[ Mau Xuyên ] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!
Chương 38: Ngoại truyện: Lưu Dương
Kình Lạc
04/01/2021
Phía sau trường học,
Bịch!
Một cô bé bị ba bốn cô gái khác vây quanh, đẩy ngã cô xuống bụi cỏ
"Hôm nay lại chỉ có bấy nhiêu thôi sao?"
Cô gái lớn nhất trong bọn đạp chân lên người đang nằm sõng soài dưới đất, tay đếm những tờ tiền nhăn nhúm vừa cướp được, giọng bực tức
"Liệu hồn về mà bảo bà chị nổi tiếng của mày đưa thêm đi! Nếu không lần sau sẽ còn đau hơn đấy!"
Nói xong, cô ta vẫy tay. Mấy người phía sau hiểu ý, lập tức tiến lên trước, tiếp tục đấm đá người nằm trên mặt đất
Đến khi chán chê, bọn chúng mới chịu bỏ lại một ánh mắt khinh thường, quay lưng bỏ đi
Tiếng cười ngày một xa dần, cô gái dưới đất từ từ bò dậy, với tay lấy chiếc cặp sách bị dẫm đến bẩn, run run đứng dậy
Trên mặt, chân và tay đều là những vết bầm tím, vết trầy xước
Xin thêm tiền ư? Ha?
Bà chị cục băng đó của cô, đến một câu quan tâm còn không có, chỉ biết ném tiền lại rồi bỏ đi...
Cái gì mà nổi tiếng, nổi tiếng là để lôi những kẻ kì quặc về nhà, là bắt cô nấu cơm, là để vô tâm với gia đình sao?
Lưu Dương cười thầm trong lòng, kéo lê chiếc cặp sách về nhà
Mở cửa ra, đã thấy người chị lạnh lùng của cô đang ngồi trên ghế sô pha trước mặt, tủm tỉm cười nhìn cô, ngồi bên cạnh là kẻ nhặt được đáng ghét kia, đang thờ ơ ngồi đọc báo
Lưu Dương giật nảy mình, lùi về phía sau
Đây có phải là người chị đến một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho cô không vậy, kể từ hôm qua khi lôi tên lạ mặt kia về, chị ta dường như biến thành một người khác vậy
Cô cắn môi, tay nắm chặt thành đấm, bước nhanh
"Em đi về phòng trước!"
"Từ từ cái nào..." Một cánh tay chặn trước mặt khiến Lưu Dương không đi tiếp được
Đôi mắt cong cong đầy ý cười nhìn chằm chằm vào cô lại khiến cô cảm thấy lạnh thấu xương
"Em bị bắt nạt?"
"Liên quan đến chị sao?" Cô gạt phắt tay người trước mặt đi
"Có đánh lại không?"
"Không!"
Người đó thở dài, lắc đầu, thả người ngồi phịch xuống ghế
"Đó là lí do em vẫn bị bắt nạt đến giờ đấy!"
"Kẻ mạnh thì mới có thể dẫm lên kẻ yếu, đừng bao giờ mong chờ vào người khác giúp mình, tự thân vận động là tốt nhất!"
Cô sững lại vài giây, nhìn chằm chằm người ấy, rồi lại bước nhanh về phòng, đóng chặt cửa lại, nhào lên giường, úp mặt vào gối khóc lớn
Chị ta thì biết cái gì chứ!
Sáng hôm sau,
Lưu Dương mệt mỏi tỉnh lại sau một đêm khóc thật to, chuẩn bị đến trường
Hôm nay lại phải gặp bọn họ nữa
Cô móc lấy hai ba tờ tiền nhăn nhúm trong hộc tủ, bỏ vào trong cặp, mặc quần áo rồi chạy vội đến trường
Hình như trong tủ mình thiếu mất một bộ đồng phục thì phải? Bà chị kia lại không thấy đâu rồi? Hôm qua còn tỏ ra quan tầm mình lắm! Rốt cuộc chỉ là ngoài miệng...
Lưu Dương cố nén cơn giận, chạy nhanh đến trường
Cuối buổi học, tất cả học sinh rời khỏi lớp
Cô uể oải xoa lên cánh tay đau nhức, liếc mắt đã thấy đám người hôm trước đang ở phía xa, vẫy vẫy cô
Tay nắm chặt thành đấm một hồi lâu, cuối cùng vẫn bước về phía ấy
Sau trường học, vẫn là chỗ cũ
Bọn người đó lại vây quanh cô, bắt đầu đấm đá
Cô lại ôm đầu như thế, không thể làm gì hơn là tránh né
Đứa lớn nhất ra hiệu cho bọn chúng dừng lại, đi về phía cô, chìa tay ra
"Tiền đâu?"
Lưu Dương nắm chặt những tờ giấy bạc trong túi áo, đầu kêu ong ong, chân tay đau rát, bị bọn chúng ép sát vào tường
' Kẻ mạnh thì mới có thể dẫm lên kẻ yếu, đừng bao giờ mong chờ vào người khác giúp mình, tự thân vận động là tốt nhất '
Cô sững sờ...Tại sao? Bà chị đó...
Lại nhìn đám người trước mặt đang cười độc ác nhìn cô, tay đang nắm càng thêm chặt
"Tôi không có!"
"Mày..." Cô gái tức giận, hằm hè "Dám cãi lại! Lá gan cũng thật lớn! Bọn mày, dạy dỗ nó cho tao!"
Cô ta phất tay, đám người lại chuẩn bị tiến đến
Móng tay Lưu Dương găm chặt vào thịt đến chảy máu, răng nghiến chặt lại
' Kẻ mạnh thì dẫm lên kẻ yếu '
Chỉ kẻ mạnh mới được phép...kẻ yếu chỉ có thể chịu đựng
Chỉ có đứng bên trên, cao hơn người khác mới không bị coi thường, bị bắt nạt
Cô lấy hết can đảm, lao thẳng vào bọn chúng, hét lên
"Điều ấy, tôi biết từ lâu rồi!!!"
Kẻ đang bị bắt nạt bỗng nhiên phản kích, khiến cho đám người đều sửng sốt, không kịp phòng bị nên có người bị Lưu Dương đẩy ngã
Tôi không yếu đuối, tôi chắc chắn sẽ mạnh hơn chị, đứng cao hơn chị
"Con nhỏ chết tiệt!" Đứa con gái cầm đầu tức giận đến đỏ cả mắt, cầm lấy cây gậy gỗ ghim đầy đinh bên cạnh, phang đến chỗ cô
"Không cho mày bài học thì không biết sự lợi hại của tao!"
Lưu Dương không kịp phản ứng, chỉ có thế đưa tay lên đỡ, những chiếc đinh nhọn đâm thẳng đến , mắt cô nhắm tịt lại
Bốp!
Cây gậy bị một người đá văng ra xa, bóng một cô gái mặc đồng phục học sinh xuất hiện trước mặt, che chở cho cô
Đó là...
Người đó khẽ huýt sáo
"Bắt nạt kẻ yếu là một điều không thể tha thứ..."
Khẽ xoay xoay cổ tay, người đó quay lại, mỉm cười, đôi mắt cong cong nhìn cô
"Đặc biệt là bắt nạt người nấu cơm cho tôi!"
Giây phút ấy, mọi thứ dường như đông cứng lại, không hình ảnh hay âm thanh nào lọt vào tai cô được nữa
Chỉ 15 phút sau, một đám học sinh đã nằm kêu rên đầy đất, kêu cha gọi mẹ, hoài nghi về cuộc đời của mình
Cô ta là quái vật sao?
"Lần sau cứ cẩn thận nha!"
Cô gái trước mặt cười tủm tỉm, vẫy vẫy tay với mấy người đó rồi kéo tay Lưu Dương và một thiếu niên vừa mới đến rời đi
Lưu Dương nhìn bóng lưng trước mắt, đáy lòng đặt ra vô số câu hỏi
"Tại sao?" lại giúp cô
Người trước mắt đang kéo tay cô quay lại, nhìn cô đầy nghi hoặc đến mất tự nhiên rồi chỉ vào người thiếu niên
"Đừng nói em lây bệnh hỏi từ hắn nhé! Tất nhiên là vì chị đã để giấy nhắn mà em lại chưa về nấu cơm còn gì! Muốn chị đói chết à?"
"Chị..." Lưu Dương phẫn nộ
"Nhanh nhanh về nấu cơm đi thôi!" Người đó nói rồi lại quay lưng, kéo thiếu niên đi thẳng một mạch
Lưu Dương nhìn theo bóng lưng đó...trong lòng dường như có chút ấm áp, khẽ mỉm cười
Hừ...nói dối! Kia rõ ràng là đồng phục của mình...
À khoan! Chị ta lấy đồng phục của mình...
"Đứng lại! Mau trả đồng phục cho em!!!" Cô hét lên rồi lập tức đuổi theo hai người kia
Chiều dần tắt
Hôm sau,
Lưu Dương lại đứng dậm chân đầy giận dữ trước miếng giấy vang dán trên cửa tủ
Chị ta lại chuồn đi chơi với tên kia rồi!!!
Cô khẽ gỡ tờ giấy nhắn màu vàng kia xuống, dặt vào trong một chiếc hộp cùng với những tờ giấy vàng cùng loại khác
Tha thứ cho chị ta lần này vậy! Dù gì cũng là nhờ chị ta mà bọn bắt nạt cô dạo này không mấy hung hăng càn quấy nữa, gặp cô đều đi đường vòng
Cô thở dài, quay đi chuẩn bị...nấu cơm
À mà khoan! Chị ta bảo đi kết hôn sao???
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Ba năm sau,
Vào sáng sớm tại căn hộ của một chung cư cao cấp,
Thiếu nữ xinh đẹp một thân công sở gọn gàng, vội vàng xỏ giày cao gót vào chân, một tay vơ lấy miếng bánh mì nhét vội vào miệng, tay kia với lên cánh cửa tủ nhẵn mịn
Cô gái chợt giật mình, thu tay lại, sững người hồi lâu
Trong đầu chợt thoáng qua hình ảnh cô gái mặc đồng phục học sinh, đứng chắn trước mặt cô năm nào
Bóng lưng ấy, rốt cuộc cô vẫn không thể vượt qua được
Cô gái khẽ mỉm cười, vuốt nhẹ khung ảnh rồi đặt lên trên một chiếc hộp gỗ, bên trong đựng đầy những miếng giấy nhớ màu vàng bắt mắt
"Cứ đợi mà xem! Chắc chắn em sẽ vượt qua chị!"
Rồi sẽ có một ngày...chắc chắn...
Vì vậy nên từ giờ cho đến lúc đó, hãy dõi theo em nhé!
Ánh dương của ngày mới lọt qua khe cửa, chiếu sáng tấm ảnh cùng chiếc hộp gỗ trên bàn
Trong ảnh, thiếu nữ vẫn đứng đó nhìn theo cô, cùng với nụ cười rạng rỡ chưa bao giờ tắt.
Cảm ơn vì đã thay đổi cuộc sống của em, chị chính là người chị tuyệt vời nhất.
-Lưu Dương-
Bịch!
Một cô bé bị ba bốn cô gái khác vây quanh, đẩy ngã cô xuống bụi cỏ
"Hôm nay lại chỉ có bấy nhiêu thôi sao?"
Cô gái lớn nhất trong bọn đạp chân lên người đang nằm sõng soài dưới đất, tay đếm những tờ tiền nhăn nhúm vừa cướp được, giọng bực tức
"Liệu hồn về mà bảo bà chị nổi tiếng của mày đưa thêm đi! Nếu không lần sau sẽ còn đau hơn đấy!"
Nói xong, cô ta vẫy tay. Mấy người phía sau hiểu ý, lập tức tiến lên trước, tiếp tục đấm đá người nằm trên mặt đất
Đến khi chán chê, bọn chúng mới chịu bỏ lại một ánh mắt khinh thường, quay lưng bỏ đi
Tiếng cười ngày một xa dần, cô gái dưới đất từ từ bò dậy, với tay lấy chiếc cặp sách bị dẫm đến bẩn, run run đứng dậy
Trên mặt, chân và tay đều là những vết bầm tím, vết trầy xước
Xin thêm tiền ư? Ha?
Bà chị cục băng đó của cô, đến một câu quan tâm còn không có, chỉ biết ném tiền lại rồi bỏ đi...
Cái gì mà nổi tiếng, nổi tiếng là để lôi những kẻ kì quặc về nhà, là bắt cô nấu cơm, là để vô tâm với gia đình sao?
Lưu Dương cười thầm trong lòng, kéo lê chiếc cặp sách về nhà
Mở cửa ra, đã thấy người chị lạnh lùng của cô đang ngồi trên ghế sô pha trước mặt, tủm tỉm cười nhìn cô, ngồi bên cạnh là kẻ nhặt được đáng ghét kia, đang thờ ơ ngồi đọc báo
Lưu Dương giật nảy mình, lùi về phía sau
Đây có phải là người chị đến một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho cô không vậy, kể từ hôm qua khi lôi tên lạ mặt kia về, chị ta dường như biến thành một người khác vậy
Cô cắn môi, tay nắm chặt thành đấm, bước nhanh
"Em đi về phòng trước!"
"Từ từ cái nào..." Một cánh tay chặn trước mặt khiến Lưu Dương không đi tiếp được
Đôi mắt cong cong đầy ý cười nhìn chằm chằm vào cô lại khiến cô cảm thấy lạnh thấu xương
"Em bị bắt nạt?"
"Liên quan đến chị sao?" Cô gạt phắt tay người trước mặt đi
"Có đánh lại không?"
"Không!"
Người đó thở dài, lắc đầu, thả người ngồi phịch xuống ghế
"Đó là lí do em vẫn bị bắt nạt đến giờ đấy!"
"Kẻ mạnh thì mới có thể dẫm lên kẻ yếu, đừng bao giờ mong chờ vào người khác giúp mình, tự thân vận động là tốt nhất!"
Cô sững lại vài giây, nhìn chằm chằm người ấy, rồi lại bước nhanh về phòng, đóng chặt cửa lại, nhào lên giường, úp mặt vào gối khóc lớn
Chị ta thì biết cái gì chứ!
Sáng hôm sau,
Lưu Dương mệt mỏi tỉnh lại sau một đêm khóc thật to, chuẩn bị đến trường
Hôm nay lại phải gặp bọn họ nữa
Cô móc lấy hai ba tờ tiền nhăn nhúm trong hộc tủ, bỏ vào trong cặp, mặc quần áo rồi chạy vội đến trường
Hình như trong tủ mình thiếu mất một bộ đồng phục thì phải? Bà chị kia lại không thấy đâu rồi? Hôm qua còn tỏ ra quan tầm mình lắm! Rốt cuộc chỉ là ngoài miệng...
Lưu Dương cố nén cơn giận, chạy nhanh đến trường
Cuối buổi học, tất cả học sinh rời khỏi lớp
Cô uể oải xoa lên cánh tay đau nhức, liếc mắt đã thấy đám người hôm trước đang ở phía xa, vẫy vẫy cô
Tay nắm chặt thành đấm một hồi lâu, cuối cùng vẫn bước về phía ấy
Sau trường học, vẫn là chỗ cũ
Bọn người đó lại vây quanh cô, bắt đầu đấm đá
Cô lại ôm đầu như thế, không thể làm gì hơn là tránh né
Đứa lớn nhất ra hiệu cho bọn chúng dừng lại, đi về phía cô, chìa tay ra
"Tiền đâu?"
Lưu Dương nắm chặt những tờ giấy bạc trong túi áo, đầu kêu ong ong, chân tay đau rát, bị bọn chúng ép sát vào tường
' Kẻ mạnh thì mới có thể dẫm lên kẻ yếu, đừng bao giờ mong chờ vào người khác giúp mình, tự thân vận động là tốt nhất '
Cô sững sờ...Tại sao? Bà chị đó...
Lại nhìn đám người trước mặt đang cười độc ác nhìn cô, tay đang nắm càng thêm chặt
"Tôi không có!"
"Mày..." Cô gái tức giận, hằm hè "Dám cãi lại! Lá gan cũng thật lớn! Bọn mày, dạy dỗ nó cho tao!"
Cô ta phất tay, đám người lại chuẩn bị tiến đến
Móng tay Lưu Dương găm chặt vào thịt đến chảy máu, răng nghiến chặt lại
' Kẻ mạnh thì dẫm lên kẻ yếu '
Chỉ kẻ mạnh mới được phép...kẻ yếu chỉ có thể chịu đựng
Chỉ có đứng bên trên, cao hơn người khác mới không bị coi thường, bị bắt nạt
Cô lấy hết can đảm, lao thẳng vào bọn chúng, hét lên
"Điều ấy, tôi biết từ lâu rồi!!!"
Kẻ đang bị bắt nạt bỗng nhiên phản kích, khiến cho đám người đều sửng sốt, không kịp phòng bị nên có người bị Lưu Dương đẩy ngã
Tôi không yếu đuối, tôi chắc chắn sẽ mạnh hơn chị, đứng cao hơn chị
"Con nhỏ chết tiệt!" Đứa con gái cầm đầu tức giận đến đỏ cả mắt, cầm lấy cây gậy gỗ ghim đầy đinh bên cạnh, phang đến chỗ cô
"Không cho mày bài học thì không biết sự lợi hại của tao!"
Lưu Dương không kịp phản ứng, chỉ có thế đưa tay lên đỡ, những chiếc đinh nhọn đâm thẳng đến , mắt cô nhắm tịt lại
Bốp!
Cây gậy bị một người đá văng ra xa, bóng một cô gái mặc đồng phục học sinh xuất hiện trước mặt, che chở cho cô
Đó là...
Người đó khẽ huýt sáo
"Bắt nạt kẻ yếu là một điều không thể tha thứ..."
Khẽ xoay xoay cổ tay, người đó quay lại, mỉm cười, đôi mắt cong cong nhìn cô
"Đặc biệt là bắt nạt người nấu cơm cho tôi!"
Giây phút ấy, mọi thứ dường như đông cứng lại, không hình ảnh hay âm thanh nào lọt vào tai cô được nữa
Chỉ 15 phút sau, một đám học sinh đã nằm kêu rên đầy đất, kêu cha gọi mẹ, hoài nghi về cuộc đời của mình
Cô ta là quái vật sao?
"Lần sau cứ cẩn thận nha!"
Cô gái trước mặt cười tủm tỉm, vẫy vẫy tay với mấy người đó rồi kéo tay Lưu Dương và một thiếu niên vừa mới đến rời đi
Lưu Dương nhìn bóng lưng trước mắt, đáy lòng đặt ra vô số câu hỏi
"Tại sao?" lại giúp cô
Người trước mắt đang kéo tay cô quay lại, nhìn cô đầy nghi hoặc đến mất tự nhiên rồi chỉ vào người thiếu niên
"Đừng nói em lây bệnh hỏi từ hắn nhé! Tất nhiên là vì chị đã để giấy nhắn mà em lại chưa về nấu cơm còn gì! Muốn chị đói chết à?"
"Chị..." Lưu Dương phẫn nộ
"Nhanh nhanh về nấu cơm đi thôi!" Người đó nói rồi lại quay lưng, kéo thiếu niên đi thẳng một mạch
Lưu Dương nhìn theo bóng lưng đó...trong lòng dường như có chút ấm áp, khẽ mỉm cười
Hừ...nói dối! Kia rõ ràng là đồng phục của mình...
À khoan! Chị ta lấy đồng phục của mình...
"Đứng lại! Mau trả đồng phục cho em!!!" Cô hét lên rồi lập tức đuổi theo hai người kia
Chiều dần tắt
Hôm sau,
Lưu Dương lại đứng dậm chân đầy giận dữ trước miếng giấy vang dán trên cửa tủ
Chị ta lại chuồn đi chơi với tên kia rồi!!!
Cô khẽ gỡ tờ giấy nhắn màu vàng kia xuống, dặt vào trong một chiếc hộp cùng với những tờ giấy vàng cùng loại khác
Tha thứ cho chị ta lần này vậy! Dù gì cũng là nhờ chị ta mà bọn bắt nạt cô dạo này không mấy hung hăng càn quấy nữa, gặp cô đều đi đường vòng
Cô thở dài, quay đi chuẩn bị...nấu cơm
À mà khoan! Chị ta bảo đi kết hôn sao???
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Ba năm sau,
Vào sáng sớm tại căn hộ của một chung cư cao cấp,
Thiếu nữ xinh đẹp một thân công sở gọn gàng, vội vàng xỏ giày cao gót vào chân, một tay vơ lấy miếng bánh mì nhét vội vào miệng, tay kia với lên cánh cửa tủ nhẵn mịn
Cô gái chợt giật mình, thu tay lại, sững người hồi lâu
Trong đầu chợt thoáng qua hình ảnh cô gái mặc đồng phục học sinh, đứng chắn trước mặt cô năm nào
Bóng lưng ấy, rốt cuộc cô vẫn không thể vượt qua được
Cô gái khẽ mỉm cười, vuốt nhẹ khung ảnh rồi đặt lên trên một chiếc hộp gỗ, bên trong đựng đầy những miếng giấy nhớ màu vàng bắt mắt
"Cứ đợi mà xem! Chắc chắn em sẽ vượt qua chị!"
Rồi sẽ có một ngày...chắc chắn...
Vì vậy nên từ giờ cho đến lúc đó, hãy dõi theo em nhé!
Ánh dương của ngày mới lọt qua khe cửa, chiếu sáng tấm ảnh cùng chiếc hộp gỗ trên bàn
Trong ảnh, thiếu nữ vẫn đứng đó nhìn theo cô, cùng với nụ cười rạng rỡ chưa bao giờ tắt.
Cảm ơn vì đã thay đổi cuộc sống của em, chị chính là người chị tuyệt vời nhất.
-Lưu Dương-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.