn Khương Mục " Vâng ?".
" Tôi muốn hôm tôi nhận chức, tôi muốn cô có mặt ở đấy. Vân Di, trước giờ cô đã vất vả rồi. Nhờ cô sơ cứu mà tôi đã tránh để lại hậu quả đáng tiếc về sau. Vết thương đã không bị nguy hiểm quá mức cho phép... ".
Khương Mục nói chầm chậm, mắt không nhìn thẳng vào Vân Di, mà tìm cách lảng sang chỗ khác, đôi tai đã phiếm hồng từ khi nào.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Vân Di thấy Khương Mục chịu nói chuyện nhiều với cô như vậy.
Dưới góc nhìn của Vân Di, cô thấy được hai bàn tay anh đan vào nhau, nhưng lại không hề để yên vậy mà xoa đi xoa lại.
Vân Di tinh ý hiểu được rằng mỗi lần hành động này của Khương Mục, đều nói lên anh đang cực kì bối rối. Mỗi lần khó xử, Khương Mục thường vô tình làm việc mà đến chính anh cũng không biết.
Ực! Không ngờ nam chính cũng có lúc dễ thương như vậy. Moe chết lão nương rồi~
" Chỉ huy " Vân Di ngắt lời Khương Mục, cô cố gắng thu hút sự chú ý của anh " Chỉ huy, mau nhìn tôi ".
Khương Mục trong đôi chút có phần ngập ngừng, anh hít một hơi, ngẩng đầu lên nhìn Vân Di.
Khoảnh khắc mà hai người vừa chạm mắt vào nhau, trong con mắt của Khương Mục, khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Di bừng sáng lạ thường.
Cô nheo mắt lại, môi hồng khẽ cong lên, gương mặt đầy mị hoặc. Vân Di nhẹ nhàng nói.
" Chỉ huy, Vân Di... nhớ anh !".
Dường như trong tích tắc, cả không gian bỗng như ngưng đọng lại. Trái tim ai đó đập mạnh, thùng thùng vang lên trong lồng ngực, hô hấp trở nên dồn dập.
Khương Mục thấy trước mặt mình, nữ nhân kia diễm lệ đến một lạ thường. Thật sự không phí công sức anh rời bệnh viện, mặc kệ vết thương đang có có dấu hiệu sớm chảy máu trở lại.
Anh muốn... thực sự muốn ôm nữ nhân này vào lòng, để thỏa mãn nỗi nhớ. Muốn... thành thật với bản thân một lần rằng. Anh... cũng rất nhớ cô...
" Khương Mục về rồi à ?" Vân Phùng mở cửa bức vào. Thấy Vân Di đang vắt vẻo nghịch điện thoại, ông nhìn xung quanh, người đã không còn ở đây.
" Vâng! Chỉ huy vừa về. Hình như còn chút việc cần xử lý ạ " Vân Di tìm bừa một lý do, tránh việc nói thẳng ra là nam chính xấu hổ, ngượng ngùng đến mức tìm đường chạy. Không thèm ỏe lại đây thêm một giây nào nữa.
" Đúng rồi! Bố, con cần có việc muốn xin bố. Mong bố hãy đồng tình với việc con sắp nói sau đây " Vân Di đặt điện thoại sang bên cạnh. Cô nghiêm túc ngồi ngay ngắn dậy. Ánh mắt kiên định nhìn Vân Phùng.
Vân Phùng thấy con mình thẳng thắn lại còn nghiêm túc như vậy. Đoán chắc rằng, sự việc mà Vân Di sắp nói đến sẽ rất quan trọng. Ông gật đầu, bước đến chỗ Vân Di, ngồi cạnh cô. Hai người bắt đầu tham gia cuộc thảo luận...
Đến khi trong phòng chỉ còn lại mỗi Vân Di, tiểu shota nào đó liền hiện ra. Tiểu Hắc khó hiểu, hỏi Vân Di về cuộc trò chuyện vừa rồi.
" Kí chủ, sao cô lại tự dưng muốn như thế ?".
Vân Di duỗi người, vươn vai một cái, nằm thư thái trên giường.
" Cũng có sao đâu. Chẳng qua tôi bắt đầu lười rồi, nên không muốn nghỉ ngơi một chút " Vân Di hướng đến Tiểu Hắc, cười tủm tỉm, cô vời vời tay " Cục cưng, mau qua đây nằm với tôi. Tấm nệm này mềm lắm, cực kì dễ chịu ".
Tiểu Hắc "...╮(╯_╰)╭... " kí chủ, cô thật thiếu trách nhiệm làm việc. Hơn nữa, kí chủ mau dừng mấy ý định biến thái, không đứng đắn của cô lại. Tôi là tôi biết hết đấy nhé!
" Ha ha! Tôi chỉ đùa thôi. Nhìn kìa! Cái mặt dễ thương kìa đều bị cậu làm cho nhăn lại không khác gì mấy cụ già rồi " Vân Di yêu thích nhéo cái má bánh bao của Tiểu Hắc, kéo cục cưng nằm cạnh cô, xoa xoa đầu mấy cái. Cô cười cười nói tiếp.
" Trêu cậu chút thôi. Chứ việc này tôi đã vạch ra kế hoạch rồi. Tôi trước giờ có làm việc gì mà không rõ nguyên nhân đâu ".
" À! Trừ khi lão nương đây tùy hứng ".
Tiểu Hắc "...(눈_눈)..." lời nói của kí chủ có tin được không đây.
Kế hoạch của kí chủ toàn nguy hiểm thôi. Mặc dù tỉ lệ thành công cao trong công việc công lược, nhưng nó cũng có rất nhiều rủi ro cao, mà ảnh hưởng trực tiếp là kí chủ.
Tiểu Hắc lấy bàn tay nhỏ nhắn của mình, đẩy mấy ngón tay to của Vân Di đang nghịch ngợm khắp người mình. Nó chau mày " Kí chủ, không được nghịch nữa. Để tôi yên một lúc không được à. Cứ nhìn thấy tôi, là y rằng kí chủ sẽ nhảy vào ăn đậu hũ của tôi không thương tiếc ".
Hứ! Đấy gọi là đam mê, có được không?
" Với lại, việc sắp tới cô nghỉ ngơi chút cũng được. Vừa rồi cô đã vất vả nhiều rồi. Không cần quá vội, dù sao hảo cảm của nam chính đối với cô đều tăng đều đều, rất tốt. Chẳng mấy chốc sẽ hoàn thành nhiệm vụ thôi. Tôi tin tưởng và tôn trọng quyết định của kí chủ " Tiểu Hắc sờ cổ, nhún vai, chớp chớp đôi mắt xanh dương nhìn Vân Di.
" Hức~ Vẫn là cục cưng nghĩ cho trẫm nhất " Vân Di không kìm được mà nhe răng cắn nhẹ vào cái má Tiểu Hắc một cái. Khoái chí thưởng thức vẻ mặt cáu giận, hờn dỗi của bé cưng của cô...
Đúng thế! Thời gian vẫn còn nhiều, lão nương sẽ từ từ ở đây chơi bời rồi tiếp tục những câu việc còn dang dở...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.