[ Mau Xuyên ] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!
Chương 77: Uy phong lẫm liệt của nữ hoàng (7)
Kình Lạc
04/01/2021
"Điện hạ vẫn còn nhớ ta... thật tốt..."
Mộ Dung Cẩm dường như không chút sợ hãi, bình thản mở miệng,
"Ngươi đem hắn đi đâu???"
Mộ Dung Cẩm không giãy dụa phản kháng, nhưng cũng không đáp lời, càng khiến động tác của cô kịch liệt hơn,
Hô hấp bắt đầu rối loạn,
Thiếu nữ thấp giọng rủa một tiếng, ngưng lại động tác,
Bịch một tiếng,
Cả người hắn bị ném ra xa, trúng vào bàn gỗ làm lư hương đổ xuống,
Số 23 phủi phủi tay, cô tự nhiên giống như thường ngày, quay đầu, thong thả ra khỏi phòng...
Bỏ lại Mộ Dung Cẩm ôm cổ ho khan phía sau...
Vừa dời khỏi tẩm điện, mặt thiếu nữ đã đỏ ửng lên không rõ, bộ dạng muốn giết người...
Số 23 "..." Con mẹ nó nam chính đại nhân, lại dám tính kế trẫm!!!
Phải đi cứu vợ nhỏ!!!
[ Ký chủ, người đang trúng xuân dược a~! ]
Số 23 "..." Bỏ đi!!!
Lại phải đi tắm nước lạnh!!!
Tại sao ta lần nào trúng xuân dược đều phải đi ngâm nước lạnh!!!
Trong truyện không phải viết trúng xuân dược thì sẽ cùng người mình thích XXOO sao???
Phân biệt đối xử à???
Nhị Tam [ ... ] Vui vẻ, vui vẻ, vui vẻ...
...
Số 23 sửa sang xong, lại lệnh cho người bắt Mộ Dung Cẩm nhốt lại,
Không tra được thông tin gì từ miệng hắn,
Đành phải tự đi tìm thôi!!!
Tra tấn?
Ha ha, bàn tay vàng của nam chính đại nhân lớn lắm đó ngươi biết không???
Vậy là Số 23 phải một mình bước đi trên con đường đi tìm vợ...
Trẫm thật đáng thương, đến một cái bàn tay vàng cũng không có...
Đồ tiểu Tam ngốc!!!
Nhị Tam [ ... ] Cả người cô có chỗ nào không phải bàn tay vàng???
Hơn nữa mẹ nó còn là một cái bàn tay vàng đính kim cương!!!
...
Chỉ tiếc là, cả ngày hôm đó chẳng hề thấy Số 23 quay lại...
Ngày kế tiếp, rồi lại một ngày nữa,thêm một ngày nữa, cũng không thấy bóng dáng của cô...
Toàn bộ đại thần trong cung ngoài mặt lo lắng vô hạn, bên trong nội tâm lại điên cuồng nhảy múa,
Ma đầu đi rồi!!!
Có người còn dự định mở tiệc ăn mừng,
Nhưng tiệc còn chưa tổ chức, lại nhận được thư của cô,
Vì cảm thấy họ rảnh rỗi không có việc gì làm, sẽ rất buồn,
Nên là cả hoàng cung ngồi chép kinh, mỗi người năm trăm lần đi a~!!!
Cố lên!!!
Mặt sau: Trẫm về sẽ kiểm tra các người!
Hoàng cung "..." Ám ảnh kinh hoàng!!!
...
Cùng lúc đó,
Ngoài thành,
Không giống như trong thành đô phồn hoa náo nhiệt, ngoài này cực thưa thớt người qua lại,
Nhưng dù ít đến đâu, ánh mắt họ đều đổ dồn về một phía,
Tiểu cô nương mặc một thân y phục đỏ rực đặc biệt bắt mắt, tay cầm hồ lô đường, thỉnh thoảng lại cắn một viên cho vào miệng,
Số 23 tỏ vẻ, trẫm quá đẹp mà, ai ai cũng phải ngước nhìn ta...
Quả nhiên đã là vàng thì ở đâu cũng sẽ chói sáng,
Nhị Tam [ ... ]
\# Ký chủ nhà ta không biết viết hai chữ khiêm tốn là như thế nào\, thỉnh cứu giúp\!\!\! \#
\# Online chờ\, rất gấp\!\!\! \#
Đi lâu như vậy, cuối cùng vẫn chưa đến,
Số 23 tản bước theo con đường mòn vào rừng,
Gió lạnh thổi qua,
Một bông tuyết rơi xuống,
Khung cảnh lúc này có thể tạo thành một bức tranh tuyệt mĩ, trong rừng rậm u tối, dưới bầu trời đầy tuyết rơi trắng xóa, nữ tử y phục đỏ tươi nổi bật, giống như mọi thứ xung quanh chỉ làm nền cho nàng,
Số 23 lấy một cái áo lông vũ từ trong không gian ra, khoác lên người,
Lại đưa tay đón lấy bông tuyết nhẹ rơi xuống,
Ừm, thật lạnh...
...
Một ngôi đền nhỏ bỏ hoang ở nơi mà không ai biết,
Nam tử hán cao lớn thò đầu ra ngoài, lại lập tức co lại chui vào, nhìn người bên trong,
"Ngoài trời thật lạnh, còn có tuyết."
Người bên trong cũng là một nam tử hán khác, thô lỗ bỏ thêm củi vào đám lửa trước mặt,
"Ngươi nói xem, tên mặt trắng kia có chết vì lạnh không?"
"Ta trông hắn rất yếu..."
"Hừ, ở nơi đây, đám nam nhân như chúng được sủng hạnh còn hơn lên trời, để chịu khổ tí đã sao?"
"Chúng ta mới thật sự đáng thương, bộ dạng này còn chưa vào đến thành đã bị đuổi đi rồi... Ngươi nói xem?"
"Có... có vẻ đúng..."
Nam nhân ngồi dưới đất bỗng hơi nhíu mi, lại thêm củi vào, hơi kéo kéo quần áo bằng ải thô trên người,
"Thôi, ngươi cứ đi đắp thêm áo cho hắn, đừng để lạnh chết..."
"Ừ."
Một lúc lâu sau,
"Tên đó là phượng quân của nữ hoàng đúng không?"
"Ta cũng không hiểu, nữ hoàng như thế nào mà để dân chúng phỉ nhổ như vậy?"
"Ta cũng thật tò mò, nhưng chuyện trong thành đều là bát quái, chưa chắc đã đúng..."
"Ừ, nếu như vậy sao các ngươi không đến hỏi thẳng ta thử xem?"
"Nếu vào thành được thì ta đã đi hỏi rồi..."
"Người như chúng ta vào thành dễ lắm chắc?"
"..."
Hình như có gì đó sai sai...
Im lặng,
Im lặng,
Hai đại nam tử thô to suýt chút nữa nhảy dựng lên,
Thiếu nữ khoác áo lông, y phục đỏ tươi ngồi đó, vô cùng bắt mắt,
Cô cười dịu dàng vẫy tay với bọn chúng,
Hại đại hán "..." Đột nhiên bọn họ cảm thấy sợ là sao chứ!!!
Đây là người đã một mình đánh cả hoàng cung đó!!!
A phi!!!
Bọn họ không sợ!!!
Hai người áp đến định bắt cô, đột nhiên thiếu nữ đưa tay lên ra hiệu dừng lại, biểu cảm trên mặt nghiêm túc,
"Đừng vội vàng, đợi chút!"
Động tác hai người đồng thời dừng lại,
Thiếu nữ xoay xoay cô tay, đứng dậy,
"Chúng ta nên thỏa thuận chuyện này trong hòa bình."
Một lát sau,
Hai đại nam tử bầm dập, run rẩy nằm dưới đất lôi tên tổ tông mười tám đời ra gọi...
Đã nói là giải quyết trong hòa bình mà???
Hòa bình của cô đâu!!!
Số 23 cởi áo choàng, bước vào căn phòng gần đó,
Lát sau bế theo một người bước ra,
Cô dùng áo choàng ấm áp bọc người đó lại, ánh mắt mang theo vô tận ôn nhu,
Hai đại hán nằm trên đất "..." Nếu không phải vừa bị cô đánh cho một trận, họ tuyệt đối cho đây là một...
Khụ! Không muốn nói!!!
Số 23 đưa mắt nhìn con đường phủ đầy tuyết, lại thở dài,
Quay qua hai người nằm trên đất, cô nở một nụ cười thân thiện,
Hại đại hán nào đó "..." Đừng đánh chủ ý lên họ, đừng chú ý đến họ...
Đại ma đầu, quả thực như lời đồn, quá đáng sợ rồi!!!
Mộ Dung Cẩm dường như không chút sợ hãi, bình thản mở miệng,
"Ngươi đem hắn đi đâu???"
Mộ Dung Cẩm không giãy dụa phản kháng, nhưng cũng không đáp lời, càng khiến động tác của cô kịch liệt hơn,
Hô hấp bắt đầu rối loạn,
Thiếu nữ thấp giọng rủa một tiếng, ngưng lại động tác,
Bịch một tiếng,
Cả người hắn bị ném ra xa, trúng vào bàn gỗ làm lư hương đổ xuống,
Số 23 phủi phủi tay, cô tự nhiên giống như thường ngày, quay đầu, thong thả ra khỏi phòng...
Bỏ lại Mộ Dung Cẩm ôm cổ ho khan phía sau...
Vừa dời khỏi tẩm điện, mặt thiếu nữ đã đỏ ửng lên không rõ, bộ dạng muốn giết người...
Số 23 "..." Con mẹ nó nam chính đại nhân, lại dám tính kế trẫm!!!
Phải đi cứu vợ nhỏ!!!
[ Ký chủ, người đang trúng xuân dược a~! ]
Số 23 "..." Bỏ đi!!!
Lại phải đi tắm nước lạnh!!!
Tại sao ta lần nào trúng xuân dược đều phải đi ngâm nước lạnh!!!
Trong truyện không phải viết trúng xuân dược thì sẽ cùng người mình thích XXOO sao???
Phân biệt đối xử à???
Nhị Tam [ ... ] Vui vẻ, vui vẻ, vui vẻ...
...
Số 23 sửa sang xong, lại lệnh cho người bắt Mộ Dung Cẩm nhốt lại,
Không tra được thông tin gì từ miệng hắn,
Đành phải tự đi tìm thôi!!!
Tra tấn?
Ha ha, bàn tay vàng của nam chính đại nhân lớn lắm đó ngươi biết không???
Vậy là Số 23 phải một mình bước đi trên con đường đi tìm vợ...
Trẫm thật đáng thương, đến một cái bàn tay vàng cũng không có...
Đồ tiểu Tam ngốc!!!
Nhị Tam [ ... ] Cả người cô có chỗ nào không phải bàn tay vàng???
Hơn nữa mẹ nó còn là một cái bàn tay vàng đính kim cương!!!
...
Chỉ tiếc là, cả ngày hôm đó chẳng hề thấy Số 23 quay lại...
Ngày kế tiếp, rồi lại một ngày nữa,thêm một ngày nữa, cũng không thấy bóng dáng của cô...
Toàn bộ đại thần trong cung ngoài mặt lo lắng vô hạn, bên trong nội tâm lại điên cuồng nhảy múa,
Ma đầu đi rồi!!!
Có người còn dự định mở tiệc ăn mừng,
Nhưng tiệc còn chưa tổ chức, lại nhận được thư của cô,
Vì cảm thấy họ rảnh rỗi không có việc gì làm, sẽ rất buồn,
Nên là cả hoàng cung ngồi chép kinh, mỗi người năm trăm lần đi a~!!!
Cố lên!!!
Mặt sau: Trẫm về sẽ kiểm tra các người!
Hoàng cung "..." Ám ảnh kinh hoàng!!!
...
Cùng lúc đó,
Ngoài thành,
Không giống như trong thành đô phồn hoa náo nhiệt, ngoài này cực thưa thớt người qua lại,
Nhưng dù ít đến đâu, ánh mắt họ đều đổ dồn về một phía,
Tiểu cô nương mặc một thân y phục đỏ rực đặc biệt bắt mắt, tay cầm hồ lô đường, thỉnh thoảng lại cắn một viên cho vào miệng,
Số 23 tỏ vẻ, trẫm quá đẹp mà, ai ai cũng phải ngước nhìn ta...
Quả nhiên đã là vàng thì ở đâu cũng sẽ chói sáng,
Nhị Tam [ ... ]
\# Ký chủ nhà ta không biết viết hai chữ khiêm tốn là như thế nào\, thỉnh cứu giúp\!\!\! \#
\# Online chờ\, rất gấp\!\!\! \#
Đi lâu như vậy, cuối cùng vẫn chưa đến,
Số 23 tản bước theo con đường mòn vào rừng,
Gió lạnh thổi qua,
Một bông tuyết rơi xuống,
Khung cảnh lúc này có thể tạo thành một bức tranh tuyệt mĩ, trong rừng rậm u tối, dưới bầu trời đầy tuyết rơi trắng xóa, nữ tử y phục đỏ tươi nổi bật, giống như mọi thứ xung quanh chỉ làm nền cho nàng,
Số 23 lấy một cái áo lông vũ từ trong không gian ra, khoác lên người,
Lại đưa tay đón lấy bông tuyết nhẹ rơi xuống,
Ừm, thật lạnh...
...
Một ngôi đền nhỏ bỏ hoang ở nơi mà không ai biết,
Nam tử hán cao lớn thò đầu ra ngoài, lại lập tức co lại chui vào, nhìn người bên trong,
"Ngoài trời thật lạnh, còn có tuyết."
Người bên trong cũng là một nam tử hán khác, thô lỗ bỏ thêm củi vào đám lửa trước mặt,
"Ngươi nói xem, tên mặt trắng kia có chết vì lạnh không?"
"Ta trông hắn rất yếu..."
"Hừ, ở nơi đây, đám nam nhân như chúng được sủng hạnh còn hơn lên trời, để chịu khổ tí đã sao?"
"Chúng ta mới thật sự đáng thương, bộ dạng này còn chưa vào đến thành đã bị đuổi đi rồi... Ngươi nói xem?"
"Có... có vẻ đúng..."
Nam nhân ngồi dưới đất bỗng hơi nhíu mi, lại thêm củi vào, hơi kéo kéo quần áo bằng ải thô trên người,
"Thôi, ngươi cứ đi đắp thêm áo cho hắn, đừng để lạnh chết..."
"Ừ."
Một lúc lâu sau,
"Tên đó là phượng quân của nữ hoàng đúng không?"
"Ta cũng không hiểu, nữ hoàng như thế nào mà để dân chúng phỉ nhổ như vậy?"
"Ta cũng thật tò mò, nhưng chuyện trong thành đều là bát quái, chưa chắc đã đúng..."
"Ừ, nếu như vậy sao các ngươi không đến hỏi thẳng ta thử xem?"
"Nếu vào thành được thì ta đã đi hỏi rồi..."
"Người như chúng ta vào thành dễ lắm chắc?"
"..."
Hình như có gì đó sai sai...
Im lặng,
Im lặng,
Hai đại nam tử thô to suýt chút nữa nhảy dựng lên,
Thiếu nữ khoác áo lông, y phục đỏ tươi ngồi đó, vô cùng bắt mắt,
Cô cười dịu dàng vẫy tay với bọn chúng,
Hại đại hán "..." Đột nhiên bọn họ cảm thấy sợ là sao chứ!!!
Đây là người đã một mình đánh cả hoàng cung đó!!!
A phi!!!
Bọn họ không sợ!!!
Hai người áp đến định bắt cô, đột nhiên thiếu nữ đưa tay lên ra hiệu dừng lại, biểu cảm trên mặt nghiêm túc,
"Đừng vội vàng, đợi chút!"
Động tác hai người đồng thời dừng lại,
Thiếu nữ xoay xoay cô tay, đứng dậy,
"Chúng ta nên thỏa thuận chuyện này trong hòa bình."
Một lát sau,
Hai đại nam tử bầm dập, run rẩy nằm dưới đất lôi tên tổ tông mười tám đời ra gọi...
Đã nói là giải quyết trong hòa bình mà???
Hòa bình của cô đâu!!!
Số 23 cởi áo choàng, bước vào căn phòng gần đó,
Lát sau bế theo một người bước ra,
Cô dùng áo choàng ấm áp bọc người đó lại, ánh mắt mang theo vô tận ôn nhu,
Hai đại hán nằm trên đất "..." Nếu không phải vừa bị cô đánh cho một trận, họ tuyệt đối cho đây là một...
Khụ! Không muốn nói!!!
Số 23 đưa mắt nhìn con đường phủ đầy tuyết, lại thở dài,
Quay qua hai người nằm trên đất, cô nở một nụ cười thân thiện,
Hại đại hán nào đó "..." Đừng đánh chủ ý lên họ, đừng chú ý đến họ...
Đại ma đầu, quả thực như lời đồn, quá đáng sợ rồi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.