Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Ngươi Đoạt Diễn
Chương 2: Đích nữ trùng sinh
Phù Mạc Ti
17/01/2021
LoBe: Mình mới tập edit cổ đại cũng chưa lâu, vì vậy kinh nghiệm vô cùng thiếu thốn, vốn từ ngữ cũng hạn hẹp, vì vậy nếu bạn cảm thấy chỗ nào khó hiểu, hoặc mình dịch sai nghĩa thì cứ bình luận ở dưới nhé, mình sẽ cố gắng khắc phục.
Hiện tại mình chưa có ý định hợp tác với editor hay betaer khác, vì vậy mà mình sẽ tự edit và beta luôn. Nhưng có lẽ mình phải edit được khoảng 20 chương trở lên thì mới beta, nên bản edit hiện tại có vẻ còn chưa mượt, mọi người cũng thông cảm nhé. ^^
Cv - er: Kỷ Kỷ
Editor: LoBe
* * *
Đại Sở có một nữ tử tên là Dư Duyệt, mẫu thân của nàng là Vĩnh Bình trưởng công chúa, còn nàng được thái hậu sắc phong là Trường Ninh quận chúa. Trường Ninh quận chúa nổi danh là tri thư đạt lý, tự nhiên hào phóng, ưu nhã tôn quý. Mà phụ thân là phò mã* lại là con vợ cả trong đại thế gia Thái Y viện nên từ nhỏ nàng đã thông thạo y thuật. Đặc biệt Dư Duyệt còn là nữ tử được nuôi dưỡng trong hoàng cung, hàng năm làm bạn bên cạnh thái hậu, giúp thái hậu điều dưỡng cơ thể, nhận được sự tín nhiệm của thái hậu, cũng vì vậy Hoàng đế cữu cữu (Cữu cữu = cậu) tán thưởng ban cho danh hiệu quý nữ đệ nhất Đại Sở. Vốn là đối tượng cầu thú của mọi thế gia, nhưng thái hậu lo lắng nàng khi về nhà chồng sẽ chịu ủy khuất, liền sớm chỉ hôn cho nàng cùng với tôn tử tuấn dật tương lai đầy hứa hẹn -- Tam hoàng tử Mạc Ly Cẩn, chặn lại những bà mối tới nhà cầu hôn.
Nếu nhắc tới Trường Ninh quận chúa, Đại Sở trên dưới một mảnh tán thưởng cùng cực kỳ hâm mộ, thì cũng có người nổi danh giống nàng là đích nữ phủ An Quốc Công Bạch Du Nhi, nhưng thái độ của nhân gian lại là trái ngược, đó là tràn đầy chán ghét cùng khinh thường. Từ nhỏ khắc mẫu. Sau đó lại là người được ban hôn cho nàng, cùng nàng được chỉ hôn từ trong bụng mẹ Lục hoàng tử Mạc Ly Dạ cũng nhiễm bệnh hiểm nghèo, đi đứng khó khăn, đây là khắc phu. Bản thân là quý nữ, lại không nửa điểm phong thái của quý, ức hiếp thứ muội, kiêu căng ngốc nghếch, ỷ vào thân phận của bản thân mà làm xằng làm bậy ở kinh thành, coi thường tính mạng dân chúng, còn ở khắp nơi tỏ rõ sự ghét bỏ với vị hôn phu được ban hôn, chạm vào vảy ngược của hoàng gia, quả thực khiến lòng người giận sôi!
Đầu mùa xuân, cái giá rét của mùa đông vừa qua đi, những cây đào cổ thụ rầm rộ nở những đóa hoa đẹp diễm lệ, vì nhân gian mà chào đón mùa xuân.
Vĩnh Bình trưởng công chúa rất yêu thích hoa đào, phò mã vì niềm vui của kiều thê mà tự mình trồng một rừng hoa đào ở phủ Trưởng công chúa, mười mấy năm trôi qua, rừng đào càng thêm rậm rạp cũng càng thêm mỹ lệ mê người.
Mỗi khi đến thời điểm rừng đào nở rộ, Vĩnh Bình trưởng công chúa liền sẽ tổ chức đào yến, lấy địa vị của bà cùng nhiều năm là công chúa được sủng ái, tự nhiên sẽ không có ai dám từ chối.
Phủ An Quốc Công cũng là phủ nổi danh nhất nhì Đại Sở, đặc biệt đương nhiệm An Quốc Công có năng lực không tệ, hiện đang giữ chức Công Bộ Thượng Thư, vị cực nhân thần (ai đó biết vị cực nhân thần là gì không ạ), cũng bởi vậy mà Bạch Du Nhi đến bây giờ vẫn chưa bị đụng chạm tới.
"Tiểu thư, các nàng thật quá đáng."
Nha hoàn búi tóc, mặc một thân lục y, khuôn mặt không tính là tinh xảo nhưng cũng là một tiểu nha đầu hoạt bát đáng yêu, tràn đầy linh khí. Nàng lúc này bĩu môi, trừng mắt nhìn một đám người trong đình hóng mát ríu rít nịnh bợ Trường Ninh quận chúa lên tận trời, không những vậy lại còn dìm tiểu thư mình xuống tận bùn đen không một chút do dự. Cho dù tiểu thư trước kia có chút kiêu căng, nhưng mà tiểu thư tuyệt đối không có tệ hại như lời các nàng nói, hơn nữa đã hơn một tháng nay tiểu thư đã trở nên hiểu chuyện, ôn nhu hơn trước kia rất nhiều.
Mà người đứng im nãy giờ đúng là chính nữ Bạch Du Nhi. Nàng mặc một thân bạch y, ngũ quan tinh xảo như hoa đào, một đôi mắt trong như làn nước thu, lông mi dài như cánh bướm khẽ chớp mang đến cho người khác cảm giác ưu sầu cùng yên tĩnh, khiến người khác phải thương xót. Lúc này nàng hơi cắn cánh môi, vừa như bi ai lại như tự giễu nói:
"Các nàng cũng không có nói sai."
"Tiểu thư" Nha hoàn vì câu nói của nàng mà vô cùng đau lòng, kích động mà lớn tiếng "Tiểu thư cần gì phải cùng những người này so đo, hơn nữa nếu như lúc trước những người đó gặp tiểu thư, nhị tiểu thư lại ở bên cạnh.."
"Được rồi, Hoa Linh, đừng nói nữa" Bạch Du Nhi lắc đầu, đánh gãy oán giận của tiểu nha hoàn, có chút không đồng tình nói:
"Hoa Linh, nghị luận lung tung về chủ tử chung quy đều là tối kỵ, cũng may hiện tại không có ai phát hiện ra chúng ta, sau này không được tái phạm nữa."
Nha hoàn Hoa Linh tuy trong lòng vẫn còn bất mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn hơn không ít, đối với tiểu thư nhà mình càng thêm yêu thích và trung thành.
"Tiểu thư để nô tỳ đỡ người qua bên kia nghỉ ngơi một chút, dùng chút điểm tâm. Sáng nay người chỉ ăn có một chút điểm tâm, liền bị nhị tiểu thư giục đi tới đây, dạ dày hiện tại chắc là đang khó chịu."
"Được" Bạch Du Nhi nhu hòa cười, diễm lệ mang theo một tia ôn nhu, như mùa đông lạnh giá bỗng được gió xuân thổi qua, mỹ lệ lại không mất phần ấm áp.
"Bảo sao lại như vậy. Ở kinh thành này, hậu viện phủ lớn luôn luôn không thiếu sóng gió."
Thanh âm mềm mại dễ nghe lại mang theo vài phần lạnh nhạt vang lên. Nữ tử đoan trang ngồi ở chính đình, một thân cung trang có thêu phượng hoàng bằng chỉ ngũ sắc, nét mặt có chút kiệt ngạo** cùng bi thương, cho dù đã gần ba mươi nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Nàng nhìn chủ tớ Bạch Du Nhi, môi đỏ mê người nhàn nhạt mà phun ra một câu, như là đang cảm khái lại như châm chọc.
"A di***" một đôi tay xinh đẹp cầm một ly trà nóng tản ra hương thơm nhàn nhạt đưa cho nữ tử.
Nữ tử chuyển mắt nhìn về phía chất nữ yêu kiều duyên dáng nhà mình, mặc dù chưa cập kê nhưng toàn thân đã tản mát ra khí chất xinh đẹp cao quý. Nàng vận một bộ xiêm y lụa màu ngọc lan, khoác một làn sa mỏng, khuôn mặt nhỏ mang theo một tia ngây ngô nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng sau khi trưởng thành, một đôi mắt phượng đen trắng phân minh vô cùng linh động, giống như sao trời sáng trong rực rỡ.
Nàng chính là Trường Ninh quận chúa Dư Duyệt, lúc này khóe miệng nàng mang theo một tia ý cười, đem trà đưa cho a di nàng là Hoàng Quý Phi, người mà ở hậu cung chỉ dưới duy nhất hai người.
()
*LoBe: Không biết các nàng có rõ không ta, phò mã là chỉ chồng của công chúa nha. ^^ Vì vậy phò mã ở đây là chồng của Vĩnh Bình trưởng công chúa, phụ thân của Trường Ninh quận chúa ha ^^
**Kiệt ngạo: Kiệt có nghĩa là khác hẳn, vượt trội hơn. Ngạo là không chịu khuất phục.
* * *a di: Là cô, dì. Nhưng ở 1 số bản dịch a di là cách gọi của con cái với lại thiếp của cha. LoBe cũng hổng rõ nữa.
Hiện tại mình chưa có ý định hợp tác với editor hay betaer khác, vì vậy mà mình sẽ tự edit và beta luôn. Nhưng có lẽ mình phải edit được khoảng 20 chương trở lên thì mới beta, nên bản edit hiện tại có vẻ còn chưa mượt, mọi người cũng thông cảm nhé. ^^
Cv - er: Kỷ Kỷ
Editor: LoBe
* * *
Đại Sở có một nữ tử tên là Dư Duyệt, mẫu thân của nàng là Vĩnh Bình trưởng công chúa, còn nàng được thái hậu sắc phong là Trường Ninh quận chúa. Trường Ninh quận chúa nổi danh là tri thư đạt lý, tự nhiên hào phóng, ưu nhã tôn quý. Mà phụ thân là phò mã* lại là con vợ cả trong đại thế gia Thái Y viện nên từ nhỏ nàng đã thông thạo y thuật. Đặc biệt Dư Duyệt còn là nữ tử được nuôi dưỡng trong hoàng cung, hàng năm làm bạn bên cạnh thái hậu, giúp thái hậu điều dưỡng cơ thể, nhận được sự tín nhiệm của thái hậu, cũng vì vậy Hoàng đế cữu cữu (Cữu cữu = cậu) tán thưởng ban cho danh hiệu quý nữ đệ nhất Đại Sở. Vốn là đối tượng cầu thú của mọi thế gia, nhưng thái hậu lo lắng nàng khi về nhà chồng sẽ chịu ủy khuất, liền sớm chỉ hôn cho nàng cùng với tôn tử tuấn dật tương lai đầy hứa hẹn -- Tam hoàng tử Mạc Ly Cẩn, chặn lại những bà mối tới nhà cầu hôn.
Nếu nhắc tới Trường Ninh quận chúa, Đại Sở trên dưới một mảnh tán thưởng cùng cực kỳ hâm mộ, thì cũng có người nổi danh giống nàng là đích nữ phủ An Quốc Công Bạch Du Nhi, nhưng thái độ của nhân gian lại là trái ngược, đó là tràn đầy chán ghét cùng khinh thường. Từ nhỏ khắc mẫu. Sau đó lại là người được ban hôn cho nàng, cùng nàng được chỉ hôn từ trong bụng mẹ Lục hoàng tử Mạc Ly Dạ cũng nhiễm bệnh hiểm nghèo, đi đứng khó khăn, đây là khắc phu. Bản thân là quý nữ, lại không nửa điểm phong thái của quý, ức hiếp thứ muội, kiêu căng ngốc nghếch, ỷ vào thân phận của bản thân mà làm xằng làm bậy ở kinh thành, coi thường tính mạng dân chúng, còn ở khắp nơi tỏ rõ sự ghét bỏ với vị hôn phu được ban hôn, chạm vào vảy ngược của hoàng gia, quả thực khiến lòng người giận sôi!
Đầu mùa xuân, cái giá rét của mùa đông vừa qua đi, những cây đào cổ thụ rầm rộ nở những đóa hoa đẹp diễm lệ, vì nhân gian mà chào đón mùa xuân.
Vĩnh Bình trưởng công chúa rất yêu thích hoa đào, phò mã vì niềm vui của kiều thê mà tự mình trồng một rừng hoa đào ở phủ Trưởng công chúa, mười mấy năm trôi qua, rừng đào càng thêm rậm rạp cũng càng thêm mỹ lệ mê người.
Mỗi khi đến thời điểm rừng đào nở rộ, Vĩnh Bình trưởng công chúa liền sẽ tổ chức đào yến, lấy địa vị của bà cùng nhiều năm là công chúa được sủng ái, tự nhiên sẽ không có ai dám từ chối.
Phủ An Quốc Công cũng là phủ nổi danh nhất nhì Đại Sở, đặc biệt đương nhiệm An Quốc Công có năng lực không tệ, hiện đang giữ chức Công Bộ Thượng Thư, vị cực nhân thần (ai đó biết vị cực nhân thần là gì không ạ), cũng bởi vậy mà Bạch Du Nhi đến bây giờ vẫn chưa bị đụng chạm tới.
"Tiểu thư, các nàng thật quá đáng."
Nha hoàn búi tóc, mặc một thân lục y, khuôn mặt không tính là tinh xảo nhưng cũng là một tiểu nha đầu hoạt bát đáng yêu, tràn đầy linh khí. Nàng lúc này bĩu môi, trừng mắt nhìn một đám người trong đình hóng mát ríu rít nịnh bợ Trường Ninh quận chúa lên tận trời, không những vậy lại còn dìm tiểu thư mình xuống tận bùn đen không một chút do dự. Cho dù tiểu thư trước kia có chút kiêu căng, nhưng mà tiểu thư tuyệt đối không có tệ hại như lời các nàng nói, hơn nữa đã hơn một tháng nay tiểu thư đã trở nên hiểu chuyện, ôn nhu hơn trước kia rất nhiều.
Mà người đứng im nãy giờ đúng là chính nữ Bạch Du Nhi. Nàng mặc một thân bạch y, ngũ quan tinh xảo như hoa đào, một đôi mắt trong như làn nước thu, lông mi dài như cánh bướm khẽ chớp mang đến cho người khác cảm giác ưu sầu cùng yên tĩnh, khiến người khác phải thương xót. Lúc này nàng hơi cắn cánh môi, vừa như bi ai lại như tự giễu nói:
"Các nàng cũng không có nói sai."
"Tiểu thư" Nha hoàn vì câu nói của nàng mà vô cùng đau lòng, kích động mà lớn tiếng "Tiểu thư cần gì phải cùng những người này so đo, hơn nữa nếu như lúc trước những người đó gặp tiểu thư, nhị tiểu thư lại ở bên cạnh.."
"Được rồi, Hoa Linh, đừng nói nữa" Bạch Du Nhi lắc đầu, đánh gãy oán giận của tiểu nha hoàn, có chút không đồng tình nói:
"Hoa Linh, nghị luận lung tung về chủ tử chung quy đều là tối kỵ, cũng may hiện tại không có ai phát hiện ra chúng ta, sau này không được tái phạm nữa."
Nha hoàn Hoa Linh tuy trong lòng vẫn còn bất mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn hơn không ít, đối với tiểu thư nhà mình càng thêm yêu thích và trung thành.
"Tiểu thư để nô tỳ đỡ người qua bên kia nghỉ ngơi một chút, dùng chút điểm tâm. Sáng nay người chỉ ăn có một chút điểm tâm, liền bị nhị tiểu thư giục đi tới đây, dạ dày hiện tại chắc là đang khó chịu."
"Được" Bạch Du Nhi nhu hòa cười, diễm lệ mang theo một tia ôn nhu, như mùa đông lạnh giá bỗng được gió xuân thổi qua, mỹ lệ lại không mất phần ấm áp.
"Bảo sao lại như vậy. Ở kinh thành này, hậu viện phủ lớn luôn luôn không thiếu sóng gió."
Thanh âm mềm mại dễ nghe lại mang theo vài phần lạnh nhạt vang lên. Nữ tử đoan trang ngồi ở chính đình, một thân cung trang có thêu phượng hoàng bằng chỉ ngũ sắc, nét mặt có chút kiệt ngạo** cùng bi thương, cho dù đã gần ba mươi nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Nàng nhìn chủ tớ Bạch Du Nhi, môi đỏ mê người nhàn nhạt mà phun ra một câu, như là đang cảm khái lại như châm chọc.
"A di***" một đôi tay xinh đẹp cầm một ly trà nóng tản ra hương thơm nhàn nhạt đưa cho nữ tử.
Nữ tử chuyển mắt nhìn về phía chất nữ yêu kiều duyên dáng nhà mình, mặc dù chưa cập kê nhưng toàn thân đã tản mát ra khí chất xinh đẹp cao quý. Nàng vận một bộ xiêm y lụa màu ngọc lan, khoác một làn sa mỏng, khuôn mặt nhỏ mang theo một tia ngây ngô nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng sau khi trưởng thành, một đôi mắt phượng đen trắng phân minh vô cùng linh động, giống như sao trời sáng trong rực rỡ.
Nàng chính là Trường Ninh quận chúa Dư Duyệt, lúc này khóe miệng nàng mang theo một tia ý cười, đem trà đưa cho a di nàng là Hoàng Quý Phi, người mà ở hậu cung chỉ dưới duy nhất hai người.
()
*LoBe: Không biết các nàng có rõ không ta, phò mã là chỉ chồng của công chúa nha. ^^ Vì vậy phò mã ở đây là chồng của Vĩnh Bình trưởng công chúa, phụ thân của Trường Ninh quận chúa ha ^^
**Kiệt ngạo: Kiệt có nghĩa là khác hẳn, vượt trội hơn. Ngạo là không chịu khuất phục.
* * *a di: Là cô, dì. Nhưng ở 1 số bản dịch a di là cách gọi của con cái với lại thiếp của cha. LoBe cũng hổng rõ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.