[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu
Chương 156: Hoá ra...tôi đã từng chết ở quá khứ (18)
Quyên Ai Hà Dĩ Đáp Nhân
14/05/2021
Đường Ám gặm đủ hai quả bánh bao rồi, anh mới hài lòng há miệng buông ra. Thánh Âm hiện giờ đau đến mức động cũng không muốn động luôn, cô chỉ đành để mặc cho tên đàn ông đốn mạt này ôm mình. Lả người thống khổ trong lòng anh.
Vốn là chỉ định nếm qua thử vị máu thơm cho đỡ thòm thèm, nhưng khi tầm mắt lướt đến đống máu tươi đỏ rực tựa như bãi hoa hồng nở rọ trên làn da trắng nõn của đồ ăn...Đường Ám lại thèm rồi...
Anh muốn nuốt cô ấy vào bụng...
"Đau quá đấy." Thánh Âm trợn trừng hai mắt, nhìn Đường biến thái như thể nhìn thấy kẻ thù duy nhất trong đời mình vậy. Đau chết cô! Cha nội khốn đốn này! Nếu cô có siêu năng lực mạnh như anh, cô đã sớm xé banh xác ảnh ra và ném cho chó ăn rồi!
"Nào..." Đường Ám không vui khi cô nhìn mình với con mắt hung dữ đến vậy, anh vươn cái lưỡi dính máu người ra, liếm ướt hai làn mi cô. Môi mỏng nhếch nhẹ, phun ra câu chữ cảnh cáo: "Tôi ăn luôn đôi mắt đẹp này của cô giờ!"
"..." Con cá rùng mình. Hic hic hic, đại ca! Em không dám nữa.
Đưa tay vuốt ve chỗ máu thịt bị xé rách một mảng, nhìn những ngón tay dính máu tươi, người đàn ông khẽ nheo mắt, nhét vào miệng và hưởng thụ. Híp mắt sung sướng vì độ ngon của nó, Đường biến thái nhận ra một điều mới mẻ, hoá ra dư vị của thịt người bạch tạng lại tuyệt vời hơn rất nhiều so với thịt người bình thường. Nhưng...
Anh khiến cô dơ...
Tuy hình ảnh hoa máu nở rộ trên người Thánh Âm rất đẹp, rất lung linh rực rỡ...Nhưng sắc mặt cô ấy lại chẳng đẹp tí nào, tái nhợt và không còn huyết sắc. Đường Ám liếm liếm máu thêm một lúc nữa, sau đó anh ta rầu rĩ thở dài một hơi...
Không hiểu sao khi nhìn thấy biểu cảm u oán trên gương mặt xinh đẹp của đồ ăn, Đường biến thái liền không còn hứng thú ăn nữa. Trước đây anh chưa bao giờ ăn qua thịt người đang sống, toàn bộ đều xiên chết trước rồi mới bắt đầu xé xác ăn. Cá Âm là người đầu tiên vẫn còn sống mà anh ăn, nên anh tự nghĩ. Nếu cô thấy anh ăn mình, đáng ra cô vẻ mặt cô phải vui mừng mới đúng nhỉ?
Đừng nhìn anh với mặt đấy!
Máu trong miệng thực sự mất đi vị ngon rồi!
"Đau lắm sao? Lần sau sẽ không để cô đau nữa." Đưa lưỡi liếm bờ môi dính máu tươi, người đàn ông khẽ khàng thủ thỉ. Anh ta thản nhiên bế cô lên và chỉnh lại tư thế ngồi cho cô. Không biết Đường biến thái lấy đâu ra cái hộp cứu thương, nhanh nhẹn sát trùng và băng bó vết thương nơi ngực cô. Con cá để mặc anh ta chơi đùa thân thể mình, giờ cô đau lắm, nếu còn sức cô sợ cô không nhịn được mà nhảy lên đánh anh. Nỗi lòng bất lực của con mồi, cô hiểu rồi.
Hờ hững nhìn tên yêu quái đang tỉ mỉ lau lau, băng bó vết thương cho mình, Thánh Âm không khỏi cười lạnh trong lòng...
Quả là vừa đấm vừa xoa mà! Anh ta có mục đích gì tốt mới là gặp quỷ ấy.
Ngay vào khoảnh khắc này, tiểu yêu tinh thề. Giải cứu nhân loại cái quần què gì chứ, kẻ sát nhân đằng nào cũng ngủm củ tỏi rồi. Để giữ lại cái mạng nhỏ của mình, cô nhất định phải tìm đường xử chết cái gã yêu quái này. Anh ta cũng không phải Tôn Ngộ Không có bảy mươi hai phép thần thông, có gì mà không xử được?
Không, Tôn Ngộ Không còn có điểm yếu, huống chi đây chỉ là một tên (*)phàm quái tầm thường
(*) Nghĩa gốc "phàm nhân" ( người bình thường), ở đây trẫm ghi "phàm quái".
Khi đã hiểu được những người xung quanh mình nói gì, mọi thứ không còn là vấn đề khó nữa.
"Đang nghĩ gì thế?" Thắt dải băng hình nơ bướm giữa hai bầu ngực tròn trịa của cô, Đường Ám gật gù âm thầm cảm thán, rất đẹp! Đặc biệt chính là kẽ hở giữa đôi đồi núi kia, trông như rãnh sâu tuyệt vời nhất trên thế gian này vậy. Vô thức, Đường quái vật cảm thấy nóng người.
Nhưng anh cũng không bận tâm lắm đến cảm xúc kì quái vừa nãy của bản thân. Dưới chân là một chiếc áo lót màu xanh ngọc, nhân lúc Thánh Âm nhắm mắt dưỡng thần, không để ý đến anh. Đường Ám đã nhặt nó lên, anh đương nhiên hiểu rõ thứ này là gì. Người đàn ông ấy nghĩ bụng...
Cô đang bị thương, chắc không mang thứ này được nữa.
Thế là Đường Ám rất mặt dày đem áo lót Thánh Âm lên miệng ngửi ngửi vài cái. Dùng khứu giác nhạy bén của bản thân hòng cảm thụ rõ mùi hương vương trên đó, Đường biến thái si mê không thôi.
Lưu luyến không dời, Đường Ám đành lén đem chiếc áo lót đó nhét vào vạt áo, để lúc ngủ thì đặt lên đầu gối cho thơm. Dáng vẻ đúng đắn điển trai lạ kì, dù cho lúc này hành vi của anh có bao nhiêu đê tiện.
Anh ta là một tên biến thái đầy ưu nhã.
Giấu áo lót xong, anh nhặt áo dài của Thánh Âm lên mặc lại cho cô. Mặc xong, chỉnh lại mái tóc dài tuyết trắng kia, mơn trớn đôi má người đẹp: "Cô khiến tôi tức giận. Nhưng tôi vẫn không nỡ ăn cô. Âm Âm, tôi đối xử tốt với cô lắm phải không?"
Thánh Âm mặc kệ anh ta. Cùng quái vật biến thái trò chuyện là một hành vi không bình thường. Tên điên này chơi một mình đi, cô tiếp không nổi anh đâu.
Bỗng dưng Đường Ám im bặt. Con cá chán nản mặc kệ, rũ rượi xỉu trong lòng anh. Thân trên cô được người ngoài hành tinh biến thái mặc cho chỉnh tề, nhưng phần dưới thì...vẫn chỉ là chiếc quần lót mỏng tang. Khó tin mở bừng mắt, Thánh Âm đột nhiên quẫy đạp hai chân mãnh liệt...
Đường biến thái mạnh tay khống chế, giam cầm cô trong ngực mình. Một chiếc tay dài loằng ngoằng còn lại của anh ta nhẹ nhàng cuốn lấy chân trái của cô, từ cổ chân mơn trớn đến đùi non...Sau đó là đến...vườn hoa cấm địa.
"Anh làm gì, thả tôi ra! Đường Ám! Cái này không được." Thánh Âm vỗ mạnh vai anh, cố ngăn cản cái việc điên rồ mà anh ta đang làm. Mặc dù lúc này ngón tay của Đường Ám đã lướt nhẹ lên đáy quần lót cô rồi...
"Thế nào là không được?" Đường Ám buồn bực đáp: "Cô chảy nước ướt cả quần tôi."
Khó chịu quá...
Mùi hương mê hoặc ẩn sau lớp quần vải đó thật thơm. Thậm chí nước cô ấy tiết ra dính lên đùi anh, còn thơm hơn mùi áo lót kia...
"Gì hả?" Thánh Âm không hiểu anh ta nói gì: "Tôi chảy nước?"
Mẹ nó, tôi có n*ng với anh ếu đâu mà chảy nước?
Ồ không con cá! Tâm trí cô không đói khát không có nghĩa là thân thể cô cũng thế à nha.
Có câu gì ấy nhỉ? Tâm không muốn nhưng thân thể lại rất thành thục. ????????
__________________________________
Chương này hơi thiếu sáng =)))))
Mấy đứa làm ơn đừng nghĩ bậy được không? Hai vị diện trẫm cho chúng khanh chọn đều chất chứa tinh hoa kiến thức thế gian đấy. Có phải sếch xiếc gì đâu mà cứ kêu kích thích, trời ạ! =)))))
Đầu óc chúng bay dảk quá, trẫm thiệt thất vọng về chúng khanh. Giang sơn sắp sụp đổ rồi. ????????
Nhìn thể loại là đời sống nhân văn và khoa học khám phá cuộc sống động vật là hiểu mà.????????????
Vốn là chỉ định nếm qua thử vị máu thơm cho đỡ thòm thèm, nhưng khi tầm mắt lướt đến đống máu tươi đỏ rực tựa như bãi hoa hồng nở rọ trên làn da trắng nõn của đồ ăn...Đường Ám lại thèm rồi...
Anh muốn nuốt cô ấy vào bụng...
"Đau quá đấy." Thánh Âm trợn trừng hai mắt, nhìn Đường biến thái như thể nhìn thấy kẻ thù duy nhất trong đời mình vậy. Đau chết cô! Cha nội khốn đốn này! Nếu cô có siêu năng lực mạnh như anh, cô đã sớm xé banh xác ảnh ra và ném cho chó ăn rồi!
"Nào..." Đường Ám không vui khi cô nhìn mình với con mắt hung dữ đến vậy, anh vươn cái lưỡi dính máu người ra, liếm ướt hai làn mi cô. Môi mỏng nhếch nhẹ, phun ra câu chữ cảnh cáo: "Tôi ăn luôn đôi mắt đẹp này của cô giờ!"
"..." Con cá rùng mình. Hic hic hic, đại ca! Em không dám nữa.
Đưa tay vuốt ve chỗ máu thịt bị xé rách một mảng, nhìn những ngón tay dính máu tươi, người đàn ông khẽ nheo mắt, nhét vào miệng và hưởng thụ. Híp mắt sung sướng vì độ ngon của nó, Đường biến thái nhận ra một điều mới mẻ, hoá ra dư vị của thịt người bạch tạng lại tuyệt vời hơn rất nhiều so với thịt người bình thường. Nhưng...
Anh khiến cô dơ...
Tuy hình ảnh hoa máu nở rộ trên người Thánh Âm rất đẹp, rất lung linh rực rỡ...Nhưng sắc mặt cô ấy lại chẳng đẹp tí nào, tái nhợt và không còn huyết sắc. Đường Ám liếm liếm máu thêm một lúc nữa, sau đó anh ta rầu rĩ thở dài một hơi...
Không hiểu sao khi nhìn thấy biểu cảm u oán trên gương mặt xinh đẹp của đồ ăn, Đường biến thái liền không còn hứng thú ăn nữa. Trước đây anh chưa bao giờ ăn qua thịt người đang sống, toàn bộ đều xiên chết trước rồi mới bắt đầu xé xác ăn. Cá Âm là người đầu tiên vẫn còn sống mà anh ăn, nên anh tự nghĩ. Nếu cô thấy anh ăn mình, đáng ra cô vẻ mặt cô phải vui mừng mới đúng nhỉ?
Đừng nhìn anh với mặt đấy!
Máu trong miệng thực sự mất đi vị ngon rồi!
"Đau lắm sao? Lần sau sẽ không để cô đau nữa." Đưa lưỡi liếm bờ môi dính máu tươi, người đàn ông khẽ khàng thủ thỉ. Anh ta thản nhiên bế cô lên và chỉnh lại tư thế ngồi cho cô. Không biết Đường biến thái lấy đâu ra cái hộp cứu thương, nhanh nhẹn sát trùng và băng bó vết thương nơi ngực cô. Con cá để mặc anh ta chơi đùa thân thể mình, giờ cô đau lắm, nếu còn sức cô sợ cô không nhịn được mà nhảy lên đánh anh. Nỗi lòng bất lực của con mồi, cô hiểu rồi.
Hờ hững nhìn tên yêu quái đang tỉ mỉ lau lau, băng bó vết thương cho mình, Thánh Âm không khỏi cười lạnh trong lòng...
Quả là vừa đấm vừa xoa mà! Anh ta có mục đích gì tốt mới là gặp quỷ ấy.
Ngay vào khoảnh khắc này, tiểu yêu tinh thề. Giải cứu nhân loại cái quần què gì chứ, kẻ sát nhân đằng nào cũng ngủm củ tỏi rồi. Để giữ lại cái mạng nhỏ của mình, cô nhất định phải tìm đường xử chết cái gã yêu quái này. Anh ta cũng không phải Tôn Ngộ Không có bảy mươi hai phép thần thông, có gì mà không xử được?
Không, Tôn Ngộ Không còn có điểm yếu, huống chi đây chỉ là một tên (*)phàm quái tầm thường
(*) Nghĩa gốc "phàm nhân" ( người bình thường), ở đây trẫm ghi "phàm quái".
Khi đã hiểu được những người xung quanh mình nói gì, mọi thứ không còn là vấn đề khó nữa.
"Đang nghĩ gì thế?" Thắt dải băng hình nơ bướm giữa hai bầu ngực tròn trịa của cô, Đường Ám gật gù âm thầm cảm thán, rất đẹp! Đặc biệt chính là kẽ hở giữa đôi đồi núi kia, trông như rãnh sâu tuyệt vời nhất trên thế gian này vậy. Vô thức, Đường quái vật cảm thấy nóng người.
Nhưng anh cũng không bận tâm lắm đến cảm xúc kì quái vừa nãy của bản thân. Dưới chân là một chiếc áo lót màu xanh ngọc, nhân lúc Thánh Âm nhắm mắt dưỡng thần, không để ý đến anh. Đường Ám đã nhặt nó lên, anh đương nhiên hiểu rõ thứ này là gì. Người đàn ông ấy nghĩ bụng...
Cô đang bị thương, chắc không mang thứ này được nữa.
Thế là Đường Ám rất mặt dày đem áo lót Thánh Âm lên miệng ngửi ngửi vài cái. Dùng khứu giác nhạy bén của bản thân hòng cảm thụ rõ mùi hương vương trên đó, Đường biến thái si mê không thôi.
Lưu luyến không dời, Đường Ám đành lén đem chiếc áo lót đó nhét vào vạt áo, để lúc ngủ thì đặt lên đầu gối cho thơm. Dáng vẻ đúng đắn điển trai lạ kì, dù cho lúc này hành vi của anh có bao nhiêu đê tiện.
Anh ta là một tên biến thái đầy ưu nhã.
Giấu áo lót xong, anh nhặt áo dài của Thánh Âm lên mặc lại cho cô. Mặc xong, chỉnh lại mái tóc dài tuyết trắng kia, mơn trớn đôi má người đẹp: "Cô khiến tôi tức giận. Nhưng tôi vẫn không nỡ ăn cô. Âm Âm, tôi đối xử tốt với cô lắm phải không?"
Thánh Âm mặc kệ anh ta. Cùng quái vật biến thái trò chuyện là một hành vi không bình thường. Tên điên này chơi một mình đi, cô tiếp không nổi anh đâu.
Bỗng dưng Đường Ám im bặt. Con cá chán nản mặc kệ, rũ rượi xỉu trong lòng anh. Thân trên cô được người ngoài hành tinh biến thái mặc cho chỉnh tề, nhưng phần dưới thì...vẫn chỉ là chiếc quần lót mỏng tang. Khó tin mở bừng mắt, Thánh Âm đột nhiên quẫy đạp hai chân mãnh liệt...
Đường biến thái mạnh tay khống chế, giam cầm cô trong ngực mình. Một chiếc tay dài loằng ngoằng còn lại của anh ta nhẹ nhàng cuốn lấy chân trái của cô, từ cổ chân mơn trớn đến đùi non...Sau đó là đến...vườn hoa cấm địa.
"Anh làm gì, thả tôi ra! Đường Ám! Cái này không được." Thánh Âm vỗ mạnh vai anh, cố ngăn cản cái việc điên rồ mà anh ta đang làm. Mặc dù lúc này ngón tay của Đường Ám đã lướt nhẹ lên đáy quần lót cô rồi...
"Thế nào là không được?" Đường Ám buồn bực đáp: "Cô chảy nước ướt cả quần tôi."
Khó chịu quá...
Mùi hương mê hoặc ẩn sau lớp quần vải đó thật thơm. Thậm chí nước cô ấy tiết ra dính lên đùi anh, còn thơm hơn mùi áo lót kia...
"Gì hả?" Thánh Âm không hiểu anh ta nói gì: "Tôi chảy nước?"
Mẹ nó, tôi có n*ng với anh ếu đâu mà chảy nước?
Ồ không con cá! Tâm trí cô không đói khát không có nghĩa là thân thể cô cũng thế à nha.
Có câu gì ấy nhỉ? Tâm không muốn nhưng thân thể lại rất thành thục. ????????
__________________________________
Chương này hơi thiếu sáng =)))))
Mấy đứa làm ơn đừng nghĩ bậy được không? Hai vị diện trẫm cho chúng khanh chọn đều chất chứa tinh hoa kiến thức thế gian đấy. Có phải sếch xiếc gì đâu mà cứ kêu kích thích, trời ạ! =)))))
Đầu óc chúng bay dảk quá, trẫm thiệt thất vọng về chúng khanh. Giang sơn sắp sụp đổ rồi. ????????
Nhìn thể loại là đời sống nhân văn và khoa học khám phá cuộc sống động vật là hiểu mà.????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.