Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Chương 364: Cục cưng của ảnh đế (10)
Vân Phi Mặc
25/06/2021
Tác giả: Vân Phi Mặc
À, hết thế giới hiện thực sau thế giới này, chúng ta sẽ sang quyển hai nha, để tránh bị ngắt giữa thế giới~
****
Liễu Vân cười nói: "Xem ra cô Vũ Đường cũng rất tán đồng đề nghị của tôi."
Bắc Vũ Đường cười nói: "Đương nhiên rồi. Cô yên tâm, lát nữa tôi sẽ tận lực khống chế lực đạo."
Liễu Vân sửng sốt, người khác cũng sửng sốt.
Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm tiếp tục nói giỡn, "Hồ tiệp dư, cô phải chuẩn bị cho tốt."
Mọi người giờ mới phản ứng lại, Bắc Vũ Đường mới là sủng phi, Liễu Vân mới là Hồ tiệp dư. Ý Liễu Vân là, mình không có cảm giác là vì không tát thật. Mà ý của Bắc Vũ Đường thì càng dễ hiểu, lúc trước Liễu Vân luôn NG là vì không tát thật, đều là giả vờ tát nên cô ta không có cảm giác.
Bắc Vũ Đường hoàn toàn dựa theo ý cô ta mà nói, kết quả là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
"Tôi......" Liễu Vân trợn tròn mắt.
Bắc Vũ Đường ung dung nhìn cô ta, "Hồ tiệp dư, có thể bắt đầu chưa?"
Đúng lúc này, đoàn người Bạch Quân Ngọc tiến vào. Nhân viên công tác bên ngoài biết người đến là Phương tổng và nhà đầu tư, đang định vào báo cáo thì bị Chu Phong ngăn cản.
"Không cần quấy rầy họ đóng phim, chúng tôi chỉ qua xem."
"Được." Nhân viên công tác kia dẫn họ vào điểm quay.
Lúc này, Liễu Vân đang cười cứng đờ, "Cô Vũ Đường, cô hiểu lầm. Vừa rồi tôi thấy kỹ thuật diễn xuất sắc của cô nên tìm được chút cảm giác. Chỉ kém một chút, không biết nên biểu hiện thế nào. Nên vất vả cô Vũ Đường làm mẫu cho tôi."
Khi Liễu Vân nói xong, đoàn người Bạch Quân Ngọc đã yên lặng đi vào trong. Người trong sân đều bị cuộc tranh đấu gay gắt của hai người hấp dẫn, tất nhiên không ai chú ý tới họ.
Chu Phong dò hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Nhân viên kia nói đại khái sự tình cho họ.
Người ở đây đâu có ai ngu, há không thể nhìn ra Liễu Vân mượn cớ đánh Bắc Vũ Đường.
"À." Chu Phong lên tiếng, nghiêng đầu nhìn Đại Boss, lại thấy Đại Boss đã dán mắt lên người Bắc Vũ Đường, ánh mắt nóng bỏng như muốn hoà tan con nhà người ta.
Đây là lần đầu tiên Chu Phong thấy Boss lộ ra ánh mắt như vậy.
Trước kia nhìn Bắc Vũ Đường cũng đâu có thể này đâu?
Liễu Vân sợ cô từ chối, lập tức nói thêm, "Cô Vũ Đường, cô hẳn là không sợ bị tát chứ?! Làm diễn viên, tuỳ lúc phải có tinh thần phụng hiến, nếu chút chuyện này mà còn không làm được, vậy không xứng làm diễn viên."
Bắc Vũ Đường đang định phản kích lại, lại nghe được thanh âm lạnh lẽo từ của truyền đến.
"Một người ngay cả diễn kịch còn không biết, còn cần người dạy tại chỗ, có tư cách gì xứng với hai chữ diễn viên."
Bạch Quân Ngọc đột nhiên lên tiếng làm Phương tổng rất kinh ngạc.
Người trong sân đều nhất trí nhìn phía lối vào, ánh mắt tụ tập trên người Bạch Quân Ngọc. Bắc Vũ Đường thấy thân ảnh ấy, ngực nhảy kịch liệt.
Là anh!
Hồ đạo quay đầu, thấy Bạch Quân Ngọc, hơi sửng sốt, không nhận ra anh là ai, nhưng ông ta nhận ra Phương tổng của thành phố Điện Ảnh, Phương tổng còn phải làm nền bên cảnh Bạch Quân Ngọc, tất nhiên thân phận của người này không bình thường.
"Phương tổng." Hồ đạo đứng lên, đi qua chào hỏi.
Phương tổng thấy ông ta như vậy thì cũng biết ông ta không biết Bạch Quân Ngọc, nghĩ đến thân phận của anh, cũng bình thường lại, hảo tâm nhắc nhở: "Hồ đạo, vị này chính là Bạch tổng. Bộ phim của ông chính là công ty của Bạch tổng đầu tư."
Hồ đạo lướt qua một lượt, trong các công ty đầu tư cũng không có lão tổng nào họ Bạch, nếu là công ty nhỏ thì ông ta không rõ ràng lắm.
Nhưng mà Phương tổng tự mình tiếp khách, hẳn không phải công ty nhỏ.
Họ Bạch......
Đột nhiên, đôi mắt Hồ đạo sáng ngời, nghĩ tới một tổng công ty đâu tư có lão tổng họ Bạch. So sánh lại, còn không phải đúng.
"Xin chào Bạch tổng." Hồ đạo chào hỏi.
Bạch Quân Ngọc lãnh đạm lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía người sau.
Vui sướng khi cửu biệt gặp lại còn chưa nguôi, giọng nói lạnh băng của hệ thống đã truyền đến.
[Xin ký chủ chú ý, qua giám định, tình nhân Bạch Quân Ngọc của nguyên chủ rất có cảm tình với ký chủ. Nhiệm vụ lần này, ký chủ không thể dựa vào thế lực của Bạch Quân Ngọc đối phó với mục tiêu nhiệm vụ. Cần phải dựa vào thực lực của mình hoàn thành, nếu vi phạm quy định, trừ một nửa số điểm, còn huỷ bỏ phúc lợi nghỉ phép của ký chủ.]
Bắc Vũ Đường nhíu mày, "Minh, nếu tôi không yêu cầu anh ấy, là anh ấy chủ động hỗ trợ thì sao?"
[Nếu không phải ký chủ ám chỉ hay nói ra, mà là anh ta tự động hành động thì không tính là vi phạm quy định. Nhưng, một khi phát hiện ký chủ cố ý ám chỉ, sẽ là vi phạm quy định.]
"Có thể cho một ví dụ không?"
Vì đề phòng, lỡ cô không cẩn thận dính đến giới hạn ám chỉ kia, vậy thì thảm rồi.
[Chẳng hạn như, trước mặt anh ta tỏ ra địch ý với ai đó, ám chỉ anh ta ra tay đối phó. Hoặc là, thường xuyên tỏ ra bị thương để anh ta đi tra xét, gián tiếp trả thù đối tượng. Hoặc là miễn cưỡng cười vui trước mặt anh ta, để anh ta......]
Sau khi Minh kể ví dụ xong, cả người Bắc Vũ Đường đều không tốt.
Thì ra trước mặt anh, làm gì cũng không được.
Lúc bị thương thì không thể lộ biểu tình bị thương để anh hiểu lầm. Sau khi bị thương, càng không thể cười, vì cười thì anh sẽ nghĩ cô miễn cưỡng cười vui......
Nima, đậu má!
"Chẳng bằng cậu nói luôn là tôi và anh ấy không thể ở bên nhau, tốt nhất là đẩy anh ấy ra xa đi." Bắc Vũ Đường tức giận nói.
Minh nghiêm trang trả lời: [Chủ ý này không tệ, có thể giúp ký chủ không chạm vào giới hạn.]
Bắc Vũ Đường:..........
"Tôi có thể mắng chửi người không?" Bắc Vũ Đường không nhịn được hỏi.
Minh nghiêm túc nhắc nhở: [Là một quý nữ có tu dưỡng, không được dùng lời nói bất nhã.]
"Tôi không phải là quý nữ."
Ít nhất thân thể lần này cô tiến vào không phải là quý nữ.
[Ký chủ, cô sa đoạ.]
"Không, không phải tôi sa đoạ, mà là quy tắc quá hố. Quy tắc này quả thực là không để tôi và anh ấy......" Bắc Vũ Đường kịp thời dừng lại, không nói ra 'nhận nhau'.
"Các cậu rõ ràng đẩy trợ lực ra ngoài."
[Đây không phải do ký chủ tự mình tạo ra, tất nhiên là không thể dùng. Bổn hệ thống rất chú trọng nguyên tắc tự lực cánh sinh, chỉ cần đối phương là trợ lực mà ký chủ tự mình nỗ lực đạt được, bổn hệ thống tuyệt đối không can thiệp.]
Minh ăn nói giỏi hơn Phong nhiều quá...
Lúc trước cô luôn có thể đổ Phong không nói được câu nào, giờ lại bị Minh đổ cho không còn lời để nói, moé, có cảm giác nhân quả báo ứng.
"Phong còn có thể trở về không?" Bắc Vũ Đường có chút nhớ nó.
[Suy nghĩ của ký chủ phiêu xa quá. Vấn đề này, quyền hạn của ký chủ không đủ, không có quyền biết đáp án.] Minh nghiêm túc nói.
"Một trong số các nguyện vọng của nguyên chủ là tôi phải ở bên anh ấy, nhưng điều kiện quy định của các người quá hà khắc rồi."
[Xin lỗi, đây là vấn đề ký chủ nên suy xét.]
"Ha hả."
Bắc Vũ Đường đã không còn lời nào để nói với đám quy tắc này.
Khi họ nói chuyện, bên kia đã hàn huyên xong. Vì đoàn người Bạch Quân Ngọc đến, tạm thời dừng quay.
Liễu Vân liếc mắt đã nhìn trúng Bạch Quân Ngọc bị người vây quanh. Người đàn ông xuất sắc như vậy, có tiền lại còn soái, không thể ngờ là đối tượng lý tưởng nhất trong lòng phái nữ.
Liễu Vân sửa lại trạng thái tối tăm, cười điềm mỹ, uyển chuyển nhẹ bước về phía họ.
Hồ đạo lập tức đưa Liễu Vân và Bắc Vũ Đường qua, Liễu Vân đã sớm đến, mà Bắc Vũ Đường được nhân viên nhắc nhở, cũng đi về phía này.
Sau khi hai vai chính quan trọng đến, Hồ đạo cười giới thiệu, "Vị này chính là nữ chính của phim – Liễu Vân. Vị này chính là Bắc Vũ Đường."
Hồ đạo nói với Bắc Vũ Đường và Liễu Vân, "Liễu Vân, Vũ Đường, vị này là Phương tổng của thành phố Điện Ảnh, vị này chính là Bạch tổng."
Liễu Vân cười vũ mị, ôn nhu chào hỏi: "Bạch tổng, Phương tổng."
Bạch Quân Ngọc vẫn luôn nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường nhìn anh, dùng giọng điệu xa lạ nói: "Chào hai lão tổng."
Nói xong, cô bất động thần sắc dịch ra sau Hồ đạo, không muốn tiếp xúc với họ quá nhiều.
Chu Phong thấy hành động của cô, hơi nhếch mày.
Người khác ước gì chạy đến trước mặt Đại Boss xoát cảm giác tồn tại, vị này khen ngược, tránh sang một bên.
Liễu Vân thấy ánh mắt Bạch Quân Ngọc luôn nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, đáy mắt xẹt qua tia đố kỵ.
Bạch Quân Ngọc tất nhiên chú ý tới động tác của Bắc Vũ Đường, yên lặng thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn Hồ đạo, "Các người cứ làm việc đi, chúng tôi đứng bên nhìn."
"Được." Hồ đạo hiểu ý, lập tức phân phó, "Liễu Vân, Vũ Đường, hai người chuẩn bị cho tốt."
"Được, đạo diễn." Liễu Vân nhu hoà đáp.
Đoàn người Bạch Quân Ngọc ngồi xuống bên Hồ đạo, vì có sếp lớn ở đây, nhân viên công tác với hiệu suất khá cao.
Khi hai người Bắc Vũ Đường lên sân khấu, Liễu Vân chủ động nhận vị trí tiệp dư. Lời Bạch Quân Ngọc vừa nói, cô ta vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Giờ cô ta phải biểu hiện trạng thái tốt nhất, để anh thấy rõ thực lực của cô ta.
Cô ta cũng không phải bình hoa chỉ có sắc đẹp mà không có kỹ thuật diễn.
Sau khi trợ lý trường quay hô bắt đầu, hai người trong sân lập tức vào trạng thái. Khi bàn tay của Bắc Vũ Đường rơi xuống, Liễu Vân nhanh chóng tránh đi.
Bắc Vũ Đường nhướng mày nhìn cô ta.
Trốn nhanh ghê ha!
Đạo diễn nhìn cảnh này, rất vừa lòng, đây là cảnh tốt nhất hôm nay rồi.
"Cut. Qua." Hồ đạo tâm tình không tệ hô.
May quá, khớp xương của mình không rớt giữa chừng.
Nhưng mà, một âm thanh lạnh lạnh đã vang lên.
"Không đánh thật vào mặt đã ok rồi à?"
Hồ đạo sửng sốt, trợ lý ở bên giải thích: "Bạch tổng, cảnh diễn thế này chỉ là giả vờ thôi, sau khi hậu kỳ sẽ lồng âm thanh, giống thật như đúc."
Bạch Quân Ngọc nghiêm nghị nhìn Hồ đạo, "Vừa rồi vị kia không phải nói không đánh thật vào mặt thì không có cảm giác à. Nếu đã vậy, vì sao không cần dùng trạng thái tốt nhất? Là một diễn viên, một bàn tay còn không thể tiếp thu, vậy không xứng tự xưng là diễn viên."
Liễu Vân nghe anh nói thế, khuôn mặt căng đến đỏ bừng.
Những lời này của anh như một cái tát lên mặt cô ta, làm mặt cô ta nóng rát đau đớn.
Hồ đạo nhìn ra manh mối, lập tức nói: "Bạch tổng nói đúng, nếu Liễu Vân cũng đã yêu cầu như thế vậy Vũ Đường đánh thật đi."
Bắc Vũ Đường nào có đạo lý không đồng ý, "Được, đạo diễn."
Sắc mặt Liễu Vân khó coi, nỗ lực duy trì nụ cười.
"Minh, như vậy có vi phạm quy định không?" Bắc Vũ Đường nhỏ giọng hỏi.
[Không.]
Bắc Vũ Đường lập tức hiểu điểm mấu chốt ở đâu.
Giờ trong mắt người ngoài, hai người họ là người xa lạ, mà Bạch Quân Ngọc tìm phiền toái cho Liễu Vân là chuyện của riêng anh, không liên quan đến cô.
Trong quá trình này, cô không biểu lộ ra bất mãn hay thương tâm, càng chưa từng nói một tiếng về chuyện của mình, mà là chính anh làm giúp cô, không xem như cô ám chỉ.
Hiểu điểm mấu chốt ở đâu, Bắc Vũ Đường rốt cuộc biết nên hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ, lại không vi phạm nguyên tắc của hệ thống như thế nào.
"Bắt đầu!"
Bắc Vũ Đường và Liễu Vân lại tiến vào trạng thái.
Ánh mắt Bắc Vũ Đường lạnh lẽo nhìn Liễu Vân, quanh thân có một cỗ khí thế vô cùng tự nhiên, "Ngươi dám bất kính với bổn cung."
Nói rồi, nâng tay lên.
'Bang' một cái tát rơi trên mặt Liễu Vân.
Liễu Vân sửng sốt, trong mắt hiện lên kinh ngạc và phẫn nộ.
Đạo diễn thấy ánh mắt Liễu Vân thì rất vừa lòng, quả nhiên là đánh thật, tốt hơn nhiều lắm.
"Cut, qua!" Hồ đạo vừa lòng nói.
Đạo diễn còn chưa nói xong, Bạch Quân Ngọc đã lên tiếng, "Không được."
Hồ đạo kinh ngạc nhìn anh, chỉ có thể căng da đầu nói: "Đúng vậy, vừa rồi không phải quá tốt. Lại một lần."
Sắc mặt Liễu Vân lập tức trầm xuống, nỗ lực duy trì nụ cười.
'Bang'......
Bàn tay rơi xuống, trên mặt Liễu Vân chậm rãi nhiện lên dấu năm ngón tay.
Lần này Hồ đạo học khôn, nghiêng đầu nhìn về phía sếp lớn Bạch Quân Ngọc.
Bạch Quân Ngọc lắc đầu.
Hồ đạo nói: "Chuyên viên trang điểm bổ trang cho Liễu Vân đi, lại một lần.
'Bang', 'bang', 'bang'......
Dưới sự yêu cầu của Bạch Quân Ngọc, tiếng tát càng lúc càng to, mặt Liễu Vân đã sưng vù.
Liễu Vân đang định bỏ diễn, Bạch Quân Ngọc lại lạnh nhạt nói, "Là một diễn viên, chút khổ này cũng không ăn được? Vậy còn gọi gì là diễn viên? Nếu cô không diễn được, còn có nhiều người diễn."
Liễu Vân tức đến tâm can tì phổi đều muốn nổ.
Cô ta rất muốn bỏ diễn, nhưng mà đây là cơ hội cô ta vất vả lắm mới có được.
Liễu Vân cố nén xúc động muốn rít gào, cứng đờ cười nói: "Chút khổ này tôi vẫn còn chịu được."
Mọi nhân viên đều kỳ quái, Liễu Vân rốt cuộc đắc tội vị kim chủ này lúc nào vậy?
Nói là ra mặt cho Bắc Vũ Đường, vậy cũng không đến mức đó. Nếu Bắc Vũ Đường thật sự có chỗ dựa, sao có thể nhịn tức lâu như vậy? Giữa họ lại hoàn toàn không có giao lưu, căn bảo không có quan hệ gì.
Cuối cùng mọi người nhận định là Liễu Vân quá kiêu ngạo, chọc đến vị kim chủ kia ra tay giáo huấn.
Chu Phong nhìn Boss đại nhân nhà mình, anh mang thù ghê.
Mặt Liễu Vân đã sưng lên rồi mà còn không định tha luôn.
Phương tổng ở bên cũng kinh ngạc, hắn biết vị này vội cỡ nào, vậy mà lại lãng phí nhiều thời gian như vậy ở đây là khó một ngôi sao nhỏ.
Bắc Vũ Đường vừa rồi còn thấy hả giận, nhưng tát mấy cái, mặt Liễu Vân đau, tay cô cũng thế nhá!
À, hết thế giới hiện thực sau thế giới này, chúng ta sẽ sang quyển hai nha, để tránh bị ngắt giữa thế giới~
****
Liễu Vân cười nói: "Xem ra cô Vũ Đường cũng rất tán đồng đề nghị của tôi."
Bắc Vũ Đường cười nói: "Đương nhiên rồi. Cô yên tâm, lát nữa tôi sẽ tận lực khống chế lực đạo."
Liễu Vân sửng sốt, người khác cũng sửng sốt.
Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm tiếp tục nói giỡn, "Hồ tiệp dư, cô phải chuẩn bị cho tốt."
Mọi người giờ mới phản ứng lại, Bắc Vũ Đường mới là sủng phi, Liễu Vân mới là Hồ tiệp dư. Ý Liễu Vân là, mình không có cảm giác là vì không tát thật. Mà ý của Bắc Vũ Đường thì càng dễ hiểu, lúc trước Liễu Vân luôn NG là vì không tát thật, đều là giả vờ tát nên cô ta không có cảm giác.
Bắc Vũ Đường hoàn toàn dựa theo ý cô ta mà nói, kết quả là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
"Tôi......" Liễu Vân trợn tròn mắt.
Bắc Vũ Đường ung dung nhìn cô ta, "Hồ tiệp dư, có thể bắt đầu chưa?"
Đúng lúc này, đoàn người Bạch Quân Ngọc tiến vào. Nhân viên công tác bên ngoài biết người đến là Phương tổng và nhà đầu tư, đang định vào báo cáo thì bị Chu Phong ngăn cản.
"Không cần quấy rầy họ đóng phim, chúng tôi chỉ qua xem."
"Được." Nhân viên công tác kia dẫn họ vào điểm quay.
Lúc này, Liễu Vân đang cười cứng đờ, "Cô Vũ Đường, cô hiểu lầm. Vừa rồi tôi thấy kỹ thuật diễn xuất sắc của cô nên tìm được chút cảm giác. Chỉ kém một chút, không biết nên biểu hiện thế nào. Nên vất vả cô Vũ Đường làm mẫu cho tôi."
Khi Liễu Vân nói xong, đoàn người Bạch Quân Ngọc đã yên lặng đi vào trong. Người trong sân đều bị cuộc tranh đấu gay gắt của hai người hấp dẫn, tất nhiên không ai chú ý tới họ.
Chu Phong dò hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Nhân viên kia nói đại khái sự tình cho họ.
Người ở đây đâu có ai ngu, há không thể nhìn ra Liễu Vân mượn cớ đánh Bắc Vũ Đường.
"À." Chu Phong lên tiếng, nghiêng đầu nhìn Đại Boss, lại thấy Đại Boss đã dán mắt lên người Bắc Vũ Đường, ánh mắt nóng bỏng như muốn hoà tan con nhà người ta.
Đây là lần đầu tiên Chu Phong thấy Boss lộ ra ánh mắt như vậy.
Trước kia nhìn Bắc Vũ Đường cũng đâu có thể này đâu?
Liễu Vân sợ cô từ chối, lập tức nói thêm, "Cô Vũ Đường, cô hẳn là không sợ bị tát chứ?! Làm diễn viên, tuỳ lúc phải có tinh thần phụng hiến, nếu chút chuyện này mà còn không làm được, vậy không xứng làm diễn viên."
Bắc Vũ Đường đang định phản kích lại, lại nghe được thanh âm lạnh lẽo từ của truyền đến.
"Một người ngay cả diễn kịch còn không biết, còn cần người dạy tại chỗ, có tư cách gì xứng với hai chữ diễn viên."
Bạch Quân Ngọc đột nhiên lên tiếng làm Phương tổng rất kinh ngạc.
Người trong sân đều nhất trí nhìn phía lối vào, ánh mắt tụ tập trên người Bạch Quân Ngọc. Bắc Vũ Đường thấy thân ảnh ấy, ngực nhảy kịch liệt.
Là anh!
Hồ đạo quay đầu, thấy Bạch Quân Ngọc, hơi sửng sốt, không nhận ra anh là ai, nhưng ông ta nhận ra Phương tổng của thành phố Điện Ảnh, Phương tổng còn phải làm nền bên cảnh Bạch Quân Ngọc, tất nhiên thân phận của người này không bình thường.
"Phương tổng." Hồ đạo đứng lên, đi qua chào hỏi.
Phương tổng thấy ông ta như vậy thì cũng biết ông ta không biết Bạch Quân Ngọc, nghĩ đến thân phận của anh, cũng bình thường lại, hảo tâm nhắc nhở: "Hồ đạo, vị này chính là Bạch tổng. Bộ phim của ông chính là công ty của Bạch tổng đầu tư."
Hồ đạo lướt qua một lượt, trong các công ty đầu tư cũng không có lão tổng nào họ Bạch, nếu là công ty nhỏ thì ông ta không rõ ràng lắm.
Nhưng mà Phương tổng tự mình tiếp khách, hẳn không phải công ty nhỏ.
Họ Bạch......
Đột nhiên, đôi mắt Hồ đạo sáng ngời, nghĩ tới một tổng công ty đâu tư có lão tổng họ Bạch. So sánh lại, còn không phải đúng.
"Xin chào Bạch tổng." Hồ đạo chào hỏi.
Bạch Quân Ngọc lãnh đạm lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía người sau.
Vui sướng khi cửu biệt gặp lại còn chưa nguôi, giọng nói lạnh băng của hệ thống đã truyền đến.
[Xin ký chủ chú ý, qua giám định, tình nhân Bạch Quân Ngọc của nguyên chủ rất có cảm tình với ký chủ. Nhiệm vụ lần này, ký chủ không thể dựa vào thế lực của Bạch Quân Ngọc đối phó với mục tiêu nhiệm vụ. Cần phải dựa vào thực lực của mình hoàn thành, nếu vi phạm quy định, trừ một nửa số điểm, còn huỷ bỏ phúc lợi nghỉ phép của ký chủ.]
Bắc Vũ Đường nhíu mày, "Minh, nếu tôi không yêu cầu anh ấy, là anh ấy chủ động hỗ trợ thì sao?"
[Nếu không phải ký chủ ám chỉ hay nói ra, mà là anh ta tự động hành động thì không tính là vi phạm quy định. Nhưng, một khi phát hiện ký chủ cố ý ám chỉ, sẽ là vi phạm quy định.]
"Có thể cho một ví dụ không?"
Vì đề phòng, lỡ cô không cẩn thận dính đến giới hạn ám chỉ kia, vậy thì thảm rồi.
[Chẳng hạn như, trước mặt anh ta tỏ ra địch ý với ai đó, ám chỉ anh ta ra tay đối phó. Hoặc là, thường xuyên tỏ ra bị thương để anh ta đi tra xét, gián tiếp trả thù đối tượng. Hoặc là miễn cưỡng cười vui trước mặt anh ta, để anh ta......]
Sau khi Minh kể ví dụ xong, cả người Bắc Vũ Đường đều không tốt.
Thì ra trước mặt anh, làm gì cũng không được.
Lúc bị thương thì không thể lộ biểu tình bị thương để anh hiểu lầm. Sau khi bị thương, càng không thể cười, vì cười thì anh sẽ nghĩ cô miễn cưỡng cười vui......
Nima, đậu má!
"Chẳng bằng cậu nói luôn là tôi và anh ấy không thể ở bên nhau, tốt nhất là đẩy anh ấy ra xa đi." Bắc Vũ Đường tức giận nói.
Minh nghiêm trang trả lời: [Chủ ý này không tệ, có thể giúp ký chủ không chạm vào giới hạn.]
Bắc Vũ Đường:..........
"Tôi có thể mắng chửi người không?" Bắc Vũ Đường không nhịn được hỏi.
Minh nghiêm túc nhắc nhở: [Là một quý nữ có tu dưỡng, không được dùng lời nói bất nhã.]
"Tôi không phải là quý nữ."
Ít nhất thân thể lần này cô tiến vào không phải là quý nữ.
[Ký chủ, cô sa đoạ.]
"Không, không phải tôi sa đoạ, mà là quy tắc quá hố. Quy tắc này quả thực là không để tôi và anh ấy......" Bắc Vũ Đường kịp thời dừng lại, không nói ra 'nhận nhau'.
"Các cậu rõ ràng đẩy trợ lực ra ngoài."
[Đây không phải do ký chủ tự mình tạo ra, tất nhiên là không thể dùng. Bổn hệ thống rất chú trọng nguyên tắc tự lực cánh sinh, chỉ cần đối phương là trợ lực mà ký chủ tự mình nỗ lực đạt được, bổn hệ thống tuyệt đối không can thiệp.]
Minh ăn nói giỏi hơn Phong nhiều quá...
Lúc trước cô luôn có thể đổ Phong không nói được câu nào, giờ lại bị Minh đổ cho không còn lời để nói, moé, có cảm giác nhân quả báo ứng.
"Phong còn có thể trở về không?" Bắc Vũ Đường có chút nhớ nó.
[Suy nghĩ của ký chủ phiêu xa quá. Vấn đề này, quyền hạn của ký chủ không đủ, không có quyền biết đáp án.] Minh nghiêm túc nói.
"Một trong số các nguyện vọng của nguyên chủ là tôi phải ở bên anh ấy, nhưng điều kiện quy định của các người quá hà khắc rồi."
[Xin lỗi, đây là vấn đề ký chủ nên suy xét.]
"Ha hả."
Bắc Vũ Đường đã không còn lời nào để nói với đám quy tắc này.
Khi họ nói chuyện, bên kia đã hàn huyên xong. Vì đoàn người Bạch Quân Ngọc đến, tạm thời dừng quay.
Liễu Vân liếc mắt đã nhìn trúng Bạch Quân Ngọc bị người vây quanh. Người đàn ông xuất sắc như vậy, có tiền lại còn soái, không thể ngờ là đối tượng lý tưởng nhất trong lòng phái nữ.
Liễu Vân sửa lại trạng thái tối tăm, cười điềm mỹ, uyển chuyển nhẹ bước về phía họ.
Hồ đạo lập tức đưa Liễu Vân và Bắc Vũ Đường qua, Liễu Vân đã sớm đến, mà Bắc Vũ Đường được nhân viên nhắc nhở, cũng đi về phía này.
Sau khi hai vai chính quan trọng đến, Hồ đạo cười giới thiệu, "Vị này chính là nữ chính của phim – Liễu Vân. Vị này chính là Bắc Vũ Đường."
Hồ đạo nói với Bắc Vũ Đường và Liễu Vân, "Liễu Vân, Vũ Đường, vị này là Phương tổng của thành phố Điện Ảnh, vị này chính là Bạch tổng."
Liễu Vân cười vũ mị, ôn nhu chào hỏi: "Bạch tổng, Phương tổng."
Bạch Quân Ngọc vẫn luôn nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường nhìn anh, dùng giọng điệu xa lạ nói: "Chào hai lão tổng."
Nói xong, cô bất động thần sắc dịch ra sau Hồ đạo, không muốn tiếp xúc với họ quá nhiều.
Chu Phong thấy hành động của cô, hơi nhếch mày.
Người khác ước gì chạy đến trước mặt Đại Boss xoát cảm giác tồn tại, vị này khen ngược, tránh sang một bên.
Liễu Vân thấy ánh mắt Bạch Quân Ngọc luôn nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, đáy mắt xẹt qua tia đố kỵ.
Bạch Quân Ngọc tất nhiên chú ý tới động tác của Bắc Vũ Đường, yên lặng thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn Hồ đạo, "Các người cứ làm việc đi, chúng tôi đứng bên nhìn."
"Được." Hồ đạo hiểu ý, lập tức phân phó, "Liễu Vân, Vũ Đường, hai người chuẩn bị cho tốt."
"Được, đạo diễn." Liễu Vân nhu hoà đáp.
Đoàn người Bạch Quân Ngọc ngồi xuống bên Hồ đạo, vì có sếp lớn ở đây, nhân viên công tác với hiệu suất khá cao.
Khi hai người Bắc Vũ Đường lên sân khấu, Liễu Vân chủ động nhận vị trí tiệp dư. Lời Bạch Quân Ngọc vừa nói, cô ta vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Giờ cô ta phải biểu hiện trạng thái tốt nhất, để anh thấy rõ thực lực của cô ta.
Cô ta cũng không phải bình hoa chỉ có sắc đẹp mà không có kỹ thuật diễn.
Sau khi trợ lý trường quay hô bắt đầu, hai người trong sân lập tức vào trạng thái. Khi bàn tay của Bắc Vũ Đường rơi xuống, Liễu Vân nhanh chóng tránh đi.
Bắc Vũ Đường nhướng mày nhìn cô ta.
Trốn nhanh ghê ha!
Đạo diễn nhìn cảnh này, rất vừa lòng, đây là cảnh tốt nhất hôm nay rồi.
"Cut. Qua." Hồ đạo tâm tình không tệ hô.
May quá, khớp xương của mình không rớt giữa chừng.
Nhưng mà, một âm thanh lạnh lạnh đã vang lên.
"Không đánh thật vào mặt đã ok rồi à?"
Hồ đạo sửng sốt, trợ lý ở bên giải thích: "Bạch tổng, cảnh diễn thế này chỉ là giả vờ thôi, sau khi hậu kỳ sẽ lồng âm thanh, giống thật như đúc."
Bạch Quân Ngọc nghiêm nghị nhìn Hồ đạo, "Vừa rồi vị kia không phải nói không đánh thật vào mặt thì không có cảm giác à. Nếu đã vậy, vì sao không cần dùng trạng thái tốt nhất? Là một diễn viên, một bàn tay còn không thể tiếp thu, vậy không xứng tự xưng là diễn viên."
Liễu Vân nghe anh nói thế, khuôn mặt căng đến đỏ bừng.
Những lời này của anh như một cái tát lên mặt cô ta, làm mặt cô ta nóng rát đau đớn.
Hồ đạo nhìn ra manh mối, lập tức nói: "Bạch tổng nói đúng, nếu Liễu Vân cũng đã yêu cầu như thế vậy Vũ Đường đánh thật đi."
Bắc Vũ Đường nào có đạo lý không đồng ý, "Được, đạo diễn."
Sắc mặt Liễu Vân khó coi, nỗ lực duy trì nụ cười.
"Minh, như vậy có vi phạm quy định không?" Bắc Vũ Đường nhỏ giọng hỏi.
[Không.]
Bắc Vũ Đường lập tức hiểu điểm mấu chốt ở đâu.
Giờ trong mắt người ngoài, hai người họ là người xa lạ, mà Bạch Quân Ngọc tìm phiền toái cho Liễu Vân là chuyện của riêng anh, không liên quan đến cô.
Trong quá trình này, cô không biểu lộ ra bất mãn hay thương tâm, càng chưa từng nói một tiếng về chuyện của mình, mà là chính anh làm giúp cô, không xem như cô ám chỉ.
Hiểu điểm mấu chốt ở đâu, Bắc Vũ Đường rốt cuộc biết nên hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ, lại không vi phạm nguyên tắc của hệ thống như thế nào.
"Bắt đầu!"
Bắc Vũ Đường và Liễu Vân lại tiến vào trạng thái.
Ánh mắt Bắc Vũ Đường lạnh lẽo nhìn Liễu Vân, quanh thân có một cỗ khí thế vô cùng tự nhiên, "Ngươi dám bất kính với bổn cung."
Nói rồi, nâng tay lên.
'Bang' một cái tát rơi trên mặt Liễu Vân.
Liễu Vân sửng sốt, trong mắt hiện lên kinh ngạc và phẫn nộ.
Đạo diễn thấy ánh mắt Liễu Vân thì rất vừa lòng, quả nhiên là đánh thật, tốt hơn nhiều lắm.
"Cut, qua!" Hồ đạo vừa lòng nói.
Đạo diễn còn chưa nói xong, Bạch Quân Ngọc đã lên tiếng, "Không được."
Hồ đạo kinh ngạc nhìn anh, chỉ có thể căng da đầu nói: "Đúng vậy, vừa rồi không phải quá tốt. Lại một lần."
Sắc mặt Liễu Vân lập tức trầm xuống, nỗ lực duy trì nụ cười.
'Bang'......
Bàn tay rơi xuống, trên mặt Liễu Vân chậm rãi nhiện lên dấu năm ngón tay.
Lần này Hồ đạo học khôn, nghiêng đầu nhìn về phía sếp lớn Bạch Quân Ngọc.
Bạch Quân Ngọc lắc đầu.
Hồ đạo nói: "Chuyên viên trang điểm bổ trang cho Liễu Vân đi, lại một lần.
'Bang', 'bang', 'bang'......
Dưới sự yêu cầu của Bạch Quân Ngọc, tiếng tát càng lúc càng to, mặt Liễu Vân đã sưng vù.
Liễu Vân đang định bỏ diễn, Bạch Quân Ngọc lại lạnh nhạt nói, "Là một diễn viên, chút khổ này cũng không ăn được? Vậy còn gọi gì là diễn viên? Nếu cô không diễn được, còn có nhiều người diễn."
Liễu Vân tức đến tâm can tì phổi đều muốn nổ.
Cô ta rất muốn bỏ diễn, nhưng mà đây là cơ hội cô ta vất vả lắm mới có được.
Liễu Vân cố nén xúc động muốn rít gào, cứng đờ cười nói: "Chút khổ này tôi vẫn còn chịu được."
Mọi nhân viên đều kỳ quái, Liễu Vân rốt cuộc đắc tội vị kim chủ này lúc nào vậy?
Nói là ra mặt cho Bắc Vũ Đường, vậy cũng không đến mức đó. Nếu Bắc Vũ Đường thật sự có chỗ dựa, sao có thể nhịn tức lâu như vậy? Giữa họ lại hoàn toàn không có giao lưu, căn bảo không có quan hệ gì.
Cuối cùng mọi người nhận định là Liễu Vân quá kiêu ngạo, chọc đến vị kim chủ kia ra tay giáo huấn.
Chu Phong nhìn Boss đại nhân nhà mình, anh mang thù ghê.
Mặt Liễu Vân đã sưng lên rồi mà còn không định tha luôn.
Phương tổng ở bên cũng kinh ngạc, hắn biết vị này vội cỡ nào, vậy mà lại lãng phí nhiều thời gian như vậy ở đây là khó một ngôi sao nhỏ.
Bắc Vũ Đường vừa rồi còn thấy hả giận, nhưng tát mấy cái, mặt Liễu Vân đau, tay cô cũng thế nhá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.