Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Chương 425: Thế giới hiện thực (5)
Vân Phi Mặc
29/08/2021
Bắc Vũ Đường vừa ra tay, thắng bại lập tức phân rõ.
Ba gã đạo tặc ngã trên đất, đau đớn rên rỉ.
Ba người hoảng sợ nhìn Bắc Vũ Đường, thấy nàng còn muốn tiến lên, sợ quá lập tức xin tha, "Nữ hiệp, tha mạng. Nữ hiệp tha mạng! Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, xin nữ hiệp tha cho ba người chúng ta."
Bắc Vũ Đường đứng trước mặt ba người, "Nể mặt hôm nay các ngươi luyện tập cùng con ta lâu như vậy, mạng này ta sẽ không thu."
Ba người vui mừng, chỉ là nụcười trên mặt chúng nhanh chóng bị đóng băng.
"Nhưng một thân công phu này thì không cần phải giữ lại. Giữ lại cũng là tai hoạ." Vừa nói, nàng vừa ra tay, tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức ba người còn chưa kịp phản ứng.
Những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, nội lực của ba người hoàn toàn biến mất, gân tay bị đánh gãy, sau này không thể dùng đao đi tai hoạ người khác nữa.
Chu xa phu thấy một màn này, đôi mắt trừng thật to, hoàn toàn không dám tin nữ tử hơi béo trước mặt lại có thể quả quyết và nhẫn tâm đến thế.
Ông càng ngạc nhiên về Tiểu TửMặc, thật không ngờ bé còn nhỏ mà đã lợi hại như vậy.
Xa phu như họ sợ nhất là gặp sơn phỉ, giờ thấy thủ đoạn của hai mẹ con chủ nhân, không cần lo vấn đề an toàn trên đường đi nữa rồi. Có họ ở đây, đám cướp kia chẳng làm gì được họ hết!
Tiểu Tử Mặc gục đầu nhỏ đi đến trước mặt Bắc Vũ Đường, "Con làm mẫu thân thất vọng rồi."
Việc mình không thể chế phục ba gã đạo tặc kia khiến bé rất khó chịu.
Bé cảm thấy mình đã phụ lại niềm tin của mẫu thân, phụ lại kỳ vọng của mẫu thân, còn làm mẫu thân thất vọng.
Bắc Vũ Đường rút khăn lụa trong tay áo ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho bé, Tiểu Tử Mặc bất ngờ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn nàng, thấy mẫu thân đang mỉm cười nhìn mình.
"Mẫu thân, người không giận sao?" Tiểu Tử Mặc mềm mại hỏi, mang theo không xác định.
Bắc Vũ Đường cười nói: "Con đã rất lợi hại. Nhưng mà, sau này vẫn phải tiếp tục nỗ lực. Kẻ địch cũng sẽ không vì con là trẻ con mà nhẹ tay với con đâu. Lần này biết mình thua ở đâu không?"
Tiểu Tử Mặc trầm ngâm một lát rồi nói: "Thể lực của Mặc Nhi không bằng họ, còn có, còn có......"
Bắc Vũ Đường nắm tay Tiểu Tử Mặc lên xe.
Xe tiếp tục chạy về phía đông, mà trong xe hai mẹ con đang thảo luận chuyện gì đó. Chu xa phu tuy nghe không hiểu, nhưng cũng minh bạch.
Vị phu nhân này không phải máu lạnh, mà là dùng phương thức này dạy trẻ con, để nó trưởng thành.
Đôi khi nghe được một hai câu vị phu nhân kia nói, ông rất tán đồng.
Trời tối, họ chạy đến một thôn xóm, tìm ngủ trọ ở một nông gia, cho họ ít ngân lượng rồi ở lại. Sáng hôm sau, trời tờ mờ sáng, Chu xa phu rời giường chuẩn bị cho ngựa ăn no để còn lên đường.
Ông nghĩ mình là người dậy sớm nhất, không ngờ trên đồng ruộng đã có một bóng dáng nho nhỏ.
Bóng dáng nhỏ bé ấy chạy vội qua trong sương sớm, mồ hôi và sương mù đã sớm làm ướt xiêm y của bé, bé lại như không phát hiện, mười phần kiên nhẫn chạy, dù hai chân đã nặng như rót chì, bé vẫn cắn răng kiên trì.
Lúc ông ngây người, Bắc Vũ Đường đã đi đến bên ông.
Chu xa phu hỏi: "Chủ nhân, có cần bảo tiểu thiếu gia nghỉ ngơi lát không?"
"Không cần. Nếu mệt, nó sẽ nghỉ ngơi."
Tiểu gia hoả sáng sớm trộm dậy trước, muốn rèn luyện sức chịu đựng và sức mạnh của mình.
Khi biết mình không đủ mạnh, biết nỗ lực thay đổi, nâng cao.
Bắc Vũ Đường sao có thể đả kích sự tích cực của bé.
Chu xa phu thấy cô nói thế, cũng không nói gì thêm.
Tuy thời gian họ tiếp xúc rất ngắn, nhưng cũng nhìn ra được, vị phu nhân này có cách riêng dạy con. Ông là người thô bỉ, tất nhiên không hiểu thế nào là tốt cho trẻ.
Chu xa phu cho ngựa ăn, Bắc Vũ Đường cũng gia nhập vào hàng ngũ chạy bộ.
Tiểu Tử Mặc thấy mẫu thân cũng tới, đôi mắt sáng ngời, mềm mại gọi, "Mẫu thân."
"Mệt không?"
Tiểu Tử Mặc lắc đầu, "Không mệt."
"Vậy tiếp tục."
Một lớn một nhỏ chạy trên đồng, thể lực và sức chịu đựng đều cần tích luỹ theo thời gian, không trả giá mồ hôi và nỗ lực, làm sao có thể một bước lên trời.
Đến khi hai người trở lại nông trại, chủ nhà đã chuẩn bị nước ấm cho họ.
Hai người tắm rửa thoải mái xong, ăn cơm sáng rồi lại tiếp tục lên đường.
Theo kế hoạch của Bắc Vũ Đường, họ cần đến địa giới Phong Châu trong năm ngày tới, đặt chân ở nơi đó. Từ đây đến Phong Châu, cần vượt qua Vân Châu, năm ngày lên đường là rất gấp.
Chu xa phu thấy hai người vội vã lên đường, trên đường chỉ cần không có chuyện gì thì đều không ngừng xe.
****
Ở một trang viên cách xa đó ngàn dặm, hai nam tử thần bí đang lặng yên đứng trên cành cây trong đình viện, mắt nhìn về tiệc trà sắp tổ chức trong đình.
Rất nhiều thiên kim quan gia đều sẽ đến đây, mập ốm cao gầy, muôn màu mỹ nhân.
Hai người họ đứng đó, đảo qua những nữ tử kia.
"Đừng gấp, nàng sắp xuất hiện rồi." Lôi Ngự Đình thấp giọng nói.
Người bên cạnh không lên tiếng đáp lại.
Đúng lúc này, ở lối vào đình viện, một nữ tử tiếu lệ được một đám nha hoàn vây quanh đi vào sân. Các quý nữ ở đây sôi nổi đứng lên, chào hỏi nữ tử mặc phấn y kia.
Lôi Ngự Đình kích động nói: "Có phải nàng không?"
Phong Ly Ngân nhìn bóng dáng kia, gần như chỉ liếc qua đã thu hồi tầm mắt. Tấm lưng kia rất giống, lại không phải bóng dáng người trong mộng của y.
Lôi Ngự Đình không nghe được tiếng y đáp lại, đang định hỏi lại lần nữa, đã thấy Phong Ly Ngân quay đầu đi mất.
Y vừa đi, Lôi Ngự Đình cũng vội vã đi theo.
"Này này này! Chờ ta với!" Lôi Ngự Đình đuổi theo bước chân của Phong Ly Ngân, chỉ là hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi, "Chẳng lẽ không phải nàng ta à?"
Phong Ly Ngân vẫn im lặng.
Y quả nhiên không nên tin lời tên này.
Lúc này, trong lòng y có một loại cảm giác không nói nên lời, cảm giác này như là mất mát.
"Bóng lưng của nàng ấy tương tự bức tranh huynh vẽ mà." Lôi Ngự Đình lẩm bẩm.
Phong Ly Ngân bị hắn làm ồn đến đau đầu, trầm giọng nói: "Câm miệng."
Lôi Ngự Đình sợ quá, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Về thì tự mình đi Hình Pháp Đường, ngồi thuỷ lao bốn ngày." Phong Ly Ngân đạm mạc nói.
Lôi Ngự Đình kinh hãi, trừng mắt nhìn hắn, "Không thể nào, huynh đùa à?!"
"Ngươi thấy ta đùa lúc nào chưa?" Phong Ly Ngân hỏi ngược lại.
Lôi Ngự Đình không còn gì để nói.
Nghĩ đến phải đến thuỷ lao quỷ quái kia, hắn sợ run người, "Ly Ngân, thương lượng chút đi, không ở thuỷ lao bốn ngày được không? Một ngày được không?"
"Bảy ngày."
Lôi Ngự Đình tức giận nói: "Này này này, huynh đừng có như vậy!"
"Tám ngày."
Lôi Ngự Đình sợ không dám phản kháng nữa, khó chịu thì thầm, "Tám ngày thì tám ngày."
"Chín ngày." Phong Ly Ngân bất ngờ ném ra một câu.
Lôi Ngự Đình kinh hãi, căm giận nhìn y, "Ta đồng ý rồi mà, huynh còn......"
"Mười ngày." Phong Ly Ngân lành lạnh tiếp tục.
Lôi Ngự Đình nghẹn khuất ngậm miệng lại.
Hừ, nếu không phải ông đây không đánh lại huynh, ông đây sẽ diệt huynh trong một giây!
Tiểu nhân trong lòng Lôi Ngự Đình hung tợn nói, chỉ là trên mặt lại rất ngoan ngoãn, sợ ma đầu này lại tăng thêm thời gian lắm. Phải biết nếu hắn dám nói không đi, y sẽ có một trăm phương thức xử phạt hắn, đa dạng không trùng lặp luôn!
Hai người đi được một đoạn, Lôi Ngự Đình thấy y đi trước, không nhịn được hỏi: "Ly Ngân, nếu đã ra ngoài, chúng ta đến Tụ Hiền Sơn Trang một lần đi. Ta nghe nói ở đó có người của võ lâm thế gia luận võ."
Phong Ly Ngân không để ý đến hắn, trực tiếp dùng hành động trả lời.
Lôi Ngự Đình thấy y vẫn bộ dáng đó, hận không thể dùng gậy gỗ bổ đầu y ra xem bên trong có gì.
Gia hoả này từ nhỏ đến lớn dường như chẳng hứng thú với cái gì hết.
Ngay cả tuyệt học của Phượng gia y cũng chẳng có hứng, nếu không phải còn tổ huấn ở đó, chỉ sợ y cũng không thèm học.
Hắn thật muốn biết, gia hoả này rốt cuộc có hứng thú với cái gì.
Từ từ......
Hình như, hình như y có hứng thú với nữ nhân trong bức hoạ, nếu không có hứng, chỉ sợ y sẽ không rời khỏi nơi đó. Nhìn y mà cứ có cảm giác y quen nữ nhân kia.
Lôi Ngự Đình luôn có ảo giác này.
Nếu y cảm thấy hứng thú với nữ nhân kia, hắn lại càng hứng thú!
Hắn nhất định phải tiếp tục tìm nữ nhân trong bức hoạ ấy!
****
Bên kia, đoàn người Bắc Vũ Đường qua mấy ngày lên đường cũng đến được địa giới Phong Châu.
Lúc giao giữa Vân Châu và Phong Châu, Chu xa phu đã tạm biệt hai mẹ con Bắc Vũ Đường. Bắc Vũ Đường cho ông đủ ngân lượng, khiến ông có chút luyến tiếc công việc này.
Nhưng trong nhà còn vợ con, nếu đi lâu quá không về, họ sẽ lo lắng.
Chu xa phu đi rồi, đoạn đường tiếp theo Bắc Vũ Đường cũng không thuê ai, lựa chọn ở lại trấn Bạch Vân. Trấn Bạch Vân rất nhỏ, nhưng mà lại là giao giữa hai châu, có rất nhiều thương nhân và người đi qua.
Trấn Bạch Vân dựa núi gần sông, hoàn cảnh thanh u, thật là một nơi thích hợp để sống.
Bắc Vũ Đường đánh xe tiến vào trấn Bạch Vân, tìm một khách điếm ở tạm. Sau đó nàng dẫn Tiểu Tử Mặc ra cửa, vừa ra đã hỏi thăm vài vị đại nương địa phương, xem ở đâu có nhà cho thuê.
"Ai ui, thật đúng là trùng hợp. Cách vách nhà ta có một hộ nhà, mấy tháng trước đã dọn ra ngoài, nhà đó giờ vừa lúc không ai ở. Nếu không muội qua đó nhìn xem, có lẽ người ta sẽ cho muội thuê."
Hứa đại nương nhiệt tình nói.
"Không biết nơi đó ở đâu vậy?" Bắc Vũ Đường dò hỏi.
Hứa đại nương thấy nàng mang theo một đứa trẻ cũng không dễ dàng, nói: "Muội đi theo ta, ta dẫn muội qua."
"Vậy cám ơn đại nương."
"Khách khí gì chứ. Nếu muội sống ở đó, vậy chúng ta coi như thành hàng xóm rồi." Hứa đại nương cười tủm tỉm nói, "Đúng rồi, muội tính ở lại bao lâu?"
"Khoảng một tháng, nhiều nhất là hai tháng." Bắc Vũ Đường trả lời.
Hứa đại nương sửng sốt, "Ấy, thời gian ngắn vậy, không biết họ có cho thuê không. Ta nghe nói họ chuẩn bị bán sân đó. Thuê ngắn như vậy, hẳn giá sẽ rất đắt."
Hứa đại nương nhìn cách ăn mặc của hai người, cũng không giống nhà có tiền.
"Nếu đắt cũng không còn cách nào." Bắc Vũ Đường rất bất đắc dĩ nói.
Hứa đại nương vốn còn định hỏi nàng nguyên nhân, nhưng hai người còn chưa quen thân, cũng ngượng ngùng dò hỏi chuyện riêng của người ta.
Hứa đại nương nhìn Tiểu Tử Mặc, cười nói: "Đứa bé này lớn lên thật đẹp trai, giống như bé con trong tranh tết vậy. Hẳn bé giống phụ thân nhỉ?"
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng nàng ấy mười phần khẳng định.
Giờ Bắc Vũ Đường đã bớt hai ngấn mỡ, nhưng vẫn béo, đại khái xem như là đẫy đà. Khuôn mặt béo phì trước kia gầy đi, cũng đẹp hơn, thêm Băng Cơ Sương bảo dưỡng, làm nàng thoát thai hoán cốt.
Hiện tại nàng và Mộc Chi Đào trước kia giống như hai người vậy, gần như không tìm được điểm giống nào.
Bắc Vũ Đường nghĩ đến bộ dáng trượng phu của nguyên chủ Mộc Chi Đào, đáng tiếc trong trí nhớ vụn vặt của Mộc Chi Đào không có ký ức về trượng phu đoản mệnh của nàng ta.
"Đúng vậy." Bắc Vũ Đường cười đáp.
Lúc họ nói chuyện, bất giác đã đến nơi.
Hứa đại nương gõ cửa, chốc lát sau đã thấy một ông lão mở cửa, ánh mắt nghi hoặc nhìn qua Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc, cuối cùng dừng trên người Hứa đại nương.
"Hứa đại nương, có chuyện gì sao?" Ông lão trông cửa hỏi.
"Vị muội tử này muốn thuê nhà, phòng này không phải còn đang trống sao, ông xem có thể cho hai mẹ con họ thuê không?" Hứa đại nương hỏi.
Ông lão quay đầu nhìn Bắc Vũ Đường, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, "Ngươi muốn thuê bao lâu?"
"Hai tháng."
Ông lão khẽ cau mày, hiển nhiên không quá vừa lòng thời gian nàng thuê.
Bắc Vũ Đường cho là tám phần không thành công, ông lão lại nói: "Thuê ngắn ngày giá cả sẽ cao hơn. Một tháng hai lượng bạc, ngươi muốn thuê không?"
Hứa đại nương nghe giá này, đôi mắt trợn lên, ồn ào nói: "Vương bá, ông ra giá cao quá rồi."
Hai lượng bạc, với người thường mà nói là một con số không nhỏ."
Một lượng bạc có thể cung cấp cho một nhà bốn năm người sống ba tháng.
Một tháng hai lượng bạc, thật sự có hơi đắt.
Bắc Vũ Đường tuy có tiền, nhưng có thể tiết kiệm một chút thì một chút. "Vương bá, ông xem một lượng năm trăm văn một tháng được không?"
Hứa đại nương nghe giá này vẫn cảm thấy cao, nhưng người ta đã nói vậy, tất nhiên cũng giúp đỡ, "Ông xem, người ta mang theo một đứa trẻ cũng không dễ dàng, ông cho họ thuê tiện nghi chút đi. Nhà này không cho thuê cũng không có ai ở mà."
Vương bá nghĩ nghĩ, cũng gật đầu đồng ý, "Vậy được rồi, một tháng một lượng năm trăm văn, thiếu một văn cũng không được."
"Được."
Bắc Vũ Đường và Vương bá ký hiệp nghị xong, Bắc Vũ Đường mang Tiểu Tử Mặc về khách điếm.
Sáng hôm sau, Bắc Vũ Đường dẫn Tiểu Tử Mặc về sân thuê, dắt theo con ngựa vào viện.
Họ không kinh động ai, thậm chí cũng không ai biết họ đã đến đây sống.
Cùng ngày, Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc sửa sang lại nhà ở.
Đây là một gian nhà rộng hai tấc, giữa sân có một cái giếng, ánh sáng rất tốt, sân ngoài cũng khá trống trải, tiện để Tiểu Tử Mặc luyện võ hằng ngày. Ngựa được dẫn ra phòng chứa củi ở sân sau, dỡ toàn bộ đồ vật trên giá xuống.
Mấy ngày bôn ba, người và ngựa đều mệt mỏi.
Giờ có thể cho nó nghỉ ngơi thật tốt.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc vội cả sáng cũng quét dọn xong nhà ở. Bởi vì gian nhà này có rất nhiều phòng, hai người cố ý quét hai gian phòng ngủ.
Dọn phòng sạch sẽ, hai người ra ngoài mua đồ. Bắc Vũ Đường mua rất nhiều lương thực và đồ dùng sinh hoạt.
Chờ đến khi chuẩn bị tốt, buổi tối Bắc Vũ Đường cố ý nấu một bát thịt kho tàu, sau đó bưng bát thịt đến căn phòng cách vách. Hứa đại nương vừa mở cửa đã ngửi được mùi thơm ngào ngạt.
"Đại muội tử, hôm nay muội đến sống sao?" Hứa đại nương hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy. Đại nương, đây là thịt ta làm, mọi người nếm thử đi. Tay nghề không tốt, mong mọi người thông cảm."
Bắc Vũ Đường đưa chén thịt kho tàu cho Hứa đại nương.
Hứa địa nương dừng một chút, cũng nhận lấy.
Chờ đến khi Bắc Vũ Đường rời đi, Hứa đại nương còn nói thầm nàng hiểu chuyện.
Bắc Vũ Đường hôm sau đến trấn trên hỏi chuyện học đường, trấn Bạch Vân có không ít học đường, rất nhiều nơi nhà có tiền đều mời phu tử đến nhà dạy học cho con cháu, đồng thời cũng sẽ nhận một số đứa trẻ nhà khác để làm bạn con cháu nhà mình.
Bắc Vũ Đường đến hiệu sách hỏi thăm một phen, biết có một vị phu tử tài học không tệ, chỉ là tuổi còn trẻ, khiến nhiều phụ mẫu không muốn giao con mình cho hắn.
Bắc Vũ Đường nhớ kinh nghiệm lần trước tìm phu tử, cố ý đến gần nhà vị phu tửkia hỏi thăm.
Hàng xóm chung quanh đều khen phu tử kia, nói hắn tri thư đạt lý, tài tình, học thức uyên bác, chỉ là vận khí không tốt, thi mấy lần, nếu không phải trong nhà xảy ra chuyện thì là hắn bị bệnh, khiến hắn mãi không đi thi được.
Bắc Vũ Đường nhìn phu tử kia từ xa một cái, diện mạo ôn văn nho nhã, nhìn cách hắn đối xử với học sinh, thật ra là một phu tử có kiên nhẫn.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường dẫn theo Tiểu Tử Mặc tới cửa.
Phu tử họ Trương, tên Hề, đúng tuổi nhi lập (khoảng 30). Hắn cũng không phải người trấn Bạch Vân, mà là từ một nơi xa đến đây, sống ở trấn Bạch Vân đã được bảy tám năm, quan hệ của hắn với người xung quanh cũng rất tốt.
Trương phu tử thấy Tiểu Tử Mặc phấn điêu ngọc trác, trong mắt tràn đầy kinh diễm, "Tử Mặc được phu nhân chăm sóc rất tốt."
Bắc Vũ Đường hơi nhíu mày.
Trương phu tử chú ý thấy biểu cảm của nàng, rất tự nhiên hỏi, "Không biết Tử Mặc đã học được những gì?"
Tiểu Tử Mặc đứng thẳng, nhất nhất báo từng quyển thư tịch mình đã đọc cho Trương phu tử. Trương phu tử nghe xong, đôi mắt lại tràn đầy kinh ngạc.
"Những sách này đều đã đọc?" Trương phu tử không quá tin tưởng.
"Đúng vậy."
"Ta kiểm tra trò."
Tiểu Tử Mặc gật đầu.
Mười lăm phút sau, ánh mắt Trương phu tử nhìn Tiểu Tử Mặc đã thay đổi mấy lần, đây là học sinh tư chất tốt nhất hắn từng gặp.
Bắc Vũ Đường thấy hắn vừa lòng, nói rõ tình huống của họ, "Trương phu tử, chúng ta chỉ ở trấn Bạch Vân mấy tháng, chờ đến lúc, xử lý mọi chuyện xong xuôi sẽ rời đi."
"Không sao. Nếu vì chuyện quà nhập học, mọi người cũng không phải lo. Mọi người không cần giao một năm, chỉ cần nửa năm là được." Trương phu tử không muốn bỏ lỡ Tiểu Tử Mặc, cũng không để ý lắm.
"Vậy cám ơn phu tử."
Bắc Vũ Đường giao nửa năm quà nhập học xong, lại đưa tứ lễ lên.
Tiểu Tử Mặc đã có nơi học tập.
Trên đường về, Tiểu Tử Mặc nhẹ giọng hỏi, "Mẫu thân, có phải vì con nên chúng ta mới ở lại trấn Bạch Vân hai tháng không?"
Tiểu Tử Mặc phản ứng rất nhanh, nhanh chóng tìm được nguyên do, nhất châm kiến huyết chỉ ra.
Bắc Vũ Đường cười nói: "Mỗi ngày lên đường, thân thể sẽ mệt nhọc. Đến mỗi nơi, cảm nhận được tập tục và không khí từng nơi, mới có thể hiểu được cái gì gọi là 'Đọc vạn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường'. Cưỡi ngựa xem hoa sao có thể hiểu được những điều này."
Tiểu Tử Mặc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Hôm nay là ngày thứ bảy, sắp đến lúc nàng phải làm nhiệm vụ.
Tiểu Tử Mặc là đứa trẻ thông minh, sớm đã đoán được quy luật của nàng. Vì sao Bắc Vũ Đường vội vàng lên đường, vì sao vội vàng an bài những điều này, đó là vì mẫu thân bé sắp ngủ say.
"Mẫu thân đừng lo, Mặc Nhi sẽ tự chăm sóc tốt chính mình." Tiểu Tử Mặc giữ chặt tay Bắc Vũ Đường, nhẹ giọng nói.
Bắc Vũ Đường sờ đầu bé, "Mặc Nhi nhà ta lợi hại nhất."
Đến tối, hai người ăn cơm chiều, Bắc Vũ Đường trở lại phòng mình. Tiểu Mặc Nhi cách một bức tường, trằng trọc khó ngủ, đêm đã khuya, bé xoay người xuống giường, rón ra rón rén đi sang phòng bên cạnh.
Bé nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thật cẩn thận đi đến bên mép giường, thấy mẫu thân, bé đã biết nàng lại lâm vào ngủ say.
Tiểu gia hoả bò lên giường, nằm bên cạnh Bắc Vũ Đường.
Bé nghiêng đầu nhìn mẫu thân, an tâm nhắm mắt ngủ.
****
Bên kia, người vẫn luôn canh giữ trước cửa hàng son phấn Lôi thị phát hiện ra bất thường, càng chính xác mà nói là đã lâu không thấy Bắc Vũ Đường, nhận ra có điều không ổn.
Theo thói quen thường ngày, nữ nhân kia hẳn đã đến đưa thuốc từ mấy ngày trước.
Nhưng mà, thời gian lần này cực kỳ dài.
Tính cảnh giác của người nọ rất cao, hỏi thăm nhiều lần, vẫn chưa từng hỏi được tin tức về Bắc Vũ Đường từ miệng những tiểu nhị kia.
Vì cẩn thận, hắn báo sự tình lên trên.
- Cố phủ, thành Vân Châu-
Một gã sai vặt vội vàng đi vào thư phòng, đặt một bức thư lên án trác trước mặt Cố Thanh.
Cố Thanh thẩm duyệt công việc xong mới cầm bức thư lên đọc, khi nhìn thấy nội dung, mày hắn nhăn chặt lại.
"Quỷ Phong." Cố Thanh nhẹ giọng gọi một tiếng, trong phòng lập tức nhiều thêm một nam nhân mặc áo choàng đen.
"Thiếu gia có gì phân phó?" Quỷ Phong đạm mạc hỏi.
Cố Thanh nhìn người trước mặt, nam nhân này là do Đại tiểu thư Cố Phiên Nhiên cố ý phát cho hắn, năng lực cao, võ công cao, là một sự giúp đỡ rất tốt.
Hắn vẫn luôn muốn thu mua người này, đáng tiếc dù dòng cách nào, người này cũng không dao động.
"Đi tra xét xem, vị Mộc phu nhân kia đã xảy ra chuyện gì?" Cố Thanh có dự cảm, có chuyện gì không tốt đã xảy ra.
"Tuân lệnh."
Quỷ Phong đang định rời đi, lại nghe Cố Thanh phân phó, "Nếu tìm được Mộc phu nhân, đừng rút dây động rừng. Chớ để nàng ta phát hiện ra sự tồn tại của ngươi."
"Rõ."
Giọng nói còn vang vọng trong phòng, người đã biến mất vô tung.
Ba gã đạo tặc ngã trên đất, đau đớn rên rỉ.
Ba người hoảng sợ nhìn Bắc Vũ Đường, thấy nàng còn muốn tiến lên, sợ quá lập tức xin tha, "Nữ hiệp, tha mạng. Nữ hiệp tha mạng! Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, xin nữ hiệp tha cho ba người chúng ta."
Bắc Vũ Đường đứng trước mặt ba người, "Nể mặt hôm nay các ngươi luyện tập cùng con ta lâu như vậy, mạng này ta sẽ không thu."
Ba người vui mừng, chỉ là nụcười trên mặt chúng nhanh chóng bị đóng băng.
"Nhưng một thân công phu này thì không cần phải giữ lại. Giữ lại cũng là tai hoạ." Vừa nói, nàng vừa ra tay, tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức ba người còn chưa kịp phản ứng.
Những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, nội lực của ba người hoàn toàn biến mất, gân tay bị đánh gãy, sau này không thể dùng đao đi tai hoạ người khác nữa.
Chu xa phu thấy một màn này, đôi mắt trừng thật to, hoàn toàn không dám tin nữ tử hơi béo trước mặt lại có thể quả quyết và nhẫn tâm đến thế.
Ông càng ngạc nhiên về Tiểu TửMặc, thật không ngờ bé còn nhỏ mà đã lợi hại như vậy.
Xa phu như họ sợ nhất là gặp sơn phỉ, giờ thấy thủ đoạn của hai mẹ con chủ nhân, không cần lo vấn đề an toàn trên đường đi nữa rồi. Có họ ở đây, đám cướp kia chẳng làm gì được họ hết!
Tiểu Tử Mặc gục đầu nhỏ đi đến trước mặt Bắc Vũ Đường, "Con làm mẫu thân thất vọng rồi."
Việc mình không thể chế phục ba gã đạo tặc kia khiến bé rất khó chịu.
Bé cảm thấy mình đã phụ lại niềm tin của mẫu thân, phụ lại kỳ vọng của mẫu thân, còn làm mẫu thân thất vọng.
Bắc Vũ Đường rút khăn lụa trong tay áo ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho bé, Tiểu Tử Mặc bất ngờ ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn nàng, thấy mẫu thân đang mỉm cười nhìn mình.
"Mẫu thân, người không giận sao?" Tiểu Tử Mặc mềm mại hỏi, mang theo không xác định.
Bắc Vũ Đường cười nói: "Con đã rất lợi hại. Nhưng mà, sau này vẫn phải tiếp tục nỗ lực. Kẻ địch cũng sẽ không vì con là trẻ con mà nhẹ tay với con đâu. Lần này biết mình thua ở đâu không?"
Tiểu Tử Mặc trầm ngâm một lát rồi nói: "Thể lực của Mặc Nhi không bằng họ, còn có, còn có......"
Bắc Vũ Đường nắm tay Tiểu Tử Mặc lên xe.
Xe tiếp tục chạy về phía đông, mà trong xe hai mẹ con đang thảo luận chuyện gì đó. Chu xa phu tuy nghe không hiểu, nhưng cũng minh bạch.
Vị phu nhân này không phải máu lạnh, mà là dùng phương thức này dạy trẻ con, để nó trưởng thành.
Đôi khi nghe được một hai câu vị phu nhân kia nói, ông rất tán đồng.
Trời tối, họ chạy đến một thôn xóm, tìm ngủ trọ ở một nông gia, cho họ ít ngân lượng rồi ở lại. Sáng hôm sau, trời tờ mờ sáng, Chu xa phu rời giường chuẩn bị cho ngựa ăn no để còn lên đường.
Ông nghĩ mình là người dậy sớm nhất, không ngờ trên đồng ruộng đã có một bóng dáng nho nhỏ.
Bóng dáng nhỏ bé ấy chạy vội qua trong sương sớm, mồ hôi và sương mù đã sớm làm ướt xiêm y của bé, bé lại như không phát hiện, mười phần kiên nhẫn chạy, dù hai chân đã nặng như rót chì, bé vẫn cắn răng kiên trì.
Lúc ông ngây người, Bắc Vũ Đường đã đi đến bên ông.
Chu xa phu hỏi: "Chủ nhân, có cần bảo tiểu thiếu gia nghỉ ngơi lát không?"
"Không cần. Nếu mệt, nó sẽ nghỉ ngơi."
Tiểu gia hoả sáng sớm trộm dậy trước, muốn rèn luyện sức chịu đựng và sức mạnh của mình.
Khi biết mình không đủ mạnh, biết nỗ lực thay đổi, nâng cao.
Bắc Vũ Đường sao có thể đả kích sự tích cực của bé.
Chu xa phu thấy cô nói thế, cũng không nói gì thêm.
Tuy thời gian họ tiếp xúc rất ngắn, nhưng cũng nhìn ra được, vị phu nhân này có cách riêng dạy con. Ông là người thô bỉ, tất nhiên không hiểu thế nào là tốt cho trẻ.
Chu xa phu cho ngựa ăn, Bắc Vũ Đường cũng gia nhập vào hàng ngũ chạy bộ.
Tiểu Tử Mặc thấy mẫu thân cũng tới, đôi mắt sáng ngời, mềm mại gọi, "Mẫu thân."
"Mệt không?"
Tiểu Tử Mặc lắc đầu, "Không mệt."
"Vậy tiếp tục."
Một lớn một nhỏ chạy trên đồng, thể lực và sức chịu đựng đều cần tích luỹ theo thời gian, không trả giá mồ hôi và nỗ lực, làm sao có thể một bước lên trời.
Đến khi hai người trở lại nông trại, chủ nhà đã chuẩn bị nước ấm cho họ.
Hai người tắm rửa thoải mái xong, ăn cơm sáng rồi lại tiếp tục lên đường.
Theo kế hoạch của Bắc Vũ Đường, họ cần đến địa giới Phong Châu trong năm ngày tới, đặt chân ở nơi đó. Từ đây đến Phong Châu, cần vượt qua Vân Châu, năm ngày lên đường là rất gấp.
Chu xa phu thấy hai người vội vã lên đường, trên đường chỉ cần không có chuyện gì thì đều không ngừng xe.
****
Ở một trang viên cách xa đó ngàn dặm, hai nam tử thần bí đang lặng yên đứng trên cành cây trong đình viện, mắt nhìn về tiệc trà sắp tổ chức trong đình.
Rất nhiều thiên kim quan gia đều sẽ đến đây, mập ốm cao gầy, muôn màu mỹ nhân.
Hai người họ đứng đó, đảo qua những nữ tử kia.
"Đừng gấp, nàng sắp xuất hiện rồi." Lôi Ngự Đình thấp giọng nói.
Người bên cạnh không lên tiếng đáp lại.
Đúng lúc này, ở lối vào đình viện, một nữ tử tiếu lệ được một đám nha hoàn vây quanh đi vào sân. Các quý nữ ở đây sôi nổi đứng lên, chào hỏi nữ tử mặc phấn y kia.
Lôi Ngự Đình kích động nói: "Có phải nàng không?"
Phong Ly Ngân nhìn bóng dáng kia, gần như chỉ liếc qua đã thu hồi tầm mắt. Tấm lưng kia rất giống, lại không phải bóng dáng người trong mộng của y.
Lôi Ngự Đình không nghe được tiếng y đáp lại, đang định hỏi lại lần nữa, đã thấy Phong Ly Ngân quay đầu đi mất.
Y vừa đi, Lôi Ngự Đình cũng vội vã đi theo.
"Này này này! Chờ ta với!" Lôi Ngự Đình đuổi theo bước chân của Phong Ly Ngân, chỉ là hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi, "Chẳng lẽ không phải nàng ta à?"
Phong Ly Ngân vẫn im lặng.
Y quả nhiên không nên tin lời tên này.
Lúc này, trong lòng y có một loại cảm giác không nói nên lời, cảm giác này như là mất mát.
"Bóng lưng của nàng ấy tương tự bức tranh huynh vẽ mà." Lôi Ngự Đình lẩm bẩm.
Phong Ly Ngân bị hắn làm ồn đến đau đầu, trầm giọng nói: "Câm miệng."
Lôi Ngự Đình sợ quá, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Về thì tự mình đi Hình Pháp Đường, ngồi thuỷ lao bốn ngày." Phong Ly Ngân đạm mạc nói.
Lôi Ngự Đình kinh hãi, trừng mắt nhìn hắn, "Không thể nào, huynh đùa à?!"
"Ngươi thấy ta đùa lúc nào chưa?" Phong Ly Ngân hỏi ngược lại.
Lôi Ngự Đình không còn gì để nói.
Nghĩ đến phải đến thuỷ lao quỷ quái kia, hắn sợ run người, "Ly Ngân, thương lượng chút đi, không ở thuỷ lao bốn ngày được không? Một ngày được không?"
"Bảy ngày."
Lôi Ngự Đình tức giận nói: "Này này này, huynh đừng có như vậy!"
"Tám ngày."
Lôi Ngự Đình sợ không dám phản kháng nữa, khó chịu thì thầm, "Tám ngày thì tám ngày."
"Chín ngày." Phong Ly Ngân bất ngờ ném ra một câu.
Lôi Ngự Đình kinh hãi, căm giận nhìn y, "Ta đồng ý rồi mà, huynh còn......"
"Mười ngày." Phong Ly Ngân lành lạnh tiếp tục.
Lôi Ngự Đình nghẹn khuất ngậm miệng lại.
Hừ, nếu không phải ông đây không đánh lại huynh, ông đây sẽ diệt huynh trong một giây!
Tiểu nhân trong lòng Lôi Ngự Đình hung tợn nói, chỉ là trên mặt lại rất ngoan ngoãn, sợ ma đầu này lại tăng thêm thời gian lắm. Phải biết nếu hắn dám nói không đi, y sẽ có một trăm phương thức xử phạt hắn, đa dạng không trùng lặp luôn!
Hai người đi được một đoạn, Lôi Ngự Đình thấy y đi trước, không nhịn được hỏi: "Ly Ngân, nếu đã ra ngoài, chúng ta đến Tụ Hiền Sơn Trang một lần đi. Ta nghe nói ở đó có người của võ lâm thế gia luận võ."
Phong Ly Ngân không để ý đến hắn, trực tiếp dùng hành động trả lời.
Lôi Ngự Đình thấy y vẫn bộ dáng đó, hận không thể dùng gậy gỗ bổ đầu y ra xem bên trong có gì.
Gia hoả này từ nhỏ đến lớn dường như chẳng hứng thú với cái gì hết.
Ngay cả tuyệt học của Phượng gia y cũng chẳng có hứng, nếu không phải còn tổ huấn ở đó, chỉ sợ y cũng không thèm học.
Hắn thật muốn biết, gia hoả này rốt cuộc có hứng thú với cái gì.
Từ từ......
Hình như, hình như y có hứng thú với nữ nhân trong bức hoạ, nếu không có hứng, chỉ sợ y sẽ không rời khỏi nơi đó. Nhìn y mà cứ có cảm giác y quen nữ nhân kia.
Lôi Ngự Đình luôn có ảo giác này.
Nếu y cảm thấy hứng thú với nữ nhân kia, hắn lại càng hứng thú!
Hắn nhất định phải tiếp tục tìm nữ nhân trong bức hoạ ấy!
****
Bên kia, đoàn người Bắc Vũ Đường qua mấy ngày lên đường cũng đến được địa giới Phong Châu.
Lúc giao giữa Vân Châu và Phong Châu, Chu xa phu đã tạm biệt hai mẹ con Bắc Vũ Đường. Bắc Vũ Đường cho ông đủ ngân lượng, khiến ông có chút luyến tiếc công việc này.
Nhưng trong nhà còn vợ con, nếu đi lâu quá không về, họ sẽ lo lắng.
Chu xa phu đi rồi, đoạn đường tiếp theo Bắc Vũ Đường cũng không thuê ai, lựa chọn ở lại trấn Bạch Vân. Trấn Bạch Vân rất nhỏ, nhưng mà lại là giao giữa hai châu, có rất nhiều thương nhân và người đi qua.
Trấn Bạch Vân dựa núi gần sông, hoàn cảnh thanh u, thật là một nơi thích hợp để sống.
Bắc Vũ Đường đánh xe tiến vào trấn Bạch Vân, tìm một khách điếm ở tạm. Sau đó nàng dẫn Tiểu Tử Mặc ra cửa, vừa ra đã hỏi thăm vài vị đại nương địa phương, xem ở đâu có nhà cho thuê.
"Ai ui, thật đúng là trùng hợp. Cách vách nhà ta có một hộ nhà, mấy tháng trước đã dọn ra ngoài, nhà đó giờ vừa lúc không ai ở. Nếu không muội qua đó nhìn xem, có lẽ người ta sẽ cho muội thuê."
Hứa đại nương nhiệt tình nói.
"Không biết nơi đó ở đâu vậy?" Bắc Vũ Đường dò hỏi.
Hứa đại nương thấy nàng mang theo một đứa trẻ cũng không dễ dàng, nói: "Muội đi theo ta, ta dẫn muội qua."
"Vậy cám ơn đại nương."
"Khách khí gì chứ. Nếu muội sống ở đó, vậy chúng ta coi như thành hàng xóm rồi." Hứa đại nương cười tủm tỉm nói, "Đúng rồi, muội tính ở lại bao lâu?"
"Khoảng một tháng, nhiều nhất là hai tháng." Bắc Vũ Đường trả lời.
Hứa đại nương sửng sốt, "Ấy, thời gian ngắn vậy, không biết họ có cho thuê không. Ta nghe nói họ chuẩn bị bán sân đó. Thuê ngắn như vậy, hẳn giá sẽ rất đắt."
Hứa đại nương nhìn cách ăn mặc của hai người, cũng không giống nhà có tiền.
"Nếu đắt cũng không còn cách nào." Bắc Vũ Đường rất bất đắc dĩ nói.
Hứa đại nương vốn còn định hỏi nàng nguyên nhân, nhưng hai người còn chưa quen thân, cũng ngượng ngùng dò hỏi chuyện riêng của người ta.
Hứa đại nương nhìn Tiểu Tử Mặc, cười nói: "Đứa bé này lớn lên thật đẹp trai, giống như bé con trong tranh tết vậy. Hẳn bé giống phụ thân nhỉ?"
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng nàng ấy mười phần khẳng định.
Giờ Bắc Vũ Đường đã bớt hai ngấn mỡ, nhưng vẫn béo, đại khái xem như là đẫy đà. Khuôn mặt béo phì trước kia gầy đi, cũng đẹp hơn, thêm Băng Cơ Sương bảo dưỡng, làm nàng thoát thai hoán cốt.
Hiện tại nàng và Mộc Chi Đào trước kia giống như hai người vậy, gần như không tìm được điểm giống nào.
Bắc Vũ Đường nghĩ đến bộ dáng trượng phu của nguyên chủ Mộc Chi Đào, đáng tiếc trong trí nhớ vụn vặt của Mộc Chi Đào không có ký ức về trượng phu đoản mệnh của nàng ta.
"Đúng vậy." Bắc Vũ Đường cười đáp.
Lúc họ nói chuyện, bất giác đã đến nơi.
Hứa đại nương gõ cửa, chốc lát sau đã thấy một ông lão mở cửa, ánh mắt nghi hoặc nhìn qua Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc, cuối cùng dừng trên người Hứa đại nương.
"Hứa đại nương, có chuyện gì sao?" Ông lão trông cửa hỏi.
"Vị muội tử này muốn thuê nhà, phòng này không phải còn đang trống sao, ông xem có thể cho hai mẹ con họ thuê không?" Hứa đại nương hỏi.
Ông lão quay đầu nhìn Bắc Vũ Đường, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, "Ngươi muốn thuê bao lâu?"
"Hai tháng."
Ông lão khẽ cau mày, hiển nhiên không quá vừa lòng thời gian nàng thuê.
Bắc Vũ Đường cho là tám phần không thành công, ông lão lại nói: "Thuê ngắn ngày giá cả sẽ cao hơn. Một tháng hai lượng bạc, ngươi muốn thuê không?"
Hứa đại nương nghe giá này, đôi mắt trợn lên, ồn ào nói: "Vương bá, ông ra giá cao quá rồi."
Hai lượng bạc, với người thường mà nói là một con số không nhỏ."
Một lượng bạc có thể cung cấp cho một nhà bốn năm người sống ba tháng.
Một tháng hai lượng bạc, thật sự có hơi đắt.
Bắc Vũ Đường tuy có tiền, nhưng có thể tiết kiệm một chút thì một chút. "Vương bá, ông xem một lượng năm trăm văn một tháng được không?"
Hứa đại nương nghe giá này vẫn cảm thấy cao, nhưng người ta đã nói vậy, tất nhiên cũng giúp đỡ, "Ông xem, người ta mang theo một đứa trẻ cũng không dễ dàng, ông cho họ thuê tiện nghi chút đi. Nhà này không cho thuê cũng không có ai ở mà."
Vương bá nghĩ nghĩ, cũng gật đầu đồng ý, "Vậy được rồi, một tháng một lượng năm trăm văn, thiếu một văn cũng không được."
"Được."
Bắc Vũ Đường và Vương bá ký hiệp nghị xong, Bắc Vũ Đường mang Tiểu Tử Mặc về khách điếm.
Sáng hôm sau, Bắc Vũ Đường dẫn Tiểu Tử Mặc về sân thuê, dắt theo con ngựa vào viện.
Họ không kinh động ai, thậm chí cũng không ai biết họ đã đến đây sống.
Cùng ngày, Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc sửa sang lại nhà ở.
Đây là một gian nhà rộng hai tấc, giữa sân có một cái giếng, ánh sáng rất tốt, sân ngoài cũng khá trống trải, tiện để Tiểu Tử Mặc luyện võ hằng ngày. Ngựa được dẫn ra phòng chứa củi ở sân sau, dỡ toàn bộ đồ vật trên giá xuống.
Mấy ngày bôn ba, người và ngựa đều mệt mỏi.
Giờ có thể cho nó nghỉ ngơi thật tốt.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc vội cả sáng cũng quét dọn xong nhà ở. Bởi vì gian nhà này có rất nhiều phòng, hai người cố ý quét hai gian phòng ngủ.
Dọn phòng sạch sẽ, hai người ra ngoài mua đồ. Bắc Vũ Đường mua rất nhiều lương thực và đồ dùng sinh hoạt.
Chờ đến khi chuẩn bị tốt, buổi tối Bắc Vũ Đường cố ý nấu một bát thịt kho tàu, sau đó bưng bát thịt đến căn phòng cách vách. Hứa đại nương vừa mở cửa đã ngửi được mùi thơm ngào ngạt.
"Đại muội tử, hôm nay muội đến sống sao?" Hứa đại nương hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy. Đại nương, đây là thịt ta làm, mọi người nếm thử đi. Tay nghề không tốt, mong mọi người thông cảm."
Bắc Vũ Đường đưa chén thịt kho tàu cho Hứa đại nương.
Hứa địa nương dừng một chút, cũng nhận lấy.
Chờ đến khi Bắc Vũ Đường rời đi, Hứa đại nương còn nói thầm nàng hiểu chuyện.
Bắc Vũ Đường hôm sau đến trấn trên hỏi chuyện học đường, trấn Bạch Vân có không ít học đường, rất nhiều nơi nhà có tiền đều mời phu tử đến nhà dạy học cho con cháu, đồng thời cũng sẽ nhận một số đứa trẻ nhà khác để làm bạn con cháu nhà mình.
Bắc Vũ Đường đến hiệu sách hỏi thăm một phen, biết có một vị phu tử tài học không tệ, chỉ là tuổi còn trẻ, khiến nhiều phụ mẫu không muốn giao con mình cho hắn.
Bắc Vũ Đường nhớ kinh nghiệm lần trước tìm phu tử, cố ý đến gần nhà vị phu tửkia hỏi thăm.
Hàng xóm chung quanh đều khen phu tử kia, nói hắn tri thư đạt lý, tài tình, học thức uyên bác, chỉ là vận khí không tốt, thi mấy lần, nếu không phải trong nhà xảy ra chuyện thì là hắn bị bệnh, khiến hắn mãi không đi thi được.
Bắc Vũ Đường nhìn phu tử kia từ xa một cái, diện mạo ôn văn nho nhã, nhìn cách hắn đối xử với học sinh, thật ra là một phu tử có kiên nhẫn.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường dẫn theo Tiểu Tử Mặc tới cửa.
Phu tử họ Trương, tên Hề, đúng tuổi nhi lập (khoảng 30). Hắn cũng không phải người trấn Bạch Vân, mà là từ một nơi xa đến đây, sống ở trấn Bạch Vân đã được bảy tám năm, quan hệ của hắn với người xung quanh cũng rất tốt.
Trương phu tử thấy Tiểu Tử Mặc phấn điêu ngọc trác, trong mắt tràn đầy kinh diễm, "Tử Mặc được phu nhân chăm sóc rất tốt."
Bắc Vũ Đường hơi nhíu mày.
Trương phu tử chú ý thấy biểu cảm của nàng, rất tự nhiên hỏi, "Không biết Tử Mặc đã học được những gì?"
Tiểu Tử Mặc đứng thẳng, nhất nhất báo từng quyển thư tịch mình đã đọc cho Trương phu tử. Trương phu tử nghe xong, đôi mắt lại tràn đầy kinh ngạc.
"Những sách này đều đã đọc?" Trương phu tử không quá tin tưởng.
"Đúng vậy."
"Ta kiểm tra trò."
Tiểu Tử Mặc gật đầu.
Mười lăm phút sau, ánh mắt Trương phu tử nhìn Tiểu Tử Mặc đã thay đổi mấy lần, đây là học sinh tư chất tốt nhất hắn từng gặp.
Bắc Vũ Đường thấy hắn vừa lòng, nói rõ tình huống của họ, "Trương phu tử, chúng ta chỉ ở trấn Bạch Vân mấy tháng, chờ đến lúc, xử lý mọi chuyện xong xuôi sẽ rời đi."
"Không sao. Nếu vì chuyện quà nhập học, mọi người cũng không phải lo. Mọi người không cần giao một năm, chỉ cần nửa năm là được." Trương phu tử không muốn bỏ lỡ Tiểu Tử Mặc, cũng không để ý lắm.
"Vậy cám ơn phu tử."
Bắc Vũ Đường giao nửa năm quà nhập học xong, lại đưa tứ lễ lên.
Tiểu Tử Mặc đã có nơi học tập.
Trên đường về, Tiểu Tử Mặc nhẹ giọng hỏi, "Mẫu thân, có phải vì con nên chúng ta mới ở lại trấn Bạch Vân hai tháng không?"
Tiểu Tử Mặc phản ứng rất nhanh, nhanh chóng tìm được nguyên do, nhất châm kiến huyết chỉ ra.
Bắc Vũ Đường cười nói: "Mỗi ngày lên đường, thân thể sẽ mệt nhọc. Đến mỗi nơi, cảm nhận được tập tục và không khí từng nơi, mới có thể hiểu được cái gì gọi là 'Đọc vạn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường'. Cưỡi ngựa xem hoa sao có thể hiểu được những điều này."
Tiểu Tử Mặc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Hôm nay là ngày thứ bảy, sắp đến lúc nàng phải làm nhiệm vụ.
Tiểu Tử Mặc là đứa trẻ thông minh, sớm đã đoán được quy luật của nàng. Vì sao Bắc Vũ Đường vội vàng lên đường, vì sao vội vàng an bài những điều này, đó là vì mẫu thân bé sắp ngủ say.
"Mẫu thân đừng lo, Mặc Nhi sẽ tự chăm sóc tốt chính mình." Tiểu Tử Mặc giữ chặt tay Bắc Vũ Đường, nhẹ giọng nói.
Bắc Vũ Đường sờ đầu bé, "Mặc Nhi nhà ta lợi hại nhất."
Đến tối, hai người ăn cơm chiều, Bắc Vũ Đường trở lại phòng mình. Tiểu Mặc Nhi cách một bức tường, trằng trọc khó ngủ, đêm đã khuya, bé xoay người xuống giường, rón ra rón rén đi sang phòng bên cạnh.
Bé nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thật cẩn thận đi đến bên mép giường, thấy mẫu thân, bé đã biết nàng lại lâm vào ngủ say.
Tiểu gia hoả bò lên giường, nằm bên cạnh Bắc Vũ Đường.
Bé nghiêng đầu nhìn mẫu thân, an tâm nhắm mắt ngủ.
****
Bên kia, người vẫn luôn canh giữ trước cửa hàng son phấn Lôi thị phát hiện ra bất thường, càng chính xác mà nói là đã lâu không thấy Bắc Vũ Đường, nhận ra có điều không ổn.
Theo thói quen thường ngày, nữ nhân kia hẳn đã đến đưa thuốc từ mấy ngày trước.
Nhưng mà, thời gian lần này cực kỳ dài.
Tính cảnh giác của người nọ rất cao, hỏi thăm nhiều lần, vẫn chưa từng hỏi được tin tức về Bắc Vũ Đường từ miệng những tiểu nhị kia.
Vì cẩn thận, hắn báo sự tình lên trên.
- Cố phủ, thành Vân Châu-
Một gã sai vặt vội vàng đi vào thư phòng, đặt một bức thư lên án trác trước mặt Cố Thanh.
Cố Thanh thẩm duyệt công việc xong mới cầm bức thư lên đọc, khi nhìn thấy nội dung, mày hắn nhăn chặt lại.
"Quỷ Phong." Cố Thanh nhẹ giọng gọi một tiếng, trong phòng lập tức nhiều thêm một nam nhân mặc áo choàng đen.
"Thiếu gia có gì phân phó?" Quỷ Phong đạm mạc hỏi.
Cố Thanh nhìn người trước mặt, nam nhân này là do Đại tiểu thư Cố Phiên Nhiên cố ý phát cho hắn, năng lực cao, võ công cao, là một sự giúp đỡ rất tốt.
Hắn vẫn luôn muốn thu mua người này, đáng tiếc dù dòng cách nào, người này cũng không dao động.
"Đi tra xét xem, vị Mộc phu nhân kia đã xảy ra chuyện gì?" Cố Thanh có dự cảm, có chuyện gì không tốt đã xảy ra.
"Tuân lệnh."
Quỷ Phong đang định rời đi, lại nghe Cố Thanh phân phó, "Nếu tìm được Mộc phu nhân, đừng rút dây động rừng. Chớ để nàng ta phát hiện ra sự tồn tại của ngươi."
"Rõ."
Giọng nói còn vang vọng trong phòng, người đã biến mất vô tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.