[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu
Chương 41: Anh chồng quân nhân của tôi (36)
Quyên Ai Hà Dĩ Đáp Nhân
14/05/2021
Thánh Âm túm lấy cổ tay Vĩ Kì, nuốt nước miếng nhìn bát cháo trước mặt. Làm nũng với anh: "A Kì cho em ăn bát cháo này nha?"
Nha nha nha?
Từ trước đến nay đều vậy, chỉ cần cô dùng vẻ mặt này cầu xin anh bất kì cái gì. Vĩ Kì đều không nhịn được mà gật đầu đồng ý. Đây cũng chính là nguyên do mà anh ta dễ dàng bị cô cho ăn cú lừa đến vậy.
Vĩ Kì trầm mặc. Nhìn đến cái tay của thiếu nữ đang chạm vào tay mình, vẻ mặt ngoan ngoãn lấy lòng người của cô ấy. Anh nghĩ thầm, chẳng lẽ trái tim mình vẫn không đủ cứng rắn với cô ấy?
Cố áp chế cảm xúc muốn đè người ra hôn hôn mấy cái, ngón tay thon dài của Vĩ Kì kéo quai túi đựng bên cạnh lại gần. Trong đó là một hộp cháo khác, nhẹ nhàng mở nắp, anh bèn nhét chiếc thìa nhỏ vào tay Thánh Âm. Đẩy bát cháo đó đến trước mặt cô ấy: "Của em."
Mặt Hải yêu bèn xìu xuống. Vẻ hứng chí bừng bừng liền lặn mất tăm. Cô dẩu môi bất mãn: "Không, em không thích ăn cháo trứng. Em muốn ăn cháo hải sản cơ."
Nhưng thái độ Vĩ Kì phi thường kiên quyết, bảo cô ăn cháo trứng chính là ăn cháo trứng. Còn mình anh ta thì lặng thinh ngồi húp cháo hải sản. Không hiểu sao, hôm nay Vĩ Kì cảm thấy bát cháo hải sản này ngon lạ miệng lạ kì.
Thánh Âm nhìn chòng chọc Vĩ Kì, thấy bản mặt anh ta chẳng có cái biểu cảm gì sất. Thậm chí không buồn quan tâm xem cô không thích ăn bát cháo này như thế nào mà chỉ ngồi ăn. Đặt cái thìa xuống, cô hừ lạnh. Song thi thoảng tầm mắt sẽ lén lút liếc sang bát cháo hải sản đang vơi dần kia.
Ăn xong, Vĩ Kì tao nhã rút khăn giấy ra lau miệng. Lạnh nhạt nói: "Đồ hải sản không có lợi cho vết thương của em."
Đấy chưa, anh đã bày tỏ thế rồi. Em không ăn được cháo hải sản là lỗi do em chứ! Anh có biết gì đâu.
"Nhưng anh cố ý phải không? Anh cố ý mua về để chọc em tức chết à?" Thánh Âm đưa ra phán đoán không đáng tin của mình.
Tất nhiên là, Vĩ Kì sẽ không trả lời câu hỏi này. Điều đó không thích hợp với khí chất cao lãnh quý tộc của anh ta. Thế nên cục băng bèn khéo léo chuyển chủ đề: "Muốn được đút?"
Câu nói này, kết hợp cùng với cái nhếch mày đó của gã đàn ông. Vô cớ khiến cho trong đầu Thánh Âm liên tưởng đến vài hình ảnh...A khụ khụ, hình như cô quá mức đen tối rồi.
Thánh Âm không biết, lúc này gương mặt cô đỏ đến mê người. Hai má hồng hồng y quả đào tiên chờ người tới hái vậy. Ánh mắt thâm sâu của Vĩ Kì nhìn cô, tự dưng nảy ra ý định muốn trêu chọc người: "Ăn đi, thực sự muốn để anh đút."
Cúi gằm mặt, tay nâng chiếc thìa nhỏ lên. Thánh Âm nhét miếng cháo vào miệng. Vừa nhai cháo, cô vừa tự vấn bản thân.
Sao ban nãy cô cảm thấy cứ như là Vĩ Kì đang bỡn cợt mình vậy?
Nhìn lại cái mặt không cảm tình của anh, chắc không phải đâu nhể?
_____________________________________
Ở trong bệnh viện theo dõi được vài hôm thì cuối cùng Thánh Âm cũng được đưa về biệt thự dưỡng thương.
Cô nghĩ, mình đã quá đánh giá thấp Vĩ Kì rồi. Sau vụ này, anh ta dường như cẩn trọng hơn rất nhiều. Ngồi trên xe lăn do người đàn ông đó đẩy. Khi bước vào biệt thự, Thánh Âm kinh ngạc phát hiện ra có nhiều gương mặt lạ hoắc mà cô chưa từng thấy. Bà quản gia cùng đám hầu gái cũ đều được thay thế hết cả.
Hải yêu khó tin quay đầu chất vấn Vĩ Kì, anh ta chỉ vỗ nhẹ đầu cô: "Những người làm trong biệt thự trước kia đều là người từ phía mẹ anh chọn. Giờ anh chỉ thay thế bằng người của mình."
"Em có chút không thích ứng." Cô đây là đang nói thật, tuy không thân thiết gì với đám người làm cũ nhưng gặp mặt nhau liên tiếp suốt hai năm. Không dưng nay lại đổi người, quả thực Thánh Âm không quen lắm.
Đến cầu thang lên tầng, Vĩ Kì bèn dừng đẩy xe. Cúi mình bồng Thánh Âm lên, đã vậy còn là kiểu bế công chúa vạn năm, đốn ngã trái tim bao thiếu nữ cơ chứ. Bị ép ma sát với cơ ngực rắn chắc nam tính của anh, cùng mùi hương đặc trưng đó. Thánh Âm đã sớm quen thuộc, cô cứ thế ôm chặt cổ anh ta ngó nghiêng xung quanh.
Ồ, studio tại gia của cô vẫn ở đấy.
Đi được hồi lâu trên hành lang, Thánh Âm mới nhanh nhạy phát giác ra một điều không đúng. Dùng nắm tay nhỏ vỗ phát thẳng ngực Vĩ Kì: "A Kì, anh có lầm đường không đấy? Đây nào phải đường đến phòng em."
Thánh Âm không thích chạy sang phòng Vĩ Kì ngủ, thế nên Vĩ Kì toàn phải xách chăn gối sang phòng cô. Hai vợ chồng họ đều đồng tâm nhất trí, địa điểm làm tình của họ luôn luôn là ở trong phòng ngủ của Thánh Âm.
Nhưng lần này, có lẽ nào...Vĩ Kì đem cô sang phòng khác.
Câu hỏi của cô, Vĩ Kì không có đáp lại. Cho đến khi anh ta kéo cô đạp cửa đi vào một căn phòng khác lạ hoắc. Nhẹ nhàng đặt Thánh Âm lên giường, Vĩ Kì đến gần cửa sổ vén tấm rèm lên. Mở miệng giải thích:" Tạm thời ở trong phòng anh đi. Dưỡng thương cho tiện."
Ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, hai mắt Thánh Âm phảng phất sáng như sao. Không biết có phải hay không do tâm lý đồ của người khác luôn tốt hơn đồ của tôi. Mà cô thích cái phòng của Vĩ Kì đến thế.
Mặt tường, sơn màu xanh dương nhạt cô yêu thích.
Phong cách đủ gọn gàng khá ưa nhìn.
Chiếc gối và nệm thì vô cùng êm mông.
Cái quan trọng là, trên bàn làm việc của anh có một chậu hoa lưu ly nhỏ. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài sân vườn thì có đến tận một biển lưu ly xanh. Quá ư đã mắt người nhìn.
Nha nha nha?
Từ trước đến nay đều vậy, chỉ cần cô dùng vẻ mặt này cầu xin anh bất kì cái gì. Vĩ Kì đều không nhịn được mà gật đầu đồng ý. Đây cũng chính là nguyên do mà anh ta dễ dàng bị cô cho ăn cú lừa đến vậy.
Vĩ Kì trầm mặc. Nhìn đến cái tay của thiếu nữ đang chạm vào tay mình, vẻ mặt ngoan ngoãn lấy lòng người của cô ấy. Anh nghĩ thầm, chẳng lẽ trái tim mình vẫn không đủ cứng rắn với cô ấy?
Cố áp chế cảm xúc muốn đè người ra hôn hôn mấy cái, ngón tay thon dài của Vĩ Kì kéo quai túi đựng bên cạnh lại gần. Trong đó là một hộp cháo khác, nhẹ nhàng mở nắp, anh bèn nhét chiếc thìa nhỏ vào tay Thánh Âm. Đẩy bát cháo đó đến trước mặt cô ấy: "Của em."
Mặt Hải yêu bèn xìu xuống. Vẻ hứng chí bừng bừng liền lặn mất tăm. Cô dẩu môi bất mãn: "Không, em không thích ăn cháo trứng. Em muốn ăn cháo hải sản cơ."
Nhưng thái độ Vĩ Kì phi thường kiên quyết, bảo cô ăn cháo trứng chính là ăn cháo trứng. Còn mình anh ta thì lặng thinh ngồi húp cháo hải sản. Không hiểu sao, hôm nay Vĩ Kì cảm thấy bát cháo hải sản này ngon lạ miệng lạ kì.
Thánh Âm nhìn chòng chọc Vĩ Kì, thấy bản mặt anh ta chẳng có cái biểu cảm gì sất. Thậm chí không buồn quan tâm xem cô không thích ăn bát cháo này như thế nào mà chỉ ngồi ăn. Đặt cái thìa xuống, cô hừ lạnh. Song thi thoảng tầm mắt sẽ lén lút liếc sang bát cháo hải sản đang vơi dần kia.
Ăn xong, Vĩ Kì tao nhã rút khăn giấy ra lau miệng. Lạnh nhạt nói: "Đồ hải sản không có lợi cho vết thương của em."
Đấy chưa, anh đã bày tỏ thế rồi. Em không ăn được cháo hải sản là lỗi do em chứ! Anh có biết gì đâu.
"Nhưng anh cố ý phải không? Anh cố ý mua về để chọc em tức chết à?" Thánh Âm đưa ra phán đoán không đáng tin của mình.
Tất nhiên là, Vĩ Kì sẽ không trả lời câu hỏi này. Điều đó không thích hợp với khí chất cao lãnh quý tộc của anh ta. Thế nên cục băng bèn khéo léo chuyển chủ đề: "Muốn được đút?"
Câu nói này, kết hợp cùng với cái nhếch mày đó của gã đàn ông. Vô cớ khiến cho trong đầu Thánh Âm liên tưởng đến vài hình ảnh...A khụ khụ, hình như cô quá mức đen tối rồi.
Thánh Âm không biết, lúc này gương mặt cô đỏ đến mê người. Hai má hồng hồng y quả đào tiên chờ người tới hái vậy. Ánh mắt thâm sâu của Vĩ Kì nhìn cô, tự dưng nảy ra ý định muốn trêu chọc người: "Ăn đi, thực sự muốn để anh đút."
Cúi gằm mặt, tay nâng chiếc thìa nhỏ lên. Thánh Âm nhét miếng cháo vào miệng. Vừa nhai cháo, cô vừa tự vấn bản thân.
Sao ban nãy cô cảm thấy cứ như là Vĩ Kì đang bỡn cợt mình vậy?
Nhìn lại cái mặt không cảm tình của anh, chắc không phải đâu nhể?
_____________________________________
Ở trong bệnh viện theo dõi được vài hôm thì cuối cùng Thánh Âm cũng được đưa về biệt thự dưỡng thương.
Cô nghĩ, mình đã quá đánh giá thấp Vĩ Kì rồi. Sau vụ này, anh ta dường như cẩn trọng hơn rất nhiều. Ngồi trên xe lăn do người đàn ông đó đẩy. Khi bước vào biệt thự, Thánh Âm kinh ngạc phát hiện ra có nhiều gương mặt lạ hoắc mà cô chưa từng thấy. Bà quản gia cùng đám hầu gái cũ đều được thay thế hết cả.
Hải yêu khó tin quay đầu chất vấn Vĩ Kì, anh ta chỉ vỗ nhẹ đầu cô: "Những người làm trong biệt thự trước kia đều là người từ phía mẹ anh chọn. Giờ anh chỉ thay thế bằng người của mình."
"Em có chút không thích ứng." Cô đây là đang nói thật, tuy không thân thiết gì với đám người làm cũ nhưng gặp mặt nhau liên tiếp suốt hai năm. Không dưng nay lại đổi người, quả thực Thánh Âm không quen lắm.
Đến cầu thang lên tầng, Vĩ Kì bèn dừng đẩy xe. Cúi mình bồng Thánh Âm lên, đã vậy còn là kiểu bế công chúa vạn năm, đốn ngã trái tim bao thiếu nữ cơ chứ. Bị ép ma sát với cơ ngực rắn chắc nam tính của anh, cùng mùi hương đặc trưng đó. Thánh Âm đã sớm quen thuộc, cô cứ thế ôm chặt cổ anh ta ngó nghiêng xung quanh.
Ồ, studio tại gia của cô vẫn ở đấy.
Đi được hồi lâu trên hành lang, Thánh Âm mới nhanh nhạy phát giác ra một điều không đúng. Dùng nắm tay nhỏ vỗ phát thẳng ngực Vĩ Kì: "A Kì, anh có lầm đường không đấy? Đây nào phải đường đến phòng em."
Thánh Âm không thích chạy sang phòng Vĩ Kì ngủ, thế nên Vĩ Kì toàn phải xách chăn gối sang phòng cô. Hai vợ chồng họ đều đồng tâm nhất trí, địa điểm làm tình của họ luôn luôn là ở trong phòng ngủ của Thánh Âm.
Nhưng lần này, có lẽ nào...Vĩ Kì đem cô sang phòng khác.
Câu hỏi của cô, Vĩ Kì không có đáp lại. Cho đến khi anh ta kéo cô đạp cửa đi vào một căn phòng khác lạ hoắc. Nhẹ nhàng đặt Thánh Âm lên giường, Vĩ Kì đến gần cửa sổ vén tấm rèm lên. Mở miệng giải thích:" Tạm thời ở trong phòng anh đi. Dưỡng thương cho tiện."
Ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải, hai mắt Thánh Âm phảng phất sáng như sao. Không biết có phải hay không do tâm lý đồ của người khác luôn tốt hơn đồ của tôi. Mà cô thích cái phòng của Vĩ Kì đến thế.
Mặt tường, sơn màu xanh dương nhạt cô yêu thích.
Phong cách đủ gọn gàng khá ưa nhìn.
Chiếc gối và nệm thì vô cùng êm mông.
Cái quan trọng là, trên bàn làm việc của anh có một chậu hoa lưu ly nhỏ. Từ cửa sổ nhìn ra ngoài sân vườn thì có đến tận một biển lưu ly xanh. Quá ư đã mắt người nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.