Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Chương 496: Xé xác ngựa đực (9)
Vân Phi Mặc
29/08/2021
Tác giả: Vân Phi Mặc
“Nhanh nhanh nhanh, chụp nhanh. Ôi trời ạ, hình ảnh này đúng là kinh hoàng, cứ như đang xem phim kinh dị ấy.”
Một đám bừng bừng hứng thú quay video chụp ảnh, còn share cho anh em xem.
Một người phục vụ diện mạo điềm mỹ bưng canh tới. Khi đi qua bàn Bắc Vũ Đường, người nọ liếc mắt đã chú ý đến Tư Trần, nhìn anh ôn nhu lau nước canh dính bên miệng cho cô gái, trong mắt đầy hâm mộ.
Cô ta đi lên trước một bước, đột nhiên nghiêng người, canh nóng trong tay trút về phía mặt Bắc Vũ Đường.
Một màn này quá đột nhiên, khiến người khác không kịp đề phòng.
Bắc Vũ Đường kinh ngạc phát hiện thì lập tức nghiêng người, tránh đi bát canh nóng bỏng trút lên mặt mình, nhưng hơn nửa người của cô lại bị canh xối.
“Ah.” Bắc Vũ Đường hít hà một hơi.
Giờ là mùa hè, mọi người đều mặc đồ mát là chính, một bộ quần áo mỏng căn bản không cản được nước canh nóng bóng, cánh tay lộ ra ngoài của cô đã nóng đỏ.
Người phục vụ kia kinh hoàng, đỏ hồng mắt, nói với Tư Trần đang mặt mày âm trầm, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.”
Tư Trần đẩy cô gái đứng chắn trước mặt mình ra, bước nhanh về phía Bắc Vũ Đường.
Thấy da cô đã đỏ lên, cả người anh đều âm trầm đi.
Người phục vụ kia đỏ mắt, liên tục rơi nước mắt, “Thật xin lỗi, tôi không cố ý. Nếu không phải tôi bị vấp chân, tôi, tôi sẽ không... Tôi xin lỗi, rất xin lỗi.”
Một màn bất thình lình xảy ra quá nhanh, xung quanh mãi nửa ngày mới hồi thần thì nghe được câu này.
Một cô gái bên cạnh nói: “Người bên kia vướng ngã gì vậy? Chẳng lẽ là cô gái kia vươn chân ra?”
Người phục vụ kia muốn qua hỗ trợ, lấy công chuộc tội, nhưng cô ta vừa đi qua đã bị ngã, nghiêng về bên Bắc Vũ Đường.
Tư Trần phản ứng rất nhanh, giơ một tay chắn cái giá, sợ cô bị nó đập vào.
Cái giá không rơi xuống, nhưng đồ bên trên lại lang cang đổ xuống. Tư Trần dùng thân thể mình chắn lại, tránh để mấy thứ kia đổ lên người Bắc Vũ Đường.
Người phục vụ kia càng thêm luống cuống, nước mắt chảy càng mau, “Xin lỗi, xin lỗi, thật xin lỗi. Tôi không cố ý.”
Bắc Vũ Đường và Tư Trần không để ý cô ta, mà đều lo lắng nhìn nhau, trăm miệng một lời, “Anh/Em sao rồi?”
Hai người hơi sửng sốt, Tư Trần nói, “Anh không sao. Giờ đi bệnh viện.”
Bắc Vũ Đường gật đầu, vết bỏng trên người cô cần được xử lý.
Hai người đứng lên, chuẩn bị rời đi, người phục vụ khóc lóc kia lại tiến lên, chắn trước mặt họ.
Cô ta đỏ mắt, vẻ mặt áy náy nói, “Xin lỗi, tôi... Tôi có thể chịu trách nhiệm.”
Tư Trần lạnh giọng nói, “Tránh ra.”
Người phục vụ kia cứng lại, cả người ngốc ở đó, còn u oán uỷ khuất nhìn anh.
Bắc Vũ Đường cảm thấy cả người đều đau, nhìn người chắn đường đi của họ, rất cạn lời, “Phiền nhường đường ra.”
Người phục vụ vẫn đứng im ở đó, dường như không nghe thấy họ nói.
Tư Trần nhìn Đường Nhi đau đến nhíu mày, cẩn thận đỡ cô đi ra ngoài. Ở lối đi nhỏ hẹp này chỉ có thể đi được một người, không thể tránh việc hai bên sẽ va chạm, người phục vụ kia ầm một tiếng ngã xuống.
Cô ta ngã xuống, tay vừa lúc đè lên mảnh vỡ thuỷ tinh, máu tươi tức khắc chảy ròng.
Cô ta kêu lên đau đớn, “Đau quá.”
Tư Trần căn bản không chú ý người trên mặt đất, giờ toàn bộ tâm tư của anh đều đặt trên người Đường Nhi, mang theo cô ra ngoài.
Đúng lúc này, một người đàn ông chắn trước mặt họ.
“Này, này, các người đâm người khác bị thương, không xin lỗi đã định đi sao? Các người có thấy cô ấy bị thương không?” Một khách hàng đầy trượng nghĩa nhảy ra chỉ trích Tư Trần và Bắc Vũ Đường máu lạnh.
Tư Trần bị đám người này ngăn cản nhiều lần, rất bực bội, đôi mắt lạnh lùng nhìn người khách kia.
Người đàn ông bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm, trái tim run rẩy, có hơi chột dạ, giọng cũng nhỏ đi, “Các người hẳn nên xin lỗi cô ấy.”
Bé thỏ trắng trong vai người phục vụ bị người nâng dậy, lập tức nói với khách hàng kia, “Không cần. Không cần, là tôi sao, họ tức giận cũng phải. Chị gái này, nếu chị thấy như vậy vẫn chưa hả giận, vậy chị cứ đánh em đi, em tuyệt đối không hé răng.”
Thái độ nhận sai và bộ dáng nhu nhược của cô ta rất dễ dàng lấy được sự đồng tình của mọi người.
Dù sao thì, trong mắt người xung quanh, Bắc Vũ Đường và Tư Trần vừa nhìn đã biết là bên thế mạnh, mà người phục vụ trước mặt này là thế yếu. Có những lúc, dù đúng hay sai, nhiều người đều dùng cảm tính khi quan sát một chuyện, tất nhiên là đồng tình với người phục vụ kia.
“Cô gái này, tuy cô bị thương là do lỗi của cô ấy, nhưng cũng không thể đánh cô ấy, dù sao cô gái ấy cũng không cố ý.” Có người đứng ra nói.
“Vừa nãy cô ấy nói bị vướng gì đó nên ngã. Nếu không phải chân cô không cẩn thận vươn ra khiến cô ấy ngã thì sao lại như vậy. Nếu đã thế, cô không thể trách cô gái này.”
Bé thỏ trắng phục vụ cực lực giải thích, “Không phải, không phải, tôi chỉ không cẩn thận bị vướng ngã, hẳn không phải vướng chân cô ấy. Không phải cô ấy, mọi người đừng hiểu lầm cô ấy.”
Cô ta càng giải thích, càng làm ra vẻ thì mọi người càng chắc chắn có chuyện này, điển hình của việc càng bôi càng đen.
Bắc Vũ Đường nhìn nhóm này, quả là bị tức cười!
Excuse me?
Cô mới là người bị hại, nhưng tình hình trước mắt, nhìn như có vẻ người phục vụ kia mới là người bị hại, mà cô lại thành người tội ác tày trời rồi nhỉ.
Tư Trần quan tâm cơ thể Vũ Đường, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trên đám người không liên quan, làm lơ ánh mắt khiển trách của mọi người, muốn dẫn theo Vũ Đường đi, chỉ là Bắc Vũ Đường lại lắc đầu với anh.
Tuy cô đau thật, cần xử lý kịp thời, nhưng nếu cô cứ đi như vậy, cô sẽ bị tức đến nội thương mất.
Tư Trần nhìn ra tâm tư của cô, anh cũng muốn xử lý vài người, nhưng trong mắt anh, không chuyện gì quan trọng bằng cô. Giờ cô muốn xả giận, Tư Trần chỉ có thể ở lại bồi cô.
Tư Trần nhìn mấy người Bạch Tuấn còn ở xa, mấy người Bạch Tuấn đột nhiên đối mặt với đôi mắt anh, giật mình rùng người một cái.
“Đi lấy băng, mua thuốc trị bỏng. Cho mấy đứa ba phút.” Tư Trần ra lệnh cho mấy người.
Đám người Bạch Tuấn rùng mình, lập tức nói, “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Nói xong, mấy người tách thành từng nhóm rời đi, đứa lấy băng, đứa mua thuốc.
Bắc Vũ Đường nhìn về phía bé thỏ trắng kia, “Vừa rồi cô nói tôi đánh cô thế nào cũng không sao, phải không?”
Bé thỏ trắng phục vụ co đầu rụt cổ lại, như bị ánh mắt của cô dọa sợ, cả người khẽ run, hơi gật đầu.
“Tốt, rất tốt. Vậy cô qua đây.” Bắc Vũ Đường nói với cô ta.
Bé thỏ trắng phục vụ nhút nhát sợ sệt nhìn cô, “Chị... Chị định làm gì?”
Bắc Vũ Đường thấy cô ta vẫn đứng đó, nở nụ cười lạnh, đi lên trước, duỗi tay tát cô ta hai cái.
'Bốp, bốp', khiến người phục vụ kinh sợ, cũng làm những người khách khác kinh sợ.
Giám đốc nhà ăn và bếp trưởng bị mấy người Bạch Tuấn ngăn lại, giám đốc biết địa vị của mấy thiếu gia trước mặt rất lớn, giờ ngăn họ không cho qua, nói rõ hai vị khách kia cũng vậy.
Người phục vụ trong quán họ đắc tội người như vậy, không chừng quán nướng sẽ phải đóng cửa thì toi!
Giám đốc cuống quýt gọi cho ông chủ, kể rõ mọi chuyện cho hắn.
Ông chủ nghe xong, sợ toát mồ hôi lạnh, vội vàng từ biệt thự ngoại ô chạy về.
Bé thỏ trắng bụm mặt, vẻ mặt ủy khuất nhìn cô, nhỏ giọng nức nở, thực sự khiến khách hàng xung quanh bênh vực kẻ yếu là cô ta.
“Sao cô có thể làm như vậy!” Những người khác tức giận nói.
Tư Trần chú ý tới làn da bị bỏng của cô đã nổi lên bọt nước, đôi mắt hơi trầm xuống, nhỏ giọng nói với cô, “Thân thể quan trọng, quay lại xử lý chuyện này sau.
Bắc Vũ Đường thấy anh lo lắng, cuối cùng gật đầu.
Họ muốn đi, nhưng những người khác ngăn cản không cho họ đi.
“Các người muốn đi luôn như vậy sao?” Người làm khó dễ đầu tiên là một thực khách trung niên, cũng chính là người đàn ông đầu tiên lên tiếng giúp bé thỏ trắng.
Tư Trần chỉ nói, “Cút ngay.”
Người đàn ông trung niên có chút sợ hãi, theo bản năng muốn lùi lại, nhưng nhìn bé thỏ trắng bụm mặt, vô cùng đáng thương nhìn mình, lại chú ý phía sau có không biết bao nhiêu người đang nhìn mình, cuối cùng căng da đầu đứng đó, quyết định không cho hai người đi.
Tư Trần không phải là người thích nói chuyện, trước giờ anh đều thích động thủ hơn là nói chuyện.
Mấy người Bạch Tuấn lấy đồ về, đang định đi qua, nhìn tình hình này thì đều dừng bước, chuẩn bị xem náo nhiệt.
“Những người này chết chắc rồi.” Một thiếu gia vui sướng khi người khác gặp hoạ.
“Còn không phải à.”
“Bọn họ đắc tội Tư đại ma vương thì thảm chắc rồi.”
Trong đại viện của họ, từ nhỏ họ đã không sợ người lớn trong nhà, lại chỉ sợ Tư đại ma vương. Đó là một người tàn nhẫn, đánh mi đến cha mẹ mi cũng không nhận ra mi đấy!
Ai dám không phục, đánh cho đến phục, có lúc không đánh người còn khủng bố hơn, vì ảnh sẽ hố mi đến sống không bằng chết.
Tư Trần tiến lên, người nọ hoảng sợ nhìn anh, “Anh... Anh muốn làm gì?”
Tư Trần không nói gì, dùng hành động thực tế để chứng minh điều anh muốn, duỗi tay qua, một cái quăng qua vai, người nọ ngã trên đất. Người nọ đau quặn cả người lại, ô ô kêu đau.
Một màn xảy ra quá nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt.
Người xung quanh đều hoảng sợ, đứng yên không dám chặn đường hai người nữa.
Bọn họ nghĩ chỉ vậy là xong, nào ngờ người đàn ông bá đạo kia lại dừng bước, nói với những người ở đây, “Hôm nay những người chặn đường ngăn cản chúng tôi rời đi, nếu vợ tôi xảy ra chuyện gì, các người chờ trả giá vì sự lương thiện ngu muội của mình đi.”
Tư Trần quay đầu nhìn mấy người đang ngồi xổm xem náo nhiệt bên kia, “Lấy đồ ra.”
Đám Bạch Tuấn không dám lề mề, lập tức dâng băng qua, “Anh Trần, quanh đây không có hiệu thuốc, quá xa. Nhưng kem đánh răng có thể giảm đau đôi chút.”
Một thiếu gia đưa toàn bộ túi đồ trong tay mình cho Tư Trần.
Tư Trần nhìn thoáng qua, không nói gì, cầm khối băng đắp lên cánh tay lộ ra ngoài của Bắc Vũ Đường.
Mấy người Bạch Tuấn nhìn bộ dáng cẩn thận của Tư Trần, sáng mù mắt hợp kim của họ rồi.
Tư Trần nói với mấy người, “Cho bọn họ hiểu rõ chuyện này đi.”
Tư Trần mang theo Bắc Vũ Đường rời khỏi quán nướng, mà đám Bạch Tuấn lại ở lại.
“Anh Tuấn, Tư đại ma vương có ý gì?” Một thiếu gia hỏi.
Cậu chàng thật sự không rõ Tư Trần có ý gì.
Bạch Tuấn trợn trắng mắt nhìn thằng bé một cái, “Ngu thế! Mày nghĩ chúng ta quay lén mà Tư đại ma vương không phát hiện chắc. Anh ấy thấy hết, chỉ là không thèm để ý chúng ta thôi.”
Có người lập tức phản ứng lại, cả kinh kêu lên, “Má, quá âm hiểm. Nếu không phải có chuyện xảy ra, chỉ sợ chúng ta chết thế nào cũng không biết!”
“Còn không phải à. Nếu không ai lại gọi ổng là Đại ma đầu chứ.”
“Rồi rồi, nếu đại ma đầu đã lên tiếng, chúng ta phải xử lý việc này cho tốt, coi như lấy công chuộc tội.”
Những khách hàng vây xem hoặc xen vào việc người khác đều bị mấy thiếu gia này ngăn cản lại.
“Các người muốn gì?” Có người đen mặt hỏi, hiển nhiên là bị hành động bá đạo của họ chục tức.
Mấy người lấy Bạch Tuấn dẫn đầu, chặn ở cửa, mắt lạnh nhìn đám ngu xuẩn này. Mấy người ăn chơi trác táng như họ, trước mặt Tư Trần đại ma vương đều ngoan như cún con, nhưng trước mặt người khác thì lại lộ ra bản tính ác liệt của mình.
“Không định làm gì, chỉ là để các người chết minh bạch. Đỡ đến lúc đó tại sao mình xui xẻo cũng không biết.” Bạch Tuấn nhìn những người này.
“Có ý gì?”
Bạch Tuấn vung tay lên, phía sau lập tức có người lấy video vừa rồi quay Tư đại ma vương, truyền lên màn hình lớn của quán ăn, sau đó mọi người nghe được tiếng đám người Bạch Tuấn xoi mói Tư đại ma vương.
Những người đó nghi hoặc, không biết họ định làm gì.
“Này này này, các người muốn chúng tôi xem các người nói bậy à. Tránh ra nhanh lên, để chúng tôi ra ngoài. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát.” Có người uy hiếp.
Bạch Tuấn đen mặt, nói với thằng ngốc đằng sau, “Tua đi, đến trọng điểm.”
“Mày đừng có giục chứ, sắp đến đoạn chính rồi.”
Mấy người làm lơ uy hiếp của đám người kia, chỉ lo nói chuyện với nhau.
“Rồi, đoạn này đây.”
Khi dứt lời, màn hình tinh thể lỏng xuất hiện hình ảnh bé thỏ trắng phục vụ kia, các khách hàng không nói gì nữa, sau đó thấy người phục vụ kia đi lên trước, bất ngờ hất bát canh nóng về phía Bắc Vũ Đường.
Bạch Tuấn lúc này mới nói, “Trợn to đôi mắt của các người lên mà nhìn dưới chân đi.”
Mọi người nghe cậu chàng nói, đều nhìn dưới chân người phục vụ, căn bản chẳng có gì cả, cô ta bước đi rất ổn định, hoàn toàn không vấp vào đâu hay có cái gì đột nhiên xuất hiện.
Bé thỏ trắng trốn sau đám người sắc mặt trắng bệch, nơi đó là góc chết của camera theo dõi, cô ta nghĩ sẽ không có ai phát hiện, nhưng người tính không bằng trời tính.
Bạch Tuấn châm chọc, “Đám ngu xuẩn không đầu óc các người, bị người ta lợi dụng cũng không biết.”
Một thiếu gia nói, “Tôi cũng không biết là chỉ cần vô cùng đáng thương khóc một tí là có thể biến trắng thành đen đấy. Đúng là rất bản lĩnh.”
“Thật muốn hất bát canh nóng lên mặt đám không não các người, cho các người tỉnh não.”
“Đầu năm nay người bị hại cũng bị người ta mắng mỏ, còn không cho người ta ra ngoài trị liệu, đúng là lương thiện và hồn nhiên biết bao.”
Mấy người Bạch Tuấn độc miệng không ngừng châm chọc, sắc mặt mấy người đàn ông dẫn đầu vừa rồi trở nên rất khó nhìn.
Người phục vụ tiểu bạch thỏ khá xinh xắn, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to to, vừa nhìn đã thấy là một cô gái xinh đẹp, nhưng đám ăn chơi trác táng này là ai? Đều là những tay già đời lưu luyến trong bụi hoa, có thể loại nào mà chưa từng gặp qua đâu.
Mặt hàng như cô ta tất nhiên sẽ không vào được mắt bọn họ, nên tiểu bạch thỏ đáng thương vô cùng cũng không có hiệu quả đâu.
Bạch Tuấn vẫy vẫy tay, để anh em đằng sau tắt video, nói với mọi người, “Mày, mày, còn cả mấy người nữa, chờ bị Tư đại ma vương chỉnh đi! Hahaha, tự giải quyết cho tốt nhé~”
Bạch Tuấn một hơi chỉ mấy người, đều là những người dẫn đầu vừa rồi.
Mấy người bị điểm danh trắng bệch cả mặt. Cuối cùng họ đã nhìn ra, họ chọc phải người không nên chọc vào rồi.
Bạch Tuấn nhìn về tiểu bạch thỏ trốn sau đám người, đáng thương vô cùng kia, thấy cái tên trên bảng tên trước ngực, khoé môi cong lên một nụ cười sâu xa, “Tôn Mộng Thư, không thể không nói, thật bội phục cô.”
Bạch Tuấn vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên, những người khác cũng giơ một ngón tay cái lên rồi rời khỏi quán.
Người cuối cùng rời đi cười mỉm cười với Tôn Mộng Thư, “Mỹ nữ à, em cần để ý đó nhé~”
Nói xong, mấy người rời đi.
Nhà ăn yên tĩnh trong giây lát, sau đó có người tự lừa mình dối người, “Đừng lo, họ chỉ dọa chúng ta thôi. Họ nghĩ mình là Ngọc Hoàng đại đế chắc, có thể làm gì chúng ta chứ.”
“Đúng đấy, đừng lo lắng. Họ chỉ cố ý đe doạ thôi.”
Mấy người đàn ông bị điểm danh nói thế, không phải nói cho những người khác nghe, phần lớn là để tự an ủi bản thân mà thôi.
Một đám vừa rồi còn như hộ hoa sứ giả vây quanh Tôn Mộng Thư, giờ không dám tới gần cô ta, mặc cô ta đáng thương đứng đó.
Giám đốc quán ăn thấy mấy tổ tông kia cuối cùng cũng đi rồi, tức giận chỉ vào Tôn Mộng Thư, “Đi dọn đồ rời khỏi quán của chúng tôi ngay. Cô bị đuổi việc.”
Tôn Mộng Thư trợn tròn mắt, đôi mắt đỏ hồng trừng thật lớn, “Giám đốc, vì sao?”
Giám đốc tức giận nói, “Cô còn mặt mũi hỏi vì sao à? Cô có biết hôm nay cô đã đắc tội ai rồi không?! Quán nướng của chúng tôi sắp bị cô liên luỵ rồi đây này. Cô đi ngay cho tôi, đừng có ở lại đây nữa!”
Tôn Mộng Thư nhìn Giám đốc bằng ánh mắt không thể tin, cô ta, cô ta chỉ muốn dạy cho Bắc Vũ Đường một bài học mà thôi. Vị Bắc gia đại tiểu thư kia bắt nạt Tiểu Tây, lại hại cô ta mất việc.
Nam phục vụ quan hệ tốt với Tôn Mộng Thư không đành lòng nhìn cô ta bị đuổi đi như vậy, không nhịn được nói, “Giám đốc, để Mộng Thư đi xin lỗi họ, họ hẳn sẽ không truy cứu.”
Giám đốc nhìn cậu ta một cái, “Nếu cậu muốn vậy, có thể đi cùng cô ta.”
Người nọ lập tức im lặng, không dám nói tiếp nữa. Những người phục vụ khác cũng không dám nói gì.
Tôn Mộng Thư nhìn mọi người, lại nhìn giám đốc, nghẹn khóc chạy ra ngoài.
“Nhanh nhanh nhanh, chụp nhanh. Ôi trời ạ, hình ảnh này đúng là kinh hoàng, cứ như đang xem phim kinh dị ấy.”
Một đám bừng bừng hứng thú quay video chụp ảnh, còn share cho anh em xem.
Một người phục vụ diện mạo điềm mỹ bưng canh tới. Khi đi qua bàn Bắc Vũ Đường, người nọ liếc mắt đã chú ý đến Tư Trần, nhìn anh ôn nhu lau nước canh dính bên miệng cho cô gái, trong mắt đầy hâm mộ.
Cô ta đi lên trước một bước, đột nhiên nghiêng người, canh nóng trong tay trút về phía mặt Bắc Vũ Đường.
Một màn này quá đột nhiên, khiến người khác không kịp đề phòng.
Bắc Vũ Đường kinh ngạc phát hiện thì lập tức nghiêng người, tránh đi bát canh nóng bỏng trút lên mặt mình, nhưng hơn nửa người của cô lại bị canh xối.
“Ah.” Bắc Vũ Đường hít hà một hơi.
Giờ là mùa hè, mọi người đều mặc đồ mát là chính, một bộ quần áo mỏng căn bản không cản được nước canh nóng bóng, cánh tay lộ ra ngoài của cô đã nóng đỏ.
Người phục vụ kia kinh hoàng, đỏ hồng mắt, nói với Tư Trần đang mặt mày âm trầm, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.”
Tư Trần đẩy cô gái đứng chắn trước mặt mình ra, bước nhanh về phía Bắc Vũ Đường.
Thấy da cô đã đỏ lên, cả người anh đều âm trầm đi.
Người phục vụ kia đỏ mắt, liên tục rơi nước mắt, “Thật xin lỗi, tôi không cố ý. Nếu không phải tôi bị vấp chân, tôi, tôi sẽ không... Tôi xin lỗi, rất xin lỗi.”
Một màn bất thình lình xảy ra quá nhanh, xung quanh mãi nửa ngày mới hồi thần thì nghe được câu này.
Một cô gái bên cạnh nói: “Người bên kia vướng ngã gì vậy? Chẳng lẽ là cô gái kia vươn chân ra?”
Người phục vụ kia muốn qua hỗ trợ, lấy công chuộc tội, nhưng cô ta vừa đi qua đã bị ngã, nghiêng về bên Bắc Vũ Đường.
Tư Trần phản ứng rất nhanh, giơ một tay chắn cái giá, sợ cô bị nó đập vào.
Cái giá không rơi xuống, nhưng đồ bên trên lại lang cang đổ xuống. Tư Trần dùng thân thể mình chắn lại, tránh để mấy thứ kia đổ lên người Bắc Vũ Đường.
Người phục vụ kia càng thêm luống cuống, nước mắt chảy càng mau, “Xin lỗi, xin lỗi, thật xin lỗi. Tôi không cố ý.”
Bắc Vũ Đường và Tư Trần không để ý cô ta, mà đều lo lắng nhìn nhau, trăm miệng một lời, “Anh/Em sao rồi?”
Hai người hơi sửng sốt, Tư Trần nói, “Anh không sao. Giờ đi bệnh viện.”
Bắc Vũ Đường gật đầu, vết bỏng trên người cô cần được xử lý.
Hai người đứng lên, chuẩn bị rời đi, người phục vụ khóc lóc kia lại tiến lên, chắn trước mặt họ.
Cô ta đỏ mắt, vẻ mặt áy náy nói, “Xin lỗi, tôi... Tôi có thể chịu trách nhiệm.”
Tư Trần lạnh giọng nói, “Tránh ra.”
Người phục vụ kia cứng lại, cả người ngốc ở đó, còn u oán uỷ khuất nhìn anh.
Bắc Vũ Đường cảm thấy cả người đều đau, nhìn người chắn đường đi của họ, rất cạn lời, “Phiền nhường đường ra.”
Người phục vụ vẫn đứng im ở đó, dường như không nghe thấy họ nói.
Tư Trần nhìn Đường Nhi đau đến nhíu mày, cẩn thận đỡ cô đi ra ngoài. Ở lối đi nhỏ hẹp này chỉ có thể đi được một người, không thể tránh việc hai bên sẽ va chạm, người phục vụ kia ầm một tiếng ngã xuống.
Cô ta ngã xuống, tay vừa lúc đè lên mảnh vỡ thuỷ tinh, máu tươi tức khắc chảy ròng.
Cô ta kêu lên đau đớn, “Đau quá.”
Tư Trần căn bản không chú ý người trên mặt đất, giờ toàn bộ tâm tư của anh đều đặt trên người Đường Nhi, mang theo cô ra ngoài.
Đúng lúc này, một người đàn ông chắn trước mặt họ.
“Này, này, các người đâm người khác bị thương, không xin lỗi đã định đi sao? Các người có thấy cô ấy bị thương không?” Một khách hàng đầy trượng nghĩa nhảy ra chỉ trích Tư Trần và Bắc Vũ Đường máu lạnh.
Tư Trần bị đám người này ngăn cản nhiều lần, rất bực bội, đôi mắt lạnh lùng nhìn người khách kia.
Người đàn ông bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm, trái tim run rẩy, có hơi chột dạ, giọng cũng nhỏ đi, “Các người hẳn nên xin lỗi cô ấy.”
Bé thỏ trắng trong vai người phục vụ bị người nâng dậy, lập tức nói với khách hàng kia, “Không cần. Không cần, là tôi sao, họ tức giận cũng phải. Chị gái này, nếu chị thấy như vậy vẫn chưa hả giận, vậy chị cứ đánh em đi, em tuyệt đối không hé răng.”
Thái độ nhận sai và bộ dáng nhu nhược của cô ta rất dễ dàng lấy được sự đồng tình của mọi người.
Dù sao thì, trong mắt người xung quanh, Bắc Vũ Đường và Tư Trần vừa nhìn đã biết là bên thế mạnh, mà người phục vụ trước mặt này là thế yếu. Có những lúc, dù đúng hay sai, nhiều người đều dùng cảm tính khi quan sát một chuyện, tất nhiên là đồng tình với người phục vụ kia.
“Cô gái này, tuy cô bị thương là do lỗi của cô ấy, nhưng cũng không thể đánh cô ấy, dù sao cô gái ấy cũng không cố ý.” Có người đứng ra nói.
“Vừa nãy cô ấy nói bị vướng gì đó nên ngã. Nếu không phải chân cô không cẩn thận vươn ra khiến cô ấy ngã thì sao lại như vậy. Nếu đã thế, cô không thể trách cô gái này.”
Bé thỏ trắng phục vụ cực lực giải thích, “Không phải, không phải, tôi chỉ không cẩn thận bị vướng ngã, hẳn không phải vướng chân cô ấy. Không phải cô ấy, mọi người đừng hiểu lầm cô ấy.”
Cô ta càng giải thích, càng làm ra vẻ thì mọi người càng chắc chắn có chuyện này, điển hình của việc càng bôi càng đen.
Bắc Vũ Đường nhìn nhóm này, quả là bị tức cười!
Excuse me?
Cô mới là người bị hại, nhưng tình hình trước mắt, nhìn như có vẻ người phục vụ kia mới là người bị hại, mà cô lại thành người tội ác tày trời rồi nhỉ.
Tư Trần quan tâm cơ thể Vũ Đường, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trên đám người không liên quan, làm lơ ánh mắt khiển trách của mọi người, muốn dẫn theo Vũ Đường đi, chỉ là Bắc Vũ Đường lại lắc đầu với anh.
Tuy cô đau thật, cần xử lý kịp thời, nhưng nếu cô cứ đi như vậy, cô sẽ bị tức đến nội thương mất.
Tư Trần nhìn ra tâm tư của cô, anh cũng muốn xử lý vài người, nhưng trong mắt anh, không chuyện gì quan trọng bằng cô. Giờ cô muốn xả giận, Tư Trần chỉ có thể ở lại bồi cô.
Tư Trần nhìn mấy người Bạch Tuấn còn ở xa, mấy người Bạch Tuấn đột nhiên đối mặt với đôi mắt anh, giật mình rùng người một cái.
“Đi lấy băng, mua thuốc trị bỏng. Cho mấy đứa ba phút.” Tư Trần ra lệnh cho mấy người.
Đám người Bạch Tuấn rùng mình, lập tức nói, “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Nói xong, mấy người tách thành từng nhóm rời đi, đứa lấy băng, đứa mua thuốc.
Bắc Vũ Đường nhìn về phía bé thỏ trắng kia, “Vừa rồi cô nói tôi đánh cô thế nào cũng không sao, phải không?”
Bé thỏ trắng phục vụ co đầu rụt cổ lại, như bị ánh mắt của cô dọa sợ, cả người khẽ run, hơi gật đầu.
“Tốt, rất tốt. Vậy cô qua đây.” Bắc Vũ Đường nói với cô ta.
Bé thỏ trắng phục vụ nhút nhát sợ sệt nhìn cô, “Chị... Chị định làm gì?”
Bắc Vũ Đường thấy cô ta vẫn đứng đó, nở nụ cười lạnh, đi lên trước, duỗi tay tát cô ta hai cái.
'Bốp, bốp', khiến người phục vụ kinh sợ, cũng làm những người khách khác kinh sợ.
Giám đốc nhà ăn và bếp trưởng bị mấy người Bạch Tuấn ngăn lại, giám đốc biết địa vị của mấy thiếu gia trước mặt rất lớn, giờ ngăn họ không cho qua, nói rõ hai vị khách kia cũng vậy.
Người phục vụ trong quán họ đắc tội người như vậy, không chừng quán nướng sẽ phải đóng cửa thì toi!
Giám đốc cuống quýt gọi cho ông chủ, kể rõ mọi chuyện cho hắn.
Ông chủ nghe xong, sợ toát mồ hôi lạnh, vội vàng từ biệt thự ngoại ô chạy về.
Bé thỏ trắng bụm mặt, vẻ mặt ủy khuất nhìn cô, nhỏ giọng nức nở, thực sự khiến khách hàng xung quanh bênh vực kẻ yếu là cô ta.
“Sao cô có thể làm như vậy!” Những người khác tức giận nói.
Tư Trần chú ý tới làn da bị bỏng của cô đã nổi lên bọt nước, đôi mắt hơi trầm xuống, nhỏ giọng nói với cô, “Thân thể quan trọng, quay lại xử lý chuyện này sau.
Bắc Vũ Đường thấy anh lo lắng, cuối cùng gật đầu.
Họ muốn đi, nhưng những người khác ngăn cản không cho họ đi.
“Các người muốn đi luôn như vậy sao?” Người làm khó dễ đầu tiên là một thực khách trung niên, cũng chính là người đàn ông đầu tiên lên tiếng giúp bé thỏ trắng.
Tư Trần chỉ nói, “Cút ngay.”
Người đàn ông trung niên có chút sợ hãi, theo bản năng muốn lùi lại, nhưng nhìn bé thỏ trắng bụm mặt, vô cùng đáng thương nhìn mình, lại chú ý phía sau có không biết bao nhiêu người đang nhìn mình, cuối cùng căng da đầu đứng đó, quyết định không cho hai người đi.
Tư Trần không phải là người thích nói chuyện, trước giờ anh đều thích động thủ hơn là nói chuyện.
Mấy người Bạch Tuấn lấy đồ về, đang định đi qua, nhìn tình hình này thì đều dừng bước, chuẩn bị xem náo nhiệt.
“Những người này chết chắc rồi.” Một thiếu gia vui sướng khi người khác gặp hoạ.
“Còn không phải à.”
“Bọn họ đắc tội Tư đại ma vương thì thảm chắc rồi.”
Trong đại viện của họ, từ nhỏ họ đã không sợ người lớn trong nhà, lại chỉ sợ Tư đại ma vương. Đó là một người tàn nhẫn, đánh mi đến cha mẹ mi cũng không nhận ra mi đấy!
Ai dám không phục, đánh cho đến phục, có lúc không đánh người còn khủng bố hơn, vì ảnh sẽ hố mi đến sống không bằng chết.
Tư Trần tiến lên, người nọ hoảng sợ nhìn anh, “Anh... Anh muốn làm gì?”
Tư Trần không nói gì, dùng hành động thực tế để chứng minh điều anh muốn, duỗi tay qua, một cái quăng qua vai, người nọ ngã trên đất. Người nọ đau quặn cả người lại, ô ô kêu đau.
Một màn xảy ra quá nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt.
Người xung quanh đều hoảng sợ, đứng yên không dám chặn đường hai người nữa.
Bọn họ nghĩ chỉ vậy là xong, nào ngờ người đàn ông bá đạo kia lại dừng bước, nói với những người ở đây, “Hôm nay những người chặn đường ngăn cản chúng tôi rời đi, nếu vợ tôi xảy ra chuyện gì, các người chờ trả giá vì sự lương thiện ngu muội của mình đi.”
Tư Trần quay đầu nhìn mấy người đang ngồi xổm xem náo nhiệt bên kia, “Lấy đồ ra.”
Đám Bạch Tuấn không dám lề mề, lập tức dâng băng qua, “Anh Trần, quanh đây không có hiệu thuốc, quá xa. Nhưng kem đánh răng có thể giảm đau đôi chút.”
Một thiếu gia đưa toàn bộ túi đồ trong tay mình cho Tư Trần.
Tư Trần nhìn thoáng qua, không nói gì, cầm khối băng đắp lên cánh tay lộ ra ngoài của Bắc Vũ Đường.
Mấy người Bạch Tuấn nhìn bộ dáng cẩn thận của Tư Trần, sáng mù mắt hợp kim của họ rồi.
Tư Trần nói với mấy người, “Cho bọn họ hiểu rõ chuyện này đi.”
Tư Trần mang theo Bắc Vũ Đường rời khỏi quán nướng, mà đám Bạch Tuấn lại ở lại.
“Anh Tuấn, Tư đại ma vương có ý gì?” Một thiếu gia hỏi.
Cậu chàng thật sự không rõ Tư Trần có ý gì.
Bạch Tuấn trợn trắng mắt nhìn thằng bé một cái, “Ngu thế! Mày nghĩ chúng ta quay lén mà Tư đại ma vương không phát hiện chắc. Anh ấy thấy hết, chỉ là không thèm để ý chúng ta thôi.”
Có người lập tức phản ứng lại, cả kinh kêu lên, “Má, quá âm hiểm. Nếu không phải có chuyện xảy ra, chỉ sợ chúng ta chết thế nào cũng không biết!”
“Còn không phải à. Nếu không ai lại gọi ổng là Đại ma đầu chứ.”
“Rồi rồi, nếu đại ma đầu đã lên tiếng, chúng ta phải xử lý việc này cho tốt, coi như lấy công chuộc tội.”
Những khách hàng vây xem hoặc xen vào việc người khác đều bị mấy thiếu gia này ngăn cản lại.
“Các người muốn gì?” Có người đen mặt hỏi, hiển nhiên là bị hành động bá đạo của họ chục tức.
Mấy người lấy Bạch Tuấn dẫn đầu, chặn ở cửa, mắt lạnh nhìn đám ngu xuẩn này. Mấy người ăn chơi trác táng như họ, trước mặt Tư Trần đại ma vương đều ngoan như cún con, nhưng trước mặt người khác thì lại lộ ra bản tính ác liệt của mình.
“Không định làm gì, chỉ là để các người chết minh bạch. Đỡ đến lúc đó tại sao mình xui xẻo cũng không biết.” Bạch Tuấn nhìn những người này.
“Có ý gì?”
Bạch Tuấn vung tay lên, phía sau lập tức có người lấy video vừa rồi quay Tư đại ma vương, truyền lên màn hình lớn của quán ăn, sau đó mọi người nghe được tiếng đám người Bạch Tuấn xoi mói Tư đại ma vương.
Những người đó nghi hoặc, không biết họ định làm gì.
“Này này này, các người muốn chúng tôi xem các người nói bậy à. Tránh ra nhanh lên, để chúng tôi ra ngoài. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát.” Có người uy hiếp.
Bạch Tuấn đen mặt, nói với thằng ngốc đằng sau, “Tua đi, đến trọng điểm.”
“Mày đừng có giục chứ, sắp đến đoạn chính rồi.”
Mấy người làm lơ uy hiếp của đám người kia, chỉ lo nói chuyện với nhau.
“Rồi, đoạn này đây.”
Khi dứt lời, màn hình tinh thể lỏng xuất hiện hình ảnh bé thỏ trắng phục vụ kia, các khách hàng không nói gì nữa, sau đó thấy người phục vụ kia đi lên trước, bất ngờ hất bát canh nóng về phía Bắc Vũ Đường.
Bạch Tuấn lúc này mới nói, “Trợn to đôi mắt của các người lên mà nhìn dưới chân đi.”
Mọi người nghe cậu chàng nói, đều nhìn dưới chân người phục vụ, căn bản chẳng có gì cả, cô ta bước đi rất ổn định, hoàn toàn không vấp vào đâu hay có cái gì đột nhiên xuất hiện.
Bé thỏ trắng trốn sau đám người sắc mặt trắng bệch, nơi đó là góc chết của camera theo dõi, cô ta nghĩ sẽ không có ai phát hiện, nhưng người tính không bằng trời tính.
Bạch Tuấn châm chọc, “Đám ngu xuẩn không đầu óc các người, bị người ta lợi dụng cũng không biết.”
Một thiếu gia nói, “Tôi cũng không biết là chỉ cần vô cùng đáng thương khóc một tí là có thể biến trắng thành đen đấy. Đúng là rất bản lĩnh.”
“Thật muốn hất bát canh nóng lên mặt đám không não các người, cho các người tỉnh não.”
“Đầu năm nay người bị hại cũng bị người ta mắng mỏ, còn không cho người ta ra ngoài trị liệu, đúng là lương thiện và hồn nhiên biết bao.”
Mấy người Bạch Tuấn độc miệng không ngừng châm chọc, sắc mặt mấy người đàn ông dẫn đầu vừa rồi trở nên rất khó nhìn.
Người phục vụ tiểu bạch thỏ khá xinh xắn, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to to, vừa nhìn đã thấy là một cô gái xinh đẹp, nhưng đám ăn chơi trác táng này là ai? Đều là những tay già đời lưu luyến trong bụi hoa, có thể loại nào mà chưa từng gặp qua đâu.
Mặt hàng như cô ta tất nhiên sẽ không vào được mắt bọn họ, nên tiểu bạch thỏ đáng thương vô cùng cũng không có hiệu quả đâu.
Bạch Tuấn vẫy vẫy tay, để anh em đằng sau tắt video, nói với mọi người, “Mày, mày, còn cả mấy người nữa, chờ bị Tư đại ma vương chỉnh đi! Hahaha, tự giải quyết cho tốt nhé~”
Bạch Tuấn một hơi chỉ mấy người, đều là những người dẫn đầu vừa rồi.
Mấy người bị điểm danh trắng bệch cả mặt. Cuối cùng họ đã nhìn ra, họ chọc phải người không nên chọc vào rồi.
Bạch Tuấn nhìn về tiểu bạch thỏ trốn sau đám người, đáng thương vô cùng kia, thấy cái tên trên bảng tên trước ngực, khoé môi cong lên một nụ cười sâu xa, “Tôn Mộng Thư, không thể không nói, thật bội phục cô.”
Bạch Tuấn vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên, những người khác cũng giơ một ngón tay cái lên rồi rời khỏi quán.
Người cuối cùng rời đi cười mỉm cười với Tôn Mộng Thư, “Mỹ nữ à, em cần để ý đó nhé~”
Nói xong, mấy người rời đi.
Nhà ăn yên tĩnh trong giây lát, sau đó có người tự lừa mình dối người, “Đừng lo, họ chỉ dọa chúng ta thôi. Họ nghĩ mình là Ngọc Hoàng đại đế chắc, có thể làm gì chúng ta chứ.”
“Đúng đấy, đừng lo lắng. Họ chỉ cố ý đe doạ thôi.”
Mấy người đàn ông bị điểm danh nói thế, không phải nói cho những người khác nghe, phần lớn là để tự an ủi bản thân mà thôi.
Một đám vừa rồi còn như hộ hoa sứ giả vây quanh Tôn Mộng Thư, giờ không dám tới gần cô ta, mặc cô ta đáng thương đứng đó.
Giám đốc quán ăn thấy mấy tổ tông kia cuối cùng cũng đi rồi, tức giận chỉ vào Tôn Mộng Thư, “Đi dọn đồ rời khỏi quán của chúng tôi ngay. Cô bị đuổi việc.”
Tôn Mộng Thư trợn tròn mắt, đôi mắt đỏ hồng trừng thật lớn, “Giám đốc, vì sao?”
Giám đốc tức giận nói, “Cô còn mặt mũi hỏi vì sao à? Cô có biết hôm nay cô đã đắc tội ai rồi không?! Quán nướng của chúng tôi sắp bị cô liên luỵ rồi đây này. Cô đi ngay cho tôi, đừng có ở lại đây nữa!”
Tôn Mộng Thư nhìn Giám đốc bằng ánh mắt không thể tin, cô ta, cô ta chỉ muốn dạy cho Bắc Vũ Đường một bài học mà thôi. Vị Bắc gia đại tiểu thư kia bắt nạt Tiểu Tây, lại hại cô ta mất việc.
Nam phục vụ quan hệ tốt với Tôn Mộng Thư không đành lòng nhìn cô ta bị đuổi đi như vậy, không nhịn được nói, “Giám đốc, để Mộng Thư đi xin lỗi họ, họ hẳn sẽ không truy cứu.”
Giám đốc nhìn cậu ta một cái, “Nếu cậu muốn vậy, có thể đi cùng cô ta.”
Người nọ lập tức im lặng, không dám nói tiếp nữa. Những người phục vụ khác cũng không dám nói gì.
Tôn Mộng Thư nhìn mọi người, lại nhìn giám đốc, nghẹn khóc chạy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.