Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện
Chương 217: Thế giới 9 - Công lược quỷ vương yêu nghiệt ( 23 )
Vân Anh
20/06/2021
Quý Phú vuốt vuốt chòm râu bạc trắng như cước của mình, ánh mắt thâm thúy
đá sang Phỉ Quang đang ngồi lo lắng không yên bên cạnh. Lão ta lấy chén
trà, nhấp miệng uống một ngụm, lúc này giọng nói mang chút khàn khàn mới lên tiếng.
“ Thế cô nương đấy đâu ?”.
Phỉ Quang hít một hơi, ngập ngừng nói “ Ta đã cho người gọi con bé đó về rồi. Tính nhẩm thời gian có lẽ sắp về đến nơi ”.
“ Không biết có chuyện gì gấp mà khiến pháp sư phải đích thân đến vậy ?” Phỉ Quang suy nghĩ cẩn trọng rồi hỏi tiếp, bộ dạng đối với Quý Phú đều một lòng kính trọng.
Một tiếng Qúy đại nhân, hai tiếng Qúy đại nhân, thế mới biết rằng Quý Phú đối với đám người Phỉ gia quan trọng đến cỡ nào.
Cũng phải!
Con đường tương lai Phỉ gia phía trước đều dựa vào người này!
Không kính trọng sao được!
Quý Phú đặt chén trà xuống, cũng không vội trả lời Phỉ Quang. Lão mang từ trong túi áo ra một tờ giấy vàng, cắn đầu ngón tay cái nhanh chóng viết lên mặt giấy vàng ấy.
Hành động quá nhanh của Quý Phú khiến tất cả nhưng người có mặt ở đó đều mắt tròn mắt dẹt ra nhìn, không khí bên trong căn phòng sảnh chính im lặng như tờ. Nhất cử nhất động của lão đều thu hút không biết bao con mắt tò mò.
Sau một loạt các động tác màu mè, thoắt cái trên tờ giấy vàng đã hiện lên một dãy kí tự cổ. Quý Phú búng tay một cái, tờ giấy mà lão ta vừa viết xong liền có một ngọn lửa bừng bừng đốt cháy, ngay lúc giấy vàng tan thành tro bụi, ngọn lửa vàng cam kia còn chuyển màu xanh lam nhẹ, chập chờn một lúc rồi tắt hẳn...
“ Đấy! Thấy không, phép thuật của Quý đại nhân quả là thần thông. Người phàm chúng ta không thể nào biết được ” hạ nhân Giáp thầm thì với hạ nhân Tuất.
“ Chứ sao! Không những vừa tài mà người vô cùng tốt tính, khí chất tỏa ra như một vị thần ” hạ nhân Tuất gật gù đồng tình.
“ Nếu không phải vì Quý đại nhân không thu nhận đồ đệ, ta nhất định sẽ làm chân chó mà chạy đi xin hầu hạ người ” hạ nhân Hợi tiếc nuối tặc lưỡi, ánh mắt ngưỡng mộ mà dồ vào Qúy Phú.
“ Xì! Cái phúc tốt ấy, đời nào đến kẻ như nhà ngươi ” mấy hạ nhân kìa liền bĩu môi khinh thường khi vừa nghe Hợi nói.
Lúc sau bị cái lườm nhắc nhở của quản gia liền thức thời mà ngậm miệng, không dám ho he nói gì nữa...
Phỉ Quang ngẩn người, nhìn tất cả những gì diễn ra phía trước, không hiểu sao thập phần lạnh gáy, y run run hỏi Quý Phú sau một loạt nghi thức vừa diễn ra “ Quý đại nhân, vừa rồi là chuyện gì xảy ra thế ?”.
Quý Phú nhắm mắt yên tĩnh, miệng lẩm bầm vài câu mà người ta nghe không rõ, lúc sau mới chậm rãi mở mắt ra, quay đầu liếc vẻ mặt hoang mang của Phỉ Quang. Lão nói.
“ Cái này chính là dấu hiệu cho điểm gở sắp tới. Phỉ gia cũng chuẩn bị đi là vừa ”.
Quý Phú lắc đầu, lại vuốt chòm râu mình, thở dài nói tiếp.
“ E rằng... nghiệp này nặng quá, rất khó để cắt đứt ”.
Mọi người ở đây nghe xong đều sửng sốt, bỗng chốc xung quanh như có hòn đá đè trong lòng.. Mấy người đấy còn mải xì xào chuyện ban nãy, giờ thì ai cũng không mở miệng nói được một lời. Mặt ai nấy cũng trở nên tái mét, nặng nề vô cùng.
Phỉ Quang cũng không ngoại lệ, gương mặt y nhăn lại đến khó coi, mắt liền hoa cả đi, đến ngồi cũng không vững, phải nhờ hạ nhân bên cạnh giữ người.
“ Không thể nào… nhưng Quý đại nhân đã nói những gì ta cần thực hiện, ta… đều không tiếc công mà làm rất đầy đủ, rất chu tất mà ” Phỉ Quang lạc giọng, lời nói run rẩy.
Nói tới đây, như nhớ ra điều gì đó mắt Phỉ Quang liền sáng rực lên “ Quý đại nhân cứ tâm, về việc thù lao ta nhất định sẽ không làm người thất vọng ”.
Quý Phú lắc đầu “ Sao lão gia lại có thể nghĩ ta là một kẻ hám danh hám lời chứ? Nếu vì hám chút vật chất đó, ta đã chẳng lặn lội đường xa báo tin hung cho lão gia ”.
Phỉ Quang nhất thời bị lời nói của Quý Phú làm cho sượng “ Mong Quý đại nhân thông cảm, là ta quá hồ đồ. Không nên nghi ngờ tấm lòng của ngươi ”.
“ Được rồi! Ta cũng không trách lão gia. Nếu bất cứ ai vào tình trạng của người cũng sẽ hoảng sợ như thế. Tuy nhiên… đây cũng không phải là hết cách ” Quý Phú tỏ ra bí hiểm nói lấp lửng nửa câu.
Mắt Phỉ Quang lóe lên “ Lẽ nào, việc Quý đại nhân cho ta gọi con bé kia về là để… ” Phỉ Quang cũng học Quý Phú để nửa câu không nói nữa, nhưng tất cả những người có mặt ở đây đều biết nửa vế sau kia là như thế nào.
Tất nhiên ý của Phỉ Quang, Quý Phú đương nhiên hiểu được nhưng lão ta lắc đầu nói “ Đây không phải cách của ta nhắc đến. Mà là… ” Quý Phú ghé tai vào thầm thì với Phỉ Quang. Chỉ biết rằng mặt y đang nhăn lại liền giãn ra, cái đầu liền tục gật gù nghe lời.
Mà mấy lời sau đó ngoài Phỉ Quang ra, lại chẳng có thể ai nghe thấy lời Quý Phú nói gì với y.
Đoạn hội thoại của hai người vừa dứt thì bên ngoài vang lên giọng nói mềm mại của nữ tử.
“ Phụ thân, con đã về ”.
Vân Di nho nhã bước vào hành lễ với đám người có mặt trong căn phòng đấy, xem ra là vừa về đến nơi, trên tay Vũ Gia đằng sau lưng cô còn đang cầm tay nải đứng khép nép một góc.
Hành lễ xong, con ngươi Vân Di nheo lại, tầm nhìn dừng trên mặt Quý Phú, gương mặt thanh tú kia không biết là đang có suy nghĩ gì, khóe miệng khéo lên nụ cười càng đậm....
“ Thế cô nương đấy đâu ?”.
Phỉ Quang hít một hơi, ngập ngừng nói “ Ta đã cho người gọi con bé đó về rồi. Tính nhẩm thời gian có lẽ sắp về đến nơi ”.
“ Không biết có chuyện gì gấp mà khiến pháp sư phải đích thân đến vậy ?” Phỉ Quang suy nghĩ cẩn trọng rồi hỏi tiếp, bộ dạng đối với Quý Phú đều một lòng kính trọng.
Một tiếng Qúy đại nhân, hai tiếng Qúy đại nhân, thế mới biết rằng Quý Phú đối với đám người Phỉ gia quan trọng đến cỡ nào.
Cũng phải!
Con đường tương lai Phỉ gia phía trước đều dựa vào người này!
Không kính trọng sao được!
Quý Phú đặt chén trà xuống, cũng không vội trả lời Phỉ Quang. Lão mang từ trong túi áo ra một tờ giấy vàng, cắn đầu ngón tay cái nhanh chóng viết lên mặt giấy vàng ấy.
Hành động quá nhanh của Quý Phú khiến tất cả nhưng người có mặt ở đó đều mắt tròn mắt dẹt ra nhìn, không khí bên trong căn phòng sảnh chính im lặng như tờ. Nhất cử nhất động của lão đều thu hút không biết bao con mắt tò mò.
Sau một loạt các động tác màu mè, thoắt cái trên tờ giấy vàng đã hiện lên một dãy kí tự cổ. Quý Phú búng tay một cái, tờ giấy mà lão ta vừa viết xong liền có một ngọn lửa bừng bừng đốt cháy, ngay lúc giấy vàng tan thành tro bụi, ngọn lửa vàng cam kia còn chuyển màu xanh lam nhẹ, chập chờn một lúc rồi tắt hẳn...
“ Đấy! Thấy không, phép thuật của Quý đại nhân quả là thần thông. Người phàm chúng ta không thể nào biết được ” hạ nhân Giáp thầm thì với hạ nhân Tuất.
“ Chứ sao! Không những vừa tài mà người vô cùng tốt tính, khí chất tỏa ra như một vị thần ” hạ nhân Tuất gật gù đồng tình.
“ Nếu không phải vì Quý đại nhân không thu nhận đồ đệ, ta nhất định sẽ làm chân chó mà chạy đi xin hầu hạ người ” hạ nhân Hợi tiếc nuối tặc lưỡi, ánh mắt ngưỡng mộ mà dồ vào Qúy Phú.
“ Xì! Cái phúc tốt ấy, đời nào đến kẻ như nhà ngươi ” mấy hạ nhân kìa liền bĩu môi khinh thường khi vừa nghe Hợi nói.
Lúc sau bị cái lườm nhắc nhở của quản gia liền thức thời mà ngậm miệng, không dám ho he nói gì nữa...
Phỉ Quang ngẩn người, nhìn tất cả những gì diễn ra phía trước, không hiểu sao thập phần lạnh gáy, y run run hỏi Quý Phú sau một loạt nghi thức vừa diễn ra “ Quý đại nhân, vừa rồi là chuyện gì xảy ra thế ?”.
Quý Phú nhắm mắt yên tĩnh, miệng lẩm bầm vài câu mà người ta nghe không rõ, lúc sau mới chậm rãi mở mắt ra, quay đầu liếc vẻ mặt hoang mang của Phỉ Quang. Lão nói.
“ Cái này chính là dấu hiệu cho điểm gở sắp tới. Phỉ gia cũng chuẩn bị đi là vừa ”.
Quý Phú lắc đầu, lại vuốt chòm râu mình, thở dài nói tiếp.
“ E rằng... nghiệp này nặng quá, rất khó để cắt đứt ”.
Mọi người ở đây nghe xong đều sửng sốt, bỗng chốc xung quanh như có hòn đá đè trong lòng.. Mấy người đấy còn mải xì xào chuyện ban nãy, giờ thì ai cũng không mở miệng nói được một lời. Mặt ai nấy cũng trở nên tái mét, nặng nề vô cùng.
Phỉ Quang cũng không ngoại lệ, gương mặt y nhăn lại đến khó coi, mắt liền hoa cả đi, đến ngồi cũng không vững, phải nhờ hạ nhân bên cạnh giữ người.
“ Không thể nào… nhưng Quý đại nhân đã nói những gì ta cần thực hiện, ta… đều không tiếc công mà làm rất đầy đủ, rất chu tất mà ” Phỉ Quang lạc giọng, lời nói run rẩy.
Nói tới đây, như nhớ ra điều gì đó mắt Phỉ Quang liền sáng rực lên “ Quý đại nhân cứ tâm, về việc thù lao ta nhất định sẽ không làm người thất vọng ”.
Quý Phú lắc đầu “ Sao lão gia lại có thể nghĩ ta là một kẻ hám danh hám lời chứ? Nếu vì hám chút vật chất đó, ta đã chẳng lặn lội đường xa báo tin hung cho lão gia ”.
Phỉ Quang nhất thời bị lời nói của Quý Phú làm cho sượng “ Mong Quý đại nhân thông cảm, là ta quá hồ đồ. Không nên nghi ngờ tấm lòng của ngươi ”.
“ Được rồi! Ta cũng không trách lão gia. Nếu bất cứ ai vào tình trạng của người cũng sẽ hoảng sợ như thế. Tuy nhiên… đây cũng không phải là hết cách ” Quý Phú tỏ ra bí hiểm nói lấp lửng nửa câu.
Mắt Phỉ Quang lóe lên “ Lẽ nào, việc Quý đại nhân cho ta gọi con bé kia về là để… ” Phỉ Quang cũng học Quý Phú để nửa câu không nói nữa, nhưng tất cả những người có mặt ở đây đều biết nửa vế sau kia là như thế nào.
Tất nhiên ý của Phỉ Quang, Quý Phú đương nhiên hiểu được nhưng lão ta lắc đầu nói “ Đây không phải cách của ta nhắc đến. Mà là… ” Quý Phú ghé tai vào thầm thì với Phỉ Quang. Chỉ biết rằng mặt y đang nhăn lại liền giãn ra, cái đầu liền tục gật gù nghe lời.
Mà mấy lời sau đó ngoài Phỉ Quang ra, lại chẳng có thể ai nghe thấy lời Quý Phú nói gì với y.
Đoạn hội thoại của hai người vừa dứt thì bên ngoài vang lên giọng nói mềm mại của nữ tử.
“ Phụ thân, con đã về ”.
Vân Di nho nhã bước vào hành lễ với đám người có mặt trong căn phòng đấy, xem ra là vừa về đến nơi, trên tay Vũ Gia đằng sau lưng cô còn đang cầm tay nải đứng khép nép một góc.
Hành lễ xong, con ngươi Vân Di nheo lại, tầm nhìn dừng trên mặt Quý Phú, gương mặt thanh tú kia không biết là đang có suy nghĩ gì, khóe miệng khéo lên nụ cười càng đậm....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.