Chương 47: [ Giới giải trí ] Bắt lấy vòng nguyệt quế ảnh hậu (8)
Đồ Đại Đại
11/03/2020
Editor: Thiên Lam
———
Lúc này gọi xe cứu thương chắc chắn là không kịp, Mạc Khôn trực tiếp ôm cô đặt vào ghế lái phụ, cột kỹ đai an toàn, một đường chạy như bay.
Mạc Khôn chở Tô Cẩm bằng tốc độ nhanh nhất có thể đến bệnh viện, trước cửa bệnh viện rộng lớn đã tập trung rất đông phóng viên, giá đỡ máy móc,..., vừa thấy Mạc Khôn xuống xe, tất cả liền xôn xao xông tới!
"Nhường một chút, nhường một chút!" Bảo tiêu cùng với bảo an bệnh viện ra sức sơ tán.
Nhân viên cứu hộ đẩy giường tới bên cạnh xe Mạc Khôn, Mạc Khôn ôm Tô Cẩm xuống xe, đặt ở trên giường bệnh, tiếng camera cùng ánh đèn flash nhấp nháy liên tục không ngớt.
Tô Cẩm sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường, trên trán đều là mồ hôi, cô đã đau đến mức không còn lực chú ý.
Cũng hoàn toàn không biết đây là chỗ nào, chỉ nhìn thấy trước mắt tất cả đều là một mảnh màu trắng! Trong đầu tất cả đều trống rỗng!
Cô cũng không biết khi nào mình được đẩy vào phòng bệnh, lại là khi nào được đưa ra.
Thời điểm tỉnh lại, Mạc Khôn đã ngồi ở bên cạnh, dường như chỉ đợi cô tỉnh lại, đưa cho cô nước ấm và cháo nóng.
Trên đùi gần như mất cảm giác, toàn bộ chân đều được bó thạch cao, treo ở mép giường, cồng kềnh lại khó coi!
Chờ thêm nửa ngày, cô mới chậm rãi khôi phục lý trí, Mạc Khôn lúc này mới nói cho cô biết tình hình hiện tại:
"Bác sĩ nói, cô bị dập nát gần như gãy xương, trong khoảng thời gian ngắn không nên xuống giường, trong vòng một năm hạn chế đi lại, còn khiêu vũ... cũng tạm thời phải từ bỏ."
Mạc Khôn nói thực uyển chuyển, nhưng Tô Cẩm lại rõ ràng cảm giác được sự tình so với hắn nói còn phức tạp hơn...... Có lẽ đời này đều không thể khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
Có lẽ đôi chân này, cả đời cũng không thể khiêu vũ được nữa,... có lẽ sân khấu đã cùng cô cách biệt......
Tô Cẩm cúi đầu, nhắm mắt lại trầm mặc......
Làm một thần tượng vừa phải hát vừa phải nhảy, đây chính là một đả kích vô cùng lớn, hơn nữa, đối với một người nhiệt tình đam mê nhảy múa như nguyên chủ, lại càng như quả bom huỷ hoại hết niềm khát vọng của bản thân bấy lâu nay......
Nếu là đời trước, có lẽ chính là như vậy đi......
"Tô Cẩm, có lẽ đóng phim sẽ thích hợp với cô hơn, cô vẫn phải nghĩ về phía trước." Mạc Khôn nhìn Tô Cẩm tâm tình cô tịch, trong lòng cô tiếc hận rồi lại không thể nề hà, chỉ có thể cầm tay cô an ủi...
" Ừ." Tô Cẩm khẽ lên tiếng, có lẽ đây là ý trời, huống chi, vốn dĩ mục tiêu chính của nàng là có được danh hiệu ảnh hậu.
"Đáp ứng với tôi, đừng nhụt chí, đừng từ bỏ." Mạc Khôn lại nói, hắn thật sự là sợ cô chưa gượng dậy nổi, người trẻ tuổi bây giờ, năng lực kháng áp quá yếu, một chút đả kích đã chùn bước...
Hắn thật sự không muốn nhìn một người mới có tiềm năng tốt như vậy lại gục ngã.
" Vâng." Tô Cẩm lại là đáp nhẹ.
.........
Nằm viện thật là nhàm chán, mỗi ngày đều nằm đến từng giây từng phút một trôi qua như đang giày vò cô!
Ba ngày này, người trong đoàn phim trước sau tới thăm cô, từ đạo diễn đến nhân viên phụ trách trang phục, đều tới thăm cô hàn huyên một phen.
Bất quá Tô Cẩm lại cảm thấy, có người tới, hoàn toàn là vì xem mặt mũi của Mạc Khôn ở chỗ này, có lẽ ý của Tuý Ông không phải ở rượu (1) cũng nói không chừng!
Mà hai ngày này Mạc Khôn tận lực giúp đỡ cho cô hướng đi mới, làm một tiền bối đối với tân nhân khai đạo(2)!
Đôi khi trò chuyện, Mạc Khôn thường nhắc đến một số sự việc đáng chú ý của giới giải trí, giới thiệu một ít lão hữu, còn có một ít quy tắc.
Hắn từ lúc mười sáu tuổi đã bước vào giới giải trí, đối với cái này vòng đã nhìn thấu, hơn nữa có thể đi đến địa vị của ảnh đế, hắn cũng sớm xem quen không ít phân phân hợp hợp.
———
11/3/2020
Mấy chục chương rồi mới có chú thích:v
(1) ý của Tuý Ông không phải ở rượu: - nghĩa bóng: ý không ở trong lời, có ngụ ý khác
Bản gốc: 醉翁之意不在酒
Hán Việt: Tuý Ông chi ý bất tại tửu
Trích trong Bùi Viên đối ẩm ca ( Tuý ông ca) của Nguyễn Khuyến
< Theo thivien.net >
(2) khai đạo: mở lối
———
Lúc này gọi xe cứu thương chắc chắn là không kịp, Mạc Khôn trực tiếp ôm cô đặt vào ghế lái phụ, cột kỹ đai an toàn, một đường chạy như bay.
Mạc Khôn chở Tô Cẩm bằng tốc độ nhanh nhất có thể đến bệnh viện, trước cửa bệnh viện rộng lớn đã tập trung rất đông phóng viên, giá đỡ máy móc,..., vừa thấy Mạc Khôn xuống xe, tất cả liền xôn xao xông tới!
"Nhường một chút, nhường một chút!" Bảo tiêu cùng với bảo an bệnh viện ra sức sơ tán.
Nhân viên cứu hộ đẩy giường tới bên cạnh xe Mạc Khôn, Mạc Khôn ôm Tô Cẩm xuống xe, đặt ở trên giường bệnh, tiếng camera cùng ánh đèn flash nhấp nháy liên tục không ngớt.
Tô Cẩm sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường, trên trán đều là mồ hôi, cô đã đau đến mức không còn lực chú ý.
Cũng hoàn toàn không biết đây là chỗ nào, chỉ nhìn thấy trước mắt tất cả đều là một mảnh màu trắng! Trong đầu tất cả đều trống rỗng!
Cô cũng không biết khi nào mình được đẩy vào phòng bệnh, lại là khi nào được đưa ra.
Thời điểm tỉnh lại, Mạc Khôn đã ngồi ở bên cạnh, dường như chỉ đợi cô tỉnh lại, đưa cho cô nước ấm và cháo nóng.
Trên đùi gần như mất cảm giác, toàn bộ chân đều được bó thạch cao, treo ở mép giường, cồng kềnh lại khó coi!
Chờ thêm nửa ngày, cô mới chậm rãi khôi phục lý trí, Mạc Khôn lúc này mới nói cho cô biết tình hình hiện tại:
"Bác sĩ nói, cô bị dập nát gần như gãy xương, trong khoảng thời gian ngắn không nên xuống giường, trong vòng một năm hạn chế đi lại, còn khiêu vũ... cũng tạm thời phải từ bỏ."
Mạc Khôn nói thực uyển chuyển, nhưng Tô Cẩm lại rõ ràng cảm giác được sự tình so với hắn nói còn phức tạp hơn...... Có lẽ đời này đều không thể khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
Có lẽ đôi chân này, cả đời cũng không thể khiêu vũ được nữa,... có lẽ sân khấu đã cùng cô cách biệt......
Tô Cẩm cúi đầu, nhắm mắt lại trầm mặc......
Làm một thần tượng vừa phải hát vừa phải nhảy, đây chính là một đả kích vô cùng lớn, hơn nữa, đối với một người nhiệt tình đam mê nhảy múa như nguyên chủ, lại càng như quả bom huỷ hoại hết niềm khát vọng của bản thân bấy lâu nay......
Nếu là đời trước, có lẽ chính là như vậy đi......
"Tô Cẩm, có lẽ đóng phim sẽ thích hợp với cô hơn, cô vẫn phải nghĩ về phía trước." Mạc Khôn nhìn Tô Cẩm tâm tình cô tịch, trong lòng cô tiếc hận rồi lại không thể nề hà, chỉ có thể cầm tay cô an ủi...
" Ừ." Tô Cẩm khẽ lên tiếng, có lẽ đây là ý trời, huống chi, vốn dĩ mục tiêu chính của nàng là có được danh hiệu ảnh hậu.
"Đáp ứng với tôi, đừng nhụt chí, đừng từ bỏ." Mạc Khôn lại nói, hắn thật sự là sợ cô chưa gượng dậy nổi, người trẻ tuổi bây giờ, năng lực kháng áp quá yếu, một chút đả kích đã chùn bước...
Hắn thật sự không muốn nhìn một người mới có tiềm năng tốt như vậy lại gục ngã.
" Vâng." Tô Cẩm lại là đáp nhẹ.
.........
Nằm viện thật là nhàm chán, mỗi ngày đều nằm đến từng giây từng phút một trôi qua như đang giày vò cô!
Ba ngày này, người trong đoàn phim trước sau tới thăm cô, từ đạo diễn đến nhân viên phụ trách trang phục, đều tới thăm cô hàn huyên một phen.
Bất quá Tô Cẩm lại cảm thấy, có người tới, hoàn toàn là vì xem mặt mũi của Mạc Khôn ở chỗ này, có lẽ ý của Tuý Ông không phải ở rượu (1) cũng nói không chừng!
Mà hai ngày này Mạc Khôn tận lực giúp đỡ cho cô hướng đi mới, làm một tiền bối đối với tân nhân khai đạo(2)!
Đôi khi trò chuyện, Mạc Khôn thường nhắc đến một số sự việc đáng chú ý của giới giải trí, giới thiệu một ít lão hữu, còn có một ít quy tắc.
Hắn từ lúc mười sáu tuổi đã bước vào giới giải trí, đối với cái này vòng đã nhìn thấu, hơn nữa có thể đi đến địa vị của ảnh đế, hắn cũng sớm xem quen không ít phân phân hợp hợp.
———
11/3/2020
Mấy chục chương rồi mới có chú thích:v
(1) ý của Tuý Ông không phải ở rượu: - nghĩa bóng: ý không ở trong lời, có ngụ ý khác
Bản gốc: 醉翁之意不在酒
Hán Việt: Tuý Ông chi ý bất tại tửu
Trích trong Bùi Viên đối ẩm ca ( Tuý ông ca) của Nguyễn Khuyến
< Theo thivien.net >
(2) khai đạo: mở lối
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.