Mau Xuyên Nữ Phụ Phản Công: Nam Thần Mời Mắc Câu
Chương 18: Người thừa kế phản công (phần 18)
Khuynh Lạc Trần
11/10/2017
【 Chỉ số thông minh
của hệ thống nhà ta vĩnh viễn không đạt tiêu chuẩn, trạng thái vĩnh viễn không bình thường, làm sao đây ? —— Tầm Mịch 】
—————
Một chút đều không khách khí, trực tiếp đi đến chủ vị ngồi xuống, Đàm Tử Hi đi theo ngồi xuống ở bên cạnh.
(Chủ vị: vị trí của người đứng đầu)
Mọi người trong phòng không một ai lên tiếng, chỉ là bốn mắt nhìn nhau.
Cầm Thịnh phỏng chừng là bị tin tức vừa mới nghe được làm khiếp sợ, còn chưa phục hồi tinh thần, cho đến khi thư ký gọi mới thanh tỉnh.
“Người đã đến đông đủ, thông báo kết quả đi”
Cầm Thịnh vừa đặt chân vào, Tầm Mịch mở miệng nói.
Xin lỗi, cái gì kêu uyển chuyển, cô không hiểu, cái gì kêu khách khí, cô cũng không hiểu.
“Tôi đồng ý để đại tiểu thư tiếp quản Cầm thị”
Tổng giám đốc đi đầu làm gương, tỏ thái độ, đứng lên, cung kính khom lưng đối với Tầm Mịch.
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai. Huống chi, hiện tại bên cạnh Cầm đại tiểu thư còn ngồi một tôn đại Phật khí thế khiếp người như vậy.
Bọn họ lại không mù, chọn ai, bỏ ai ? Người thông minh đều biết.
Nhìn hai phần ba người đều đồng ý, Tầm Mịch híp mắt, cười có chút không rõ ý tứ ra sao.
“ Anh Tử Hi, điều này … Haizzz!!! Thật ra đáng tiếc, miếng đất kia chắc là không dùng được rồi”
Giọng nói tuy rất nhỏ, nhưng Đàm Tử Hi vừa vặn có thể nghe được.
Đàm Tử Hi không thèm để ý, lắc đầu:
“Nếu đã quyết định đưa cho Mịch nhi, thì đó chính là của Mịch nhi. Mặc kệ có thể dùng hay không dùng”
Còn không phải là một miếng đất nhỏ thôi sao, cho dù là hai miếng, anh đều đưa hết.
Quả nhiên chính là tùy hứng, giá trị thị trường của miếng đất kia hiện tại đã tăng hơn hai trăm triệu. Nếu phát triển lên, chậc chậc chậc...
Tầm Mịch mắt phượng kép lại, quả nhiên là vô hạn phong tình, liếc mắt nhìn cặp mắt đào hoa đầy nghiêm túc của Đàm Tử Hi.
Cô đột nhiên có loại ảo giác.
Nếu đây là cổ đại, anh Tử Hi là quân vương, mà cô thật sự sẽ trở thành yêu tinh chuyên đi quyến rũ quân vương.
Người đời thường gọi là gì ta? A! Hồng nhan họa thủy.
Ui mẹ ơi! Có thể chết hay không? Không phải đều nói hồng nhan bạc mạng sao?
‘ Ký chủ đại nhân, cô thật đúng là nghĩ quá nhiều, cô chỉ có hồn không có mạng ’
Bảo Bảo đột nhiên ói ra một tiếng, ' ký chủ nhà nó không phải loại người ở cổ đại cũng thuộc về hồng nhan họa thủy, được chứ? '
' Chỉ là … hồng nhan bạc mạng là cái quỷ gì? Có một hệ thống vĩ đại đẹp trai anh tuấn đầy trâu bò như nó, làm sao sẽ để ký chủ tuổi xuân chết sớm được '
' Đây là xỉ nhục nó, nghi ngờ năng lực của nó, không tin tưởng nó, nó muốn khiếu nại, muốn cãi lại!'
‘ A...’
Cô cười khẽ ra tiếng, đúng vậy. Cho dù là mạng, cũng là mạng hồn.
Đàm Tử Hi có chút kỳ quái, Mịch nhi làm sao vậy, sao đột nhiên hơi thở trên người lại không ngừng giao động như vậy.
Duỗi tay cầm lấy tay nhỏ trắng nõn, nhéo nhéo, đôi mắt nhíu lại, bỏ vào trong lòng bàn tay của mình, hết sức chuyên chú thưởng thức nó.
Hai người bên này là một mảnh màu hồng, còn những người bị bắt xem, lại là gió lạnh tràn ngập trong lòng.
Đại tiểu thư ơi! Cô đây là đang cười cái gì vậy hả? Nhìn vào thiệt là rất cao thâm, người phàm không thể hiểu được.
Bọn họ chỉ là muốn yên phận ở lại đây làm việc nuôi lão bà mà thôi, cầu buông tha.
Cầm Thịnh càng là khác thường, đứng ở một bên, chưa từng lên tiếng kể từ khi đi vào phòng.
Chỉ là cặp mắt kia cực kỳ phức tạp, nhìn chăm chú vào cô con gái lớn đang ngồi ở chủ vị, dường như ông chưa bao giờ biết đến người con gái này.
Còn có … những điều mà bản thân ông vừa mới nghe được … Ông cảm thấy đầu óc rất loạn, rất loạn.
“Nếu mọi người đã quyết định, như vậy, kể từ hôm nay trở đi, tôi sẽ tiếp nhận Cầm thị”
“Còn … cha sao? Ngài hãy yên tâm dưỡng già đi, có cổ phần hoa hồng trong tay an nhàn sống qua ngày. Không cần phải lao tâm lao lực thức khuya dậy sớm lo lắng cho công ty nữa”
Tầm Mịch cũng không muốn ở ngay lúc này bỏ đá xuống giếng, nếu không mọi chuyện sẽ hoàn toàn đi ngược lại.
Điều cô muốn, là đi từng bước từng bước một một vạch trần gương mặt thật của Cầm Hoài Sắc, người mà trong mắt Cầm Thịnh đâu đâu cũng ‘ tốt ’ kia.
Phương pháp trả thù tốt nhất là gì? Đó chính là đánh vỡ sự tin tưởng của đối phương. Làm đối phương biết, người mà ông ta cưng chiều nhất, tin tưởng nhất, rốt cuộc có bao nhiêu ghê tởm.
Mà … người đã từng bị bản thân mình vứt đi như giày rách, mới là bảo bối trân quý.
Như thế, mới có thể làm nguyên chủ hạnh phúc ở trên thiên đường.
“Trước buổi chiều nay, đem toàn bộ kế hoạch sắp tới, chuẩn bị phát triển cùng với công ty...”
Đơn giản bàn giao xong công việc, đang dạy dỗ một vài con ruồi đang giẫy giụa chống đối, sau khi xong, Tầm Mịch rời khỏi Cầm thị ngay.
Trước tiên, cô cần chuẩn bị đem chuyện của Cầm Hoài Sắt giải quyết, sau đó lại chỉnh sửa lại Cầm thị.
Bằng không, cô lo lắng nữ chủ quang hoàn lại phát huy, như vậy … cô sẽ rất không vui.
Chỉ là … trước đó, cô muốn tâm sự thân mật với một đứa trẻ cực kỳ không ngoan.
‘ Bảo Bảo, chị nhớ rõ … hình như chị từng ra lệnh cho em không cần đọc suy nghĩ của chị thì phải? Như vậy … xin mời em nói cho chị biết … chuyện hồi nãy, trong phòng hội nghị là như thế nào? ’
Đôi mắt híp lại, cực kỳ nguy hiểm.
Bảo Bảo lặng người ở không gian lăn qua lộn lại, cả người cứng đờ, sợ tới mức toàn bộ lông đều dựng đứng hết lên.
‘ Thành thật công đạo, đừng hòng nói dối cho qua chuyện. Còn có chuyện gì chị không biết. Hiện tại, nhân lúc tâm tình của chị đang rất tốt, tốt nhất nói ra hết đi ’
Tầm Mịch biết Bảo Bảo cũng không có nói thật toàn bộ mọi chuyện, nhất định còn có chuyện mà bản thân mình không biết.
Chỉ là, hiện tại hai người có quan hệ cộng hưởng với nhau. Nếu không phải cảm giác được Bảo Bảo không có ác ý với mình. Cô cũng sẽ không tin tưởng đến mức, khi vừa vào thế giới này cái gì cũng đều không có hỏi.
Bảo Bảo còn đang trong quá trình thúc đẩy chỉ số thông minh chỉ có hai mươi của nó lên cao, nghĩ như thế nào lừa dối qua đi.
Kết quả, nhìn vào đôi mắt đào hoa xinh đẹp có thần kia của ký chủ đại nhân của nó, nháy mắt túng quẫn.
Gương mặt tròn quay đầy lông khóc như đưa đám ( tròn quay đầy lông, cái mặt nó nằm ở đâu thì cần phải kiểm chứng lại), nó chậm rì rì bay tới trên má Tầm Mịch, cọ cọ, a, cọ.
Cọ cọ lấy lòng, cẩn thận quan sát sắc mặt của ký chủ đại nhân. Thấy thật sự không thể qua loa lấy lệ, Bảo Bảo uất ức.
‘ Ký chủ đại nhân, ô ô ô ~~~~ lại khi dễ Bảo Bảo, Bảo Bảo không thích chị ’
Tầm Mịch một chút cũng đều không bị trò chơi xấu của Bảo Bảo ảnh hưởng, ánh mắt vẫn nheo nheo đầy nguy hiểm, âm trầm nhìn cục lông màu trắng đang nằm trên vai của mình.
Ánh mắt của ký chủ thật là khủng khiếp, không được … nó muốn khuất phục /(ㄒoㄒ)/~~
‘ Ký chủ đại nhân, mọi chuyện không có quan hệ gì với em, chỉ là có chút chuyện không thể nói, có hạn chế nha ’
Thật là muốn khóc mà.
# Ký chủ đại nhân quá thông minh, làm sao đây? #
# Ký chủ nhà mình quá lợi hại, hoàn toàn chống đỡ không được, cầu chỉ chiêu trò #
‘ Vậy … cứ đem những điều mà em có thể nói, nói cho chị biết’. Cô không muốn làm khó nó.
Bảo Bảo nhân tính hóa hít hít cái mũi, giọng nói hơi yếu đuối.
‘ Bảo Bảo là hệ thống cao cấp vô cùng thông mình, có năng lực rất cao, cái này ký chủ đã biết. Nhưng … Bảo Bảo là đến từ tương lai ’
‘ Cũng có thể nói, đến từ một thế giới rất cao cấp. Mà nhiệm vụ chính của Bảo Bảo là giúp những nữ phụ đáng thương kia phản công lại số mệnh, phá hư cốt truyện. Từ đó, có được một chút khí vận của thế giới đó ’
‘ Trước chị cũng đã có 249 vị ký chủ, nhưng chỉ có mười vị thành công hoàn thành nhiệm vụ, trở về thế giới của họ ’
‘ Trong đó, có đến 186 vị, bởi vì tình yêu mà chấp nhận ở lại vi diện, cho đến lúc tự nhiên tử vong ’
‘ Số còn lại vì dã tâm quá lớn, muốn thay thế được khí vận chi tử, còn muốn khống chế thế giới, nên bị hủy diệt ’
‘ Những điều có thể nói, Bảo Bảo đều đã nói, còn những điều đó … không thể nói. Chỉ có thể chờ ký chủ sau khi hoàn thành nhiệm vụ cao cấp mới có thể biết tiếp ’
Tầm Mịch ngồi ở trên mép cửa sổ, chống cằm, lẳng lặng ngẫm lại những điều mà Bảo Bảo nói.
‘ Nói cách khác, một khi xuất hiện cốt truyện thì sẽ chậm rãi hình thành một thế giới nhỏ, cũng chính là thế giới trong cốt truyện? ’
‘ Mà ‘ khí vận chi tử’ em nhắc đến chính là vai chính’
‘ Thân là ký chủ, chúng tôi phải giúp nữ phụ phản công mọi lúc mọi nơi, cũng cùng lúc phá hủy cốt truyện ’
—————
Một chút đều không khách khí, trực tiếp đi đến chủ vị ngồi xuống, Đàm Tử Hi đi theo ngồi xuống ở bên cạnh.
(Chủ vị: vị trí của người đứng đầu)
Mọi người trong phòng không một ai lên tiếng, chỉ là bốn mắt nhìn nhau.
Cầm Thịnh phỏng chừng là bị tin tức vừa mới nghe được làm khiếp sợ, còn chưa phục hồi tinh thần, cho đến khi thư ký gọi mới thanh tỉnh.
“Người đã đến đông đủ, thông báo kết quả đi”
Cầm Thịnh vừa đặt chân vào, Tầm Mịch mở miệng nói.
Xin lỗi, cái gì kêu uyển chuyển, cô không hiểu, cái gì kêu khách khí, cô cũng không hiểu.
“Tôi đồng ý để đại tiểu thư tiếp quản Cầm thị”
Tổng giám đốc đi đầu làm gương, tỏ thái độ, đứng lên, cung kính khom lưng đối với Tầm Mịch.
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai. Huống chi, hiện tại bên cạnh Cầm đại tiểu thư còn ngồi một tôn đại Phật khí thế khiếp người như vậy.
Bọn họ lại không mù, chọn ai, bỏ ai ? Người thông minh đều biết.
Nhìn hai phần ba người đều đồng ý, Tầm Mịch híp mắt, cười có chút không rõ ý tứ ra sao.
“ Anh Tử Hi, điều này … Haizzz!!! Thật ra đáng tiếc, miếng đất kia chắc là không dùng được rồi”
Giọng nói tuy rất nhỏ, nhưng Đàm Tử Hi vừa vặn có thể nghe được.
Đàm Tử Hi không thèm để ý, lắc đầu:
“Nếu đã quyết định đưa cho Mịch nhi, thì đó chính là của Mịch nhi. Mặc kệ có thể dùng hay không dùng”
Còn không phải là một miếng đất nhỏ thôi sao, cho dù là hai miếng, anh đều đưa hết.
Quả nhiên chính là tùy hứng, giá trị thị trường của miếng đất kia hiện tại đã tăng hơn hai trăm triệu. Nếu phát triển lên, chậc chậc chậc...
Tầm Mịch mắt phượng kép lại, quả nhiên là vô hạn phong tình, liếc mắt nhìn cặp mắt đào hoa đầy nghiêm túc của Đàm Tử Hi.
Cô đột nhiên có loại ảo giác.
Nếu đây là cổ đại, anh Tử Hi là quân vương, mà cô thật sự sẽ trở thành yêu tinh chuyên đi quyến rũ quân vương.
Người đời thường gọi là gì ta? A! Hồng nhan họa thủy.
Ui mẹ ơi! Có thể chết hay không? Không phải đều nói hồng nhan bạc mạng sao?
‘ Ký chủ đại nhân, cô thật đúng là nghĩ quá nhiều, cô chỉ có hồn không có mạng ’
Bảo Bảo đột nhiên ói ra một tiếng, ' ký chủ nhà nó không phải loại người ở cổ đại cũng thuộc về hồng nhan họa thủy, được chứ? '
' Chỉ là … hồng nhan bạc mạng là cái quỷ gì? Có một hệ thống vĩ đại đẹp trai anh tuấn đầy trâu bò như nó, làm sao sẽ để ký chủ tuổi xuân chết sớm được '
' Đây là xỉ nhục nó, nghi ngờ năng lực của nó, không tin tưởng nó, nó muốn khiếu nại, muốn cãi lại!'
‘ A...’
Cô cười khẽ ra tiếng, đúng vậy. Cho dù là mạng, cũng là mạng hồn.
Đàm Tử Hi có chút kỳ quái, Mịch nhi làm sao vậy, sao đột nhiên hơi thở trên người lại không ngừng giao động như vậy.
Duỗi tay cầm lấy tay nhỏ trắng nõn, nhéo nhéo, đôi mắt nhíu lại, bỏ vào trong lòng bàn tay của mình, hết sức chuyên chú thưởng thức nó.
Hai người bên này là một mảnh màu hồng, còn những người bị bắt xem, lại là gió lạnh tràn ngập trong lòng.
Đại tiểu thư ơi! Cô đây là đang cười cái gì vậy hả? Nhìn vào thiệt là rất cao thâm, người phàm không thể hiểu được.
Bọn họ chỉ là muốn yên phận ở lại đây làm việc nuôi lão bà mà thôi, cầu buông tha.
Cầm Thịnh càng là khác thường, đứng ở một bên, chưa từng lên tiếng kể từ khi đi vào phòng.
Chỉ là cặp mắt kia cực kỳ phức tạp, nhìn chăm chú vào cô con gái lớn đang ngồi ở chủ vị, dường như ông chưa bao giờ biết đến người con gái này.
Còn có … những điều mà bản thân ông vừa mới nghe được … Ông cảm thấy đầu óc rất loạn, rất loạn.
“Nếu mọi người đã quyết định, như vậy, kể từ hôm nay trở đi, tôi sẽ tiếp nhận Cầm thị”
“Còn … cha sao? Ngài hãy yên tâm dưỡng già đi, có cổ phần hoa hồng trong tay an nhàn sống qua ngày. Không cần phải lao tâm lao lực thức khuya dậy sớm lo lắng cho công ty nữa”
Tầm Mịch cũng không muốn ở ngay lúc này bỏ đá xuống giếng, nếu không mọi chuyện sẽ hoàn toàn đi ngược lại.
Điều cô muốn, là đi từng bước từng bước một một vạch trần gương mặt thật của Cầm Hoài Sắc, người mà trong mắt Cầm Thịnh đâu đâu cũng ‘ tốt ’ kia.
Phương pháp trả thù tốt nhất là gì? Đó chính là đánh vỡ sự tin tưởng của đối phương. Làm đối phương biết, người mà ông ta cưng chiều nhất, tin tưởng nhất, rốt cuộc có bao nhiêu ghê tởm.
Mà … người đã từng bị bản thân mình vứt đi như giày rách, mới là bảo bối trân quý.
Như thế, mới có thể làm nguyên chủ hạnh phúc ở trên thiên đường.
“Trước buổi chiều nay, đem toàn bộ kế hoạch sắp tới, chuẩn bị phát triển cùng với công ty...”
Đơn giản bàn giao xong công việc, đang dạy dỗ một vài con ruồi đang giẫy giụa chống đối, sau khi xong, Tầm Mịch rời khỏi Cầm thị ngay.
Trước tiên, cô cần chuẩn bị đem chuyện của Cầm Hoài Sắt giải quyết, sau đó lại chỉnh sửa lại Cầm thị.
Bằng không, cô lo lắng nữ chủ quang hoàn lại phát huy, như vậy … cô sẽ rất không vui.
Chỉ là … trước đó, cô muốn tâm sự thân mật với một đứa trẻ cực kỳ không ngoan.
‘ Bảo Bảo, chị nhớ rõ … hình như chị từng ra lệnh cho em không cần đọc suy nghĩ của chị thì phải? Như vậy … xin mời em nói cho chị biết … chuyện hồi nãy, trong phòng hội nghị là như thế nào? ’
Đôi mắt híp lại, cực kỳ nguy hiểm.
Bảo Bảo lặng người ở không gian lăn qua lộn lại, cả người cứng đờ, sợ tới mức toàn bộ lông đều dựng đứng hết lên.
‘ Thành thật công đạo, đừng hòng nói dối cho qua chuyện. Còn có chuyện gì chị không biết. Hiện tại, nhân lúc tâm tình của chị đang rất tốt, tốt nhất nói ra hết đi ’
Tầm Mịch biết Bảo Bảo cũng không có nói thật toàn bộ mọi chuyện, nhất định còn có chuyện mà bản thân mình không biết.
Chỉ là, hiện tại hai người có quan hệ cộng hưởng với nhau. Nếu không phải cảm giác được Bảo Bảo không có ác ý với mình. Cô cũng sẽ không tin tưởng đến mức, khi vừa vào thế giới này cái gì cũng đều không có hỏi.
Bảo Bảo còn đang trong quá trình thúc đẩy chỉ số thông minh chỉ có hai mươi của nó lên cao, nghĩ như thế nào lừa dối qua đi.
Kết quả, nhìn vào đôi mắt đào hoa xinh đẹp có thần kia của ký chủ đại nhân của nó, nháy mắt túng quẫn.
Gương mặt tròn quay đầy lông khóc như đưa đám ( tròn quay đầy lông, cái mặt nó nằm ở đâu thì cần phải kiểm chứng lại), nó chậm rì rì bay tới trên má Tầm Mịch, cọ cọ, a, cọ.
Cọ cọ lấy lòng, cẩn thận quan sát sắc mặt của ký chủ đại nhân. Thấy thật sự không thể qua loa lấy lệ, Bảo Bảo uất ức.
‘ Ký chủ đại nhân, ô ô ô ~~~~ lại khi dễ Bảo Bảo, Bảo Bảo không thích chị ’
Tầm Mịch một chút cũng đều không bị trò chơi xấu của Bảo Bảo ảnh hưởng, ánh mắt vẫn nheo nheo đầy nguy hiểm, âm trầm nhìn cục lông màu trắng đang nằm trên vai của mình.
Ánh mắt của ký chủ thật là khủng khiếp, không được … nó muốn khuất phục /(ㄒoㄒ)/~~
‘ Ký chủ đại nhân, mọi chuyện không có quan hệ gì với em, chỉ là có chút chuyện không thể nói, có hạn chế nha ’
Thật là muốn khóc mà.
# Ký chủ đại nhân quá thông minh, làm sao đây? #
# Ký chủ nhà mình quá lợi hại, hoàn toàn chống đỡ không được, cầu chỉ chiêu trò #
‘ Vậy … cứ đem những điều mà em có thể nói, nói cho chị biết’. Cô không muốn làm khó nó.
Bảo Bảo nhân tính hóa hít hít cái mũi, giọng nói hơi yếu đuối.
‘ Bảo Bảo là hệ thống cao cấp vô cùng thông mình, có năng lực rất cao, cái này ký chủ đã biết. Nhưng … Bảo Bảo là đến từ tương lai ’
‘ Cũng có thể nói, đến từ một thế giới rất cao cấp. Mà nhiệm vụ chính của Bảo Bảo là giúp những nữ phụ đáng thương kia phản công lại số mệnh, phá hư cốt truyện. Từ đó, có được một chút khí vận của thế giới đó ’
‘ Trước chị cũng đã có 249 vị ký chủ, nhưng chỉ có mười vị thành công hoàn thành nhiệm vụ, trở về thế giới của họ ’
‘ Trong đó, có đến 186 vị, bởi vì tình yêu mà chấp nhận ở lại vi diện, cho đến lúc tự nhiên tử vong ’
‘ Số còn lại vì dã tâm quá lớn, muốn thay thế được khí vận chi tử, còn muốn khống chế thế giới, nên bị hủy diệt ’
‘ Những điều có thể nói, Bảo Bảo đều đã nói, còn những điều đó … không thể nói. Chỉ có thể chờ ký chủ sau khi hoàn thành nhiệm vụ cao cấp mới có thể biết tiếp ’
Tầm Mịch ngồi ở trên mép cửa sổ, chống cằm, lẳng lặng ngẫm lại những điều mà Bảo Bảo nói.
‘ Nói cách khác, một khi xuất hiện cốt truyện thì sẽ chậm rãi hình thành một thế giới nhỏ, cũng chính là thế giới trong cốt truyện? ’
‘ Mà ‘ khí vận chi tử’ em nhắc đến chính là vai chính’
‘ Thân là ký chủ, chúng tôi phải giúp nữ phụ phản công mọi lúc mọi nơi, cũng cùng lúc phá hủy cốt truyện ’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.