Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Chương 334: Tu Chân Mary Sue (6)
Vân Phi Mặc
25/06/2021
Bốn người vừa thấy Tất Tư Vũ thì đôi mắt sáng ngời, căn bản không nhìn Bắc Vũ Đường bên cạnh ả. Bốn người tự động coi Bắc Vũ Đường thành không khí.
Tất Tư Vũ rất hưởng thụ ánh mắt ái mộ của họ nhìn ả, đặc biệt là họ chỉ chú ý tới ả mà không phải Bắc Vũ Đường.
Điều này khiến ả có cảm giác mình ưu việt hơn Bắc Vũ Đường.
Tất Tư Vũ ôn nhu nói vói bốn người: "Bốn vị sư huynh, đây là Bắc sư tỷ. Lần này tỷ ấy sẽ đi cùng chúng ta."
Bốn người cuối cùng cũng rời mắt khỏi Tất Tư Vũ, nhìn về phía Bắc Vũ Đường.
Khi bốn người nhìn Bắc Vũ Đường, sự nóng bỏng trong mắt đã cởi đi, thay bằng ánh mắt xa cách khách sáo, ngữ khí nhàn nhạt hàn huyên một câu.
"Kính đại danh Bắc sư tỷ đã lâu." Triệu Vân nhàn nhạt nói.
'Đại danh' ở đây chỉ gì, tất cả mọi người đều biết.
Bọn họ cho rằng Bắc Vũ Đường không rõ, phải biết tâm nàng ấy sáng như gương. Nhưng mà, nàng không nói gì, giống nguyên chủ, đạm mạc gật đầu.
Bốn người thấy thái độ của nàng như thế, đáy lòng có chút không vui.
Quả là thiên chi kiêu nữ, thật là ngang ngược kiêu ngạo.
"Đi thôi." Bắc Vũ Đường cũng lười để ý bọn họ, trực tiếp ngự kiếm đi trước.
Lần này đi Vạn Thú Lâm có đại cơ duyên đang chờ nàng. Kiếp trước, đại cơ duyên này tất nhiên không dừng trên người nguyên chủ, nhưng lần này, nàng tuyệt đối không để Tất Tư Vũ đạt được.
Vạn Thú Lâm là Ẩn Tiên Tông cách thiên sơn vạn thuỷ, dù họ phi hành không ngủ không nghỉ thì cũng phải mất nửa tháng mới tới nơi.
Nửa tháng sau, sáu ngươi tới rừng núi rộng lớn trải dài vạn dặm, núi cao chọc thẳng lên trời, trước núi lớn là một toà thành trì lớn lặng đứng, nhìn từ xa, tựa như một con cự long quẩn quanh dãy núi trập trùng, vô cùng khí thế, nguy nga mà nghiêm trang.
Khi nhìn thấy tường thành cao mấy ngàn thước ấy, bỗng cảm thấy nhân loại thật sự nhỏ bé. Cửa thành rất lớn, dùng bạc khắc lên ba chữ - Vạn Thú Thành.
Trong thành trì không được ngự kiếm, sáu người dừng bên ngoài cửa thành. Sáu người vào thành thương lượng một chút, chuẩn bị nghỉ ngơi một ngày, hôm sau vào Vạn Thú Lâm.
Vừa vào trong thành, tiếng người ồn ào đã ập đến, thật là náo nhiệt. Vạn Thú Thành là thành của người tu chân, cho nên nơi nơi đều là tu sĩ, trên đường thường có thể thấy tu sĩ Kim Đan kỳ, ngẫu nhiên còn thấy được Thượng nhân Nguyên Anh kỳ.
Một nhóm đều là Trúc Cơ như họ sẽ không gây chú ý.
Cách cửa thành không xa, một đám người đang xúm lại với nhau, một đại hán thô tráng hét lớn với người vây xem: "Còn một danh ngạch cuối cùng, có ai gia nhập không?"
Nói xong thì có mấy tu sĩ đứng ra, đại hán nhìn lướt qua họ, chọn một người, đám người cũng rời đi. Sau đó lại có người dán bảng thông báo chiêu mộ mới.
Bắc Vũ Đường thấy vậy thì nhìn thêm vài lần.
Triệu Vân thấy Tất Tư Vũ tò mò, biết ả lần đầu đến nên giải thích: "Trong thành có rất nhiều tán tu, những người này sẽ gia nhập một vài đội ngũ, hoặc là cùng tổ đội tiến vào Vạn Thú Lâm săn giết, như vậy tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn."
Tất Tư Vũ ngẩng đầu nhìn về Triệu Vân, đôi mắt sáng long lanh nhìn gã, "Triệu sư huynh, huynh biết thật nhiều."
Triệu Vân được mỹ nhân khen, ưỡn ngực lên, "Tư Vũ sư muội có gì không hiểu thì có thể hỏi ta. Tình huống ở Vạn Thú Thành, ta đều biết."
Ba người khác cũng không cam lòng bị bỏ lại phía sau, ân cần tiếp: "Tư Vũ sư muội, nếu muội thấy hứng thú, sư huynh kể chuyện của Vạn Thú Thành cho muội."
Tất Tư Vũ bị bốn người ân cần vây quanh, mặt đỏ bừng, rụt rè nói: "Sư huynh, chờ vào Vạn Thú Lâm thì lại nói cho ta. Giờ nên tìm chỗ nghỉ ngơi trước. Vũ Đường sư tỷ có chút mệt mỏi."
Bắc Vũ Đường đang tò mò nhìn quanh, không ngờ ả lại dẫn lửa lên người mình.
Tất Tư Vũ vừa nói xong, Bắc Vũ Đường rõ ràng cảm nhận được ánh mắt không vui của bốn người kia.
Bắc Vũ Đường chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra tin tức bốn gã này muốn truyền đạt, đó là khinh bỉ.
Bốn người Triệu Vân rất chướng mắt vị đại tiểu thư Bắc Vũ Đường này.
Tư Vũ cũng là nữ tử như nàng ta, người ta còn chưa kêu mệt, đại tiểu thư như nàng đã mệt.
(Chị nhà mị chưa nói gì nghen mấy em.)
Aizz, vẫn là Tư Vũ nhà họ tốt.
Vừa ôn nhu vừa săn sóc.
Bắc Vũ Đường tất nhiên không biết họ đang nghĩ gì, nếu biết họ nghĩ thế, chắc nàng cũng mặc kệ thôi.
Sáu người tìm một khách điếm, mỗi người một phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, sáu người ngự kiếm phi hành tới Vạn Thú Lâm. Dọc đường có không ít tu sĩ giống họ, đều hướng về phía này. Khoảng chính ngọ, đoàn người cuối cùng cũng tới rìa Vạn Thú Lâm.
Cổ thụ che trời, cành lá xum xuê rậm rạp, giữa bụi cây thường nghe tiếng động vật, sóng yên gió lặng như thế, nhưng không ai dám thiếu cảnh giác. Mỗi một năm, số tu sĩ chết ở Vạn Thú Lâm nhiều không xuể, người có thể bình yên rời khỏi đây thì đều là máu tươi đầy người.
Triệu Vân và Doãn Kiếm xung phong, trên đường gặp không ít yêu thú cấp thấp, đều bị họ chém giết.
Lúc này Triệu Vân và Doãn Kiếm đang giết một yêu thú tam giai, vừa giải quyết xong, sáu người đang định khởi hành tiếp thì trong một góc rừng cây xuất hiện dị động.
"Ai?"
Sáu người rút vũ khí ra, cảnh giác chú ý phía đó.
Lúc này một nam một nữ từ sau bụi cỏ đi ra, quần áo trên người hỗn độn, còn có những vết thương lớn nhỏ khác nhau. Nam tử kia chắp tay thi lễ với mọi người: "Các vị đạo hữu, huynh muội chúng ta vì tránh né Hổ lang yêu thú nên mới ẩn thân ở đây, không phải cố ý."
Thấy họ chật vật như thế, mọi người cũng thả lỏng cảnh giác.
Tu sĩ kia thấy vậy, sắc mặt hơi giãn ra, nói: "Ta tên là Thạch Khai, vị này là muội muội của ta Thạch Hiểu, đều là tán tu trong Vạn Thú Thành. Đội ngũ của chúng ta tiến vào Vạn Thú Lâm không lâu thì gặp một đám Hổ lang, mọi người phân nhau ra chạy trốn. Giờ chỉ còn hai huynh muội chúng ta, không biết có thể đi cùng các vị không?"
Nữ tu Thạch Hiểu kia có khuôn mặt kiều nộn, đôi mắt ướt đẫm nhìn mọi người, trong mắt đều là kỳ vọng, cánh tay vẫn đang chảy máu, bộ dáng nhu nhược đáng yêu.
Bắc Vũ Đường thấy hai huynh muội này, đáy mắt xẹt qua một tia u quang.
Cuối cùng cũng xuất hiện.
Từ sau khi vào Vạn Thú Lâm, nàng vẫn luôn chờ hai huynh muội này xuất hiện.
Tất Tư Vũ phát huy thuộc tính thánh mẫu của mình, "Triệu sư huynh, dẫn họ theo đi. Nhiều người, sau này gặp yêu thú cũng thêm nhiều một phần sức mạnh. Vũ Đường sư tỷ, tỷ cảm thấy thế nào?"
Bắc Vũ Đường gật gật đầu, "Có thể, ta không có ý kiến."
Đám người Triệu Vân nghe Tất Tư Vũ nói, không ai muốn phủ nhận ý ả, tất nhiên đều đồng ý.
Huynh muội Thạch gia rất giỏi về giao tiếp, chỉ một lúc sau đã nói chuyện đến khí thế ngất trời với đám Tất Tư Vũ.
"Sắc trời hôm nay không còn sớm, tìm một chỗ nghỉ tạm, mai lại tiếp tục lên đường." Triệu Vân nói, mọi người cũng không phản đối.
Thạch Khai đi trước dò đường quay lại nói: "Ta phát hiện phía trước có một sơn động, đêm nay có thể tới đó nghỉ ngơi, có thể đề phòng yêu thú đánh lén."
Bắc Vũ Đường nghe được địa phương kia, đuôi mày hơi nhếch lên.
Tới rồi!
Đoàn người đi theo Thạch Khai, đi khoảng nửa canh giờ, cuối cùng cũng thấy sơn động trong lời hắn. Sơn động khá ẩn nấp, bị vô số dây đằng che giấu, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra.
"Huyệt động ẩn nấp thế này, Thạch huynh tìm được bằng cách nào vậy?" Doãn Kiếm hỏi.
Thạch Khai cười ha hả, "Mới nãy nhìn thấy một con linh thỏ tiến vào thì mới biết. Dù sao mọi người cũng cần nghỉ ngơi, vừa lúc có thể đến đây, đêm nay không lo ngủ ngoài trời."
Đoàn người cũng không hàm hồ, chặt dây đằng che lấp cửa động. Lúc họ chuẩn bị tiến vào sơn đọng, phát hiện sơn động này lại không giống bình thường, trong sơn động có cấm chế.
Phát hiện này làm mọi người rùng mình.
Trong số tám người họ, trừ bốn người Triệu Vân hoàn toàn không biết gì cả, huynh muội Thạch Khai là người biết rõ nhất bên trong có gì, Bắc Vũ Đường và Tất Tư Vũ cũng rõ ràng.
Tất Tư Vũ nhìn thấy sơn động này, đáy mắt lộ ra tia sáng.
Từ lúc huynh muội Thạch Khai xuất hiện, ả đã chờ đợi rồi, chờ đợi hai huynh muội kia dẫn mọi người tới sơn động này.
Hai huynh muội Thạch Khai dụ dỗ rất nhiều tu sĩ, khiến họ nghĩ nơi này có bảo bối, sau đó nhân lúc họ chưa chuẩn bị thì giết bọn họ, cướp nhẫn trữ vật của họ đi.
Thạch động này thực sự là do tiền nhân lưu lại, dấu vết khắc hoạ trên nó cũng thể hiện nó có lịch sử lâu đời.
Lúc hai huynh muội kia tìm tới nơi này còn tưởng cơ duyên của mình tới, gặp được động phủ tiền bối để lại, nhưng dù họ hao hết tâm tư cũng phá giải được cấm chế của động phủ, thì phát hiện bên trong chẳng có gì cả, trống không.
Hai huynh muội tính toán tìm ra được một cách kiếm tiền, đó chính là lừa tu sĩ đến đây, sau đó giết họ, cướp tài sản.
Đám người Triệu Vân xem đến dấu khắc trong động phủ, trong lòng đại hỉ. Trước kia đã nghe nói có vị tu sĩ viên cổ lưu lại truyền thừa trong Vạn Thú Lâm, không ngờ hôm nay họ lại gặp được cơ duyên này.
Đám người Triệu Vân không hiểu trận pháp, sầu não vô cùng.
Thạch Hiểu lên tiếng, "Ca ca cũng hiểu biết đôi chút về trận pháp, để ca ca thử xem."
Thạch Khai ra vẻ ngượng nghịu, trầm giọng nói: "Cấm chế này ta mới chỉ nhìn thấy trong sách cổ thôi."
"Có cách phá giải không?" Triệu Vân vội vàng hỏi.
Thạch Khai thấy mọi người khẩn trương, nở một nụ cười nhạt, "Vừa lúc ta đã từng học trận pháp này."
Nghe hắn nói thế, mọi người đều vui vẻ mỉm cười, ánh mắt sáng như đuốc nhìn trong động.
Quả nhiên, sau mấy canh giờ, ầm vang một tiếng, cửa đá chặn nửa đường mở ra, lộ ra một lối đi nhỏ hẹp.
Mọi người cẩn thận tiến vào, toàn bộ thông đạo rất tối, duỗi tay không thấy năm đầu ngón tay, mỗi người đều bước rất cẩn thận. Đi chừng mười lăm phút, cuối cùng cũng đến cuối, một sơn động rộng chừng năm trượng xuất hiện trước mặt họ.
Sau khi tiến vào huyệt động, hai huynh muội Thạch Khai đã bất động thanh sắc tụt lại phía sau. Đám Triệu Vân nghĩ đây là động phủ bảo bối, tất nhiên là không chú ý hai huynh muội đó.
Còn Bắc Vũ Đường và Tất Tư Vũ, căn bản chẳng để ý.
Bởi vì hai người đến đây có mục đích.
Khi sáu người bước vào căn phòng đá, huynh muội Thạch Khai nhảy ra, thuần thục khởi động trận pháp. Đám người Triệu Vân sửng sốt, lập tức nhận ra đây là một cái bẫy.
Doãn Kiếm và Triệu Vân phản ứng nhanh lao ra ngoài, Lâm Siêu và Tào Nhất Trần cũng không chậm, nhưng khi họ thấy Tất Tư Vũ còn ở lại đó, tất nhiên là muốn tiến lên hỗ trợ.
Bắc Vũ Đường nhắm chuẩn thời cơ, khi họ ra tay, nàng cũng ra tay, một chưởng hướng về Tất Tư Vũ.
Tất Tư Vũ cũng có cùng ý tưởng với nàng, muốn đẩy Bắc Vũ Đường ra, mình thì thuận thế tiến vào bên trong. Đáng tiếc Bắc Vũ Đường sớm đã có chuẩn bị làm sao có thể để ả thành công, ngược lại nương theo cỗ sức mạnh này đẩy ả ra ngoài.
Tất Tư Vũ liền trơ mắt nhìn Bắc Vũ Đường lâm vào trong trận pháp, sau đó thấy Bắc Vũ Đường vô ý ấn đổ cơ quan trên vách tường, dưới thân nàng xuất hiện một vòng sáng huyễn lệ.
Tất Tư Vũ nhìn thấy vòng sáng kia, không màng tất cả muốn nhảy vào trận pháp, nhưng lại bị trận pháp chắn bên ngoài.
Tào Nhất Trần và Lâm Siêu lập tức ngăn ả lại.
Tất Tư Vũ chỉ có thể trơ mắt nhìn Bắc Vũ Đường biến mất trước mặt mình.
Nhưng mà bộ dáng của ả trong mắt đám Tào Nhất Trần đó chính là vì Bắc Vũ Đường mà thương tâm. Không ai ngờ ả đang đau lòng vì đại cơ duyên chỉ có thể vụt qua trước mặt mình.
Kiếp trước, Tất Tư Vũ đẩy Bắc Vũ Đường ra ngoài, đám người Tào Nhất Trần đều oán trách Bắc Vũ Đường, cảm thấy nàng ấy hại chết Tất Tư Vũ, mà nguyên chủ vì Tất Tư Vũ 'xả thân cứu mạng' mà áy náy và cảm động, cũng mặc họ trách cứ.
Sau khi mấy người giết huynh muội Thạch Khai, tiêu phí một ngày một đêm cởi bỏ cấm chế. Khi họ nhìn thấy Truyền Tống Trận trên mặt đất, Truyền Tống Trận kia đã vỡ nát, không thể sử dụng.
Mà lúc này, hai huynh muội Thạch Khai không ngờ họ phản ứng nhanh như thế, thấy tình thế không tốt, vội muốn trốn. Đám người Triệu Vân sao có thể buông tha, giống kiếp trước, giết hai người. Chỉ là đám người này hoàn toàn chẳng thèm để ý chuyện giải cứu Bắc Vũ Đường.
Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường cảm thấy quay cuồng, sau đó xuất hiện ở một mật thất đen nhánh, dường như mật thất cảm nhận được nhân khí, những chiếc đèn nhỏ màu cam trên vách tường được thắp sáng lên.
Nhìn chung quanh mật thất một vòng, đây là một thạch thất, vách tường trống rỗng, toàn bộ thạch thất cũng trống rỗng. Trước thạch thất có một thạch quan(Quan tài bằng đá ấy), cũng là thứ duy nhất có thể nhìn thấy trong thạch thất.
Bắc Vũ Đường nhìn thấy thạch quan này thì hơi sửng sốt, trong chốc lát có hơi hoảng thần.
Có chuyện gì vậy nè?!
Nàng không phải hẳn nên xuất hiện trước cửa của một bảo khố sao?
Giờ có chuyện gì vậy nè?!
Bắc Vũ Đường nhìn gian thạch thấy không hiểu sao lại xuất hiện này, lại nhìn thạch quan đặt ở chính giữa, cảm giác quỷ dị không nói thành lời, giác quan thứ sáu nhạy bén nói cho nàng, thạch quan kia cực kỳ nguy hiểm.
Bắc Vũ Đường vẫn luôn tin trực giác của mình, không dám chạm vào thạch quan kia, mà là đi vòng trong thạch thất tìm cơ quan để ra ngoài. Nhưng mà, có thứ gì đó vô hình lôi kéo nàng đi qua.
Bắc Vũ Đường đi được một nửa, giật mình lạnh run một cái.
Khi thấy mình đã đi được một nửa, sắp đụng vào thạch quan kia, nàng cả kinh, vội cách xa thạch quan kia ra.
Quả nhiên trực giác của nàng không sai.
Thạch quan kia có vấn đề! Vậy mà lại có thể bất tri bất giác mê hoặc được nàng, nếu nàng tới gần thêm, chỉ sợ mạng nhỏ của nàng cũng không còn mất.
Có một thạch quan quỷ dị như thế ở cùng, Bắc Vũ Đường bức thiết muốn rời khỏi đây.
Nàng tiếp tục tìm lối ra, nhưng không tìm được lối ra, nàng đã lại bị thạch quan mê hoặc, đi về phía nó.
May mắn, một khắc cuối cùng thì nàng tỉnh lại.
Chuyện này khiến Bắc Vũ Đường càng thêm kiêng kị thạch quan này.
Bắc Vũ Đường bắt đầu nín thở ngưng thần, cảnh giác nhìn chằm chằm thạch quan kia, muốn xem có gì cổ quái. Một lát sau, đôi mắt thanh minh của nàng dần dại ra, thân mình như có gì triệu hoán đi về phía thạch quan.
Tất Tư Vũ rất hưởng thụ ánh mắt ái mộ của họ nhìn ả, đặc biệt là họ chỉ chú ý tới ả mà không phải Bắc Vũ Đường.
Điều này khiến ả có cảm giác mình ưu việt hơn Bắc Vũ Đường.
Tất Tư Vũ ôn nhu nói vói bốn người: "Bốn vị sư huynh, đây là Bắc sư tỷ. Lần này tỷ ấy sẽ đi cùng chúng ta."
Bốn người cuối cùng cũng rời mắt khỏi Tất Tư Vũ, nhìn về phía Bắc Vũ Đường.
Khi bốn người nhìn Bắc Vũ Đường, sự nóng bỏng trong mắt đã cởi đi, thay bằng ánh mắt xa cách khách sáo, ngữ khí nhàn nhạt hàn huyên một câu.
"Kính đại danh Bắc sư tỷ đã lâu." Triệu Vân nhàn nhạt nói.
'Đại danh' ở đây chỉ gì, tất cả mọi người đều biết.
Bọn họ cho rằng Bắc Vũ Đường không rõ, phải biết tâm nàng ấy sáng như gương. Nhưng mà, nàng không nói gì, giống nguyên chủ, đạm mạc gật đầu.
Bốn người thấy thái độ của nàng như thế, đáy lòng có chút không vui.
Quả là thiên chi kiêu nữ, thật là ngang ngược kiêu ngạo.
"Đi thôi." Bắc Vũ Đường cũng lười để ý bọn họ, trực tiếp ngự kiếm đi trước.
Lần này đi Vạn Thú Lâm có đại cơ duyên đang chờ nàng. Kiếp trước, đại cơ duyên này tất nhiên không dừng trên người nguyên chủ, nhưng lần này, nàng tuyệt đối không để Tất Tư Vũ đạt được.
Vạn Thú Lâm là Ẩn Tiên Tông cách thiên sơn vạn thuỷ, dù họ phi hành không ngủ không nghỉ thì cũng phải mất nửa tháng mới tới nơi.
Nửa tháng sau, sáu ngươi tới rừng núi rộng lớn trải dài vạn dặm, núi cao chọc thẳng lên trời, trước núi lớn là một toà thành trì lớn lặng đứng, nhìn từ xa, tựa như một con cự long quẩn quanh dãy núi trập trùng, vô cùng khí thế, nguy nga mà nghiêm trang.
Khi nhìn thấy tường thành cao mấy ngàn thước ấy, bỗng cảm thấy nhân loại thật sự nhỏ bé. Cửa thành rất lớn, dùng bạc khắc lên ba chữ - Vạn Thú Thành.
Trong thành trì không được ngự kiếm, sáu người dừng bên ngoài cửa thành. Sáu người vào thành thương lượng một chút, chuẩn bị nghỉ ngơi một ngày, hôm sau vào Vạn Thú Lâm.
Vừa vào trong thành, tiếng người ồn ào đã ập đến, thật là náo nhiệt. Vạn Thú Thành là thành của người tu chân, cho nên nơi nơi đều là tu sĩ, trên đường thường có thể thấy tu sĩ Kim Đan kỳ, ngẫu nhiên còn thấy được Thượng nhân Nguyên Anh kỳ.
Một nhóm đều là Trúc Cơ như họ sẽ không gây chú ý.
Cách cửa thành không xa, một đám người đang xúm lại với nhau, một đại hán thô tráng hét lớn với người vây xem: "Còn một danh ngạch cuối cùng, có ai gia nhập không?"
Nói xong thì có mấy tu sĩ đứng ra, đại hán nhìn lướt qua họ, chọn một người, đám người cũng rời đi. Sau đó lại có người dán bảng thông báo chiêu mộ mới.
Bắc Vũ Đường thấy vậy thì nhìn thêm vài lần.
Triệu Vân thấy Tất Tư Vũ tò mò, biết ả lần đầu đến nên giải thích: "Trong thành có rất nhiều tán tu, những người này sẽ gia nhập một vài đội ngũ, hoặc là cùng tổ đội tiến vào Vạn Thú Lâm săn giết, như vậy tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn."
Tất Tư Vũ ngẩng đầu nhìn về Triệu Vân, đôi mắt sáng long lanh nhìn gã, "Triệu sư huynh, huynh biết thật nhiều."
Triệu Vân được mỹ nhân khen, ưỡn ngực lên, "Tư Vũ sư muội có gì không hiểu thì có thể hỏi ta. Tình huống ở Vạn Thú Thành, ta đều biết."
Ba người khác cũng không cam lòng bị bỏ lại phía sau, ân cần tiếp: "Tư Vũ sư muội, nếu muội thấy hứng thú, sư huynh kể chuyện của Vạn Thú Thành cho muội."
Tất Tư Vũ bị bốn người ân cần vây quanh, mặt đỏ bừng, rụt rè nói: "Sư huynh, chờ vào Vạn Thú Lâm thì lại nói cho ta. Giờ nên tìm chỗ nghỉ ngơi trước. Vũ Đường sư tỷ có chút mệt mỏi."
Bắc Vũ Đường đang tò mò nhìn quanh, không ngờ ả lại dẫn lửa lên người mình.
Tất Tư Vũ vừa nói xong, Bắc Vũ Đường rõ ràng cảm nhận được ánh mắt không vui của bốn người kia.
Bắc Vũ Đường chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra tin tức bốn gã này muốn truyền đạt, đó là khinh bỉ.
Bốn người Triệu Vân rất chướng mắt vị đại tiểu thư Bắc Vũ Đường này.
Tư Vũ cũng là nữ tử như nàng ta, người ta còn chưa kêu mệt, đại tiểu thư như nàng đã mệt.
(Chị nhà mị chưa nói gì nghen mấy em.)
Aizz, vẫn là Tư Vũ nhà họ tốt.
Vừa ôn nhu vừa săn sóc.
Bắc Vũ Đường tất nhiên không biết họ đang nghĩ gì, nếu biết họ nghĩ thế, chắc nàng cũng mặc kệ thôi.
Sáu người tìm một khách điếm, mỗi người một phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, sáu người ngự kiếm phi hành tới Vạn Thú Lâm. Dọc đường có không ít tu sĩ giống họ, đều hướng về phía này. Khoảng chính ngọ, đoàn người cuối cùng cũng tới rìa Vạn Thú Lâm.
Cổ thụ che trời, cành lá xum xuê rậm rạp, giữa bụi cây thường nghe tiếng động vật, sóng yên gió lặng như thế, nhưng không ai dám thiếu cảnh giác. Mỗi một năm, số tu sĩ chết ở Vạn Thú Lâm nhiều không xuể, người có thể bình yên rời khỏi đây thì đều là máu tươi đầy người.
Triệu Vân và Doãn Kiếm xung phong, trên đường gặp không ít yêu thú cấp thấp, đều bị họ chém giết.
Lúc này Triệu Vân và Doãn Kiếm đang giết một yêu thú tam giai, vừa giải quyết xong, sáu người đang định khởi hành tiếp thì trong một góc rừng cây xuất hiện dị động.
"Ai?"
Sáu người rút vũ khí ra, cảnh giác chú ý phía đó.
Lúc này một nam một nữ từ sau bụi cỏ đi ra, quần áo trên người hỗn độn, còn có những vết thương lớn nhỏ khác nhau. Nam tử kia chắp tay thi lễ với mọi người: "Các vị đạo hữu, huynh muội chúng ta vì tránh né Hổ lang yêu thú nên mới ẩn thân ở đây, không phải cố ý."
Thấy họ chật vật như thế, mọi người cũng thả lỏng cảnh giác.
Tu sĩ kia thấy vậy, sắc mặt hơi giãn ra, nói: "Ta tên là Thạch Khai, vị này là muội muội của ta Thạch Hiểu, đều là tán tu trong Vạn Thú Thành. Đội ngũ của chúng ta tiến vào Vạn Thú Lâm không lâu thì gặp một đám Hổ lang, mọi người phân nhau ra chạy trốn. Giờ chỉ còn hai huynh muội chúng ta, không biết có thể đi cùng các vị không?"
Nữ tu Thạch Hiểu kia có khuôn mặt kiều nộn, đôi mắt ướt đẫm nhìn mọi người, trong mắt đều là kỳ vọng, cánh tay vẫn đang chảy máu, bộ dáng nhu nhược đáng yêu.
Bắc Vũ Đường thấy hai huynh muội này, đáy mắt xẹt qua một tia u quang.
Cuối cùng cũng xuất hiện.
Từ sau khi vào Vạn Thú Lâm, nàng vẫn luôn chờ hai huynh muội này xuất hiện.
Tất Tư Vũ phát huy thuộc tính thánh mẫu của mình, "Triệu sư huynh, dẫn họ theo đi. Nhiều người, sau này gặp yêu thú cũng thêm nhiều một phần sức mạnh. Vũ Đường sư tỷ, tỷ cảm thấy thế nào?"
Bắc Vũ Đường gật gật đầu, "Có thể, ta không có ý kiến."
Đám người Triệu Vân nghe Tất Tư Vũ nói, không ai muốn phủ nhận ý ả, tất nhiên đều đồng ý.
Huynh muội Thạch gia rất giỏi về giao tiếp, chỉ một lúc sau đã nói chuyện đến khí thế ngất trời với đám Tất Tư Vũ.
"Sắc trời hôm nay không còn sớm, tìm một chỗ nghỉ tạm, mai lại tiếp tục lên đường." Triệu Vân nói, mọi người cũng không phản đối.
Thạch Khai đi trước dò đường quay lại nói: "Ta phát hiện phía trước có một sơn động, đêm nay có thể tới đó nghỉ ngơi, có thể đề phòng yêu thú đánh lén."
Bắc Vũ Đường nghe được địa phương kia, đuôi mày hơi nhếch lên.
Tới rồi!
Đoàn người đi theo Thạch Khai, đi khoảng nửa canh giờ, cuối cùng cũng thấy sơn động trong lời hắn. Sơn động khá ẩn nấp, bị vô số dây đằng che giấu, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra.
"Huyệt động ẩn nấp thế này, Thạch huynh tìm được bằng cách nào vậy?" Doãn Kiếm hỏi.
Thạch Khai cười ha hả, "Mới nãy nhìn thấy một con linh thỏ tiến vào thì mới biết. Dù sao mọi người cũng cần nghỉ ngơi, vừa lúc có thể đến đây, đêm nay không lo ngủ ngoài trời."
Đoàn người cũng không hàm hồ, chặt dây đằng che lấp cửa động. Lúc họ chuẩn bị tiến vào sơn đọng, phát hiện sơn động này lại không giống bình thường, trong sơn động có cấm chế.
Phát hiện này làm mọi người rùng mình.
Trong số tám người họ, trừ bốn người Triệu Vân hoàn toàn không biết gì cả, huynh muội Thạch Khai là người biết rõ nhất bên trong có gì, Bắc Vũ Đường và Tất Tư Vũ cũng rõ ràng.
Tất Tư Vũ nhìn thấy sơn động này, đáy mắt lộ ra tia sáng.
Từ lúc huynh muội Thạch Khai xuất hiện, ả đã chờ đợi rồi, chờ đợi hai huynh muội kia dẫn mọi người tới sơn động này.
Hai huynh muội Thạch Khai dụ dỗ rất nhiều tu sĩ, khiến họ nghĩ nơi này có bảo bối, sau đó nhân lúc họ chưa chuẩn bị thì giết bọn họ, cướp nhẫn trữ vật của họ đi.
Thạch động này thực sự là do tiền nhân lưu lại, dấu vết khắc hoạ trên nó cũng thể hiện nó có lịch sử lâu đời.
Lúc hai huynh muội kia tìm tới nơi này còn tưởng cơ duyên của mình tới, gặp được động phủ tiền bối để lại, nhưng dù họ hao hết tâm tư cũng phá giải được cấm chế của động phủ, thì phát hiện bên trong chẳng có gì cả, trống không.
Hai huynh muội tính toán tìm ra được một cách kiếm tiền, đó chính là lừa tu sĩ đến đây, sau đó giết họ, cướp tài sản.
Đám người Triệu Vân xem đến dấu khắc trong động phủ, trong lòng đại hỉ. Trước kia đã nghe nói có vị tu sĩ viên cổ lưu lại truyền thừa trong Vạn Thú Lâm, không ngờ hôm nay họ lại gặp được cơ duyên này.
Đám người Triệu Vân không hiểu trận pháp, sầu não vô cùng.
Thạch Hiểu lên tiếng, "Ca ca cũng hiểu biết đôi chút về trận pháp, để ca ca thử xem."
Thạch Khai ra vẻ ngượng nghịu, trầm giọng nói: "Cấm chế này ta mới chỉ nhìn thấy trong sách cổ thôi."
"Có cách phá giải không?" Triệu Vân vội vàng hỏi.
Thạch Khai thấy mọi người khẩn trương, nở một nụ cười nhạt, "Vừa lúc ta đã từng học trận pháp này."
Nghe hắn nói thế, mọi người đều vui vẻ mỉm cười, ánh mắt sáng như đuốc nhìn trong động.
Quả nhiên, sau mấy canh giờ, ầm vang một tiếng, cửa đá chặn nửa đường mở ra, lộ ra một lối đi nhỏ hẹp.
Mọi người cẩn thận tiến vào, toàn bộ thông đạo rất tối, duỗi tay không thấy năm đầu ngón tay, mỗi người đều bước rất cẩn thận. Đi chừng mười lăm phút, cuối cùng cũng đến cuối, một sơn động rộng chừng năm trượng xuất hiện trước mặt họ.
Sau khi tiến vào huyệt động, hai huynh muội Thạch Khai đã bất động thanh sắc tụt lại phía sau. Đám Triệu Vân nghĩ đây là động phủ bảo bối, tất nhiên là không chú ý hai huynh muội đó.
Còn Bắc Vũ Đường và Tất Tư Vũ, căn bản chẳng để ý.
Bởi vì hai người đến đây có mục đích.
Khi sáu người bước vào căn phòng đá, huynh muội Thạch Khai nhảy ra, thuần thục khởi động trận pháp. Đám người Triệu Vân sửng sốt, lập tức nhận ra đây là một cái bẫy.
Doãn Kiếm và Triệu Vân phản ứng nhanh lao ra ngoài, Lâm Siêu và Tào Nhất Trần cũng không chậm, nhưng khi họ thấy Tất Tư Vũ còn ở lại đó, tất nhiên là muốn tiến lên hỗ trợ.
Bắc Vũ Đường nhắm chuẩn thời cơ, khi họ ra tay, nàng cũng ra tay, một chưởng hướng về Tất Tư Vũ.
Tất Tư Vũ cũng có cùng ý tưởng với nàng, muốn đẩy Bắc Vũ Đường ra, mình thì thuận thế tiến vào bên trong. Đáng tiếc Bắc Vũ Đường sớm đã có chuẩn bị làm sao có thể để ả thành công, ngược lại nương theo cỗ sức mạnh này đẩy ả ra ngoài.
Tất Tư Vũ liền trơ mắt nhìn Bắc Vũ Đường lâm vào trong trận pháp, sau đó thấy Bắc Vũ Đường vô ý ấn đổ cơ quan trên vách tường, dưới thân nàng xuất hiện một vòng sáng huyễn lệ.
Tất Tư Vũ nhìn thấy vòng sáng kia, không màng tất cả muốn nhảy vào trận pháp, nhưng lại bị trận pháp chắn bên ngoài.
Tào Nhất Trần và Lâm Siêu lập tức ngăn ả lại.
Tất Tư Vũ chỉ có thể trơ mắt nhìn Bắc Vũ Đường biến mất trước mặt mình.
Nhưng mà bộ dáng của ả trong mắt đám Tào Nhất Trần đó chính là vì Bắc Vũ Đường mà thương tâm. Không ai ngờ ả đang đau lòng vì đại cơ duyên chỉ có thể vụt qua trước mặt mình.
Kiếp trước, Tất Tư Vũ đẩy Bắc Vũ Đường ra ngoài, đám người Tào Nhất Trần đều oán trách Bắc Vũ Đường, cảm thấy nàng ấy hại chết Tất Tư Vũ, mà nguyên chủ vì Tất Tư Vũ 'xả thân cứu mạng' mà áy náy và cảm động, cũng mặc họ trách cứ.
Sau khi mấy người giết huynh muội Thạch Khai, tiêu phí một ngày một đêm cởi bỏ cấm chế. Khi họ nhìn thấy Truyền Tống Trận trên mặt đất, Truyền Tống Trận kia đã vỡ nát, không thể sử dụng.
Mà lúc này, hai huynh muội Thạch Khai không ngờ họ phản ứng nhanh như thế, thấy tình thế không tốt, vội muốn trốn. Đám người Triệu Vân sao có thể buông tha, giống kiếp trước, giết hai người. Chỉ là đám người này hoàn toàn chẳng thèm để ý chuyện giải cứu Bắc Vũ Đường.
Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường cảm thấy quay cuồng, sau đó xuất hiện ở một mật thất đen nhánh, dường như mật thất cảm nhận được nhân khí, những chiếc đèn nhỏ màu cam trên vách tường được thắp sáng lên.
Nhìn chung quanh mật thất một vòng, đây là một thạch thất, vách tường trống rỗng, toàn bộ thạch thất cũng trống rỗng. Trước thạch thất có một thạch quan(Quan tài bằng đá ấy), cũng là thứ duy nhất có thể nhìn thấy trong thạch thất.
Bắc Vũ Đường nhìn thấy thạch quan này thì hơi sửng sốt, trong chốc lát có hơi hoảng thần.
Có chuyện gì vậy nè?!
Nàng không phải hẳn nên xuất hiện trước cửa của một bảo khố sao?
Giờ có chuyện gì vậy nè?!
Bắc Vũ Đường nhìn gian thạch thấy không hiểu sao lại xuất hiện này, lại nhìn thạch quan đặt ở chính giữa, cảm giác quỷ dị không nói thành lời, giác quan thứ sáu nhạy bén nói cho nàng, thạch quan kia cực kỳ nguy hiểm.
Bắc Vũ Đường vẫn luôn tin trực giác của mình, không dám chạm vào thạch quan kia, mà là đi vòng trong thạch thất tìm cơ quan để ra ngoài. Nhưng mà, có thứ gì đó vô hình lôi kéo nàng đi qua.
Bắc Vũ Đường đi được một nửa, giật mình lạnh run một cái.
Khi thấy mình đã đi được một nửa, sắp đụng vào thạch quan kia, nàng cả kinh, vội cách xa thạch quan kia ra.
Quả nhiên trực giác của nàng không sai.
Thạch quan kia có vấn đề! Vậy mà lại có thể bất tri bất giác mê hoặc được nàng, nếu nàng tới gần thêm, chỉ sợ mạng nhỏ của nàng cũng không còn mất.
Có một thạch quan quỷ dị như thế ở cùng, Bắc Vũ Đường bức thiết muốn rời khỏi đây.
Nàng tiếp tục tìm lối ra, nhưng không tìm được lối ra, nàng đã lại bị thạch quan mê hoặc, đi về phía nó.
May mắn, một khắc cuối cùng thì nàng tỉnh lại.
Chuyện này khiến Bắc Vũ Đường càng thêm kiêng kị thạch quan này.
Bắc Vũ Đường bắt đầu nín thở ngưng thần, cảnh giác nhìn chằm chằm thạch quan kia, muốn xem có gì cổ quái. Một lát sau, đôi mắt thanh minh của nàng dần dại ra, thân mình như có gì triệu hoán đi về phía thạch quan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.