Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần, Ngươi Đoạt Diễn
Chương 6
Phù Mạc Ti
02/06/2020
Bạch Du Nhi cũng có chút hơi giật mình mà nhìn Trường Ninh quận chúa,
người mà cả kiếp trước lẫn kiếp này đều nhận được vô hạn vinh sủng. Kiếp trước nàng là đích nữ phủ quốc công, thân phận tuy không tầm thường, ở
kinh thành vô cùng có danh tiếng, nhưng vẫn chưa từng được gặp qua vị
quận chúa tôn quý vô song này. Sau này, ở bữa tiệc đào yến Bạch Du Nhi
nàng bị người chọc giận nhất thời không khống chế được lời nói mà chửi
nàng ta, bị Vĩnh Bình trưởng công chúa cùng Hoàng Quý Phi nghe được,
chọc giận hai người, thậm chí là Thái hậu, không chỉ hủy bỏ quyền tiến
cung, nhận được vô số lời chê cười, cũng chôn xuống một mầm tai họa cho
nàng.
Bạch Du Nhi nhớ tới kiếp trước, vừa thổn thức lại tự giễu. Nàng vẫn luôn cho rằng thân phận của chính mình rất ghê gớm, kỳ thật ở trước mặt người chân chính có quyền lực, mình chỉ như một con kiến nhỏ bé mà thôi.
Cho nên có thêm cơ hội sống lại lần này, nàng từng bước mưu lược, kiếp trước nàng ở nơi này ngã xuống, kiếp này nàng phải từ nơi này đứng lên. Từ lúc được trùng sinh, nàng liền ngày đêm nghiên cứu về Trường Ninh quận chúa từ ký ức của kiếp trước, cân nhắc tính cách của nàng, cuối cùng quyết định binh hành hiểm chiêu*, thay đổi phương thức hấp dẫn ánh mắt mà nàng. Lúc trước ở sau cây đào đối thoại cùng Hoa Linh, đó là bước đầu tiên của nàng.
(*binh hành hiểm chiêu: Ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế)
Cũng may trời cao thương xót, nhanh như vậy đã giúp nàng có được cơ hội gặp mặt tốt như vậy. Nàng lúc ấy cũng chỉ là không muốn cùng các quý nữ khẩu phật tâm xà đó dây dưa, liền trốn vào rừng đào để thanh tĩnh, không ngờ lại gặp được đôi dã uyên ương*. Nàng vốn định lặng lẽ rời đi lại thấy trường Ninh quận chúa đi vào hái cánh hoa, trong đầu bỗng lóe lên Bạch Du Nhi liền cố ý làm cho Yến Ngữ phát hiện tung tích của nàng, rồi lại thêm một màn với Vệ tiểu thư.
(Dã yêu ương: Chỉ vợ chồng không chánh thức, như đôi chim uyên ương trong cánh đồng)
Bạch Du Nhi nhìn Trường Ninh quận chúa chậm rãi đi tới, trong lòng ngũ vị tạp trần*, cơ thể khẩn trương cũng thả lỏng không ít, xem ra nàng làm đúng rồi. Nàng nhớ rõ Trường Ninh quận chúa hàng năm bầu bạn bên cạnh Thái hậu, trừ bỏ thân cận với Như Thấm quận chúa của Ninh Thân vương phủ, thì nàng đối với các quý nữ khác đều vô cùng lạnh nhạt. Kiếp trước cho dù nàng cùng các quý nữ khác nháo lớn như vậy, nàng cũng không có xuất hiện, hiện giờ..
(Ngũ vị tạp trần: Năm vị ngọt - chua - cay - đắng - mặn trộn lẫn vào nhau)
"Khụ."
Suy nghĩ Bạch Du Nhi bị tiếng ho khan của Yến Ngữ đánh gãy, tựa xấu hổ giận dữ lại tựa biệt nữu, rũ mắt, giống như không có ý định xoát cảm giác tồn tại trước mặt Trường Ninh quận chúa.
Dư Duyệt cũng không thèm để ý, bên miệng ý cười thanh thanh:
"Các quý nữ không cần đa lễ."
"Tạ quận chúa."
Tất cả các quý nữ đứng thẳng người, mồm năm miệng mười nói Bạch Du Nhi làm việc ác, ức hiếp người khác, kiêu ngạo vô lý, coi rẻ phủ Công chúa.. Tội ác tày trời, cần thiết nghiêm trị.
Dư Duyệt vẫn luôn lẳng lặng nghe các nàng nói, không hề tỏ ra không kiên nhẫn, không có đánh gãy cũng không lộ ra một chút tức giận nào, tựa như gió mát trăng sáng ấm áp, ý cười nhàn nhạt như một cổ mát lạnh xoa dịu những cảm xúc nóng giận của con người.
Dần dần nhóm quý nữ nhóm cũng ngưng lời, ngượng ngùng đứng tại chỗ, có chút xấu hổ.
Vẫn là người bị hại Vệ tiểu thư tiến lên, có chút tức giận nói:
"Quận chúa, thần nữ chỉ muốn đi rừng đào ngắm hoa một chút, tự nhận là không hề đắc tội qua Bạch đại tiểu thư, lại không biết nàng bởi vì nguyên do gì mà ở nơi này vũ nhục thần nữ, còn có ý đồ động thủ."
Bạch Du Nhi vẫn luôn ở một bên quan sát Dư Duyệt, thấy nàng vẫn luôn tự phụ mỉm cười nhu hòa ấm áp như làn gió mùa xuân, trong lòng càng căng thẳng, càng thêm kiêng kị nàng. Trường Ninh không thể so với người đã trùng sinh như nàng, hơn nữa cũng chỉ mới mười hai tuổi nhưng mà tâm tư lại sâu như vậy!
Cung đã lên dây thì không thể thu tên lại được, Bạch Du Nhi không có đường lui, càng không muốn quay đầu.
Dư Duyệt kỳ thật cũng không thoải mái, thân thể băng hỏa lưỡng trọng thiên*, hảo cảm đối với Bạch Du Nhi và kháng cự vẫn luôn giằng co, nếu không phải nàng đã nhiều năm rèn luyện tinh thần lực ở hư không chỉ sợ lập tức sẽ hôn mê bất tỉnh.
(Băng hỏa lưỡng trọng thiên: Theo như tại hạ thăm hỏi ông Gồ thì cụm từ này có nghĩa là 2 sự vật tương phản đấu đá lẫn nhau)
Đem đôi tay đầy mồ hôi giấu vào trong tay áo, nhẹ nhàng cười, sóng mắt lưu chuyển, chậm rãi hỏi, không có chất vấn, mà là giống như hỏi thăm người bạn tốt:
"Bạch đại tiểu thư, ngươi nói đi?"
Bạch Du Nhi thưởng thức roi trong tay, tươi cười sáng lạn với đối Dư Duyệt, mị hặc động lòng người:
"Thần nữ không có gì lời gì để nói."
"Quận chúa, người xem nàng còn kiêu ngạo như vậy."
Vệ tiểu thư quả thực bị bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của Bạch Du Nhi chọc giận tới mức cả người lảo đảo.
Dư Duyệt ánh mắt lưu chuyển, tựa tiếu phi tiếu mà liếc mắt nhìn Bạch Du Nhi một cái.
"Rốt cuộc là Bạch tiểu thư nghịch ngợm, ham chơi cả kinh tới Vệ tiểu thư, bằng không Bạch tiểu thư nói lời xin lỗi với Vệ tiểu thư đi."
Bạch Du Nhi nhướng mày, lúm đồng tiền đáng yêu, không có thành ý cúi người với Vệ tiểu thư
"Vệ tiểu thư, đắc tội"
Nhìn Dư Duyệt rõ ràng muốn chuyện lớn hóa nhỏ, còn dáng vẻ đắc ý của Bạch Du Nhi, Vệ tiểu thư có chút nóng nảy, nàng vừa định nói cái gì, lại bị một quý nữ bên cạnh giữ lại, lắc đầu với nàng, chỉ chỉ cây đào.
Vệ tiểu thư biểu tình biến đổi, tuy không cam lòng, nhưng cũng biết yến đào đối với Vĩnh Bình trưởng công chúa vô cùng ý nghĩa. Nếu bản thân mình nháo đến bộ quá khó coi, tâm tình mình tuy sảng khoái, lại làm mất mặt mũi của Trưởng công chúa, thiệt nhiều hơn lợi. Vệ tiểu thư oán hận mà trừng mắt nhìn Bạch Du Nhi, đè cảm xúc tức giận xuống. Bạch Du Nhi, tương lai còn dài.
"Hảo, hôm nay vốn là yến hội, hiện giờ chính là thời điểm hoa nở đẹp nhất, mọi người ngắm hoa thưởng trà đi, bổn cung đi trước đổi xiêm y, xin lỗi không tiếp được."
"Vâng."
Dư Duyệt cười khẽ gật đầu, ánh mắt tựa như lơ đãng xẹt qua Bạch Du Nhi, đỡ tay Yến Ngữ chầm chậm rời đi.
Bạch Du Nhi nhớ tới kiếp trước, vừa thổn thức lại tự giễu. Nàng vẫn luôn cho rằng thân phận của chính mình rất ghê gớm, kỳ thật ở trước mặt người chân chính có quyền lực, mình chỉ như một con kiến nhỏ bé mà thôi.
Cho nên có thêm cơ hội sống lại lần này, nàng từng bước mưu lược, kiếp trước nàng ở nơi này ngã xuống, kiếp này nàng phải từ nơi này đứng lên. Từ lúc được trùng sinh, nàng liền ngày đêm nghiên cứu về Trường Ninh quận chúa từ ký ức của kiếp trước, cân nhắc tính cách của nàng, cuối cùng quyết định binh hành hiểm chiêu*, thay đổi phương thức hấp dẫn ánh mắt mà nàng. Lúc trước ở sau cây đào đối thoại cùng Hoa Linh, đó là bước đầu tiên của nàng.
(*binh hành hiểm chiêu: Ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế)
Cũng may trời cao thương xót, nhanh như vậy đã giúp nàng có được cơ hội gặp mặt tốt như vậy. Nàng lúc ấy cũng chỉ là không muốn cùng các quý nữ khẩu phật tâm xà đó dây dưa, liền trốn vào rừng đào để thanh tĩnh, không ngờ lại gặp được đôi dã uyên ương*. Nàng vốn định lặng lẽ rời đi lại thấy trường Ninh quận chúa đi vào hái cánh hoa, trong đầu bỗng lóe lên Bạch Du Nhi liền cố ý làm cho Yến Ngữ phát hiện tung tích của nàng, rồi lại thêm một màn với Vệ tiểu thư.
(Dã yêu ương: Chỉ vợ chồng không chánh thức, như đôi chim uyên ương trong cánh đồng)
Bạch Du Nhi nhìn Trường Ninh quận chúa chậm rãi đi tới, trong lòng ngũ vị tạp trần*, cơ thể khẩn trương cũng thả lỏng không ít, xem ra nàng làm đúng rồi. Nàng nhớ rõ Trường Ninh quận chúa hàng năm bầu bạn bên cạnh Thái hậu, trừ bỏ thân cận với Như Thấm quận chúa của Ninh Thân vương phủ, thì nàng đối với các quý nữ khác đều vô cùng lạnh nhạt. Kiếp trước cho dù nàng cùng các quý nữ khác nháo lớn như vậy, nàng cũng không có xuất hiện, hiện giờ..
(Ngũ vị tạp trần: Năm vị ngọt - chua - cay - đắng - mặn trộn lẫn vào nhau)
"Khụ."
Suy nghĩ Bạch Du Nhi bị tiếng ho khan của Yến Ngữ đánh gãy, tựa xấu hổ giận dữ lại tựa biệt nữu, rũ mắt, giống như không có ý định xoát cảm giác tồn tại trước mặt Trường Ninh quận chúa.
Dư Duyệt cũng không thèm để ý, bên miệng ý cười thanh thanh:
"Các quý nữ không cần đa lễ."
"Tạ quận chúa."
Tất cả các quý nữ đứng thẳng người, mồm năm miệng mười nói Bạch Du Nhi làm việc ác, ức hiếp người khác, kiêu ngạo vô lý, coi rẻ phủ Công chúa.. Tội ác tày trời, cần thiết nghiêm trị.
Dư Duyệt vẫn luôn lẳng lặng nghe các nàng nói, không hề tỏ ra không kiên nhẫn, không có đánh gãy cũng không lộ ra một chút tức giận nào, tựa như gió mát trăng sáng ấm áp, ý cười nhàn nhạt như một cổ mát lạnh xoa dịu những cảm xúc nóng giận của con người.
Dần dần nhóm quý nữ nhóm cũng ngưng lời, ngượng ngùng đứng tại chỗ, có chút xấu hổ.
Vẫn là người bị hại Vệ tiểu thư tiến lên, có chút tức giận nói:
"Quận chúa, thần nữ chỉ muốn đi rừng đào ngắm hoa một chút, tự nhận là không hề đắc tội qua Bạch đại tiểu thư, lại không biết nàng bởi vì nguyên do gì mà ở nơi này vũ nhục thần nữ, còn có ý đồ động thủ."
Bạch Du Nhi vẫn luôn ở một bên quan sát Dư Duyệt, thấy nàng vẫn luôn tự phụ mỉm cười nhu hòa ấm áp như làn gió mùa xuân, trong lòng càng căng thẳng, càng thêm kiêng kị nàng. Trường Ninh không thể so với người đã trùng sinh như nàng, hơn nữa cũng chỉ mới mười hai tuổi nhưng mà tâm tư lại sâu như vậy!
Cung đã lên dây thì không thể thu tên lại được, Bạch Du Nhi không có đường lui, càng không muốn quay đầu.
Dư Duyệt kỳ thật cũng không thoải mái, thân thể băng hỏa lưỡng trọng thiên*, hảo cảm đối với Bạch Du Nhi và kháng cự vẫn luôn giằng co, nếu không phải nàng đã nhiều năm rèn luyện tinh thần lực ở hư không chỉ sợ lập tức sẽ hôn mê bất tỉnh.
(Băng hỏa lưỡng trọng thiên: Theo như tại hạ thăm hỏi ông Gồ thì cụm từ này có nghĩa là 2 sự vật tương phản đấu đá lẫn nhau)
Đem đôi tay đầy mồ hôi giấu vào trong tay áo, nhẹ nhàng cười, sóng mắt lưu chuyển, chậm rãi hỏi, không có chất vấn, mà là giống như hỏi thăm người bạn tốt:
"Bạch đại tiểu thư, ngươi nói đi?"
Bạch Du Nhi thưởng thức roi trong tay, tươi cười sáng lạn với đối Dư Duyệt, mị hặc động lòng người:
"Thần nữ không có gì lời gì để nói."
"Quận chúa, người xem nàng còn kiêu ngạo như vậy."
Vệ tiểu thư quả thực bị bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của Bạch Du Nhi chọc giận tới mức cả người lảo đảo.
Dư Duyệt ánh mắt lưu chuyển, tựa tiếu phi tiếu mà liếc mắt nhìn Bạch Du Nhi một cái.
"Rốt cuộc là Bạch tiểu thư nghịch ngợm, ham chơi cả kinh tới Vệ tiểu thư, bằng không Bạch tiểu thư nói lời xin lỗi với Vệ tiểu thư đi."
Bạch Du Nhi nhướng mày, lúm đồng tiền đáng yêu, không có thành ý cúi người với Vệ tiểu thư
"Vệ tiểu thư, đắc tội"
Nhìn Dư Duyệt rõ ràng muốn chuyện lớn hóa nhỏ, còn dáng vẻ đắc ý của Bạch Du Nhi, Vệ tiểu thư có chút nóng nảy, nàng vừa định nói cái gì, lại bị một quý nữ bên cạnh giữ lại, lắc đầu với nàng, chỉ chỉ cây đào.
Vệ tiểu thư biểu tình biến đổi, tuy không cam lòng, nhưng cũng biết yến đào đối với Vĩnh Bình trưởng công chúa vô cùng ý nghĩa. Nếu bản thân mình nháo đến bộ quá khó coi, tâm tình mình tuy sảng khoái, lại làm mất mặt mũi của Trưởng công chúa, thiệt nhiều hơn lợi. Vệ tiểu thư oán hận mà trừng mắt nhìn Bạch Du Nhi, đè cảm xúc tức giận xuống. Bạch Du Nhi, tương lai còn dài.
"Hảo, hôm nay vốn là yến hội, hiện giờ chính là thời điểm hoa nở đẹp nhất, mọi người ngắm hoa thưởng trà đi, bổn cung đi trước đổi xiêm y, xin lỗi không tiếp được."
"Vâng."
Dư Duyệt cười khẽ gật đầu, ánh mắt tựa như lơ đãng xẹt qua Bạch Du Nhi, đỡ tay Yến Ngữ chầm chậm rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.