Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Chương 511: Thế giới hiện thực (26)
Vân Phi Mặc
13/09/2021
Phong Ly Ngân nghiêng đầu nhìn nàng một cái, sườn mặt nàng dưới ánh trăng mang theo nét đẹp mơ hồ, ngũ quan nàng không phải tuyệt sắc, nhưng cũng là tinh xảo, lại chẳng hiểu sao khi nhìn đến nàng, ánh mắt lại không nghe lời mà đi lạc.
Nàng có một loại khí chất, khiến y không tự giác ghé mắt.
Nàng không phải nữ tử đẹp nhất y từng gặp, lại là nữ tử duy nhất có thể khiến y dừng mắt.
Nàng còn là nữ tử đầu tiên trong đời không có hứng thú với y.
Phong Ly Ngân nghe hiểu ý nàng, lại làm bộ chẳng hiểu gì cả, “Tốt hơn rồi, nhưng mà bị thương gân cốt thì cần phải chăm sóc tốt, nếu không sẽ để lại di chứng về sau.”
Ặc......
Bắc Vũ Đường cạn lời nhìn y, tên này chắc chắn không chịu đi rồi.
Bắc Vũ Đường coi hành động của y là tránh né kẻ thù.
Đây là một nhân vật nguy hiểm, nếu có thể, Bắc Vũ Đường vẫn muốn đuổi người này đi, để y ở lại, đối với nàng và Tiểu Mặc Nhi đều không phải chuyện tốt.
Nàng còn thù lớn chưa trả, còn rất nhiều việc cần hoàn thành, không muốn dính dáng đến những chuyện khác.
“Nếu Phong công tử tin ta, ta có thể viết cho công tử một số đơn thuốc, đảm bảo chữa khỏi bệnh.” Bắc Vũ Đường không nhìn y, ánh mắt nhìn vầng trăng trên cao, thấp giọng nói.
Đây là lần đầu tiên Phong Ly Ngân bị một nữ nhân ba lần bốn lượt đuổi đi, nghe giọng nàng thì đúng là rất ghét bỏ mình.
Phong Ly Ngân bị người ghét bỏ cảm thấy hơi nghẹn, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, tiếng nói trầm trầm vang lên, “Thật không dám giấu giếm, tại hạ gặp một số chuyện phiền toái, cần phải ở ngoài một thời gian. Nếu Mộc phu nhân lo về vấn đề an toàn, cứ yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của mọi người đến cùng.”
Bị người ta đuổi giết mà còn dõng dạc nói có thể đảm bảo họ an toàn, thật là tự tin ghê!
Y không làm liên luỵ đến họ là đã tạ ơn trời phật lắm rồi.
Bắc Vũ Đường thầm trợn trắng mắt.
Phong Ly Ngân thấy nàng không nói gì, nhưng nhìn biểu cảm của nàng thì đã hiểu.
Y cũng định nói gì đó, nhưng nhìn sườn mặt nhu hòa dưới ánh trăng của nàng, lại không nói gì cả.
Mãi nửa ngày sau vẫn không thấy người bên cạnh nói gì, Bắc Vũ Đường kỳ quái nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vừa nhìn qua đã va vào một đôi mắt đen u trầm.
Nháy mắt, ngực nàng đập mạnh, tựa như bị thứ gì đó tác động.
Nàng muốn giữ lại, đáng tiếc nó tới quá đột nhiên, đi mất cũng rất nhanh.
Khiến nàng muốn tìm kiếm cũng không bắt được.
Bắc Vũ Đường thu hồi ánh mắt, “Đã khuya rồi.”
Nói xong, nàng nhảy xuống, biến mất trong đêm đen.
Phong Ly Ngân không có rời đi, nằm trên nóc nhà, ngóng nhìn vầng trăng treo trên bầu trời đêm cao cao, trong đầu không tự giác hiện lên sườn mặt của nàng, dung nhan đó dần trở nên mơ hồ, biến thành một bóng dáng mông lung.
Một cơn gió lạnh thổi qua, người đang thả hồn theo gió bỗng bừng tỉnh.
Y không khỏi xoa mày.
Vừa rồi không hiểu tại sao y lại coi nàng là bóng dáng trong trí nhớ, thậm chí còn có ảo giác đó chính là nàng ấy.
Phong Ly Ngân đang định rời đi, thân mình hơi dừng lại, thấp giọng nói, “Ra đây.”
Khi y dứt lời, hai bóng đen lặng yên xuất hiện trên nóc nhà, cung kính quỳ gối trước mặt y.
“Ảnh Nhị/ Ảnh Thất tham kiến thiếu chủ.”
Phong Ly Ngân khẽ nâng ngón tay, hai người mới dám đứng lên đáp lời.
“Ảnh Nhất có trở về không?”
Lúc trước hai người tách ra, đại đa số người bị hắn dẫn đi, dù sau đó chúng phản ứng lại, không ít người quay lại đuổi tới đây, nhưng nhất định bên Ảnh Nhất cũng không thoải mái.
“Bẩm thiếu chủ, Ảnh Nhất giờ đang ở phân đường. Huynh ấy đến phân đường, báo cáo chuyện thiếu chủ gặp nạn rồi vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.” Ảnh Nhị cung kính trả lời.
Phong Ly Ngân lấy một khối lệnh bài ra, ném cho Ảnh Thất, “Cầm lệnh bài này đi mời Tiết thần y tới chẩn trị cho hắn.”
“Tuân lệnh.” Ảnh Thất lĩnh mệnh rời đi.
Lúc này trên nóc nhà chỉ còn Ảnh Nhị.
“Ngươi lui ra đi.”
“Tuân lệnh.”
Phong Ly Ngân nhảy từ nóc nhà xuống, biến mất trong đình viện.
Ảnh Nhị trốn trong bóng tối không hiểu vì sao thiếu chủ cứ ở đây mãi không đi. Dù có tò mò thì Ảnh Nhị cũng không dám hỏi ra.
****
Huyện Vân Đài thuộc Hoàng triều Đại Chu, tiếp giáp Nam Đường Quốc, là biên cảnh Đại Chu, hàng năm có đại quân mười vạn người đóng tại đây, vì đề phòng Nam Đường, càng là để các tiểu quốc xung quanh kinh sợ.
Đoàn người Cố Phiên Nhiên đã tiến vào huyện Vân Đài, giờ đang ở khách điếm lớn nhất, xa hoa nhất nơi này.
Hai nữ tử thanh tú, mặc tơ lụa đang bưng nước thuốc đi vào một căn phòng. Nếu không phải hai người này còn thường gọi tiểu thư, thì chỉ nhìn y phục họ mặc và khí chất thì còn giống thiên kim tiểu thư hơn cả tiểu thư nhà phú thương.
Hai nữ tử này chính là nha hoàn tâm phúc của Cố Phiên Nhiên – Hạ Hà và Đông Mai.
Đông Mai nhăn mặt, oán giận nói, “Không hiểu tiểu thư nghĩ gì, vì một kẻ chẳng liên quan mà chậm trễ thời gian lâu như vậy.”
Hạ Hà lại nói, “Tiểu thư thiện lương, không thể bỏ mặc.”
“Aizz, ý ta cũng không phải là không cứu. Thật ra chúng ta đưa hắn đến đây, có thể bỏ ra một số tiền thuê người chăm sóc hắn, không cần ở lại hầu hạ hắn. Người nọ đã tỉnh lại mấy lần, lại cứ lạnh lùng với tiểu thư nhà chúng ta. Người này nhìn là biết là loại người vong ân phụ nghĩa.”
Lúc này Cố Phiên Nhiên đang ở trong phòng hầu hạ Ám Dạ nghe họ nói thế, không khỏi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ám Dạ đã tỉnh trên giường.
Giọng Đông Mai không nhỏ, hai người trong phòng đều nghe rõ lời nàng ta nói.
Cố Phiên Nhiên nhẹ nhàng nói với Ám Dạ, “Công tử chớ trách, nha đầu của ta nói không giữ miệng, lát ta sẽ dạy dỗ lại nàng ấy. Lời nàng ấy, ngươi đừng để trong lòng. Ta cứu ngươi, không phải mong báo ân. Công tử chớ để lời nói của nha hoàn không hiểu chuyện này trong lòng.”
Cố Phiên Nhiên tình ý tha thiết nói một tràng dài, lại thấy người trên giường chẳng hề nhúc nhích, thậm chí còn không thèm chớp mắt lấy một cái.
Điều này khiến Cố Phiên Nhiên cảm thấy mình chịu nhục.
Ả nói nhiều như thế, tốt xấu gì cũng phản ứng cái xem nào, làm lơ ả như vậy khiến ả hơi bực mình, cảm thấy người này không biết tốt xấu.
Nhưng mà hắn càng như thế thì Cố Phiên Nhiên càng để bụng hắn.
Nam nhân như thế chinh phục được mới có cảm giác thành tựu.
“Một yêu cầu.”
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn vang lên.
Cố Phiên Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, mãi nửa ngày sau mới phản ứng lại, liên tục xua tay từ chối, “Công tử không cần như vậy. Ta cứu người không cần hồi báo, không cần một hứa hẹn của ngươi.”
Ám Dạ lãnh đạm nói, “Một yêu cầu.”
Cố Phiên Nhiên thấy hắn kiên trì, thầm thở dài một hơi, “Được rồi. Nếu công tử yêu cầu thì ta nhận. Chỉ là giờ ta còn chưa nghĩ ra mình muốn ngươi làm gì, chờ ta nghĩ ra sẽ nói cho ngươi.”
Ám Dạ không đáp lại, trực tiếp nhắm mắt.
Cố Phiên Nhiên thấy thế thì lại bực mình, nhưng nhìn dung nhan yêu nghiệt của hắn thì lại đè ép lửa giận xuống.
Aizz, giận ai thì cũng không thể giận mỹ nhân.
Mỹ nhân thì đều có đặc quyền.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận ngày qua ngày của Cố Phiên Nhiên, thương thế của Ám Dạ dần khôi phục. Hạ Hà và Đông Mai đều cảm giác được, tiểu thư rất để bụng nam tử không biết nhảy từ đâu ra này, cứ cảm thấy sự quan tâm này đã vượt qua phạm vi của người thường rồi.
Hai người không ngốc, thật ra đã có chút hiểu tâm tư của tiểu thư.
Hai người đều cảm giác được, nam tử kia hẳn cũng vậy, nhưng hắn trước sau đều lãnh đạm. Nếu không phải tiểu thư là ân nhân cứu mạng hắn thì chỉ sợ hắn còn chẳng nhìn tiểu thư một cái.
Nhận ra điều này khiến Hạ Hà và Đông Mai rất căm thù Ám Dạ, hận không thể đuổi tên nam nhân không biết tốt xấu này đi.
Nhóm người không ở huyện Vân Đài quá lâu, hôm sau lập tức khởi hành rời đi.
“Theo ngươi tiểu thư có mang hắn theo không?” Đông Mai hỏi.
“Hẳn là có.” Hạ Hà không chút suy nghĩ trả lời.
“Ta lại hy vọng hắn sẽ thức thời rời đi.”
Hạ Hà gật đầu tán đồng.
Ám Dạ bị hai nha hoàn ghét bỏ giờ đang đứng trước mặt Cố Phiên Nhiên.
“Nghĩ kỹ rồi?” Ám Dạ lãnh đạm hỏi.
Cố Phiên Nhiên nhìn sắc mặt hắn, càng nhìn càng vừa lòng, càng nhìn càng thích.
Ả thật muốn xem, sau khi hắn đã quỳ gục dưới váy mình thì sẽ thế nào.
“Nghĩ kỹ rồi.” Cố Phiên Nhiên cười xinh đẹp.
“Chuyện gì?” Ám Dạ đã sớm muốn rời khỏi đây, rời khỏi nữ nhân này.
Ánh mắt nữ nhân này nhìn hắn khiến hắn rất không thoải mái, nhưng ngại thân phận ả nên hắn vẫn luôn nhịn.
“Ta muốn ngươi làm hộ vệ của ta, bảo vệ sự an toàn của ta trong vòng một năm. Một năm sau, ngươi có thể tự do rời đi, chúng ta không còn liên quan.” Cố Phiên Nhiên đã sớm chọn xong yêu cầu từ lúc hắn cho mình một yêu cầu rồi.
Ám Dạ nhíu mày, hắn không ngờ ả lại đưa ra yêu cầu này.
Cố Phiên Nhiên thấy hắn đứng đó, biết hắn không tình nguyện. Cố Phiên Nhiên cũng hiểu, đối phương là người không chịu ước thúc. Giờ muốn cột hắn bên người mình, hắn có mâu thuẫn cũng là bình thường.
“Nếu ngươi thấy khó xử thì coi như ta không nói gì cả. Ân tình này, ta cũng sẽ không bắt ngươi trả.” Cố Phiên Nhiên lấy lui làm tiến.
Ám Dạ không do dự nữa, trầm giọng nói, “Được. Bảo vệ ngươi một năm, một năm sau ta sẽ rời đi.”
“Ngươi không cần miễn cưỡng, ta chỉ thuận miệng nói thôi.”
“Một năm.” Ám Dạ trịnh trọng nói.
“Được rồi, nếu ngươi đã kiên trì như vậy, vậy thì một năm.” Cố Phiên Nhiên một bộ hết cách với hắn.
Một năm, chỉ sợ một năm sau, ả có đuổi thì hắn cũng không đi.
Cố Phiên Nhiên rất tự tin vào bản thân, có thể phá được núi băng này trong một năm.
Mục đích của ả đã đạt được, nên tâm tình của ả rất sung sướng.
Khi Đông Mai và Hạ Hà biết tin này, cảm giác như bị sét đánh.
“Tiểu thư, vì sao người giữ hắn lại? Người này không rõ lai lịch, giữ lại chỉ sợ là một mối hoạ.” Hạ Hà không khỏi nói.
Cố Phiên Nhiên không thèm để ý, “Lần này chúng ta tới Đại Chu, chỉ dựa vào mình Mã hộ vệ thì không thể được. Người này võ công cao cường, có hắn thì chúng ta cũng an toàn hơn chút.”
Đông Mai đang định nói là họ còn có thể dựa vào Đại hoàng tử của Đại Chu – Hoa Phi Vũ, lại bị Hạ Hà ngăn cản.
Đông Mai không hiểu, nhưng lại biết Hạ Hà cản mình là có lý do.
Cố Phiên Nhiên mang theo Ám Dạ tiếp tục lên đường, chỉ là trước khi lên đường, ả đưa cho Ám Dạ một thứ.
“A Dạ, đeo cái này lên.” Cố Phiên Nhiên đưa một cái mặt nạ màu bạc cho Ám Dạ.
Ám Dạ nhìn cái mặt nạ kia, đang định tiếp nhận, lại nghe Cố Phiên Nhiên nói: “Ta muốn ngươi đeo mặt nạ cũng vì tốt cho chúng ta, bằng không với diện mạo của ngươi, rất dễ dàng rước lấy phiền toái.”
Cố Phiên Nhiên rất sợ hắn không muốn, kiên nhẫn giải thích.
Xưa nay người có diện mạo xuất sắc thì đều dễ chọc vào tai hoạ, điều này không chỉ áp dụng lên nữ tử, nam tử cũng như vậy.
Đương nhiên, Cố Phiên Nhiên cũng có tư tâm, ả không muốn người khác thấy diện mạo của Ám Dạ.
Hai nha hoàn của ả dù chán ghét hắn, nhưng mỗi lần nhìn thấy mặt hắn thì đều bị hấp dẫn, đủ thấy diện mạo của hắn yêu nghiệt, không giống bình thường.
Trước khi ả công lược được hắn, tất nhiên không thể để nữ tử khác thấy được dung nhan của hắn.
- Phủ Lâm Châu, Đại Chu-
Nửa tháng qua thật nhanh, thời gian nghỉ phép của Bắc Vũ Đường cũng hết.
Bắc Vũ Đường vốn định đuổi Phong Ly Ngân đi trước khi mình ngủ, nhưng thấy Tiểu Mặc Nhi sùng bái y quá thì cũng để y ở lại tiếp. Thân phận người này tuy thần bí, nhưng có thể nhìn ra tâm tính không xấu, không phải người đại gian đại ác gì.
Đây cũng là lý do Bắc Vũ Đường để y tiếp tục ở lại.
“Mấy ngày nữa ta cần bế quan tu luyện, chuyện trong phủ phải phiền Phong công tử để ý giúp một hai.” Bắc Vũ Đường đánh tiếng trước, tìm một lý do ngủ say cho mình, tránh bị người khác nghi ngờ.
“Mộc phu nhân khách khí rồi.”
Phong Ly Ngân còn muốn nói gì đó, chỉ tiếc Bắc Vũ Đường đã không định nói chuyện với y nữa.
“Nếu Phong công tử cần đi trước thì chỉ cần nói với Mặc Nhi một tiếng là được.” Bắc Vũ Đường đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với y.
“Được.”
Phong Ly Ngân nhìn người đi vào phòng, sâu trong đáy mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu.
Đêm khuya, mọi âm thanh đã lặng lại, Bắc Vũ Đường mới chính thức tiến vào thế giới nhiệm vụ.
“Tiến vào nhiệm vụ.”
[Bắt đầu đếm ngược truyền tống, mười, chín, tám, bảy......]
Khi Bắc Vũ Đường tiến vào thế giới nhiệm vụ, Phong Ly Ngân ở phòng bên cạnh lúc này cũng bị một tầng sương trắng mỏng quấn quanh, mơ hồ nhìn thấy ánh sáng trắng hiện lên, biến mất giữa hàng mày của y.
Sáng sớm hôm sau, Đại Hương dậy sớm, đi vào bếp thì không thấy ai, bấy giờ mới nhớ bệnh của Mộc tỷ tỷ lại tái phát. Nếu Mộc tỷ tỷ không ở, vậy nàng sẽ xuống bếp.
Đại Hương rửa tay sạch sẽ rồi bắt đầu làm cơm sáng.
Tiểu Mặc Nhi rời giường, chuyện đầu tiên không phải vào viện đánh quyền, mà là vào phòng Bắc Vũ Đường.
Thấy mẫu thân đã say ngủ, bé lấy một chậu nước ấm trong bếp qua, nhẹ nhàng lau mặt cho Bắc Vũ Đường, sau đó bôi Băng Cơ Sương lên mặt nàng.
Xong hết việc rồi, bé lại bưng chậu ra ngoài.
Bé ra ngoài vừa lúc Đại Hương đã dọn cơm xong.
Đại Hương nhìn Tiểu Mặc Nhi bưng chậu ra, lập tức nhận chậu trong tay bé.
“Tiểu thiếu gia, để ta làm việc này.” Đại Hương nói.
Tiểu Mặc Nhi lắc đầu, “Không cần, ta sẽ tự mình chăm sóc mẫu thân.”
Đại Hương đã nói rất nhiều, nhưng đều bị Tiểu Mặc Nhi từ chối.
“Kỳ quái, sao Phong công tử còn chưa dậy nhỉ.” Đại Hương nghi hoặc nhìn về phòng Phong công tử ở.
Tiểu Mặc Nhi cũng thấy kỳ quái, nếu là bình thường thì sư phụ đã dậy rồi, sao hôm nay đã đến giờ này rồi vẫn không thấy đâu?
“Có lẽ sư phụ ra ngoài rồi. Chúng ta cứ chờ chút đi.” Tiểu Mặc Nhi suy đoán.
“Được.”
Nếu tiểu thiếu gia đã nói vậy, Đại Hương cũng không phản đối, hai người ngồi ngoài sảnh chờ Phong Ly Ngân về cùng dùng bữa.
Phong Ly Ngân là sư phụ dạy Tiểu Mặc Nhi học, nếu y chưa ngồi, làm học sinh sao có thể ngồi, đó là cực kỳ bất kính.
Một lớn một nhỏ chờ một canh giờ, mặt trời đã lên cao, bàn đồ ăn đã sớm lạnh.
Đại Hương nói, “Tiểu thiếu gia, có phải Phong công tử ra ngoài làm việc rồi không?”
Tiểu Mặc Nhi lắc đầu, bé cũng không biết.
“Nếu không thì chúng ta ăn trước đi?” Đại Hương đề nghị.
Dù sao thì chờ mãi cũng không phải là cách. Lỡ người ta ra ngoài có việc, chờ đến tối mới về thì họ chịu đói cả ngày mất.
Tiểu Mặc Nhi xuống khỏi ghế, “Ta đến phòng của sư phụ xem sao.”
Đại Hương thấy không đúng lắm, “Phong công tử hẳn sẽ không ở trong phòng.”
Đại Hương biết người tập võ sẽ không có thói quen ngủ nướng, mà võ công của Phong công tử còn lợi hại hơn cả tiểu thiếu gia, người như vậy thật sự không có khả năng ngủ nướng cho lắm.
“Qua xem thì biết.”
Tiểu Mặc Nhi đi thẳng đến trước phòng Phong Ly Ngân, lễ phép gõ cửa.
“Sư phụ có trong phòng không?”
Không có ai đáp lại.
“Ta đã nói Phong công tử không thể nào ở trong phòng mà.” Đại Hương càng thêm chắc chắn.
Tiểu Mặc Nhi không nói gì, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Cửa phòng vừa mở, hai người đi vào phòng, liếc mắt đã thấy một người nằm trên giường. Tiểu Mặc Nhi thấy y, sắc mặt trầm xuống, vội chạy đến bên mép giường.
Bé vươn tay thử xem Phong Ly Ngân thì thấy y còn thở, điều này khiến Tiểu Mặc Nhi thở ra một hơi.
Bé lại đặt tay lên trán y, không nóng, vậy loại trừ lý do bị sốt cao.
Bé nắm tay Phong Ly Ngân lên, bắt mạch cho y, mạch tượng rất mãnh mẽ, bừng bừng sức sống, không có dấu hiệu là bị yếu đi.
Bé thử gọi, “Sư phụ, sư phụ.”
Người trên giường vẫn không nhúc nhích, dường như là rơi vào hôn mê sâu.
“Sư phụ, sư phụ.”
Tiểu Mặc Nhi gọi liên tục mấy tiếng, người trên giường vẫn không hề có phản ứng.
Đại Hương lo lắng hỏi, “Tiểu thiếu gia, Phong công tử bị bệnh gì vậy? Có phải vết thương cũ tái phát không?”
Tiểu Mặc Nhi lắc đầu, không thể trả lời.
Bé không tìm được dấu hiệu bệnh trên người y.
Tình huống này quá quỷ dị.
“Có lẽ nào là bị trúng độc không?” Đại Hương nhớ đến câu chuyện Bắc Vũ Đường từng kể cho họ nghe.
Tiểu Mặc Nhi khẳng định, “Không phải trúng độc. Mạch tượng trúng độc sẽ không bình thản như vậy. Lại giống như......”
Nói đến đây, bé tạm dừng một chút.
“Giống như gì?” Đại Hương gấp gáp hỏi.
“Ngủ rồi.”
Đáp án này khiến chính Tiểu Tử Mặc cũng cảm thấy khó tin.
Đại Hương kinh ngạc trợn to mắt, “Ngủ rồi?!!”
“Xét mạch tượng và bệnh trạng, thì là ngủ.” khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tiểu Mặc Nhi nhă như cái bánh bao.
“Chuyện... Chuyện này là không thể nào.” Đại Hương không tin lắm.
“Trừ nó ra, ta không nhìn ra được vấn đề gì cả.”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Mặc Nhi gặp bệnh trạng cổ quái như vậy.
“Chúng ta ra ngoài đi, có lẽ mấy canh giờ nữa sư phụ sẽ tự tỉnh lại.”
Đại Hương gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hai người rời khỏi phòng, dùng qua bữa sáng.
Tiểu Tử Mặc tiến vào thư phòng, không lấy thư tịch ra xem, mà tìm mấy bản lẻ y học trên kệ sách ra. Đây là do Phong Ly Ngân tìm về.
Y biết hai mẹ con nghiên cứu y học, nên ra lệnh cho thuộc hạ vơ vét không ít về.
Tiểu Tử Mặc rất nghiêm túc lật đọc, muốn tìm ra bệnh án từ đây.
Đại Hương biết cũng không dám quấy rầy bé, ngay cả cơm trưa cũng là đưa đồ ăn vào thư phòng.
Giờ nàng ấy chờ mong Phong công tử sớm tỉnh, nếu y cứ nằm như vậy mà không hiểu tại sao thì thật đáng sợ.
Màn đêm buông xuống, Tiểu Tử Mặc gập lại quyển sách cuối cùng, nhấc đầu lên mới phát hiện là trời đã tối.
“Tiểu thiếu gia, ra dùng bữa thôi.” Đại Hương đứng ngoài cửa phòng, hô vào trong.
Cửa phòng mở ra, Tiểu Tử Mặc đi từ trong ra.
“Lão sư còn chưa tỉnh sao?”
Đại Hương ngưng trọng lắc đầu, “Vẫn chưa.”
Đại Hương thấy Tiểu Tử Mặc trầm mặt, trấn an, “Tiểu thiếu gia đừng lo lắng, Phong tử cát nhân thiên tướng. Có lẽ mai sẽ tỉnh lại.”
Tiểu Tử Mặc banh mặt gật đầu.
Bé có dự cảm, sư phụ sẽ không dễ tỉnh lại như vậy.
Bữa tối chỉ có hai chủ tớ dùng, trước kia cũng vậy, nhưng trước kia không nặng nề như hôm nay, không khí có chút áp lực. Tiểu Tử Mặc không ăn nhiều, ăn qua loa rồi buông đũa.
Đại Hương thấy tiểu chủ nhân chỉ ăn một ít thì vội hỏi, “Tiểu thiếu gia, có phải đồ ăn không hợp không vị không?”
“Không phải. Ta đi thăm sư phụ.”
Tiểu Mặc Nhi đi về phía hậu viện, Đại Hương thấy bé đi thì cũng buông đũa.
Tiểu Mặc Nhi nhìn Phong Ly Ngân nằm trên giường không nhúc nhích, mày nhỏ nhăn chặt. Bé không tin, lại kiểm tra tỉ mỉ cho y, vẫn không phát hiện ra có gì khác thường.
Ra khỏi phòng của Phong Ly Ngân, bé đi tới phòng bên cạnh.
Đại Hương tìm được Tiểu Tử Mặc khi bé đang lau mặt cho Bắc Vũ Đường.
Đại Hương biết việc này, tiểu chủ nhân không chịu cho nàng ấy chạm vào.
Đại Hương nhìn phu nhân nằm trên giường không nhúc nhích, đột nhiên lên tiếng, “Tiểu thiếu gia, người có thấy bệnh trạng của Mộc tỷ tỷ và Phong công tử rất giống nhau không?”
Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng!
Tiểu Mặc Nhi lập tức bắt mạch cho Bắc Vũ Đường, lại kiểm tra tỉ mỉ, bệnh trạng quả nhiên giống y như đúc với sư phụ.
Không có bất kỳ vết thương gì, không trúng độc, giống như rơi vào giấc ngủ say.
Có câu: Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Bé quá để ý, tâm tư đều đặt lên bệnh của sư phụ, lại quên mất có một ví dụ giống hệt bên cạnh mình.
“Chẳng lẽ sư phụ và mẫu thân bị cùng một loại bệnh?” Tiểu Mặc Nhi thấp giọng lẩm bẩm.
Đại Hương chưa từng gặp loại bệnh kỳ quái này trước khi gặp Bắc Vũ Đường, nàng ấy đã nghĩ đó là một điều thần kỳ, không ngờ lại gặp được người thứ hai.
“Tám phần là vậy rồi.” Đại Hương chắc chắn nói, “Ngài xem, Mộc tỷ tỷ và Phong công tử đều không bị sốt, không sinh bệnh, lại ngủ không rõ lý do.”
Tiểu Mặc Nhi càng nghĩ càng nghiêng về hướng này.
Nếu cùng bệnh với mẫu thân thì không đáng lo, sợ là sợ không phải. Nhưng mà, với tình huống trước mắt, thì tám chín phần là vậy.
Khi Đại Hương và Tiểu Mặc Nhi lo lắng vì Phong Ly Ngân sinh bệnh, đám người Ảnh Nhị tránh trong bóng tối biết chủ tử lại ngủ say thì cũng đau đầu.
“Chúng ta có cần đưa thiếu chủ về nơi ẩn nấp không?” Ảnh Ngũ đề nghị.
Mấy đại cao thủ đều nhìn về Ảnh Nhị. Hắn là người có võ công cao nhất trong số họ, cũng là người có địa vị cao nhất.
Ảnh Nhị trầm giọng nói, “Không cần.”
Lần trước thiếu chủ bí mật ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, lại rơi vào ám sát, đủ thấy trong số họ có người phản bội. Nếu họ dời thiếu chủ đi, rất có thể sẽ bị đối phương phát hiện. Còn không bằng để thiếu chủ ở đây, ai cũng không ngờ được.
“Trước khi thiếu chủ tỉnh lại, mọi người phải canh giữ ở đây, một tấc cũng không rời. Hai người một tổ, không thể tách ra.” Ảnh Nhị ra lệnh.
Ảnh vệ tuy là thân tín của thiếu chủ, nhưng mà chưa biết chừng trong số họ có kẻ phản bội thiếu chủ.
Vì đề phòng xảy ra tình huống bất trắc, dù là ai cũng không thể một mình hành động trong thời gian này, giám thị lẫn nhau, đảm bảo chuyện thiếu chủ không bị tiết lộ ra ngoài.
Mấy người đều hiểu dụng ý của Ảnh Nhị, không một ai phản đối.
“Rõ.”
“Canh giữ ở đây cho tốt, bảo đảm sự an toàn của thiếu chủ.”
Nàng có một loại khí chất, khiến y không tự giác ghé mắt.
Nàng không phải nữ tử đẹp nhất y từng gặp, lại là nữ tử duy nhất có thể khiến y dừng mắt.
Nàng còn là nữ tử đầu tiên trong đời không có hứng thú với y.
Phong Ly Ngân nghe hiểu ý nàng, lại làm bộ chẳng hiểu gì cả, “Tốt hơn rồi, nhưng mà bị thương gân cốt thì cần phải chăm sóc tốt, nếu không sẽ để lại di chứng về sau.”
Ặc......
Bắc Vũ Đường cạn lời nhìn y, tên này chắc chắn không chịu đi rồi.
Bắc Vũ Đường coi hành động của y là tránh né kẻ thù.
Đây là một nhân vật nguy hiểm, nếu có thể, Bắc Vũ Đường vẫn muốn đuổi người này đi, để y ở lại, đối với nàng và Tiểu Mặc Nhi đều không phải chuyện tốt.
Nàng còn thù lớn chưa trả, còn rất nhiều việc cần hoàn thành, không muốn dính dáng đến những chuyện khác.
“Nếu Phong công tử tin ta, ta có thể viết cho công tử một số đơn thuốc, đảm bảo chữa khỏi bệnh.” Bắc Vũ Đường không nhìn y, ánh mắt nhìn vầng trăng trên cao, thấp giọng nói.
Đây là lần đầu tiên Phong Ly Ngân bị một nữ nhân ba lần bốn lượt đuổi đi, nghe giọng nàng thì đúng là rất ghét bỏ mình.
Phong Ly Ngân bị người ghét bỏ cảm thấy hơi nghẹn, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, tiếng nói trầm trầm vang lên, “Thật không dám giấu giếm, tại hạ gặp một số chuyện phiền toái, cần phải ở ngoài một thời gian. Nếu Mộc phu nhân lo về vấn đề an toàn, cứ yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của mọi người đến cùng.”
Bị người ta đuổi giết mà còn dõng dạc nói có thể đảm bảo họ an toàn, thật là tự tin ghê!
Y không làm liên luỵ đến họ là đã tạ ơn trời phật lắm rồi.
Bắc Vũ Đường thầm trợn trắng mắt.
Phong Ly Ngân thấy nàng không nói gì, nhưng nhìn biểu cảm của nàng thì đã hiểu.
Y cũng định nói gì đó, nhưng nhìn sườn mặt nhu hòa dưới ánh trăng của nàng, lại không nói gì cả.
Mãi nửa ngày sau vẫn không thấy người bên cạnh nói gì, Bắc Vũ Đường kỳ quái nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vừa nhìn qua đã va vào một đôi mắt đen u trầm.
Nháy mắt, ngực nàng đập mạnh, tựa như bị thứ gì đó tác động.
Nàng muốn giữ lại, đáng tiếc nó tới quá đột nhiên, đi mất cũng rất nhanh.
Khiến nàng muốn tìm kiếm cũng không bắt được.
Bắc Vũ Đường thu hồi ánh mắt, “Đã khuya rồi.”
Nói xong, nàng nhảy xuống, biến mất trong đêm đen.
Phong Ly Ngân không có rời đi, nằm trên nóc nhà, ngóng nhìn vầng trăng treo trên bầu trời đêm cao cao, trong đầu không tự giác hiện lên sườn mặt của nàng, dung nhan đó dần trở nên mơ hồ, biến thành một bóng dáng mông lung.
Một cơn gió lạnh thổi qua, người đang thả hồn theo gió bỗng bừng tỉnh.
Y không khỏi xoa mày.
Vừa rồi không hiểu tại sao y lại coi nàng là bóng dáng trong trí nhớ, thậm chí còn có ảo giác đó chính là nàng ấy.
Phong Ly Ngân đang định rời đi, thân mình hơi dừng lại, thấp giọng nói, “Ra đây.”
Khi y dứt lời, hai bóng đen lặng yên xuất hiện trên nóc nhà, cung kính quỳ gối trước mặt y.
“Ảnh Nhị/ Ảnh Thất tham kiến thiếu chủ.”
Phong Ly Ngân khẽ nâng ngón tay, hai người mới dám đứng lên đáp lời.
“Ảnh Nhất có trở về không?”
Lúc trước hai người tách ra, đại đa số người bị hắn dẫn đi, dù sau đó chúng phản ứng lại, không ít người quay lại đuổi tới đây, nhưng nhất định bên Ảnh Nhất cũng không thoải mái.
“Bẩm thiếu chủ, Ảnh Nhất giờ đang ở phân đường. Huynh ấy đến phân đường, báo cáo chuyện thiếu chủ gặp nạn rồi vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.” Ảnh Nhị cung kính trả lời.
Phong Ly Ngân lấy một khối lệnh bài ra, ném cho Ảnh Thất, “Cầm lệnh bài này đi mời Tiết thần y tới chẩn trị cho hắn.”
“Tuân lệnh.” Ảnh Thất lĩnh mệnh rời đi.
Lúc này trên nóc nhà chỉ còn Ảnh Nhị.
“Ngươi lui ra đi.”
“Tuân lệnh.”
Phong Ly Ngân nhảy từ nóc nhà xuống, biến mất trong đình viện.
Ảnh Nhị trốn trong bóng tối không hiểu vì sao thiếu chủ cứ ở đây mãi không đi. Dù có tò mò thì Ảnh Nhị cũng không dám hỏi ra.
****
Huyện Vân Đài thuộc Hoàng triều Đại Chu, tiếp giáp Nam Đường Quốc, là biên cảnh Đại Chu, hàng năm có đại quân mười vạn người đóng tại đây, vì đề phòng Nam Đường, càng là để các tiểu quốc xung quanh kinh sợ.
Đoàn người Cố Phiên Nhiên đã tiến vào huyện Vân Đài, giờ đang ở khách điếm lớn nhất, xa hoa nhất nơi này.
Hai nữ tử thanh tú, mặc tơ lụa đang bưng nước thuốc đi vào một căn phòng. Nếu không phải hai người này còn thường gọi tiểu thư, thì chỉ nhìn y phục họ mặc và khí chất thì còn giống thiên kim tiểu thư hơn cả tiểu thư nhà phú thương.
Hai nữ tử này chính là nha hoàn tâm phúc của Cố Phiên Nhiên – Hạ Hà và Đông Mai.
Đông Mai nhăn mặt, oán giận nói, “Không hiểu tiểu thư nghĩ gì, vì một kẻ chẳng liên quan mà chậm trễ thời gian lâu như vậy.”
Hạ Hà lại nói, “Tiểu thư thiện lương, không thể bỏ mặc.”
“Aizz, ý ta cũng không phải là không cứu. Thật ra chúng ta đưa hắn đến đây, có thể bỏ ra một số tiền thuê người chăm sóc hắn, không cần ở lại hầu hạ hắn. Người nọ đã tỉnh lại mấy lần, lại cứ lạnh lùng với tiểu thư nhà chúng ta. Người này nhìn là biết là loại người vong ân phụ nghĩa.”
Lúc này Cố Phiên Nhiên đang ở trong phòng hầu hạ Ám Dạ nghe họ nói thế, không khỏi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ám Dạ đã tỉnh trên giường.
Giọng Đông Mai không nhỏ, hai người trong phòng đều nghe rõ lời nàng ta nói.
Cố Phiên Nhiên nhẹ nhàng nói với Ám Dạ, “Công tử chớ trách, nha đầu của ta nói không giữ miệng, lát ta sẽ dạy dỗ lại nàng ấy. Lời nàng ấy, ngươi đừng để trong lòng. Ta cứu ngươi, không phải mong báo ân. Công tử chớ để lời nói của nha hoàn không hiểu chuyện này trong lòng.”
Cố Phiên Nhiên tình ý tha thiết nói một tràng dài, lại thấy người trên giường chẳng hề nhúc nhích, thậm chí còn không thèm chớp mắt lấy một cái.
Điều này khiến Cố Phiên Nhiên cảm thấy mình chịu nhục.
Ả nói nhiều như thế, tốt xấu gì cũng phản ứng cái xem nào, làm lơ ả như vậy khiến ả hơi bực mình, cảm thấy người này không biết tốt xấu.
Nhưng mà hắn càng như thế thì Cố Phiên Nhiên càng để bụng hắn.
Nam nhân như thế chinh phục được mới có cảm giác thành tựu.
“Một yêu cầu.”
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn vang lên.
Cố Phiên Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, mãi nửa ngày sau mới phản ứng lại, liên tục xua tay từ chối, “Công tử không cần như vậy. Ta cứu người không cần hồi báo, không cần một hứa hẹn của ngươi.”
Ám Dạ lãnh đạm nói, “Một yêu cầu.”
Cố Phiên Nhiên thấy hắn kiên trì, thầm thở dài một hơi, “Được rồi. Nếu công tử yêu cầu thì ta nhận. Chỉ là giờ ta còn chưa nghĩ ra mình muốn ngươi làm gì, chờ ta nghĩ ra sẽ nói cho ngươi.”
Ám Dạ không đáp lại, trực tiếp nhắm mắt.
Cố Phiên Nhiên thấy thế thì lại bực mình, nhưng nhìn dung nhan yêu nghiệt của hắn thì lại đè ép lửa giận xuống.
Aizz, giận ai thì cũng không thể giận mỹ nhân.
Mỹ nhân thì đều có đặc quyền.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận ngày qua ngày của Cố Phiên Nhiên, thương thế của Ám Dạ dần khôi phục. Hạ Hà và Đông Mai đều cảm giác được, tiểu thư rất để bụng nam tử không biết nhảy từ đâu ra này, cứ cảm thấy sự quan tâm này đã vượt qua phạm vi của người thường rồi.
Hai người không ngốc, thật ra đã có chút hiểu tâm tư của tiểu thư.
Hai người đều cảm giác được, nam tử kia hẳn cũng vậy, nhưng hắn trước sau đều lãnh đạm. Nếu không phải tiểu thư là ân nhân cứu mạng hắn thì chỉ sợ hắn còn chẳng nhìn tiểu thư một cái.
Nhận ra điều này khiến Hạ Hà và Đông Mai rất căm thù Ám Dạ, hận không thể đuổi tên nam nhân không biết tốt xấu này đi.
Nhóm người không ở huyện Vân Đài quá lâu, hôm sau lập tức khởi hành rời đi.
“Theo ngươi tiểu thư có mang hắn theo không?” Đông Mai hỏi.
“Hẳn là có.” Hạ Hà không chút suy nghĩ trả lời.
“Ta lại hy vọng hắn sẽ thức thời rời đi.”
Hạ Hà gật đầu tán đồng.
Ám Dạ bị hai nha hoàn ghét bỏ giờ đang đứng trước mặt Cố Phiên Nhiên.
“Nghĩ kỹ rồi?” Ám Dạ lãnh đạm hỏi.
Cố Phiên Nhiên nhìn sắc mặt hắn, càng nhìn càng vừa lòng, càng nhìn càng thích.
Ả thật muốn xem, sau khi hắn đã quỳ gục dưới váy mình thì sẽ thế nào.
“Nghĩ kỹ rồi.” Cố Phiên Nhiên cười xinh đẹp.
“Chuyện gì?” Ám Dạ đã sớm muốn rời khỏi đây, rời khỏi nữ nhân này.
Ánh mắt nữ nhân này nhìn hắn khiến hắn rất không thoải mái, nhưng ngại thân phận ả nên hắn vẫn luôn nhịn.
“Ta muốn ngươi làm hộ vệ của ta, bảo vệ sự an toàn của ta trong vòng một năm. Một năm sau, ngươi có thể tự do rời đi, chúng ta không còn liên quan.” Cố Phiên Nhiên đã sớm chọn xong yêu cầu từ lúc hắn cho mình một yêu cầu rồi.
Ám Dạ nhíu mày, hắn không ngờ ả lại đưa ra yêu cầu này.
Cố Phiên Nhiên thấy hắn đứng đó, biết hắn không tình nguyện. Cố Phiên Nhiên cũng hiểu, đối phương là người không chịu ước thúc. Giờ muốn cột hắn bên người mình, hắn có mâu thuẫn cũng là bình thường.
“Nếu ngươi thấy khó xử thì coi như ta không nói gì cả. Ân tình này, ta cũng sẽ không bắt ngươi trả.” Cố Phiên Nhiên lấy lui làm tiến.
Ám Dạ không do dự nữa, trầm giọng nói, “Được. Bảo vệ ngươi một năm, một năm sau ta sẽ rời đi.”
“Ngươi không cần miễn cưỡng, ta chỉ thuận miệng nói thôi.”
“Một năm.” Ám Dạ trịnh trọng nói.
“Được rồi, nếu ngươi đã kiên trì như vậy, vậy thì một năm.” Cố Phiên Nhiên một bộ hết cách với hắn.
Một năm, chỉ sợ một năm sau, ả có đuổi thì hắn cũng không đi.
Cố Phiên Nhiên rất tự tin vào bản thân, có thể phá được núi băng này trong một năm.
Mục đích của ả đã đạt được, nên tâm tình của ả rất sung sướng.
Khi Đông Mai và Hạ Hà biết tin này, cảm giác như bị sét đánh.
“Tiểu thư, vì sao người giữ hắn lại? Người này không rõ lai lịch, giữ lại chỉ sợ là một mối hoạ.” Hạ Hà không khỏi nói.
Cố Phiên Nhiên không thèm để ý, “Lần này chúng ta tới Đại Chu, chỉ dựa vào mình Mã hộ vệ thì không thể được. Người này võ công cao cường, có hắn thì chúng ta cũng an toàn hơn chút.”
Đông Mai đang định nói là họ còn có thể dựa vào Đại hoàng tử của Đại Chu – Hoa Phi Vũ, lại bị Hạ Hà ngăn cản.
Đông Mai không hiểu, nhưng lại biết Hạ Hà cản mình là có lý do.
Cố Phiên Nhiên mang theo Ám Dạ tiếp tục lên đường, chỉ là trước khi lên đường, ả đưa cho Ám Dạ một thứ.
“A Dạ, đeo cái này lên.” Cố Phiên Nhiên đưa một cái mặt nạ màu bạc cho Ám Dạ.
Ám Dạ nhìn cái mặt nạ kia, đang định tiếp nhận, lại nghe Cố Phiên Nhiên nói: “Ta muốn ngươi đeo mặt nạ cũng vì tốt cho chúng ta, bằng không với diện mạo của ngươi, rất dễ dàng rước lấy phiền toái.”
Cố Phiên Nhiên rất sợ hắn không muốn, kiên nhẫn giải thích.
Xưa nay người có diện mạo xuất sắc thì đều dễ chọc vào tai hoạ, điều này không chỉ áp dụng lên nữ tử, nam tử cũng như vậy.
Đương nhiên, Cố Phiên Nhiên cũng có tư tâm, ả không muốn người khác thấy diện mạo của Ám Dạ.
Hai nha hoàn của ả dù chán ghét hắn, nhưng mỗi lần nhìn thấy mặt hắn thì đều bị hấp dẫn, đủ thấy diện mạo của hắn yêu nghiệt, không giống bình thường.
Trước khi ả công lược được hắn, tất nhiên không thể để nữ tử khác thấy được dung nhan của hắn.
- Phủ Lâm Châu, Đại Chu-
Nửa tháng qua thật nhanh, thời gian nghỉ phép của Bắc Vũ Đường cũng hết.
Bắc Vũ Đường vốn định đuổi Phong Ly Ngân đi trước khi mình ngủ, nhưng thấy Tiểu Mặc Nhi sùng bái y quá thì cũng để y ở lại tiếp. Thân phận người này tuy thần bí, nhưng có thể nhìn ra tâm tính không xấu, không phải người đại gian đại ác gì.
Đây cũng là lý do Bắc Vũ Đường để y tiếp tục ở lại.
“Mấy ngày nữa ta cần bế quan tu luyện, chuyện trong phủ phải phiền Phong công tử để ý giúp một hai.” Bắc Vũ Đường đánh tiếng trước, tìm một lý do ngủ say cho mình, tránh bị người khác nghi ngờ.
“Mộc phu nhân khách khí rồi.”
Phong Ly Ngân còn muốn nói gì đó, chỉ tiếc Bắc Vũ Đường đã không định nói chuyện với y nữa.
“Nếu Phong công tử cần đi trước thì chỉ cần nói với Mặc Nhi một tiếng là được.” Bắc Vũ Đường đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với y.
“Được.”
Phong Ly Ngân nhìn người đi vào phòng, sâu trong đáy mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu.
Đêm khuya, mọi âm thanh đã lặng lại, Bắc Vũ Đường mới chính thức tiến vào thế giới nhiệm vụ.
“Tiến vào nhiệm vụ.”
[Bắt đầu đếm ngược truyền tống, mười, chín, tám, bảy......]
Khi Bắc Vũ Đường tiến vào thế giới nhiệm vụ, Phong Ly Ngân ở phòng bên cạnh lúc này cũng bị một tầng sương trắng mỏng quấn quanh, mơ hồ nhìn thấy ánh sáng trắng hiện lên, biến mất giữa hàng mày của y.
Sáng sớm hôm sau, Đại Hương dậy sớm, đi vào bếp thì không thấy ai, bấy giờ mới nhớ bệnh của Mộc tỷ tỷ lại tái phát. Nếu Mộc tỷ tỷ không ở, vậy nàng sẽ xuống bếp.
Đại Hương rửa tay sạch sẽ rồi bắt đầu làm cơm sáng.
Tiểu Mặc Nhi rời giường, chuyện đầu tiên không phải vào viện đánh quyền, mà là vào phòng Bắc Vũ Đường.
Thấy mẫu thân đã say ngủ, bé lấy một chậu nước ấm trong bếp qua, nhẹ nhàng lau mặt cho Bắc Vũ Đường, sau đó bôi Băng Cơ Sương lên mặt nàng.
Xong hết việc rồi, bé lại bưng chậu ra ngoài.
Bé ra ngoài vừa lúc Đại Hương đã dọn cơm xong.
Đại Hương nhìn Tiểu Mặc Nhi bưng chậu ra, lập tức nhận chậu trong tay bé.
“Tiểu thiếu gia, để ta làm việc này.” Đại Hương nói.
Tiểu Mặc Nhi lắc đầu, “Không cần, ta sẽ tự mình chăm sóc mẫu thân.”
Đại Hương đã nói rất nhiều, nhưng đều bị Tiểu Mặc Nhi từ chối.
“Kỳ quái, sao Phong công tử còn chưa dậy nhỉ.” Đại Hương nghi hoặc nhìn về phòng Phong công tử ở.
Tiểu Mặc Nhi cũng thấy kỳ quái, nếu là bình thường thì sư phụ đã dậy rồi, sao hôm nay đã đến giờ này rồi vẫn không thấy đâu?
“Có lẽ sư phụ ra ngoài rồi. Chúng ta cứ chờ chút đi.” Tiểu Mặc Nhi suy đoán.
“Được.”
Nếu tiểu thiếu gia đã nói vậy, Đại Hương cũng không phản đối, hai người ngồi ngoài sảnh chờ Phong Ly Ngân về cùng dùng bữa.
Phong Ly Ngân là sư phụ dạy Tiểu Mặc Nhi học, nếu y chưa ngồi, làm học sinh sao có thể ngồi, đó là cực kỳ bất kính.
Một lớn một nhỏ chờ một canh giờ, mặt trời đã lên cao, bàn đồ ăn đã sớm lạnh.
Đại Hương nói, “Tiểu thiếu gia, có phải Phong công tử ra ngoài làm việc rồi không?”
Tiểu Mặc Nhi lắc đầu, bé cũng không biết.
“Nếu không thì chúng ta ăn trước đi?” Đại Hương đề nghị.
Dù sao thì chờ mãi cũng không phải là cách. Lỡ người ta ra ngoài có việc, chờ đến tối mới về thì họ chịu đói cả ngày mất.
Tiểu Mặc Nhi xuống khỏi ghế, “Ta đến phòng của sư phụ xem sao.”
Đại Hương thấy không đúng lắm, “Phong công tử hẳn sẽ không ở trong phòng.”
Đại Hương biết người tập võ sẽ không có thói quen ngủ nướng, mà võ công của Phong công tử còn lợi hại hơn cả tiểu thiếu gia, người như vậy thật sự không có khả năng ngủ nướng cho lắm.
“Qua xem thì biết.”
Tiểu Mặc Nhi đi thẳng đến trước phòng Phong Ly Ngân, lễ phép gõ cửa.
“Sư phụ có trong phòng không?”
Không có ai đáp lại.
“Ta đã nói Phong công tử không thể nào ở trong phòng mà.” Đại Hương càng thêm chắc chắn.
Tiểu Mặc Nhi không nói gì, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Cửa phòng vừa mở, hai người đi vào phòng, liếc mắt đã thấy một người nằm trên giường. Tiểu Mặc Nhi thấy y, sắc mặt trầm xuống, vội chạy đến bên mép giường.
Bé vươn tay thử xem Phong Ly Ngân thì thấy y còn thở, điều này khiến Tiểu Mặc Nhi thở ra một hơi.
Bé lại đặt tay lên trán y, không nóng, vậy loại trừ lý do bị sốt cao.
Bé nắm tay Phong Ly Ngân lên, bắt mạch cho y, mạch tượng rất mãnh mẽ, bừng bừng sức sống, không có dấu hiệu là bị yếu đi.
Bé thử gọi, “Sư phụ, sư phụ.”
Người trên giường vẫn không nhúc nhích, dường như là rơi vào hôn mê sâu.
“Sư phụ, sư phụ.”
Tiểu Mặc Nhi gọi liên tục mấy tiếng, người trên giường vẫn không hề có phản ứng.
Đại Hương lo lắng hỏi, “Tiểu thiếu gia, Phong công tử bị bệnh gì vậy? Có phải vết thương cũ tái phát không?”
Tiểu Mặc Nhi lắc đầu, không thể trả lời.
Bé không tìm được dấu hiệu bệnh trên người y.
Tình huống này quá quỷ dị.
“Có lẽ nào là bị trúng độc không?” Đại Hương nhớ đến câu chuyện Bắc Vũ Đường từng kể cho họ nghe.
Tiểu Mặc Nhi khẳng định, “Không phải trúng độc. Mạch tượng trúng độc sẽ không bình thản như vậy. Lại giống như......”
Nói đến đây, bé tạm dừng một chút.
“Giống như gì?” Đại Hương gấp gáp hỏi.
“Ngủ rồi.”
Đáp án này khiến chính Tiểu Tử Mặc cũng cảm thấy khó tin.
Đại Hương kinh ngạc trợn to mắt, “Ngủ rồi?!!”
“Xét mạch tượng và bệnh trạng, thì là ngủ.” khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tiểu Mặc Nhi nhă như cái bánh bao.
“Chuyện... Chuyện này là không thể nào.” Đại Hương không tin lắm.
“Trừ nó ra, ta không nhìn ra được vấn đề gì cả.”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Mặc Nhi gặp bệnh trạng cổ quái như vậy.
“Chúng ta ra ngoài đi, có lẽ mấy canh giờ nữa sư phụ sẽ tự tỉnh lại.”
Đại Hương gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hai người rời khỏi phòng, dùng qua bữa sáng.
Tiểu Tử Mặc tiến vào thư phòng, không lấy thư tịch ra xem, mà tìm mấy bản lẻ y học trên kệ sách ra. Đây là do Phong Ly Ngân tìm về.
Y biết hai mẹ con nghiên cứu y học, nên ra lệnh cho thuộc hạ vơ vét không ít về.
Tiểu Tử Mặc rất nghiêm túc lật đọc, muốn tìm ra bệnh án từ đây.
Đại Hương biết cũng không dám quấy rầy bé, ngay cả cơm trưa cũng là đưa đồ ăn vào thư phòng.
Giờ nàng ấy chờ mong Phong công tử sớm tỉnh, nếu y cứ nằm như vậy mà không hiểu tại sao thì thật đáng sợ.
Màn đêm buông xuống, Tiểu Tử Mặc gập lại quyển sách cuối cùng, nhấc đầu lên mới phát hiện là trời đã tối.
“Tiểu thiếu gia, ra dùng bữa thôi.” Đại Hương đứng ngoài cửa phòng, hô vào trong.
Cửa phòng mở ra, Tiểu Tử Mặc đi từ trong ra.
“Lão sư còn chưa tỉnh sao?”
Đại Hương ngưng trọng lắc đầu, “Vẫn chưa.”
Đại Hương thấy Tiểu Tử Mặc trầm mặt, trấn an, “Tiểu thiếu gia đừng lo lắng, Phong tử cát nhân thiên tướng. Có lẽ mai sẽ tỉnh lại.”
Tiểu Tử Mặc banh mặt gật đầu.
Bé có dự cảm, sư phụ sẽ không dễ tỉnh lại như vậy.
Bữa tối chỉ có hai chủ tớ dùng, trước kia cũng vậy, nhưng trước kia không nặng nề như hôm nay, không khí có chút áp lực. Tiểu Tử Mặc không ăn nhiều, ăn qua loa rồi buông đũa.
Đại Hương thấy tiểu chủ nhân chỉ ăn một ít thì vội hỏi, “Tiểu thiếu gia, có phải đồ ăn không hợp không vị không?”
“Không phải. Ta đi thăm sư phụ.”
Tiểu Mặc Nhi đi về phía hậu viện, Đại Hương thấy bé đi thì cũng buông đũa.
Tiểu Mặc Nhi nhìn Phong Ly Ngân nằm trên giường không nhúc nhích, mày nhỏ nhăn chặt. Bé không tin, lại kiểm tra tỉ mỉ cho y, vẫn không phát hiện ra có gì khác thường.
Ra khỏi phòng của Phong Ly Ngân, bé đi tới phòng bên cạnh.
Đại Hương tìm được Tiểu Tử Mặc khi bé đang lau mặt cho Bắc Vũ Đường.
Đại Hương biết việc này, tiểu chủ nhân không chịu cho nàng ấy chạm vào.
Đại Hương nhìn phu nhân nằm trên giường không nhúc nhích, đột nhiên lên tiếng, “Tiểu thiếu gia, người có thấy bệnh trạng của Mộc tỷ tỷ và Phong công tử rất giống nhau không?”
Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng!
Tiểu Mặc Nhi lập tức bắt mạch cho Bắc Vũ Đường, lại kiểm tra tỉ mỉ, bệnh trạng quả nhiên giống y như đúc với sư phụ.
Không có bất kỳ vết thương gì, không trúng độc, giống như rơi vào giấc ngủ say.
Có câu: Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Bé quá để ý, tâm tư đều đặt lên bệnh của sư phụ, lại quên mất có một ví dụ giống hệt bên cạnh mình.
“Chẳng lẽ sư phụ và mẫu thân bị cùng một loại bệnh?” Tiểu Mặc Nhi thấp giọng lẩm bẩm.
Đại Hương chưa từng gặp loại bệnh kỳ quái này trước khi gặp Bắc Vũ Đường, nàng ấy đã nghĩ đó là một điều thần kỳ, không ngờ lại gặp được người thứ hai.
“Tám phần là vậy rồi.” Đại Hương chắc chắn nói, “Ngài xem, Mộc tỷ tỷ và Phong công tử đều không bị sốt, không sinh bệnh, lại ngủ không rõ lý do.”
Tiểu Mặc Nhi càng nghĩ càng nghiêng về hướng này.
Nếu cùng bệnh với mẫu thân thì không đáng lo, sợ là sợ không phải. Nhưng mà, với tình huống trước mắt, thì tám chín phần là vậy.
Khi Đại Hương và Tiểu Mặc Nhi lo lắng vì Phong Ly Ngân sinh bệnh, đám người Ảnh Nhị tránh trong bóng tối biết chủ tử lại ngủ say thì cũng đau đầu.
“Chúng ta có cần đưa thiếu chủ về nơi ẩn nấp không?” Ảnh Ngũ đề nghị.
Mấy đại cao thủ đều nhìn về Ảnh Nhị. Hắn là người có võ công cao nhất trong số họ, cũng là người có địa vị cao nhất.
Ảnh Nhị trầm giọng nói, “Không cần.”
Lần trước thiếu chủ bí mật ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, lại rơi vào ám sát, đủ thấy trong số họ có người phản bội. Nếu họ dời thiếu chủ đi, rất có thể sẽ bị đối phương phát hiện. Còn không bằng để thiếu chủ ở đây, ai cũng không ngờ được.
“Trước khi thiếu chủ tỉnh lại, mọi người phải canh giữ ở đây, một tấc cũng không rời. Hai người một tổ, không thể tách ra.” Ảnh Nhị ra lệnh.
Ảnh vệ tuy là thân tín của thiếu chủ, nhưng mà chưa biết chừng trong số họ có kẻ phản bội thiếu chủ.
Vì đề phòng xảy ra tình huống bất trắc, dù là ai cũng không thể một mình hành động trong thời gian này, giám thị lẫn nhau, đảm bảo chuyện thiếu chủ không bị tiết lộ ra ngoài.
Mấy người đều hiểu dụng ý của Ảnh Nhị, không một ai phản đối.
“Rõ.”
“Canh giữ ở đây cho tốt, bảo đảm sự an toàn của thiếu chủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.