Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Chương 419: Bán thú (14)
Vân Phi Mặc
29/08/2021
Những thú nhân không thấy giống cái nhà mình đều xanh mét mặt.
"Thủ lĩnh, chúng ta không thể luôn bị bộ lạc Thương Lang bắt nạt như vậy!"
"Bọn chúng lại dám đoạt phối ngẫu của tôi, tôi tuyệt đối không tha cho chúng!"
"Chuyện lần này không thể cho qua như vậy!"
Toàn bộ giống đực đều không áp được lửa giận.
Chuyện Sơn Sĩ và Ân Lâm lần trước, lại thêm chuyện giống cái lần này khiến họ không thể nhịn được nữa. Dù bộ lạc Thương Lang có mạnh hơn họ, họ cũng không thể luôn co đầu rụt cổ, mặc chúng bắt nạt!
"Người bộ lạc Thương Lang nhìn có vẻ rất mệt mỏi, hẳn là gần đây luôn bôn ba bên ngoài. Họ vừa mới rời đi, mọi người hẳn sẽ đuổi kịp." Bắc Vũ Đường lại nói.
Thủ lĩnh bộ lạc Tam Thạch – Xuy Phong nói, "Xuất phát! Đoạt lại giống cái của chúng ta! Giết người bộ lạc Thương Lang!"
"Giết chúng! Giết chúng!" Toàn bộ giống đực đều hét lên.
Lần này họ để lại ba giống đực bảo vệ hang, bảo vệ bốn giống cái, những người còn lại đều theo Xuy Phong đuổi theo người bộ lạc Thương Lang.
Trong đêm tối, một đàn mãnh thú không ngừng lao đi, không màng trời lạnh tuyết rơi.
"Tìm được mùi của chúng không?" Xuy Phong hỏi Ân Lâm mũi thính nhất bộ lạc.
Ân Lâm đứng trên nền tuyết, không ngừng tìm tòi, cuối cùng nói với mọi người, "Chúng đi theo hướng đó."
Mọi người lập tức đuổi theo, tốc độ cực kỳ nhanh. So với người bộ lạc Thương Lang mệt mỏi, còn mang theo giống cái, tốc độ của họ phải gấp hai.
Nửa giờ sau, họ đuổi kịp.
Thứ Huyết thấy người đuổi tới, sắc mặt đại biến.
Không ngờ họ xuất hiện nhanh đến vậy.
"Chuẩn bị xuất chiến." Thứ Huyết ra lệnh.
Toàn bộ thú nhân buông giống cái, không ít giống cái vì thời tiết rét lạnh, lại không đủ lông thú cản lạnh, đã sớm cứng đờ, không ít người đã tím ngắt cả môi.
"Bộ lạc Tam Thạch, khuyên các người nên sớm rời đi đi." Thứ Huyết nói với Xuy Phong.
Xuy Phong khịt mũi coi thường, "Hôm nay mi tới bộ lạc của chúng ta, đoạt giống cái của chúng ta, lại muốn chúng ta để bọn mi rời đi? Mi thật sự nghĩ bộ lạc Tam Thạch chúng ta sợ bọn mi chắc?"
Thứ Huyết hừ lạnh, "Nếu đã vậy, đừng trách chúng ta không lưu tình."
"Bộ lạc Thương Lang bọn mi đã bao giờ quan tâm đến tình cảm?!"
Hai bên hoàn toàn xé mặt, nghe lệnh hai thủ lĩnh, giống đực hai bên đồng loạt lao vào công kích.
"Giết chúng!"
"Gào, gào, gào, gào"......
Tiếng chém giết gào rống vang lên trong đêm tối, không khí cũng tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.
Thú nhân đều có năng lực nhìn trong bóng đêm nhất định, nhưng phạm vi rất nhỏ, không thể nhìn xa. Viêm Mông đã tu luyện Hàn Băng Chưởng cải thiện thể chất lại tốt hơn bất kỳ ai ở đây.
Trong mắt hắn, ngày và đêm không có gì khác biệt.
Mỗi khi Viêm Mông xuất kích, đối phương đều sẽ bị bất ngờ cứng người, sau đó bị hắn giết.
Thú nhân công kích Viêm Mông đều ngã xuống, khiến người bộ lạc Thương Lang bắt đầu dùng nhiều người đánh một mình hắn, ba đánh một. Mới đầu Viêm Mông còn có chút cố sức, nhưng dần dần thích nghi xong, lập tức phản kích, giết cả ba.
Viêm Mông vừa giải quyết kẻ vây công, chú ý thấy Thứ Huyết đang đánh nhau với Xuy Phong. Xuy Phong đấu với Thứ Huyết, rõ ràng không bằng.
Viêm Mông lập tức tiến lên hỗ trợ, có hắn gia nhập, Thứ Huyết liên tục bại lui.
Sơ ý bị Hàn Băng Chưởng của Viêm Mông đánh trúng, thân thể cứng đờ khiến Thứ Huyết kinh hãi. Sau đó, móng vuốt sắc bén của Viêm Mông đã đâm xuyên qua tim hắn.
Thứ Huyết chết, định ra kết cục diệt vong của bộ lạc Thương Lang.
Thú nhân còn sót lại của bộ lạc Thương Lang thấy tình thế không ổn thì bỏ chạy.
Bộ lạc Tam Thạch thắng lợi, giết không ít thú nhân bộ lạc Thương Lang, đồng thời cũng chết mất ba người. Khi họ đi đến bên giống cái, phát hiện họ đã bị đông lạnh cứng người.
Bất chấp bi thương, họ lập tức bọc lấy các giống cái, dùng chính độ ấm của mình làm ấm cho các cô ấy.
Đến khi họ hồi lại, giốngđực phủ thêm da lông của bộ lạc Thương Lang mang theo cho họ.
Mọi người không dừng lại, chạy về hang động của mình.
Người trong hang đều chưa ngủ, tất cả đều lo lắng quan sát tình huống bên ngoài. Mãi đến nửa đêm, ngoài động vang lên tiếng bước chân.
Mấy người ra ngoài động, thấy nhóm người đã trở về.
Ba người chết, giống cái bị thương do rét lạnh, khiến không khí trong động vô cùng áp lực.
Bắc Vũ Đường cũng magn theo thảo dược trị lạnh, bắt đầu trị liệu cho các giống cái.
Các giống đực thì ở bên ngoài an táng ba tộc nhất đã chết.
Tất cả mọi người đều bận rộn, chỉ có Vu sư già nhàn nhã trốn trong góc. Từ khi bộ lạc Thương Lang đột kích, bà ta vẫn luôn trốn sâu trong hang, chưa từng xuất hiện lấy một lần.
Lúc cầu siêu, vì tộc nhân mời, bà ta mới từ từ đi ra.
Vu sư già niệm chú ngữ, không ngừng đi quanh ba thi thể. Mười lăm phút sau, bà ta niệm xong, quay người nói với tộc nhân, "Họ chết là vì Tà Thần xuất hiện."
Xuy Phong cau mày, "Tà Thần?"
"Đúng vậy." Vu sư già gật đầu.
"Nhưng là ai?" Xuy Phong hỏi.
Vu sư già lắc đầu, "Thiên Thần không nói rõ, đến lúc, tất cả sẽ biết."
Mọi người không nghi ngờ bà ta, tất cả đều tin, khuôn mặt âu sầu.
Đến khi Bắc Vũ Đường xử lý những tổn thương cho các giống cái xong, mới biết chuyện này từ miệng Viêm Mông.
"Tà Thần?" Bắc Vũ Đường lẩm bẩm, cười lạnh.
Bà ta quả nhiên không kiềm chế được nữa, muốn ra tay đối phó cô.
Viêm Mông không chú ý biến hoá rất nhỏ của cô, hỏi thẳng, "Bắc, Thiên Thần có nói cho em không?"
"Không có. Nhưng không lâu nữa sẽ có đáp án." Bắc Vũ Đường không sợ lời đồn đãi.
Kiếp này bà ta còn muốn dùng chiêu này đối phó cô, chờ đến lúc đó, xem ai sẽ là người cười đến cuối.
Bên kia, Vu sư già về nơi nghỉ ngơi của mình.
A Kim tiến lên, cẩn thận hỏi, "Vu sư, Tà Thần xuất hiện. Chúng ta có sao không?"
Vu sư già từ tốn nói, "Nếu ở bên Tà Thần lâu, sớm muộn gì cũng chết vì kẻ đó, bộ lạc diệt vong, trở về với cát bụi."
A Kim hoảng sợ nhìn bà ta, "Người đó thật sự ở bên chúng ta sao?"
Vu sư già gật đầu.
A Kim lặng lẽ kể chuyện này cho Đoá Cửu quan hệ tốt với mình nhất, Đoá Cửu cũng nói cho giống cái có quan hệ tốt với mình, dần dần, toàn bộ lạc đều truyền lưu chuyện về Tà Thần.
Ai sẽ là Tà Thần?
Ai cũng nghi ngờ, lại không biết là ai.
Toàn bộ lạc liên tục săn thú hai tháng, khi trời đất bên ngoài đều bị băng tuyết bao phủ, độ ấm giảm mạnh, cuối cùng cũng không hay ra ngoài nữa.
Tất cả mọi người đều ở trong động, mỗi ngày nhàn nhã.
Trước là mỗi ngày hai bữa cơm, giờ cũng chỉ là một bữa một ngày. Viêm Mông vẫn để Bắc Vũ Đường ăn hai bữa một ngày, chỉ là lượng đồ ăn Bắc Vũ Đường ăn rất ít, thường có đồ ăn thừa cho Viêm Mông ăn.
Ngày đó, Bắc Vũ Đường chú ý thấy Viêm Mông không ngừng cọ lưng vào phần đá lồi lõm trong động, biểu cảm có vẻ rất khó chịu.
"Sao vậy?" Bắc Vũ Đường lại gần.
Viêm Mông lắc đầu với cô, rũ mắt, không dám nhìn cô.
Bắc Vũ Đường thấy vậy là biết hắn đang lừa mình, đồ ngốc này lại nghĩ cô sẽ tin à?
"Viêm Mông." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng gọi.
Viêm Mông nghi hoặc ngẩng đầu.
"Lại đây."
Viêm Mông không nghĩ ngợi, ngoan ngoãn đi tới.
"Xoay người."
Viêm Mông cứng người, đôi mắt vàng kim sợ hãi nhìn cô.
"Nhanh lên." Bắc Vũ Đường đột nhiên cao giọng.
Viêm Mông sợ quá lập tức quay người.
Hai đoạn gồ lên như xương hình như đang lớn, to hơn lần trước cô thấy rất nhiều.
Bắc Vũ Đường vươn tay, nhẹ chạm vào chỗ đó, Viêm Mông bỗng run lên, quay đầu nhìn cô, thấy cô không lộ vẻ ghét bỏ, đôi mắt ảm đạm dần sáng lên.
"Ngứa lắm sao?" Bắc Vũ Đường nhẹ giọng hỏi.
Viêm Mông gật đầu, "Rất ngứa."
Bắc Vũ Đường để hắn lại gần đống lửa, cô cẩn thận kiểm tra qua, nhẹ ấn, không phải cục u, mà giống như xương cốt, đang mọc ra ngoài.
Căn cứ theo ký liệu nguyên chủ đưa, Viêm Mông đến lúc cô ấy chết vẫn như bình thường. Mà giờ hai khối xương trên lưng hắn nhô lên, xảy ra biến hoá, như vậy chỉ có một khả năng, đó hẳn tác dụng của Hàn Băng Chưởng cô dạy hắn.
Nội công tâm pháp Hàn Băng Chưởng có tác dụng tẩy tuỷ, thay đổi thể chất người tu luyện. Chính vì vậy, bộ phận luôn ngừng phát triển đột nhiên có sức sống, bắt đầu phát triển.
Viêm Mông thấy cô nhìn chằm chằm nơi kỳ quái trên lưng mình, đôi mắt đầy nghi hoặc, "Có phải anh sắp chết?"
Bắc Vũ Đường cười nói, "Không đâu. Nó chỉ đang lớn thôi."
"Đang lớn?" đôi mắt vàng kim của Viêm Mông trừng to.
"Đúng vậy, đang lớn dần."
"Nó là gì?" Viêm Mông không rõ vì sao lưng mình lại có thứ này, những người khác cũng đâu có đâu.
"Không biết." Bắc Vũ Đường không chắc chắn khối xương kia sẽ thành cái gì, "Thứ này mọc ra từ khi nào?"
Viêm Mông hơi trầm ngâm, "Lúc hoá hình. Trước kia là hình thú thì không để ý."
Bắc Vũ Đường hiểu.
Thú nhân giống đực không phải vừa sinh ra đã có thể hoá hình. Lúc sinh ra, họ duy trì hình thú, đến thời điểm nhất định sẽ hoá hình. Không phải giống đực nào cũng hoá hình thành công.
Lúc trước ở hình thú, vì bộ phận nhô lên bị lông bờm che khuất, không rõ ràng, hơn nữa nó vẫn luôn tồn tại, hắn cũng không để ý.
Sau khi hoá hình, phần lưng nhô lên một phần liền lộ ra.
Nếu là một bộ phận của cơ thể hắn, lại không có hại, vậy để xem rốt cuộc là gì.
Mỗi ngày Bắc Vũ Đường đều quan sát phản ứng sau lưng hắn, phát hiện khối xương cỡ bàn tay đang càng lớn càng nhanh, dường như uống thuốc kích thích, mỗi ngày lớn lên rất nhiều, ngày sau càng nhiều hơn ngày trước.
Theo tốc độ này, chỉ sợ không lâu nữa, sau lưng hắn sẽ có một thứ gì đó rất lớn.
Viêm Mông cảm thấy rất sợ hãi, không biết lưng mình làm sao, vì sao lại xuất hiện thứ kỳ quái như vậy.
May mà thú nhân trong động đều ngủ đông, rất ít người chú ý họ.
Ba tháng sau, thú nhân sống trong hang đã gầy đi hai vòng, năm tháng mùa đông dài cuối cùng cũng qua, chỉ còn một tháng nữa thôi là hè sẽ về.
Qua ba tháng sinh trưởng, đồ vật trên lưng đã dần thành hình, dạng như một đôi cánh, chỉ là cánh đã bị nhổ sạch lông, trơn bóng.
Thường thấy đôi cánh thịt khó coi như vậy, Viêm Mông chán cả thịt, buồn bực không chịu nổi.
Bắc Vũ Đường an ủi, "Đừng lo lắng, nó sẽ mọc thành cánh chim. Đến lúc đó anh có thể bay lượn."
Viêm Mông hơi lắc đôi cánh sau lưng, "Thật sự có thể bay sao?"
"Ừ." Bắc Vũ Đường chắc chắn.
Viêm Mông vốn cảm thấy mình khác với hùng sư khác, không cường tráng như họ, bị tộc nhân trong bộ lạc cười nhạo, vốn có chút tự ti, giờ mọc thêm một đôi cánh thịt, càng thêm khác biệt.
Bắc Vũ Đường sờ lên nó, nói với Viêm Mông, "Sẽ có ngày anh kiêu ngạo vì nó."
Viêm Mông nghi hoặc nhìn cô, mở cánh ra, nhìn nó trụi lủi, xấu vô cùng, "Kiêu ngạo vì nó?!"
"Đúng vậy."
Lúc này, A Kim đi qua chỗ họ, đột nhiên thấy bóng đôi cánh to lớn trên đất, sợ đến mức hét toáng lên.
"Áhhh! Có quái vật!"
Một tiếng thét của cô ta kinh động đến tất cả các tộc nhân.
Giống đực vội tiến về phía này.
Bọn họ thấy A Kim hoảng sợ nhìn Viêm Mông, thủ lĩnh Xuy Phong mới hỏi: "A Kim, quái vật ở đâu?"
A Kim chỉ vào Viêm Mông.
Mọi người nhìn qua, thấy sau lưng Viêm Mông nhiều ra một thứ nhìn như đôi cánh.
Tất cả giống đực đều ngạc nhiên nhìn hắn.
Viêm Mông muốn giấu đi, nhưng nó quá lớn, lớn đến mức không thể che giấu.
"Sau lưng Viêm Mông sao lại xuất hiện thứ như vậy?"
"Thật khủng khiếp."
"Rốt cuộc đó là quái vật gì?!"
"Rốt cuộc Viêm Mông là loại nào..."
Giờ này trong mắt họ, Viêm Mông là dị loại.
Vu sư già nghe được động tĩnh đi đến, thấy đồ vật kỳ quái sau lưng Viêm Mông, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.
"Thủ lĩnh, chúng ta không thể luôn bị bộ lạc Thương Lang bắt nạt như vậy!"
"Bọn chúng lại dám đoạt phối ngẫu của tôi, tôi tuyệt đối không tha cho chúng!"
"Chuyện lần này không thể cho qua như vậy!"
Toàn bộ giống đực đều không áp được lửa giận.
Chuyện Sơn Sĩ và Ân Lâm lần trước, lại thêm chuyện giống cái lần này khiến họ không thể nhịn được nữa. Dù bộ lạc Thương Lang có mạnh hơn họ, họ cũng không thể luôn co đầu rụt cổ, mặc chúng bắt nạt!
"Người bộ lạc Thương Lang nhìn có vẻ rất mệt mỏi, hẳn là gần đây luôn bôn ba bên ngoài. Họ vừa mới rời đi, mọi người hẳn sẽ đuổi kịp." Bắc Vũ Đường lại nói.
Thủ lĩnh bộ lạc Tam Thạch – Xuy Phong nói, "Xuất phát! Đoạt lại giống cái của chúng ta! Giết người bộ lạc Thương Lang!"
"Giết chúng! Giết chúng!" Toàn bộ giống đực đều hét lên.
Lần này họ để lại ba giống đực bảo vệ hang, bảo vệ bốn giống cái, những người còn lại đều theo Xuy Phong đuổi theo người bộ lạc Thương Lang.
Trong đêm tối, một đàn mãnh thú không ngừng lao đi, không màng trời lạnh tuyết rơi.
"Tìm được mùi của chúng không?" Xuy Phong hỏi Ân Lâm mũi thính nhất bộ lạc.
Ân Lâm đứng trên nền tuyết, không ngừng tìm tòi, cuối cùng nói với mọi người, "Chúng đi theo hướng đó."
Mọi người lập tức đuổi theo, tốc độ cực kỳ nhanh. So với người bộ lạc Thương Lang mệt mỏi, còn mang theo giống cái, tốc độ của họ phải gấp hai.
Nửa giờ sau, họ đuổi kịp.
Thứ Huyết thấy người đuổi tới, sắc mặt đại biến.
Không ngờ họ xuất hiện nhanh đến vậy.
"Chuẩn bị xuất chiến." Thứ Huyết ra lệnh.
Toàn bộ thú nhân buông giống cái, không ít giống cái vì thời tiết rét lạnh, lại không đủ lông thú cản lạnh, đã sớm cứng đờ, không ít người đã tím ngắt cả môi.
"Bộ lạc Tam Thạch, khuyên các người nên sớm rời đi đi." Thứ Huyết nói với Xuy Phong.
Xuy Phong khịt mũi coi thường, "Hôm nay mi tới bộ lạc của chúng ta, đoạt giống cái của chúng ta, lại muốn chúng ta để bọn mi rời đi? Mi thật sự nghĩ bộ lạc Tam Thạch chúng ta sợ bọn mi chắc?"
Thứ Huyết hừ lạnh, "Nếu đã vậy, đừng trách chúng ta không lưu tình."
"Bộ lạc Thương Lang bọn mi đã bao giờ quan tâm đến tình cảm?!"
Hai bên hoàn toàn xé mặt, nghe lệnh hai thủ lĩnh, giống đực hai bên đồng loạt lao vào công kích.
"Giết chúng!"
"Gào, gào, gào, gào"......
Tiếng chém giết gào rống vang lên trong đêm tối, không khí cũng tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.
Thú nhân đều có năng lực nhìn trong bóng đêm nhất định, nhưng phạm vi rất nhỏ, không thể nhìn xa. Viêm Mông đã tu luyện Hàn Băng Chưởng cải thiện thể chất lại tốt hơn bất kỳ ai ở đây.
Trong mắt hắn, ngày và đêm không có gì khác biệt.
Mỗi khi Viêm Mông xuất kích, đối phương đều sẽ bị bất ngờ cứng người, sau đó bị hắn giết.
Thú nhân công kích Viêm Mông đều ngã xuống, khiến người bộ lạc Thương Lang bắt đầu dùng nhiều người đánh một mình hắn, ba đánh một. Mới đầu Viêm Mông còn có chút cố sức, nhưng dần dần thích nghi xong, lập tức phản kích, giết cả ba.
Viêm Mông vừa giải quyết kẻ vây công, chú ý thấy Thứ Huyết đang đánh nhau với Xuy Phong. Xuy Phong đấu với Thứ Huyết, rõ ràng không bằng.
Viêm Mông lập tức tiến lên hỗ trợ, có hắn gia nhập, Thứ Huyết liên tục bại lui.
Sơ ý bị Hàn Băng Chưởng của Viêm Mông đánh trúng, thân thể cứng đờ khiến Thứ Huyết kinh hãi. Sau đó, móng vuốt sắc bén của Viêm Mông đã đâm xuyên qua tim hắn.
Thứ Huyết chết, định ra kết cục diệt vong của bộ lạc Thương Lang.
Thú nhân còn sót lại của bộ lạc Thương Lang thấy tình thế không ổn thì bỏ chạy.
Bộ lạc Tam Thạch thắng lợi, giết không ít thú nhân bộ lạc Thương Lang, đồng thời cũng chết mất ba người. Khi họ đi đến bên giống cái, phát hiện họ đã bị đông lạnh cứng người.
Bất chấp bi thương, họ lập tức bọc lấy các giống cái, dùng chính độ ấm của mình làm ấm cho các cô ấy.
Đến khi họ hồi lại, giốngđực phủ thêm da lông của bộ lạc Thương Lang mang theo cho họ.
Mọi người không dừng lại, chạy về hang động của mình.
Người trong hang đều chưa ngủ, tất cả đều lo lắng quan sát tình huống bên ngoài. Mãi đến nửa đêm, ngoài động vang lên tiếng bước chân.
Mấy người ra ngoài động, thấy nhóm người đã trở về.
Ba người chết, giống cái bị thương do rét lạnh, khiến không khí trong động vô cùng áp lực.
Bắc Vũ Đường cũng magn theo thảo dược trị lạnh, bắt đầu trị liệu cho các giống cái.
Các giống đực thì ở bên ngoài an táng ba tộc nhất đã chết.
Tất cả mọi người đều bận rộn, chỉ có Vu sư già nhàn nhã trốn trong góc. Từ khi bộ lạc Thương Lang đột kích, bà ta vẫn luôn trốn sâu trong hang, chưa từng xuất hiện lấy một lần.
Lúc cầu siêu, vì tộc nhân mời, bà ta mới từ từ đi ra.
Vu sư già niệm chú ngữ, không ngừng đi quanh ba thi thể. Mười lăm phút sau, bà ta niệm xong, quay người nói với tộc nhân, "Họ chết là vì Tà Thần xuất hiện."
Xuy Phong cau mày, "Tà Thần?"
"Đúng vậy." Vu sư già gật đầu.
"Nhưng là ai?" Xuy Phong hỏi.
Vu sư già lắc đầu, "Thiên Thần không nói rõ, đến lúc, tất cả sẽ biết."
Mọi người không nghi ngờ bà ta, tất cả đều tin, khuôn mặt âu sầu.
Đến khi Bắc Vũ Đường xử lý những tổn thương cho các giống cái xong, mới biết chuyện này từ miệng Viêm Mông.
"Tà Thần?" Bắc Vũ Đường lẩm bẩm, cười lạnh.
Bà ta quả nhiên không kiềm chế được nữa, muốn ra tay đối phó cô.
Viêm Mông không chú ý biến hoá rất nhỏ của cô, hỏi thẳng, "Bắc, Thiên Thần có nói cho em không?"
"Không có. Nhưng không lâu nữa sẽ có đáp án." Bắc Vũ Đường không sợ lời đồn đãi.
Kiếp này bà ta còn muốn dùng chiêu này đối phó cô, chờ đến lúc đó, xem ai sẽ là người cười đến cuối.
Bên kia, Vu sư già về nơi nghỉ ngơi của mình.
A Kim tiến lên, cẩn thận hỏi, "Vu sư, Tà Thần xuất hiện. Chúng ta có sao không?"
Vu sư già từ tốn nói, "Nếu ở bên Tà Thần lâu, sớm muộn gì cũng chết vì kẻ đó, bộ lạc diệt vong, trở về với cát bụi."
A Kim hoảng sợ nhìn bà ta, "Người đó thật sự ở bên chúng ta sao?"
Vu sư già gật đầu.
A Kim lặng lẽ kể chuyện này cho Đoá Cửu quan hệ tốt với mình nhất, Đoá Cửu cũng nói cho giống cái có quan hệ tốt với mình, dần dần, toàn bộ lạc đều truyền lưu chuyện về Tà Thần.
Ai sẽ là Tà Thần?
Ai cũng nghi ngờ, lại không biết là ai.
Toàn bộ lạc liên tục săn thú hai tháng, khi trời đất bên ngoài đều bị băng tuyết bao phủ, độ ấm giảm mạnh, cuối cùng cũng không hay ra ngoài nữa.
Tất cả mọi người đều ở trong động, mỗi ngày nhàn nhã.
Trước là mỗi ngày hai bữa cơm, giờ cũng chỉ là một bữa một ngày. Viêm Mông vẫn để Bắc Vũ Đường ăn hai bữa một ngày, chỉ là lượng đồ ăn Bắc Vũ Đường ăn rất ít, thường có đồ ăn thừa cho Viêm Mông ăn.
Ngày đó, Bắc Vũ Đường chú ý thấy Viêm Mông không ngừng cọ lưng vào phần đá lồi lõm trong động, biểu cảm có vẻ rất khó chịu.
"Sao vậy?" Bắc Vũ Đường lại gần.
Viêm Mông lắc đầu với cô, rũ mắt, không dám nhìn cô.
Bắc Vũ Đường thấy vậy là biết hắn đang lừa mình, đồ ngốc này lại nghĩ cô sẽ tin à?
"Viêm Mông." Bắc Vũ Đường nhẹ giọng gọi.
Viêm Mông nghi hoặc ngẩng đầu.
"Lại đây."
Viêm Mông không nghĩ ngợi, ngoan ngoãn đi tới.
"Xoay người."
Viêm Mông cứng người, đôi mắt vàng kim sợ hãi nhìn cô.
"Nhanh lên." Bắc Vũ Đường đột nhiên cao giọng.
Viêm Mông sợ quá lập tức quay người.
Hai đoạn gồ lên như xương hình như đang lớn, to hơn lần trước cô thấy rất nhiều.
Bắc Vũ Đường vươn tay, nhẹ chạm vào chỗ đó, Viêm Mông bỗng run lên, quay đầu nhìn cô, thấy cô không lộ vẻ ghét bỏ, đôi mắt ảm đạm dần sáng lên.
"Ngứa lắm sao?" Bắc Vũ Đường nhẹ giọng hỏi.
Viêm Mông gật đầu, "Rất ngứa."
Bắc Vũ Đường để hắn lại gần đống lửa, cô cẩn thận kiểm tra qua, nhẹ ấn, không phải cục u, mà giống như xương cốt, đang mọc ra ngoài.
Căn cứ theo ký liệu nguyên chủ đưa, Viêm Mông đến lúc cô ấy chết vẫn như bình thường. Mà giờ hai khối xương trên lưng hắn nhô lên, xảy ra biến hoá, như vậy chỉ có một khả năng, đó hẳn tác dụng của Hàn Băng Chưởng cô dạy hắn.
Nội công tâm pháp Hàn Băng Chưởng có tác dụng tẩy tuỷ, thay đổi thể chất người tu luyện. Chính vì vậy, bộ phận luôn ngừng phát triển đột nhiên có sức sống, bắt đầu phát triển.
Viêm Mông thấy cô nhìn chằm chằm nơi kỳ quái trên lưng mình, đôi mắt đầy nghi hoặc, "Có phải anh sắp chết?"
Bắc Vũ Đường cười nói, "Không đâu. Nó chỉ đang lớn thôi."
"Đang lớn?" đôi mắt vàng kim của Viêm Mông trừng to.
"Đúng vậy, đang lớn dần."
"Nó là gì?" Viêm Mông không rõ vì sao lưng mình lại có thứ này, những người khác cũng đâu có đâu.
"Không biết." Bắc Vũ Đường không chắc chắn khối xương kia sẽ thành cái gì, "Thứ này mọc ra từ khi nào?"
Viêm Mông hơi trầm ngâm, "Lúc hoá hình. Trước kia là hình thú thì không để ý."
Bắc Vũ Đường hiểu.
Thú nhân giống đực không phải vừa sinh ra đã có thể hoá hình. Lúc sinh ra, họ duy trì hình thú, đến thời điểm nhất định sẽ hoá hình. Không phải giống đực nào cũng hoá hình thành công.
Lúc trước ở hình thú, vì bộ phận nhô lên bị lông bờm che khuất, không rõ ràng, hơn nữa nó vẫn luôn tồn tại, hắn cũng không để ý.
Sau khi hoá hình, phần lưng nhô lên một phần liền lộ ra.
Nếu là một bộ phận của cơ thể hắn, lại không có hại, vậy để xem rốt cuộc là gì.
Mỗi ngày Bắc Vũ Đường đều quan sát phản ứng sau lưng hắn, phát hiện khối xương cỡ bàn tay đang càng lớn càng nhanh, dường như uống thuốc kích thích, mỗi ngày lớn lên rất nhiều, ngày sau càng nhiều hơn ngày trước.
Theo tốc độ này, chỉ sợ không lâu nữa, sau lưng hắn sẽ có một thứ gì đó rất lớn.
Viêm Mông cảm thấy rất sợ hãi, không biết lưng mình làm sao, vì sao lại xuất hiện thứ kỳ quái như vậy.
May mà thú nhân trong động đều ngủ đông, rất ít người chú ý họ.
Ba tháng sau, thú nhân sống trong hang đã gầy đi hai vòng, năm tháng mùa đông dài cuối cùng cũng qua, chỉ còn một tháng nữa thôi là hè sẽ về.
Qua ba tháng sinh trưởng, đồ vật trên lưng đã dần thành hình, dạng như một đôi cánh, chỉ là cánh đã bị nhổ sạch lông, trơn bóng.
Thường thấy đôi cánh thịt khó coi như vậy, Viêm Mông chán cả thịt, buồn bực không chịu nổi.
Bắc Vũ Đường an ủi, "Đừng lo lắng, nó sẽ mọc thành cánh chim. Đến lúc đó anh có thể bay lượn."
Viêm Mông hơi lắc đôi cánh sau lưng, "Thật sự có thể bay sao?"
"Ừ." Bắc Vũ Đường chắc chắn.
Viêm Mông vốn cảm thấy mình khác với hùng sư khác, không cường tráng như họ, bị tộc nhân trong bộ lạc cười nhạo, vốn có chút tự ti, giờ mọc thêm một đôi cánh thịt, càng thêm khác biệt.
Bắc Vũ Đường sờ lên nó, nói với Viêm Mông, "Sẽ có ngày anh kiêu ngạo vì nó."
Viêm Mông nghi hoặc nhìn cô, mở cánh ra, nhìn nó trụi lủi, xấu vô cùng, "Kiêu ngạo vì nó?!"
"Đúng vậy."
Lúc này, A Kim đi qua chỗ họ, đột nhiên thấy bóng đôi cánh to lớn trên đất, sợ đến mức hét toáng lên.
"Áhhh! Có quái vật!"
Một tiếng thét của cô ta kinh động đến tất cả các tộc nhân.
Giống đực vội tiến về phía này.
Bọn họ thấy A Kim hoảng sợ nhìn Viêm Mông, thủ lĩnh Xuy Phong mới hỏi: "A Kim, quái vật ở đâu?"
A Kim chỉ vào Viêm Mông.
Mọi người nhìn qua, thấy sau lưng Viêm Mông nhiều ra một thứ nhìn như đôi cánh.
Tất cả giống đực đều ngạc nhiên nhìn hắn.
Viêm Mông muốn giấu đi, nhưng nó quá lớn, lớn đến mức không thể che giấu.
"Sau lưng Viêm Mông sao lại xuất hiện thứ như vậy?"
"Thật khủng khiếp."
"Rốt cuộc đó là quái vật gì?!"
"Rốt cuộc Viêm Mông là loại nào..."
Giờ này trong mắt họ, Viêm Mông là dị loại.
Vu sư già nghe được động tĩnh đi đến, thấy đồ vật kỳ quái sau lưng Viêm Mông, đáy mắt xẹt qua một tia sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.