Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Chương 144: Tu Chân Mary Sue (8)
Vân Phi Mặc
06/11/2020
Editor: Bạch Diệp Thảo
Bệnh lười của mị tái phát rồi hiuhiu, không muốn gõ chữ nữa (〒﹏〒)
****
Mạnh Chấn Thiên chuyên đánh về phía cổ tay áo của Triệu Du Mị, lúc này, phòng ngự của Triệu Du Mị bị phá, một nhẫn trữ vật rơi xuống.
Mấy người thấy cái nhẫn trữ vật thì đều đỏ mắt.
Họ tranh đoạt rất kịch liệt, Triệu Phương Hải vừa rồi còn cảm thấy muội muội mình bị hãm hại, thấy chiếc nhẫn kia thì kinh ngạc, chỉ cảm thấy lần này muội muội đã hành động lỗ mãng.
Nhưng mà, chuyện đã thành như thế này, chỉ còn cách tranh đoạt.
Mạnh Chấn Thiên nói với mấy người khác, "Chúng ta cùng đối phó huynh muội bọn họ rồi chia đều, thấy thế nào?"
"Được." Mấy người khác nghe vậy đều tỏ vẻ đồng ý.
Rốt cuộc bọn họ ai cũng không thể đảm bảo toàn thân mà lui, mà cơ hội của huynh muội Triệu gia kia cao hơn họ nhiều.
Huynh muội Triệu gia nghe năm người đối thoại, sắc mặt trở nên khó coi.
Triệu Phương Hải nói: "Chúng ta tạm thời dừng tay, đồ vật trong nhẫn trữ vật chia đều."
Mạnh Chấn Thiên hừ lạnh một tiếng, "Giờ mới nói có phải muộn rồi không?"
Quỷ Lão Nhị cười ha ha: "Triệu lão đệ, không phải chúng ta muốn hạ sát thủ, mà là các ngươi không tuân thủ trước, chẳng trách được chúng ta."
"Đừng vô nghĩa với huynh muội bọn họ. Giết họ đi, còn lại chúng ta chia đều."
Sắc mặt huynh muội Triệu gia rất khó coi, "Hừ, muốn giết chúng ta, các người cũng phải trả giá đắt."
Triệu Du Mị hiện giờ hận Bắc Vũ Đường nhất, bởi vì nàng ta biết rõ, mình không định nuốt riêng, dù nàng ta có ý tưởng này thì cũng không phải bây giờ.
Triệu Du Mị cũng không biết nàng nhét cái nhẫn trữ vật kia vào cổ tay áo nàng ta từ hồi nào, nhưng không hề nghi ngờ là nàng thành công biến nàng ta cái đích để mọi người chỉ trích.
Bắc Vũ Đường cảm nhận được sát ý của Triệu Du Mị, đuôi lông mày hơi nhếch lên, mắt thấy nàng ta muốn đánh về phía mình, Bắc Vũ Đường trực tiếp hô lớn: "Cứu mạng!"
Triệu Du Mị nghe nàng kêu to, tức giận mắng "Vô sỉ!"
Nàng ta chưa từng gặp người vô sỉ đến vậy.
Mạnh Chấn Thiên nghe Bắc Vũ Đường kêu to, chặn lại công kích của Triệu Du Mị, "Nàng ta chính là mấu chốt để chúng ta ra ngoài an toàn, không thể giết."
"Ngươi......" Triệu Du Mị tức giận muốn giết người, nhưng mà kỹ không bằng người ta, chịu rồi......
Bắc Vũ Đường nhìn bọn họ đánh nhau khó phân, đi về hướng cửa.
Nàng vừa quan sát hướng đi của họ, vừa lặng lẽ đi về phía cửa. Quá trình này cần không để họ phát hiện, nếu bị phát hiện, nàng sẽ thành cái đích tiếp theo bị chỉ trích.
Hai huynh muội Triệu gia đã thành nỏ mạnh hết đà, mà Bắc Vũ Đường cũng thành công đến cửa.
Triệu Du Mị thấy mình không còn sống được bao lâu, nghĩ những gì mình phải chịu hôm nay là do tiện nhân kia mà ra, lúc muốn chết cũng phải kéo nàng làm đệm lưng, dư quang nhìn về phía nàng, nơi đó đã trống rỗng không còn bóng người.
Đáy mắt Triệu Du Mị toả sáng, à há, quả là tìm chết.
Triệu Du Mị hô về phía mấy người Mạnh Chấn Thiên, "Nha đầu kia chạy rồi, các người đều bị nó lợi dụng."
Khi Triệu Du Mị ghé mắt nhìn sang, Bắc Vũ Đường đã biết là không xong rồi, bất chấp trốn tránh hay cẩn thận, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
"Muốn chạy, không dễ như thế."
Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy ác phong từ sau đánh úp lại, nàng trốn tránh theo bản năng, mạo hiểm tránh đi một kích của tu sĩ Kim Đan kỳ, sau đó có hai đạo công kích đồng thời đánh về phía nàng.
Bắc Vũ Đường là một tu sĩ bị thay đổi giữa chừng, lại là một Trúc Cơ, dù lợi hại cũng không tránh thoát được công kích đồng thời của mấy tu sĩ Kim Đan kỳ.
Ngực bị bạo kích, một cỗ tanh ngọt trào ra.
"Phụt", một ngụm máu tươi phun ra.
Đồng thời một cây tơ kim sắc lặng yên không tiếng động quấn lấy thân thể nàng, khống chế nàng.
"Vút" một tiếng, thân thể Bắc Vũ Đường bay lên không trung, hướng thẳng về phía thạch thất.
"Lạch cạch" một tiếng, nàng va mạnh lên thạch quan.
Cánh tay bị kiếm khí gây thương tích, rách ra một vết thật dài, máu đỏ tươi chảy ra, dính lên xiêm y, cũng dính lên thạch quan cổ xưa kia.
Bởi vì Bắc Vũ Đường chạy trốn, nội chiến của bảy người kia ngừng lại.
Triệu Phương Hải sắc mặt tái nhợt nói với mấy người: "Chúng ta kiểm tra xem nhẫn kia là thật hay giả tước."
"Các ngươi đều bị nàng ta lợi dụng rồi. Ta vốn không có lấy nhẫn trữ vật của nàng ta." Triệu Du Mị cuối cùng cũng tóm được cơ hội, vội vàng nói.
Năm người nhìn nhau, Mạnh Chấn Thiên có tu vi cao nhất nắm nhẫn trữ vật trong tay, không cần dùng một chút linh khí thì đã thâm nhập được vào trong nhẫn. Khi hắn nhìn thấy mấy thứ đồ trong nhẫn trữ vật, mày nhăn chặt lại.
Tử y nam tử hỏi: "Sao rồi?"
Mạnh Chấn Thiên đưa chiếc nhẫn cho những người khác, bọn họ nhìn thấy đồ vật bên trong thì đều sầm mặt. Đồ trong nhẫn trữ vật quá ít, thiếu đến đáng thương.
Nếu nói nha đầu này không có thứ tốt, bọn họ không tin.
Một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa có thể lấy ra Bạo Cửu Thiên, đồ tốt chắc chắn không có chừng này.
Bọn họ bị một tiểu nha đầu chơi đùa!
Triệu Du Mị thấy thế, nhân cơ hội châm ngòi thổi gió, "Các ngươi đều bị nàng ta lừa, nàng ta muốn làm chúng ta nội chiến rồi cầm bảo bối rời khỏi đây."
Quỷ Lão Nhị âm trắc nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường cảm thấy mình giống như bị một con rắn độc nhìn thẳng, vô cùng lạnh lẽo.
"Một Trúc Cơ nho nhỏ, dám chơi mấy mẹo vặt trước mấy chân nhân chúng ta." Nói xong, trong tay Quỷ Lão Nhị xuất hiện một đoàn hắc khí.
Thấy hắn sắp ra tay, Mạnh Chấn Thiên bắt lấy tay hắn.
"Quỷ Lão Nhị, giữ nàng ta lại đã. Nàng ta còn có tác dụng."
Quỷ Lão Nhị lạnh lùng nhìn thoáng qua Mạnh Chấn Thiên, lại nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường, cuối cùng thu tay, chỉ âm trầm nói: "Tạm thời cho ngươi sống thêm mấy canh giờ."
Bắc Vũ Đường ngã trên thạch quan, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều nóng rát đau đớn, giống như là có con dao nhỏ đang không ngừng đâm xẻ bên trong.
Triệu Du Mị không tính toán dễ dàng bỏ qua cho con nha đầu chết tiệt này.
"Giữ nha đầu này chung quy cũng là một tai hoạ. Chúng ta giết chết nó trước đi, mở thạch quan ra." Triệu Du Mị lạnh lẽo nói.
Tử y nam tử thu hồi sợi tơ vàng trên người nàng về, từ tốn nói: "Khó mà làm được. Lối tắt để rời khỏi nơi này còn cần dựa vào nàng ta."
Bọn họ vào mấy trăm người, tu vi đều là khoảng Kim Đan, lại thương vong vô số, mà nha đầu trước mặt lại có thể bình an vô sự xuất hiện ở chỗ này, không thể giết dễ dàng như vậy.
Có lẽ bọn họ còn có thể tìm ra thêm càng nhiều bí mật từ nàng cũng chưa biết chừng.
Triệu Du Mị âm lãnh nói: "Vậy còn không phải đơn giản sao, trực tiếp soát hồn là được."
Bắc Vũ Đường nghe nàng ta nói thế, đồng tử không tự hiểu mà rụt lại.
Soát hồn chính là cấm thuật trong giới Tu Chân, phàm là tu sĩ bị soát hồn, vận khí tốt thì sẽ trực tiếp trở thành ngu ngốc, vận khí không tốt thì hồn phi phách tán. Trên đời này, phàm là người bị soát hồn, cơ bản đều không trốn thoát khỏi mệnh bị hồn phi phách tán.
Bắc Vũ Đường lạnh lùng nhìn nàng ta, trong mắt không có phẫn nộ, bình tĩnh nói: "Soát hồn là một chủ ý không tệ. Nhưng mà không biết trong số các ngươi ai tới đâu? Dù sao thì cũng chỉ có một cơ hội mà thôi. Không thể mỗi người một lần."
Một lời nói chói lọi châm ngòi quan hệ của họ.
Lần này Bắc Vũ Đường châm ngòi ly gián rất rõ ràng, không sợ họ không tiếp.
Triệu Du Mị thấy nàng lại dùng chiêu này, há có thể để tiện nhân này thành công, "Các ngươi đừng trúng mưu kế của nàng ta, nàng ta cố ý muốn châm ngòi quan hệ của chúng ta, rồi trục lợi. Chư vị đừng bị nàng lợi dụng."
Cho dù Triệu Du Mị nói thế, năm người khác cũng không tỏ thái độ.
Bọn họ không tỏ thái độ đã trả lời vấn đề.
Mấy người không phải bạn, chỉ là quan hệ nhất thời thôi, không tín nhiệm nhau.
Bọn họ muốn soát hồn, phái ai đi, ai cũng không yên tâm.
Soát hồn chỉ có thể dùng một lần, có nghĩa là chỉ có một trong số họ nắm giữ được bí mật này. Ai cũng không muốn đưa quyền khống chế ra vào nơi này cho người khác.
Bắc Vũ Đường nhìn rõ điểm này mới dám bình tĩnh như thế.
Đương nhiên nàng cũng đã tính toán đến trường hợp xấu nhất, lỡ họ thật sự muốn soát hồn, nàng chỉ có thể kích nộ Bạo Cửu Thiên, đồng quy vu tận với họ.
Mạnh Chấn Thiên mở miệng nói: "Tạm thời cứ giữ nàng ta lại đi."
Mấy người khác cũng không hé răng, có nghĩa là cam chịu.
Trong lúc họ nói chuyện, không ai chú ý thạch quan cổ xưa điêu khắc phù văn dày đặc đang chậm rãi hút máu tươi từ tay Bắc Vũ Đường chảy ra.
Huynh muội Triệu gia thấy thế, không thể chống đối ý của mọi người, chỉ có thể giữ nàng lại.
Triệu Du Mị hung hăng trừng Bắc Vũ Đường một cái, ánh mắt âm ngoan tựa như đang nói, "rời khỏi đây, ngươi nhất định phải sống không bằng chết".
Bảy người thống nhất ý kiến, ánh mắt dừng trên thạch quan kia.
"Còn đứng đó làm gì, cút qua một bên." Triệu Du Mị hung tợn nói.
Bắc Vũ Đường vịn thạch quan, đang định đứng dậy, lại phát hiện tay mình dính trên thạch quan. Nàng thầm giật mình, vận linh khí, nhưng linh khí chạm đến thạch quan, nháy mắt bị cắn nuốt.
Mấy người thấy nàng chậm chạp không động thì nhíu mày.
"Có phải muốn ta tự mình động thủ hay không?"
Bắc Vũ Đường vì giật mình mà mồ hôi nhễ nhại, nàng cảm giác máu trong cơ thể đang bị hút ra theo miệng vết thương, tốc độ còn càng lúc càng nhanh.
Mẹ nó, đây là thạch quan quỷ quái gì, vậy mà còn biết hút máu người!
Theo cái tốc độ này của nó, không bao lâu nữa, nàng sẽ bị hút thành một cái xác khô!
"Ta không động đậy được." Giọng Bắc Vũ Đường lộ ra sự nôn nóng và sợ hãi.
Đó là sự sợ hãi bẩm sinh đối với những sự vật quỷ dị mà mình không biết.
Triệu Du Mị không tin lời nàng nói, hừ lạnh một tiếng, "Ngươi nghĩ chúng ta thật sự không dám giết ngươi sao?"
Nàng ta muốn tiến lên giáo huấn nàng, lại bị ca ca của nàng ta ngăn cản, "Đừng đi."
Bảy người ở đây, trừ Triệu Du Mị bị hận thù che mắt, thì những người khác đều chú ý tới cảnh thạch quan kia hút máu.
"Đây là......" Ánh mắt Quỷ Lão Nhị nhìn chằm chằm phù văn trên thạch quan, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Tử y nam tử hỏi: "Quỷ Lão Nhị, ngươi biết cái gì sao?"
Quỷ Lão Nhị không trả lời hắn, ngược lại duỗi tay muốn bắt Bắc Vũ Đường, muốn chém đứt tay nàng, mang nàng đi.
Bắc Vũ Đường thấy vậy, ngân châm luôn giấu trong kẽ ngón tay bắn về phía hắn.
Quỷ Lão Nhị cả kinh, né tránh theo bản năng.
Mạnh Chấn Thiên và tử y nam tử đồng loạt che trước mặt Bắc Vũ Đường, ánh mắt bất thiện nhìn Quỷ Lão Nhị, ngay cả huynh muội Triệu gia cũng vậy.
Quỷ Lão Nhị tâm cơ thâm trầm, tàn nhẫn độc ác.
Mọi người đều rất kiêng kị hắn.
Lần này hắn vô duyên vô cớ hành động khiến mọi người nghĩ Quỷ Lão Nhị muốn nắm Bắc Vũ Đường trong tay, một mình nắm giữ lối tắt vào nơi này.
"Quỷ Lão Nhị, ngươi muốn làm cái gì?"
Quỷ Lão Nhị nhìn mấy người, ánh mắt nhìn thẳng Bắc Vũ Đường, "Đừng nhiều lời, mau rời khỏi đây. Nếu không, chúng ta ai cũng không thoát."
Mỗi lần Quỷ Lão Nhị nhìn thạch quan đều cảm thấy mí mắt không ngừng nhảy lên.
"Quỷ Lão Nhị, đừng có mà úp úp mở mở. Ngươi nhìn ra cái gì? Ngươi không nói rõ thì chúng ta rời đi kiểu gì?" Hai người khác âm lãnh nói.
Bọn họ hao hết tâm tư chạy đến tận đây, trên đường đã chết bao nhiêu đồng bạn, chỉ là vì tìm bảo vật.
Giờ không có được cái gì, bảo họ rời đi tay không, ai cũng không làm được.
Quỷ Lão Nhị nhìn mấy người, vô cùng nôn nóng.
Khi hắn chú ý thấy phù văn kia bắt đầu vặn vẹo, vội vàng nói: "Không có thời gian nói rõ ràng cho các ngươi. Chờ đến khi máu nàng ta bị hút khô, các ngươi ai cũng đừng mong trốn thoát."
Mấy người sửng sốt nhìn về phía Bắc Vũ Đường, mặt Bắc Vũ Đường đã trắng xanh, máu tươi chảy ra từ cánh tay nàng ngày càng nhiều, càng lúc càng nhanh, tốc độ làm người xem run sợ.
Quỷ Lão Nhị vội rống, "Thừa dịp nàng ta còn sống, mau soát hồn đi!"
Bắc Vũ Đường nghe hắn nói thế, chau mày.
Đáng chết, giờ quả là trước có sói sau có hổ, hai bên đều muốn mình chết.
Bắc Vũ Đường nhìn máu không ngừng rời đi, muốn cắt đứt tay mình trước khi họ động thủ. Mạng và cánh tay, cái nào nặng, cái nào nhẹ, không cần phải nói.
Trình Quang và lão đạo áo trắng đã tin lời Quỷ Lão Nhị, bởi vì sự sợ hãi trong mắt hắn không giống giả vờ, huống chi người soát hồn không phải hắn, tất nhiên là không có vấn đề.
Trình Quang và lão đạo áo trắng đồng thời ra tay, huynh muội Triệu gia thấy vậy cũng không dám tụt sau.
Mạnh Chấn Thiên và tử y nam tử nhìn nhau một cái, cũng hướng về phía Bắc Vũ Đường.
Công kích của họ sắp rơi xuống, lại giống như đấm vào bông, toàn bộ vô thanh vô tức bị hoá giải.
Sáu người cả kinh, còn chưa phản ứng lại, thạch quan đã truyền đến một lực hút mạnh, hút lấy cả sáu người.
Quỷ Lão Nhị đứng ở nơi xa cũng cảm nhận được cỗ lực lượng cường đại kia, hắn không ngừng giãy giụa phản kháng, nhưng toàn bộ đều vô dụng.
Ngay sau đó, hắn giống như những người khác, thân mình bay lên treo giữa không trung.
Bắc Vũ Đường thấy từ ngón tay của bảy người xuất hiện một sợi tơ máu dài bị lôi kéo vào trong thạch quan.
Bảy người tất nhiên sẽ không mặc kệ mình bị cái thạch quan cổ quái này hút khô máu.
Quỷ Lão Nhị phản ứng nhanh nhất, lấy pháp khí ra chặt đứt tay mình, chỉ là lúc hắn chặt đứt xong, một màn kinh hoàng đã xảy ra.
Toàn thân Quỷ Lão Nhị như bị vô số mạch máu cắm vào, máu đỏ tươi thoát khỏi cơ thể hắn.
Quỷ Lão Nhị hoảng sợ hét lên một tiếng, "A!"
Mấy phút sau, thân thể Quỷ Lão Nhị lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà trở nên khô khốc, cuối cùng chỉ còn lại tấm da bọc xương, cùng đôi mắt trừng lớn khủng bố.
Mấy người thấy thảm trạng của hắn, sợ tới mức không dám dùng pháp khí cắt tay mình để trốn tránh nữa mà là công kích vào thạch quan.
Bắc Vũ Đường cũng bị một màn vừa xảy ra doạ.
Bệnh lười của mị tái phát rồi hiuhiu, không muốn gõ chữ nữa (〒﹏〒)
****
Mạnh Chấn Thiên chuyên đánh về phía cổ tay áo của Triệu Du Mị, lúc này, phòng ngự của Triệu Du Mị bị phá, một nhẫn trữ vật rơi xuống.
Mấy người thấy cái nhẫn trữ vật thì đều đỏ mắt.
Họ tranh đoạt rất kịch liệt, Triệu Phương Hải vừa rồi còn cảm thấy muội muội mình bị hãm hại, thấy chiếc nhẫn kia thì kinh ngạc, chỉ cảm thấy lần này muội muội đã hành động lỗ mãng.
Nhưng mà, chuyện đã thành như thế này, chỉ còn cách tranh đoạt.
Mạnh Chấn Thiên nói với mấy người khác, "Chúng ta cùng đối phó huynh muội bọn họ rồi chia đều, thấy thế nào?"
"Được." Mấy người khác nghe vậy đều tỏ vẻ đồng ý.
Rốt cuộc bọn họ ai cũng không thể đảm bảo toàn thân mà lui, mà cơ hội của huynh muội Triệu gia kia cao hơn họ nhiều.
Huynh muội Triệu gia nghe năm người đối thoại, sắc mặt trở nên khó coi.
Triệu Phương Hải nói: "Chúng ta tạm thời dừng tay, đồ vật trong nhẫn trữ vật chia đều."
Mạnh Chấn Thiên hừ lạnh một tiếng, "Giờ mới nói có phải muộn rồi không?"
Quỷ Lão Nhị cười ha ha: "Triệu lão đệ, không phải chúng ta muốn hạ sát thủ, mà là các ngươi không tuân thủ trước, chẳng trách được chúng ta."
"Đừng vô nghĩa với huynh muội bọn họ. Giết họ đi, còn lại chúng ta chia đều."
Sắc mặt huynh muội Triệu gia rất khó coi, "Hừ, muốn giết chúng ta, các người cũng phải trả giá đắt."
Triệu Du Mị hiện giờ hận Bắc Vũ Đường nhất, bởi vì nàng ta biết rõ, mình không định nuốt riêng, dù nàng ta có ý tưởng này thì cũng không phải bây giờ.
Triệu Du Mị cũng không biết nàng nhét cái nhẫn trữ vật kia vào cổ tay áo nàng ta từ hồi nào, nhưng không hề nghi ngờ là nàng thành công biến nàng ta cái đích để mọi người chỉ trích.
Bắc Vũ Đường cảm nhận được sát ý của Triệu Du Mị, đuôi lông mày hơi nhếch lên, mắt thấy nàng ta muốn đánh về phía mình, Bắc Vũ Đường trực tiếp hô lớn: "Cứu mạng!"
Triệu Du Mị nghe nàng kêu to, tức giận mắng "Vô sỉ!"
Nàng ta chưa từng gặp người vô sỉ đến vậy.
Mạnh Chấn Thiên nghe Bắc Vũ Đường kêu to, chặn lại công kích của Triệu Du Mị, "Nàng ta chính là mấu chốt để chúng ta ra ngoài an toàn, không thể giết."
"Ngươi......" Triệu Du Mị tức giận muốn giết người, nhưng mà kỹ không bằng người ta, chịu rồi......
Bắc Vũ Đường nhìn bọn họ đánh nhau khó phân, đi về hướng cửa.
Nàng vừa quan sát hướng đi của họ, vừa lặng lẽ đi về phía cửa. Quá trình này cần không để họ phát hiện, nếu bị phát hiện, nàng sẽ thành cái đích tiếp theo bị chỉ trích.
Hai huynh muội Triệu gia đã thành nỏ mạnh hết đà, mà Bắc Vũ Đường cũng thành công đến cửa.
Triệu Du Mị thấy mình không còn sống được bao lâu, nghĩ những gì mình phải chịu hôm nay là do tiện nhân kia mà ra, lúc muốn chết cũng phải kéo nàng làm đệm lưng, dư quang nhìn về phía nàng, nơi đó đã trống rỗng không còn bóng người.
Đáy mắt Triệu Du Mị toả sáng, à há, quả là tìm chết.
Triệu Du Mị hô về phía mấy người Mạnh Chấn Thiên, "Nha đầu kia chạy rồi, các người đều bị nó lợi dụng."
Khi Triệu Du Mị ghé mắt nhìn sang, Bắc Vũ Đường đã biết là không xong rồi, bất chấp trốn tránh hay cẩn thận, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
"Muốn chạy, không dễ như thế."
Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy ác phong từ sau đánh úp lại, nàng trốn tránh theo bản năng, mạo hiểm tránh đi một kích của tu sĩ Kim Đan kỳ, sau đó có hai đạo công kích đồng thời đánh về phía nàng.
Bắc Vũ Đường là một tu sĩ bị thay đổi giữa chừng, lại là một Trúc Cơ, dù lợi hại cũng không tránh thoát được công kích đồng thời của mấy tu sĩ Kim Đan kỳ.
Ngực bị bạo kích, một cỗ tanh ngọt trào ra.
"Phụt", một ngụm máu tươi phun ra.
Đồng thời một cây tơ kim sắc lặng yên không tiếng động quấn lấy thân thể nàng, khống chế nàng.
"Vút" một tiếng, thân thể Bắc Vũ Đường bay lên không trung, hướng thẳng về phía thạch thất.
"Lạch cạch" một tiếng, nàng va mạnh lên thạch quan.
Cánh tay bị kiếm khí gây thương tích, rách ra một vết thật dài, máu đỏ tươi chảy ra, dính lên xiêm y, cũng dính lên thạch quan cổ xưa kia.
Bởi vì Bắc Vũ Đường chạy trốn, nội chiến của bảy người kia ngừng lại.
Triệu Phương Hải sắc mặt tái nhợt nói với mấy người: "Chúng ta kiểm tra xem nhẫn kia là thật hay giả tước."
"Các ngươi đều bị nàng ta lợi dụng rồi. Ta vốn không có lấy nhẫn trữ vật của nàng ta." Triệu Du Mị cuối cùng cũng tóm được cơ hội, vội vàng nói.
Năm người nhìn nhau, Mạnh Chấn Thiên có tu vi cao nhất nắm nhẫn trữ vật trong tay, không cần dùng một chút linh khí thì đã thâm nhập được vào trong nhẫn. Khi hắn nhìn thấy mấy thứ đồ trong nhẫn trữ vật, mày nhăn chặt lại.
Tử y nam tử hỏi: "Sao rồi?"
Mạnh Chấn Thiên đưa chiếc nhẫn cho những người khác, bọn họ nhìn thấy đồ vật bên trong thì đều sầm mặt. Đồ trong nhẫn trữ vật quá ít, thiếu đến đáng thương.
Nếu nói nha đầu này không có thứ tốt, bọn họ không tin.
Một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa có thể lấy ra Bạo Cửu Thiên, đồ tốt chắc chắn không có chừng này.
Bọn họ bị một tiểu nha đầu chơi đùa!
Triệu Du Mị thấy thế, nhân cơ hội châm ngòi thổi gió, "Các ngươi đều bị nàng ta lừa, nàng ta muốn làm chúng ta nội chiến rồi cầm bảo bối rời khỏi đây."
Quỷ Lão Nhị âm trắc nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường cảm thấy mình giống như bị một con rắn độc nhìn thẳng, vô cùng lạnh lẽo.
"Một Trúc Cơ nho nhỏ, dám chơi mấy mẹo vặt trước mấy chân nhân chúng ta." Nói xong, trong tay Quỷ Lão Nhị xuất hiện một đoàn hắc khí.
Thấy hắn sắp ra tay, Mạnh Chấn Thiên bắt lấy tay hắn.
"Quỷ Lão Nhị, giữ nàng ta lại đã. Nàng ta còn có tác dụng."
Quỷ Lão Nhị lạnh lùng nhìn thoáng qua Mạnh Chấn Thiên, lại nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường, cuối cùng thu tay, chỉ âm trầm nói: "Tạm thời cho ngươi sống thêm mấy canh giờ."
Bắc Vũ Đường ngã trên thạch quan, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều nóng rát đau đớn, giống như là có con dao nhỏ đang không ngừng đâm xẻ bên trong.
Triệu Du Mị không tính toán dễ dàng bỏ qua cho con nha đầu chết tiệt này.
"Giữ nha đầu này chung quy cũng là một tai hoạ. Chúng ta giết chết nó trước đi, mở thạch quan ra." Triệu Du Mị lạnh lẽo nói.
Tử y nam tử thu hồi sợi tơ vàng trên người nàng về, từ tốn nói: "Khó mà làm được. Lối tắt để rời khỏi nơi này còn cần dựa vào nàng ta."
Bọn họ vào mấy trăm người, tu vi đều là khoảng Kim Đan, lại thương vong vô số, mà nha đầu trước mặt lại có thể bình an vô sự xuất hiện ở chỗ này, không thể giết dễ dàng như vậy.
Có lẽ bọn họ còn có thể tìm ra thêm càng nhiều bí mật từ nàng cũng chưa biết chừng.
Triệu Du Mị âm lãnh nói: "Vậy còn không phải đơn giản sao, trực tiếp soát hồn là được."
Bắc Vũ Đường nghe nàng ta nói thế, đồng tử không tự hiểu mà rụt lại.
Soát hồn chính là cấm thuật trong giới Tu Chân, phàm là tu sĩ bị soát hồn, vận khí tốt thì sẽ trực tiếp trở thành ngu ngốc, vận khí không tốt thì hồn phi phách tán. Trên đời này, phàm là người bị soát hồn, cơ bản đều không trốn thoát khỏi mệnh bị hồn phi phách tán.
Bắc Vũ Đường lạnh lùng nhìn nàng ta, trong mắt không có phẫn nộ, bình tĩnh nói: "Soát hồn là một chủ ý không tệ. Nhưng mà không biết trong số các ngươi ai tới đâu? Dù sao thì cũng chỉ có một cơ hội mà thôi. Không thể mỗi người một lần."
Một lời nói chói lọi châm ngòi quan hệ của họ.
Lần này Bắc Vũ Đường châm ngòi ly gián rất rõ ràng, không sợ họ không tiếp.
Triệu Du Mị thấy nàng lại dùng chiêu này, há có thể để tiện nhân này thành công, "Các ngươi đừng trúng mưu kế của nàng ta, nàng ta cố ý muốn châm ngòi quan hệ của chúng ta, rồi trục lợi. Chư vị đừng bị nàng lợi dụng."
Cho dù Triệu Du Mị nói thế, năm người khác cũng không tỏ thái độ.
Bọn họ không tỏ thái độ đã trả lời vấn đề.
Mấy người không phải bạn, chỉ là quan hệ nhất thời thôi, không tín nhiệm nhau.
Bọn họ muốn soát hồn, phái ai đi, ai cũng không yên tâm.
Soát hồn chỉ có thể dùng một lần, có nghĩa là chỉ có một trong số họ nắm giữ được bí mật này. Ai cũng không muốn đưa quyền khống chế ra vào nơi này cho người khác.
Bắc Vũ Đường nhìn rõ điểm này mới dám bình tĩnh như thế.
Đương nhiên nàng cũng đã tính toán đến trường hợp xấu nhất, lỡ họ thật sự muốn soát hồn, nàng chỉ có thể kích nộ Bạo Cửu Thiên, đồng quy vu tận với họ.
Mạnh Chấn Thiên mở miệng nói: "Tạm thời cứ giữ nàng ta lại đi."
Mấy người khác cũng không hé răng, có nghĩa là cam chịu.
Trong lúc họ nói chuyện, không ai chú ý thạch quan cổ xưa điêu khắc phù văn dày đặc đang chậm rãi hút máu tươi từ tay Bắc Vũ Đường chảy ra.
Huynh muội Triệu gia thấy thế, không thể chống đối ý của mọi người, chỉ có thể giữ nàng lại.
Triệu Du Mị hung hăng trừng Bắc Vũ Đường một cái, ánh mắt âm ngoan tựa như đang nói, "rời khỏi đây, ngươi nhất định phải sống không bằng chết".
Bảy người thống nhất ý kiến, ánh mắt dừng trên thạch quan kia.
"Còn đứng đó làm gì, cút qua một bên." Triệu Du Mị hung tợn nói.
Bắc Vũ Đường vịn thạch quan, đang định đứng dậy, lại phát hiện tay mình dính trên thạch quan. Nàng thầm giật mình, vận linh khí, nhưng linh khí chạm đến thạch quan, nháy mắt bị cắn nuốt.
Mấy người thấy nàng chậm chạp không động thì nhíu mày.
"Có phải muốn ta tự mình động thủ hay không?"
Bắc Vũ Đường vì giật mình mà mồ hôi nhễ nhại, nàng cảm giác máu trong cơ thể đang bị hút ra theo miệng vết thương, tốc độ còn càng lúc càng nhanh.
Mẹ nó, đây là thạch quan quỷ quái gì, vậy mà còn biết hút máu người!
Theo cái tốc độ này của nó, không bao lâu nữa, nàng sẽ bị hút thành một cái xác khô!
"Ta không động đậy được." Giọng Bắc Vũ Đường lộ ra sự nôn nóng và sợ hãi.
Đó là sự sợ hãi bẩm sinh đối với những sự vật quỷ dị mà mình không biết.
Triệu Du Mị không tin lời nàng nói, hừ lạnh một tiếng, "Ngươi nghĩ chúng ta thật sự không dám giết ngươi sao?"
Nàng ta muốn tiến lên giáo huấn nàng, lại bị ca ca của nàng ta ngăn cản, "Đừng đi."
Bảy người ở đây, trừ Triệu Du Mị bị hận thù che mắt, thì những người khác đều chú ý tới cảnh thạch quan kia hút máu.
"Đây là......" Ánh mắt Quỷ Lão Nhị nhìn chằm chằm phù văn trên thạch quan, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Tử y nam tử hỏi: "Quỷ Lão Nhị, ngươi biết cái gì sao?"
Quỷ Lão Nhị không trả lời hắn, ngược lại duỗi tay muốn bắt Bắc Vũ Đường, muốn chém đứt tay nàng, mang nàng đi.
Bắc Vũ Đường thấy vậy, ngân châm luôn giấu trong kẽ ngón tay bắn về phía hắn.
Quỷ Lão Nhị cả kinh, né tránh theo bản năng.
Mạnh Chấn Thiên và tử y nam tử đồng loạt che trước mặt Bắc Vũ Đường, ánh mắt bất thiện nhìn Quỷ Lão Nhị, ngay cả huynh muội Triệu gia cũng vậy.
Quỷ Lão Nhị tâm cơ thâm trầm, tàn nhẫn độc ác.
Mọi người đều rất kiêng kị hắn.
Lần này hắn vô duyên vô cớ hành động khiến mọi người nghĩ Quỷ Lão Nhị muốn nắm Bắc Vũ Đường trong tay, một mình nắm giữ lối tắt vào nơi này.
"Quỷ Lão Nhị, ngươi muốn làm cái gì?"
Quỷ Lão Nhị nhìn mấy người, ánh mắt nhìn thẳng Bắc Vũ Đường, "Đừng nhiều lời, mau rời khỏi đây. Nếu không, chúng ta ai cũng không thoát."
Mỗi lần Quỷ Lão Nhị nhìn thạch quan đều cảm thấy mí mắt không ngừng nhảy lên.
"Quỷ Lão Nhị, đừng có mà úp úp mở mở. Ngươi nhìn ra cái gì? Ngươi không nói rõ thì chúng ta rời đi kiểu gì?" Hai người khác âm lãnh nói.
Bọn họ hao hết tâm tư chạy đến tận đây, trên đường đã chết bao nhiêu đồng bạn, chỉ là vì tìm bảo vật.
Giờ không có được cái gì, bảo họ rời đi tay không, ai cũng không làm được.
Quỷ Lão Nhị nhìn mấy người, vô cùng nôn nóng.
Khi hắn chú ý thấy phù văn kia bắt đầu vặn vẹo, vội vàng nói: "Không có thời gian nói rõ ràng cho các ngươi. Chờ đến khi máu nàng ta bị hút khô, các ngươi ai cũng đừng mong trốn thoát."
Mấy người sửng sốt nhìn về phía Bắc Vũ Đường, mặt Bắc Vũ Đường đã trắng xanh, máu tươi chảy ra từ cánh tay nàng ngày càng nhiều, càng lúc càng nhanh, tốc độ làm người xem run sợ.
Quỷ Lão Nhị vội rống, "Thừa dịp nàng ta còn sống, mau soát hồn đi!"
Bắc Vũ Đường nghe hắn nói thế, chau mày.
Đáng chết, giờ quả là trước có sói sau có hổ, hai bên đều muốn mình chết.
Bắc Vũ Đường nhìn máu không ngừng rời đi, muốn cắt đứt tay mình trước khi họ động thủ. Mạng và cánh tay, cái nào nặng, cái nào nhẹ, không cần phải nói.
Trình Quang và lão đạo áo trắng đã tin lời Quỷ Lão Nhị, bởi vì sự sợ hãi trong mắt hắn không giống giả vờ, huống chi người soát hồn không phải hắn, tất nhiên là không có vấn đề.
Trình Quang và lão đạo áo trắng đồng thời ra tay, huynh muội Triệu gia thấy vậy cũng không dám tụt sau.
Mạnh Chấn Thiên và tử y nam tử nhìn nhau một cái, cũng hướng về phía Bắc Vũ Đường.
Công kích của họ sắp rơi xuống, lại giống như đấm vào bông, toàn bộ vô thanh vô tức bị hoá giải.
Sáu người cả kinh, còn chưa phản ứng lại, thạch quan đã truyền đến một lực hút mạnh, hút lấy cả sáu người.
Quỷ Lão Nhị đứng ở nơi xa cũng cảm nhận được cỗ lực lượng cường đại kia, hắn không ngừng giãy giụa phản kháng, nhưng toàn bộ đều vô dụng.
Ngay sau đó, hắn giống như những người khác, thân mình bay lên treo giữa không trung.
Bắc Vũ Đường thấy từ ngón tay của bảy người xuất hiện một sợi tơ máu dài bị lôi kéo vào trong thạch quan.
Bảy người tất nhiên sẽ không mặc kệ mình bị cái thạch quan cổ quái này hút khô máu.
Quỷ Lão Nhị phản ứng nhanh nhất, lấy pháp khí ra chặt đứt tay mình, chỉ là lúc hắn chặt đứt xong, một màn kinh hoàng đã xảy ra.
Toàn thân Quỷ Lão Nhị như bị vô số mạch máu cắm vào, máu đỏ tươi thoát khỏi cơ thể hắn.
Quỷ Lão Nhị hoảng sợ hét lên một tiếng, "A!"
Mấy phút sau, thân thể Quỷ Lão Nhị lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà trở nên khô khốc, cuối cùng chỉ còn lại tấm da bọc xương, cùng đôi mắt trừng lớn khủng bố.
Mấy người thấy thảm trạng của hắn, sợ tới mức không dám dùng pháp khí cắt tay mình để trốn tránh nữa mà là công kích vào thạch quan.
Bắc Vũ Đường cũng bị một màn vừa xảy ra doạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.