Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Chương 213: Thế giới hiện thực (2)
Vân Phi Mặc
10/05/2021
Editor: Bạch Diệp Thảo
Cùng lúc đó, ở toà thành cổ cách xa ngàn dặm.
Hai thị tỳ mặc phấn y, khuôn mặt kiều mỹ bưng đồ ăn rời khỏi phòng thiếu chủ.
Sau khi ra đến sân, hai người mới dám nói chuyện.
"Tỷ có phát hiện lần này thiếu chủ bế quan ra có phần không đúng không?"
Thị tỳ dáng người cao gầy nhỏ giọng nói.
"Suỵt, nhỏ tiếng thôi, đừng có để người ta nghe được. Cẩn thận bị phạt." Thị tỳ mặt tròn nhỏ giọng nhắc nhở.
Thị tỳ cao gầy nghịch ngợm thè lưỡi, "Cũng không phải là không có ai sao."
"Muội đó, chẳng lẽ muội quên rằng không được bàn tán về thiếu chủ sao. Tâm tư của thiếu chủ há có thể là chuyện chúng ta có thể suy đoán."
"Muội thấy thiếu chủ dường như có tâm sự. Tỷ nói có phải là có liên quan đến nữ tử trong bức hoạ không?" Thị tỳ cao gầy hiển nhiên rất tò mò về chuyện này, "Tỷ tỷ, tỷ hầu hạ trong viện này lâu hơn muội, hẳn cũng hiểu thiếu chủ hơn muội, tỷ nói xem nữ tử trong bức hoạ ở phòng thiếu chủ là người phương nào?"
Nói đến bức hoạ kia, thị tỳ mặt tròn cũng không nhịn được lên tiếng, "Ta cũng không rõ lắm, ta vào viện này đã năm năm, chưa từng thấy thiếu chủ có quan hệ thân mật với nữ nhân nào."
"Ngay cả tỷ tỷ cũng không biết, vậy nữ tử trong bức hoạ đó thật sự quá thần bí. Tuy không có dung nhan, nhưng chỉ nhìn tấm lưng ấy, chắc chắn là một mỹ nhân." Thị tỳ cao gầy hứng thú bừng bừng đoán.
"Muội cũng đừng đoán mò."
Thị tỳ mặt tròn thật ra cũng rất tò mò.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy thiếu chủ có hứng thú với nữ tử. Hai ngày nay giao cơm cho y, mỗi lần đều thấy y nhìn chằm chằm nữ tử trong bức hoạ không chớp mắt.
Nàng không hiểu vì sao chỉ có một bóng dáng mơ hồ, không có dung nhan.
Lúc này, đối tượng nghị luận của hai thị tỳ đang ngồi ngay ngắn sau án, nhìn chằm chằm một phía, ở đó treo một bức hoạ, trong bức hoạ có bóng dáng của một nữ tử.
Đôi mắt y thâm thuý, nhìn chằm chằm bức hoạ kia, dường như muốn xua tan tầng sương mù tìm nữ tử ấy, lại tựa như đang hồi ức.
Nàng rốt cuộc là người phương nào?
Vì sao lại xuất hiện trong trí nhớ hỗn độn của y?
Nhiều năm như vậy, khi y chìm vào giấc ngủ say, khi tỉnh lại, ký ức luôn trống rỗng, tựa như chỉ là ngủ một giấc. Nhưng mà, từ khi nào, y lại cảm thấy không thích hợp, dường như y đã quên điều gì đó.
Y nỗ lực tìm kiếm, kết quả cuối cùng lại quay về điểm xuất phát.
Y nghĩ đó là ảo giác nhất thời của mình, mãi đến ngày ấy, sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ say, trong đầu y nhiều thêm một bóng dáng mơ hồ. Nhìn bóng dáng ấy, trái tim y không hiểu sao siết chặt lại, rung động từng cơn.
Y sợ quên, vẽ lại nàng, chỉ là vì sao lần này tỉnh lại, nhìn bóng dáng nàng, ngực trái lại đau đớn đến vậy?
Cảm xúc xa lạ này, lần đầu tiên trong đời y cảm thấy.
Bất tri bất giác, y đã đi đến trước bức hoạ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt qua tấm lưng ấy.
"Nàng rốt cuộc là ai? Vì sao lại xuất hiện trong ký ức của ta?" Giọng nói trầm thấp thuần hậu vang lên, khuôn mặt lạnh lùng của y hiện lên nét mê mang.
Đúng lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa.
"Thiếu chủ, Lôi thiếu gia cầu kiến." Một gã sai gặt tuấn tú đứng thẳng ngoài cửa, cung kính hỏi người trong phòng.
"Mời hắn vào."
"Tuân lệnh."
Mười lăm phút sau, một công tử tuấn mỹ ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng cầm quạt lông đi vào phòng.
"Ta nghe nói huynh vừa xuất quan nên chạy đến." Lôi Ngự Đình phe phẩy quạt lông.
"Chuyện gì?" So với sự nhiệt tình của Lôi Ngự Đình, Phong Ly Ngân có vẻ hơi lạnh nhạt.
Lôi Ngự Đình đã quen với thái độ này của y, nếu một ngày y không thế này, hắn mới sợ ấy chứ!
"Mấy ngày nữa là ngày A Ngọc thành hôn, huynh đi không? Muội ấy chờ mong huynh qua lắm đấy." Lôi Ngự Đình nói xong, nhìn y chằm chằm.
"Không đi."
Nghe vậy, Lôi Ngự Đình cũng chẳng ngạc nhiên tí nào, thầm than một tiếng, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình mà.
Nha đầu kia nhất định phải thất vọng rồi.
Nhưng vậy cũng tốt. Phong Ly Ngân không hợp với muội ấy, với tính tình thanh lãnh của y, dù muội ấy đạt được ước nguyện, chỉ sợ cũng sẽ khổ cả đời.
Aiz, thật không biết trên đời này có ai có thể bước vào lòng y, hoà tan được y đây.
Lôi Ngự Đình quay đầu, ánh mắt đột nhiên cứng lại, phượng nhãn xinh đẹp nhìn chằm chằm bức hoạ.
Hắn không hoa mắt chứ!
Đó là bức hoạ bóng dáng của một nữ tử!
Vậy mà hắn lại thấy được đồ vật về nữ tử trong thư phòng của Phong Ly Ngân!
Ngạc nhiên, ngạc nhiên, thật sự quá ngạc nhiên.
Lôi Ngự Đình cứ như phát hiện ra lục địa mới, thân mình chợt loé, trực tiếp tới trước bức hoạ kia, ngón tay chỉ bức hoạ, giọng nói hơi kích động hỏi: "Nữ tử trên bức hoạ này là ai?"
Phong Ly Ngân chẳng để ý hắn, "Nếu ngươi không còn việc gì, có thể đi rồi."
Gia chủ đã hạ lệnh đuổi khách, nhưng Lôi Ngự Đình lại trực tiếp làm lơ.
Giờ mà không làm rõ nữ tử trên bức hoạ này là ai, hắn không ngủ được.
"Ta đã sớm thắc mắc vì sao huynh không động tâm với đại mỹ nhân như A Ngọc, thì ra là đã sớm có bạch nguyệt quang. Mau, nói cho ta biết, nữ tử này là ai, nhà ở đâu, có hôn phối chưa?"
Lôi Ngự Đình blah blah một đống vấn đề, người nghe không hiểu còn tưởng hắn tìm được người thương, đang gấp gáp muốn biết mọi thông tin về người ấy.
Phong Ly Ngân hờ hững nhìn người trước mặt kích động nhảy đông nhảy tây, chỉ đáp lại ba từ, "Không thể nói."
Lôi Ngự Đình cợt nhả dán lên, "Ấy ấy, nói chút đi. Yên tâm, ta tuyệt đối không đoạt với huynh. Ta gần đây đã có người thương, huynh yên tâm nói cho ta đi."
Cây vạn tuế ngàn năm này cuối cùng cũng nở hoa rồi, hắn sao có thể không kích động muốn biết rõ chứ.
Phong Ly Ngân làm lơ.
Lôi Ngự Đình nhíu mày, biết tính nết của tên này. Nếu y không muốn nói, dù ngươi có đặt đao lên cổ y, y cũng không nói.
"Hừ, gia nhất định sẽ tìm ra người này!" Lôi Ngự Đình yên lặng ghi tạc tấm lưng kia vào đầu.
Đang lúc hắn duỗi tay muốn sờ thử, người vốn an tĩnh ngồi sau án nháy mắt biến mất, sau đó xuất hiện trước bức hoạ, tóm lấy móng vuốt của người nào đó.
Lôi Ngự Đình sửng sốt, kinh ngạc nhìn y.
Tiếp theo, hắn văng lên, bị người ta vô tình ném ra khỏi thư phòng.
"A!" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong không trung.
Hai hộ vệ canh giữ bên ngoài trơ mắt nhìn bóng đen ấy từ đầu mình vụt qua.
Ngoài viện, 'phanh' một tiếng, Lôi Ngự Đình ngã nằm trên đất, không nhúc nhích.
Không phải hắn rơi đến mức không thể nhúc nhích, mà là tên nhãi đen tối kia vậy mà lại điểm huyệt của hắn!
Không phải hắn chỉ muốn sờ sờ thôi sao, cũng có định làm gì đâu!
Gia hoả này vậy mà lại nhỏ mọn thế đấy, chạm thôi cũng không cho chạm.
Nếu người thật xuất hiện, chẳng phải sẽ không thèm nhìn hắn lấy một cái?
Lôi Ngự Đình nằm trên đất, thấy người hầu đi tới, vội gọi, "Nhanh, nhanh, nhanh, lại giải huyệt cho ta."
Người hầu kia vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, "Lôi thiếu gia, sao ngài lại nằm ở đây?"
Giờ toàn thân hắn đều đau, đau chít hắn rồi!
Người hầu kia vốn định cứu hắn, nhưng nghe hắn nói, lại dừng bước, nói với hắn, "Lôi thiếu gia, thuộc hạ còn việc, đi trước."
Lôi Ngự Đình thấy người hầu kia rời đi không quay đầu lại, vội gọi, "Này, này, đừng đi mà!"
Chỉ chốc lát sau, lại có người hầu đi ngang qua.
Lôi Ngự Đình lập tức gọi, "Mau mau, tới giải huyệt cho ta!"
Người hầu kia nhìn hắn một cái, vẻ mặt áy náy, "Lôi thiếu gia, tiểu nhân học nghệ không tinh, không biết giải huyệt, ngài vẫn nên nhờ người khác giải huyệt giúp nhé."
Dứt lời, không đợi Lôi Ngự Đình mở miệng, xoay người đi mất.
Lôi Ngự Đình kinh ngạc nhìn theo.
TMD! Coi hắn là kẻ ngốc à!
Ở đây có người học nghệ không tinh?!
Người có thể xuất hiện ở đây, có ai không phải lựa chọn kỹ càng, là cao thủ trong cao thủ chứ!
Tên nhãi kia muốn tìm cớ, cũng phải chú ý tí chứ!
Lôi Ngự Đình cực kỳ buồn bực, chỉ có thể ngồi chờ người thứ ba xuất hiện.
Người thứ ba rất nhanh xuất hiện, chưa chờ hắn mở miệng gọi, đã đi đường vòng luôn.
Má nó!
Hắn còn chưa có mở miệng nói chuyện nhé, vòng đường vòng luôn như vậy có phải không tốt lắm không!
Chủ nhân không nói lý thì cũng thôi, ngay cả hạ nhân cũng lạnh nhạt vô tình, không thể nói lý á!
Lôi Ngự Đình nằm trên mặt đất lạnh băng, quả là khóc không ra nước mắt.
Hắn đã nhìn ra, không được Phong Ly Ngân đồng ý, sẽ không ai nhớ hắn!
Hắn gân cổ hét về phía hậu viện, "Phong Ly Ngân, thằng nhãi ngươi tàn nhẫn!"
Hắn nói xong, chỉ lát sau, một hộ vệ đi ra, đứng trước mặt hắn.
Lôi Ngự Đình tưởng Phong Ly Ngân tỉnh ngộ rồi, nhìn hộ vệ, cười hỏi: "Có phải chủ tử nhà ngươi để ngươi tới giải cứu ta không?"
Hộ vệ mặt không biểu tình trả lời: "Lôi thiếu gia, vốn thiếu chủ định để ngài nằm trên đất hai khắc (30 phút) thôi, nhưng Lôi thiếu gia có vẻ rất thích nằm trên đất, nên thiếu chủ nhà ta tri kỷ đểngài tiếp tục nằm, đến một canh giờ sau (2h) sẽ giải huyệt cho ngài."
Lôi Ngự Đình trừng lớn mắt, suýt nữa chửi ầm lên, chỉ là lời vừa đến bên miệng, đã im bặt. Nguyên nhân chính là, hắn cảm thấy hắn mà mắng nữa, có lẽ đêm nay hắn phải ngủ ở đây.
Lôi Ngự Đình hét về phía sau: "Phong thiếu chủ của ta, ta sai rồi, ta không bao giờ động vào nó. Huynh đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho kẻ đáng thương như ta đi."
Người trong phòng thờ ơ.
"Ta đảm bảo không bao giờ hỏi nàng là ai. Sau này nhìn thấy nàng cũng sẽ đi đường vòng."
......
Một canh giờ sau, hộ vệ đi đến trước mặt hắn, giải huyệt đạo cho hắn.
"Lôi thiếu gia, ngài có thể đi rồi."
Lôi Ngự Đình tự do, lập tức bò dậy, giãn gân cốt, "Thiếu chủ các ngươi đúng thật là......"
Từ 'tàn nhẫn' kia bị ép vào dưới ánh mắt của hộ vệ.
Phong Ly Ngân coi nữ nhân kia như bảo bối, ngay cả bức hoạ cũng không cho hắn chạm vào. Hắn thật ra muốn xem xem nữ nhân đó là ai.
Hừ, lão tử nhất định phải tìm ra nữ nhân đó!
Một bóng dáng......
Hắn đã nhớ kỹ!
Cùng lúc đó, ở thôn nhỏ hẻo lánh ở Đại Chu xa xôi, một lớn một nhỏ đang mồ hôi ướt sũng như mắc mưa, một quyền một chưởng ra sức luyện tập. Bắc Vũ Đường một tay đấu với Tiểu Tử Mặc, Tiểu Tử Mặc ứng đối cũng cố sức.
Mười lăm phút sau, Tiểu Tử Mặc bại trận, khuôn mặt hồng hồng, hít thở mạnh.
"Mẫu thân, vì sao mỗi lần người đều biết con sẽ ra chiêu nào?" Tiểu Tử Mặc hoà hoãn lại, vội hỏi.
Bắc Vũ Đường cười nói: "Vì nương thấy được từ trong mắt con."
Tiểu Tử Mặc nghi hoặc nghiêng đầu, không hiểu lắm.
Bắc Vũ Đường giải thích, "Lúc con ra chiêu, đôi mắt đã bán đứng con. Mỗi lần con ra chiêu, đôi mắt sẽ không tự giác nhìn về phía sắp đánh, nên đương nhiên ta biết con sẽ ra chiêu gì."
Tiểu Tử Mặc kinh ngạc nhìn cô, hoàn toàn không ngờ lí do lại là như vậy, bởi vì bé hoàn toàn không có cảm giác.
"Tới, thử xem đi." Bắc Vũ Đường muốn sửa lại thói quen này cho bé, nếu không sau này gặp cao thủ, sẽ bị người ta bắt nạt.
Tiểu Tử Mặc đứng trước mặt Bắc Vũ Đường.
"Giờ con ra một chiêu."
"Vâng." Tiểu Tử Mặc đang định huy chưởng, lại nghe Bắc Vũ Đường nói dừng.
"Có phải con đang định ra chiêu này không?" Bắc Vũ Đường khoa tay múa chân, Tiểu Tử Mặc thấy, đôi mắt trừng lớn, không thể tin.
"Nếu con không sửa lại thói quen này, sau này gặp người xấu, bị người xấu nhìn ra, con chắc chắn sẽ thua. Vậy nên, từ giờ trở đi, nhớ kỹ lời ta nói, tầm mắt không được dao động nhiều, để người khác không nhận ra suy nghĩ của con......"
Bắc Vũ Đường hướng dẫn từng bước, Tiểu Tử Mặc nghiêm túc lắng nghe.
Đúng lúc này, cửa nhà bị gõ lên.
Hai người dừng lại, Bắc Vũ Đường vừa đi vừa cất tiếng hỏi: "Ai?"
Người bên ngoài không đáp, nhưng tiếng gõ cửa vẫn không ngừng, tiếng 'cộc cộc' liên tục vang lên như muốn gõ hỏng cửa.
Bắc Vũ Đường mở cửa ra, mùi rượu đập thẳng vào mặt, chỉ thấy bên ngoài có một hán tử trung niên mặc quần áo xám xịt nhăn nhúm, bẩn thỉu, tóc tai tán loạn, mặt đầy râu ria.
Nam nhân trung niên híp mắt, cười với Bắc Vũ Đường, lộ ra hàm răng vàng khè, cùng một mùi thối nồng nặc: "Tiểu Đào Đào, ta tới đây!"
Nói rồi, nam nhân muốn vào trongviện.
"Đứng lại, ngươi là ai?" Bắc Vũ Đường quát lạnh một tiếng.
Nam nhân trung niên bấy giờ mới mở đôi mắt híp, chính thức nhìn Bắc Vũ Đường. Vừa nhìn, đôi mắt trừng to, trong mắt tràn đầy kinh diễm, "Mỹ... Mỹ nhân!"
Nam nhân trung niên lôi thôi lếch thếch lắp bắp nói, đôi mắt gian tặc nhìn chằm chằm khuôn mặt của Bắc Vũ Đường.
Tiểu Tử Mặc thấy người này như vậy, đáy mắt không giấu được sự chán ghét.
Bắc Vũ Đường nhăn mày, tìm kiếm ký ức của nguyên chủ Mộc Chi Đào, cũng đoán được người tới là ai.
Tên này là Vương Phú, là kẻ goá vợ ở thôn bên cạnh, cả ngày chơi bời lêu lổng. Nguyên chủ và hắn đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Trước khi Bắc Vũ Đường tới, vừa lúc thông đồng với hắn.
Mộc Chi Đào muốn gả cho hắn, nhưng đối phương ghét bỏ nàng xấu, không chịu đồng ý, nhưng nam nhân này còn rất giảo hoạt, nói ngọt dỗ Mộc Chi Đào, vớt được không ít chỗ tốt.
Nam nhân này chỉ cần thiếu tiền, hết tiền đều sẽ tới chỗ Mộc Chi Đào lừa ăn lừa uống, nhân tiện còn lấy đi không ít đồ. Đại tỷ ngốc Mộc Chi Đào kia nghe hắn dỗ, bị dỗ đến choáng váng, vui sướng tiễn mấy đồ vật đã không còn thừa bao nhiêu trong nhà đi.
Bắc Vũ Đường xem xong ký ức mà câm nín.
Lại nhìn nam nhân trước mắt, đáy mắt Bắc Vũ Đường tràn đầy chán ghét.
Cô ghét nhất là loại nam nhân thế này, đồ tra nam chỉ biết lừa tiền nữ nhân!
Vương Phúc thấy mỹ nhân thì tỉnh rượu hơn nhiều, cười tủm tỉm nhe hàm răng vàng khè kia ra, "Vị tiểu thư này, ta tới tìm Mộc Chi Đào."
Vương Phúc hiển nhiên không nhận ra cô.
Thật sự là qua thời gian cô không ngừng điều trị, cộng với tác dụng của nội công tâm pháp Hàn Băng Chưởng, làm cô thoát thai hoán cốt.
"Nàng không ở đây." Bắc Vũ Đường nói thẳng.
Vương Phúc sửng sốt, lại cười hỏi: "Ta có thể vào chờ nàng ấy không?"
"Nàng bây giờ không ở đây, sau này cũng vậy. Nơi này không có ai tên Mộc Chi Đào, ngươi có thể đi rồi."
Vương Phúc kinh ngạc nhìn cô: "Nàng... Nàng đi rồi?"
Bắc Vũ Đường gật đầu.
Vương Phúc không tự giác nhìn vào trong, lúc thấy Tiểu Tử Mặc cũng không nhận ra. Chỉ là hắn cảm thấy kỳ quái, một nữ nhân xinh đẹp và một hài tử, sao lại ở nơi nghèo túng thế này. Khi hắn thấy xe ngựa trong viện, đôi mắt lại sáng lên.
Nương con ơi, là xe ngựa!
Ngựa rẻ nhất ở trại nuôi ngựa, một con đã bán với giá 35 lượng bạc, nhìn con ngựa kia tinh thần như thế, vừa nhìn đã biết là ngựa tốt.
Ở nơi thâm sơn cùng cốc thế này, đã không còn thấy được xe ngựa.
Vương Phúc đã coi mẹ con Bắc Vũ Đường thành người có tiền, hoàn toàn không liên tưởng đến Mộc Chi Đào và Nhị Cẩu Tử.
"Ngươi đi được chưa?" Bắc Vũ Đường chuẩn bị đóng cửa.
Vương Phúc gật đầu, có chút không tha đi ra.
Hắn vừa bước chân ra, cửa đã đóng lại. Hắn nhìn cánh cửa đóng chặt, chẹp chẹp miệng.
Trên đường về, hắn vẫn không thể quên được con ngựa kia, càng là thèm nhỏ dãi mỹ nhân nũng nịu như Bắc Vũ Đường.
"Mẫu thân." Tiểu Tử Mặc tiến lên.
Vừa rồi Vương Phúc tới, bé rất lo mẫu thân sẽ giống trước đưa nam nhân xấu xa kia vào, cung phụng hắn ăn ngon uống tốt. Giờ thấy mẫu thân đuổi hắn đi, bé rất vui.
Nam nhân kia rất xấu, cực kỳ xấu, luôn tới đây lừa ăn lừa uống, bé nhắc mẫu thân nhiều lần, nhưng mẫu thân không nghe, còn bị đánh chửi, đánh đến mức bé không dám nói nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân bị nam nhân kia lừa.
Bắc Vũ Đường nhìn thấy biểu cảm của bé thì biết bé lo gì, cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt bé, "Con yên tâm, mẫu thân không phải mẫu thân trước kia."
Tiểu Tử Mặc gật đầu.
Những lời này, rất lâu sau này, khi nghĩ lại, hắn mới hiểu được ý nghĩa thực sự.
"Được, chúng ta tiếp tục luyện tập."
Nửa đêm, một bóng đen lặng lẽ đi lên triền núi, từ từ mò về phía tường nhà. Trong bóng đêm, người đó lấy dây thừng ra, đầu dây buộc một cái móc, ném lên đầu tường, móc bám lấy mái ngói, từ từ bò lên trên.
Chốc lát sau, người đó nhảy từ đầu tường vào sân, rón ra rón rén đi về phía nhà tranh.
Cùng lúc đó, ở toà thành cổ cách xa ngàn dặm.
Hai thị tỳ mặc phấn y, khuôn mặt kiều mỹ bưng đồ ăn rời khỏi phòng thiếu chủ.
Sau khi ra đến sân, hai người mới dám nói chuyện.
"Tỷ có phát hiện lần này thiếu chủ bế quan ra có phần không đúng không?"
Thị tỳ dáng người cao gầy nhỏ giọng nói.
"Suỵt, nhỏ tiếng thôi, đừng có để người ta nghe được. Cẩn thận bị phạt." Thị tỳ mặt tròn nhỏ giọng nhắc nhở.
Thị tỳ cao gầy nghịch ngợm thè lưỡi, "Cũng không phải là không có ai sao."
"Muội đó, chẳng lẽ muội quên rằng không được bàn tán về thiếu chủ sao. Tâm tư của thiếu chủ há có thể là chuyện chúng ta có thể suy đoán."
"Muội thấy thiếu chủ dường như có tâm sự. Tỷ nói có phải là có liên quan đến nữ tử trong bức hoạ không?" Thị tỳ cao gầy hiển nhiên rất tò mò về chuyện này, "Tỷ tỷ, tỷ hầu hạ trong viện này lâu hơn muội, hẳn cũng hiểu thiếu chủ hơn muội, tỷ nói xem nữ tử trong bức hoạ ở phòng thiếu chủ là người phương nào?"
Nói đến bức hoạ kia, thị tỳ mặt tròn cũng không nhịn được lên tiếng, "Ta cũng không rõ lắm, ta vào viện này đã năm năm, chưa từng thấy thiếu chủ có quan hệ thân mật với nữ nhân nào."
"Ngay cả tỷ tỷ cũng không biết, vậy nữ tử trong bức hoạ đó thật sự quá thần bí. Tuy không có dung nhan, nhưng chỉ nhìn tấm lưng ấy, chắc chắn là một mỹ nhân." Thị tỳ cao gầy hứng thú bừng bừng đoán.
"Muội cũng đừng đoán mò."
Thị tỳ mặt tròn thật ra cũng rất tò mò.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy thiếu chủ có hứng thú với nữ tử. Hai ngày nay giao cơm cho y, mỗi lần đều thấy y nhìn chằm chằm nữ tử trong bức hoạ không chớp mắt.
Nàng không hiểu vì sao chỉ có một bóng dáng mơ hồ, không có dung nhan.
Lúc này, đối tượng nghị luận của hai thị tỳ đang ngồi ngay ngắn sau án, nhìn chằm chằm một phía, ở đó treo một bức hoạ, trong bức hoạ có bóng dáng của một nữ tử.
Đôi mắt y thâm thuý, nhìn chằm chằm bức hoạ kia, dường như muốn xua tan tầng sương mù tìm nữ tử ấy, lại tựa như đang hồi ức.
Nàng rốt cuộc là người phương nào?
Vì sao lại xuất hiện trong trí nhớ hỗn độn của y?
Nhiều năm như vậy, khi y chìm vào giấc ngủ say, khi tỉnh lại, ký ức luôn trống rỗng, tựa như chỉ là ngủ một giấc. Nhưng mà, từ khi nào, y lại cảm thấy không thích hợp, dường như y đã quên điều gì đó.
Y nỗ lực tìm kiếm, kết quả cuối cùng lại quay về điểm xuất phát.
Y nghĩ đó là ảo giác nhất thời của mình, mãi đến ngày ấy, sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ say, trong đầu y nhiều thêm một bóng dáng mơ hồ. Nhìn bóng dáng ấy, trái tim y không hiểu sao siết chặt lại, rung động từng cơn.
Y sợ quên, vẽ lại nàng, chỉ là vì sao lần này tỉnh lại, nhìn bóng dáng nàng, ngực trái lại đau đớn đến vậy?
Cảm xúc xa lạ này, lần đầu tiên trong đời y cảm thấy.
Bất tri bất giác, y đã đi đến trước bức hoạ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt qua tấm lưng ấy.
"Nàng rốt cuộc là ai? Vì sao lại xuất hiện trong ký ức của ta?" Giọng nói trầm thấp thuần hậu vang lên, khuôn mặt lạnh lùng của y hiện lên nét mê mang.
Đúng lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa.
"Thiếu chủ, Lôi thiếu gia cầu kiến." Một gã sai gặt tuấn tú đứng thẳng ngoài cửa, cung kính hỏi người trong phòng.
"Mời hắn vào."
"Tuân lệnh."
Mười lăm phút sau, một công tử tuấn mỹ ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng cầm quạt lông đi vào phòng.
"Ta nghe nói huynh vừa xuất quan nên chạy đến." Lôi Ngự Đình phe phẩy quạt lông.
"Chuyện gì?" So với sự nhiệt tình của Lôi Ngự Đình, Phong Ly Ngân có vẻ hơi lạnh nhạt.
Lôi Ngự Đình đã quen với thái độ này của y, nếu một ngày y không thế này, hắn mới sợ ấy chứ!
"Mấy ngày nữa là ngày A Ngọc thành hôn, huynh đi không? Muội ấy chờ mong huynh qua lắm đấy." Lôi Ngự Đình nói xong, nhìn y chằm chằm.
"Không đi."
Nghe vậy, Lôi Ngự Đình cũng chẳng ngạc nhiên tí nào, thầm than một tiếng, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình mà.
Nha đầu kia nhất định phải thất vọng rồi.
Nhưng vậy cũng tốt. Phong Ly Ngân không hợp với muội ấy, với tính tình thanh lãnh của y, dù muội ấy đạt được ước nguyện, chỉ sợ cũng sẽ khổ cả đời.
Aiz, thật không biết trên đời này có ai có thể bước vào lòng y, hoà tan được y đây.
Lôi Ngự Đình quay đầu, ánh mắt đột nhiên cứng lại, phượng nhãn xinh đẹp nhìn chằm chằm bức hoạ.
Hắn không hoa mắt chứ!
Đó là bức hoạ bóng dáng của một nữ tử!
Vậy mà hắn lại thấy được đồ vật về nữ tử trong thư phòng của Phong Ly Ngân!
Ngạc nhiên, ngạc nhiên, thật sự quá ngạc nhiên.
Lôi Ngự Đình cứ như phát hiện ra lục địa mới, thân mình chợt loé, trực tiếp tới trước bức hoạ kia, ngón tay chỉ bức hoạ, giọng nói hơi kích động hỏi: "Nữ tử trên bức hoạ này là ai?"
Phong Ly Ngân chẳng để ý hắn, "Nếu ngươi không còn việc gì, có thể đi rồi."
Gia chủ đã hạ lệnh đuổi khách, nhưng Lôi Ngự Đình lại trực tiếp làm lơ.
Giờ mà không làm rõ nữ tử trên bức hoạ này là ai, hắn không ngủ được.
"Ta đã sớm thắc mắc vì sao huynh không động tâm với đại mỹ nhân như A Ngọc, thì ra là đã sớm có bạch nguyệt quang. Mau, nói cho ta biết, nữ tử này là ai, nhà ở đâu, có hôn phối chưa?"
Lôi Ngự Đình blah blah một đống vấn đề, người nghe không hiểu còn tưởng hắn tìm được người thương, đang gấp gáp muốn biết mọi thông tin về người ấy.
Phong Ly Ngân hờ hững nhìn người trước mặt kích động nhảy đông nhảy tây, chỉ đáp lại ba từ, "Không thể nói."
Lôi Ngự Đình cợt nhả dán lên, "Ấy ấy, nói chút đi. Yên tâm, ta tuyệt đối không đoạt với huynh. Ta gần đây đã có người thương, huynh yên tâm nói cho ta đi."
Cây vạn tuế ngàn năm này cuối cùng cũng nở hoa rồi, hắn sao có thể không kích động muốn biết rõ chứ.
Phong Ly Ngân làm lơ.
Lôi Ngự Đình nhíu mày, biết tính nết của tên này. Nếu y không muốn nói, dù ngươi có đặt đao lên cổ y, y cũng không nói.
"Hừ, gia nhất định sẽ tìm ra người này!" Lôi Ngự Đình yên lặng ghi tạc tấm lưng kia vào đầu.
Đang lúc hắn duỗi tay muốn sờ thử, người vốn an tĩnh ngồi sau án nháy mắt biến mất, sau đó xuất hiện trước bức hoạ, tóm lấy móng vuốt của người nào đó.
Lôi Ngự Đình sửng sốt, kinh ngạc nhìn y.
Tiếp theo, hắn văng lên, bị người ta vô tình ném ra khỏi thư phòng.
"A!" Một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong không trung.
Hai hộ vệ canh giữ bên ngoài trơ mắt nhìn bóng đen ấy từ đầu mình vụt qua.
Ngoài viện, 'phanh' một tiếng, Lôi Ngự Đình ngã nằm trên đất, không nhúc nhích.
Không phải hắn rơi đến mức không thể nhúc nhích, mà là tên nhãi đen tối kia vậy mà lại điểm huyệt của hắn!
Không phải hắn chỉ muốn sờ sờ thôi sao, cũng có định làm gì đâu!
Gia hoả này vậy mà lại nhỏ mọn thế đấy, chạm thôi cũng không cho chạm.
Nếu người thật xuất hiện, chẳng phải sẽ không thèm nhìn hắn lấy một cái?
Lôi Ngự Đình nằm trên đất, thấy người hầu đi tới, vội gọi, "Nhanh, nhanh, nhanh, lại giải huyệt cho ta."
Người hầu kia vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, "Lôi thiếu gia, sao ngài lại nằm ở đây?"
Giờ toàn thân hắn đều đau, đau chít hắn rồi!
Người hầu kia vốn định cứu hắn, nhưng nghe hắn nói, lại dừng bước, nói với hắn, "Lôi thiếu gia, thuộc hạ còn việc, đi trước."
Lôi Ngự Đình thấy người hầu kia rời đi không quay đầu lại, vội gọi, "Này, này, đừng đi mà!"
Chỉ chốc lát sau, lại có người hầu đi ngang qua.
Lôi Ngự Đình lập tức gọi, "Mau mau, tới giải huyệt cho ta!"
Người hầu kia nhìn hắn một cái, vẻ mặt áy náy, "Lôi thiếu gia, tiểu nhân học nghệ không tinh, không biết giải huyệt, ngài vẫn nên nhờ người khác giải huyệt giúp nhé."
Dứt lời, không đợi Lôi Ngự Đình mở miệng, xoay người đi mất.
Lôi Ngự Đình kinh ngạc nhìn theo.
TMD! Coi hắn là kẻ ngốc à!
Ở đây có người học nghệ không tinh?!
Người có thể xuất hiện ở đây, có ai không phải lựa chọn kỹ càng, là cao thủ trong cao thủ chứ!
Tên nhãi kia muốn tìm cớ, cũng phải chú ý tí chứ!
Lôi Ngự Đình cực kỳ buồn bực, chỉ có thể ngồi chờ người thứ ba xuất hiện.
Người thứ ba rất nhanh xuất hiện, chưa chờ hắn mở miệng gọi, đã đi đường vòng luôn.
Má nó!
Hắn còn chưa có mở miệng nói chuyện nhé, vòng đường vòng luôn như vậy có phải không tốt lắm không!
Chủ nhân không nói lý thì cũng thôi, ngay cả hạ nhân cũng lạnh nhạt vô tình, không thể nói lý á!
Lôi Ngự Đình nằm trên mặt đất lạnh băng, quả là khóc không ra nước mắt.
Hắn đã nhìn ra, không được Phong Ly Ngân đồng ý, sẽ không ai nhớ hắn!
Hắn gân cổ hét về phía hậu viện, "Phong Ly Ngân, thằng nhãi ngươi tàn nhẫn!"
Hắn nói xong, chỉ lát sau, một hộ vệ đi ra, đứng trước mặt hắn.
Lôi Ngự Đình tưởng Phong Ly Ngân tỉnh ngộ rồi, nhìn hộ vệ, cười hỏi: "Có phải chủ tử nhà ngươi để ngươi tới giải cứu ta không?"
Hộ vệ mặt không biểu tình trả lời: "Lôi thiếu gia, vốn thiếu chủ định để ngài nằm trên đất hai khắc (30 phút) thôi, nhưng Lôi thiếu gia có vẻ rất thích nằm trên đất, nên thiếu chủ nhà ta tri kỷ đểngài tiếp tục nằm, đến một canh giờ sau (2h) sẽ giải huyệt cho ngài."
Lôi Ngự Đình trừng lớn mắt, suýt nữa chửi ầm lên, chỉ là lời vừa đến bên miệng, đã im bặt. Nguyên nhân chính là, hắn cảm thấy hắn mà mắng nữa, có lẽ đêm nay hắn phải ngủ ở đây.
Lôi Ngự Đình hét về phía sau: "Phong thiếu chủ của ta, ta sai rồi, ta không bao giờ động vào nó. Huynh đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho kẻ đáng thương như ta đi."
Người trong phòng thờ ơ.
"Ta đảm bảo không bao giờ hỏi nàng là ai. Sau này nhìn thấy nàng cũng sẽ đi đường vòng."
......
Một canh giờ sau, hộ vệ đi đến trước mặt hắn, giải huyệt đạo cho hắn.
"Lôi thiếu gia, ngài có thể đi rồi."
Lôi Ngự Đình tự do, lập tức bò dậy, giãn gân cốt, "Thiếu chủ các ngươi đúng thật là......"
Từ 'tàn nhẫn' kia bị ép vào dưới ánh mắt của hộ vệ.
Phong Ly Ngân coi nữ nhân kia như bảo bối, ngay cả bức hoạ cũng không cho hắn chạm vào. Hắn thật ra muốn xem xem nữ nhân đó là ai.
Hừ, lão tử nhất định phải tìm ra nữ nhân đó!
Một bóng dáng......
Hắn đã nhớ kỹ!
Cùng lúc đó, ở thôn nhỏ hẻo lánh ở Đại Chu xa xôi, một lớn một nhỏ đang mồ hôi ướt sũng như mắc mưa, một quyền một chưởng ra sức luyện tập. Bắc Vũ Đường một tay đấu với Tiểu Tử Mặc, Tiểu Tử Mặc ứng đối cũng cố sức.
Mười lăm phút sau, Tiểu Tử Mặc bại trận, khuôn mặt hồng hồng, hít thở mạnh.
"Mẫu thân, vì sao mỗi lần người đều biết con sẽ ra chiêu nào?" Tiểu Tử Mặc hoà hoãn lại, vội hỏi.
Bắc Vũ Đường cười nói: "Vì nương thấy được từ trong mắt con."
Tiểu Tử Mặc nghi hoặc nghiêng đầu, không hiểu lắm.
Bắc Vũ Đường giải thích, "Lúc con ra chiêu, đôi mắt đã bán đứng con. Mỗi lần con ra chiêu, đôi mắt sẽ không tự giác nhìn về phía sắp đánh, nên đương nhiên ta biết con sẽ ra chiêu gì."
Tiểu Tử Mặc kinh ngạc nhìn cô, hoàn toàn không ngờ lí do lại là như vậy, bởi vì bé hoàn toàn không có cảm giác.
"Tới, thử xem đi." Bắc Vũ Đường muốn sửa lại thói quen này cho bé, nếu không sau này gặp cao thủ, sẽ bị người ta bắt nạt.
Tiểu Tử Mặc đứng trước mặt Bắc Vũ Đường.
"Giờ con ra một chiêu."
"Vâng." Tiểu Tử Mặc đang định huy chưởng, lại nghe Bắc Vũ Đường nói dừng.
"Có phải con đang định ra chiêu này không?" Bắc Vũ Đường khoa tay múa chân, Tiểu Tử Mặc thấy, đôi mắt trừng lớn, không thể tin.
"Nếu con không sửa lại thói quen này, sau này gặp người xấu, bị người xấu nhìn ra, con chắc chắn sẽ thua. Vậy nên, từ giờ trở đi, nhớ kỹ lời ta nói, tầm mắt không được dao động nhiều, để người khác không nhận ra suy nghĩ của con......"
Bắc Vũ Đường hướng dẫn từng bước, Tiểu Tử Mặc nghiêm túc lắng nghe.
Đúng lúc này, cửa nhà bị gõ lên.
Hai người dừng lại, Bắc Vũ Đường vừa đi vừa cất tiếng hỏi: "Ai?"
Người bên ngoài không đáp, nhưng tiếng gõ cửa vẫn không ngừng, tiếng 'cộc cộc' liên tục vang lên như muốn gõ hỏng cửa.
Bắc Vũ Đường mở cửa ra, mùi rượu đập thẳng vào mặt, chỉ thấy bên ngoài có một hán tử trung niên mặc quần áo xám xịt nhăn nhúm, bẩn thỉu, tóc tai tán loạn, mặt đầy râu ria.
Nam nhân trung niên híp mắt, cười với Bắc Vũ Đường, lộ ra hàm răng vàng khè, cùng một mùi thối nồng nặc: "Tiểu Đào Đào, ta tới đây!"
Nói rồi, nam nhân muốn vào trongviện.
"Đứng lại, ngươi là ai?" Bắc Vũ Đường quát lạnh một tiếng.
Nam nhân trung niên bấy giờ mới mở đôi mắt híp, chính thức nhìn Bắc Vũ Đường. Vừa nhìn, đôi mắt trừng to, trong mắt tràn đầy kinh diễm, "Mỹ... Mỹ nhân!"
Nam nhân trung niên lôi thôi lếch thếch lắp bắp nói, đôi mắt gian tặc nhìn chằm chằm khuôn mặt của Bắc Vũ Đường.
Tiểu Tử Mặc thấy người này như vậy, đáy mắt không giấu được sự chán ghét.
Bắc Vũ Đường nhăn mày, tìm kiếm ký ức của nguyên chủ Mộc Chi Đào, cũng đoán được người tới là ai.
Tên này là Vương Phú, là kẻ goá vợ ở thôn bên cạnh, cả ngày chơi bời lêu lổng. Nguyên chủ và hắn đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Trước khi Bắc Vũ Đường tới, vừa lúc thông đồng với hắn.
Mộc Chi Đào muốn gả cho hắn, nhưng đối phương ghét bỏ nàng xấu, không chịu đồng ý, nhưng nam nhân này còn rất giảo hoạt, nói ngọt dỗ Mộc Chi Đào, vớt được không ít chỗ tốt.
Nam nhân này chỉ cần thiếu tiền, hết tiền đều sẽ tới chỗ Mộc Chi Đào lừa ăn lừa uống, nhân tiện còn lấy đi không ít đồ. Đại tỷ ngốc Mộc Chi Đào kia nghe hắn dỗ, bị dỗ đến choáng váng, vui sướng tiễn mấy đồ vật đã không còn thừa bao nhiêu trong nhà đi.
Bắc Vũ Đường xem xong ký ức mà câm nín.
Lại nhìn nam nhân trước mắt, đáy mắt Bắc Vũ Đường tràn đầy chán ghét.
Cô ghét nhất là loại nam nhân thế này, đồ tra nam chỉ biết lừa tiền nữ nhân!
Vương Phúc thấy mỹ nhân thì tỉnh rượu hơn nhiều, cười tủm tỉm nhe hàm răng vàng khè kia ra, "Vị tiểu thư này, ta tới tìm Mộc Chi Đào."
Vương Phúc hiển nhiên không nhận ra cô.
Thật sự là qua thời gian cô không ngừng điều trị, cộng với tác dụng của nội công tâm pháp Hàn Băng Chưởng, làm cô thoát thai hoán cốt.
"Nàng không ở đây." Bắc Vũ Đường nói thẳng.
Vương Phúc sửng sốt, lại cười hỏi: "Ta có thể vào chờ nàng ấy không?"
"Nàng bây giờ không ở đây, sau này cũng vậy. Nơi này không có ai tên Mộc Chi Đào, ngươi có thể đi rồi."
Vương Phúc kinh ngạc nhìn cô: "Nàng... Nàng đi rồi?"
Bắc Vũ Đường gật đầu.
Vương Phúc không tự giác nhìn vào trong, lúc thấy Tiểu Tử Mặc cũng không nhận ra. Chỉ là hắn cảm thấy kỳ quái, một nữ nhân xinh đẹp và một hài tử, sao lại ở nơi nghèo túng thế này. Khi hắn thấy xe ngựa trong viện, đôi mắt lại sáng lên.
Nương con ơi, là xe ngựa!
Ngựa rẻ nhất ở trại nuôi ngựa, một con đã bán với giá 35 lượng bạc, nhìn con ngựa kia tinh thần như thế, vừa nhìn đã biết là ngựa tốt.
Ở nơi thâm sơn cùng cốc thế này, đã không còn thấy được xe ngựa.
Vương Phúc đã coi mẹ con Bắc Vũ Đường thành người có tiền, hoàn toàn không liên tưởng đến Mộc Chi Đào và Nhị Cẩu Tử.
"Ngươi đi được chưa?" Bắc Vũ Đường chuẩn bị đóng cửa.
Vương Phúc gật đầu, có chút không tha đi ra.
Hắn vừa bước chân ra, cửa đã đóng lại. Hắn nhìn cánh cửa đóng chặt, chẹp chẹp miệng.
Trên đường về, hắn vẫn không thể quên được con ngựa kia, càng là thèm nhỏ dãi mỹ nhân nũng nịu như Bắc Vũ Đường.
"Mẫu thân." Tiểu Tử Mặc tiến lên.
Vừa rồi Vương Phúc tới, bé rất lo mẫu thân sẽ giống trước đưa nam nhân xấu xa kia vào, cung phụng hắn ăn ngon uống tốt. Giờ thấy mẫu thân đuổi hắn đi, bé rất vui.
Nam nhân kia rất xấu, cực kỳ xấu, luôn tới đây lừa ăn lừa uống, bé nhắc mẫu thân nhiều lần, nhưng mẫu thân không nghe, còn bị đánh chửi, đánh đến mức bé không dám nói nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân bị nam nhân kia lừa.
Bắc Vũ Đường nhìn thấy biểu cảm của bé thì biết bé lo gì, cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt bé, "Con yên tâm, mẫu thân không phải mẫu thân trước kia."
Tiểu Tử Mặc gật đầu.
Những lời này, rất lâu sau này, khi nghĩ lại, hắn mới hiểu được ý nghĩa thực sự.
"Được, chúng ta tiếp tục luyện tập."
Nửa đêm, một bóng đen lặng lẽ đi lên triền núi, từ từ mò về phía tường nhà. Trong bóng đêm, người đó lấy dây thừng ra, đầu dây buộc một cái móc, ném lên đầu tường, móc bám lấy mái ngói, từ từ bò lên trên.
Chốc lát sau, người đó nhảy từ đầu tường vào sân, rón ra rón rén đi về phía nhà tranh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.