Mau Xuyên Nữ Xứng: Sủng Ngươi, Hắc Hoá Nam Thần
Chương 63: Bàn về cách dưỡng thành miêu nô (10)
Quân Khuynh
25/09/2021
Editor: Kiều Tiếu
Tiểu Phấn Hồng nhịn không được mở miệng, "Ký chủ thân ái, hiện tại ngài là một con mèo."
"Câm miệng, bộ dạng này của chị là do ai?"
Tiểu Phấn Hồng: "..."
Giãy giụa nhảy từ trong tay Quân Sâm xuống, Yến Lạc ngồi trên sô pha bất mãn nhìn hai người, cái đuôi nhỏ đảo qua đảo lại, nâng móng vuốt gãi dép của Quân Sâm.
Nhưng động tác to gan lớn mật như vậy không những không làm Quân Sâm khó chịu, ngược lại đôi mày thường xuyên nhíu lại của hắn cư nhiêu còn thả lỏng một ít, toát ra một tia ý cười.
Phương Nguyên chớp chớp mắt, nhìn cục lông nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, lại nhìn Quân Sâm mặc kệ nó tùy ý làm bậy.
Trước kia luôn cảm thấy Quân Sâm thật là lợi hại, lòng đủ tàn nhẫn, dùng lực lượng của một người tính kế nhiều người như vậy, hơn nữa là từ lúc còn nhỏ liền bắt đầu tính kế.
Mắt thấy tới gian đoạn cuối cùng rồi, hắn đối với Quân Sâm đích xác là mười phần kính nể, đây cũng là lý do vì sao nhiều năm như vậy, Phương Nguyên hắn chỉ nghe người này sai phái.
Nhưng đồng thời Quân Sâm cũng đem lại cho hắn cảm giác, khinh mạn thế giới này.
Cảm xúc của hắn chỉ dao động khi nhắc tới Quân gia, hơn nữa là cái loại cảm xúc thâm trầm làm người ta không dám nhìn thẳng, những thời điểm khác, hắn quá mờ nhạt, tự phụ đạm mạc nhìn hết thảy, mặc kệ đối với ai đều không thèm chú ý.
Phương Nguyên cũng thực lo lắng, bằng thái độ đó, chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, không biết Quân Sâm sẽ lựa chọn kết cục gì.
Nhưng hiện tại..
Nhìn trên mặt Quân Sâm tuy rằng mang theo một chút ghét bỏ, tay lại xách cục lông nhỏ quấy rối dưới chân lên đặt trên sô pha.
Làm không khí quanh người hắn có chút sôi động, không hề là loại cảm giác cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh trước đây, tuy hiện tại hắn đối với nhóc con kia vẫn mang tâm thái trêu đùa..
Phương Nguyên nhìn một màn này, khóe môi mang theo một tia ý cười, nói không chừng vật nhỏ ngẫu nhiên nhặt được này, có thể mang đến thay đổi bất ngờ đâu.
Thời gian trôi qua thật sự mau, mèo con Yến Lạc lớn lên rất nhanh, thời gian một tháng, Yến Lạc đã có thể đứng vững đi đường, màng mắt xanh cũng chậm rãi rút đi.
Sau vô số lần Yến Lạc từ trên bàn nhảy dựng lên vặn ra then cửa phòng Quân Sâm, bị quăng ngã mấy lần, rốt cuộc nơi làm việc của Quân Sâm cũng chuyển từ trong phòng ra ngoài phòng khách.
Nhìn căn phòng tối tăm của Quân Sâm, lại nhìn lại phòng khách tràn ngập ánh mặt trời, Yến Lạc ngồi xổm trên sô pha, ghé vào bên người tiểu ca ca giơ giơ cằm lên.
Ok, quá hoàn mỹ!
Động tác trên tay tạm dừng, Quân Sâm nhướn mày nhìn sang bên cạnh, con mèo nhỏ ngồi xổm bên người mình không có lúc nào rảnh rỗi, nếu không phải cào cào quần hắn thì là tự mình lăn lộn bên người hắn, chơi rất vui vẻ.
Buông cái đuôi của mình ra, Yến Lạc vừa mới lật người, ngẩng đầu lên đã đối diện với một đôi mắt chất chứa sự hài hước.
"Meow.."
Yến Lạc: "..."
Cô hận bản năng loài mèo của thân thể này, làm một con mèo, mấy động tác nhỏ căn bản không thể dừng được không?
"Phụt.. Muốn chơi trò chơi?" Đẩy máy tính ra một ít, Quân Sâm nâng má mang theo ý cười nhìn Yến Lạc.
Yến Lạc nghiêng đầu meow hai tiếng, ôm lấy bàn tay duỗi lại đây của hắn.
Tình huống hiện tại nhìn như không tồi, cô cũng thành công lưu lại, nhưng Yến Lạc biết sự tình không đơn giản như vậy.
Ít nhất cô nỗ lực bán manh khoe mẽ hơn một tháng, nhưng giá trị hắc hóa của người này... Một điểm cũng chưa giảm.
Tiểu Phấn Hồng nhịn không được mở miệng, "Ký chủ thân ái, hiện tại ngài là một con mèo."
"Câm miệng, bộ dạng này của chị là do ai?"
Tiểu Phấn Hồng: "..."
Giãy giụa nhảy từ trong tay Quân Sâm xuống, Yến Lạc ngồi trên sô pha bất mãn nhìn hai người, cái đuôi nhỏ đảo qua đảo lại, nâng móng vuốt gãi dép của Quân Sâm.
Nhưng động tác to gan lớn mật như vậy không những không làm Quân Sâm khó chịu, ngược lại đôi mày thường xuyên nhíu lại của hắn cư nhiêu còn thả lỏng một ít, toát ra một tia ý cười.
Phương Nguyên chớp chớp mắt, nhìn cục lông nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, lại nhìn Quân Sâm mặc kệ nó tùy ý làm bậy.
Trước kia luôn cảm thấy Quân Sâm thật là lợi hại, lòng đủ tàn nhẫn, dùng lực lượng của một người tính kế nhiều người như vậy, hơn nữa là từ lúc còn nhỏ liền bắt đầu tính kế.
Mắt thấy tới gian đoạn cuối cùng rồi, hắn đối với Quân Sâm đích xác là mười phần kính nể, đây cũng là lý do vì sao nhiều năm như vậy, Phương Nguyên hắn chỉ nghe người này sai phái.
Nhưng đồng thời Quân Sâm cũng đem lại cho hắn cảm giác, khinh mạn thế giới này.
Cảm xúc của hắn chỉ dao động khi nhắc tới Quân gia, hơn nữa là cái loại cảm xúc thâm trầm làm người ta không dám nhìn thẳng, những thời điểm khác, hắn quá mờ nhạt, tự phụ đạm mạc nhìn hết thảy, mặc kệ đối với ai đều không thèm chú ý.
Phương Nguyên cũng thực lo lắng, bằng thái độ đó, chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, không biết Quân Sâm sẽ lựa chọn kết cục gì.
Nhưng hiện tại..
Nhìn trên mặt Quân Sâm tuy rằng mang theo một chút ghét bỏ, tay lại xách cục lông nhỏ quấy rối dưới chân lên đặt trên sô pha.
Làm không khí quanh người hắn có chút sôi động, không hề là loại cảm giác cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh trước đây, tuy hiện tại hắn đối với nhóc con kia vẫn mang tâm thái trêu đùa..
Phương Nguyên nhìn một màn này, khóe môi mang theo một tia ý cười, nói không chừng vật nhỏ ngẫu nhiên nhặt được này, có thể mang đến thay đổi bất ngờ đâu.
Thời gian trôi qua thật sự mau, mèo con Yến Lạc lớn lên rất nhanh, thời gian một tháng, Yến Lạc đã có thể đứng vững đi đường, màng mắt xanh cũng chậm rãi rút đi.
Sau vô số lần Yến Lạc từ trên bàn nhảy dựng lên vặn ra then cửa phòng Quân Sâm, bị quăng ngã mấy lần, rốt cuộc nơi làm việc của Quân Sâm cũng chuyển từ trong phòng ra ngoài phòng khách.
Nhìn căn phòng tối tăm của Quân Sâm, lại nhìn lại phòng khách tràn ngập ánh mặt trời, Yến Lạc ngồi xổm trên sô pha, ghé vào bên người tiểu ca ca giơ giơ cằm lên.
Ok, quá hoàn mỹ!
Động tác trên tay tạm dừng, Quân Sâm nhướn mày nhìn sang bên cạnh, con mèo nhỏ ngồi xổm bên người mình không có lúc nào rảnh rỗi, nếu không phải cào cào quần hắn thì là tự mình lăn lộn bên người hắn, chơi rất vui vẻ.
Buông cái đuôi của mình ra, Yến Lạc vừa mới lật người, ngẩng đầu lên đã đối diện với một đôi mắt chất chứa sự hài hước.
"Meow.."
Yến Lạc: "..."
Cô hận bản năng loài mèo của thân thể này, làm một con mèo, mấy động tác nhỏ căn bản không thể dừng được không?
"Phụt.. Muốn chơi trò chơi?" Đẩy máy tính ra một ít, Quân Sâm nâng má mang theo ý cười nhìn Yến Lạc.
Yến Lạc nghiêng đầu meow hai tiếng, ôm lấy bàn tay duỗi lại đây của hắn.
Tình huống hiện tại nhìn như không tồi, cô cũng thành công lưu lại, nhưng Yến Lạc biết sự tình không đơn giản như vậy.
Ít nhất cô nỗ lực bán manh khoe mẽ hơn một tháng, nhưng giá trị hắc hóa của người này... Một điểm cũng chưa giảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.