[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu
Chương 2: Hải yêu Thánh Âm (2)
Quyên Ai Hà Dĩ Đáp Nhân
14/05/2021
Đuôi cá quẫy đạp trong ao nhỏ, khuấy động nước ao. Từng lớp vảy tím ánh bạc như thể dát thêm kim cương trên đó, lập loè ánh sao. Cái vây mềm mại phe phẩy, tựa tấm vải sa mỏng phấp phới huyễn hoặc. Thiếu nữ khẽ nhăn mặt hồi lâu, lại tiếp tục cất giọng ca hát...
"Miao."
Thánh Âm vội nín bặt, cô nàng khẽ nghiêng đầu, đôi đồng tử màu tím nhạt lộ rõ sự vui mừng khó tả. Song, chưa được một giây, lại trở về vẻ u sầu thường lệ: "Cục cưng?"
"Miao." Tiếng mèo nhỏ kêu đáp lại cô. Thánh Âm thôi không ngồi nghịch nước nữa. Cô nàng nhấc đuôi cá lên mặt đất. Bằng một phép màu kì diệu nào đó, cái đuôi cá màu tím bạc bỗng phát sáng. Ánh sáng bao trùm lấy đuôi cá ướt đẫm nước. Khi màu sáng tan biến, đuôi cá cũng không còn là đuôi cá nữa. Thánh Âm nhấc hai chân đứng dậy, giơ tay phủi phủi lại chiếc khăn váy tím sa quấn quanh hông. Cô nàng lắc eo đi đến gần cái lu đá, rầu rĩ mở miệng: "Cục cưng về rồi ư?"
"Miao." Mèo đen nhẹ nhàng bước chân ra khỏi ngăn đá. Mồm nó còn đang ngậm dở một thứ gì đó đen sì sì, hoà cùng màu với bộ lông kia. Nếu không phải Thánh Âm căng mắt nhìn kĩ càng, chỉ sợ cô cũng không phát hiện ra thứ nó gặm. Ngồi xổm xuống, đưa tay thọt thọt bộ lông lông đen tuyền mềm mềm, Thánh Âm mỉm cười buồn bã: "Nhóc vừa đi đâu thế?"
Mèo đen ngoan ngoãn đem thứ đặt trên miệng lên tay Thánh Âm. Nó kêu "Miao" một tiếng, lấy móng vuốt nhỏ vỗ vỗ tay cô. Ý mong chờ được khen.
Không muốn cho cục cưng buồn lòng, Thánh Âm bắt đầu quan sát cái rễ cây đen xì xì trong tay mình. Cô đưa rễ cây lên mũi mình, ngửi ngửi vài cái...
Mùi đất...
Ừm, rễ cây đương nhiên phải có mùi đất rồi.
"Rễ cây Sam Lộc Nhung à? Nhìn có vẻ hơi giống nhể?" Khó hiểu nhìn chằm chặp cái rễ nhỏ, Thánh Âm khẽ lầm bà lầm bầm. Ai dè, lời nói của cô lọt thẳng tai mèo đen. Cặp mắt xanh lá tròn xoè tràn ngập vẻ cute, nó vui mừng kêu ba tiếng miao miao miao. Cụng cụng đầu đầy lông vào lòng bàn tay Thánh Âm, ý tứ lấy lòng chủ nhân...
Điều đây chứng tỏ...
Cô đoán đúng rồi??
Trời ạ! Cái này cư nhiên lại là rễ cây ngàn năm có một Sam Lộc Nhung ư?
Tiểu Miêu bé nhỏ này, nó tìm đâu ra thứ quý giá như vậy chứ?
"Thiệt tình, khổ cho nhóc rồi." Nhấp môi cười thật nhẹ nhàng, Thánh Âm yểu điệu đi đến cái ngăn đá chất chứa bao chai lọ kia. Cô nàng vươn tay lấy cái chai thủy tinh màu xanh nhỏ, mở nắp ra. Mùi hương thơm ngào ngạt lan toả, không khỏi khiến cho mắt của mèo đen phát sáng...Nó âm thầm chảy nước dãi...
Đưa lọ thủy tinh đó cho mèo đen hấp thu. Thánh Âm bắt đầu mở nắp lu đá ra, thả rễ cây Sam Lộc Nhung vào đó. Tiếng nước sôi ùng ục, ùng ục kêu vang...Ôm mèo đen lui chân về phía sau vài mét, bọt nước trong lu đá như được kích thích, phun trào mạnh mẽ. Thoắt cái, nước thuốc dần dần chuyển hóa sang màu tím nhạt....Bong bóng sôi sục cũng trở nên im lìm...
Thánh Âm vuốt ve cục cưng trong lòng, ý cười hiện hữu nơi đáy mắt dần dần tan rã, trở thành một màu tím bi thương, nhạt nhoà. Mèo đen tuy đang thu thập năng lượng, cảm nhận được tâm trạng buồn bực của Hải yêu. Nó bèn ngước đôi mắt tròn tròn, đáng yêu lên nhìn cô. Móng vuốt bé tí xiu mềm mềm vỗ vỗ vào bộ ngực đàn hồi, trắng nõn...
Con sen, ngươi đừng vội thất vọng quá.
Thánh Âm không hiểu lắm. Ngay từ lần đầu gặp mặt, cục cưng luôn luôn gọi cô là sen. Nhiều khi cô nàng dịu dàng, kiên nhẫn giải thích với nó: "Tên ta là Thánh Âm. Nhóc có thể gọi ta là Âm Âm."...
Y rằng buổi sau, mèo đen lại lội xuống đáy biển, gặp Hải yêu và chào...
"Hế lô! Con sen."
Thánh Âm:"..."
Cô cũng chẳng buồn nhắc nhở nó nữa.
Con sen thì con sen.
Dẫu sao, cái tên cũng chỉ là một cách gọi thôi. Bị phong ấn trong hang động này mấy trăm năm, có một con mèo để làm bạn, âu cũng là niềm vui.
Cơ mà, hế lô là cách chào mới à?
"Ta không buồn đâu." Đặt mèo đen nhỏ giữa bộ ngực cup D của mình, cô u sầu mỉm cười, bóp bóp đầu con mèo: "Ta thất bại nhiều rồi. Chỉ tiếc mỗi rễ cây Sam Lộc Nhung mà nhóc tìm cho ta thôi."
Con sen, nếu ngươi muốn. Ta cũng có thể tìm về cho con sen nhiều vật quý hiếm hơn cái rễ cây này.
Đọc được ý nghĩ của cục cưng nhỏ, Thánh Âm coi như nhận được thêm một chút an ủi ấm áp. Đậy kín nắp lu đá, giữa hai lông mày cô giờ nhiễm thêm một chút nỗi buồn khó tả. Mỗi khi tâm trạng không vui, Thánh Âm đều ngồi bên ven ao nhỏ. Lúc này, mèo đen an tĩnh ngủ cạnh cô nàng. Chớp chớp mắt, không biết đang nghĩ cái gì, ai oán thở dài một tiếng. Thánh Âm quẫy quẫy cái đuôi trong nước, bắt đầu cất giọng ca thần tiên của mình lên, khiến cho vạn chúng nghe mà như chìm vào si ảo...
...
Thời gian chẳng biết trôi qua ngày nào với ngày nọ, sáng hay tối. Cuộc sống của Thánh Âm chỉ vẻn vẹn mỗi ba việc duy nhất mà cô có hứng làm...
Đó là trò chuyện với mèo đen, pha chế thuốc và hát ca...
Đơn giản và thật nhàm chán...
"Miao."
Thánh Âm vội nín bặt, cô nàng khẽ nghiêng đầu, đôi đồng tử màu tím nhạt lộ rõ sự vui mừng khó tả. Song, chưa được một giây, lại trở về vẻ u sầu thường lệ: "Cục cưng?"
"Miao." Tiếng mèo nhỏ kêu đáp lại cô. Thánh Âm thôi không ngồi nghịch nước nữa. Cô nàng nhấc đuôi cá lên mặt đất. Bằng một phép màu kì diệu nào đó, cái đuôi cá màu tím bạc bỗng phát sáng. Ánh sáng bao trùm lấy đuôi cá ướt đẫm nước. Khi màu sáng tan biến, đuôi cá cũng không còn là đuôi cá nữa. Thánh Âm nhấc hai chân đứng dậy, giơ tay phủi phủi lại chiếc khăn váy tím sa quấn quanh hông. Cô nàng lắc eo đi đến gần cái lu đá, rầu rĩ mở miệng: "Cục cưng về rồi ư?"
"Miao." Mèo đen nhẹ nhàng bước chân ra khỏi ngăn đá. Mồm nó còn đang ngậm dở một thứ gì đó đen sì sì, hoà cùng màu với bộ lông kia. Nếu không phải Thánh Âm căng mắt nhìn kĩ càng, chỉ sợ cô cũng không phát hiện ra thứ nó gặm. Ngồi xổm xuống, đưa tay thọt thọt bộ lông lông đen tuyền mềm mềm, Thánh Âm mỉm cười buồn bã: "Nhóc vừa đi đâu thế?"
Mèo đen ngoan ngoãn đem thứ đặt trên miệng lên tay Thánh Âm. Nó kêu "Miao" một tiếng, lấy móng vuốt nhỏ vỗ vỗ tay cô. Ý mong chờ được khen.
Không muốn cho cục cưng buồn lòng, Thánh Âm bắt đầu quan sát cái rễ cây đen xì xì trong tay mình. Cô đưa rễ cây lên mũi mình, ngửi ngửi vài cái...
Mùi đất...
Ừm, rễ cây đương nhiên phải có mùi đất rồi.
"Rễ cây Sam Lộc Nhung à? Nhìn có vẻ hơi giống nhể?" Khó hiểu nhìn chằm chặp cái rễ nhỏ, Thánh Âm khẽ lầm bà lầm bầm. Ai dè, lời nói của cô lọt thẳng tai mèo đen. Cặp mắt xanh lá tròn xoè tràn ngập vẻ cute, nó vui mừng kêu ba tiếng miao miao miao. Cụng cụng đầu đầy lông vào lòng bàn tay Thánh Âm, ý tứ lấy lòng chủ nhân...
Điều đây chứng tỏ...
Cô đoán đúng rồi??
Trời ạ! Cái này cư nhiên lại là rễ cây ngàn năm có một Sam Lộc Nhung ư?
Tiểu Miêu bé nhỏ này, nó tìm đâu ra thứ quý giá như vậy chứ?
"Thiệt tình, khổ cho nhóc rồi." Nhấp môi cười thật nhẹ nhàng, Thánh Âm yểu điệu đi đến cái ngăn đá chất chứa bao chai lọ kia. Cô nàng vươn tay lấy cái chai thủy tinh màu xanh nhỏ, mở nắp ra. Mùi hương thơm ngào ngạt lan toả, không khỏi khiến cho mắt của mèo đen phát sáng...Nó âm thầm chảy nước dãi...
Đưa lọ thủy tinh đó cho mèo đen hấp thu. Thánh Âm bắt đầu mở nắp lu đá ra, thả rễ cây Sam Lộc Nhung vào đó. Tiếng nước sôi ùng ục, ùng ục kêu vang...Ôm mèo đen lui chân về phía sau vài mét, bọt nước trong lu đá như được kích thích, phun trào mạnh mẽ. Thoắt cái, nước thuốc dần dần chuyển hóa sang màu tím nhạt....Bong bóng sôi sục cũng trở nên im lìm...
Thánh Âm vuốt ve cục cưng trong lòng, ý cười hiện hữu nơi đáy mắt dần dần tan rã, trở thành một màu tím bi thương, nhạt nhoà. Mèo đen tuy đang thu thập năng lượng, cảm nhận được tâm trạng buồn bực của Hải yêu. Nó bèn ngước đôi mắt tròn tròn, đáng yêu lên nhìn cô. Móng vuốt bé tí xiu mềm mềm vỗ vỗ vào bộ ngực đàn hồi, trắng nõn...
Con sen, ngươi đừng vội thất vọng quá.
Thánh Âm không hiểu lắm. Ngay từ lần đầu gặp mặt, cục cưng luôn luôn gọi cô là sen. Nhiều khi cô nàng dịu dàng, kiên nhẫn giải thích với nó: "Tên ta là Thánh Âm. Nhóc có thể gọi ta là Âm Âm."...
Y rằng buổi sau, mèo đen lại lội xuống đáy biển, gặp Hải yêu và chào...
"Hế lô! Con sen."
Thánh Âm:"..."
Cô cũng chẳng buồn nhắc nhở nó nữa.
Con sen thì con sen.
Dẫu sao, cái tên cũng chỉ là một cách gọi thôi. Bị phong ấn trong hang động này mấy trăm năm, có một con mèo để làm bạn, âu cũng là niềm vui.
Cơ mà, hế lô là cách chào mới à?
"Ta không buồn đâu." Đặt mèo đen nhỏ giữa bộ ngực cup D của mình, cô u sầu mỉm cười, bóp bóp đầu con mèo: "Ta thất bại nhiều rồi. Chỉ tiếc mỗi rễ cây Sam Lộc Nhung mà nhóc tìm cho ta thôi."
Con sen, nếu ngươi muốn. Ta cũng có thể tìm về cho con sen nhiều vật quý hiếm hơn cái rễ cây này.
Đọc được ý nghĩ của cục cưng nhỏ, Thánh Âm coi như nhận được thêm một chút an ủi ấm áp. Đậy kín nắp lu đá, giữa hai lông mày cô giờ nhiễm thêm một chút nỗi buồn khó tả. Mỗi khi tâm trạng không vui, Thánh Âm đều ngồi bên ven ao nhỏ. Lúc này, mèo đen an tĩnh ngủ cạnh cô nàng. Chớp chớp mắt, không biết đang nghĩ cái gì, ai oán thở dài một tiếng. Thánh Âm quẫy quẫy cái đuôi trong nước, bắt đầu cất giọng ca thần tiên của mình lên, khiến cho vạn chúng nghe mà như chìm vào si ảo...
...
Thời gian chẳng biết trôi qua ngày nào với ngày nọ, sáng hay tối. Cuộc sống của Thánh Âm chỉ vẻn vẹn mỗi ba việc duy nhất mà cô có hứng làm...
Đó là trò chuyện với mèo đen, pha chế thuốc và hát ca...
Đơn giản và thật nhàm chán...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.