Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Chương 535: Ngục giam tinh tế (1)
Vân Phi Mặc
10/03/2022
Tác giả: Vân Phi Mặc
Bóng tối quen thuộc qua đi, Bắc Vũ Đường từ từ mở mắt ra, đập vào mắt vẫn là một màu đen.
Cô tìm công tắc, nhưng chỉ sờ được mặt tường trơn bóng, không có công tắc nào. Cô vừa đứng dậy, đầu đã va phải nóc nhà, khiến cô choáng váng.
Phòng quá tối, tối đến mức không có một tia sáng, vươn tay không thấy năm đầu ngón tay.
Cho dù có tối, cũng không tối đến mức này.
Bắc Vũ Đường đã nhận ra điều không đúng.
Cô dùng tay sờ soạng nơi mình đang ở, qua đo lường bằng tay, cô mới phát hiện mơi mình ở hoàn toàn không coi là nhà, nhiều lắm chỉ là một cái hộp nhỏ hẹp.
Người tiến vào cần phải cúi đầu, không thể đứng thẳng, không thể nằm thẳng, chỉ có thể cuộn người.
Xác định không gian nhỏ hẹp này tạm thời an toàn, Bắc Vũ Đường bắt đầu tiếp thu tin tức.
Mười lăm phút sau, Bắc Vũ Đường đã tiếp thu xong tin tức, nhưng cô rất lâu không tỉnh lại. Khoảng nửa giờ sau, Bắc Vũ Đường mở mắt ra, đôi mắt lạnh lẽo đáng sợ.
Có lẽ, các vị diện cô từng qua không có vị diện nào thần kỳ như vị diện này. Ở nơi này có thể tiếp xúc gần với ngân hà, có thể thấy hệ thống các hành tinh có sự sống tồn tại trong vũ trụ.
Nơi này có nền văn minh phát triển rất cao, có phi thuyền bay được ngàn dặm trên dây, có cỗ máy chiến đấu có lực phá hoại cao hơn cả tu sĩ Kim Đan, có những con người mạnh mẽ đến mức vượt xa con người mà cô biết.
Nền văn minh nơi này đã vượt xa rất xa nền văn minh hiện đại mà cô từng thấy. Với cư dân tinh tế, nền văn minh hiện đại chẳng qua cũng là thời viễn cổ.
Với Bắc Vũ Đường, những thứ mới lạ này cũng chỉ khiến cô cảm thán mà thôi. Thứ thực sự khiến cô mãi không dứt ra được là ký ức nguyên chủ truyền lại cho cô.
Những ký ức đó quá khắc cốt, quá tàn nhẫn, cùng với cả cảm xúc tiêu cực của nguyên chủ, đánh sâu vào đại não của cô.
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường là một cư dân bình thường trên tinh cầu Thủy Lam, cô ấy giống như những cư dân tinh tế khác, tới tuổi nhất định thì kết hôn sinh con.
Bi kịch của cô ấy bắt đầu từ lúc cô ấy quen chồng mình.
Chồng cô ấy – Ngô Ngạn Tuấn là một kỹ sư cấp thấp, đồng lương ít ỏi, cuộc sống quẫn bách. Nguyên chủ Bắc Vũ Đường và hắn gặp và biết nhau trong một lần bạn bè gặp mặt.
Người mà hai người thích đều thích người khác.
Hai người thất tình nói chuyện cả ngày, dần phát hiện, thì ra người mình thích bị người đối phương thích dắt đi mất.
Cấp trên Bắc Vũ Đường thích cưới người phụ nữ Ngô Ngạn Tuấn thích, hai người đồng mệnh tương liên thưởng thức lẫn nhau, cuối cùng dần đi đến bên nhau.
Ngày người mà họ thích kết hôn, không biết ôm tâm thái gì, cùng ngày đó, hai người trở thành một đôi vợ chồng hợp pháp.
Năng lực của Bắc Vũ Đường rất tốt, cấp trên cũ Tiền Phong vốn là cấp dưới của cô ấy, hắn lấy lòng, theo đuổi cô ấy, khiến cô ấy mau chóng rơi vào bể tình.
Công ty của họ có quy định không để đồng nghiệp yêu đương, họ chỉ có thể trộm yêu đương.
Bắc Vũ Đường vì để Tiền Phong được tăng chức, được coi trọng mà từ bỏ rất nhiều cơ hội vốn thuộc về mình, để hắn bò từng bước lên trên, cuối cùng trở thành người đứng trên mình, trở thành lãnh đạo trực tiếp của mình.
Nhưng mà, ngày vui ngắn chẳng tày gang, người khác phát hiện hai người yêu nhau. Nhân lúc người nọ chưa kịp báo cáo, hai người thương lượng xem ai từ chức rời đi.
Kết quả cuối cùng, người đi là Bắc Vũ Đường.
Trước khi cô ấy từ chức, Tiền Phong thề với trời, sẽ cưới cô ấy, sẽ tốt với cô ấy cả đời. Nhưng mà, nửa năm sau khi cô ấy từ chức, Tiền Phong ngoại tình.
Khi Bắc Vũ Đường bắt gặp hắn và người phụ nữ khác có đôi có cặp đến nơi cao cấp, Tiền Phong dứt khoát đã làm là làm đến cùng, chia tay với cô ấy.
Bắc Vũ Đường không đồng ý, hắn vô tình đuổi cô ấy ra khỏi nhà.
Ngôi nhà đó là Bắc Vũ Đường trả tiền mua, khi đó nghĩ hai người sau này sẽ là vợ chồng, nên sau khi nghe lời ngon tiếng ngọt của Tiền Phong, ngôi nhà đó đăng ký tên hắn.
Nhưng mà, hoàn toàn không ngờ, có một ngày hắn lại vô tình đuổi cô ấy ra.
Không có công việc, không có nhà ở, không có tiền tiết kiệm, cô ấy lập tức mất đi tất cả.
Suy sút ba tháng, cô ấy mới vực lại tinh thần, bắt đầu cuộc sống mới. Nửa năm sau, cô ấy lại là một nữ cường trong thương giới, thậm chí còn lợi hại hơn lúc trước.
Chia tay với Tiền Phong một năm, Tiền Phong và người phụ nữ lúc trước cạy góc tường của cô ấy kết hôn, cùng ngày đó, cô ấy và bạn trai cũ của người phụ nữ kia cũng kết hôn.
Cô ấy từng hỏi Ngô Ngạn Tuấn, vì sao người phụ nữ kia lại vứt bỏ hắn.
Ngô Ngạn Tuấn nói với cô ấy, bởi vì hắn không thể cho cô ta cuộc sống xa xỉ, không thể cho cô ta những gì cô ta muốn, nên cô ta lựa chọn một người có thể cho cô ta tất cả.
Ngô Ngạn Tuấn cũng từng hỏi cô ấy, vì sao người đàn ông kia lại chia tay với cô ấy?
Bắc Vũ Đường chỉ nói một câu, bởi vì trước nay hắn đều không yêu mình.
Tiền Phong từ đầu tới cuối chưa từng thích cô ấy. Đây là kết quả cô ấy phân tích lại sau khi bình tĩnh phân tích hết khoảng thời gian giữa họ.
Từ lúc đầu hắn đã lợi dụng cô ấy, dùng tài nguyên của cô ấy, dùng thành quả cô ấy sáng tạo cho hắn để gây dựng sự nghiệp của hắn. Khi hắn có được thứ hắn muốn rồi, một bà già cũ kỹ không thú vị như cô ấy đã không còn đất dụng võ.
Hai con người bị tình yêu tổn thương ở bên nhau, từ thưởng thức đến hoạn nạn nâng đỡ. Ngô Ngạn Tuấn dưới sự giúp đỡ của Bắc Vũ Đường, cũng từ một kỹ sư cấp thấp không tiếng tăm, dần tăng thành trung cấp, cuộc sống của hai người hạnh phúc mỹ mãn.
Hai người còn có một đứa con trai, đứa con trai này tuy là con riêng của nguyên chủ, nhưng cả hai đều nuôi dạy nó như con ruột.
Nguyên chủ nghĩ tháng ngày sau này sẽ luôn hạnh phúc như vậy, cho dù mình từng gặp một bạn trai cặn bã, nhưng cô ấy vẫn luôn ôm tâm thái tốt đẹp để sống.
Nhưng, hiện thực thường tàn nhẫn.
Vợ của Tiền Phong, cũng chính là bạn gái cũ của Ngô Ngạn Tuấn, Thi Tiểu Thi. Cô ta lại lần nữa liên hệ Ngô Ngạn Tuấn. Nguyên nhân là vì Tiền Phong đã xuống dốc.
Khi không còn Bắc Vũ Đường hộ tống, nơi chốn đề điểm, nơi chốn củng cố, chuẩn bị, hắn làm việc càng ngày càng kém, sau một lần phạm lỗi nghiêm trọng, bị công ty sa thải, còn nợ một khoản tiền lớn.
Người đòi nợ tới cửa, bán căn hộ nguyên chủ lúc trước mua để trả nợ.
Cả nhà Tiền Phong từ khu giàu có rơi xuống khu dân nghèo, thuê một căn phòng nhỏ hẹp để sống. Thi Tiểu Thi không thể chịu đựng cuộc sống như vậy, ngầm trộm thông đồng với bạn trai cũ Ngô Ngạn Tuấn.
Hai người mau chóng tặng tịu bên nhau.
Thi Tiểu Thi lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, Ngô Ngạn Tuấn càng ngày càng không thích nguyên chủ. Thi Tiểu Thi và Ngô Ngạn Tuấn lên kế hoạch hại nguyên chủ, chụp được chứng cứ nguyên chủ ngoại tình với Tiền Phong.
Lúc ấy nguyên chủ cực lực biện giải, nói rằng mình không ngoại tình, nhưng Ngô Ngạn Tuấn không tin, khăng khăng ly hôn, còn luôn miệng chỉ trích cô ấy là còn dư tình chưa hết với Tiền Phong, cô ấy phản bội lời hứa của cả hai.
Ngô Ngạn Tuấn trực tiếp đệ đơn xin tòa án tinh tế giải trừ mối quan hệ hôn nhân giữa hai người, căn cứ vào hợp đồng của họ lúc kết hôn, khiến cô ấy người không rời nhà.
Nguyên chủ đương nhiên cũng nhận ra điều không đúng, ủy thác thám tử tư điều tra, đồng thời cũng dời toàn bộ tài sản trên danh nghĩa cho con trai, đề phòng mình rơi vào tình cảnh người không rời nhà.
Không chờ họ điều tra ra kết quả, tòa án tinh tế đã phán quyết, chứng cứ Bắc Vũ Đường ngoại tình rất rõ ràng, căn cứ vào hợp đồng trước hôn nhân của cả hai, Bắc Vũ Đường bị phán người không rời nhà.
Bắc Vũ Đường rất tức giận, lại không mất lý trí.
Cô ấy tìm con trai, chuẩn bị lấy tài sản của mình về, bắt đầu phản kích.
Khi tìm con trai, cô ấy lại thấy nó và Thi Tiểu Thi, Ngô Ngạn Tuấn đang nói cười, tựa như ba người họ mới là người một nhà.
Họ ngồi ở nhà ăn cao cấp, thấy được nguyên chủ đứng ngoài cửa kính.
Bắc Vũ Đường tiến vào nhà ăn, người phục vụ tiến lên hỏi, "Thưa cô, cô muốn bàn mấy người?"
Bắc Vũ Đường đi thẳng vào bàn của họ, nhìn ba người trước mặt.
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Ngô Diệu Huy nghi hoặc hỏi, sau đó, nhớ ra gì đó, "Con xin lỗi, quên mất là hôm nay đã hẹn gặp mẹ."
"Ra ngoài, mẹ có lời muốn hỏi con." Bắc Vũ Đường cực lực đè lửa giận, bình tĩnh nói.
Ngô Diệu Huy cũng không có ý đứng dậy, vẫn ngồi tại chỗ, "Mẹ, mẹ muốn nói gì thì nói ở đây luôn đi. Ở đây đều là người một nhà."
"Đều là người một nhà?!" Bắc Vũ Đường nghiến răng nghiến lợi nói.
Thi Tiểu Thi mỉm cười nhìn cô ấy, "Cô Bắc, cô còn chưa ăn trưa nhỉ. Ngồi xuống cùng ăn đi, nhà hàng này nấu ngon lắm."
"Tôi đang nói chuyện với con trai, không phải cô, đừng xen mồm vào." Ngực Bắc Vũ Đường đập kịch liệt, liều mạng ngăn chặn xúc động muốn giết người.
Khuôn mặt Thi Tiểu Thi đầy đau đớn, ủy khuất rụt cổ, nũng nịu nói, "Tôi xin lỗi."
Ngô Ngạn Tuấn thấy cô ta bị ủy khuất, tức giận mắng Bắc Vũ Đường, "Bắc Vũ Đường, giáo dưỡng của cô đâu?!"
Ngô Diệu Huy cũng chỉ trích cô ấy, "Mẹ, sao mẹ có thể đối xử với dì Thi như thế. Dì Thi cũng đâu làm chuyện gì có lỗi với mẹ, mà mẹ lại đi phá hủy gia đình của người ta."
Bắc Vũ Đường nhìn hai người đàn ông trước mặt, lại nhìn Thi Tiểu Thi đang lộ ra nụ cười đắc ý với mình, tức đến nổi gân xanh.
"Tốt, tốt lắm. Xem ra tiền mẹ cho con, con cũng không định trả cho mẹ, phải không?" Bắc Vũ Đường mắt lạnh nhìn thằng con ngoan trước mặt.
Cô ấy không phải kẻ ngốc, nếu đến giờ vẫn không nhận ra thì đúng là vụng như lợn.
Ngô Diệu Huy chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn cô ấy, "Mẹ, mẹ nói gì thế? Tiền gì? Mẹ chưa từng cho con tiền. Mẹ, có phải mẹ quên rồi không? Lúc mẹ và cha ly hôn, mẹ người không rời nhà, lấy đâu ra tiền."
Bắc Vũ Đường nhìn Ngô Diệu Huy, cười nhẹ, nụ cười đầy trào phúng.
Khi cô ấy và Ngô Ngạn Tuấn xảy ra xung đột, đứa con trai trước sau đứng bên cạnh cô ấy, trước sau tin tưởng cô ấy trong sạch, xem ra đã sớm bị thu mua rồi.
Lúc trước, nếu cô ấy không phát hiện ra nó thoi thóp trong đống rác, nó đã sớm chết ở tinh cầu bỏ hoang kia, sao còn có thể sống cơm no áo ấm thế này.
Bao nhiêu năm nay, vì không sinh được con, cô ấy đem toàn bộ tình yêu của mình cho nó, quan tâm chăm sóc nó, cho nó sự giáo dục tốt nhất, cho nó tất cả những gì nó muốn, nhưng kết quả, cô ấy nhận được cái gì?
Thứ cô ấy nhận được từ nó chỉ có sự phản bội vô tình!
"Nuôi mày nhiều năm như thế, đúng là không bằng nuôi một con chó." Bắc Vũ Đường nhìn Ngô Diệu Huy đầy châm chọc, nụ cười trên mặt Ngô Diệu Huy chợt biến mất.
Không chờ Ngô Ngạn Tuấn mở miệng răn dạy, Bắc Vũ Đường đã nói, "Ngô Ngạn Tuấn, anh chờ đó cho tôi. Một ngày nào đó, anh sẽ chết trong tay người phụ nữ này. Kết cục của Tiền Phong, chính là kết cục tương lai của anh."
"Cô......" Ngô Ngạn Tuấn bị cô làm cho tức xanh mặt, vừa mới đứng dậy đã bị Bắc Vũ Đường cầm ly nước trái cây trên bàn hắt vào mặt.
Thi Tiểu Thi hét lên một tiếng, tiếng thét đó sau đó càng chói tai và thê lương hơn, vì Bắc Vũ Đường cầm lấy mâm cà ri thịt bò chụp lên đầu cô ta.
Tất cả xảy ra quá nhanh, không ai phản ứng kịp.
Ngô Diệu Huy thấy thảm trạng của họ, muốn khống chế Bắc Vũ Đường, lại bị Bắc Vũ Đường tát một cái ngã lên bàn.
Làm xong tất cả, Bắc Vũ Đường rời khỏi nhà ăn.
Vừa ra khỏi nhà ăn, cô nghe được tiếng rít gào đầy tức giận truyền ra, "Bắc Vũ Đường, đồ điên!!"
Một tháng sau, khi thám tử tư gọi điện tới, đã tìm được chứng cứ chứng minh cô ấy trong sạch. Hôm đó, cô ấy kích động hẹn gặp thám tử tư kia.
Tới nơi hẹn, trong lúc chờ thám tử tư đến, cô ấy trúng thuốc mê, ngất đi.
Khi nhận ra không đúng, tất cả đều đã muộn.
Khi cô ấy tỉnh lại, thấy tay mình đầy máu tươi, Tiền Phong thì nằm trong vũng máu. Đúng lúc đó, cảnh sát tinh tế tiến vào phòng, khi thấy con dao trong tay cô ấy và người nằm trên đất, lập tức bắt cô ấy đi.
Nhân chứng vật chứng đều có, dù nguyên chủ có kêu oan thế nào cũng không ai tin.
Tòa án tinh tế nhanh chóng phán Bắc Vũ Đường tù chung thân, bị giam ở ngục giam phía tây. Trước khi đi, Thi Tiểu Thi tới gặp cô ấy một lần.
Cách cửa sắt, cô ấy nhìn người phụ nữ ngăn nắp gọn gàng bên ngoài.
Thi Tiểu Thi mỉm cười với cô ấy, nụ cười mang theo sự đắc ý của kẻ thắng cuộc, "Tôi bảo Ngạn Tuấn và Huy Nhi tới gặp cô lần cuối, dù sao thì sau này cô vào ngục giam rồi cũng không ra được nữa. Nhưng mà, bọn họ nói không muốn thấy kẻ ác độc như cô."
"Có phải tôi còn cần cám ơn cô đã tới thăm tôi?" Bắc Vũ Đường trào phúng châm chọc.
Thi Tiểu Thi cười nói, "Thật ra thì tôi phải cám ơn cô. Cám ơn cô đã kiếm nhiều tiền như vậy cho tôi bấy lâu nay, nói thật, nếu không phải Tiền Phong quá đáng ghét, tôi còn không nghĩ đến việc tống cô vào ngục giam. Dù sao thì, cô biết kiếm tiền như vậy, ánh mắt lại tốt. Thiếu cô, cảm giác như túi của tôi thiếu tiền vậy."
"Cô......" Bắc Vũ Đường bị cô ta chọc tức đến đỏ mắt.
Cô ấy từng bước đưa Tiền Phong lên vị trí kia, lại dùng khoản tiết kiệm cả đời mua căn nhà giá trị xa xỉ kia, tất cả đều chắp tay đưa cho Thi Tiểu Thi.
Đến lượt Ngô Ngạn Tuấn, tài sản cô kiếm lời bao nhiêu năm cũng đều tiến vào túi của người phụ nữ kia. Cô ta không cần làm gì, chỉ cần hưởng thụ cuộc sống phú quý.
Đúng như lời cô ta nói, đời này của cô ấy, chỉ vì làm áo cưới cho người khác.
"Đúng rồi, có một việc tôi vẫn luôn muốn nói với cô. Nếu tôi không nói, chỉ sợ cả đời này cô cũng không nghĩ ra." Thi Tiểu Thi lấy tư thái cao cao tại thượng, thong thả ung dung nói.
"Cô chắc không hiểu, vì sao đứa con cô nuôi dưỡng nhiều năm lại giúp tôi chứ không giúp cô nhỉ?" Thi Tiểu Thi mỉm cười hỏi.
Trong lòng Bắc Vũ Đường rất muốn biết, nhưng cô ấy không nói gì. Cô ấy không muốn mặc người nắm mũi dắt đi.
"Nể mặt cô kiếm tiền cho tôi nhiều năm, tôi sẽ nói cho cô. Diệu Huy là con trai ruột của tôi." Thi Tiểu Thi nói chầm chậm từng chữ.
"Cô nói cái gì?! Sao có thể?!"
Thi Tiểu Thi rất vừa lòng với phản ứng của cô ấy, nói tiếp, "Cô có biết cha ruột của thằng bé là ai không?"
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường đã mơ hồ có phỏng đoán.
"Cha của nó tên là Ngô Ngạn Tuấn."
"Các người......" Bắc Vũ Đường dù có ngốc cũng đoán được một ít.
Những năm gần đây, cô ấy hoàn toàn bị Thi Tiểu Thi và Ngô Ngạn Tuấn đùa xoay vòng.
Cuối cùng cô ấy cũng nghĩ ra, vì sao năm đó mình lại tới tinh cầu bỏ hoang kia, chỉ vì cô ta không liên hệ được với Ngô Ngạn Tuấn, sợ hắn xảy ra chuyện, dựa theo địa điểm định vị cuối cùng nên mới đến đó.
Cũng là lúc ấy, cô ấy thấy được đứa trẻ thoi thóp trong đống rác, mới ôm nó về nuôi nấng.
Bắc Vũ Đường cực kỳ tức giận, sau đó bình tĩnh lại, "Vì sao các người lại làm vậy? Tôi và các người không thù không oán, vì sao phải tốn tâm tư với tôi như vậy?"
"Muốn trách thì trách cô có một thằng bạn trai tốt. Tiền Phong tuyệt đối không nên cướp đi vị trí thuộc về Ngô Ngạn Tuấn. Nếu không phải hắn gây khó dễ, người được vào công ty kia là Ngạn Tuấn chứ không phải Tiền Phong."
"Các người hận Tiền Phong, liên quan gì đến tôi?"
Nói đến cùng, thù oán của họ và Tiền Phong liên quan gì đến cô ấy đâu?!
"Nếu không vặn ngã cô thì sao đối phó được với Tiền Phong? Hơn nữa, người có lỗi với cô là Tiền Phong, là hắn ngoại tình trước. Tôi chẳng qua chỉ ngoắc ngón tay, hắn đã nhẹ nhàng cắn câu. Cô có biết lúc ở cùng tôi, hắn nói cô thế nào không?"
"Hắn nói, cô là bà già vừa già vừa cứng nhắc, không hiểu phong tình, càng không biết lấy lòng đàn ông. Nếu không phải vì cô còn giúp đỡ được cho sự nghiệp của hắn, hắn đã sớm đá văng cô đi lâu rồi."
"Nếu cô lợi hại như vậy, còn chịu giúp đỡ tên cặn bã Tiền Phong kia, vậy vì sao không giúp chúng tôi một tay chứ?"
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường nghe luận điệu vô sỉ của cô ta, đã sớm tức run, hít sâu hai hơi rồi mới nói, "Vậy nên, cô để Ngô Ngạn Tuấn cố tình tiếp cận tôi, lợi dụng quan hệ của tôi, đẩy Ngô Ngạn Tuấn lên. Phần hợp đồng trước hôn nhân kia cũng do các người chuẩn bị sẵn, chờ đến ngày nuốt toàn bộ tài sản của tôi, đúng không?"
"Đúng vậy. Cô hiểu nhanh đấy."
"Thủ đoạn của các người thật giỏi.
Thi Tiểu Thi nhìn đôi mắt oán độc của Bắc Vũ Đường, lộ biểu cảm sợ hãi, "Cô đừng nhìn tôi như vậy. Chuyện đã đến nước này, muốn trách thì trách chính cô ấy. Là do chính cô không có bản lĩnh. Nếu cô có bản lĩnh, cô sống cùng Ngạn Tuấn và Diệu Huy lâu như vậy, sao còn không quan trọng bằng một người không ở bên cạnh họ như tôi?"
Bắc Vũ Đường cười nhạo một tiếng, "Đúng vậy, cô nói không sai. Sở dĩ tôi đi đến bước này, hẳn phải trách chính tôi. Trách tôi mù, trách tôi quá ngây thơ."
Cô ấy nghĩ mình và hắn kết hôn, vợ chồng một thể, vốn hẳn nên đồng tâm hiệp lực. Nhưng, cô ấy hoàn toàn không ngờ, tất cả từ đầu tới cuối chỉ là một âm mưu.
Cô ấy xem nhẹ lòng người hiểm ác, càng xem nhẹ sự vô sỉ của họ.
"Đúng rồi, vì cảm ơn cô đã kiếm nhiều tiền trong suốt bao năm nay cho chúng tôi, tôi muốn tặng cô món quà cuối cùng."
Thi Tiểu Thi làm một thủ thế với người bên trong, cảnh sát trông chừng tiến lên ấn Bắc Vũ Đường xuống, nhét một viên thuốc ép cô ấy uống. Thân thể cô ấy mau chóng thay đổi, các đặc điểm của nữ dần biến mất, trở thành nam.
Thi Tiểu Thi đi vào cửa sắt, tiến lại gần nhìn khuôn mặt tức giận của Bắc Vũ Đường, cười khẽ, "Con trai của Nghị viên Đức Xuyên giết một con gái quan quân, bị phán lưu đày đến tinh cầu Hắc Ngục. Nghị viên Đức Xuyên không muốn để con của mình qua, họ muốn tìm người thay thế. Vậy nên, tôi nghĩ ngay đến cô."
Bóng tối quen thuộc qua đi, Bắc Vũ Đường từ từ mở mắt ra, đập vào mắt vẫn là một màu đen.
Cô tìm công tắc, nhưng chỉ sờ được mặt tường trơn bóng, không có công tắc nào. Cô vừa đứng dậy, đầu đã va phải nóc nhà, khiến cô choáng váng.
Phòng quá tối, tối đến mức không có một tia sáng, vươn tay không thấy năm đầu ngón tay.
Cho dù có tối, cũng không tối đến mức này.
Bắc Vũ Đường đã nhận ra điều không đúng.
Cô dùng tay sờ soạng nơi mình đang ở, qua đo lường bằng tay, cô mới phát hiện mơi mình ở hoàn toàn không coi là nhà, nhiều lắm chỉ là một cái hộp nhỏ hẹp.
Người tiến vào cần phải cúi đầu, không thể đứng thẳng, không thể nằm thẳng, chỉ có thể cuộn người.
Xác định không gian nhỏ hẹp này tạm thời an toàn, Bắc Vũ Đường bắt đầu tiếp thu tin tức.
Mười lăm phút sau, Bắc Vũ Đường đã tiếp thu xong tin tức, nhưng cô rất lâu không tỉnh lại. Khoảng nửa giờ sau, Bắc Vũ Đường mở mắt ra, đôi mắt lạnh lẽo đáng sợ.
Có lẽ, các vị diện cô từng qua không có vị diện nào thần kỳ như vị diện này. Ở nơi này có thể tiếp xúc gần với ngân hà, có thể thấy hệ thống các hành tinh có sự sống tồn tại trong vũ trụ.
Nơi này có nền văn minh phát triển rất cao, có phi thuyền bay được ngàn dặm trên dây, có cỗ máy chiến đấu có lực phá hoại cao hơn cả tu sĩ Kim Đan, có những con người mạnh mẽ đến mức vượt xa con người mà cô biết.
Nền văn minh nơi này đã vượt xa rất xa nền văn minh hiện đại mà cô từng thấy. Với cư dân tinh tế, nền văn minh hiện đại chẳng qua cũng là thời viễn cổ.
Với Bắc Vũ Đường, những thứ mới lạ này cũng chỉ khiến cô cảm thán mà thôi. Thứ thực sự khiến cô mãi không dứt ra được là ký ức nguyên chủ truyền lại cho cô.
Những ký ức đó quá khắc cốt, quá tàn nhẫn, cùng với cả cảm xúc tiêu cực của nguyên chủ, đánh sâu vào đại não của cô.
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường là một cư dân bình thường trên tinh cầu Thủy Lam, cô ấy giống như những cư dân tinh tế khác, tới tuổi nhất định thì kết hôn sinh con.
Bi kịch của cô ấy bắt đầu từ lúc cô ấy quen chồng mình.
Chồng cô ấy – Ngô Ngạn Tuấn là một kỹ sư cấp thấp, đồng lương ít ỏi, cuộc sống quẫn bách. Nguyên chủ Bắc Vũ Đường và hắn gặp và biết nhau trong một lần bạn bè gặp mặt.
Người mà hai người thích đều thích người khác.
Hai người thất tình nói chuyện cả ngày, dần phát hiện, thì ra người mình thích bị người đối phương thích dắt đi mất.
Cấp trên Bắc Vũ Đường thích cưới người phụ nữ Ngô Ngạn Tuấn thích, hai người đồng mệnh tương liên thưởng thức lẫn nhau, cuối cùng dần đi đến bên nhau.
Ngày người mà họ thích kết hôn, không biết ôm tâm thái gì, cùng ngày đó, hai người trở thành một đôi vợ chồng hợp pháp.
Năng lực của Bắc Vũ Đường rất tốt, cấp trên cũ Tiền Phong vốn là cấp dưới của cô ấy, hắn lấy lòng, theo đuổi cô ấy, khiến cô ấy mau chóng rơi vào bể tình.
Công ty của họ có quy định không để đồng nghiệp yêu đương, họ chỉ có thể trộm yêu đương.
Bắc Vũ Đường vì để Tiền Phong được tăng chức, được coi trọng mà từ bỏ rất nhiều cơ hội vốn thuộc về mình, để hắn bò từng bước lên trên, cuối cùng trở thành người đứng trên mình, trở thành lãnh đạo trực tiếp của mình.
Nhưng mà, ngày vui ngắn chẳng tày gang, người khác phát hiện hai người yêu nhau. Nhân lúc người nọ chưa kịp báo cáo, hai người thương lượng xem ai từ chức rời đi.
Kết quả cuối cùng, người đi là Bắc Vũ Đường.
Trước khi cô ấy từ chức, Tiền Phong thề với trời, sẽ cưới cô ấy, sẽ tốt với cô ấy cả đời. Nhưng mà, nửa năm sau khi cô ấy từ chức, Tiền Phong ngoại tình.
Khi Bắc Vũ Đường bắt gặp hắn và người phụ nữ khác có đôi có cặp đến nơi cao cấp, Tiền Phong dứt khoát đã làm là làm đến cùng, chia tay với cô ấy.
Bắc Vũ Đường không đồng ý, hắn vô tình đuổi cô ấy ra khỏi nhà.
Ngôi nhà đó là Bắc Vũ Đường trả tiền mua, khi đó nghĩ hai người sau này sẽ là vợ chồng, nên sau khi nghe lời ngon tiếng ngọt của Tiền Phong, ngôi nhà đó đăng ký tên hắn.
Nhưng mà, hoàn toàn không ngờ, có một ngày hắn lại vô tình đuổi cô ấy ra.
Không có công việc, không có nhà ở, không có tiền tiết kiệm, cô ấy lập tức mất đi tất cả.
Suy sút ba tháng, cô ấy mới vực lại tinh thần, bắt đầu cuộc sống mới. Nửa năm sau, cô ấy lại là một nữ cường trong thương giới, thậm chí còn lợi hại hơn lúc trước.
Chia tay với Tiền Phong một năm, Tiền Phong và người phụ nữ lúc trước cạy góc tường của cô ấy kết hôn, cùng ngày đó, cô ấy và bạn trai cũ của người phụ nữ kia cũng kết hôn.
Cô ấy từng hỏi Ngô Ngạn Tuấn, vì sao người phụ nữ kia lại vứt bỏ hắn.
Ngô Ngạn Tuấn nói với cô ấy, bởi vì hắn không thể cho cô ta cuộc sống xa xỉ, không thể cho cô ta những gì cô ta muốn, nên cô ta lựa chọn một người có thể cho cô ta tất cả.
Ngô Ngạn Tuấn cũng từng hỏi cô ấy, vì sao người đàn ông kia lại chia tay với cô ấy?
Bắc Vũ Đường chỉ nói một câu, bởi vì trước nay hắn đều không yêu mình.
Tiền Phong từ đầu tới cuối chưa từng thích cô ấy. Đây là kết quả cô ấy phân tích lại sau khi bình tĩnh phân tích hết khoảng thời gian giữa họ.
Từ lúc đầu hắn đã lợi dụng cô ấy, dùng tài nguyên của cô ấy, dùng thành quả cô ấy sáng tạo cho hắn để gây dựng sự nghiệp của hắn. Khi hắn có được thứ hắn muốn rồi, một bà già cũ kỹ không thú vị như cô ấy đã không còn đất dụng võ.
Hai con người bị tình yêu tổn thương ở bên nhau, từ thưởng thức đến hoạn nạn nâng đỡ. Ngô Ngạn Tuấn dưới sự giúp đỡ của Bắc Vũ Đường, cũng từ một kỹ sư cấp thấp không tiếng tăm, dần tăng thành trung cấp, cuộc sống của hai người hạnh phúc mỹ mãn.
Hai người còn có một đứa con trai, đứa con trai này tuy là con riêng của nguyên chủ, nhưng cả hai đều nuôi dạy nó như con ruột.
Nguyên chủ nghĩ tháng ngày sau này sẽ luôn hạnh phúc như vậy, cho dù mình từng gặp một bạn trai cặn bã, nhưng cô ấy vẫn luôn ôm tâm thái tốt đẹp để sống.
Nhưng, hiện thực thường tàn nhẫn.
Vợ của Tiền Phong, cũng chính là bạn gái cũ của Ngô Ngạn Tuấn, Thi Tiểu Thi. Cô ta lại lần nữa liên hệ Ngô Ngạn Tuấn. Nguyên nhân là vì Tiền Phong đã xuống dốc.
Khi không còn Bắc Vũ Đường hộ tống, nơi chốn đề điểm, nơi chốn củng cố, chuẩn bị, hắn làm việc càng ngày càng kém, sau một lần phạm lỗi nghiêm trọng, bị công ty sa thải, còn nợ một khoản tiền lớn.
Người đòi nợ tới cửa, bán căn hộ nguyên chủ lúc trước mua để trả nợ.
Cả nhà Tiền Phong từ khu giàu có rơi xuống khu dân nghèo, thuê một căn phòng nhỏ hẹp để sống. Thi Tiểu Thi không thể chịu đựng cuộc sống như vậy, ngầm trộm thông đồng với bạn trai cũ Ngô Ngạn Tuấn.
Hai người mau chóng tặng tịu bên nhau.
Thi Tiểu Thi lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, Ngô Ngạn Tuấn càng ngày càng không thích nguyên chủ. Thi Tiểu Thi và Ngô Ngạn Tuấn lên kế hoạch hại nguyên chủ, chụp được chứng cứ nguyên chủ ngoại tình với Tiền Phong.
Lúc ấy nguyên chủ cực lực biện giải, nói rằng mình không ngoại tình, nhưng Ngô Ngạn Tuấn không tin, khăng khăng ly hôn, còn luôn miệng chỉ trích cô ấy là còn dư tình chưa hết với Tiền Phong, cô ấy phản bội lời hứa của cả hai.
Ngô Ngạn Tuấn trực tiếp đệ đơn xin tòa án tinh tế giải trừ mối quan hệ hôn nhân giữa hai người, căn cứ vào hợp đồng của họ lúc kết hôn, khiến cô ấy người không rời nhà.
Nguyên chủ đương nhiên cũng nhận ra điều không đúng, ủy thác thám tử tư điều tra, đồng thời cũng dời toàn bộ tài sản trên danh nghĩa cho con trai, đề phòng mình rơi vào tình cảnh người không rời nhà.
Không chờ họ điều tra ra kết quả, tòa án tinh tế đã phán quyết, chứng cứ Bắc Vũ Đường ngoại tình rất rõ ràng, căn cứ vào hợp đồng trước hôn nhân của cả hai, Bắc Vũ Đường bị phán người không rời nhà.
Bắc Vũ Đường rất tức giận, lại không mất lý trí.
Cô ấy tìm con trai, chuẩn bị lấy tài sản của mình về, bắt đầu phản kích.
Khi tìm con trai, cô ấy lại thấy nó và Thi Tiểu Thi, Ngô Ngạn Tuấn đang nói cười, tựa như ba người họ mới là người một nhà.
Họ ngồi ở nhà ăn cao cấp, thấy được nguyên chủ đứng ngoài cửa kính.
Bắc Vũ Đường tiến vào nhà ăn, người phục vụ tiến lên hỏi, "Thưa cô, cô muốn bàn mấy người?"
Bắc Vũ Đường đi thẳng vào bàn của họ, nhìn ba người trước mặt.
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Ngô Diệu Huy nghi hoặc hỏi, sau đó, nhớ ra gì đó, "Con xin lỗi, quên mất là hôm nay đã hẹn gặp mẹ."
"Ra ngoài, mẹ có lời muốn hỏi con." Bắc Vũ Đường cực lực đè lửa giận, bình tĩnh nói.
Ngô Diệu Huy cũng không có ý đứng dậy, vẫn ngồi tại chỗ, "Mẹ, mẹ muốn nói gì thì nói ở đây luôn đi. Ở đây đều là người một nhà."
"Đều là người một nhà?!" Bắc Vũ Đường nghiến răng nghiến lợi nói.
Thi Tiểu Thi mỉm cười nhìn cô ấy, "Cô Bắc, cô còn chưa ăn trưa nhỉ. Ngồi xuống cùng ăn đi, nhà hàng này nấu ngon lắm."
"Tôi đang nói chuyện với con trai, không phải cô, đừng xen mồm vào." Ngực Bắc Vũ Đường đập kịch liệt, liều mạng ngăn chặn xúc động muốn giết người.
Khuôn mặt Thi Tiểu Thi đầy đau đớn, ủy khuất rụt cổ, nũng nịu nói, "Tôi xin lỗi."
Ngô Ngạn Tuấn thấy cô ta bị ủy khuất, tức giận mắng Bắc Vũ Đường, "Bắc Vũ Đường, giáo dưỡng của cô đâu?!"
Ngô Diệu Huy cũng chỉ trích cô ấy, "Mẹ, sao mẹ có thể đối xử với dì Thi như thế. Dì Thi cũng đâu làm chuyện gì có lỗi với mẹ, mà mẹ lại đi phá hủy gia đình của người ta."
Bắc Vũ Đường nhìn hai người đàn ông trước mặt, lại nhìn Thi Tiểu Thi đang lộ ra nụ cười đắc ý với mình, tức đến nổi gân xanh.
"Tốt, tốt lắm. Xem ra tiền mẹ cho con, con cũng không định trả cho mẹ, phải không?" Bắc Vũ Đường mắt lạnh nhìn thằng con ngoan trước mặt.
Cô ấy không phải kẻ ngốc, nếu đến giờ vẫn không nhận ra thì đúng là vụng như lợn.
Ngô Diệu Huy chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn cô ấy, "Mẹ, mẹ nói gì thế? Tiền gì? Mẹ chưa từng cho con tiền. Mẹ, có phải mẹ quên rồi không? Lúc mẹ và cha ly hôn, mẹ người không rời nhà, lấy đâu ra tiền."
Bắc Vũ Đường nhìn Ngô Diệu Huy, cười nhẹ, nụ cười đầy trào phúng.
Khi cô ấy và Ngô Ngạn Tuấn xảy ra xung đột, đứa con trai trước sau đứng bên cạnh cô ấy, trước sau tin tưởng cô ấy trong sạch, xem ra đã sớm bị thu mua rồi.
Lúc trước, nếu cô ấy không phát hiện ra nó thoi thóp trong đống rác, nó đã sớm chết ở tinh cầu bỏ hoang kia, sao còn có thể sống cơm no áo ấm thế này.
Bao nhiêu năm nay, vì không sinh được con, cô ấy đem toàn bộ tình yêu của mình cho nó, quan tâm chăm sóc nó, cho nó sự giáo dục tốt nhất, cho nó tất cả những gì nó muốn, nhưng kết quả, cô ấy nhận được cái gì?
Thứ cô ấy nhận được từ nó chỉ có sự phản bội vô tình!
"Nuôi mày nhiều năm như thế, đúng là không bằng nuôi một con chó." Bắc Vũ Đường nhìn Ngô Diệu Huy đầy châm chọc, nụ cười trên mặt Ngô Diệu Huy chợt biến mất.
Không chờ Ngô Ngạn Tuấn mở miệng răn dạy, Bắc Vũ Đường đã nói, "Ngô Ngạn Tuấn, anh chờ đó cho tôi. Một ngày nào đó, anh sẽ chết trong tay người phụ nữ này. Kết cục của Tiền Phong, chính là kết cục tương lai của anh."
"Cô......" Ngô Ngạn Tuấn bị cô làm cho tức xanh mặt, vừa mới đứng dậy đã bị Bắc Vũ Đường cầm ly nước trái cây trên bàn hắt vào mặt.
Thi Tiểu Thi hét lên một tiếng, tiếng thét đó sau đó càng chói tai và thê lương hơn, vì Bắc Vũ Đường cầm lấy mâm cà ri thịt bò chụp lên đầu cô ta.
Tất cả xảy ra quá nhanh, không ai phản ứng kịp.
Ngô Diệu Huy thấy thảm trạng của họ, muốn khống chế Bắc Vũ Đường, lại bị Bắc Vũ Đường tát một cái ngã lên bàn.
Làm xong tất cả, Bắc Vũ Đường rời khỏi nhà ăn.
Vừa ra khỏi nhà ăn, cô nghe được tiếng rít gào đầy tức giận truyền ra, "Bắc Vũ Đường, đồ điên!!"
Một tháng sau, khi thám tử tư gọi điện tới, đã tìm được chứng cứ chứng minh cô ấy trong sạch. Hôm đó, cô ấy kích động hẹn gặp thám tử tư kia.
Tới nơi hẹn, trong lúc chờ thám tử tư đến, cô ấy trúng thuốc mê, ngất đi.
Khi nhận ra không đúng, tất cả đều đã muộn.
Khi cô ấy tỉnh lại, thấy tay mình đầy máu tươi, Tiền Phong thì nằm trong vũng máu. Đúng lúc đó, cảnh sát tinh tế tiến vào phòng, khi thấy con dao trong tay cô ấy và người nằm trên đất, lập tức bắt cô ấy đi.
Nhân chứng vật chứng đều có, dù nguyên chủ có kêu oan thế nào cũng không ai tin.
Tòa án tinh tế nhanh chóng phán Bắc Vũ Đường tù chung thân, bị giam ở ngục giam phía tây. Trước khi đi, Thi Tiểu Thi tới gặp cô ấy một lần.
Cách cửa sắt, cô ấy nhìn người phụ nữ ngăn nắp gọn gàng bên ngoài.
Thi Tiểu Thi mỉm cười với cô ấy, nụ cười mang theo sự đắc ý của kẻ thắng cuộc, "Tôi bảo Ngạn Tuấn và Huy Nhi tới gặp cô lần cuối, dù sao thì sau này cô vào ngục giam rồi cũng không ra được nữa. Nhưng mà, bọn họ nói không muốn thấy kẻ ác độc như cô."
"Có phải tôi còn cần cám ơn cô đã tới thăm tôi?" Bắc Vũ Đường trào phúng châm chọc.
Thi Tiểu Thi cười nói, "Thật ra thì tôi phải cám ơn cô. Cám ơn cô đã kiếm nhiều tiền như vậy cho tôi bấy lâu nay, nói thật, nếu không phải Tiền Phong quá đáng ghét, tôi còn không nghĩ đến việc tống cô vào ngục giam. Dù sao thì, cô biết kiếm tiền như vậy, ánh mắt lại tốt. Thiếu cô, cảm giác như túi của tôi thiếu tiền vậy."
"Cô......" Bắc Vũ Đường bị cô ta chọc tức đến đỏ mắt.
Cô ấy từng bước đưa Tiền Phong lên vị trí kia, lại dùng khoản tiết kiệm cả đời mua căn nhà giá trị xa xỉ kia, tất cả đều chắp tay đưa cho Thi Tiểu Thi.
Đến lượt Ngô Ngạn Tuấn, tài sản cô kiếm lời bao nhiêu năm cũng đều tiến vào túi của người phụ nữ kia. Cô ta không cần làm gì, chỉ cần hưởng thụ cuộc sống phú quý.
Đúng như lời cô ta nói, đời này của cô ấy, chỉ vì làm áo cưới cho người khác.
"Đúng rồi, có một việc tôi vẫn luôn muốn nói với cô. Nếu tôi không nói, chỉ sợ cả đời này cô cũng không nghĩ ra." Thi Tiểu Thi lấy tư thái cao cao tại thượng, thong thả ung dung nói.
"Cô chắc không hiểu, vì sao đứa con cô nuôi dưỡng nhiều năm lại giúp tôi chứ không giúp cô nhỉ?" Thi Tiểu Thi mỉm cười hỏi.
Trong lòng Bắc Vũ Đường rất muốn biết, nhưng cô ấy không nói gì. Cô ấy không muốn mặc người nắm mũi dắt đi.
"Nể mặt cô kiếm tiền cho tôi nhiều năm, tôi sẽ nói cho cô. Diệu Huy là con trai ruột của tôi." Thi Tiểu Thi nói chầm chậm từng chữ.
"Cô nói cái gì?! Sao có thể?!"
Thi Tiểu Thi rất vừa lòng với phản ứng của cô ấy, nói tiếp, "Cô có biết cha ruột của thằng bé là ai không?"
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường đã mơ hồ có phỏng đoán.
"Cha của nó tên là Ngô Ngạn Tuấn."
"Các người......" Bắc Vũ Đường dù có ngốc cũng đoán được một ít.
Những năm gần đây, cô ấy hoàn toàn bị Thi Tiểu Thi và Ngô Ngạn Tuấn đùa xoay vòng.
Cuối cùng cô ấy cũng nghĩ ra, vì sao năm đó mình lại tới tinh cầu bỏ hoang kia, chỉ vì cô ta không liên hệ được với Ngô Ngạn Tuấn, sợ hắn xảy ra chuyện, dựa theo địa điểm định vị cuối cùng nên mới đến đó.
Cũng là lúc ấy, cô ấy thấy được đứa trẻ thoi thóp trong đống rác, mới ôm nó về nuôi nấng.
Bắc Vũ Đường cực kỳ tức giận, sau đó bình tĩnh lại, "Vì sao các người lại làm vậy? Tôi và các người không thù không oán, vì sao phải tốn tâm tư với tôi như vậy?"
"Muốn trách thì trách cô có một thằng bạn trai tốt. Tiền Phong tuyệt đối không nên cướp đi vị trí thuộc về Ngô Ngạn Tuấn. Nếu không phải hắn gây khó dễ, người được vào công ty kia là Ngạn Tuấn chứ không phải Tiền Phong."
"Các người hận Tiền Phong, liên quan gì đến tôi?"
Nói đến cùng, thù oán của họ và Tiền Phong liên quan gì đến cô ấy đâu?!
"Nếu không vặn ngã cô thì sao đối phó được với Tiền Phong? Hơn nữa, người có lỗi với cô là Tiền Phong, là hắn ngoại tình trước. Tôi chẳng qua chỉ ngoắc ngón tay, hắn đã nhẹ nhàng cắn câu. Cô có biết lúc ở cùng tôi, hắn nói cô thế nào không?"
"Hắn nói, cô là bà già vừa già vừa cứng nhắc, không hiểu phong tình, càng không biết lấy lòng đàn ông. Nếu không phải vì cô còn giúp đỡ được cho sự nghiệp của hắn, hắn đã sớm đá văng cô đi lâu rồi."
"Nếu cô lợi hại như vậy, còn chịu giúp đỡ tên cặn bã Tiền Phong kia, vậy vì sao không giúp chúng tôi một tay chứ?"
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường nghe luận điệu vô sỉ của cô ta, đã sớm tức run, hít sâu hai hơi rồi mới nói, "Vậy nên, cô để Ngô Ngạn Tuấn cố tình tiếp cận tôi, lợi dụng quan hệ của tôi, đẩy Ngô Ngạn Tuấn lên. Phần hợp đồng trước hôn nhân kia cũng do các người chuẩn bị sẵn, chờ đến ngày nuốt toàn bộ tài sản của tôi, đúng không?"
"Đúng vậy. Cô hiểu nhanh đấy."
"Thủ đoạn của các người thật giỏi.
Thi Tiểu Thi nhìn đôi mắt oán độc của Bắc Vũ Đường, lộ biểu cảm sợ hãi, "Cô đừng nhìn tôi như vậy. Chuyện đã đến nước này, muốn trách thì trách chính cô ấy. Là do chính cô không có bản lĩnh. Nếu cô có bản lĩnh, cô sống cùng Ngạn Tuấn và Diệu Huy lâu như vậy, sao còn không quan trọng bằng một người không ở bên cạnh họ như tôi?"
Bắc Vũ Đường cười nhạo một tiếng, "Đúng vậy, cô nói không sai. Sở dĩ tôi đi đến bước này, hẳn phải trách chính tôi. Trách tôi mù, trách tôi quá ngây thơ."
Cô ấy nghĩ mình và hắn kết hôn, vợ chồng một thể, vốn hẳn nên đồng tâm hiệp lực. Nhưng, cô ấy hoàn toàn không ngờ, tất cả từ đầu tới cuối chỉ là một âm mưu.
Cô ấy xem nhẹ lòng người hiểm ác, càng xem nhẹ sự vô sỉ của họ.
"Đúng rồi, vì cảm ơn cô đã kiếm nhiều tiền trong suốt bao năm nay cho chúng tôi, tôi muốn tặng cô món quà cuối cùng."
Thi Tiểu Thi làm một thủ thế với người bên trong, cảnh sát trông chừng tiến lên ấn Bắc Vũ Đường xuống, nhét một viên thuốc ép cô ấy uống. Thân thể cô ấy mau chóng thay đổi, các đặc điểm của nữ dần biến mất, trở thành nam.
Thi Tiểu Thi đi vào cửa sắt, tiến lại gần nhìn khuôn mặt tức giận của Bắc Vũ Đường, cười khẽ, "Con trai của Nghị viên Đức Xuyên giết một con gái quan quân, bị phán lưu đày đến tinh cầu Hắc Ngục. Nghị viên Đức Xuyên không muốn để con của mình qua, họ muốn tìm người thay thế. Vậy nên, tôi nghĩ ngay đến cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.