Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Chương 82: TG3: Thi hoàng tận thế: Bạn trai cố chấp quá dính ta 35
Dạ Gia Đích Ly Trần
22/07/2021
Edit: Thuần An
Ngày 15 tháng 1: Tôi rốt cuộc ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, tôi phát hiện những người trước kia tôi thực nghiệm qua. Hình như rất giống tang thi mạt thế trong phim ảnh. Tôi bắt đầu luống cuống, tôi cảm thấy tôi nên tìm kiếm phương pháp giải quyết.
Ngày 7 tháng 5: Tôi tìm được phương pháp giải quyết rồi, nhưng tôi cảm giác hình như đã không còn kịp nữa. Thân thể nhiều tuổi đã mệt mỏi, hình như đã không thể chống đỡ được nữa. Tôi không ngăn cản được mạt thế đến, việc duy nhất tôi có thể làm được là giữ được L thị, giữ được Tiểu Tịch của tôi.
Ngày 18 tháng 6: Tôi dùng nhẫn làm ra một siêu không gian trong đó có đồ vật có thể biến tang thi thành tân nhân loại, thời điểm tôi chuẩn bị đăng báo. Tôi phát hiện bọn họ vậy mà tính toán dùng cái này để kiếm tiền. Cho nên tôi quyết định đưa cái này để lại cho Tiểu Tịch Nhi của tôi, tôi hy vọng con bé sẽ giúp tôi đền bù sai lầm.
Ngày 30 tháng 10: Chất xúc tác thành tân nhân loại hình như không thể dùng trên người tôi. Tôi cảm giác được tôi đã sắp không xong. Thật xin lỗi, Tiểu Tịch Nhi của mẹ, mẹ không thể nhìn con trưởng thành.
Bút ký chỉ viết tới đây, nước mắt Vô Dược không ngừng rơi ra. Cô biết đây là tình cảm của Phong Tịch. Có lẽ đối với thế giới hiện tại mà nói, Nhạc Sanh là tội nhân của toàn thế giới, nhưng nói về tình cảm thì bà vĩnh viễn là một người mẹ tốt.
Thời điểm Bạch Cẩn Mộ nhìn thấy nước mắt cô rơi liền hoảng hốt. Tay chân luống cuống như không ngừng lau nước mắt cô: "Không khóc, Tịch Tịch không khóc... Tịch Tịch không khóc..."
Vô Dược chôn ở trong lòng ngực, âm thanh có chút nghẹn ngào: "Mộ Mộ, anh nguyện ý cùng em làm những việc này không?"
"Đương nhiên!" Bạch Cẩn Mộ không cần suy nghĩ liền trực tiếp trả lời: "Chỉ cần Tịch Tịch muốn làm, anh đều nguyện ý cùng Tịch Tịch làm."
Vô Dược suy nghĩ lại một chút, sau đó liền thông suốt rất nhiều việc. Nhạc Sanh làm thực nghiệm, nhưng bởi vì không ngừng thất bại nên vô tình làm ra thuốc biến người thành tang thi. Cuối cùng lại không thể khống chế, bà biết virus tang thi muốn bùng nổ, sau đó nghiên cứu ra loại thuốc ức chế này.
Mà nếu cô đoán không sai, Lưu Xuyên chính là thực nghiệm giả cuối cùng. Sau một thời gian nghiên cứu ở đây, duy nhất một người không có mất đi suy nghĩ trở thành tang thi. Ngoại trừ việc năng lực bên ngoài không đủ, coi như tang thi này có thể xưng là tân nhân loại.
Vô Dược mở cửa phòng thí nghiệm ra, sau đó liền thấy Tiêu Điều, còn có Lãnh Minh Hoa.
Vô Dược đã đoán được bọn họ sẽ đến, bởi vì thời điểm cô tiến vào phòng thí nghiệm liền phát hiện có máy theo dõi.
Nếu sự việc đã đi đến bước này, cũng không cần thiết tiếp tục giấu nữa. Vô Dược liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó nhàn nhạt nói ra: "Nếu mấy người đã biết vậy thì lựa chọn đi. Hoặc là trở thành tân nhân loại, hoặc là chết."
Tiêu Điều tựa hồ không để ý lời Vô Dược, lạnh nhạt nói: "Đưa siêu không gian và cách liên kết với nó ra đây. Bằng không đừng trách tôi không khách khí..."
Tiêu Điều còn không kịp nói xong, liền ngã xuống trên mặt đất. Người đá hắn không ai khác chính là Liễu Càng.
Mà đứng sau Liễu Càng là một đống người mười phần tuấn mỹ. Đứng đầu là một nam nhân yêu mị, tựa như khinh thường mà cười: "A! Nhân loại ngu xuẩn, ai cho ngươi dũng khí nói ra những lời này?"
Tiêu Điều bị đá một cái như vậy liền không đứng lên lại. Lãnh Minh Hoa trừng lớn đôi mắt, tựa hồ thực không thể tin được: "Các ngươi... Các ngươi... Các ngươi là tang thi?"
Nam nhân yêu mỹ giống như bị những lời này đả kích, nhấc chân lên đá một cái: "Đi ngươi ma* tang thi, lão, tử, là, tân, nhân, loại."
*Đi ngươi ma: Một câu trửi thề, giống ĐM.
Vô Dược yên lặng vô ngữ nhìn thoáng qua Bạch Cẩn Mộ, nói chỉ số thông minh siêu cao đâu?
30/11/2020
Ngày 15 tháng 1: Tôi rốt cuộc ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, tôi phát hiện những người trước kia tôi thực nghiệm qua. Hình như rất giống tang thi mạt thế trong phim ảnh. Tôi bắt đầu luống cuống, tôi cảm thấy tôi nên tìm kiếm phương pháp giải quyết.
Ngày 7 tháng 5: Tôi tìm được phương pháp giải quyết rồi, nhưng tôi cảm giác hình như đã không còn kịp nữa. Thân thể nhiều tuổi đã mệt mỏi, hình như đã không thể chống đỡ được nữa. Tôi không ngăn cản được mạt thế đến, việc duy nhất tôi có thể làm được là giữ được L thị, giữ được Tiểu Tịch của tôi.
Ngày 18 tháng 6: Tôi dùng nhẫn làm ra một siêu không gian trong đó có đồ vật có thể biến tang thi thành tân nhân loại, thời điểm tôi chuẩn bị đăng báo. Tôi phát hiện bọn họ vậy mà tính toán dùng cái này để kiếm tiền. Cho nên tôi quyết định đưa cái này để lại cho Tiểu Tịch Nhi của tôi, tôi hy vọng con bé sẽ giúp tôi đền bù sai lầm.
Ngày 30 tháng 10: Chất xúc tác thành tân nhân loại hình như không thể dùng trên người tôi. Tôi cảm giác được tôi đã sắp không xong. Thật xin lỗi, Tiểu Tịch Nhi của mẹ, mẹ không thể nhìn con trưởng thành.
Bút ký chỉ viết tới đây, nước mắt Vô Dược không ngừng rơi ra. Cô biết đây là tình cảm của Phong Tịch. Có lẽ đối với thế giới hiện tại mà nói, Nhạc Sanh là tội nhân của toàn thế giới, nhưng nói về tình cảm thì bà vĩnh viễn là một người mẹ tốt.
Thời điểm Bạch Cẩn Mộ nhìn thấy nước mắt cô rơi liền hoảng hốt. Tay chân luống cuống như không ngừng lau nước mắt cô: "Không khóc, Tịch Tịch không khóc... Tịch Tịch không khóc..."
Vô Dược chôn ở trong lòng ngực, âm thanh có chút nghẹn ngào: "Mộ Mộ, anh nguyện ý cùng em làm những việc này không?"
"Đương nhiên!" Bạch Cẩn Mộ không cần suy nghĩ liền trực tiếp trả lời: "Chỉ cần Tịch Tịch muốn làm, anh đều nguyện ý cùng Tịch Tịch làm."
Vô Dược suy nghĩ lại một chút, sau đó liền thông suốt rất nhiều việc. Nhạc Sanh làm thực nghiệm, nhưng bởi vì không ngừng thất bại nên vô tình làm ra thuốc biến người thành tang thi. Cuối cùng lại không thể khống chế, bà biết virus tang thi muốn bùng nổ, sau đó nghiên cứu ra loại thuốc ức chế này.
Mà nếu cô đoán không sai, Lưu Xuyên chính là thực nghiệm giả cuối cùng. Sau một thời gian nghiên cứu ở đây, duy nhất một người không có mất đi suy nghĩ trở thành tang thi. Ngoại trừ việc năng lực bên ngoài không đủ, coi như tang thi này có thể xưng là tân nhân loại.
Vô Dược mở cửa phòng thí nghiệm ra, sau đó liền thấy Tiêu Điều, còn có Lãnh Minh Hoa.
Vô Dược đã đoán được bọn họ sẽ đến, bởi vì thời điểm cô tiến vào phòng thí nghiệm liền phát hiện có máy theo dõi.
Nếu sự việc đã đi đến bước này, cũng không cần thiết tiếp tục giấu nữa. Vô Dược liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó nhàn nhạt nói ra: "Nếu mấy người đã biết vậy thì lựa chọn đi. Hoặc là trở thành tân nhân loại, hoặc là chết."
Tiêu Điều tựa hồ không để ý lời Vô Dược, lạnh nhạt nói: "Đưa siêu không gian và cách liên kết với nó ra đây. Bằng không đừng trách tôi không khách khí..."
Tiêu Điều còn không kịp nói xong, liền ngã xuống trên mặt đất. Người đá hắn không ai khác chính là Liễu Càng.
Mà đứng sau Liễu Càng là một đống người mười phần tuấn mỹ. Đứng đầu là một nam nhân yêu mị, tựa như khinh thường mà cười: "A! Nhân loại ngu xuẩn, ai cho ngươi dũng khí nói ra những lời này?"
Tiêu Điều bị đá một cái như vậy liền không đứng lên lại. Lãnh Minh Hoa trừng lớn đôi mắt, tựa hồ thực không thể tin được: "Các ngươi... Các ngươi... Các ngươi là tang thi?"
Nam nhân yêu mỹ giống như bị những lời này đả kích, nhấc chân lên đá một cái: "Đi ngươi ma* tang thi, lão, tử, là, tân, nhân, loại."
*Đi ngươi ma: Một câu trửi thề, giống ĐM.
Vô Dược yên lặng vô ngữ nhìn thoáng qua Bạch Cẩn Mộ, nói chỉ số thông minh siêu cao đâu?
30/11/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.