Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 73: TG3: Thi hoàng tận thế: Bạn trai cố chấp quá dính ta 26
Dạ Gia Đích Ly Trần
22/07/2021
Edit: Thuần An
Người khiếp sợ nhất không ai khác chính là Liễu Càng và Thành Thâm. Thành Thâm tuy rằng khiếp sợ nhưng không biểu hiện ra ngoài. Liễu Càng lại trực tiếp thốt lên: "Phong tiên sinh!"
Người chủ vị nhìn thoáng qua Liễu Càng sau đó mở miệng hỏi: "Cậu quen biết Tiểu Tịch."
Liễu Càng kích động nói: "Người lợi hại tôi nói trước đó chính là hắn!"
Ánh mắt Tiêu Điều xẹt qua vẻ khiếp sợ, sau đó càng thêm nhiều kinh hỉ: "Không tồi, không tồi, không hổ danh là nhi tử của lão Hàn."
Nghe Tiêu Điều nói những lời này, người nam nhân mặc áo blouse trắng bên cạnh lập tức đứng dậy, mười phần kích động nhìn Vô Dược: "Cậu... Vậy cậu chính là con của Nhạc học tỷ!"
Tiêu Điều ho nhẹ một cái: "Minh Hoa, bình tĩnh... Bình tĩnh. Lần này Tiểu Tịch tới là gia nhập với chúng ta."
Nghe thế Liễu Càng cũng không bình tĩnh: "Thật vậy sao? Phong tiên sinh thật sự muốn gia nhập với chúng ta?"
Vô Dược vẫn luôn duy trì lễ phép mỉm cười, sau đó gật gật đầu: "Ân, về sau chiếu cố nhiều hơn."
Từ đáy lòng Liễu Càng hoan nghênh: "Phong tiên sinh khách khí."
Khi Vô Dược phát hiện có ánh mắt dừng trên người mình, liền ngẩng đầu nhìn qua. Thời điểm phát hiện Thành Thâm, chỉ khẽ cười một chút. Sau đó cũng không nhìn thêm chút nào.
Sắc mặt Thành Thâm có chút khẽ biến, nội tâm mười phần phức tạp. Hắn đã từng xem Phong Tịch là huynh đệ, chỉ là thời điểm người khác nói Phong Tịch thích hắn. Hắn không tiếp thu nổi, trước không nói việc hắn có bạn gái, chỉ là cho dù hắn không có bạn gái hắn cũng không chấp nhận được việc hai người nam nhân ở bên nhau.
Hắn biết hiện tại hai nam ở bên nhau nhiều không đếm xuể. Chỉ là tư tưởng hắn tương đối truyền thống, khẳng định là không tiếp thu được. Cho nên lúc trước liền chấp nhận cách làm của Giản Tư Tình.
Chỉ là nghĩ đến lúc trước hắn vì sao theo bản năng muốn trốn tránh? Hắn rốt cuộc sợ hãi cái gì? Vì sao thời điểm nhìn thấy bên cạnh cô có người khác, hắn lại khó chịu như vậy?
Với việc Vô Dược đến rất nhiều người trên tầng cao tỏ vẻ rất hoan nghênh, nhưng đó chỉ là mặt ngoài, nội tâm nghĩ như thế nào chỉ có chính họ mới biết.
Bởi vì có Liễu Càng chứng minh thực lực của Vô Dược, cho nên Vô Dược cũng trực tiếp qua vòng thử nghiệm năng lực thí nghiệm.
Sau khi tham quan căn cứ một chút, liền tới nơi Tiêu Điều an bài nghỉ ngơi, Nhạc gia ở quá xa cho nên Vô Dược đương nhiên lựa chọn ở tại căn cứ.
Vô Dược nhéo nhéo mặt Bạch Cẩn Mộ âm trầm: "Được rồi, đừng không vui. Chờ em lấy được thứ mình muốn. Về sau anh muốn đi đâu em liền đi theo đó."
Bạch Cẩn Mộ nhìn cô, sắc mặt rốt cuộc hòa hoãn, nhẹ nhàng hỏi: "Thật sao?"
Vô Dược gật gật đầu: "Ân, không lừa anh."
Bạch Cẩn Mộ ôm cô vào trong lòng ngực, hôn hôn môi cô: "Cái đó Tịch Tịch, muốn tìm cái gì?"
"Ngô..." Đồ vật Vô Dược muốn tìm chính cô cũng không biết mở miệng như thế nào: "Cái này... Có chút phức tạp. Về sau anh sẽ biết."
Bạch Cẩn Mộ nhìn cô một cái thật sâu: "Tịch Tịch cần giúp đỡ nhớ nói cho anh nha!"
Vô Dược mỉm cười, chủ động hôn lên mặt anh: "Được rồi, em đã biết. Đến lúc cần giúp đỡ em sẽ nói."
Bạch Cẩn Mộ ôm lấy cô, nằm trên giường, trong con mắt cảm xúc không vui giảm bớt rất nhiều.
Nếu Tịch Tịch muốn, vậy anh tạm thời nhẫn nại một chút đi. Đương nhiên những nhân loại xấu xí đó dám làm việc gì khiến cho Tịch Tịch tổn thương, vậy đừng trách anh không khách khí.
Ngón tay Vô Dược thưởng thức mái tóc dài màu bạc của anh, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Mộ Mộ mệt sao?"
Bạch Cẩn Mộ lắc lắc đầu, sau đó trả lời: "Không mệt."
Vô Dược nhìn anh, hình như từ lúc anh biến thành dáng vẻ này anh liền không ngủ nữa. Anh trước đó thường xuyên mệt rã rời nha!
28/11/2020
Người khiếp sợ nhất không ai khác chính là Liễu Càng và Thành Thâm. Thành Thâm tuy rằng khiếp sợ nhưng không biểu hiện ra ngoài. Liễu Càng lại trực tiếp thốt lên: "Phong tiên sinh!"
Người chủ vị nhìn thoáng qua Liễu Càng sau đó mở miệng hỏi: "Cậu quen biết Tiểu Tịch."
Liễu Càng kích động nói: "Người lợi hại tôi nói trước đó chính là hắn!"
Ánh mắt Tiêu Điều xẹt qua vẻ khiếp sợ, sau đó càng thêm nhiều kinh hỉ: "Không tồi, không tồi, không hổ danh là nhi tử của lão Hàn."
Nghe Tiêu Điều nói những lời này, người nam nhân mặc áo blouse trắng bên cạnh lập tức đứng dậy, mười phần kích động nhìn Vô Dược: "Cậu... Vậy cậu chính là con của Nhạc học tỷ!"
Tiêu Điều ho nhẹ một cái: "Minh Hoa, bình tĩnh... Bình tĩnh. Lần này Tiểu Tịch tới là gia nhập với chúng ta."
Nghe thế Liễu Càng cũng không bình tĩnh: "Thật vậy sao? Phong tiên sinh thật sự muốn gia nhập với chúng ta?"
Vô Dược vẫn luôn duy trì lễ phép mỉm cười, sau đó gật gật đầu: "Ân, về sau chiếu cố nhiều hơn."
Từ đáy lòng Liễu Càng hoan nghênh: "Phong tiên sinh khách khí."
Khi Vô Dược phát hiện có ánh mắt dừng trên người mình, liền ngẩng đầu nhìn qua. Thời điểm phát hiện Thành Thâm, chỉ khẽ cười một chút. Sau đó cũng không nhìn thêm chút nào.
Sắc mặt Thành Thâm có chút khẽ biến, nội tâm mười phần phức tạp. Hắn đã từng xem Phong Tịch là huynh đệ, chỉ là thời điểm người khác nói Phong Tịch thích hắn. Hắn không tiếp thu nổi, trước không nói việc hắn có bạn gái, chỉ là cho dù hắn không có bạn gái hắn cũng không chấp nhận được việc hai người nam nhân ở bên nhau.
Hắn biết hiện tại hai nam ở bên nhau nhiều không đếm xuể. Chỉ là tư tưởng hắn tương đối truyền thống, khẳng định là không tiếp thu được. Cho nên lúc trước liền chấp nhận cách làm của Giản Tư Tình.
Chỉ là nghĩ đến lúc trước hắn vì sao theo bản năng muốn trốn tránh? Hắn rốt cuộc sợ hãi cái gì? Vì sao thời điểm nhìn thấy bên cạnh cô có người khác, hắn lại khó chịu như vậy?
Với việc Vô Dược đến rất nhiều người trên tầng cao tỏ vẻ rất hoan nghênh, nhưng đó chỉ là mặt ngoài, nội tâm nghĩ như thế nào chỉ có chính họ mới biết.
Bởi vì có Liễu Càng chứng minh thực lực của Vô Dược, cho nên Vô Dược cũng trực tiếp qua vòng thử nghiệm năng lực thí nghiệm.
Sau khi tham quan căn cứ một chút, liền tới nơi Tiêu Điều an bài nghỉ ngơi, Nhạc gia ở quá xa cho nên Vô Dược đương nhiên lựa chọn ở tại căn cứ.
Vô Dược nhéo nhéo mặt Bạch Cẩn Mộ âm trầm: "Được rồi, đừng không vui. Chờ em lấy được thứ mình muốn. Về sau anh muốn đi đâu em liền đi theo đó."
Bạch Cẩn Mộ nhìn cô, sắc mặt rốt cuộc hòa hoãn, nhẹ nhàng hỏi: "Thật sao?"
Vô Dược gật gật đầu: "Ân, không lừa anh."
Bạch Cẩn Mộ ôm cô vào trong lòng ngực, hôn hôn môi cô: "Cái đó Tịch Tịch, muốn tìm cái gì?"
"Ngô..." Đồ vật Vô Dược muốn tìm chính cô cũng không biết mở miệng như thế nào: "Cái này... Có chút phức tạp. Về sau anh sẽ biết."
Bạch Cẩn Mộ nhìn cô một cái thật sâu: "Tịch Tịch cần giúp đỡ nhớ nói cho anh nha!"
Vô Dược mỉm cười, chủ động hôn lên mặt anh: "Được rồi, em đã biết. Đến lúc cần giúp đỡ em sẽ nói."
Bạch Cẩn Mộ ôm lấy cô, nằm trên giường, trong con mắt cảm xúc không vui giảm bớt rất nhiều.
Nếu Tịch Tịch muốn, vậy anh tạm thời nhẫn nại một chút đi. Đương nhiên những nhân loại xấu xí đó dám làm việc gì khiến cho Tịch Tịch tổn thương, vậy đừng trách anh không khách khí.
Ngón tay Vô Dược thưởng thức mái tóc dài màu bạc của anh, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Mộ Mộ mệt sao?"
Bạch Cẩn Mộ lắc lắc đầu, sau đó trả lời: "Không mệt."
Vô Dược nhìn anh, hình như từ lúc anh biến thành dáng vẻ này anh liền không ngủ nữa. Anh trước đó thường xuyên mệt rã rời nha!
28/11/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.