Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Chương 104: Boss là gian thần (6)
Vân Phi Mặc
06/11/2020
Editor: Bạch Diệp Thảo
Bắc Vũ Đường trở về thì thấy ba người Lôi Thiên đang bất an đi đi lại lại trong phòng, thấy nàng thì lập tức tiến lên đón.
"Sao rồi? Bọn họ không làm gì tỷ chứ?" Lôi Thiên vội vàng hỏi.
Tiểu Mạch Nhi và Tiểu Đồng cũng lo lắng nhìn nàng.
"Ta không sao." Bắc Vũ Đường sờ đầu hai đứa nhóc, hỏi Lôi Thiên: "Bên mấy người có xảy ra chuyện gì không?"
"Chúng ta không sao."
"Vậy là tốt rồi. Một tháng tới chúng ta sẽ ở lại đây. Nhớ là không được đi loạn, cũng không được nói linh tinh, có một số đồ vật không thể chạm vào, biết chưa?" Bắc Vũ Đường không yên tâm dặn dò.
"Vâng."
"Cô cô, chúng ta thật sự phải ở lại đây sao?" Tiểu Mạch Nhi chớp đôi mắt đen to tròn hỏi.
"Đúng vậy. Nơi này đẹp như vậy, con không thích sao?"
"Đẹp thì đẹp, nhưng cảm giác rất không thoải mái. Người ở đây đều lạnh lùng, nhìn có chút doạ người." Tiểu Mạch Nhi thành thật phun tào.
Bắc Vũ Đường gật đầu đồng tình, đúng thế thật.
Chủ tử thế nào thì hạ nhân thế đó. Những hạ nhân này có tác phong hành sự thực sự giống chủ tử của họ.
Bắc Vũ Đường nhớ đến Tả Thần, tim đập nhanh hơn.
Y không nhận ra mình.
Nhưng mà, như vậy cũng tốt, đỡ phải đến lúc nàng rời đi, chỉ còn lại y bi thương.
Cái gì cũng không biết, vậy thì sẽ không đau.
Sâu trong đáy mắt Bắc Vũ Đường xẹt qua nét ảm đạm.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường ôm theo hòm thuốc vào trúc viên, thấy y ngồi trên xe lăn, tay cầm một quyển sách. Bắc Vũ Đường lẳng lặng nhìn y, có phần không đành lòng quấy rầy sự thanh tịnh này.
Thị đồng nhìn nàng một cái, vẫn chưa nhắc nhở, càng không nhắc, chỉ coi là nàng không tồn tại.
Bắc Vũ Đường đi lên trước, ho nhẹ một tiếng, "Đại nhân."
Tả Thần chậm rì rì buông quyển sách xuống, ngước mắt nhìn nàng một cái, "Bắt đầu đi."
Bắc Vũ Đường ngồi xổm xuống, ngửa đầu nói với y: "Hiện giờ ta muốn kiểm tra hai chân của ngài trước, nếu thấy không khỏe phải nói ngay. Ta bắt đầu đây."
Tay nàng nhéo cẳng chân y, hỏi: "Có cảm giác không?"
"Không."
"Vậy thì sao?" Bắc Vũ Đường tăng lực lên.
"Không."
Đến tận khi Bắc Vũ Đường dùng hết sức rồi, y vẫn không cảm nhận được đau đớn, Bắc Vũ Đường đành từ bỏ. Nàng chuyển vị trí, làm một lượt giống như với cẳng chân, y vẫn không cảm giác được gì.
Bắc Vũ Đường lấy một cái búa nhỏ trong hòm thuốc ra, đang định gõ lên đầu gối y, thị đồng bên cạnh thấy vậy thì vội ngăn cản: "Ngươi định làm gì?"
Nhìn hắn khẩn trương, Bắc Vũ Đường cười giải thích: "Ngươi yên tâm, ta chỉ kiểm tra tình huống chân của đại nhân nhà ngươi thôi. Cái búa này chỉ nhẹ gõ, không dùng sức. Nào có ai muốn hại người mà lại trắng trợn như vậy chứ, vậy chẳng phải tìm chết sao."
Thị đồng còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn đại nhân ra hiệu ngăn cản, lập tức ngậm miệng lại.
"Bắt đầu đi." Tả Thần lãnh đạm nói.
"Lực đạo của ta sẽ tăng dần, nếu ngài cảm thấy đau, hoặc có cảm giác, nhất định phải nói cho ta." Bắc Vũ Đường dặn dò.
"Ừ."
Bắc Vũ Đường nhẹ gõ thử trước một chút, "Đau không?"
"Tiếp tục." Tả Thần lạnh lùng ném ra hai chữ.
"Vậy thì sao?"
Tả Thần không để ý đến nàng, Bắc Vũ Đường nháy mắt đã hiểu, xuống tay cũng mạnh hơn vài phần.
Mãi đến khi Bắc Vũ Đường dùng đến giới hạn lực có thể thừa nhận, chân y vẫn không phản ứng, cái này làm Bắc Vũ Đường nhăn chặt mày.
Tình huống của y tệ hơn suy nghĩ của nàng rất nhiều.
"Có phải ngài dùng nội lực bức toàn bộ độc tố xuống hai chân khiến hai chân tàn tật không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Tả Thần chỉ cười không nói.
Bắc Vũ Đường lại hiểu.
"Ngài hẳn là biết độc gì? Nói cho ta, cũng miễn ta mất thời gian không cần thiết." Bắc Vũ Đường tiếp tục nói.
"Thất nhật tiếu."
Bắc Vũ Đường sửng sốt, độc này nàng biết.
Là một loại kỳ độc, người trúng độc chỉ còn bảy ngày để sống.
Trong bảy ngày này, mỗi ngày sẽ cười một canh giờ, chờ đến ngày thứ bảy thì cười mãi không ngừng, đến tận khi tuyệt khí bỏ mình. (Đây chính là chết vì cười trong truyền thuyết.)
Chỉ có Thiên Cơ Môn mới có giải dược của "Thất nhật tiếu", chỉ tiếc Thiên Cơ Môn đã diệt vong hơn ba mươi năm về trước. Giải dược của "Thất nhật tiếu" cũng vì vậy mà biến mất, người trên giang hồ nắm giữ "Thất nhật tiếu" cũng rất ít.
Bắc Vũ Đường đi vào thế giới này, dọc đường trừ trị bệnh cứu người, đồng thời cũng thu thập các loại độc dược, mà "Thất nhật tiếu" thì nàng cũng biết một vài.
Nàng nhớ rõ chân Tả Thần không dùng được từ năm y mười tuổi, nói cách khác là tại mười ba năm trước, y đã trúng "Thất nhật tiếu". Lúc ấy hẳn là mời một cao thủ võ lâm nội lực thâm hậu bức độc xuống hai chân, mà nhiều năm như vậy y cũng dùng nội lực áp chế độc tố này.
Hai chân bị độc tố ăn mòn mười ba năm, tình hình rất xấu, dù giải được, chỉ sợ cả đời cũng không thể đi lại.
Vốn là nam tử phong quang tễ nguyệt, lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Y vốn người đỉnh thiên lập địa, sáng ngang với trời, lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Tưởng tượng đến đây, Bắc Vũ Đường cảm thấy nghẹn khuất muốn chết.
"Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngài." Ánh mắt Bắc Vũ Đường sáng quắc nhìn y, kiên định dị thường.
Tả Thần nhìn ánh mắt kiên định của nàng, thậm chí từ sâu trong đôi mắt ấy thấy được một cảm xúc khiến y khó hiểu, không biết là ánh mắt của nàng quá chấp nhất, hay là lời nàng nói khiến y xúc động, y vậy mà lại có dục vọng muốn biết dung mạo thật sự của nàng.
Bắc Vũ Đường rời khỏi trúc viên rồi, bắt đầu nghiên cứu giải dược "Thất nhật tiếu".
Giải độc là bước đầu tiên, chỉ có giải độc được rồi, mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
Bắc Vũ Đường nhốt chính mình trong nhà, mỗi ngày dóc lòng nghiên cứu, trừ thời gian ngủ, còn lại nàng đều ở trong phòng.
Cùng lúc đó, tại phủ đệ của Đại Lý Tự Thiếu Khanh, một nữ tử kiều mị đang thoải mái nằm trong hoa viên, hưởng thụ đám thị nữ hầu hạ.
Đúng lúc này, trong đầu nữ tử vang lên âm thanh của hệ thống tà ác.
[Số 007, vừa kiểm tra đo lượng năng lượng của vị diện này, dường như đã phát sinh biến động.]
"Có ý gì?" Lý Mộng Mộng hơi nhăn mày.
[Chờ một lát, để bổn hệ thống xác nhận lại căn nguyên năng lượng.]
[10, 9, 8, 7,...... Xác nhận xong.]
[Căn cứ vào thông tin mới nhất mà hệ thống xác nhận được, căn nguyên năng lượng của vị diện này đã chuyển từ trên người Bắc Vũ Đường sang một người khác.]
"Tại sao lại như vậy?" Mày Lý Mộng Mộng nhăn chặt, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Từ lúc ả làm nhiệm vụ đến giờ, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống như vậy.
[Trước mắt không thể dò xét, có lẽ là tỷ lệ ngoài ý muốn. Cũng từng có nhiệm vụ giả gặp tình huống tương tự, chỉ là xác suất rất nhỏ.]
"Xem ra là ta trúng thưởng." Lý Mộng Mộng không để bụng lắm.
Căn nguyên năng lượng của vị diện này dù ở trên người ai đi chăng nữa, cuối cùng đều sẽ trở thành của ả.
"Hiện tại đổi đến trên người ai?"
[Tả Thần.]
"Tả Thần?" Lý Mộng Mộng hơi kinh ngạc.
Tả Thần, còn không phải đối thủ một mất một còn của Lý Nghị Hồng, cũng là Boss phản diện của vị diện này, chỉ là mạng của Boss phản diện này rất ngắn, năm năm sau sẽ chết.
Căn nguyên của thế giới, vốn không nên xuất hiện trên một kẻ đoản mệnh, trừ khi người này xuất hiện biến cố, thay đổi mệnh cách của y. Có thể làm Boss phản diện, đều là những kẻ có khí vận cực kỳ cường hãn.
Xem ra mệnh cách của y thay đổi, cũng khiến căn nguyên thế giới chuyển dời toàn bộ lên người y.
Toàn bộ những gì ả làm lúc trước đều trở thành uổng công.
Ả vốn định chờ một thời gian nữa là có thể rời khỏi vị diện này, xem ra giờ phải chậm lại.
[Nhiệm vụ giả số 007, kế tiếp cô cần công lược Boss phản diện Tả Thần, cướp căn nguyên năng lượng trên người y. Chúc cô may mắn.]
Lý Mộng Mộng ngồi dậy, hỏi thị nữ bên cạnh: "Trong thành gần đây có xảy ra chuyện gì không?"
"Hồi phu nhân, trong thành không có đại sự gì. Điều duy nhất đáng nhắc đến là hoàng bảng thỉnh đại phu của Tả thụ phụ có người bóc."
Đôi mắt Lý Mộng Mộng tức khắc sáng ngời.
Chỉ sợ là vị bóc hoàng bảng kia chính là người khiến căn nguyên thế giới thay đổi.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của ả.
"Có biết là ai không?" Lý Mộng Mộng truy vấn.
"Dường như là một nữ tử, cái khác thì không rõ lắm. Nếu không, nô tỳ sẽ ra ngoài tìm hiểu." Tỳ nữ bên người thấy ả có hứng thú với chuyện này, cơ linh nói.
"Đi đi."
"Vâng." Tỳ nữ kia vội rời đi.
Lý Mộng Mộng nói với hệ thống: "Truyền tin tức của Tả Thần cho ta."
[Nhiệm vụ giả số 007 chờ một lát.]
[Tin tức đang truyền tống.]
Một lát sau, trong đầu Lý Mộng Mộng hiện lên toàn bộ những chuyện về Tả Thần từ nhỏ đến lớn.
Sau khi hiểu biết rõ ràng, Lý Mộng Mộng nở nụ cười ý vị thâm trường.
"Thật không ngờ sau lưng y còn có thế lực lớn như vậy. Vốn tưởng chỉ là oai phong một cõi trên triều đình mà thôi, không ngờ trên giang hồ cũng lợi hại như thế. Thật phù hợp với thân phận vai ác của y."
Lý Mộng Mộng nhìn tin tức, dung nhan kia khiến ả càng lúc càng hứng thú.
Yêu đương với mỹ nam như thế khiến ả vô cùng vui vẻ.
Diện mạo của y ngon miệng hơn Lý Nghị Hồng nhiều, dù là khí chất hay diện mạo, quả thực là khác nhau một trời một vực.
Vốn còn định mang thai, chờ đến lúc bà thím già của Lý Nghị Hồng đến thì cho một kích, giờ xem ra không cần rồi. Mang thai mà đi công lược Tả Thần thì không phải ý kiến hay.
May mà mình chưa dùng đan dựng tử.
Muốn công lược y, bước đầu phải khiến y chú ý.
Vậy chuyến du hồ nửa tháng sau là thời cơ tốt nhất. Căn cứ theo cốt truyện, y sẽ cùng bạn du hồ.
- Tả phủ-
Trong trúc ốc, một ảnh vệ quỳ gối.
"Chủ tử, đây là toàn bộ tư liệu thuộc hạ điều tra được, trong đó còn tìm được một bí mật của Lý Thiếu Khanh."
Thị đồng tiếp nhận báo cáo trong tay ảnh vệ, dâng cho Tả Thần.
Tả Thần mở ra đọc, bên môi ngâm nụ cười lạnh.
"Quả nhiên là vật họp theo loài. Một đám đều ra vẻ đạo mạo."
Tả Thần ném bản báo cáo sang một bên, đáy mắt hiện lên nét chán ghét.
Thị đồng ở bên rất kinh ngạc, phải biết đại nhân chưa từng bị một chuyện gì tác động đến cảm xúc.
Không biết vị Lý Thiếu Khanh kia đã làm gì mà khiến đại nhân chán ghét như thế.
"Thu hồi toàn bộ người giám thị Bắc Vũ Đường đi."
Thị đồng không nhịn được nói: "Đại nhân, chỉ sợ không ổn. Nếu nàng ta nổi tâm tư gì, vậy chẳng phải......"
"Nàng sẽ không."
Nghe giọng nói chắc chắn của y, thị đồng kinh ngạc trong lòng.
Mới chỉ nửa tháng mà thôi, đại nhân đã tin nàng.
Nữ nhân kia đến kinh thành cũng không phải vì y mà tới, mà là vì báo thù.
Nàng đang muốn lợi dụng y báo thù giúp nàng.
Tả Thần đã sớm đoán được nàng có ý đồ khác, hôm nay đọc được tư liệu, đã xác nhận suy đoán lúc trước của y.
Nếu nàng thật sự có thể giải độc giúp y, y cũng không ngại thu thập tên Lý Nghị Hồng đạo mạo ngụy quân tử kia giúp nàng.
"Phong tỏa tin tức về nàng, chớ để Lý Nghị Hồng hoặc những kẻ khác biết thân phận của nàng." Tả Thần phân phó.
"Tuân lệnh."
"Hiện tại nàng đang làm gì?" Tả Thần hỏi.
"Bẩm chủ tử, Bắc cô nương vẫn luôn thử độc."
Tả Thần phất tay với ảnh vệ, ảnh vệ yên lặng rời đi.
Thời gian dần trôi đi, quá trình nghiên cứu giải độc của Bắc Vũ Đường gặp bình cảnh, cả người chìm trong sự nôn nóng.
"Rốt cuộc là sai ở bước nào rồi."
"Rốt cuộc là sai ở bước nào rồi."
......
Người bên ngoài nghe được người trong phòng không ngừng lặp lại câu này.
Thị đồng đẩy xe lăn tới cửa, gõ cửa, nói với người trong phòng: "Bắc cô nương, mau mở cửa, đại nhân nhà chúng ta tới."
Bắc Vũ Đường căn bản không để ý tới.
Không, chính xác mà nói là không nghe được.
Thị đồng thấy nàng không có đồng tĩnh, hừ lạnh một tiếng.
Bắc đại phu này thật là quá càn rỡ!
Còn chưa giải được độc cho đại nhân nhà hắn đã kiêu ngạo như thế, vậy nếu giải được chẳng lẽ sẽ ngồi lên đầu chủ tử nhà hắn à.
Thị đồng không biết rằng ý tưởng hôm nay của gã, sau này sẽ trở thành sự thật.
"Bắc cô nương, ta......"
"Câm miệng!"
Một tiếng rống giận đột nhiên vang lên, khiến thị đồng ở ngoài sợ ngậm miệng lại.
"Đại nhân, ngài xem nàng ta kiêu ngạo chưa kìa." Thị đồng quay đầu đã cáo trạng.
Tả Thần nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, hờ hững thu hồi ánh mắt.
"Đi thôi."
Thị đồng nghẹn một bụng tức mà không có chỗ phát, chỉ có thể hung hăng trừng cánh cửa một cái, đẩy Tả Thần ngồi xe lăn rời đi.
Nhưng mà bọn họ không biết rằng người trong phòng gầm lên giận dữ không phải với họ.
Tình huống là như sau......
Đang lúc Bắc Vũ Đường vội vàng đi đi lại lại trong phòng, cả người chìm trong điên cuồng.
Âm thanh của hệ thống luôn là "không mời tự tới".
[Đinh, vì giải trừ phiền nhiễu cho ký chủ, hệ thống quân đã online.]
[Thân, cô có phiền não gì không? Có buồn bực gì không? Không cần lo lắng, bổn hệ thống ở đây để giải quyết giúp cô. Chỉ cần 9,9 tiền phí thôi, không sai, chỉ cần 9,9. Tuyệt đối ưu đãi, tuyệt đối là lợi ích thực tế. 9,9 thôi. Cô mua cũng không có hại, cô mua cũng không mắc mưu. Cô......]
"Câm miệng!" Bắc Vũ Đường không thể nhịn được nữa mà rít gào thành tiếng.
Hệ thống quân: [Tất......]
"Cậu TMD có thể biến mất cho bà đây không hả!" Bắc Vũ Đường phát điên cả giận nói.
Ôi mẹ con ới, ký chủ nổi bão rồi!
[Ký chủ, cô nói tục!] Mỗ hệ thống nhỏ nhẹ nhắc nhở.
"Cậu có thể cút xéo!"
Hệ thống quân:......
Bắc Vũ Đường hít sâu một hơi, vỗ trán.
Đáy lòng cô không ngừng tự nhủ bình tĩnh, bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Một lát sau, Bắc Vũ Đường khôi phục bình tĩnh, không còn nôn nóng bất an như lúc trước.
Bắc Vũ Đường nhìn những tác phẩm thất bại trước mặt, nhắm mắt nhớ lại phối phương và quá trình chế tác lúc trước, bắt đầu so từng cái. Vô số hình ảnh lướt qua cực nhanh trong đầu.
Nửa nén hương sau, Bắc Vũ Đường lại mở mắt ra.
Nàng nhanh chóng lấy nguyên liệu trên bàn, bắt đầu phối lại.
Một ngày, hai ngày, ba ngày......
Ngoài phòng, thị đồng hô: "Nhắc cho ngươi một tiếng, ngươi còn hai ngày."
Bắc Vũ Đường trở về thì thấy ba người Lôi Thiên đang bất an đi đi lại lại trong phòng, thấy nàng thì lập tức tiến lên đón.
"Sao rồi? Bọn họ không làm gì tỷ chứ?" Lôi Thiên vội vàng hỏi.
Tiểu Mạch Nhi và Tiểu Đồng cũng lo lắng nhìn nàng.
"Ta không sao." Bắc Vũ Đường sờ đầu hai đứa nhóc, hỏi Lôi Thiên: "Bên mấy người có xảy ra chuyện gì không?"
"Chúng ta không sao."
"Vậy là tốt rồi. Một tháng tới chúng ta sẽ ở lại đây. Nhớ là không được đi loạn, cũng không được nói linh tinh, có một số đồ vật không thể chạm vào, biết chưa?" Bắc Vũ Đường không yên tâm dặn dò.
"Vâng."
"Cô cô, chúng ta thật sự phải ở lại đây sao?" Tiểu Mạch Nhi chớp đôi mắt đen to tròn hỏi.
"Đúng vậy. Nơi này đẹp như vậy, con không thích sao?"
"Đẹp thì đẹp, nhưng cảm giác rất không thoải mái. Người ở đây đều lạnh lùng, nhìn có chút doạ người." Tiểu Mạch Nhi thành thật phun tào.
Bắc Vũ Đường gật đầu đồng tình, đúng thế thật.
Chủ tử thế nào thì hạ nhân thế đó. Những hạ nhân này có tác phong hành sự thực sự giống chủ tử của họ.
Bắc Vũ Đường nhớ đến Tả Thần, tim đập nhanh hơn.
Y không nhận ra mình.
Nhưng mà, như vậy cũng tốt, đỡ phải đến lúc nàng rời đi, chỉ còn lại y bi thương.
Cái gì cũng không biết, vậy thì sẽ không đau.
Sâu trong đáy mắt Bắc Vũ Đường xẹt qua nét ảm đạm.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường ôm theo hòm thuốc vào trúc viên, thấy y ngồi trên xe lăn, tay cầm một quyển sách. Bắc Vũ Đường lẳng lặng nhìn y, có phần không đành lòng quấy rầy sự thanh tịnh này.
Thị đồng nhìn nàng một cái, vẫn chưa nhắc nhở, càng không nhắc, chỉ coi là nàng không tồn tại.
Bắc Vũ Đường đi lên trước, ho nhẹ một tiếng, "Đại nhân."
Tả Thần chậm rì rì buông quyển sách xuống, ngước mắt nhìn nàng một cái, "Bắt đầu đi."
Bắc Vũ Đường ngồi xổm xuống, ngửa đầu nói với y: "Hiện giờ ta muốn kiểm tra hai chân của ngài trước, nếu thấy không khỏe phải nói ngay. Ta bắt đầu đây."
Tay nàng nhéo cẳng chân y, hỏi: "Có cảm giác không?"
"Không."
"Vậy thì sao?" Bắc Vũ Đường tăng lực lên.
"Không."
Đến tận khi Bắc Vũ Đường dùng hết sức rồi, y vẫn không cảm nhận được đau đớn, Bắc Vũ Đường đành từ bỏ. Nàng chuyển vị trí, làm một lượt giống như với cẳng chân, y vẫn không cảm giác được gì.
Bắc Vũ Đường lấy một cái búa nhỏ trong hòm thuốc ra, đang định gõ lên đầu gối y, thị đồng bên cạnh thấy vậy thì vội ngăn cản: "Ngươi định làm gì?"
Nhìn hắn khẩn trương, Bắc Vũ Đường cười giải thích: "Ngươi yên tâm, ta chỉ kiểm tra tình huống chân của đại nhân nhà ngươi thôi. Cái búa này chỉ nhẹ gõ, không dùng sức. Nào có ai muốn hại người mà lại trắng trợn như vậy chứ, vậy chẳng phải tìm chết sao."
Thị đồng còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn đại nhân ra hiệu ngăn cản, lập tức ngậm miệng lại.
"Bắt đầu đi." Tả Thần lãnh đạm nói.
"Lực đạo của ta sẽ tăng dần, nếu ngài cảm thấy đau, hoặc có cảm giác, nhất định phải nói cho ta." Bắc Vũ Đường dặn dò.
"Ừ."
Bắc Vũ Đường nhẹ gõ thử trước một chút, "Đau không?"
"Tiếp tục." Tả Thần lạnh lùng ném ra hai chữ.
"Vậy thì sao?"
Tả Thần không để ý đến nàng, Bắc Vũ Đường nháy mắt đã hiểu, xuống tay cũng mạnh hơn vài phần.
Mãi đến khi Bắc Vũ Đường dùng đến giới hạn lực có thể thừa nhận, chân y vẫn không phản ứng, cái này làm Bắc Vũ Đường nhăn chặt mày.
Tình huống của y tệ hơn suy nghĩ của nàng rất nhiều.
"Có phải ngài dùng nội lực bức toàn bộ độc tố xuống hai chân khiến hai chân tàn tật không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Tả Thần chỉ cười không nói.
Bắc Vũ Đường lại hiểu.
"Ngài hẳn là biết độc gì? Nói cho ta, cũng miễn ta mất thời gian không cần thiết." Bắc Vũ Đường tiếp tục nói.
"Thất nhật tiếu."
Bắc Vũ Đường sửng sốt, độc này nàng biết.
Là một loại kỳ độc, người trúng độc chỉ còn bảy ngày để sống.
Trong bảy ngày này, mỗi ngày sẽ cười một canh giờ, chờ đến ngày thứ bảy thì cười mãi không ngừng, đến tận khi tuyệt khí bỏ mình. (Đây chính là chết vì cười trong truyền thuyết.)
Chỉ có Thiên Cơ Môn mới có giải dược của "Thất nhật tiếu", chỉ tiếc Thiên Cơ Môn đã diệt vong hơn ba mươi năm về trước. Giải dược của "Thất nhật tiếu" cũng vì vậy mà biến mất, người trên giang hồ nắm giữ "Thất nhật tiếu" cũng rất ít.
Bắc Vũ Đường đi vào thế giới này, dọc đường trừ trị bệnh cứu người, đồng thời cũng thu thập các loại độc dược, mà "Thất nhật tiếu" thì nàng cũng biết một vài.
Nàng nhớ rõ chân Tả Thần không dùng được từ năm y mười tuổi, nói cách khác là tại mười ba năm trước, y đã trúng "Thất nhật tiếu". Lúc ấy hẳn là mời một cao thủ võ lâm nội lực thâm hậu bức độc xuống hai chân, mà nhiều năm như vậy y cũng dùng nội lực áp chế độc tố này.
Hai chân bị độc tố ăn mòn mười ba năm, tình hình rất xấu, dù giải được, chỉ sợ cả đời cũng không thể đi lại.
Vốn là nam tử phong quang tễ nguyệt, lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Y vốn người đỉnh thiên lập địa, sáng ngang với trời, lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Tưởng tượng đến đây, Bắc Vũ Đường cảm thấy nghẹn khuất muốn chết.
"Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngài." Ánh mắt Bắc Vũ Đường sáng quắc nhìn y, kiên định dị thường.
Tả Thần nhìn ánh mắt kiên định của nàng, thậm chí từ sâu trong đôi mắt ấy thấy được một cảm xúc khiến y khó hiểu, không biết là ánh mắt của nàng quá chấp nhất, hay là lời nàng nói khiến y xúc động, y vậy mà lại có dục vọng muốn biết dung mạo thật sự của nàng.
Bắc Vũ Đường rời khỏi trúc viên rồi, bắt đầu nghiên cứu giải dược "Thất nhật tiếu".
Giải độc là bước đầu tiên, chỉ có giải độc được rồi, mới có thể tiến hành bước tiếp theo.
Bắc Vũ Đường nhốt chính mình trong nhà, mỗi ngày dóc lòng nghiên cứu, trừ thời gian ngủ, còn lại nàng đều ở trong phòng.
Cùng lúc đó, tại phủ đệ của Đại Lý Tự Thiếu Khanh, một nữ tử kiều mị đang thoải mái nằm trong hoa viên, hưởng thụ đám thị nữ hầu hạ.
Đúng lúc này, trong đầu nữ tử vang lên âm thanh của hệ thống tà ác.
[Số 007, vừa kiểm tra đo lượng năng lượng của vị diện này, dường như đã phát sinh biến động.]
"Có ý gì?" Lý Mộng Mộng hơi nhăn mày.
[Chờ một lát, để bổn hệ thống xác nhận lại căn nguyên năng lượng.]
[10, 9, 8, 7,...... Xác nhận xong.]
[Căn cứ vào thông tin mới nhất mà hệ thống xác nhận được, căn nguyên năng lượng của vị diện này đã chuyển từ trên người Bắc Vũ Đường sang một người khác.]
"Tại sao lại như vậy?" Mày Lý Mộng Mộng nhăn chặt, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Từ lúc ả làm nhiệm vụ đến giờ, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống như vậy.
[Trước mắt không thể dò xét, có lẽ là tỷ lệ ngoài ý muốn. Cũng từng có nhiệm vụ giả gặp tình huống tương tự, chỉ là xác suất rất nhỏ.]
"Xem ra là ta trúng thưởng." Lý Mộng Mộng không để bụng lắm.
Căn nguyên năng lượng của vị diện này dù ở trên người ai đi chăng nữa, cuối cùng đều sẽ trở thành của ả.
"Hiện tại đổi đến trên người ai?"
[Tả Thần.]
"Tả Thần?" Lý Mộng Mộng hơi kinh ngạc.
Tả Thần, còn không phải đối thủ một mất một còn của Lý Nghị Hồng, cũng là Boss phản diện của vị diện này, chỉ là mạng của Boss phản diện này rất ngắn, năm năm sau sẽ chết.
Căn nguyên của thế giới, vốn không nên xuất hiện trên một kẻ đoản mệnh, trừ khi người này xuất hiện biến cố, thay đổi mệnh cách của y. Có thể làm Boss phản diện, đều là những kẻ có khí vận cực kỳ cường hãn.
Xem ra mệnh cách của y thay đổi, cũng khiến căn nguyên thế giới chuyển dời toàn bộ lên người y.
Toàn bộ những gì ả làm lúc trước đều trở thành uổng công.
Ả vốn định chờ một thời gian nữa là có thể rời khỏi vị diện này, xem ra giờ phải chậm lại.
[Nhiệm vụ giả số 007, kế tiếp cô cần công lược Boss phản diện Tả Thần, cướp căn nguyên năng lượng trên người y. Chúc cô may mắn.]
Lý Mộng Mộng ngồi dậy, hỏi thị nữ bên cạnh: "Trong thành gần đây có xảy ra chuyện gì không?"
"Hồi phu nhân, trong thành không có đại sự gì. Điều duy nhất đáng nhắc đến là hoàng bảng thỉnh đại phu của Tả thụ phụ có người bóc."
Đôi mắt Lý Mộng Mộng tức khắc sáng ngời.
Chỉ sợ là vị bóc hoàng bảng kia chính là người khiến căn nguyên thế giới thay đổi.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của ả.
"Có biết là ai không?" Lý Mộng Mộng truy vấn.
"Dường như là một nữ tử, cái khác thì không rõ lắm. Nếu không, nô tỳ sẽ ra ngoài tìm hiểu." Tỳ nữ bên người thấy ả có hứng thú với chuyện này, cơ linh nói.
"Đi đi."
"Vâng." Tỳ nữ kia vội rời đi.
Lý Mộng Mộng nói với hệ thống: "Truyền tin tức của Tả Thần cho ta."
[Nhiệm vụ giả số 007 chờ một lát.]
[Tin tức đang truyền tống.]
Một lát sau, trong đầu Lý Mộng Mộng hiện lên toàn bộ những chuyện về Tả Thần từ nhỏ đến lớn.
Sau khi hiểu biết rõ ràng, Lý Mộng Mộng nở nụ cười ý vị thâm trường.
"Thật không ngờ sau lưng y còn có thế lực lớn như vậy. Vốn tưởng chỉ là oai phong một cõi trên triều đình mà thôi, không ngờ trên giang hồ cũng lợi hại như thế. Thật phù hợp với thân phận vai ác của y."
Lý Mộng Mộng nhìn tin tức, dung nhan kia khiến ả càng lúc càng hứng thú.
Yêu đương với mỹ nam như thế khiến ả vô cùng vui vẻ.
Diện mạo của y ngon miệng hơn Lý Nghị Hồng nhiều, dù là khí chất hay diện mạo, quả thực là khác nhau một trời một vực.
Vốn còn định mang thai, chờ đến lúc bà thím già của Lý Nghị Hồng đến thì cho một kích, giờ xem ra không cần rồi. Mang thai mà đi công lược Tả Thần thì không phải ý kiến hay.
May mà mình chưa dùng đan dựng tử.
Muốn công lược y, bước đầu phải khiến y chú ý.
Vậy chuyến du hồ nửa tháng sau là thời cơ tốt nhất. Căn cứ theo cốt truyện, y sẽ cùng bạn du hồ.
- Tả phủ-
Trong trúc ốc, một ảnh vệ quỳ gối.
"Chủ tử, đây là toàn bộ tư liệu thuộc hạ điều tra được, trong đó còn tìm được một bí mật của Lý Thiếu Khanh."
Thị đồng tiếp nhận báo cáo trong tay ảnh vệ, dâng cho Tả Thần.
Tả Thần mở ra đọc, bên môi ngâm nụ cười lạnh.
"Quả nhiên là vật họp theo loài. Một đám đều ra vẻ đạo mạo."
Tả Thần ném bản báo cáo sang một bên, đáy mắt hiện lên nét chán ghét.
Thị đồng ở bên rất kinh ngạc, phải biết đại nhân chưa từng bị một chuyện gì tác động đến cảm xúc.
Không biết vị Lý Thiếu Khanh kia đã làm gì mà khiến đại nhân chán ghét như thế.
"Thu hồi toàn bộ người giám thị Bắc Vũ Đường đi."
Thị đồng không nhịn được nói: "Đại nhân, chỉ sợ không ổn. Nếu nàng ta nổi tâm tư gì, vậy chẳng phải......"
"Nàng sẽ không."
Nghe giọng nói chắc chắn của y, thị đồng kinh ngạc trong lòng.
Mới chỉ nửa tháng mà thôi, đại nhân đã tin nàng.
Nữ nhân kia đến kinh thành cũng không phải vì y mà tới, mà là vì báo thù.
Nàng đang muốn lợi dụng y báo thù giúp nàng.
Tả Thần đã sớm đoán được nàng có ý đồ khác, hôm nay đọc được tư liệu, đã xác nhận suy đoán lúc trước của y.
Nếu nàng thật sự có thể giải độc giúp y, y cũng không ngại thu thập tên Lý Nghị Hồng đạo mạo ngụy quân tử kia giúp nàng.
"Phong tỏa tin tức về nàng, chớ để Lý Nghị Hồng hoặc những kẻ khác biết thân phận của nàng." Tả Thần phân phó.
"Tuân lệnh."
"Hiện tại nàng đang làm gì?" Tả Thần hỏi.
"Bẩm chủ tử, Bắc cô nương vẫn luôn thử độc."
Tả Thần phất tay với ảnh vệ, ảnh vệ yên lặng rời đi.
Thời gian dần trôi đi, quá trình nghiên cứu giải độc của Bắc Vũ Đường gặp bình cảnh, cả người chìm trong sự nôn nóng.
"Rốt cuộc là sai ở bước nào rồi."
"Rốt cuộc là sai ở bước nào rồi."
......
Người bên ngoài nghe được người trong phòng không ngừng lặp lại câu này.
Thị đồng đẩy xe lăn tới cửa, gõ cửa, nói với người trong phòng: "Bắc cô nương, mau mở cửa, đại nhân nhà chúng ta tới."
Bắc Vũ Đường căn bản không để ý tới.
Không, chính xác mà nói là không nghe được.
Thị đồng thấy nàng không có đồng tĩnh, hừ lạnh một tiếng.
Bắc đại phu này thật là quá càn rỡ!
Còn chưa giải được độc cho đại nhân nhà hắn đã kiêu ngạo như thế, vậy nếu giải được chẳng lẽ sẽ ngồi lên đầu chủ tử nhà hắn à.
Thị đồng không biết rằng ý tưởng hôm nay của gã, sau này sẽ trở thành sự thật.
"Bắc cô nương, ta......"
"Câm miệng!"
Một tiếng rống giận đột nhiên vang lên, khiến thị đồng ở ngoài sợ ngậm miệng lại.
"Đại nhân, ngài xem nàng ta kiêu ngạo chưa kìa." Thị đồng quay đầu đã cáo trạng.
Tả Thần nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, hờ hững thu hồi ánh mắt.
"Đi thôi."
Thị đồng nghẹn một bụng tức mà không có chỗ phát, chỉ có thể hung hăng trừng cánh cửa một cái, đẩy Tả Thần ngồi xe lăn rời đi.
Nhưng mà bọn họ không biết rằng người trong phòng gầm lên giận dữ không phải với họ.
Tình huống là như sau......
Đang lúc Bắc Vũ Đường vội vàng đi đi lại lại trong phòng, cả người chìm trong điên cuồng.
Âm thanh của hệ thống luôn là "không mời tự tới".
[Đinh, vì giải trừ phiền nhiễu cho ký chủ, hệ thống quân đã online.]
[Thân, cô có phiền não gì không? Có buồn bực gì không? Không cần lo lắng, bổn hệ thống ở đây để giải quyết giúp cô. Chỉ cần 9,9 tiền phí thôi, không sai, chỉ cần 9,9. Tuyệt đối ưu đãi, tuyệt đối là lợi ích thực tế. 9,9 thôi. Cô mua cũng không có hại, cô mua cũng không mắc mưu. Cô......]
"Câm miệng!" Bắc Vũ Đường không thể nhịn được nữa mà rít gào thành tiếng.
Hệ thống quân: [Tất......]
"Cậu TMD có thể biến mất cho bà đây không hả!" Bắc Vũ Đường phát điên cả giận nói.
Ôi mẹ con ới, ký chủ nổi bão rồi!
[Ký chủ, cô nói tục!] Mỗ hệ thống nhỏ nhẹ nhắc nhở.
"Cậu có thể cút xéo!"
Hệ thống quân:......
Bắc Vũ Đường hít sâu một hơi, vỗ trán.
Đáy lòng cô không ngừng tự nhủ bình tĩnh, bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Một lát sau, Bắc Vũ Đường khôi phục bình tĩnh, không còn nôn nóng bất an như lúc trước.
Bắc Vũ Đường nhìn những tác phẩm thất bại trước mặt, nhắm mắt nhớ lại phối phương và quá trình chế tác lúc trước, bắt đầu so từng cái. Vô số hình ảnh lướt qua cực nhanh trong đầu.
Nửa nén hương sau, Bắc Vũ Đường lại mở mắt ra.
Nàng nhanh chóng lấy nguyên liệu trên bàn, bắt đầu phối lại.
Một ngày, hai ngày, ba ngày......
Ngoài phòng, thị đồng hô: "Nhắc cho ngươi một tiếng, ngươi còn hai ngày."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.