[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu
Chương 9: Anh chồng quân nhân của tôi (4)
Quyên Ai Hà Dĩ Đáp Nhân
14/05/2021
"Em đang nói chuyện với ai thế?"
Thánh Âm:"..."
Mồn Lèo đen:"..."
Ồ, cô dâu trong đêm tân hôn không có động phòng với chú rể. Thay vào đó là đi "ngủ" với một tên gian phu khác...
Ừm, gian phu này lại là con mèo đen nhỏ...
Nghe nó thế nào ấy...
"À, tôi đang..." Thánh Âm đơ miệng cố gắng gượng gạo cười, túm chăn trùm kín đầu Mồn Lèo. Bị con Sen đè ép đến khó thở, nó bất mãn kêu miao miao hai tiếng. Ló cái đầu nhỏ ra, móng vuốt đen vỗ vỗ ngực cô nàng...
Con Sen, bổn miêu sắp bị ngực Sen đè chết rồi...
Trẫm cũng cần thở...
Nghe tiếng lòng đầy khó thở của Mồn Lèo, Thánh Âm khẽ ôm nó vào lòng. Vuốt ve sống lưng mềm mềm của mèo con. Cặp mắt lưu ly phảng phất ánh nước lấp lánh hướng về bóng hình cao lớn của người đàn ông đang đứng dựa người vào cửa. Tuy đang cách nhau mấy mét, song Thánh Âm vẫn cảm nhận được khí lạnh dần dà len lỏi vào sống lưng mình...
Mẹ ơi! Sởn cả gai ốc!
Anh ta định diễn phim sát nhân chém người à?
Trên người Vĩ Kì thoang thoảng hương rượu. Tuy gương mặt anh vẫn vô cùng lạnh băng, không có cảm xúc. Nhưng xét theo từng bước đi có chút xiêu vẹo, Thánh Âm suy đoán...
Oh, chàng trai! Anh đã say rượu rồi!
Chẳng lẽ anh ta say tới hồ đồ, chạy đến phòng cô làm loạn à?
Thánh Âm đã hoàn toàn quên mất rằng đây vốn đâu phải phòng cô nàng. Đây là phòng ngủ chính cơ mà!
"Meo, meo, meo!" Cái đầu mềm mềm của Mồn Lèo cọ cọ vào má Thánh Âm. (*)Đôi đồng tử màu đen đặc của nó nhìn chằm chằm cái cằm trắng nõn của thiếu nữ...
(*) Mắt con mèo này kiểu lòng xanh, đồng tử đen ấy. Nếu mấy chương trước mình viết nhầm thì giờ đổi lại nha <333
Sen ơi! Trẫm đói!
"Ừ. Đợi mẹ tí." Từ khi bắt đầu sống kiếp luân hồi thứ nhất ở thế giới này, Thánh Âm đã học được rất nhiều điều thú vị. Đại khái là muôn vàn trò vui nơi cuộc sống nhân loại...
Và cô nàng cũng không hay ủ rũ, rầu rĩ như lúc khi bị giam cầm trong phong ấn trận nữa...
Tiểu yêu tinh của chúng ta cuối cùng đã hiểu ý nghĩa của hai chữ "con Sen" rồi.
...
Ngoài dự đoán của Thánh Âm, Vĩ Kì chỉ chạy vào giường để...ngủ.
Rất nhanh gọn, rất dứt khoát luôn.
Thậm chí còn doạ cho cô nàng hốt hền một phen.
Vào khoảnh khắc mà Vĩ Kì hùng hùng hổ hổ tay kéo lỏng cà vạt trên cổ, môi mỏng mím chặt. Mặt mày lạnh căm căm đằng đằng sát khí xông tới giường. Thánh Âm cứ có cái cảm giác một giây sau anh ta sẽ rút đâu ra cây súng, pằng phát kết liễu xong đời hồng nhan bạc phận của mình vậy.
Ôm chặt Mồn Lèo run rẩy lẩy bẩy co ở góc giường, cảnh giác cao độ quan sát cái "xác" đang an giấc của gã đàn ông bên cạnh. Mùi rượu quanh người anh ta nồng nặc tới nỗi khiến cho Thánh Âm không nhịn được mà nhăn nhó...Bụng dạ âm thầm văng tục...
Cái cục băng này!
Dám cả gan phá hoại giấc ngủ của ta.
Vỗ vỗ mông Mồn Lèo mấy cái, Thánh Âm nhanh nhẹn cầm cái gối nhung trên giường. Một tay ôm mèo, một tay ôm gối. Cô tỏ ra mình là một người mẹ tốt mà bảo ban: "Sáng mai ăn sáng. Đợi chờ là hạnh phúc, hiểu chưa?"
Mồn Lèo:"..." Trẫm bị bỏ đói từ sáng rồi đấy.
Ngoao, ngoao, ngoao....
Trẫm muốn ăn cá!
...
"Ôi trời ạ! Sao bây giờ ta mới phát hiện ra (**)vưu vật này chứ?"
(**) Vưu vật: ý chỉ người phụ nữ trời sinh xinh đẹp, quyến rũ chết người. Nhưng ở đây là chị nhà dùng cho anh nhà ????????????????????????).
Không chịu đựng nổi tiếng khóc lóc than đói của Mồn Lèo, Thánh Âm đành phải chạy vào tủ lạnh bóc túi đựng bánh quy cá ra cho nó ăn. Tuy không cam chịu, song mèo nhỏ cũng đành cúi đầu ăn trong nước mắt. Dạ dày của nó đã quặn quẹo từ sáng rồi...
Hu hu hu, thế mà con Sen không chịu nấu cá cho trẫm.
Trong khi cho Mồn Lèo ăn, Thánh Âm tiếp tục quay lại phòng ngủ chính để lấy nốt cái chăn, hòng lăn ra ghế sô pha đánh thêm một giấc...
Cơ mà...
Ngay khi bước chân vào phòng ngủ, biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của Thánh Âm tức khắc biến đổi. Nhẹ nhàng nhón nhón từng bước chân tới gần giường, cô nàng xém nữa tí thì mất máu...
Ôi ôi! Ai đó cứu con khỏi sự sa đoạ này đi.
Thánh Âm đương nhiên biết, vóc dáng của Vĩ Kì tuyệt đối là cực phẩm. Nhưng khi được tận mắt chiêm ngưỡng từng li từng tí vào khoảng cự li gần...
Hự! Bổn yêu tinh muốn đi đẻ quá thôi!
Chiếc áo sơ mi trắng sớm đã bung ra vài chiếc cúc tự khi nào. Để lộ lồng ngực rắn chắc cùng làn da màu lúa mạch mê người. Ẩn ẩn dưới lớp vải mỏng manh là sáu múi "sầu riêng" mê người, chuyển động theo từng nhịp thở như muốn dụ dỗ con người phạm tội. Da thịt Vĩ Kì đã sớm ướt đẫm mồ hôi, tóc tai có chút rối bù. Anh ngủ trông rất ngon, lông mi dài khẽ khàng rung động...
Một vẻ đẹp sa sút đầy hoang dã, men lỳ.
Thánh Âm nhìn chằm chằm cánh cửa ra vào, rồi lại nhìn sang người đàn ông đang phủ gục trên giường.
Nhìn cửa, rồi lại nhìn người.
Nhìn cửa, rồi lại nhìn người...
Sau cùng, cô nàng quyết định...đi đóng cửa vào. Rồi lột áo Vĩ Kì ra mà sờ sờ bé múi trên người anh ta...
Hiu hiu. Đẹp như vậy, không sờ thì phí.
Thánh Âm:"..."
Mồn Lèo đen:"..."
Ồ, cô dâu trong đêm tân hôn không có động phòng với chú rể. Thay vào đó là đi "ngủ" với một tên gian phu khác...
Ừm, gian phu này lại là con mèo đen nhỏ...
Nghe nó thế nào ấy...
"À, tôi đang..." Thánh Âm đơ miệng cố gắng gượng gạo cười, túm chăn trùm kín đầu Mồn Lèo. Bị con Sen đè ép đến khó thở, nó bất mãn kêu miao miao hai tiếng. Ló cái đầu nhỏ ra, móng vuốt đen vỗ vỗ ngực cô nàng...
Con Sen, bổn miêu sắp bị ngực Sen đè chết rồi...
Trẫm cũng cần thở...
Nghe tiếng lòng đầy khó thở của Mồn Lèo, Thánh Âm khẽ ôm nó vào lòng. Vuốt ve sống lưng mềm mềm của mèo con. Cặp mắt lưu ly phảng phất ánh nước lấp lánh hướng về bóng hình cao lớn của người đàn ông đang đứng dựa người vào cửa. Tuy đang cách nhau mấy mét, song Thánh Âm vẫn cảm nhận được khí lạnh dần dà len lỏi vào sống lưng mình...
Mẹ ơi! Sởn cả gai ốc!
Anh ta định diễn phim sát nhân chém người à?
Trên người Vĩ Kì thoang thoảng hương rượu. Tuy gương mặt anh vẫn vô cùng lạnh băng, không có cảm xúc. Nhưng xét theo từng bước đi có chút xiêu vẹo, Thánh Âm suy đoán...
Oh, chàng trai! Anh đã say rượu rồi!
Chẳng lẽ anh ta say tới hồ đồ, chạy đến phòng cô làm loạn à?
Thánh Âm đã hoàn toàn quên mất rằng đây vốn đâu phải phòng cô nàng. Đây là phòng ngủ chính cơ mà!
"Meo, meo, meo!" Cái đầu mềm mềm của Mồn Lèo cọ cọ vào má Thánh Âm. (*)Đôi đồng tử màu đen đặc của nó nhìn chằm chằm cái cằm trắng nõn của thiếu nữ...
(*) Mắt con mèo này kiểu lòng xanh, đồng tử đen ấy. Nếu mấy chương trước mình viết nhầm thì giờ đổi lại nha <333
Sen ơi! Trẫm đói!
"Ừ. Đợi mẹ tí." Từ khi bắt đầu sống kiếp luân hồi thứ nhất ở thế giới này, Thánh Âm đã học được rất nhiều điều thú vị. Đại khái là muôn vàn trò vui nơi cuộc sống nhân loại...
Và cô nàng cũng không hay ủ rũ, rầu rĩ như lúc khi bị giam cầm trong phong ấn trận nữa...
Tiểu yêu tinh của chúng ta cuối cùng đã hiểu ý nghĩa của hai chữ "con Sen" rồi.
...
Ngoài dự đoán của Thánh Âm, Vĩ Kì chỉ chạy vào giường để...ngủ.
Rất nhanh gọn, rất dứt khoát luôn.
Thậm chí còn doạ cho cô nàng hốt hền một phen.
Vào khoảnh khắc mà Vĩ Kì hùng hùng hổ hổ tay kéo lỏng cà vạt trên cổ, môi mỏng mím chặt. Mặt mày lạnh căm căm đằng đằng sát khí xông tới giường. Thánh Âm cứ có cái cảm giác một giây sau anh ta sẽ rút đâu ra cây súng, pằng phát kết liễu xong đời hồng nhan bạc phận của mình vậy.
Ôm chặt Mồn Lèo run rẩy lẩy bẩy co ở góc giường, cảnh giác cao độ quan sát cái "xác" đang an giấc của gã đàn ông bên cạnh. Mùi rượu quanh người anh ta nồng nặc tới nỗi khiến cho Thánh Âm không nhịn được mà nhăn nhó...Bụng dạ âm thầm văng tục...
Cái cục băng này!
Dám cả gan phá hoại giấc ngủ của ta.
Vỗ vỗ mông Mồn Lèo mấy cái, Thánh Âm nhanh nhẹn cầm cái gối nhung trên giường. Một tay ôm mèo, một tay ôm gối. Cô tỏ ra mình là một người mẹ tốt mà bảo ban: "Sáng mai ăn sáng. Đợi chờ là hạnh phúc, hiểu chưa?"
Mồn Lèo:"..." Trẫm bị bỏ đói từ sáng rồi đấy.
Ngoao, ngoao, ngoao....
Trẫm muốn ăn cá!
...
"Ôi trời ạ! Sao bây giờ ta mới phát hiện ra (**)vưu vật này chứ?"
(**) Vưu vật: ý chỉ người phụ nữ trời sinh xinh đẹp, quyến rũ chết người. Nhưng ở đây là chị nhà dùng cho anh nhà ????????????????????????).
Không chịu đựng nổi tiếng khóc lóc than đói của Mồn Lèo, Thánh Âm đành phải chạy vào tủ lạnh bóc túi đựng bánh quy cá ra cho nó ăn. Tuy không cam chịu, song mèo nhỏ cũng đành cúi đầu ăn trong nước mắt. Dạ dày của nó đã quặn quẹo từ sáng rồi...
Hu hu hu, thế mà con Sen không chịu nấu cá cho trẫm.
Trong khi cho Mồn Lèo ăn, Thánh Âm tiếp tục quay lại phòng ngủ chính để lấy nốt cái chăn, hòng lăn ra ghế sô pha đánh thêm một giấc...
Cơ mà...
Ngay khi bước chân vào phòng ngủ, biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của Thánh Âm tức khắc biến đổi. Nhẹ nhàng nhón nhón từng bước chân tới gần giường, cô nàng xém nữa tí thì mất máu...
Ôi ôi! Ai đó cứu con khỏi sự sa đoạ này đi.
Thánh Âm đương nhiên biết, vóc dáng của Vĩ Kì tuyệt đối là cực phẩm. Nhưng khi được tận mắt chiêm ngưỡng từng li từng tí vào khoảng cự li gần...
Hự! Bổn yêu tinh muốn đi đẻ quá thôi!
Chiếc áo sơ mi trắng sớm đã bung ra vài chiếc cúc tự khi nào. Để lộ lồng ngực rắn chắc cùng làn da màu lúa mạch mê người. Ẩn ẩn dưới lớp vải mỏng manh là sáu múi "sầu riêng" mê người, chuyển động theo từng nhịp thở như muốn dụ dỗ con người phạm tội. Da thịt Vĩ Kì đã sớm ướt đẫm mồ hôi, tóc tai có chút rối bù. Anh ngủ trông rất ngon, lông mi dài khẽ khàng rung động...
Một vẻ đẹp sa sút đầy hoang dã, men lỳ.
Thánh Âm nhìn chằm chằm cánh cửa ra vào, rồi lại nhìn sang người đàn ông đang phủ gục trên giường.
Nhìn cửa, rồi lại nhìn người.
Nhìn cửa, rồi lại nhìn người...
Sau cùng, cô nàng quyết định...đi đóng cửa vào. Rồi lột áo Vĩ Kì ra mà sờ sờ bé múi trên người anh ta...
Hiu hiu. Đẹp như vậy, không sờ thì phí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.