Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Ngươi Đoạt Diễn
Chương 15: Đích Nữ Trọng Sinh (14)
Phù Mạc Ti
26/01/2021
Beta: LoBe
* * *
"A đúng rồi, Hoàng tổ mẫu, ngày hôm qua, Tam biểu ca dẫn con đi Thanh Phong Các, thưởng Tứ Nghệ Tranh Thánh nổi danh mỗi năm tổ chức một lần." Dư Duyệt chuyển đề tài. Sự tình của Dư gia, mẫu thân không hy vọng nàng tham dự, hơn nữa nếu đào sâu hơn, thái hậu cũng không vui.
"Thế nào?" Thái hậu tựa hồ rất có hứng thú nhìn nàng.
Dư Duyệt cười khẽ kể sự tình ngày hôm qua ra, đặc biệt nhắc tới đến Bạch Du Nhi, trên mặt mang theo tán thưởng nhàn nhạt:
"Hoàng tổ mẫu, không nghĩ tới người bị toàn bộ kinh thành đồn thổi kém cỏi, ngu ngốc lại cư nhiên có kiến giải* như vậy, thật là khiến Trường Ninh mở mang tầm mắt." Nói đến đây, Dư Duyệt cảm khái, "Thế nhân nhiều lúc bị che mắt, không cần hiểu hết mọi chuyện đã tự cho đó là sự thật, hơn nữa, người biết không? Rừng đào lần đó nếu không có nàng, có lẽ những lời gièm pha đã bị truyền đi."
(*kiến giải: Kiến = cao kiến, giải = giải quyết)
Thái hậu nghe những lời ấy về Bạch Du Nhi, ấn đường nhíu lại, trong mắt có chút vui mừng nào. Theo Dư Duyệt miêu tả, thái hậu xác thật có một tia tò mò, nhưng nhiều hơn đó là nghi kỵ. Trong hoàng cung sinh hoạt lâu rồi, việc gì cũng có khả năng bị phóng đại, bị âm mưu hóa, hành vi của Bạch Du Nhi trong mắt thái hậu thực dễ dàng biến thành có mưu đồ gây rối.
Tất nhiên, thái hậu là con người như thế nào? Cho dù chuyện gì xảy ra, trên mặt bà cũng sẽ không biểu lộ điều gì bất thường, ngược lại mang theo một tia thương hại, "Nếu như thế, thật là một hài tử đnags thương."
"Đúng vậy, sinh ra trong phủ rộng lớn.. Aiii, bất quá, Trường Ninh cảm thấy bản thân cùng nàng thật sự có duyên, nhưng mà" Nói đến đây, Dư Duyệt có thở dài nói: "Tam biểu ca không yên tâm, nên nói đầu tiên phải điều tra Du Nhi."
Khóe miệng thái hậu lộ ra ý cười vui mừng, "Đương nhiên, Cẩn Nhi là người thận trọng hiểu chuyện" Nàng có chút chế nhạo nhìn Dư Duyệt, "Cũng biết cách quan tâm người khác."
"Hoàng tổ mẫu!"
Dư Duyệt tựa như thẹn thùng mà dậm chân một cái, nắm chặt khăn tay, trên mặt là một mảnh đỏ ửng, trong lòng lại cười trào phúng. Chính là bởi vì không biết tôn tử biết quan tâm người khác của người ở bên bằng hữu tốt của vị hôn thê hắn sẽ như thế nào nhỉ?
Dư Duyệt tự nhiên không phải thật lòng muốn nói tốt giúp Bạch Du Nhi trước mặt thái hậu. Mà từ giờ trở đi, nàng phải khiến thái hậu nghĩ rằng Bạch Du Nhi là nữu tử có tâm cơ thâm trầm, lại càng phải nhắc tới Mạc Ly Cẩn khi nói về nàng ta, cho tới cuối cùng mới có thể khiến Bạch Du Nhi hoàn toàn bị ghét bỏ, không có khả năng xoay người.
Thái hậu thấy bộ dáng túng quẫn của Dư Duyệt, cười lớn, "Ui, Trường Ninh của ai gia xấu hổ sao.."
Từ Ninh Cung ẩn ẩn truyền đến tiếng cười làm cung nhân ngoài điện liếc nhau, cũng không cảm thấy kỳ quái. Mỗi lần Trường Ninh quận chúa tiến cung, thái hậu đều sẽ vô cùng vui vẻ, đương nhiên nhiều năm như vậy, cũng khiến bộ họ nhận thức được Dư Duyệt được thái hậu sủng ái vô hạn, mà chỉ cần được sủng ái thì sẽ luôn tồn tại ở kinh thành không cần lo sợ việc gì.
* * *
Bồi Thái hậu dùng xong bữa trưa cùng xóa bóp cho bà, giúp bà đi vào giấc ngủ, Dư Duyệt mang theo Yến Ngữ cùng Yến Họa đi về hướng Chiêu Dương cung của Hoàng Quý Phi.
Chiêu Dương cung là nơi phụ cận Thái Thần cung của hoàng đế, là nơi ngoài Trung cung của hoàng hậu thì chính là cung xa hoa nhất, cũng là cung của phi tử hoàng đế yêu thích nhất.
Dư Duyệt đi trên con đường rải đá thanh ngọc, nhìn màu đỏ của đỉnh bức tường bao quanh hoàng cung, từng cung sắp xếp thẳng hàng, mái cong đấu củng*. Nơi này tràn ngập đấu đá, dường như vĩnh viễn không có điểm dừng, tiến cung giống như người rơi xuống đại dương, từ đây, tự do chỉ còn là hy vọng xa vời.
(*Đấu củng 斗拱 [dǒugǒng]: Một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu)
Nhớ tới nữ tử kiệt ngạo mỹ lệ ấy, trong lòng Dư Duyệt có chút lặng nề. Hoàng Quý Phi tương đương với phó hậu, quản lý lục cung, vinh sủng vô biên. Nhưng đó cũng chỉ là những gì người ngoài nhìn thấy, đương kim Hoàng Quý Phi vốn là đích nữ nhà mẹ đẻ thái hậu, khuê danh là Hạ Thiển Nguyệt, vốn là biểu muội của hoàng đế, vừa cập kê đã bị tiên hoàng tứ hôn cho hoàng thượng lấy làm trắc phi.
Bởi vì là biểu huynh biểu muội, tình cảm tất nhiên cũng sâu nặng. Sau khi a di tiến vào hậu cung, hoàng đế xác thật thực thích nàng, nhưng mà độc sủng một người tất nhiên sẽ bị ghen ghét. Đích nữ Hồ thị phủ Tấn quốc công cùng tiến cung với Hoàng Quý Phi thập phần ghen ghét nàng. Ngày thường luôn luôn nhằm vào nàng, thời điểm hai người cùng mang long tự, mâu thuẫn lên tới đỉnh điểm, Hồ thị thậm chí lợi dụng thế lực nhà ngoại thiết kế diệt trừ hài tử trong bụng Hoàng Quý Phi.
Nhưng mà khi đó, Tấn Quốc công tay cầm quân quyền, hoàng đế vì đại cục, liền chỉ có thể áp chuyện này xuống, chỉ đánh chết tỳ nữ thế tội bên người Hồ thị.
Từ đây, trong lòng Hoàng Quý Phi nản lòng, mới hiểu được cái gì là hoàng gia vô tình, tình yêu là thứ vô cùng nực cười!
Ngây thơ biến mất, Hoàng Quý Phi vì báo thù, ẩn nhẫn từng bước ẩn nhẫn, từng bước mưu tính. Cuối cùng nàng cũng hủy diệt phủ Tấn Quốc Công, ném Hồ thị vào ngõ ăn mày, nhưng như vậy thì sao? Hài tử của nàng đã không còn, cả đời này nàng cũng không còn khả năng có hài tử!
Mặc dù mấy năm nay, Hoàng đế đối nàng sủng ái không giảm chỉ có tăng, thậm chí cho nàng vô thượng vinh sủng, nhưng.. Hết thảy đều thể trở về.
Vận mệnh trêu ngươi, thiên nhai lưu lạc người, Hoàng Quý Phi cùng Vĩnh Bình trưởng công chúa không chỉ là biểu tỷ muội cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mà cùng bị người thân và người mình yêu phản bội. Nhiều năm như vậy trôi qua, hai người vẫn luôn giúp đỡ nhau, đặc biệt là sau khi Dư Duyệt chào đời, hai người coi Dư Duyệt như sinh mạng của mình. Cũng lý giải kiếp trước, vì sao sau khi Dư Duyệt mất, các nàng sẽ cuồng loạn như vậy, biết rõ không thể mà vẫn đâm đầu vào.
Suy nghĩ bay xa, Dư Duyệt tinh tế hồi tưởng cốt truyện Đồng Kính cho nàng cùng với mười mấy năm qua quan sát, tìm hiểu. Cho tới khi cảm nhận thấy một làn hương hoa mai thanh u, Dư Duyệt hơi hơi kinh ngạc, hoa mai?
Hơi hơi ngửa đầu, mấy cành mai lan ra từ bên kia bức tường, tựa như tiểu cô nương xinh đẹp hiếu kì lén nhìn thế giới bên ngoài, lặng lẽ ló đầu ra ngoài tìm hiểu.
"Thính Tuyết cung?"
* * *
"A đúng rồi, Hoàng tổ mẫu, ngày hôm qua, Tam biểu ca dẫn con đi Thanh Phong Các, thưởng Tứ Nghệ Tranh Thánh nổi danh mỗi năm tổ chức một lần." Dư Duyệt chuyển đề tài. Sự tình của Dư gia, mẫu thân không hy vọng nàng tham dự, hơn nữa nếu đào sâu hơn, thái hậu cũng không vui.
"Thế nào?" Thái hậu tựa hồ rất có hứng thú nhìn nàng.
Dư Duyệt cười khẽ kể sự tình ngày hôm qua ra, đặc biệt nhắc tới đến Bạch Du Nhi, trên mặt mang theo tán thưởng nhàn nhạt:
"Hoàng tổ mẫu, không nghĩ tới người bị toàn bộ kinh thành đồn thổi kém cỏi, ngu ngốc lại cư nhiên có kiến giải* như vậy, thật là khiến Trường Ninh mở mang tầm mắt." Nói đến đây, Dư Duyệt cảm khái, "Thế nhân nhiều lúc bị che mắt, không cần hiểu hết mọi chuyện đã tự cho đó là sự thật, hơn nữa, người biết không? Rừng đào lần đó nếu không có nàng, có lẽ những lời gièm pha đã bị truyền đi."
(*kiến giải: Kiến = cao kiến, giải = giải quyết)
Thái hậu nghe những lời ấy về Bạch Du Nhi, ấn đường nhíu lại, trong mắt có chút vui mừng nào. Theo Dư Duyệt miêu tả, thái hậu xác thật có một tia tò mò, nhưng nhiều hơn đó là nghi kỵ. Trong hoàng cung sinh hoạt lâu rồi, việc gì cũng có khả năng bị phóng đại, bị âm mưu hóa, hành vi của Bạch Du Nhi trong mắt thái hậu thực dễ dàng biến thành có mưu đồ gây rối.
Tất nhiên, thái hậu là con người như thế nào? Cho dù chuyện gì xảy ra, trên mặt bà cũng sẽ không biểu lộ điều gì bất thường, ngược lại mang theo một tia thương hại, "Nếu như thế, thật là một hài tử đnags thương."
"Đúng vậy, sinh ra trong phủ rộng lớn.. Aiii, bất quá, Trường Ninh cảm thấy bản thân cùng nàng thật sự có duyên, nhưng mà" Nói đến đây, Dư Duyệt có thở dài nói: "Tam biểu ca không yên tâm, nên nói đầu tiên phải điều tra Du Nhi."
Khóe miệng thái hậu lộ ra ý cười vui mừng, "Đương nhiên, Cẩn Nhi là người thận trọng hiểu chuyện" Nàng có chút chế nhạo nhìn Dư Duyệt, "Cũng biết cách quan tâm người khác."
"Hoàng tổ mẫu!"
Dư Duyệt tựa như thẹn thùng mà dậm chân một cái, nắm chặt khăn tay, trên mặt là một mảnh đỏ ửng, trong lòng lại cười trào phúng. Chính là bởi vì không biết tôn tử biết quan tâm người khác của người ở bên bằng hữu tốt của vị hôn thê hắn sẽ như thế nào nhỉ?
Dư Duyệt tự nhiên không phải thật lòng muốn nói tốt giúp Bạch Du Nhi trước mặt thái hậu. Mà từ giờ trở đi, nàng phải khiến thái hậu nghĩ rằng Bạch Du Nhi là nữu tử có tâm cơ thâm trầm, lại càng phải nhắc tới Mạc Ly Cẩn khi nói về nàng ta, cho tới cuối cùng mới có thể khiến Bạch Du Nhi hoàn toàn bị ghét bỏ, không có khả năng xoay người.
Thái hậu thấy bộ dáng túng quẫn của Dư Duyệt, cười lớn, "Ui, Trường Ninh của ai gia xấu hổ sao.."
Từ Ninh Cung ẩn ẩn truyền đến tiếng cười làm cung nhân ngoài điện liếc nhau, cũng không cảm thấy kỳ quái. Mỗi lần Trường Ninh quận chúa tiến cung, thái hậu đều sẽ vô cùng vui vẻ, đương nhiên nhiều năm như vậy, cũng khiến bộ họ nhận thức được Dư Duyệt được thái hậu sủng ái vô hạn, mà chỉ cần được sủng ái thì sẽ luôn tồn tại ở kinh thành không cần lo sợ việc gì.
* * *
Bồi Thái hậu dùng xong bữa trưa cùng xóa bóp cho bà, giúp bà đi vào giấc ngủ, Dư Duyệt mang theo Yến Ngữ cùng Yến Họa đi về hướng Chiêu Dương cung của Hoàng Quý Phi.
Chiêu Dương cung là nơi phụ cận Thái Thần cung của hoàng đế, là nơi ngoài Trung cung của hoàng hậu thì chính là cung xa hoa nhất, cũng là cung của phi tử hoàng đế yêu thích nhất.
Dư Duyệt đi trên con đường rải đá thanh ngọc, nhìn màu đỏ của đỉnh bức tường bao quanh hoàng cung, từng cung sắp xếp thẳng hàng, mái cong đấu củng*. Nơi này tràn ngập đấu đá, dường như vĩnh viễn không có điểm dừng, tiến cung giống như người rơi xuống đại dương, từ đây, tự do chỉ còn là hy vọng xa vời.
(*Đấu củng 斗拱 [dǒugǒng]: Một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu)
Nhớ tới nữ tử kiệt ngạo mỹ lệ ấy, trong lòng Dư Duyệt có chút lặng nề. Hoàng Quý Phi tương đương với phó hậu, quản lý lục cung, vinh sủng vô biên. Nhưng đó cũng chỉ là những gì người ngoài nhìn thấy, đương kim Hoàng Quý Phi vốn là đích nữ nhà mẹ đẻ thái hậu, khuê danh là Hạ Thiển Nguyệt, vốn là biểu muội của hoàng đế, vừa cập kê đã bị tiên hoàng tứ hôn cho hoàng thượng lấy làm trắc phi.
Bởi vì là biểu huynh biểu muội, tình cảm tất nhiên cũng sâu nặng. Sau khi a di tiến vào hậu cung, hoàng đế xác thật thực thích nàng, nhưng mà độc sủng một người tất nhiên sẽ bị ghen ghét. Đích nữ Hồ thị phủ Tấn quốc công cùng tiến cung với Hoàng Quý Phi thập phần ghen ghét nàng. Ngày thường luôn luôn nhằm vào nàng, thời điểm hai người cùng mang long tự, mâu thuẫn lên tới đỉnh điểm, Hồ thị thậm chí lợi dụng thế lực nhà ngoại thiết kế diệt trừ hài tử trong bụng Hoàng Quý Phi.
Nhưng mà khi đó, Tấn Quốc công tay cầm quân quyền, hoàng đế vì đại cục, liền chỉ có thể áp chuyện này xuống, chỉ đánh chết tỳ nữ thế tội bên người Hồ thị.
Từ đây, trong lòng Hoàng Quý Phi nản lòng, mới hiểu được cái gì là hoàng gia vô tình, tình yêu là thứ vô cùng nực cười!
Ngây thơ biến mất, Hoàng Quý Phi vì báo thù, ẩn nhẫn từng bước ẩn nhẫn, từng bước mưu tính. Cuối cùng nàng cũng hủy diệt phủ Tấn Quốc Công, ném Hồ thị vào ngõ ăn mày, nhưng như vậy thì sao? Hài tử của nàng đã không còn, cả đời này nàng cũng không còn khả năng có hài tử!
Mặc dù mấy năm nay, Hoàng đế đối nàng sủng ái không giảm chỉ có tăng, thậm chí cho nàng vô thượng vinh sủng, nhưng.. Hết thảy đều thể trở về.
Vận mệnh trêu ngươi, thiên nhai lưu lạc người, Hoàng Quý Phi cùng Vĩnh Bình trưởng công chúa không chỉ là biểu tỷ muội cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mà cùng bị người thân và người mình yêu phản bội. Nhiều năm như vậy trôi qua, hai người vẫn luôn giúp đỡ nhau, đặc biệt là sau khi Dư Duyệt chào đời, hai người coi Dư Duyệt như sinh mạng của mình. Cũng lý giải kiếp trước, vì sao sau khi Dư Duyệt mất, các nàng sẽ cuồng loạn như vậy, biết rõ không thể mà vẫn đâm đầu vào.
Suy nghĩ bay xa, Dư Duyệt tinh tế hồi tưởng cốt truyện Đồng Kính cho nàng cùng với mười mấy năm qua quan sát, tìm hiểu. Cho tới khi cảm nhận thấy một làn hương hoa mai thanh u, Dư Duyệt hơi hơi kinh ngạc, hoa mai?
Hơi hơi ngửa đầu, mấy cành mai lan ra từ bên kia bức tường, tựa như tiểu cô nương xinh đẹp hiếu kì lén nhìn thế giới bên ngoài, lặng lẽ ló đầu ra ngoài tìm hiểu.
"Thính Tuyết cung?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.