Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Chương 221: Bán thú (7)
Vân Phi Mặc
10/05/2021
Editor: Bạch Diệp Thảo
Người bộ lạc Sư Viêm rất kinh ngạc, họ cứ nghĩ cô sẽ chọn bộ lạc họ, dù sao những giống cái nhỏ trước đó đều lựa chọn họ. Nghe họ nói, cô tám chín phần mười cũng sẽ trở về, nào biết cô lại chọn bộ lạc Tam Thạch nhỏ yếu.
Cuối cùng, Bắc Vũ Đường đi theo bọn An Tư về bộ lạc Tam Thạch.
Trên đường, vì có thể nhanh chóng về bộ lạc, toàn bộ bọn họ đều hoá thành hình thú. Người bộ lạc Tam Thạch không giống các bộ lạc khác là bộ lạc của một chủng tộc thú nhân nào, bộ lạc này tạo ra từ nhiều chủng tộc thú nhân.
Trong bộ lạc có thể thấy gấu khổng lồ, phong lang, mãnh hổ, sư tử vân vân. Bộ lạc này lúc ban đầu là vì mấy loài cùng chạy nạn với nhau mà ra, cuối cùng phát triển thành bộ lạc Tam Thạch bây giờ.
An Tư là phong lang, lắc mình biến thân, hắn lập tức đến trước mặt Bắc Vũ Đường, cúi thân thể xuống, để cô cưỡi lên lưng hắn. Các thú nhân khác cũng đều nằm sấp xuống, ánh mắt sáng ngời nhìn cô, bộ dáng chờ đợi cô lâm hạnh đó làm khoé môi cô giật giật.
Bắc Vũ Đường cuối cùng đi đến bên người một con gấu khổng lồ, ngồi trên vai hắn.
Đầu vai hắn rất rộng, dư chỗ ngồi.
Cô tới gần, làm gấu khổng lồ mừng như điên, mà các thú nhân khác lại vẻ mặt ảm đạm.
Gấu khổng lồ để cô ngồi trên vai nên đi cũng không quá nhanh, sợ làm giống cái nhỏ chịu xóc nảy.
Mỗi khi nghỉ ngơi, mấy thú nhân đều liên tục đưa đồ ăn nước uống cho cô, mỗi lần nhìn thấy cô ăn đồ mình đưa, họ đều rất vui vẻ.
Đi hai ngày, họ cuối cùng tiến vào lãnh thổ của bộ lạc Tam Thạch.
Bắc Vũ Đường ngồi trên vai gấu khổng lồ, từ xa đã nhìn thấy những ngôi nhà gỗ đứng lặng giữa các dãy núi. Mấy người họ rất nhanh đã đến cửa bộ lạc, vừa vào bộ lạc, mọi thú nhân đều ra khỏi phòng, một đám tiến lên vây xem Bắc Vũ Đường.
Cô có cảm giác mình trở thành động vật trong vườn bách thú, bị người ta vây xem.
"Giống cái này thật đẹp."
"Các ngươi xem, xem kìa, da cô ấy trắng thật, trắng quá, còn trắng hơn cả mây!"
"Thật muốn sờ cô ấy."
Thú nhân kia vừa nói xong, người xung quanh đều trừng hắn.
"Đừng doạ giống cái nhỏ!"
"Đúng đó, đúng đó, cô ấy mà sợ thì lột da ngươi!"
Mọi người cảnh cáo thì cảnh cáo, nhưng ánh mắt họ nhìn Bắc Vũ Đường đều khát vọng, muốn chạm giống cái nhỏ một chút, lại không dám, sợ doạ giống cái nhỏ.
Bắc Vũ Đường nhìn qua thú nhân xung quanh, đột nhiên ánh mắt cô bị một bóng dáng hấp dẫn, chỉ thấy một thân ảnh cao dài đứng ở nơi xa, hắn khác với những người khác, chỉ cao 1m9, so với các thú nhân khác, hắn có vẻ nhỏ gầy, thấp bé.
Hắn đứng trong góc, ánh mắt tò mò nhìn giống cái nhỏ bị mọi người vây xem. Cô thật sự giống như lời tộc nhân nói, thật nhỏ, thật gầy yếu, tựa như chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ vụn.
Khi Bắc Vũ Đường nhìn về phía hắn, hắn lập tức giật mình cúi đầu. Bộ dạng hắn quá khó coi, cô không muốn bộ dạng khó coi của hắn làm bẩn mắt cô, càng không muốn nhìn thấy giống cái nhỏ lộ ra ánh mắt ghét bỏ.
Viêm Mông cúi đầu, muốn ngẩng đầu, lại không dám.
Vừa rồi cô thật sự nhìn về phía mình phải không?
Viêm Mông có chút vui, nhưng nghĩ đến mình là người không được giống cái hoan nghênh nhất, đôi mắt hẹp dài xẹt qua nét ảm đạm.
Viêm Mông trộm nâng mắt, thấy giống cái nhỏ đã sớm nhìn đi nơi khác.
Nhất định vừa rồi cô không nhìn hắn.
Viêm Mông nhìn giống cái nhỏ bị thú nhân vây quanh, trong mắt tràn đầy khát vọng, khát vọng có thể giống họ, đi lên nhìn cô một cái, hoặc có thể được cô nhìn một cái, hắn đều cảm thấy cực kỳ thoả mãn.
Bắc Vũ Đường đã thu hồi ánh mắt từ khi Viêm Mông cúi đầu.
Giờ Bắc Vũ Đường bị một đám thú nhân vây quanh dẫn đến trước nhà gỗ của thủ lĩnh. Trước khi Bắc Vũ Đường lựa chọn bạn lữ, cô cần phải sống một mình một tháng.
Trong một tháng này, toàn bộ thú nhân trong tộc đều có quyền theo duổi cô. Giống cái có thể dựa vào một tháng này, quan sát những thú nhân trong bộ lạc, chọn một hoặc nhiều thú nhân làm bạn lữ của mình.
Kiếp trước, nguyên chủ chịu ảnh hưởng của chế độ một vợ một chồng, chỉ chọn An Tư làm chồng. An Tư là người có diện mạo anh tuấn nhất trong số các thú nhân, một tháng đó theo đuổi cô ấy cũng rất dụng tâm, cho nên đả động trái tim nguyên chủ.
Chỉ là Bắc Vũ Đường nhìn ra, diện mạo của An Tư thuộc về loại nhìn lần đầu thì cực kỳ đẹp, nhưng nhìn nhiều thì không dễ coi như Viêm Mông.
Ngũ quan Viêm Mông thâm thuý, có góc có cạnh, ánh nhìn đầu tiên khiến người ta cảm thấy cũng không xuất sắc, nhưng càng nhìn càng cảm thấy ngũ quan của hắn cực kỳ đẹp, giống như một loại rượu ngon, càng uống càng có hương vị.
Buổi đêm, Bắc Vũ Đường bị đưa đến một căn nhà gỗ nhỏ, đồ vật trong phòng đều đã được thú nhân trong bộ lạc chuẩn bị đầy đủ.
Ăn bữa tối phong phú xong, Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng có thể thoải mái dễ chịu lên giường ngủ.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường bị tiếng bước chân bên ngoài làm bừng tỉnh. Bước chân kia lúc sắp đến cửa lại biến mất.
Bắc Vũ Đường xuống giường, trời bên ngoài vẫn còn tờ mờ sáng, cả bộ lạc đều chìm trong sương mù trắng. Cô mở cửa gỗ, thì thấy được trước cửa đặt một quả trái cây.
Bắc Vũ Đường cầm trái cây trong tay, trái cây mới hái, mang theo sương sớm.
Cô nhìn xung quanh một lượt, không thấy bóng dáng thú nhân.
Chờ cô xoay người, một thân ảnh từ trong góc trộm nhìn ra, thấy Bắc Vũ Đường mang trái cây đi, khoé môi gợi lên một nụ cười tươi. Tâm tình hắn vui sướng rời đi, về nhà gỗ nhỏ của mình.
Trên đường gặp An Tư dậy sớm, An Tư đang chuẩn bị làm người thứ nhất đi qua đưa đồ ăn cho giống cái nhỏ, vừa lúc gặp Viêm Mông.
Tuy Viêm Mông không phải đối thủ của mình, nhưng xuất phát từ cẩn thận, hắn vẫn hỏi một câu.
"Ngươi vừa từ chỗ giống cái về?"
An Tư nhìn bộ dáng cao hứng phấn chấn của Viêm Mông, hắn cảnh giác.
Đối mặt với ánh mắt bất thiện của An Tư, Viêm Mông lắc đầu, sau đó trực tiếp đi mất.
An Tư vốn định truy hỏi, nhưng mà Viêm Mông đi quá nhanh. Hắn không muốn lãng phí thời gian trên người giống đực vô dụng này, nên xoay người đi về phía nhà gỗ của Bắc Vũ Đường.
Lúc này, Bắc Vũ Đường trong phòng đang cạy quả ra, trong trái cây có nước ngọt lành và thịt quả. Loại quả này là quả nãi, tất cả giống cái đều thích ăn quả này. Chỉ là loại quả này rất khó gặp, giống cái cũng không được ăn thường xuyên.
Đoán chừng sáng sớm hắn đã đi tìm về cho cô.
Người này là ai, Bắc Vũ Đường đã có suy đoán.
Chỉ chốc lát sau, Bắc Vũ Đường lại lần nữa nghe được bước chân, người nọ đứng ở cửa, chưa từng rời đi. Bắc Vũ Đường chẳng thèm để ý, ăn quả nãi xong thì bắt đầu tu luyện nội công tâm pháp Hàn Băng Chưởng.
Chờ đến khi trời bên ngoài sáng hẳn, Bắc Vũ Đường mới dừng tu luyện.
Vừa mở cửa ra, bên ngoài đã có một đám thú nhân, những thú nhân này cầm rất nhiều đồ, toàn là thịt! =.=
"Bắc, cái này cho em." An Tư phản ứng nhanh nhất, nháy mắt khi cô mở cửa đã ân cần nâng một miếng thịt đến trước mặt cô.
Các thú nhân khác không cam lòng tụt lại, sôi nổi đưa thịt đến trước mặt cô.
"Bắc, ăn của ta này!"
"Bắc, xin nhận lấy thịt của ta!"
......
Một đám thú nhân nhao nhao nói.
Bắc Vũ Đường nhận đồ ăn của họ, những thú nhân này mới vừa lòng rời đi.
Sau khi ra khỏi nhà gỗ, Bắc Vũ Đường đi dọc quanh bộ lạc, An Tư ân cần đi theo bên cô, phàm là thú nhân không có bạn lữ đều đi theo cô. Bắc Vũ Đường nhìn một hàng người, cạn lời.
Nếu lúc này cô cầm một quyển hướng dẫn du lịch trong tay, cô sẽ hoàn toàn giống hệt một hướng dẫn viên du lịch! Hướng dẫn viên du lịch Bắc dẫn theo một đám thú nhân, du lịch quanh bộ lạc hết một ngày.
Bắc Vũ Đường xoay người nói với thú nhân theo sau: "Các người đừng đi theo tôi nữa. Tôi chỉ muốn đi một mình."
Các thú nhân nghe vậy, lưu luyến không rời tản đi.
Chờ họ đi hết rồi, Bắc Vũ Đường mới chậm rì rì đi quanh bộ lạc. Cô tiếp thu trí nhớ của nguyên chủ, tất nhiên quen thuộc, chỉ cần nhìn qua là có thể nhớ ra.
Bắc Vũ Đường đi tới đi lui, đi đến nơi xa nhất bộ lạc, nơi này chỉ có một ngôi nhà gỗ. Quanh nhà gỗ này không còn ngôi nhà nào khác, tựa như nơi này cách ly khỏi bộ lạc.
Viêm Mông về thì nhìn thấy giống cái nhỏ đứng trước nhà hắn.
Hắn gần như không thể tin rằng mình có thể thấy giống cái nhỏ.
Cô vậy mà đứng trước cửa nhà hắn!
Viêm Mông vừa bước một chân ra lại lập tức thu về.
Bắc Vũ Đường chú ý phía sau có người, cô xoay người, thấy một bóng người trốn sau đại thụ.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua nơi hắn trốn, từ từ đi về phía đó.
Viêm Mông nghe được tiếng bước chân cách mình ngày càng gần, tim hắn không tự giác đập nhanh hơn.
Hắn đang khẩn trương, hắn đang sợ hãi!
Vày giây, lại xa xăm như một thế kỷ.
Thấy cô sắp đến trước mặt mình, sắp phát hiện sự tồn tại của mình, trái tim của Viêm Mông nhảy lên tận cổ họng.
Hắn nên làm gì bây giờ?
Giờ trốn à?
Vậy giống cái nhỏ có nghĩ hắn ghét cô không?
Nếu không đi, nhìn thấy giống đực nhỏ gầy như vậy, nhất định sẽ lộ ra ánh mắt khinh thường!
Nghĩ đến trong mắt cô sẽ xuất hiện sự khinh thường, khoé môi hắn gục xuống, sắc mặt trở nên ảm đạm.
Đáy lòng Viêm Mông suy nghĩ trăm điều, Bắc Vũ Đường đã chạy đến gốc cây hắn trốn.
Viêm Mông đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị ghét, nhưng mà hắn lại thấy giống cái nhỏ ngồi xổm xuống, hái toàn bộ hoa dại dưới thân cây rồi xoay người đi mất.
Viêm Mông ngơ ngác nhìn theo bóng cô rời đi, vừa rồi khi cô ngửi hương hoa, thích ý đến híp mắt, thật sự rất đẹp, còn đẹp hơn đoá hoa trong lòng cô.
Ánh mắt hắn vẫn luôn đuổi theo bóng dáng cô, đến tận khi bóng dáng ấy rời khỏi tầm mắt. Hắn mới từ sau cây đại thụ đi ra, cúi đầu nhìn những bông hoa, nở nụ cười sung sướng.
Cô không nhìn thấy hắn, thật tốt.
Chỉ là không biết vì sao, đáy lòng lại nhàn nhạt mất mát.
Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, ngoài phòng lại truyền đến tiếng bước chân.
Khi tới gần cửa gỗ, nó ngừng lại.
Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân lại xa dần.
Bắc Vũ Đường xuống giường, mở cửa gỗ ra nhìn thấy bên ngoài có hai loại đồ vật. Một là trái cây, nhưng không phải quả nãi như hôm qua, mà là từng viên quả màu đỏ, cỡ như long nhãn.
Những trrái cây nhỏ này đặt trên một cái lá lớn, Bắc Vũ Đường cầm một quả, để vào miệng, vị chua tràn ra, rất nhanh sau đó là hương vị ngọt lành.
Chua ngọt đan xen, kích thích đầu lưỡi, làm người ăn xong lại muốn ăn thêm.
Bắc Vũ Đường ôm lá cây đựng quả chua, lại ném một quả vào miệng.
Ngoài quả chua còn có một đoá hoa tươi, hoa này rõ ràng là hoa hôm qua cô hái.
Bắc Vũ Đường cầm hoa tươi và quả chua, tâm tình sung sướng đi vào phòng.
Viêm Mông luôn trốn trong góc tối nhìn trộm thấy Bắc Vũ Đường đều nhận, nở một nụ cười thoả mãn.
Những ngày sau đó, mỗi sáng sớm Bắc Vũ Đường đều sẽ nhận được đủ loại trái cây và hoa tươi. Hơn mười ngày đầu không lặp ngày nào, làm cô ăn hết một lượt trái cây ở dị thế, có loại ăn rất ngon, có loại không ngon.
Những trái cây không ngon, cô ăn một lần, sau này nó không bao giờ xuất hiện, ngược lại xuất hiện nhiều nhất là quả nãi và quả chua cô thích ăn.
Một tháng rất nhanh trôi qua, hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng, đối với toàn bộ thú nhân chưa có phối ngẫu trong bộ lạc Tam Thạch mà nói, hay đối với Bắc Vũ Đường mà nói, đều rất quan trọng.
Toàn bộ thú nhân của bộ lạc Tam Thạch đều có mặt, dù là nam nữ già trẻ, toàn bộ thú nhân đều tụ tập ở khu đất trống nằm ở trung tâm bộ lạc.
Bắc Vũ Đường mặc quần áo da thú, được hai thú nhân lớn tuổi trong bộ lạc đưa qua đám người.
Khi cô tới, thú nhân thành niên chưa có phối ngẫu đều kích động và khát vọng nhìn cô.
Khi cô đứng trên đài cao, phàm là thú nhân không có phối ngẫu đều chen chúc lên trước.
Viêm Mông vẫn luôn chen trong đàn thú không dám tiến lên. Vì hắn biết, dù hắn có chen lên, giống cái nhỏ cũng không chọn hắn.
"Viêm Mông, ngươi không có phối ngẫu, sao không đi qua?" Có thú nhân vị thành niên biết rõ còn cố hỏi.
Không đợi hắn mở miệng, một thú nhân đã trả lời thay hắn.
"Viêm Mông đi qua chỉ là cho đủ số lượng thôi. Hắn nhỏ bé như vậy, sao có thể bảo vệ được giống cái. Giống cái đương nhiên sẽ không chọn giống đực vô dụng như vậy. Các cô ấy đều thích giống đực như An Tư và Ngoã La kìa."
An Tư và Ngoã La là cao thủ số một số hai trong bộ lạc Tam Thạch, không ít giống cái đều ưu ái hai người này, chỉ là hai người đều không thích những giống cái đã sớm có phối ngẫu.
Giống đực như họ, đều thích phối ngẫu với giống cái chưa bao giờ phối ngẫu, mới thể hiện được thực lực của họ.
Viêm Mông nghe họ nói, hắn rất muốn nói cho họ, hắn có thể bảo vệ được giống cái.
Chỉ là hai người kia chẳng để ý hắn, rời đề tài đến vấn đề Bắc Vũ Đường sẽ chọn ai.
"Ngươi đoán xem lần này Bắc sẽ chọn ai? An Tư hay Ngoã La? Hoặc là lấy cả hai?"
"Không biết."
Bắc Vũ Đường vẫn luôn chú ý động tĩnh của Viêm Mông, thấy hắn chậm chạp không tiến lên, khẽ cau mày.
Lúc này, Vu sư trên đài đã ngâm xướng xong.
Vu sư đạm mạc nhìn cô, "Giờ cô có thể lựa chọn bất kỳ giống đực nào làm phối ngẫu của mình."
Người bộ lạc Sư Viêm rất kinh ngạc, họ cứ nghĩ cô sẽ chọn bộ lạc họ, dù sao những giống cái nhỏ trước đó đều lựa chọn họ. Nghe họ nói, cô tám chín phần mười cũng sẽ trở về, nào biết cô lại chọn bộ lạc Tam Thạch nhỏ yếu.
Cuối cùng, Bắc Vũ Đường đi theo bọn An Tư về bộ lạc Tam Thạch.
Trên đường, vì có thể nhanh chóng về bộ lạc, toàn bộ bọn họ đều hoá thành hình thú. Người bộ lạc Tam Thạch không giống các bộ lạc khác là bộ lạc của một chủng tộc thú nhân nào, bộ lạc này tạo ra từ nhiều chủng tộc thú nhân.
Trong bộ lạc có thể thấy gấu khổng lồ, phong lang, mãnh hổ, sư tử vân vân. Bộ lạc này lúc ban đầu là vì mấy loài cùng chạy nạn với nhau mà ra, cuối cùng phát triển thành bộ lạc Tam Thạch bây giờ.
An Tư là phong lang, lắc mình biến thân, hắn lập tức đến trước mặt Bắc Vũ Đường, cúi thân thể xuống, để cô cưỡi lên lưng hắn. Các thú nhân khác cũng đều nằm sấp xuống, ánh mắt sáng ngời nhìn cô, bộ dáng chờ đợi cô lâm hạnh đó làm khoé môi cô giật giật.
Bắc Vũ Đường cuối cùng đi đến bên người một con gấu khổng lồ, ngồi trên vai hắn.
Đầu vai hắn rất rộng, dư chỗ ngồi.
Cô tới gần, làm gấu khổng lồ mừng như điên, mà các thú nhân khác lại vẻ mặt ảm đạm.
Gấu khổng lồ để cô ngồi trên vai nên đi cũng không quá nhanh, sợ làm giống cái nhỏ chịu xóc nảy.
Mỗi khi nghỉ ngơi, mấy thú nhân đều liên tục đưa đồ ăn nước uống cho cô, mỗi lần nhìn thấy cô ăn đồ mình đưa, họ đều rất vui vẻ.
Đi hai ngày, họ cuối cùng tiến vào lãnh thổ của bộ lạc Tam Thạch.
Bắc Vũ Đường ngồi trên vai gấu khổng lồ, từ xa đã nhìn thấy những ngôi nhà gỗ đứng lặng giữa các dãy núi. Mấy người họ rất nhanh đã đến cửa bộ lạc, vừa vào bộ lạc, mọi thú nhân đều ra khỏi phòng, một đám tiến lên vây xem Bắc Vũ Đường.
Cô có cảm giác mình trở thành động vật trong vườn bách thú, bị người ta vây xem.
"Giống cái này thật đẹp."
"Các ngươi xem, xem kìa, da cô ấy trắng thật, trắng quá, còn trắng hơn cả mây!"
"Thật muốn sờ cô ấy."
Thú nhân kia vừa nói xong, người xung quanh đều trừng hắn.
"Đừng doạ giống cái nhỏ!"
"Đúng đó, đúng đó, cô ấy mà sợ thì lột da ngươi!"
Mọi người cảnh cáo thì cảnh cáo, nhưng ánh mắt họ nhìn Bắc Vũ Đường đều khát vọng, muốn chạm giống cái nhỏ một chút, lại không dám, sợ doạ giống cái nhỏ.
Bắc Vũ Đường nhìn qua thú nhân xung quanh, đột nhiên ánh mắt cô bị một bóng dáng hấp dẫn, chỉ thấy một thân ảnh cao dài đứng ở nơi xa, hắn khác với những người khác, chỉ cao 1m9, so với các thú nhân khác, hắn có vẻ nhỏ gầy, thấp bé.
Hắn đứng trong góc, ánh mắt tò mò nhìn giống cái nhỏ bị mọi người vây xem. Cô thật sự giống như lời tộc nhân nói, thật nhỏ, thật gầy yếu, tựa như chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ vụn.
Khi Bắc Vũ Đường nhìn về phía hắn, hắn lập tức giật mình cúi đầu. Bộ dạng hắn quá khó coi, cô không muốn bộ dạng khó coi của hắn làm bẩn mắt cô, càng không muốn nhìn thấy giống cái nhỏ lộ ra ánh mắt ghét bỏ.
Viêm Mông cúi đầu, muốn ngẩng đầu, lại không dám.
Vừa rồi cô thật sự nhìn về phía mình phải không?
Viêm Mông có chút vui, nhưng nghĩ đến mình là người không được giống cái hoan nghênh nhất, đôi mắt hẹp dài xẹt qua nét ảm đạm.
Viêm Mông trộm nâng mắt, thấy giống cái nhỏ đã sớm nhìn đi nơi khác.
Nhất định vừa rồi cô không nhìn hắn.
Viêm Mông nhìn giống cái nhỏ bị thú nhân vây quanh, trong mắt tràn đầy khát vọng, khát vọng có thể giống họ, đi lên nhìn cô một cái, hoặc có thể được cô nhìn một cái, hắn đều cảm thấy cực kỳ thoả mãn.
Bắc Vũ Đường đã thu hồi ánh mắt từ khi Viêm Mông cúi đầu.
Giờ Bắc Vũ Đường bị một đám thú nhân vây quanh dẫn đến trước nhà gỗ của thủ lĩnh. Trước khi Bắc Vũ Đường lựa chọn bạn lữ, cô cần phải sống một mình một tháng.
Trong một tháng này, toàn bộ thú nhân trong tộc đều có quyền theo duổi cô. Giống cái có thể dựa vào một tháng này, quan sát những thú nhân trong bộ lạc, chọn một hoặc nhiều thú nhân làm bạn lữ của mình.
Kiếp trước, nguyên chủ chịu ảnh hưởng của chế độ một vợ một chồng, chỉ chọn An Tư làm chồng. An Tư là người có diện mạo anh tuấn nhất trong số các thú nhân, một tháng đó theo đuổi cô ấy cũng rất dụng tâm, cho nên đả động trái tim nguyên chủ.
Chỉ là Bắc Vũ Đường nhìn ra, diện mạo của An Tư thuộc về loại nhìn lần đầu thì cực kỳ đẹp, nhưng nhìn nhiều thì không dễ coi như Viêm Mông.
Ngũ quan Viêm Mông thâm thuý, có góc có cạnh, ánh nhìn đầu tiên khiến người ta cảm thấy cũng không xuất sắc, nhưng càng nhìn càng cảm thấy ngũ quan của hắn cực kỳ đẹp, giống như một loại rượu ngon, càng uống càng có hương vị.
Buổi đêm, Bắc Vũ Đường bị đưa đến một căn nhà gỗ nhỏ, đồ vật trong phòng đều đã được thú nhân trong bộ lạc chuẩn bị đầy đủ.
Ăn bữa tối phong phú xong, Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng có thể thoải mái dễ chịu lên giường ngủ.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường bị tiếng bước chân bên ngoài làm bừng tỉnh. Bước chân kia lúc sắp đến cửa lại biến mất.
Bắc Vũ Đường xuống giường, trời bên ngoài vẫn còn tờ mờ sáng, cả bộ lạc đều chìm trong sương mù trắng. Cô mở cửa gỗ, thì thấy được trước cửa đặt một quả trái cây.
Bắc Vũ Đường cầm trái cây trong tay, trái cây mới hái, mang theo sương sớm.
Cô nhìn xung quanh một lượt, không thấy bóng dáng thú nhân.
Chờ cô xoay người, một thân ảnh từ trong góc trộm nhìn ra, thấy Bắc Vũ Đường mang trái cây đi, khoé môi gợi lên một nụ cười tươi. Tâm tình hắn vui sướng rời đi, về nhà gỗ nhỏ của mình.
Trên đường gặp An Tư dậy sớm, An Tư đang chuẩn bị làm người thứ nhất đi qua đưa đồ ăn cho giống cái nhỏ, vừa lúc gặp Viêm Mông.
Tuy Viêm Mông không phải đối thủ của mình, nhưng xuất phát từ cẩn thận, hắn vẫn hỏi một câu.
"Ngươi vừa từ chỗ giống cái về?"
An Tư nhìn bộ dáng cao hứng phấn chấn của Viêm Mông, hắn cảnh giác.
Đối mặt với ánh mắt bất thiện của An Tư, Viêm Mông lắc đầu, sau đó trực tiếp đi mất.
An Tư vốn định truy hỏi, nhưng mà Viêm Mông đi quá nhanh. Hắn không muốn lãng phí thời gian trên người giống đực vô dụng này, nên xoay người đi về phía nhà gỗ của Bắc Vũ Đường.
Lúc này, Bắc Vũ Đường trong phòng đang cạy quả ra, trong trái cây có nước ngọt lành và thịt quả. Loại quả này là quả nãi, tất cả giống cái đều thích ăn quả này. Chỉ là loại quả này rất khó gặp, giống cái cũng không được ăn thường xuyên.
Đoán chừng sáng sớm hắn đã đi tìm về cho cô.
Người này là ai, Bắc Vũ Đường đã có suy đoán.
Chỉ chốc lát sau, Bắc Vũ Đường lại lần nữa nghe được bước chân, người nọ đứng ở cửa, chưa từng rời đi. Bắc Vũ Đường chẳng thèm để ý, ăn quả nãi xong thì bắt đầu tu luyện nội công tâm pháp Hàn Băng Chưởng.
Chờ đến khi trời bên ngoài sáng hẳn, Bắc Vũ Đường mới dừng tu luyện.
Vừa mở cửa ra, bên ngoài đã có một đám thú nhân, những thú nhân này cầm rất nhiều đồ, toàn là thịt! =.=
"Bắc, cái này cho em." An Tư phản ứng nhanh nhất, nháy mắt khi cô mở cửa đã ân cần nâng một miếng thịt đến trước mặt cô.
Các thú nhân khác không cam lòng tụt lại, sôi nổi đưa thịt đến trước mặt cô.
"Bắc, ăn của ta này!"
"Bắc, xin nhận lấy thịt của ta!"
......
Một đám thú nhân nhao nhao nói.
Bắc Vũ Đường nhận đồ ăn của họ, những thú nhân này mới vừa lòng rời đi.
Sau khi ra khỏi nhà gỗ, Bắc Vũ Đường đi dọc quanh bộ lạc, An Tư ân cần đi theo bên cô, phàm là thú nhân không có bạn lữ đều đi theo cô. Bắc Vũ Đường nhìn một hàng người, cạn lời.
Nếu lúc này cô cầm một quyển hướng dẫn du lịch trong tay, cô sẽ hoàn toàn giống hệt một hướng dẫn viên du lịch! Hướng dẫn viên du lịch Bắc dẫn theo một đám thú nhân, du lịch quanh bộ lạc hết một ngày.
Bắc Vũ Đường xoay người nói với thú nhân theo sau: "Các người đừng đi theo tôi nữa. Tôi chỉ muốn đi một mình."
Các thú nhân nghe vậy, lưu luyến không rời tản đi.
Chờ họ đi hết rồi, Bắc Vũ Đường mới chậm rì rì đi quanh bộ lạc. Cô tiếp thu trí nhớ của nguyên chủ, tất nhiên quen thuộc, chỉ cần nhìn qua là có thể nhớ ra.
Bắc Vũ Đường đi tới đi lui, đi đến nơi xa nhất bộ lạc, nơi này chỉ có một ngôi nhà gỗ. Quanh nhà gỗ này không còn ngôi nhà nào khác, tựa như nơi này cách ly khỏi bộ lạc.
Viêm Mông về thì nhìn thấy giống cái nhỏ đứng trước nhà hắn.
Hắn gần như không thể tin rằng mình có thể thấy giống cái nhỏ.
Cô vậy mà đứng trước cửa nhà hắn!
Viêm Mông vừa bước một chân ra lại lập tức thu về.
Bắc Vũ Đường chú ý phía sau có người, cô xoay người, thấy một bóng người trốn sau đại thụ.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua nơi hắn trốn, từ từ đi về phía đó.
Viêm Mông nghe được tiếng bước chân cách mình ngày càng gần, tim hắn không tự giác đập nhanh hơn.
Hắn đang khẩn trương, hắn đang sợ hãi!
Vày giây, lại xa xăm như một thế kỷ.
Thấy cô sắp đến trước mặt mình, sắp phát hiện sự tồn tại của mình, trái tim của Viêm Mông nhảy lên tận cổ họng.
Hắn nên làm gì bây giờ?
Giờ trốn à?
Vậy giống cái nhỏ có nghĩ hắn ghét cô không?
Nếu không đi, nhìn thấy giống đực nhỏ gầy như vậy, nhất định sẽ lộ ra ánh mắt khinh thường!
Nghĩ đến trong mắt cô sẽ xuất hiện sự khinh thường, khoé môi hắn gục xuống, sắc mặt trở nên ảm đạm.
Đáy lòng Viêm Mông suy nghĩ trăm điều, Bắc Vũ Đường đã chạy đến gốc cây hắn trốn.
Viêm Mông đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị ghét, nhưng mà hắn lại thấy giống cái nhỏ ngồi xổm xuống, hái toàn bộ hoa dại dưới thân cây rồi xoay người đi mất.
Viêm Mông ngơ ngác nhìn theo bóng cô rời đi, vừa rồi khi cô ngửi hương hoa, thích ý đến híp mắt, thật sự rất đẹp, còn đẹp hơn đoá hoa trong lòng cô.
Ánh mắt hắn vẫn luôn đuổi theo bóng dáng cô, đến tận khi bóng dáng ấy rời khỏi tầm mắt. Hắn mới từ sau cây đại thụ đi ra, cúi đầu nhìn những bông hoa, nở nụ cười sung sướng.
Cô không nhìn thấy hắn, thật tốt.
Chỉ là không biết vì sao, đáy lòng lại nhàn nhạt mất mát.
Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, ngoài phòng lại truyền đến tiếng bước chân.
Khi tới gần cửa gỗ, nó ngừng lại.
Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân lại xa dần.
Bắc Vũ Đường xuống giường, mở cửa gỗ ra nhìn thấy bên ngoài có hai loại đồ vật. Một là trái cây, nhưng không phải quả nãi như hôm qua, mà là từng viên quả màu đỏ, cỡ như long nhãn.
Những trrái cây nhỏ này đặt trên một cái lá lớn, Bắc Vũ Đường cầm một quả, để vào miệng, vị chua tràn ra, rất nhanh sau đó là hương vị ngọt lành.
Chua ngọt đan xen, kích thích đầu lưỡi, làm người ăn xong lại muốn ăn thêm.
Bắc Vũ Đường ôm lá cây đựng quả chua, lại ném một quả vào miệng.
Ngoài quả chua còn có một đoá hoa tươi, hoa này rõ ràng là hoa hôm qua cô hái.
Bắc Vũ Đường cầm hoa tươi và quả chua, tâm tình sung sướng đi vào phòng.
Viêm Mông luôn trốn trong góc tối nhìn trộm thấy Bắc Vũ Đường đều nhận, nở một nụ cười thoả mãn.
Những ngày sau đó, mỗi sáng sớm Bắc Vũ Đường đều sẽ nhận được đủ loại trái cây và hoa tươi. Hơn mười ngày đầu không lặp ngày nào, làm cô ăn hết một lượt trái cây ở dị thế, có loại ăn rất ngon, có loại không ngon.
Những trái cây không ngon, cô ăn một lần, sau này nó không bao giờ xuất hiện, ngược lại xuất hiện nhiều nhất là quả nãi và quả chua cô thích ăn.
Một tháng rất nhanh trôi qua, hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng, đối với toàn bộ thú nhân chưa có phối ngẫu trong bộ lạc Tam Thạch mà nói, hay đối với Bắc Vũ Đường mà nói, đều rất quan trọng.
Toàn bộ thú nhân của bộ lạc Tam Thạch đều có mặt, dù là nam nữ già trẻ, toàn bộ thú nhân đều tụ tập ở khu đất trống nằm ở trung tâm bộ lạc.
Bắc Vũ Đường mặc quần áo da thú, được hai thú nhân lớn tuổi trong bộ lạc đưa qua đám người.
Khi cô tới, thú nhân thành niên chưa có phối ngẫu đều kích động và khát vọng nhìn cô.
Khi cô đứng trên đài cao, phàm là thú nhân không có phối ngẫu đều chen chúc lên trước.
Viêm Mông vẫn luôn chen trong đàn thú không dám tiến lên. Vì hắn biết, dù hắn có chen lên, giống cái nhỏ cũng không chọn hắn.
"Viêm Mông, ngươi không có phối ngẫu, sao không đi qua?" Có thú nhân vị thành niên biết rõ còn cố hỏi.
Không đợi hắn mở miệng, một thú nhân đã trả lời thay hắn.
"Viêm Mông đi qua chỉ là cho đủ số lượng thôi. Hắn nhỏ bé như vậy, sao có thể bảo vệ được giống cái. Giống cái đương nhiên sẽ không chọn giống đực vô dụng như vậy. Các cô ấy đều thích giống đực như An Tư và Ngoã La kìa."
An Tư và Ngoã La là cao thủ số một số hai trong bộ lạc Tam Thạch, không ít giống cái đều ưu ái hai người này, chỉ là hai người đều không thích những giống cái đã sớm có phối ngẫu.
Giống đực như họ, đều thích phối ngẫu với giống cái chưa bao giờ phối ngẫu, mới thể hiện được thực lực của họ.
Viêm Mông nghe họ nói, hắn rất muốn nói cho họ, hắn có thể bảo vệ được giống cái.
Chỉ là hai người kia chẳng để ý hắn, rời đề tài đến vấn đề Bắc Vũ Đường sẽ chọn ai.
"Ngươi đoán xem lần này Bắc sẽ chọn ai? An Tư hay Ngoã La? Hoặc là lấy cả hai?"
"Không biết."
Bắc Vũ Đường vẫn luôn chú ý động tĩnh của Viêm Mông, thấy hắn chậm chạp không tiến lên, khẽ cau mày.
Lúc này, Vu sư trên đài đã ngâm xướng xong.
Vu sư đạm mạc nhìn cô, "Giờ cô có thể lựa chọn bất kỳ giống đực nào làm phối ngẫu của mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.