Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 63: TG3: Thi hoàng tận thế: Bạn trai cố chấp quá dính ta 16
Dạ Gia Đích Ly Trần
22/07/2021
Edit: Thuần An
Vô Dược lôi Bạch Cẩn Mộ chậm rãi đi vào biệt thự, một người già đầu tóc hoa râm ngồi trên sô pha phòng khách.
Vô Dược đến gần, sau đó nói với ông một tiếng: "Ông ngoại, cháu đã về."
Sau khi Vô Dược lên tiếng, đôi mắt vô hồn của Nhạc Nhất Niệm mới có thần thái. Vốn dĩ khuôn mặt vô biểu tình, lúc này lại treo lên vẻ ôn hoà tươi cười. "Tịch Tịch đã về rồi, không có việc gì đi? Đám nhãi ranh kia cũng dám đối xử với cháu ngoại của ta như vậy, ta nhất định phải giáo huấn bọn họ."
Nhìn Nhạc Nhất Niệm như vậy, Vô Dược bất giác nhớ tới gia gia của mình ở đế tinh, tuy rằng cô đã đi qua 300 thế giới, chẳng qua cô nguyên bản mới ở thế giới này mấy ngày. Nhưng đối với cô mà nói xác thật cô cũng lâu rồi chưa gặp qua gia gia.
Vô Dược đột nhiên cảm thấy may mắn vì Bạch Cẩn Mộ đã chữa trị cho cô, vẻ ngoài hiện tại một chút vết thương cũng không có: "Được rồi, ông ngoại đừng lo lắng, cháu không phải đã không có chuyện gì rồi sao?"
Sau đó kéo Bạch Cẩn Mộ đến trước mặt Nhạc Nhất Niệm: "Ông xem, cháu còn tìm được một người cháu rể này!"
Lúc này Nhạc Nhất Niệm mới nhìn thẳng vảo Bạch Cẩn Mộ, nhìn chằm chằm hồi lâu thấy anh một chút khẩn trương cũng không có. Trong lòng bất giác liền đánh giá anh cao thêm vài phần.
Cuối cùng vẫy vẫy tay: "Tịch Tịch thích thì tốt rồi. Trở về chắc cũng mệt mỏi rồi? Mau đi nghỉ ngơi một chút đi."
Vô Dược cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, lại còn muốn chữa trị, chuyện quan trọng là cô còn muốn hỏi anh một vài chuyện. Cho nên đương nhiên là đồng ý: "Được, cháu đi lên trước. Ông ngoại, buổi tối gặp."
Nhạc Nhất Niệm mỉm cười nhìn cô nắm Bạch Cẩn Mộ tay, sau đó nói: "Đi đi... Đi đi..."
...
Vô Dược từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ bọc một cái khăn tắm. Thật ra nếu cô không thắt ngực thì vẫn có thể nhìn ra một chút.
Ánh mắt của Bạch Cẩn Mộ từ khi cô bước ra vẫn luôn dừng trên người cô, không có rời đi.
Vô Dược dùng dị năng chữa trị vết thương trên người nên đã tốt hơn. Cô chậm rãi đến gần anh, Bạch Cẩn Mộ giống như ngốc tại chỗ, hoàn toàn không nhúc nhích.
Vô Dược đẩy anh nằm trên giường sau đó nhìn xuống, một đầu gối chống xuống giường, một tay đặt trên vai anh, một tay khác véo lấy cằm anh.
Môi cô gợi lên mỉm cười, trong con mắt không nhìn ra hỉ nộ, giống như nữ yêu ôn nhu mở miệng: "Khống chế tang thi, năng lực siêu cường, năng lực chữa trị, huyết sắc phi đồng*. Mộ Mộ... Nói cho em, anh rốt cuộc là cái gì?"
*Huyết sắc phi đồng: Đồng tử biến thành màu đỏ.
Tâm Bạch Cẩn Mộ trầm một chút, cô đã biết, cô cuối cùng cũng biết. Khuôn mặt tinh xảo nháy mắt trắng bệch, con mắt màu đen xẹt qua vài phần hoảng loạn: "Anh... Anh... Anh là..."
Vô Dược tiến gần thêm một chút, hơi thở ấm áp rơi trên mặt anh: "Ân? Là cái gì?"
Bach Cẩn Mộ theo bản năng ôm cô chặt lại, sau đó nhẹ nhàng hỏi, trong giọng nói mang theo vài phần nghi vấn và cảm giác sợ hãi: "A Tịch, anh nói cho em nhưng đừng rời khỏi anh được không?"
Vô Dược có chút không hiểu mạch não của anh, cô không phải đã thừa nhận anh sao? Anh rốt cuộc nghĩ cái gì nha. "Ân, em sẽ không rời khỏi anh."
Tay Bạch Cẩn Mộ càng ngày càng gấp, giây tiếp theo liền sợ cô sẽ rời anh mà đi, cuối cùng đứt quãng mở miệng: "Kỳ thật... Anh... Anh kỳ thật... Kỳ thật là thứ mà các em gọi là tang thi..."
Nghe được anh nói Vô Dược thật ra không kinh ngạc lắm, thời điểm thấy huyết đồng của anh cô ít nhiều đã đoán được.
Việc cô càng tò mò là việc khác: "Anh từ khi nào khôi phục ý thức?"
Anh thấy cô không lộ ra vẻ sợ hãi hoặc là biểu tình khác, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, sau đó ngoan ngoãn trả lời: "Vẫn luôn, anh vẫn luôn có ý thức của mình."
24/11/2020
Vô Dược lôi Bạch Cẩn Mộ chậm rãi đi vào biệt thự, một người già đầu tóc hoa râm ngồi trên sô pha phòng khách.
Vô Dược đến gần, sau đó nói với ông một tiếng: "Ông ngoại, cháu đã về."
Sau khi Vô Dược lên tiếng, đôi mắt vô hồn của Nhạc Nhất Niệm mới có thần thái. Vốn dĩ khuôn mặt vô biểu tình, lúc này lại treo lên vẻ ôn hoà tươi cười. "Tịch Tịch đã về rồi, không có việc gì đi? Đám nhãi ranh kia cũng dám đối xử với cháu ngoại của ta như vậy, ta nhất định phải giáo huấn bọn họ."
Nhìn Nhạc Nhất Niệm như vậy, Vô Dược bất giác nhớ tới gia gia của mình ở đế tinh, tuy rằng cô đã đi qua 300 thế giới, chẳng qua cô nguyên bản mới ở thế giới này mấy ngày. Nhưng đối với cô mà nói xác thật cô cũng lâu rồi chưa gặp qua gia gia.
Vô Dược đột nhiên cảm thấy may mắn vì Bạch Cẩn Mộ đã chữa trị cho cô, vẻ ngoài hiện tại một chút vết thương cũng không có: "Được rồi, ông ngoại đừng lo lắng, cháu không phải đã không có chuyện gì rồi sao?"
Sau đó kéo Bạch Cẩn Mộ đến trước mặt Nhạc Nhất Niệm: "Ông xem, cháu còn tìm được một người cháu rể này!"
Lúc này Nhạc Nhất Niệm mới nhìn thẳng vảo Bạch Cẩn Mộ, nhìn chằm chằm hồi lâu thấy anh một chút khẩn trương cũng không có. Trong lòng bất giác liền đánh giá anh cao thêm vài phần.
Cuối cùng vẫy vẫy tay: "Tịch Tịch thích thì tốt rồi. Trở về chắc cũng mệt mỏi rồi? Mau đi nghỉ ngơi một chút đi."
Vô Dược cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, lại còn muốn chữa trị, chuyện quan trọng là cô còn muốn hỏi anh một vài chuyện. Cho nên đương nhiên là đồng ý: "Được, cháu đi lên trước. Ông ngoại, buổi tối gặp."
Nhạc Nhất Niệm mỉm cười nhìn cô nắm Bạch Cẩn Mộ tay, sau đó nói: "Đi đi... Đi đi..."
...
Vô Dược từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ bọc một cái khăn tắm. Thật ra nếu cô không thắt ngực thì vẫn có thể nhìn ra một chút.
Ánh mắt của Bạch Cẩn Mộ từ khi cô bước ra vẫn luôn dừng trên người cô, không có rời đi.
Vô Dược dùng dị năng chữa trị vết thương trên người nên đã tốt hơn. Cô chậm rãi đến gần anh, Bạch Cẩn Mộ giống như ngốc tại chỗ, hoàn toàn không nhúc nhích.
Vô Dược đẩy anh nằm trên giường sau đó nhìn xuống, một đầu gối chống xuống giường, một tay đặt trên vai anh, một tay khác véo lấy cằm anh.
Môi cô gợi lên mỉm cười, trong con mắt không nhìn ra hỉ nộ, giống như nữ yêu ôn nhu mở miệng: "Khống chế tang thi, năng lực siêu cường, năng lực chữa trị, huyết sắc phi đồng*. Mộ Mộ... Nói cho em, anh rốt cuộc là cái gì?"
*Huyết sắc phi đồng: Đồng tử biến thành màu đỏ.
Tâm Bạch Cẩn Mộ trầm một chút, cô đã biết, cô cuối cùng cũng biết. Khuôn mặt tinh xảo nháy mắt trắng bệch, con mắt màu đen xẹt qua vài phần hoảng loạn: "Anh... Anh... Anh là..."
Vô Dược tiến gần thêm một chút, hơi thở ấm áp rơi trên mặt anh: "Ân? Là cái gì?"
Bach Cẩn Mộ theo bản năng ôm cô chặt lại, sau đó nhẹ nhàng hỏi, trong giọng nói mang theo vài phần nghi vấn và cảm giác sợ hãi: "A Tịch, anh nói cho em nhưng đừng rời khỏi anh được không?"
Vô Dược có chút không hiểu mạch não của anh, cô không phải đã thừa nhận anh sao? Anh rốt cuộc nghĩ cái gì nha. "Ân, em sẽ không rời khỏi anh."
Tay Bạch Cẩn Mộ càng ngày càng gấp, giây tiếp theo liền sợ cô sẽ rời anh mà đi, cuối cùng đứt quãng mở miệng: "Kỳ thật... Anh... Anh kỳ thật... Kỳ thật là thứ mà các em gọi là tang thi..."
Nghe được anh nói Vô Dược thật ra không kinh ngạc lắm, thời điểm thấy huyết đồng của anh cô ít nhiều đã đoán được.
Việc cô càng tò mò là việc khác: "Anh từ khi nào khôi phục ý thức?"
Anh thấy cô không lộ ra vẻ sợ hãi hoặc là biểu tình khác, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, sau đó ngoan ngoãn trả lời: "Vẫn luôn, anh vẫn luôn có ý thức của mình."
24/11/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.