[ Mau Xuyên ] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!
Chương 55: Dã ngoại tại mạt thế (7)
Kình Lạc
04/01/2021
Phía bên căn cứ đã đưa ra quyết định đàm phán, ngày tháng đã được quyết định
Đúng ngày thương thuyết, bầu trời mịt mù như sắp bão, gió thổi mạnh từng cơn
Một đạo quân xác sống chỉnh tề, xếp thành hàng thẳng về phía cánh cổng sắt đã rời rạc tiến đến
Ở nơi đó, những người đứng đầu căn cứ đang thấp thỏm không yên
Hạ Lam đứng bên cạnh nắm tay Tề Chính, sắc mặt cô ta nhợt nhạt, tiều tụy vô cùng, ngược lại Tề Chính lại trông rất hồng hào khỏe mạnh, như chưa từng phải chịu áp lực gì.
Bóng người dẫn đầu quân đoàn xác sống vừa xuất hiện, Hạ Lam đã tái mặt
Làm sao có thể...?
"Mạn phép một chút, phải chăng ngài là..." Ai đó lên tiếng hướng đến người đi đầu kia
Thiếu nữ khoác áo choàng màu bạc, ánh mắt kiên định mà cương quyết, khí chất và phong thái của người đứng đầu ngập tràn
"Không phải."
Hạ Vị bỏ mũ áo xuống, quay đầu nhìn về phía xa
Đám xác sống đang đứng thẳng hàng đột ngột tách đôi ra, để lộ một con đường ở giữa
Một chiếc ngai rộng được hơn chục xác sống vây quanh nhấc lên, bước về phía này
Thiếu nữ mặc áo choàng đỏ rực làm nổi bật nước da trắng tái nhợt như người chết, nhưng đi với nụ cười cửa miệng tràn đầy mỉa mai trên gương mặt cô, lại trông thập phần xinh đẹp
Thiếu niên ngồi cạnh được cô ôm vào lòng mới khiến Hạ Lam thực sự bất ngờ
Đó không phải là...
Thiếu niên trước sự kinh ngạc không thôi của Hạ Lam, thậm chí đến một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho cô ta.
Số 23 khẽ đưa tay lên xoa đầu hắn
"Ngoan."
Cả đám người được một phen trầm mặc
Cuối cùng cũng có người lên tiếng phá bỏ bầu không khí im lặng đáng xấu hổ
"Chẳng hay ngài chính là người đứng đầu. Vậy bây giờ chúng ta có thể tiến hành cuộc đàm phán này được rồi chứ?"
Số 23 liếc qua một cái về phía người vừa mở miệng, không nói gì, tiếp tục chuyên tâm sờ mó vợ nhỏ của mình.
Người kia có chút.... không nói được nửa từ...
Hạ Vị cởi áo choàng ngoài, tiến lên phía trước
"Cô ấy muốn một trận quyết đấu phân thắng bại, cũng là quyết định số mệnh của căn cứ này."
Một đám người kinh ngạc không nói lên lời
"Tôi được cử đại diện sẽ quyết đấu với người mạnh nhất của căn cứ các người. Nếu các người thắng, căn cứ sẽ trở về yên bình, xác sống sẽ về đúng địa phận của mình, không đến quấy rầy các người nữa. Nhưng nếu các người thua, con người sẽ phải chấp nhận chung sống với xác sống và đồng thời tôi cũng sẽ thay thế, trở thành người lãnh đạo mới của căn cứ."
Hạ Vị giải thích qua một lượt
Điều này đã được quyết định, không cần trưng cầu ý kiến bất kì ai.
Đám người lãnh đạo ấy bắt đầu xúm thành một bầy, bàn bạc tới lui một phen
"Xác sống với con người ư? Không thể nào..."
"Ta chưa từng nghe nói qua."
"..."
"Các ngươi bàn bạc xong chưa." Số 23 bắt đầu tức giận, làm phí thời gian của ta
Thời gian là vàng bạc đấy biết không hả?
[...]
"..." Cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
[...]
Rồi dường như chợt nhận ra mình đã quên cái gì, cô liền mở hệ thống đã bị che chắn từ bao đời nay ra
[ Oa...Oa...Ký chủ! Người là kẻ luyến sắc bỏ bạn ] Nhị Tam oan ức kể khổ
"Ừ." Vừa mới ra đã ồn ào rồi, quả nhiên thấy thiếu thiếu cái này
[ Oa...Ký chủ có người mới, người hết thương ta rồi ]
"À." Hay che chắn trở lại nhỉ?
[ Hức... ]
[ Cái quái... ]
[ Trong lúc ta biến mất cái quái gì đã xảy ra vậy? Ký chủ người đã làm gì? ]
Số 23 nghiêm túc "Bàn chuyện thế sự cùng chúng sinh."
[...] Muốn bị che chắn trở lại rồi đấy!!!! Quả nhiên không nhìn ký chủ làm việc xấu sẽ không phải đi rửa mắt. Hừ.
Trong lúc Số 23 tán nhảm hồi lâu với hệ thống, phía bên kia cũng đã bàn bạc xong
Họ đồng ý để Tề Chính đại diện chiến đấu
Dường như đã lờ mờ nhận ra khả năng điều khiển xác sống của cô,hơn nữa Hạ Vị là con người, như vậy thì dù cho thắng hay thua thì họ cũng có lợi
Mấy lão già khôn lỏi.
[...] Không bằng ký chủ
"..." Ta biết ngươi đang nghĩ gì đấy!
Lôi đài diễn ra trận quyết đấu đã được ấn định
Tất cả người trong căn cứ đều đổ xô ra xem
Trận đấu quyết định sinh tử của căn cứ loài người tại thời điểm mạt thế
Hạ Vị nắm chặt tay thành quyền, ánh mắt tràn đầy quyết tâm, quay lại nhìn Số 23
"Tôi lên đây."
"Ừ."
Số 23 đưa ánh mắt quét về phía nam nữ chủ đang đứng ở góc khuất bên kia
Tề Chính giằng co với Hạ Lam một lúc lâu, sau đó liền từ đâu xuất hiện một bình nước nhỏ, hắn liền đưa lên miệng uống hết, Hạ Lam bị đẩy ngã xuống đất, đưa ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn theo người mang gương mặt hông hào phấn chấn, da dẻ sáng ngời một cách khác thường bước lên lôi đài.
Ồ!
Không gian tùy thân của nữ chủ vậy mà bị hắn cướp đi rồi.
Có chút bất ngờ nha!
Thật không ngờ lại đến mức này.
"Hạ Vị." Cô gọi giật người phía trước lại
Hạ Vị ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía cô
Số 23 móc từ không gian ra một khẩu súng ngắn, ném cho cô
"Đến bước cuối cùng, nếu không chịu nổi nữa hãy dùng."
Trái với suy nghĩ của cô, Hạ Vị đem khẩu súng trả lại
"Cảm ơn, nhưng tôi sẽ chiến đấu bằng chính sức của mình."
Số 23 im lặng.
Xung quanh lôi đài ầm ĩ những tiếng reo hò
Cô khẽ nở nụ cười
"Được thôi. Đừng chết nhé!"
Hạ Vị cũng mỉm cười đáp lại cô
"Tất nhiên rồi."
Reng!
Tiếng chuông âm vang khắp cả căn cứ, như báo hiệu của một hồi chuông tử thần, mà ngay cả kết thúc của nó, đến tận sau này, Hạ Vị cũng không bao giờ quên được.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Đúng ngày thương thuyết, bầu trời mịt mù như sắp bão, gió thổi mạnh từng cơn
Một đạo quân xác sống chỉnh tề, xếp thành hàng thẳng về phía cánh cổng sắt đã rời rạc tiến đến
Ở nơi đó, những người đứng đầu căn cứ đang thấp thỏm không yên
Hạ Lam đứng bên cạnh nắm tay Tề Chính, sắc mặt cô ta nhợt nhạt, tiều tụy vô cùng, ngược lại Tề Chính lại trông rất hồng hào khỏe mạnh, như chưa từng phải chịu áp lực gì.
Bóng người dẫn đầu quân đoàn xác sống vừa xuất hiện, Hạ Lam đã tái mặt
Làm sao có thể...?
"Mạn phép một chút, phải chăng ngài là..." Ai đó lên tiếng hướng đến người đi đầu kia
Thiếu nữ khoác áo choàng màu bạc, ánh mắt kiên định mà cương quyết, khí chất và phong thái của người đứng đầu ngập tràn
"Không phải."
Hạ Vị bỏ mũ áo xuống, quay đầu nhìn về phía xa
Đám xác sống đang đứng thẳng hàng đột ngột tách đôi ra, để lộ một con đường ở giữa
Một chiếc ngai rộng được hơn chục xác sống vây quanh nhấc lên, bước về phía này
Thiếu nữ mặc áo choàng đỏ rực làm nổi bật nước da trắng tái nhợt như người chết, nhưng đi với nụ cười cửa miệng tràn đầy mỉa mai trên gương mặt cô, lại trông thập phần xinh đẹp
Thiếu niên ngồi cạnh được cô ôm vào lòng mới khiến Hạ Lam thực sự bất ngờ
Đó không phải là...
Thiếu niên trước sự kinh ngạc không thôi của Hạ Lam, thậm chí đến một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho cô ta.
Số 23 khẽ đưa tay lên xoa đầu hắn
"Ngoan."
Cả đám người được một phen trầm mặc
Cuối cùng cũng có người lên tiếng phá bỏ bầu không khí im lặng đáng xấu hổ
"Chẳng hay ngài chính là người đứng đầu. Vậy bây giờ chúng ta có thể tiến hành cuộc đàm phán này được rồi chứ?"
Số 23 liếc qua một cái về phía người vừa mở miệng, không nói gì, tiếp tục chuyên tâm sờ mó vợ nhỏ của mình.
Người kia có chút.... không nói được nửa từ...
Hạ Vị cởi áo choàng ngoài, tiến lên phía trước
"Cô ấy muốn một trận quyết đấu phân thắng bại, cũng là quyết định số mệnh của căn cứ này."
Một đám người kinh ngạc không nói lên lời
"Tôi được cử đại diện sẽ quyết đấu với người mạnh nhất của căn cứ các người. Nếu các người thắng, căn cứ sẽ trở về yên bình, xác sống sẽ về đúng địa phận của mình, không đến quấy rầy các người nữa. Nhưng nếu các người thua, con người sẽ phải chấp nhận chung sống với xác sống và đồng thời tôi cũng sẽ thay thế, trở thành người lãnh đạo mới của căn cứ."
Hạ Vị giải thích qua một lượt
Điều này đã được quyết định, không cần trưng cầu ý kiến bất kì ai.
Đám người lãnh đạo ấy bắt đầu xúm thành một bầy, bàn bạc tới lui một phen
"Xác sống với con người ư? Không thể nào..."
"Ta chưa từng nghe nói qua."
"..."
"Các ngươi bàn bạc xong chưa." Số 23 bắt đầu tức giận, làm phí thời gian của ta
Thời gian là vàng bạc đấy biết không hả?
[...]
"..." Cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
[...]
Rồi dường như chợt nhận ra mình đã quên cái gì, cô liền mở hệ thống đã bị che chắn từ bao đời nay ra
[ Oa...Oa...Ký chủ! Người là kẻ luyến sắc bỏ bạn ] Nhị Tam oan ức kể khổ
"Ừ." Vừa mới ra đã ồn ào rồi, quả nhiên thấy thiếu thiếu cái này
[ Oa...Ký chủ có người mới, người hết thương ta rồi ]
"À." Hay che chắn trở lại nhỉ?
[ Hức... ]
[ Cái quái... ]
[ Trong lúc ta biến mất cái quái gì đã xảy ra vậy? Ký chủ người đã làm gì? ]
Số 23 nghiêm túc "Bàn chuyện thế sự cùng chúng sinh."
[...] Muốn bị che chắn trở lại rồi đấy!!!! Quả nhiên không nhìn ký chủ làm việc xấu sẽ không phải đi rửa mắt. Hừ.
Trong lúc Số 23 tán nhảm hồi lâu với hệ thống, phía bên kia cũng đã bàn bạc xong
Họ đồng ý để Tề Chính đại diện chiến đấu
Dường như đã lờ mờ nhận ra khả năng điều khiển xác sống của cô,hơn nữa Hạ Vị là con người, như vậy thì dù cho thắng hay thua thì họ cũng có lợi
Mấy lão già khôn lỏi.
[...] Không bằng ký chủ
"..." Ta biết ngươi đang nghĩ gì đấy!
Lôi đài diễn ra trận quyết đấu đã được ấn định
Tất cả người trong căn cứ đều đổ xô ra xem
Trận đấu quyết định sinh tử của căn cứ loài người tại thời điểm mạt thế
Hạ Vị nắm chặt tay thành quyền, ánh mắt tràn đầy quyết tâm, quay lại nhìn Số 23
"Tôi lên đây."
"Ừ."
Số 23 đưa ánh mắt quét về phía nam nữ chủ đang đứng ở góc khuất bên kia
Tề Chính giằng co với Hạ Lam một lúc lâu, sau đó liền từ đâu xuất hiện một bình nước nhỏ, hắn liền đưa lên miệng uống hết, Hạ Lam bị đẩy ngã xuống đất, đưa ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn theo người mang gương mặt hông hào phấn chấn, da dẻ sáng ngời một cách khác thường bước lên lôi đài.
Ồ!
Không gian tùy thân của nữ chủ vậy mà bị hắn cướp đi rồi.
Có chút bất ngờ nha!
Thật không ngờ lại đến mức này.
"Hạ Vị." Cô gọi giật người phía trước lại
Hạ Vị ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía cô
Số 23 móc từ không gian ra một khẩu súng ngắn, ném cho cô
"Đến bước cuối cùng, nếu không chịu nổi nữa hãy dùng."
Trái với suy nghĩ của cô, Hạ Vị đem khẩu súng trả lại
"Cảm ơn, nhưng tôi sẽ chiến đấu bằng chính sức của mình."
Số 23 im lặng.
Xung quanh lôi đài ầm ĩ những tiếng reo hò
Cô khẽ nở nụ cười
"Được thôi. Đừng chết nhé!"
Hạ Vị cũng mỉm cười đáp lại cô
"Tất nhiên rồi."
Reng!
Tiếng chuông âm vang khắp cả căn cứ, như báo hiệu của một hồi chuông tử thần, mà ngay cả kết thúc của nó, đến tận sau này, Hạ Vị cũng không bao giờ quên được.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.